Từ khi tổ mẫu qua đời, đã thật lâu nhan sắc Ban Họa chưa từng diễm lệ như thế, nàng duỗi tay vỗ vỗ giá y bên trong khay, thần sắc có chút hoảng hốt. Bộ giá y đầy đủ này, do mười tám vị Tú Nương nổi danh chế tạo gấp gáp mấy tháng mới làm thành, Phượng văn phía trên giống như dương liễu, giống như ráng mây, đẹp đến làm ánh mắt người ta không thể rời đi, ngay cả chính nàng, cũng bị bộ giá y này làm kinh ngạc.
Giá y, rất nhiều nữ nhân cả đời chỉ mặc một lần, cho nên đối với nữ tử mà nói, đây là một vật rất quan trọng, quan trọng đến cho dù nàng đã già, cũng sẽ không quên lúc mình mặc giá y đỏ thẫm này mỹ lệ đến mức nào.
Nàng giang hai cánh tay, để nha hoàn mặc từng lớp y phục lên, cho đến khi ngoại bào đỏ thẫm ngoài cùng khoác lên người nàng, gương mặt nàng như bị giá y này làm nổi bật đến hồng nhuận.
"Quận Chúa, nô tỳ thay ngài trang điểm." Một nữ quan ăn mặc sạch sẽ đi đến trước mặt Ban Họa, bà ta ta từng chải tóc trang điểm cho Hoàng Hậu, là cô cô lãnh sự Đại Nguyệt cung, Công Chúa con thứ xuất giá muốn mời bà ta ra ngoài trang điểm, bà ta còn không chắc phải cho mặt mũi. Nhưng hôm nay khác biệt, bà ta được bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương tự mình phái tới, cho nên nói chuyện hành động rất cung kính với Ban Hoạ.
Xắn 乃úi tóc thiếu nữ thành 乃úi tóc phụ nhân, phú quý như đám mây. Khóe mắt Ban Họa nhiễm một chút son phấn, đuôi mắt giống như hoa đào nở rộ, mềm mại xinh đẹp.
"Quận Chúa, chúc ngài và Thành An Hầu hoa khai tịnh đế*, bách thủ tề mi**." Nữ quan vẽ một đoá hoa nở giữa mi tâm Ban Hoạ, có lẽ vì làn da Ban Họa vô cùng trắng nõn, cho nên đóa hoa này nhìn như lửa cháy, nóng rực đến làm cho ánh mắt người ta không thể rời.
*Hoa nở cùng một lúc.
**Ý chỉ tôn trọng nhau đến già.
Nữ quan để 乃út trong tay xuống, cười nói: "Quận Chúa thật sự là quốc sắc thiên hương."
Ban Họa quay đầu nhìn mình trong gương, cầm lấy 乃út lông mày vẽ lông mày hếch lên một chút, lông mày hình dịu dàng lập tức trở nên hếch lên, nàng hài lòng cười một tiếng, lúc này mới giống nàng. Gì mà nhu tình như nước, gì mà thẹn thùng kiều diễm, liên quan gì đến nàng?
Dây cài trán đỏ tươi, hồng ngọc chế thành vòng tai, Ban Họa bỗng nhiên nói: "Trông ta đỏ rực, giống đèn Ⱡồ₦g treo ở cửa quá nhỉ."
"Quận Chúa lại nói đùa rồi. " Ngọc Trúc ngồi chồm hổm trước mặt Ban Họa, thay nàng sơn móng tay, Ban Họa nhìn hai tay trắng nõn sống an nhàn sung sướng của mình, quay đầu nhìn bọn nha hoàn bận rộn trong phòng, đại khái nàng là người nhàn nhã nhất phòng này.
Móng tay tô xong, Ngọc Trúc lại bôi lên hai tay Ban Họa một tầng dầu bảo vệ tay vừa tinh tế tỉ mỉ vừa có mùi hương thoang thoảng, Ban Họa giơ hai tay lên, bỗng nhiên nói: "Như thế này đã rất tốt rồi."
Ngọc Trúc đứng dậy lấy ra từ trong hộp gỗ một đôi vòng tay hồng ngọc đeo lên cho Ban Họa: "Quận Chúa, đôi vòng tay này là Quốc Công gia đặc biệt định chế* vì ngài đó."
*hàng đặt theo yêu cầu.
Gần một năm nay Ban Hoài không có việc gì làm chỉ mua đồ khắp nơi, trong đó có hơn phân nửa đều là chuẩn bị thay Ban Họa, vòng tay hồng ngọc này là một trong số đó.
