Vương Khúc và Đỗ Cửu khác nhau, Đỗ Cửu chỉ là hộ vệ cận thân của Dung Hà, nhưng hắn là mưu sĩ, còn là một người được trọng dụng trong số đó.
Hắn luôn không quá ưa thích Ban Họa, có lẽ là vì vị Quận Chúa này quá đẹp, quá yêu kiều, quá mức tự phụ, nữ nhân như vậy làm nữ chủ nhân không tốt. Nàng không biết giúp Hầu Gia trấn an thuộc hạ thế nào, tâm trí mưu lược không đủ, thậm chí ngay cả hai chữ hiền lành cũng không có, cũng không thể để Hầu Gia quan tâm chuyện bên ngoài, về đến nhà, còn phải dỗ một nữ nhân giỏi về sống phóng túng?
"Ngươi quá tự cho là đúng rồi. " Mặt Đỗ Cửu không chút thay đổi nói: "Nếu không phải có Phúc Nhạc Quận Chúa, ta và Hầu Gia đã sớm mất mạng. Ngươi cũng không có cơ hội nói những lời này với ta, nếu như hôm nay ngươi đến, là vì nói những lời này, thì mời trở về đi."
"Đỗ Cửu, ngươi bị nàng ta mê hoặc rồi."
"Bị mê hoặc bởi ân nhân cứu mạng mình rất bình thường. " Đỗ Cửu đẩy một giỏ quýt trở về: "Ngươi đem đồ về đi, ta ăn mát răng rồi."
Vương Khúc muốn khuyên nữa, nhưng nhìn Đỗ Cửu một mặt không nguyện ý mở miệng, liền biết nói nhiều cũng vô ích, đứng dậy chắp tay nói với Đỗ Cửu: "Cáo từ."
"Đi thong thả không tiễn."
Đi ra viện, Vương Khúc ngẩng đầu nhìn sắc trời ảm đạm một chút, kéo căng áo choàng dày trên người, quay người chuẩn bị trở về viện của mình. Bọn họ là những môn khách, đều ở bên ngoài chính viện, tam môn bình thường là không thể tuỳ tiện đến.
Lúc đi ngang qua vườn hoa trong phủ, hắn nghe được trong vườn có tiếng cười của nữ tử truyền tới, nhịn không được dừng bước lại nhìn sang.
Bông tuyết bay múa, Hầu Gia ổn trọng nhà bọn họ, vậy mà cùng chơi trò đắp người tuyết của trẻ nhỏ với nữ tử kia. Trên mặt y còn mang theo nụ cười nhẹ nhõm, cứ như trò chơi này tràn đầy niềm vui thú, so với một bản cổ tịch độc nhất còn có thể làm y vui vẻ tiêu tán toàn bộ u sầu.
Vương Khúc nhịn không được dừng bước, lặng yên nhìn một màn này.
"Trên đầu người tuyết không thể cắm lá xanh. " Dung Hà gỡ xuống nhánh bách thụ trên đầu người tuyết Ban Họa đắp lên: "Màu này không hợp."
"Tại sao lại không hợp?" Ban Họa đắp mặt người tuyết càng thêm tròn: "Trong trắng có xanh, màu như thế rất đẹp."
"Màu gì cũng được, chỉ không thể dùng màu xanh lá." Dung Hà thấy tay Ban Họa đỏ bừng, đưa tay nàng lên miệng thổi mấy cái, thấy thổi khí nóng không được việc, dứt khoát nhét tay nàng vào trong иgự¢ mình.
Nha hoàn lấy lò sưởi đi ra nhìn thấy một màn này, yên lặng giấu lò sưởi cầm tay ra sau lưng, bảo một nha hoàn khác lấy lò sưởi cầm tay đi. Luôn cảm thấy, lúc này đưa lò sưởi cầm tay đến trước mặt Hầu gia, chỉ sợ không thể gọi là có ánh mắt.
"Tuyết càng rơi càng lớn rồi, chúng ta đi vào." Dung Hà duỗi ra tay còn lại nhẹ nhàng phủi tuyết đọng trên đỉnh đầu Ban Họa, động tác của y rất cẩn thận, cũng rất dịu dàng.
Ban Họa nhìn người tuyết trên mặt đất, nhẹ gật đầu, cười nói: " Ừ, màu xanh lá quả thực không phù hợp."
Dung Hà khẽ cười một tiếng, đưa tay nắm vai nàng, cẩn thận vịn nàng trở về hành lang.
