Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế - Chương 132

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

"Quản gia nói, điền trang đưa đến một ít thức ăn tươi mới." Ban Họa đi vào phòng, phát hiện bầu không khí trong phòng có chút không đúng, chúc quan* của Thái Tử một mặt không cam lòng lại không dám phát tác, thần sắc Thái Tử có chút cô đơn, hơi miễn cưỡng vui cười, chỉ có thần sắc Dung Hà như thường, ưu nhã ngồi bên cạnh uống trà.
*quan viên thuộc phe.
Nàng đi đến bên người Dung Hà ngồi xuống, giả bộ như không phát hiện mâu thuẫn giữa Dung Hà và những người này: "Thái Tử ca ca, rất lâu rồi chúng ta chưa từng ngồi cùng nhau nói chuyện, hôm nay huynh lưu lại cùng dùng cơm đi, vị đại nhân này..."
"Hạ quan là Chiêm Sự Phủ..."
"À, thì ra là Chiêm Sự Phủ đại nhân. " Ban Họa cắt ngang lời quan viên mặt mũi không vui, che miệng cười khẽ một tiếng, tay còn lại sờ cây trâm phượng bay trên tóc mai, thờ ơ nói: "Nhìn thấy thần sắc của đại nhân bây giờ, ta thật muốn vào cung tìm một số ma ma quy củ. Năm đó có một ma ma giáo dưỡng bên người một sủng phi chọn ba lấy bốn* với ta, tính tình ta bướng bỉnh lại tuổi trẻ không hiểu chuyện, cãi cọ vài câu với vị nương nương này, mấy năm rồi chưa gặp qua vị nương nương này, không biết nàng ấy hiện tại thế nào."
*Ý nói bắt bẻ soi mói.
Sắc mặt chúc quan Thái Tử có chút khó coi, hắn ta đè xuống bất mãn trong lòng: "Không biết vị nương nương đó là?"
"Hình như tên là Tống Quý Tần hay Tống Chiêu Nghi ấy. " Ban Họa nắm tay che lại lò sưởi cầm tay, mặt mày vẩy một cái: "Càng lớn tuổi, ta quên đi nàng ấy tên gì rồi."
Tống Chiêu Nghi...
Chúc quan Thái Tử biến sắc, hắn ta nhớ rất rõ ràng, năm năm trước có một Tống Chiêu Nghi được sủng ái vì đắc tội quý nhân nào đó, bị bệ hạ chán ghét vứt bỏ, từ đó về sau trong cung không còn người này. Phúc Nhạc Quận Chúa nhắc đến vị nương nương này, là ngại sắc mặc hắn nhìn không tốt, ảnh hưởng đến tâm tình của nàng chăng?
Chẳng lẽ quý nhân mà Tống Chiêu Nghi đắc tội là Phúc Nhạc Quận Chúa khi ấy vẫn còn là Hương Quân?
Trời rất lạnh, chúc quan Thái Tử cảm thấy trong cổ họng mình như trượt vào một cục hàn băng, lạnh đến răng cũng không nhịn được run lên. Hắn ta quay đầu nhìn về phía Thái Tử, thấy Thái Tử không có chút bất mãn với Phúc Nhạc Quận Chúa, hắn ta thu liễm nét mặt của mình, vị Phúc Nhạc Quận Chúa này hắn ta trêu chọc không nổi, đến lúc đó bị trúng vài roi, ước chừng cũng uổng công chịu đựng.
Bữa tối chuẩn bị rất phong phú, mỗi một món ăn đều chú trọng màu sắc hương vị đủ cả. Dung gia truyền thừa hai ba đại gia tộc, Ban gia thì trọng ham muốn ăn uống, cho nên tổ tiên hai nhà góp nhặt không ít thực đơn, hiện tại con cháu hai nhà thành hôn, đồ ăn có thể mang lên trên bàn cơm càng nhiều.
Thái Tử và Dung Hà từng ăn cơm chung bàn nhiều lần, trước kia lúc hắn đến, cơm canh Dung gia chú trọng thanh nhã lành mạnh, hôm nay đúng là khác biệt.
