Ngây thơ hồn nhiên?
Thái Tử Phi cười lạnh, Thành An Hầu cũng thật không ngại nói, trên người Ban Họa có chỗ nào ngây thơ hồn nhiên chứ? Nhìn lại nàng xem, rõ ràng từ kiêu căng điêu ngoa thì thích hợp hơn.
Thái Tử buông khẩu cung xuống: "Họa nha đầu hiện tại đã ổn chưa?"
"Mặc dù tính mạng đã được bảo vệ, nhưng thân thể cần tĩnh dưỡng một thời gian, ngự y nói, trong vòng hai năm nàng không thể có con." Dung Hà rủ mí mắt xuống: "Vi thần không thèm để ý dòng dõi, nhưng thân thể Quận Chúa chịu tội lớn như vậy, trong lòng vi thần khó chịu."
"Cô biết." Thái Tử thở dài nói: " Cô... Cô..."
Thái Tử cũng không tin Dung Hà nói không thèm để ý dòng dõi, hắn thành hôn cùng Thái Tử Phi đã nhiều năm, dưới gối vẻn vẹn chỉ có một thứ nữ nhi, cũng bởi vì chuyện này, vô số chúc quan bảo hắn nạp thêm thi*p thất, hiện tại có đích tử không đã không quan trọng, chí ít còn có một nhi tử ra đời, mới có thể để nhiều triều thần ủng hộ hắn.
Nghĩ vậy, trong lòng Thái Tử áy náy càng đậm: "Hầu Gia, ngươi để cô suy nghĩ một chút, cô nhất định sẽ cho ngươi công đạo."
"Thái Tử, vi thần không cần ngài cho vi thần, vi thần chỉ cần Ninh Vương cho Quận Chúa công đạo. " Thái độ Dung Hà vẫn không mềm ra: "Nếu Thái Tử điện hạ không làm được mức này, vi thần chỉ có thể đi cầu kiến bệ hạ."
"Hầu Gia, ngài làm gì đấy..."
"Thái Tử. " Thái Tử Phi nhìn thấy sắc mặt Thành An Hầu càng ngày càng lạnh, biết Thái Tử nói thêm gì nữa, sẽ chỉ làm Thành An Hầu tức giận, liền mở miệng cắt ngang Thái Tử: "Chuyện này liên luỵ quá lớn, thi*p thân nghĩ vốn nên bẩm báo cho bệ hạ." d^đ///l!!Q==Đ
"Đây là chuyện giữa cô và nhị đệ, ngươi không cần nhiều lời."
Sắc mặt Thái Tử Phi hơi đổi, nhưng lần nữa mở miệng nói: "Thái Tử, ngài là Thái Tử một nước, Ninh Vương là Vương gia một nước, Ninh Vương làm ra loại chuyện này, sớm đã không còn là việc tư, mà liên quan đến đại sự triều đình."
Đường đường là Vương gia lại độc ૮ɦếƭ Quận Chúa, nanh vuốt bị bắt lại, Ninh Vương còn muốn đi ςướק người từ địa lao. Nếu bắt được người diệt khẩu thành công cũng không sao, hết lần này tới lần khác người không ςướק đi được, còn bị người khác dạy dỗ một trận, đã mất mặt còn rớt luôn tấm vải lót, người bình thường vốn không làm được.
Nếu Thái Tử vẫn muốn che chở Ninh Vương, đến lúc đó thất vọng đau khổ không chỉ là Thành An Hầu, sẽ còn làm đại thần cả triều thất vọng.
Thân là Thái Tử, không phân rõ chuyện nặng nhẹ, công và tư không đủ phân minh, nó khiến triều thần làm sao yên tâm? Nếu nàng ta là một triều thần, mà không phải Thái Tử Phi, cũng sẽ thất vọng với Thái Tử này.
Thái Tử nghe cách nói của Thái Tử Phi, sắc mặt mặc dù khó coi, nhưng quả thực không tiếp tục nói gì nữa. Hắn trả lời khai lại cho Dung Hà: "Hầu Gia, ngươi... Ai."
Mắt Dung Hà nhìn Thái Tử hồn bay phách lạc, bỏ lời khai lại vào иgự¢: "Vi thần cáo từ."
"Dung Hầu Gia. " Thái Tử thấy Dung Hà đi tới cổng, gọi y lại nói: " Xin ngươi cho Ninh Vương ba phần mặt mũi."
Dung Hà quay đầu nhìn về phía Thái Tử, thần sắc phức tạp khó phân biệt.
"Thái Tử, thứ Ninh Vương muốn là tính mệnh của phu nhân tại hạ."
Nói xong câu đó, y không quay đầu lại nhanh chân đi khỏi Đông cung, thái độ quyết tuyệt, cứ như sẽ không bao giờ quay đầu lại nhìn nơi này một cái nào nữa. Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNĐáy lòng Thái Tử Phi hơi lạnh, nở nụ cười khổ, cuối cùng Thái Tử đã đắc tội vị Thành An Hầu kia. Nàng ta đứng dậy mờ mịt nhìn Thái Tử, lặng yên thi lễ với hắn, lui ra ngoài. Hắn là một nam nhân tốt lại mềm lòng, nàng ta là một nữ nhân coi trọng lợi ích, nàng ta không hiểu được nhân hậu của Thái Tử, cứ như Thái Tử càng ngày càng không thích thế lực hiện tại của nàng ta.