Ban Họa cười quay đầu, thấy Vương Khúc đứng ngoài nhị môn. Đối phương ăn mặc nho sam, bên ngoài phủ áo khoác thật dày, tướng mạo mặc dù không xuất chúng, nhưng cặp mắt kia của đối phương, làm Ban Họa nghĩ tới mèo trong đêm.
"Sao vậy?" Dung Hà thấy Ban Họa đột nhiên dừng bước, lo âu cúi đầu nhìn nàng.
"Đó là môn khách của chàng, hình như họ Vương?" Tay Ban Họa không rút ra từ trong иgự¢ Dung Hà, chỉ hất cằm về phía nhị môn, trông vừa lười biếng vừa yếu ớt.
Ánh mắt Dung Hà rơi xuống trên người Vương Khúc, ánh mắt đảo qua đỉnh đầu và đầu vai của đối phương, ý cười trên mặt không thay đổi: "Vương tiên sinh?"
"Hầu Gia, Quận Chúa." Vương Khúc thấy Dung Hà phát hiện ra hắn, thoải mái đi ra, thi lễ với hai người.
"Vương tiên sinh sao lại ở chỗ này?" Dung Hà tung áo choàng trên người ra, cũng quấn Ban Họa trong áo choàng.
Vương Khúc chú ý tới động tác này của y, mí mắt cụp xuống, để tầm mắt của mình rơi vào trên mặt tuyết, biết lễ lại khiêm tốn. Nhưng Ban Hoạ ở bên cạnh Dung Hà lại cảm thấy, người này hình như không quá ưa thích nàng. Đại khái là bởi vì người không thích nàng quá nhiều, cho nên khi có người bất mãn với nàng, dù cho đối phương che giấu rất tốt, nàng đều có thể phát giác được cảm xúc vi diệu này.
Cũng lạ, nàng và Vương tiên sinh này biết nhau duy nhất là lần liếc mắt trước, ngay cả lời cũng không nói mấy câu, tại sao người này lại không thích nàng?
Cũng không thể là ghen ghét mỹ mạo của nàng?
Ngón trỏ của Ban Họa quấn quanh dây lưng trước иgự¢ áo choàng Dung Hà, không biết sao lại cởi nút thắt ra, làm áo choàng rơi trên mặt tuyết.
"Ý.... " Ban Họa vô tội nhìn Dung Hà, hai mắt thật to nháy nháy: "Ta không cố ý."
"Nghịch ngợm. " Dung Hà đưa tay chỉ chóp mũi Ban Họa, nha hoàn đứng ở một bên nhặt áo choàng lên, đưa cho Dung Hà rồi liền vội vàng lui qua một bên.
Dung Hà phẩy tuyết trên áo choàng, mắt nhìn áo choàng mấy lần, không khoác áo choàng lên nữa, y lôi kéo Ban Họa đi đến hành lang gấp khúc, nói với Vương Khúc đang đứng trên nền tuyết: " Vương tiên sinh, vào đây rồi nói."
"Tạ Hầu Gia." Vương Khúc đi vào hành lang: "Khi tại hạ đi ngang nhị môn, nghe trong viện có động tĩnh, cho nên liền tới xem một chút."
Dung Hà nghe vậy cười, nhận áo choàng nha hoàn đưa chuẩn bị thắt lên người Ban Hoạ: "Ta còn tưởng rằng Vương tiên sinh có chuyện muốn nói."
"Không có gì cả." Nhìn thấy nụ cười trên mặt Hầu Gia, chẳng biết tại sao Vương Khúc lại có loại cảm giác không dám nhìn thẳng.
"Nếu không có gì, Vương tiên sinh về sớm nghỉ ngơi đi, gió tuyết lớn, chớ tổn thương thân thể." Giọng điệu của Dung Hà ôn hòa, giống như là chủ nhân thân mật, quan tâm thân thể môn khách.
"Vâng." Vương Khúc thi lễ một cái, quay người chuẩn bị đi.
"Đợi một chút. " Bỗng nhiên Ban Họa gọi Vương Khúc lại: "Ngươi tên gì nhỉ, trí nhớ ta không được tốt, lần trước nghe tên của ngươi một lần, hiện tại lại quên."
"Bẩm Quận Chúa, tại hạ tên Vương Khúc."
"Khúc?" Ban Họa bỗng nhiên cười nói: " Từ này hay, đại trượng phu có thể cong có thể thẳng, mới có thể thành đại sự."
"Đa tạ Quận Chúa khích lệ. " Vương Khúc thở dài nói: " Lúc gia phụ đặt cho tại hạ, hi vọng tại hạ phân rõ thị phi, cho nên mới lấy từ này."