Ban Họa còn chưa đội mũ phượng, bởi vì mũ phượng rất nặng, trước khi tân lang làm ra thúc trang thơ* khiến tân nương hài lòng, mũ phượng này sẽ không đội lên.
*bắt đầu từ thời Đường, xuất hiện trong
. Trong hôn lễ thường xuất hiện thơ ca đặc sắc, tôn nữ của Đường Thuận là Vân Dương Công Chúa có thúc trang thơ khi xuất giá, nó rất có tình ý và hàm xúc.
Ban Họa cười, vuốt ve đối vòng tay, để lòng mình an tĩnh lại một chút xíu.
" Cả đám các ngươi đều phải cẩn thận chút, trên mặt đất còn có băng chưa tan hết, nếu như té ngã, không chỉ là mất mặt, còn là điềm xấu." Vết thương của Đỗ Cửu đã khép lại, hắn đứng trước một đám mặc đồ đỏ, vui mừng trước mặt gã sai vặt: "Hôm nay là ngày Bá gia cưới phu nhân, các ngươi nhất định phải chú ý, không thể xuất hiện chỗ sơ suất nào."
"Vâng." Bọn sai vặt cùng kêu lên.
Đội ngũ đón dâu của Dung Hà lần này cực kỳ lớn mạnh, không chỉ có quan viên Lễ bộ, còn có thân thích lui tới Dung gia, còn có trưởng bối hoàng thất Vân Khánh Đế tự mình sắp xếp xuống vì quan tâm Dung Hà.
Đây là vì Vân Khánh Đế lo lắng Dung Hà tuổi trẻ, đối với rất nhiều quy củ trong hôn lễ không hiểu, cho nên cố ý phái rất nhiều người tới, để Dung Hà biết lúc nào nên làm cái gì, lúc nào thì cấm kị.
Hành cung Vân Khánh Đế thưởng xuống vốn tên là Trường Ninh uyển, nhưng sau khi ban thưởng cho Dung Hà và Ban Họa, Vân Khánh Đế lại hạ chỉ cho người làm tên khác cho cung này thành Bạch Thủ viên.
Đại khái là ý phu thê âи áι, bạc đầu không chia lìa.
Tên là Vân Khánh Đế đặt, nhưng chữ lại là Dung Hà tự mình đề.
Lúc này trong Bạch Thủ viên vui mừng treo lụa đỏ và đèn Ⱡồ₦g đỏ, các tân khách nhìn toà hành cung hoa lệ này, trong lòng nhịn không được hâm mộ từng đợt, hành cung xinh đẹp như vậy bệ hạ nói cho liền cho, thái độ hào phóng thế này, cũng chỉ có cha ruột đối với nhi tử thôi.
Bởi vì ngoại trừ cha ruột, ai sẽ cam lòng đây?
"Vương đại nhân, mời tới bên này." Chu đại nhân và Diêu đại nhân giúp đỡ Dung Hà mời tân khách, còn có mấy vị quan viên Lại bộ cũng giúp đỡ chân chạy, một số dòng dõi thân thích của Dung gia chạy tới chạy lui, cả hành cung vô cùng náo nhiệt.
Có lẽ là bởi vì lời đồn đại con riêng ảnh hưởng quá lớn, cho nên phàm là người có chút quan hệ cùng Dung Hà, đều đến chúc mừng Dung Hà, người không có thiệp mời, nghĩ hết biện pháp cũng phải chui vào.
"Tân lang đâu, nên chuẩn bị đi đón tân nương."
Có tân khách hỏi, mọi người mới phát hiện tân lang không lộ mặt, ngày vui thế này, không thấy tân lang sao được?
"Tân lang vội vã cưới tân nương tử, nửa canh giờ trước đã cưỡi ngựa đi đón người rồi."
"Anh hùng hâm mộ giai nhân, nên mà nên mà, mọi người đừng quan tâm."
Các tân khách phát ra tiếng cười thiện ý, tìm được bằng hữu quen biết nói chuyện trời đất, cũng là náo nhiệt.
Trên đường đi thổi sáo đánh trống, bánh kẹo rải ra bị những đứa trẻ xem náo nhiệt tranh đoạt sạch sẽ, Dung Hà cưỡi trên lưng ngựa, chỉ cảm thấy hôm nay trời vừa xanh vừa rộng mệnh ௱ôЛƓ, ngay cả tảng băng treo trên lá cây cũng trong suốt đáng yêu.
"Tân lang, mau ra đây xem tân lang, tân lang sắp cưới tân nương tử rồi."
