“Bá gia, ban nãy tiểu nhân nhìn thấy hạ nhân của Tĩnh Đình Hầu phủ ở trước cửa.”
“Bọn họ lại muốn làm gì?” Trung Bình Bá vừa nghe đến ba chữ “Tĩnh Đình Hầu”, não nhịn không được bỗng dưng đau đớn, đời này ông hối hận nhất là lúc trước não bị nước vào, cùng Tĩnh Đình Hầu phủ đính hôn, khiến hiện tại người của Tĩnh Đình Hầu phủ ba ngày hai nơi lại đến gây rắc rối. Nếu như gặp mặt được người ta, mọi người sẽ không còn trở ngại, cũng sẽ không người ngoài sáng kẻ trong tối, nhưng người của Tĩnh Đình Hầu phủ hết lần này tới lần khác không như thế, Ban Hoài không có việc gì vẫn luôn chống đối ông trên triều, đứa nhi tử kia của ông ta luôn tìm Tạ Khải Lâm gây phiền phức, thậm chí đôi khi còn động thủ đánh người, thật sự không có chút nhã nhặn nào.
“Tiểu nhân không biết “Gã sai vặt đến báo mờ mịt lắc đầu: “Hắn ta ngồi xổm không xa trước cửa chính nhà chúng ta, không làm gì cả.”
“Nhà này từ chủ đến tớ đều có vấn đề về thần kinh “ Trung Bình Bá tức giận nói: “Kệ bọn họ đi, chẳng lẽ bọn họ lại dám đánh vào phủ chúng ta à?”
Gã sai vặt lặng lẽ nghĩ, hai năm trước không phả Tĩnh Đình Hầu mang theo một đám hạ nhân đến đập cửa nhà họ sao? Việc này sau đó còn nháo đến trước mặt bệ hạ, kết quả Tĩnh Đình Hầu có mẫu thân là Trưởng Công Chúa, Tĩnh Đình Hầu không bị bệ hạ đánh phạt chỉ răn dạy vài câu đã cho về, khiến Bá gia nhà họ tức giận mà bệnh sượng mặt nửa tháng trên giường.
Trung Bình Bá xem Tĩnh Đình Hầu là một mối kỳ họa trăm năm khó gặp trong kinh thành, tùy hứng hoang đường, đến ૮ɦếƭ vẫn không biết xấu hổ, lão tử và nhi tử đều cùng một dạng, ỷ vào quan hệ hoàng gia, cả ngày trêu mèo đùa chó, nhàn tản sống qua ngày. Ông đã sống mấy chục tuổi, chưa từng thấy đôi phụ tử nào vô sỉ như thế.
Cha và đệ đệ là dạng đó, nữ nhi có thể tốt đến nhường nào?
Cả nhà đều là người phóng đãng!
Trong lòng Trung Bình Bá đang mắng phụ tử nhà Tĩnh Đình Hầu, quản gia vội vàng chạy vào.
“Bá gia, xảy ra chuyện rồi!”
Nhóm phu nhân thiên kim trong kinh thành lại có chủ đề mới, đó chính là thứ tử của Trung Bình Bá đang cưỡi ngựa, không hiểu sao lại ngã xuống, một con mắt vừa đúng đập vào đá, hỏng mất. Không bị ngã gãy tay, trẹo chân, mà là mù một con mắt, ngươi nói đây là vận khí gì?
Có người hiểu chuyện đột nhiên nghĩ đến, vị này bốn năm trước đã từng đính hôn với Hương Quân nhà Tĩnh Đình Hầu, về sau mặc dù hôn sự không thành, nhưng cũng coi như có duyên, không phải do Hương Quân khắc chứ? Không phải là một công tử có kỹ thuật giỏi sao, sao lại vô cớ bị ngã xuống ngựa được?
Khi một người nhận định một chuyện nào đó về sau, hắn sẽ Ϧóþ méo đi sự thật, trực tiếp đưa ra một kết luận sai trái.