"Lệnh tôn là một người có kiến thức. " Ban Họa nhàn nhạt nói: " Người có kiến thức, thường đáng được người khác kính nể."
Vương Khúc không rõ lời này của Ban Họa là có ý gì, hắn ngẩng đầu nhìn Ban Họa, trên mặt nàng treo một nụ cười, giống như một kiều nữ không biết khó khăn của nhân gian, nói qua tự cho là có thâm ý. Hắn thu hồi ánh mắt, khom người nói: "Tại hạ cáo từ."
"Đi thong thả." Ban Họa khẽ vuốt cằm.
Đi đến nhị môn, Vương Khúc quay đầu nhìn lại, Hầu Gia cúi đầu nói gì đó với Phúc Nhạc Quận Chúa, trên mặt Phúc Nhạc Quận Chúa mang nụ cười xán lạn, xán lạn đến làm cho người ta cảm thấy chướng mắt.
Đúng lúc này, Hầu Gia ngẩng đầu lên, hai mắt hắn chạm mắt Hầu Gia, cuống quít thu tầm mắt lại, vội vàng lui ra ngoài.
"Họa Họa, nàng không thích Vương Khúc sao?"
"Hắn ta chỉ là một môn khách, đáng để ta thích hay không thích hắn ư?" Ban Họa hững hờ nghiêng đầu: "Dù sao ta là nữ chủ nhân tương lai của Hầu phủ, nếu ai làm ta không vui, ta còn không thể chỉnh đốn bọn họ sao?"
"Họa Họa nói đúng." Dung Hà cười cười: "Sau này nàng muốn chỉnh ai thì cứ việc chỉnh kẻ đó."
"Bao gồm cả..." Ban Họa trừng mắt nhìn: "Bao gồm cả chàng luôn sao?"
Dung Hà tội nghiệp nhìn Ban Họa: "Nàng cam lòng à?"
"Mỹ nhân tuy đẹp, nhưng cũng chỉ là bộ xương khô màu đỏ. " Ban Họa một mặt cảm khái: "Nếu như chàng làm ta không vui, ta cũng sẽ chỉnh chàng."
Dung Hà xá dài đến cùng: "Sau này tiểu sinh nhất định sẽ không chọc Quận Chúa tức giận, xin Quận Chúa tha cho tiểu sinh lần này."
Ban Họa nâng cằm: "Xem biểu hiện của chàng."
Mấy tiểu nha hoàn bên cạnh thấy thế, nhịn không được cười nhẹ vài tiếng. Dung Hà cũng không giận, chỉ nắm chặt tay Ban Họa, chăm chú nắm lấy nhau.
Khi Ban Họa trở lại Ban gia, thời gian đã không còn sớm, nàng nhận được thiệp mời An Nhạc Công Chúa phái người đưa tới, nói là mời nàng đến phủ Công Chúa một lần. Mấy vị Công Chúa trong cung, quan hệ giữa Ban Họa và An Nhạc Công Chúa tốt nhất, nhưng từ khi Trưởng Công Chúa qua đời, Ban Họa có hiếu trên người, cũng rất ít đến phủ An Nhạc Công Chúa bái phỏng, nhưng mỗi dịp tặng quà trong ngày lễ thì không bị đứt đoạn.
Hiện tại An Nhạc Công Chúa mời, nàng nhất định phải đi.
Thân là nữ nhi duy nhất của Hoàng Hậu, từ khi An Nhạc Công Chúa được sinh ra đã nhận hết sủng ái, Công Chúa con thứ ở trước mặt nàng, ngay cả can đảm ngẩng đầu cũng không có.
Nhưng sáng sớm hôm nay, nàng có chút đứng ngồi không yên. Ma ma bên người thấy bộ dáng này của nàng, nhịn không được mở lời an ủi nói: " Điện hạ, quan hệ giữa người và Phúc Nhạc Quận Chúa rất thân mật, có lời gì cũng có thể nói thẳng, lấy tính tình Phúc Nhạc Quận Chúa, có lẽ cũng sẽ không có chút giấu diếm nào."
"Chuyện này..." An Nhạc Công Chúa thở dài: "Chuyện này bảo ta làm sao mở miệng được?"
Ma ma biết Công Chúa đang lo lắng cái gì, bà lắc đầu nói: "Công Chúa, tính tình Phúc Nhạc Quận Chúa không hẹp hòi, đợi nàng tới, người hẳn xem rồi nói.”
"Chỉ hy vọng như thế." An Nhạc Công Chúa cười khổ, nghe hạ nhân nói Ban Họa tới, nàng tùy tiện khoác áo ngoài, liền đứng dậy đón.