Bọn họ vây quanh đội ngũ đón dâu chạy tới chạy lui, vỗ tay nhìn tân lang mặc y phục đẹp, còn có ngựa lớn uy phong lẫm lẫm, cùng đội ngũ đón dâu thật dài. Nhận ra các đại nhân từ quy mô đội ngũ đón dâu, đây nhất định là đại nhân vật nào đó đón dâu, lo lắng tiểu hài nhà mình va chạm đến chuyện tốt của quý nhân, bọn họ vội vàng kéo tiểu hài trở về, trốn xa một chút rồi lại xem.
Trên yên ngựa khảm gì thế, là đá quý sao?
Còn có bọn công tử trẻ tuổi đi theo phía sau tân lang, không biết là quý công tử nhà nào, dáng dấp thật là tuấn mỹ, vải vóc trên người cũng hiếm có, nhìn như ráng mây ấy.
"Thành An Hầu. " Một vị công tử văn nhã mắt nhìn sắc trời: "Hiện tại có phải hơi sớm rồi không?"
"Không còn sớm. " Dung Hà ý tứ sâu xa nói: "Chờ đưa tân nương tử ra, đã đúng giờ."
Mọi người ngay từ đầu còn chưa kịp phản ứng lời này là có ý gì, chờ lúc đến Ban gia, bọn họ liền hiểu được.
Thật vất vả vào đại môn, rồi đến nhị môn, lại bị một đám người ngăn cản, phạm vi giao hữu của Phúc Nhạc Quận Chúa thực sự quá rộng lớn, có người giỏi văn, có người giỏi múa, cầm kỳ thư họa cũng không thiếu cao thủ, cuối cùng một đám quý công tử ưu nhã phải gọi là cô nãi nãi, mới chen được vào cửa.
"Không phải nói Thành An Hầu được nữ tử trong Kinh Thành hoan nghênh nhất sao?" Một quý công tử sửa sang cẩm bào trên người mình bị kéo tới dúm dó, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Thế nhưng những cô nương này, rõ ràng không muốn để Thành An Hầu cưới Phúc Nhạc Quận Chúa."
Nghĩ đến những nữ tử hung hãn kia, hai người cùng nhau rùng mình một cái, chỉ cảm thấy thân là nam nhân, muốn cưới một nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, thật sự là quá khó khăn rồi.
May mắn hôm nay tới sớm, không thì chắc chắn lỡ giờ lành.
"Quận Chúa, tân lang đã đến nhị môn rồi." Tỳ nữ đi đến, thấy Ban Họa vẫn ngồi ở đầu giường, mũ phượng còn để một bên, nàng vội vàng nói: " Ngài mau mau chuẩn bị đi."
Ban Họa đứng người lên, đẩy cửa sổ khuê phòng, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào.
"Quận Chúa. " Nữ quan biến sắc: "Ngài không thể xuống đất."
"Là người thì phải xuống đất: " Ban Họa cười cười, mở lòng bàn tay ra, ánh nắng rơi vào giữa ngón tay: "Thứ gọi là quy củ này, đều làm cho người khác nhìn thôi. Có hữu dụng hay không, có ổn hay không, tự mình rõ nhất."
Bà mối hôn sự này của Ban Họa và Dung Hà là Vân Khánh Đế, nhưng bà mối như ông không thể tự mình đến phủ Tĩnh Đình Công, cho nên nữ quan được phái tới, cũng được xem như là bà mối. Nghe được câu này của Ban Họa có lý, trên thực tế ngôn luận có chút kinh thế hãi tục*, bà ta sầu đến ruột đều thắt nút, nhưng bà ta không dám đắc tội vị này, ngay cả một câu nặng lời cũng không dám nói.
*việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.
"Quận Chúa. " Thường ma ma đi đến bên người Ban Họa, phúc thân với nàng: "Trong lòng ngài còn có lo lắng?"
Ban Họa nghe tiếng náo nhiệt bên ngoài truyền vào, mắt nhìn cây lựu bên ngoài viện, chậm rãi lắc đầu: "Lấy mũ phượng ra."
Dung Hà dưới sự trợ giúp của đội đón dâu, rốt cục đột phá tầng tầng vây công, đi vào viện Ban Họa ở. Nhóm quý công tử trong đội đón dâu đứng bên ngoài viện đưa đầu nhìn quanh, cũng không thể đi vào.
Người giữ ngoài cửa là Ban Hằng, hắn mặc cẩm bào màu tím, vốn là lúc vui mừng, nhưng trên mặt của hắn không có bao nhiêu vui mừng.
"Thành An Hầu."
"Hằng đệ gọi ta Quân Phách là được." Dung Hà thi lễ với Ban Hằng.