Ví dụ như Ban Hương Quân khắc chồng.
Rõ ràng hai năm trước hai nhà đã hủy hôn, Trung Bình Bá phủ cũng chuẩn bị đính hôn cho Tạ Khải Lâm một lần nữa, bây giờ Tạ Khải Lâm xảy ra chuyện, vẫn có người đem chuyện này tính lên đầu Ban Hương Quân.
“Tức ૮ɦếƭ ta rồi, tức ૮ɦếƭ ta rồi. “ Ban Hằng từ bên ngoài trở về, tức giận đi vài vòng trong nhà: “Những người này nói hươu nói vượn, Tạ xấu xa bị mù mắt, liên quan gì tới tỷ tỷ ta, cũng không phải tỷ ta đẩy hắn xuống. Gì mà khắc chồng, hắn đâu phải phu quân tỷ ta, đúng là không biết xấu hổ.”
“Thế nhân thật ngu muội.” Ban Họa mặc váy ngắn hoa hòe, trên đầu cài cung hoa mới ra năm nay, được bọn nha hoàn ủng hộ rầm rộ đi vào viện của đệ đệ: “Bọn họ quan tâm không phải là chân tướng, mà là một đối tượng có thể bát quái, đệ vì những chuyện này mà tức giận, thật lãng phí hơi sức.”
“Ta vì ai mà phải thế?” Ban Hằng đặt ௱ôЛƓ ngồi trên ghế, vẫy tay cho hạ nhân trong phòng ra ngoài, nuốt nước bọt nói: “Giấc mơ của tỷ....thành sự thật rồi.”
Ban Họa ngồi kế bên hắn, một tay nâng cằm lên, thở dài nói: “Năm năm sau, đệ không còn là thế tử.”
“Vậy tỷ cũng không còn là Hương Quân, “ Ban Hằng nhìn đồ trang sức trên người tỷ tỷ: “Tỷ nói, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Hai tỷ đệ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt như nhau.
“Con gái ngoan” Mặt mũi Ban Hoài đầy mồ hôi bước đến, trong tay còn bưng theo một đống lớn tranh: “Con xem trong này ai là kẻ đó?”
Kẻ nào là kẻ nào, bốn người nhà họ Ban đều biết, nhưng không dám nói ra.
“Đây là Hữu tướng đương triều Thạch Sùng Hải.” Ban Hoài mở tranh ra, chỉ ông cụ gầy yếu trong bức tranh nói: “ Người này xuất thân nghèo khó, đối với bệ hạ rất trung tâm, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, có phải hắn ta không?”
“Không phải ông già này “ Ban Họa nhìn sơ rồi lắc đầu: “Người kia không xấu như vậy.”
“Trong mơ ngay cả dáng vẻ người ta thế nào tỷ còn không nhớ được. “ Ban Hằng hiếu kỳ hỏi: “Sao tỷ biết hắn ta tuấn tú?”
“Trực giác của nữ nhân, nam nhân hai người vĩnh viễn sẽ không hiểu. “ Ban Họa trừng mắt lên: “Kế tiếp.”
“Đây là Tả tướng đương triều Nghiêm Huy, hay đối nghịch với bệ hạ.”
“Không phải.”
“Thượng Thư Lệnh Chu Bỉnh An?”
“Cũng không phải.”
“Binh bộ Phó Xạ?”
Xem tranh hơn phân nữa, từ đầu tới đuôi Ban Họa cũng chỉ có một động tác, đó chính là lắc đầu, không ngừng mà lắc đầu.
“Đây là những quan viên có thực quyền rồi “ Ban Hoài nhìn tranh ném đầy đất, trên mặt mang vẻ buồn rầu: “Tôn thất Vương gia Quận Vương đều là người nhà họ Tưởng, ắt hẳn đều không phải, còn có thể là ai đây?”