"Công Chúa. " Ban Họa đi vào chính viện, thấy An Nhạc Công Chúa đứng tại cửa ra vào, bước nhanh về phía trước nói:" Hôm nay trời lạnh như vậy, tỷ đứng tại cửa ra vào làm gì?"
"Nghe thấy muội tới, ta sốt ruột muốn gặp muội, sao mà ngồi yên được. " An Nhạc Công Chúa để hạ nhân giúp Ban Họa ϲởí áօ choàng, lôi kéo nàng ngồi xuống ghế phủ đệm thật dày: "Xem ra lúc trước muội bị bệnh không nhẹ, muội đã gầy đi không ít."
"Có sao?" Ban Họa ôm mặt nói: " Chẳng lẽ thần sắc cũng bị ảnh hưởng?"
"Yên tâm đi, muội vẫn đẹp như cũ. " An Nhạc Công Chúa biết nàng coi trọng dung mạo nhất, cười nói: "Mấy ngày trước trong phủ mới đến một nhạc công mới, tay nghề cũng không tệ lắm, để hắn đánh một khúc cho muội nghe nhé?"
"Được." Ban Họa đáp ứng.
Rất nhanh một nam tử tuấn mỹ người mặc thanh sam bê cổ cầm đi đến, Ban Họa nghiêng đầu cười nói với An Nhạc Công Chúa: "Người nhạc công này không tệ."
Da trắng tay dài, môi đỏ mặt đẹp, được cho là nét đẹp khó tìm.
"So sánh với Dung quân thì thế nào?"
"Không thể đánh đồng." Ban Họa lắc đầu: "Dung quân là ánh trăng sáng, nốt ruồi chu sa trong lòng ta. Nếu có chàng ở đây, nam nhân thiên hạ đều là dong chi tục phấn*."
*sắc đẹp chỉ do phấn son, sắc đẹp giả dối, tục tằng.
"Có thể có được câu nói kia của muội, có thể thấy được Dung quân làm muội hài lòng. " An Nhạc Công Chúa cười: "Ta còn tưởng rằng, nam nhân thiên hạ không ai có thể khiến muội đối xử khác biệt."
Ban Họa vuốt trái cây, đối với lời này của An Nhạc Công Chúa từ chối cho ý kiến. Dưới cái nhìn của nàng, dùng những nam nhân cam chịu làm nam sủng này ra so sánh với Dung Hà, chính là vũ nhục Dung Hà. Nàng thích Dung Hà bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là... Nàng sẽ không để người nhà chịu loại vũ nhục này.
Nàng và An Nhạc Công Chúa giao tình nhiều năm, mặc dù An Nhạc Công Chúa không phải thân tỷ tỷ của nàng, nhưng hai người đã có tình cảm tỷ muội, nàng không muốn vì một nam nhân mà xảy ra mâu thuẫn cùng nàng ấy, nhưng không chấp nhận chuyện lấy nam nhân của mình ra làm vấn đề bàn tán.
Nhạc công đã bắt đầu đàn tấu, tư thái vừa phong nhã vừa đẹp mắt, Ban Họa bưng một ly trà thần sắc nhàn nhạt nghe, tỏ ra người nhạc công này không thể hấp dẫn nàng.
An Nhạc Công Chúa nghiêng đầu nhìn sắc mặt của nàng, thở dài nói: "Xem ra thủ khúc này cũng không thể hấp dẫn muội, nghe đồn Dung Hầu Gia cầm nghệ phi phàm, muội đã nghe qua ca khúc của hắn, lại nghe những người khác đàn tấu, không thích cũng không có gì lạ."
"Không. " Ban Họa lắc đầu: "Chàng chưa bao giờ vì ta đàn tấu ca khúc nào."
"Tại sao?" An Nhạc Công Chúa có chút ngoài ý muốn nhìn Ban Họa: "Hắn không vì muội mà đàn sao?"
Ban Họa cười, Dung Hà là một nam nhân thông minh, y biết đàn một bài cho nàng còn không bằng đưa món ngon cho nàng ăn, cho nên không biết làm chuyện này sẽ không nịnh nọt được nàng.
Thấy Ban Họa nói chuyện, An Nhạc Công Chúa liền nói tránh đi: "Từ khi phụ hoàng ban thưởng hành cung cho muội và Dung Hầu Gia, tin đồn bên ngoài chưa từng đứt đoạn, ngay cả trong tông tộc cũng có người hỏi việc này, thực sự là..."