Mắt hắn nhìn Ban Họa ngồi bên cạnh Dung Hà, lập tức tâm sáng như gương.
Chúc quan Thái Tử ngồi dưới tay, nhìn đồ ăn một bàn, chỉ cảm thấy đau lòng, Phúc Nhạc Quận Chúa quá mức xa hoa lãng phí rồi, vậy mà chú ý cơm canh như thế. Đáng tiếc Dung Hà là một công tử thanh nhã như trăng, lại vì trầm mê nữ sắc, mặc cho nàng làm như thế.
Đáng tiếc đáng tiếc.
Nhưng hương vị của những món ăn này xác thực không tệ, hắn ta nhịn không được ăn nhiều hơn ngày thường.
Cơm tối dùng xong, rửa tay súc miệng hoàn tất, Thái Tử nói với Dung Hà: "Cô biết chuyện hôm nay có chút ép buộc, nhưng mong Hầu Gia có thể cảm thông cho chỗ khó xử của cô."
"Điện hạ, từ xưa trung nghĩa khó toàn đôi bên. " Dung Hà trầm mặt nói: " Vi thần nghĩ ngài hiểu đạo lý này."
Thái Tử trầm mặc thở dài một tiếng: " Tuy ta hiểu, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng."
Dung Hà khẽ cười một tiếng, tiếng cười có vẻ hơi châm chọc.
"Nếu Thái Tử đã nói như vậy, tha thứ vi thần bất lực."
Thái Tử cảm thấy trên mặt mình đau rát, hắn quay đầu nhìn Ban Họa, nàng đang cúi đầu thưởng thức vòng ngọc trên cổ tay, như không có chút hứng thú về chủ đề họ đang nói chuyện phiếm. Chúc quan Thái Tử không đành lòng để Thái Tử bị khó xử như thế, mở miệng nói: " Điện hạ, sắc trời dần dần tối, ngài nên trở về cung rồi."
Thái Tử giật mình hoàn hồn, nói với Dung Hà và Ban Họa: "Biểu muội, biểu muội phu, ta phải trở về, cáo từ."
Dung Hà và Ban Họa đưa Thái Tử đến cửa chính Dung gia, thẳng đến khi Thái Tử lên xe ngựa rồi, phu thê hai người mới quay về chủ viện.
"Thái Tử tới tìm chàng làm gì vậy?"
"Hắn muốn ta hồi triều."
Ban Họa nhíu mày: "Hiện tại trên triều hỗn loạn không chịu nổi, đảng phái như rừng. Lần trước chàng chẳng biết tại sao bị bệ hạ phạt trượng, cục diện rối rắm này, ai muốn dây vào? Huống chi..." Nàng dừng một chút: "Huống chi Ninh Vương làm sao cũng muốn liều mình làm Hoàng Đế, chàng mặc bọn họ náo đi, không cần phải để ý đến."
"Ta nghĩ Họa Họa sẽ bảo ta đi giúp Thái Tử. " Dung Hà hơi kinh ngạc nhìn Ban Họa: "Thì ra nàng lại nghĩ như thế."
"Ta nghĩ thế nào cũng vô dụng. " Ban Họa lắc đầu: "Tổ phụ và tổ mẫu nói với ta, thiên hạ vạn vật đều là thịnh cực tất suy, suy cực phùng sinh*. Bây giờ triều đình biến thành thế này, coi như chàng đi cũng không thay đổi được nhiều thứ, ta hi vọng chàng bình yên vô sự."
*đại khái là hung thịnh cực điểm sẽ suy, suy cực điểm thì lại có khởi nguồn mới.
Mấy năm sau tân đế kế vị, sẽ không bị cuốn vào phong ba bão táp xét nhà.
"Tổ phụ và tổ mẫu nói đúng. " Dung Hà cười: "Suy cực phùng sinh, thiên hạ này chắc chắn sẽ có xoay chuyển."
Sáng sớm ngày hôm sau, Ban Họa nhận được một tấm thiệp mời đến từ Đông cung, Thái Tử Phi mời các nữ quyến quý tộc đến Đông cung thưởng thức trà, Ban Họa thân phận tôn quý, tất nhiên được ghi danh trong thiệp mời.