Ban Họa thuận tay mở ra một bức vẽ, bên trên vẽ một nam tử trẻ tuổi, ngọc quan cẩm bào, nhìn vô cùng có phong thái.
“Sai, sai” Ban Hoài đoạt tranh trong tay nàng: “Đây là bức ảnh lang quân chưa lập gia đình của phủ Thượng Thư, không cẩn thận bị lẩn vào.”
“Phụ thân, vị này người đừng nghĩ đến” Ban Họa không ngăn cản động tác Ban Hoài đoạt tranh: “Toàn Kinh Thành bao nhiêu nữ nhân đuổi theo hắn, tìm một phu quân như thế chỉ càng thêm bực mình.”
“Tham khảo một chút không được à?” Ban Hoài cười hì hì: “Con không thích nam nhân tuấn tú sao, người này rất hợp với tiêu chuẩn của con.”
“Nghĩ đến năm năm sau chúng ta phải vượt qua thời gian sống vất vả, nam nhân đẹp hơn nữa cũng không khiến con động lòng.” Ban Họa nằm sấp trên bàn, thần sắc mệt mỏi: “Dù sao năm năm sau, con cũng không gả đi được.”
Ban Hằng đau lòng vỗ lung nàng: “Tỷ, tỷ đến thôn trang nuôi vài nam sủng đi, cuộc đời nhiều khổ nạn, nên tận hưởng lạc thú trước mắt.”
Dù sao những Công Chúa Huyện Chủ kia, nuôi nam sủng cũng không ít.
Ban Họa không thèm để ý đến hắn, trên thế gian có rất nhiều nam tử tuấn tú, nhưng nam nhân vừa có dáng dấp đẹp vừa có khí chất lại rất ít, nhưng bình thường đều có thân phận, nếu không có thân phận, cũng bị nhóm Công Chúa Quận Chúa mang đi, đâu còn đến phiên nàng?
Thấy Ban Họa không hăng hái lắm, Ban Hằng quyết định kể một số chuyện xui xẻo của Tạ Khải Lâm để nàng vui vẻ: “Tạ xấu xa được khiêng về nhà, nghe nói máu chảy cả nửa mặt, cảnh tượng đó chậc chậc chậc, loại nam nhân bạc tình này, đáng bị thế.”
“Mù một mắt, chắc chắn dung mạo cũng bị ảnh hưởng, thật đáng tiếc. “ Ban Họa thở dài một tiếng, ngón tay tinh tế trắng nõn ᴆụng nhẹ vào mặt bàn: “Nhưng mù lại hay!”
“Ta đã chịu đủ tên thần kinh này, cùng hạng nữ nhân lầu xanh chạy trốn, bị bắt về rồi, mỗi lần nhìn thấy ta còn bày ra bộ dáng buồn nôn, coi ta như không phải hắn thì không gả, sỉ diện lớn như vậy, tại sao không đi cầu hôn Công Chúa?”
“Bởi vì thân phận của hắn không đủ. “ Ban Hằng cùng tỷ tỷ "hợp tác": “Nhà hắn mặc dù có tước vị, nhưng cũng bắt đầu từ nghèo khổ, công chúa hoàng gia ai mà thèm hắn chứ?”
“Loại nam nhân khiến hoàng thất chướng mắt này, quay đầu vì hạng nữ nhân lầu xanh kia, chuyện này nói ra rất có mặt mũi nha?” Ban Họa tức giận liếc xéo Ban Hằng: “Được rồi, dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị tân đế đoạt đi tước vị phong hào, hiện tại nên ăn thì ăn nên hát thì hát, nghĩ biện pháp lén giấu của cải, có thể phong quang bao lâu liền phong quang bấy lâu đi.”
Hôm nay có rượu hôm nay say, nở mày nở mặt lại một năm nữa, dù sao lấy đầu óc nhà họ, thật không nghĩ ra biện pháp tốt nào.