Ban Hằng quay đầu mắt nhìn cửa sau: "Ta không cần huynh viết thúc trang thơ gì đó, dù sao nhà chúng ta không ai cảm thấy hứng thú với thơ."
Đám người đứng ngoài cửa viện có chút xấu hổ, Ban Thế Tử trực tiếp như vậy, có phải có chút không tốt lắm không?
"Tỷ ta là một cô nương rất tốt, nếu huynh đã thành người một nhà với tỷ ấy, tỷ ấy sẽ không cô phụ huynh. " Giọng điệu Ban Hằng có chút nghẹn ngào: " Từ nhỏ tỷ tỷ đã không chịu chút ấm ức nào, huynh đừng để tỷ ấy chịu khổ."
Dung Hà lui lại một bước, trịnh trọng thi lễ với Ban Hằng: "Mong thê đệ* yên tâm, Dung Hà ta đời này nhất định sẽ không phụ Họa Họa, cũng sẽ không để nàng chịu khổ."
*em vợ.
"Hi vọng huynh nói được thì làm được. " Ban Hằng ưỡn иgự¢, cố gắng để khí thế của mình nhiều hơn: "Ban gia chúng ta không sợ lưu ngôn phỉ ngữ*, nếu huynh đối đãi tỷ ta không tốt, ta sẽ đưa tỷ ấy về."
*lời đồn xấu.
Ngày lành, tân nương tử còn chưa ra ngoài, trước hết nghĩ đưa người ra ngoài, Ban gia... Quả thực không quá chú trọng.
Dung Hà đi đến cửa lớn đóng chặt, cao giọng nói: "Hôm nay Dung mỗ may mắn đến cầu hôn nữ nhi Ban gia, một không hủy lời hứa, hai không cô phụ giai nhân, ba không khiến nàng đau lòng. Nếu có vi phạm, thanh danh đời này của Dung mỗ sẽ mất hết, không được ૮ɦếƭ tử tế."
Thanh danh khắp thiên hạ với một văn thần mà nói, lời thề này không thể nói là không độc được.
Ban Họa ở sau cửa đội xong mũ phượng, nghe được câu nói này của Dung Hà, nhắm mắt lại, để Toàn Phúc phu nhân thay nàng đội khăn voan.
Trước mắt một mảnh đỏ sậm.
"Tỷ."
Ban Hằng đi đến trước mặt Ban Họa, khom người xuống. Ban Họa ghé vào đầu vai của hắn, hài tử mà nàng muốn bảo vệ, thì ra bất tri bất giác đã trưởng thành. Bờ vai của hắn rộng lớn, cánh tay của hắn rắn chắc hữu lực, có thể vì Ban gia nhấc lên thế giới.
Giấy màu lộn xộn được giơ lên, tiếng pháo nổ vang lên không ngừng, còn có từng tiếng hát báo cát tường của bọn sai vặt, Ban Họa biết mình đã đi qua nội môn, đi qua nhị môn, lại đi một đoạn đường, nàng sắp ra khỏi đại môn Ban gia rồi.
"Phú quý hoa nở, cát tường tới."
Đây là hành lang cửu khúc, trước kia nàng thích nhất ở chỗ này đùa cá chép, cố ý làm chúng nó giành ăn.
"Phúc lộc thọ đến, tử khí tới."
Nơi này trồng một gốc cây Phù Dung, lúc nở hoa cực kỳ xinh đẹp.
"Vui mừng hớn hở, con cháu đầy đàn."
Nơi này có mấy bậc thang, đạp vào bậc thang này, đi thêm mấy bước, thì có thể ra khỏi đại môn Ban gia.
Nàng rất quen thuộc với nơi này, quen thuộc đến cho dù mắt không nhìn thấy gì, trong lòng lại rất rõ ràng.
Mỗi một bước, Ban Họa nghe tiếng pháo nổ rung trời bên ngoài, âm thanh diễn tấu, tiếng người ồn ào, cực kì náo nhiệt. Bỗng nhiên nàng phát hiện tay mình phát lạnh, thế là níu chặt trên vai áo Ban Hằng.
"Tỷ, đừng sợ. " Ban Hằng nhỏ giọng nói với Ban Họa: " Chỉ cần Dung Hà đối với tỷ không tốt, ta sẽ tới đón tỷ về. Hôm nay là ta cõng tỷ lên kiệu hoa, mai sau ta là cánh tay của tỷ, sẽ không để hắn bắt nạt tỷ."
Ban Họa cười một tiếng, trong hốc mắt đã có chất lỏng ấm áp không nghe lời chảy ra.
Từ nhỏ đến lớn đều là nàng nói câu này với Hằng đệ, không nghĩ tới cũng có một ngày hắn nói với nàng.