Cũng không biết hai người bọn họ là ai sai.
"Bệ hạ. " Tay Vương Đức nâng phất trần đi vào Nội Điện: "Thành An Hầu cầu kiến."
Vân Khánh Đế tựa trên ngự tháp mở mắt ra, phất tay ra hiệu cho cung nữ đấm chân lui ra, giọng nói có chút suy yếu lười nhác: "Hắn là vì án Họa nha đầu bị hạ độc mà đến sao?"
Vương Đức vùi đầu thấp hơn: "Nô tài không biết."
Vân Khánh Đế nhìn bắp chân mình có chút khô héo khẳng kheo: "Để hắn vào."
Vương Đức rời khỏi ngoài điện, thi lễ với Dung Hà đợi ở ngoài điện một cái: "Hầu Gia, bệ hạ cho ngài vào rồi."
Dung Hà đi vào, Vương Đức khom người đi theo phía sau y, rời đi không đến mấy bước, bỗng nhiên ông quay đầu mắt nhìn sau lưng, Thạch Tấn đang dẫn theo cấm vệ quân tuần tra ngoài Đại Nguyệt cung. Ông dừng bước lại, quay người chắp tay với Thạch Tấn.
Thạch Tấn đáp lễ lại.
"Phó thống lĩnh, Vương Đức mắt cao hơn đầu, đối với Thành An Hầu lại rất cung kính. " Một tên tiểu đội trưởng đi theo sau lưng Thạch Tấn nửa trêu chọc nửa nghiêm túc nói: " Thật là hiếm có."
Hắn ta kém chút muốn nói, không chừng Thành An Hầu chính là nhi tử bệ hạ, nhưng bọn họ hiện đang ở trước Đại Nguyệt cung, hắn ta không dám mở miệng nói câu này.
Thạch Tấn chưa bao giờ tin tưởng lời đồn đại này, nói thẳng: "Đừng ăn nói linh tinh."
Nếu như Dung Hà thật là con riêng bệ hạ, sao Hoàng Hậu lại có thể để người nhà mẹ đẻ chiếu cố y. Trong thiên hạ, có nữ nhân nào sẽ chân tình thực ý chiếu cố hài tử của nam nhân nhà mình do những nữ nhân khác sinh?
"Quân Phách, tâm tình của ngươi trẫm có thể hiểu, nhưng hoàng gia không thể náo ra loại chuyện khó xử này. " Vân Khánh Đế nhìn Dung Hà chăm chú: "Ta sẽ đền bù tổn thất cho ngươi và Họa nha đầu, chỗ lão nhị, cũng sẽ cho ngươi một công đạo, nhưng chuyện này không thể làm lớn lên."
Dung Hà quỳ gối trước mặt Vân Khánh Đế: "Bệ hạ, Quận Chúa vì việc này, thiếu chút không giữ được mạng."
"Trẫm biết " Vân Khánh Đế ném lời khai vào chậu than: "Nhưng chuyện này, không thể công khai cho hai phu thê các ngươi một công đạo."
"Vi thần đã rõ. " Dung Hà dập đầu một cái với Vân Khánh Đế, y ngẩng đầu nhìn dung nhan Vân Khánh Đế tiều tụy già nua: "Vi thần khiến bệ hạ quan tâm, mong bệ hạ bảo trọng long thể."
"Trẫm đã biết. " Vân Khánh Đế nhẹ nhàng gật đầu: "Ngươi lui ra đi."
Dung Hà đứng lên, không nhanh không chậm lui ra ngoài.
Mắt Vân Khánh Đế nhìn lời khai đã bị cháy sạch, nói với Vương Đức: " Tài tử tuổi trẻ tài cao trong triều không ít, chỉ có Dung Hà hợp ý trẫm nhất."
Biết cái gì có thể làm, biết cái gì không thể làm, biết chỗ dừng thích hợp. Những hành vi này nhìn như đơn giản, nhưng muốn làm chân chính, lại khó càng thêm khó.
Vương Đức nhìn chậu than chỉ còn lại tro tàn, cười nói: "Bệ hạ nói đúng."
Trong phủ Ninh vương, Tạ Uyển Dụ vuốt son phấn trong tay chỉ còn một nửa, đưa son phấn cho cung nữ hồi môn sau lưng.
"Phấn này ta không thích, tối nay lấy hết mà dùng đi."
Tay cung nữ bưng hộp son phấn có chút run: "Nô tỳ dùng hộp phấn này không ổn lắm..."
"Vậy thì đốt đi, sạch sẽ, xong hết mọi chuyện." Tạ Uyển Dụ đứng dậy đẩy cửa sổ ra, nhìn mặt trời trên bầu trời xanh: "Ta nghe nói Ban Họa tỉnh rồi?"
"Vâng, Vương Phi."
"Xùy. " Tạ Uyển Dụ cười lạnh một tiếng: "Tai họa dời ngàn năm, nàng ta tốt số, thế mà cũng không ૮ɦếƭ được."
"Thôi, tất cả đều không liên quan gì đến chúng ta nữa. " Tạ Uyển Dụ quay đầu mắt nhìn cung nữ cầm son phấn: "Ngươi đi đi."
Cung nữ quỳ gối hành lễ, vội vàng lui ra ngoài.
Ngoài hoàng cung Đại Nghiệp, Dung Hà cưỡi ngựa đi trên đường phố, đi ngang qua một sạp hàng nặn hình người, chợt nhớ tới Ban Họa ưa thích những thứ lặt vặt này, hiện tại nàng cả ngày ở trong Hầu phủ tĩnh dưỡng không thể ra cửa, ắt hẳn rất nhàm chán.
"Đỗ Cửu, đi tìm một số người tay nghề tinh xảo có nghề dân gian đến Hầu phủ, để bọn họ giải buồn cho Quận Chúa."
Thế là xế chiều hôm đó, sau khi Ban Họa tỉnh lại, thì phát hiện trên bàn của mình nhiều thêm một đống đồ chơi đủ loại.
Nàng nghi ngờ nhìn Dung Hà: "Đây là chàng mua được từ cửa hàng nhỏ nào?"
"Không mua, là ta mời chủ nhân cửa hàng tới. " Dung Hà cười đút nàng ăn canh rau thịt, hiện tại Ban Họa đã có thể uống thêm một chút canh thịt vụn rồi, chỉ là vẫn không thể ăn quá nhiều, về phương diện ăn uống, Dung Hà quản rất nghiêm, mặc kệ Ban Họa nũng nịu làm sao cũng vô dụng: "Nàng thích gì, thì cứ bảo họ làm."
"Ta thích ăn ở tiệm mì lần trước chàng dẫn ta đến."
"Mấy ngày nữa sẽ bảo hắn đến làm cho nàng."
"Còn phải mấy ngày nữa?"
"Hai ba ngày là được."
Vẻ mặt Ban Họa đau khổ nói: "Vậy ít nhất là hai ba mươi canh giờ."
"Chờ nàng khỏi, nàng muốn ăn gì ta sẽ ăn cùng nàng, ngoan nhé. " Dung Hà lại đút cho Ban Họa một muỗng canh thịt, phần còn dư y một hơi uống sạch ngay trước mặt Ban Họa, chọc cho Ban Họa đập y một quyền.
"Đã có sức đánh ta rồi, xem ra ngày mai đã có thể ăn ít mì rau rồi." Dung Hà cười híp mắt kéo Ban Họa vào trong иgự¢: "Đừng động nhiều quá, không thì một hồi đầu lại đau."
Ngự y nói, sau khi uống ô đầu thì bị choáng váng là bình thường, trong sách thuốc ghi chép, có người uống nhầm thuốc này, mặc dù cứu mệnh về, nhưng người lại trở nên điên điên khùng khùng. Cũng may Họa Họa kịp thời phun thuốc ra, ngoại trừ mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu tạm thời không thể sinh hài tử ra, cái khác không có ảnh hưởng gì.
Dỗ Ban Họa vui vẻ xong, Dung Hà nhận được một phong mật tín.
"Chủ tử, chúng ta có nên bẩm báo cho bệ hạ không?"
Dung Hà cười như không cười vứt phong mật thư này vào chậu đồng, đốt lên nhìn nó cháy từng chút từng chút đến không còn.
"Bẩm báo gì?" Y ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu: "Ta không biết gì cả."
Đỗ Cửu cúi người: "Thuộc hạ cũng cũng không biết gì."
Đầu xuân giờ Tý, lạnh như trời đông giá rét, tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, khiến Vân Khánh Đế tỉnh lại.
Ông nhìn bóng đen lờ mờ ngoài cửa sổ, mở miệng gọi người: "Người tới."
Trong đại điện rộng rãi hoàn toàn tĩnh mịch, ông chờ trong giây lát, không có bất kỳ người nào đến.
"Người tới!"
Kẹt kẹt.
Ông nghe thấy tiếng cửa điện bị gió thổi mở ra, nhưng vì ánh mắt ông bị màn che che chắn, ông không biết ai vào.
Thuận theo gió từ cửa điện thổi lên, màn che nhẹ nhàng bay múa, bỗng nhiên Vân Khánh Đế lòng sinh sợ hãi, nhịn không được ôm chăn núp sau giường.
"Là ai ở bên ngoài?"
Bộp, bộp, bộp.
Tiếng bước chân nặng nề ngột ngạt, lúc cung nữ thái giám phục vụ ban đêm, đều mang giày đáy mềm, không thể phát ra tiếng vang này.
Người bên ngoài, là ai?
Vân Khánh Đế mở to hai mắt, nhìn tầng màn che cuối cùng bị người khác nhấc lên, lưỡi dao trong tay đối phương phát ra ánh sáng lạnh yếu ớt.