“Con nói đúng.” Ban Hoài rất tán thành gật đầu.”Ta đã mua cây quạt cổ lần trước rồi, khi đó mẫu thân con không cho, hiện tại hẳn là không có ý kiến.”
Dù sao nhà bọn họ có nhiều tiền như vậy, bây giờ không dùng thì bị niêm phong sẽ không còn cơ hội dùng.
Quả nhiên lần này Ban Hoài lại lấy tiền của Âm thị mà dùng, Âm thị không do dự đáp ứng ông, thuận tay còn cho ông thêm ngân phiếu hai ngàn lượng, để ông mua thêm đồ vật gì phù hợp nữ nhu thì mua về.
Người kinh thành đột nhiên nhận ta, gần đây Tĩnh Đình Hầu rộng rãi hơn, đồ cổ trân quý nào, đồ vật giá trị hơn vạn bạc, Tĩnh Đình Hầu mua đến mắt cũng không chớp cái nào. Mọi người đều biết, Tĩnh Đình Hầu mười phần hoang đường, chỉ sợ duy nhấ hai nữ nhân, một là mẫu thân ông Trưởng công chúa Đức Ninh, một là phu nhân ông Âm thị, bình thường ngân phiếu trên người, cho tới bây giờ không thể vượt qua năm trăm lượng.
Hiện tại ông đột nhiên trở nên hào phóng xa hoa như thế, không khỏi khiến người ta không nhịn được hoài nghi, tình cảm Tĩnh Đình Hầu và Âm thị xảy ra vấn đề, Âm thị đã không còn quản được ông.
Hôm đó, An Nhạc Công Chúa bày yến tiệc thưởng cúc, mời trong không ít phu nhân thiên kim kinh thành, Ban Họa thân là cháu gái của Trưởng Công Chúa, tất nhiên cũng được mời.
Tính tình Ban Họa từ trước đến nay rất thích náo nhiệt, bởi vì chỉ có những lúc này, trang sức y phục hoa lệ xinh đẹp trên người nàng mới được nhiều người trông thấy. Hết lần này tới lần khác nàng đều được nhiều nữ nhân ghen tỵ ra mặt, mặc dù rất nhiều nữ nhân sau lưng chua xót mười phần nói nàng tướng mạo diễm tục, bên ngoài xinh đẹp bên trong lại là bao cỏ.
Ban Họa luôn nhận những tốt đẹp này, mặc dù những nữ nhân này ngoài miệng xem thường nàng ăn mặc hoa lệ, xem thường nàng xinh đẹp không não, nhưng hâm mộ và ghen ghét trong mắt không thể nào che giấu được.
Nàng rất thích bộ dạng những người ghen ghét rất rõ ràng, còn hết lần này tới lần khác mạnh miệng giả bộ như xem thường.
Chỉ cần nghĩ đến những cặp mắt ao ước ghen tị kia, nàng có thể ăn nhiều hơn một bát cơm.
“Nữ nhân muốn khoe khoang, không phải vàng càng nặng càng tốt, mà là đồ vật càng tinh xảo càng đáng tiền mới tốt. Những nữ nhân khác bình thường không dám lấy đồ dưới đáy hòm ra, ta lại có thể ném để chơi đùa, đó mới là khoe khoang.” Ban Họa tô lại đóa hoa Mẫu Đơn diễm lệ trên trán, hài lòng nháy mắt với tấm gương, nói với nha hoàn sau lưng: “ Nhìn tới nhìn lui, loại hoa này vẫn hợp với ta nhất.”
Đương thời lưu hành hoa điền là Mai và Sen, hoa Đào và Mẫu Đơn bị các vị thiên kim chê tục khí, nhưng Ban Họa nàng lại là người tục khí thế đấy.
Mẫu Đơn tốt bao nhiêu, đã quý khí lại mỹ lệ, hoa mai khô cằn tục tĩu đó mà so được à?