Nàng cầm thiệp mời lật qua lật lại xem nhiều lần, càng xem càng cảm thấy tấm thiệp mời này giống Thái Tử Phi tự viết, mặc dù nàng không có thành tựu gì với thư pháp, nhưng tư ấn Thái Tử Phi phía dưới thiệp mời nàng vẫn biết.
"Quận Chúa, quan hệ giữa Thái Tử Phi và chúng ta luôn không tốt lắm, không bằng chúng ta không đi. " Như Ý lo lắng nhìn tấm thiệp mời trong tay Ban Họa: "Nô tỳ lo lắng nàng ta có ý làm khó ngài."
"Sao có thể không đi?" Ban Họa ném thiệp mời lên trên bàn: "Đây là tấm thiệp mời đầu tiên ta nhận được sau khi xuất giá, ta không chỉ phải đi, còn phải đi thật đẹp để nở mày nở mặt. Chỗ Thái Tử Phi, nàng ta không dám làm gì ta đâu."
Lấy tình cảnh hiện tại của Thạch thị, trừ phi đầu óc nàng ta không bình thường, không thì tuyệt đối không làm ra chuyện khiến nàng không vui.
Huống chi nàng biết Thạch Phi Tiên không phải hung thủ sau màn sai thích khách ám sát phụ thân nàng, cho nên nàng đồng ý cho Thái Tử Phi mặt mũi, hoặc là nói cho Thái Tử mặt mũi, dù sao tính cách nàng luôn không chịu ngồi yên.
Đến bây giờ nàng còn không biết hung thủ thật sự là ai, nhưng chuyện này liên lụy tới tranh đấu triều đình, không phải nàng nên tuỳ tiện động thủ đi thăm dò. Nhưng nàng không cam tâm, luôn cảm thấy chuyện này không tra rõ ràng, trong lòng nàng không yên. Ai biết hắc thủ phía sau màn núp ở đâu, có thể tính toán Ban gia lần nữa hay không?
Nàng loáng thoáng phát giác được phía sau chuyện này có Vân Khánh Đế nhúng tay, cho nên nàng mới co cóng chân tay như thế. Bệ hạ muốn mượn chuyện phụ thân nàng gặp chuyện để chèn ép Thạch gia, chân tướng với ông mà nói, không quan trọng, thậm chí ông muốn Ban gia tin tưởng chân tướng đó.
"Quận Chúa, Quận Chúa?"
Ban Họa hồi phục tinh thần, nàng nhìn Như Ý: "Lấy bộ cung trang là từ Yên Hà ra đây, ngày mai ta mặc nó tiến cung."
"Có phải hơi... Hoa lệ không." Như Ý đã nhìn thấy bộ cung trang Yên Hà đó, nghe nói do Hầu Gia cho người làm trước khi Quận Chúa gả vào, hai ngày trước mới hoàn thành, cả bộ y phục đẹp đến mức hệt như thiên tiên, không chút tỳ vết nào.
Nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, làm sao nàng cũng không thể tin được, người thanh nhã như Hầu Gia, lại vì Quận Chúa chuẩn bị y phục hoa lệ như thế, nàng còn tưởng rằng lấy tính tình Hầu Gia, sẽ thích Quận Chúa ăn mặc thanh lịch xuất trần hơn, mà không phải những bộ y phục hoa lệ đến làm cho người ta không thể dời mắt.
"Hoa lệ mới tốt. " Ban Họa nhìn tấm gương phản chiếu mặt mình: "Nếu thấy các nàng muốn mắng ta, muốn ghen ghét ta, nhưng lại không thể không chịu đựng, ta cảm thấy rất hay."
Như Ý nghe vậy nhỏ giọng cười nói: "Ngài còn nhớ những câu nói xấu các nàng từng nói không?"
"Ta không phải Thánh Nhân, người khác nói xấu ta, đương nhiên ta phải nhớ. " Ban Họa bôi son lên môi, sau đó mấp máy môi: "Nữ nhân sống cho thật lớn làm gì, đó là khoan dung người khác, uất ức chính mình."
Như Ý gật đầu nói: "Quận Chúa nói đúng."
Quận Chúa nhà các nàng nói cái gì thì chính là cái ấy.
Trong cung, chỗ ở của Ninh Vương.
"Vương Phi. "Cung nữ giơ lên một chiếc gương trước mặt Tạ Uyển Dụ: "Người xem thế này được không?"
Tạ Uyển Dụ nhẹ gật đầu, vừa lúc son phấn che lại khuôn mặt có chút tái nhợt, môi son khiến môi nàng ta hồng nhuận và sáng bóng. Trang dung là thứ thần kỳ nhất trên thế gian, nhưng có thể làm tất cả nữ nhân rã rời và vùi lấp cảm xúc, những ý nghĩ trong lòng, trừ mình ra không ai biết.
"Sắp đến giờ rồi nhỉ?" Nàng ta trừng mắt nhìn, làm mắt càng thêm có thần.
"Đúng thế."
"Vậy đi thôi."
Đầu xuân có chút lạnh, Tạ Uyển Dụ khoác trên người một cái áo choàng lông hồ ly, một đường đi tới, có không ít cung nữ thái giám hành lễ với nàng ta, trước kia khiến nàng ta vô cùng hưởng thụ, bây giờ lại không làm nàng ta dâng lên chút cảm xúc. Nàng ta bây giờ chỉ là kẻ đáng thương có cấp bậc cao hơn những thái giám cung nữ này mà thôi, nhận lễ của những người này, có chỗ nào đáng để đắc chí?
Mới vừa đi tới ngoài cửa Đông cung, nàng ta nghe thấy tiếng nói chuyện sau lưng truyền đến cách đó không xa, hơn nữa còn rất náo nhiệt. Nàng ta dừng bước lại, quay đầu nhìn sau lưng.
Ban Họa bị mấy cung nữ thái giám xum xoe vây vào giữa, có người khen nàng khí sắc tốt, có người khen y phục của nàng đẹp, nàng nghe rất vui mừng, liền thưởng cho những người này ít vàng, thấy người đứng phía trước, liền nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
Tạ Uyển Dụ?
Chú ý tới trang dung trên mặt Tạ Uyển Dụ hơi nặng nề, Ban Họa không tiếp tục đi lên phía trước.
Tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, làm Ban Họa có chút khi*p sợ là, vậy mà Tạ Uyển Dụ lại nhẹ gật đầu với mình, sau đó quay đầu vào đại môn Đông cung.
Lúc nào thì Tạ Uyển Dụ trở nên tốt như vậy? Ban Họa cảm thấy cả người mình đều kinh hãi.
Cung nữ thái giám càng thêm ân cần với Ban Họa, đón Ban Họa vào Đông cung, lại hành đại lễ, mới vội vàng lui ra.
"Thành An Hầu phu nhân còn chưa tới à?" Mắt Bá gia phu nhân nhìn bốn phía, nói với nữ quyến bên người: " Ta mong ngóng một lần được gặp vị tân nương mới gả này đó."
"Gì mà Thành An Hầu phu nhân. " Giọng nói của vị nữ quyến này có chút nhỏ, cười rộ lên mang theo trào phúng nói: " Tước vị của Phúc Nhạc Quận Chúa cao hơn Thành An Hầu, chúng ta nên gọi Thành An Hầu Quận Mã mới đúng."
Liên quan tới vấn đề xưng hô, từ trước đến nay xưng từ thấp đến cao, nhưng Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa là một đôi khiến người ta khó xử.
Nếu gọi Thành An Hầu là Quận Mã, tước vị Thành An Hầu lại không thấp, hiện tại mặc dù còn chưa hồi triều, nhưng chức vị Lại bộ Thượng thư này, còn treo trên đầu y, huống chi y còn có thể là con riêng của đương kim bệ hạ. Còn nếu gọi Phúc Nhạc Quận Chúa là Hầu phu nhân, cũng không ổn, dựa theo phẩm cấp mà tính, Phúc Nhạc Quận Chúa còn cao hơn Thành An Hầu hai cấp.
Phúc Nhạc Quận Chúa gả cho Thành An Hầu, đúng là gả thấp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc