Ác mộngGiang Ly Thành quả nhiên mất tích, câu cuối cùng của anh thì thầm nhỏ nhẹ như gió thoảng, cũng không phải trêu chọc.
Trần Tử Dữu ngày ấy rời đi trong đêm, thiếu nữ mới lớn đang thầm vui mừng, có lo lắng cùng chút bất an khó nói thành lời. Lúc đi, cô thậm chí không dám nhìn mặt anh hay đòi hỏi một cái ôm làm nũng.
Khi đó điện thoại là một thứ cực kỳ xa xỉ, Trần Tử Dữu buổi chiều được biết anh đang là nghiên cứu sinh, nhất định không có được thứ đồ như vậy, gian phòng sạch sẽ bốn phía chỉ có vách tường, gần như không có bất kỳ món đồ hiện đại nào, cô cũng không thấy có điện thoại nên không hỏi phương thức liên lạc của anh, chỉ vội vàng rời đi.
Từ trong sâu thẳm, cô cảm thấy hành vi của mình thật hoang đường, liều lĩnh. Tuy nhiên, cô không hẳn là hối hận, từ nhỏ đến lớn cô được dạy không nên quá tự do trong chuyện này nhưng cô đã rất không tự trọng. Vì vậy ngay hôm sau, cô dè dặt trốn trong phòng của mình, cố nhịn không đi tìm Giang Ly Thành, cũng không để người nhà phát hiện cô cảm xúc khác thường.
Ngày hôm sau, mưa lớn hiếm thấy trong nhiều năm, liên tiếp vài tiếng đồng hồ, hai ba ngày sau cũng không ngừng.
Trong cái thành phố lâu đời này, hệ thống thoát nước đã bị hư hại nghiêm trọng. Nhiều năm trước tin tức truyền thông không giống như bây giờ tương đối minh bạch và cởi mở, Trần Tử Dữu chỉ có thể từ những lời xì xào bàn tán của mấy người giúp việc mà biết, có một số tòa nhà cũ bị nước mưa phá hỏng, thậm chí có người còn bị nước cuốn đi .
Cô vài lần muốn đội mưa chạy đi, lại bị kéo lại vì sau đêm cô về nhà thì đã bị sốt nhẹ, người giúp việc được lệnh không cho cô ra khỏi cửa.
Cô nôn nóng bất an như một con chuột Hà Lan bị nhốt trong cái Ⱡồ₦g nhỏ, đi tới đi lui trong phòng.
Quan hệ giữa cô và cha mẹ đã dần hòa hoãn. Hai người đều bề bộn công việc, một người bận rộn công tác và xã giao, một người bận cùng các chị em đánh mạt chược, cơ hội gặp cô cũng không nhiều. Sau khi sự thật được phơi bày, cô như một quả pháo hỏng chỉ thoáng xịt khói rồi lại buồn buồn không lên tiếng, cha mẹ thử nói chuyện với cô mấy lần cũng không có kết quả, đành để mặc cô chống cự.
Trong mắt họ, Trần Tử Dữu vẫn là đứa trẻ hiền lành, từ nhỏ đã không khóc không quấy, gặp chuyện không hài lòng thì buồn bực mấy ngày, đợi có mục tiêu mới liền tự nhiên quên hết, công lực tự chữa thương rất mạnh. Họ cho rằng lần này cũng vậy.
Vì thế, sau vài ngày mưa to liên tục cuối cùng cũng ngừng, khi Trần Tử Dữu phải hơn nửa tháng mới lần đầu tiên chủ động mở miệng gọi “cha, mẹ” lần nữa thì họ cho rằng trận chiến gia đình này cuối cùng cũng đã qua.
Dù sao con gái đã 17 tuổi, tư tưởng và thể lý đến giai đoạn có thể sống độc lập cũng chỉ còn mấy tháng, hơn nữa cô từ nhỏ không như những đứa trẻ khác quấn quýt, gần gũi cha mẹ. Gia đình họ là vậy, hưởng thụ quá nhiều vật chất ngược lại có thể hòa tan thân tình, vì vậy sự thật về thân thế đối với cô mà nói có lẽ cũng ít đau lòng.
Thật ra Trần Tử Dữu tâm trạng tốt là do thời tiết tốt và cô thì đã hết cảm. Đến hơn ba giờ chiều thì cô không thể chờ đợi được nữa, vội chạy đi, thành thục đổi xe bus một lần, sau đó thuê xe, lại đổi xe, cuối cùng cũng tìm được căn phòng cũ – nơi tốt đẹp đã từng cứu giúp cô.
May mắn thay cô phát hiện mấy ngày mưa cũng không hủy hoại sự yên bình của nơi này, con đường và bức tường trắng ngói đen đã được rửa sạch hơn, càng đi về phía trước cô càng cảm thấy run rẩy.
Cô chần chờ một chút mới gõ cửa. Cô gõ rất nhẹ, không ai mở cửa cô cũng không thấy lạ. Người thanh niên ấy rất có thể không có nhà, là cô tới không đúng lúc.
Cô đợi một lúc. Căn nhà quá mức yên tĩnh cùng ngõ nhỏ sạch sẽ khiến cho cô có một loại cảm giác bơ vơ, cho nên cô đến tiệm cà phê mà cô đã từng đọc sách, lại kinh ngạc phát hiện cửa tiệm đóng chặt, bên ngoài treo một tấm bảng gỗ “Đã bán”.
Cô sang tiệm sách kế bên, người bán hàng nói: “Ông chủ tiệm xuất ngoại nên đã đóng cửa từ lâu rồi.”
Mới vài ngày thôi mà người và vật đã không còn như cũ. Trần Tử Dữu thấp thỏm trong lòng, cảm thấy đây là một dấu hiệu không tốt.
Trời dần tối thì cô lại nhớ tới cái tiểu viện trước cửa kia, vẫn không ai ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa chờ cũng không phải chuyện một cô gái có giáo dục nên làm.
Hơn nữa, lúc bóng đêm bắt đầu kéo đến, nơi ban ngày vô cùng an tĩnh này lại bắt đầu sinh động, có người hành xử kỳ lạ, cửa vừa mở ra lại nhanh chóng đóng vào.
Cô cảm thấy hơi sợ, lấy giấy ghi chú xé một tờ, viết một câu: “Anh ở đâu thế?” Từ khe cửa nhét vào, tâm trạng có chút không rõ mà trở về nhà.
Ngày hôm sau cô vẫn không đợi được người cũng không có tờ giấy nào để lại cho cô. Cô càng cảm thấy mình rất giống những nhân vật nữ ngu ngốc trong tiểu thuyết nhưng cô vẫn lừa mình dối người kiếm cớ: có lẽ anh đi đâu đó. Bởi vì anh không có phương tiện liên lạc mà cô nhiều ngày lại không xuất hiện nên anh không thể báo cho cô biết.
Lý do như vậy chính cô cũng thấy hơi buồn cười, chỉ là không muốn thừa nhận. Đối với người con trai ưu nhã, đẹp đẽ như thế, cô không muốn liên hệ anh với những gì không tốt. Cô để lại một tờ giấy.
Ngày thứ ba, Trần Tử Dữu lại đến nhưng đã có chút nản lòng. Nếu thật sự có gặp Giang Ly Thành, cô cũng không biết mình muốn gì, cũng không nghĩ tới tương lai, cô biết “tình một đêm” là chuyện rất bình thường, chính cô cũng nhất thời mê muội hành động theo cảm tính, không phải sao? Thế nhưng cô không cam lòng, cô tưởng rằng ít nhất còn có cơ hội gặp lại.
Lần này cô không uổng công. Tuy không gặp được Giang Ly Thành nhưng lúc cô sắp rời đi, cửa chính bỗng mở ra. Cô vội vàng chạy tới, phát hiện trong sân hoàn toàn thay đổi, khung cảnh đã không còn giống trong trí nhớ của cô.
Cái sân nhỏ trước kia đơn giản lại mộc mạc, có một cây hòe lớn, dưới gốc cây có một bộ bàn ghế đá, ngay cả cỏ dại cũng không có. Gian nhà không lớn, ngói đen tường trắng, cửa sổ cũng màu trắng, không có thêm bất cứ đồ trang trí dư thừa nào.
Bây giờ, trong sân trống không lại có rất nhiều hoa cỏ, cửa sổ lộ ra bức rèm lộng lẫy, trên cửa có treo mấy thứ trang trí cầu kỳ, cây hòe và bộ bàn ghế đã biến mất, chỉ để lại một gốc cây phẳng.
Cô còn nhớ lúc cô đi, trên thân cây và cửa sổ có buộc một sợi dây, drap trải giường được phơi trên đó. Thế mà bây giờ, trí nhớ của cô hư ảo tựa như cảnh trong mơ, không có chút dấu vết.
Trần Tử Dữu ngơ ngác đứng ở cửa ra vào mãi cho đến khi trong phòng có người đi ra. Một nam nhân cao lớn thô kệch, mặc quần ngắn, chân đi dép lê, mồ hôi đầy đầu.
Người đó hỏi: “Cô bé, nhìn cái gì đấy?”
“Nơi đây sao lại biến thành như vậy?”
Người đàn ông đó kinh ngạc: “Em trước kia đã tới đây sao? Nhà này nhiều năm không có người ở rồi.”
“Chủ nhà là ai ạ?”
“Em là ai?” Người đàn ông cẩn thận hỏi.
“Cây kia sao lại chặt đi?”
“Trồng cây hòe trong sân là điềm xấu.” Người đó ánh mắt có vẻ khác thường, cẩn thận đánh giá cô, “Sao thế, em muốn đến xem không?” rồi nghiêng người cho cô đi qua.
Trần Tử Dữu rùng mình một cái, cảm thấy có mùi nguy hiểm liền tránh né.
Cô đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất nhưng kết quả này không nằm trong suy nghĩ của cô.
Đầu ngõ có một cây cổ thụ, có một bà lão tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn sâu đang ngồi dưới gôc cây nhắm mắt hóng mát, trong иgự¢ ôm một con mèo trắng.
Trần Tử Dữu chạy một mạch ra cửa ngõ, mặt trời nóng rát khiến mắt cô không mở nổi nhưng dưới cây có người, trực giác mách bảo cô không nên tới gần nên cô cứ đứng dưới ánh nắng gay gắt. Huống chi, cô dị ứng với mèo.
Bà lão kia mở miệng: “Cháu gái, nắng gắt thế tới ngồi một chút đi.” Từ phía sau kéo ra một cái đệm cho cô.
Trần Tử Dữu trong miệng nói tiếng “Cám ơn” nhưng chỉ đứng ở rìa bóng râm, cách bà lão và con mèo một khoảng xa.
Bà lão lơ đễnh vừa vuốt mèo vừa nói: “Cháu gái, mấy ngày nay đều thấy cháu, không tìm được người cháu muốn tìm à?”
Trần Tử Dữu cảnh giác liếc nhìn bà một cái, không lên tiếng.
“Nơi này không phải là nơi mà một cô gái như cháu nên đến đâu, cháu nên về nhà học hành cho tốt thì hơn.” Bà lão nheo mắt nhìn cô từ đầu đến chân, thấy cô không được tự nhiên.
“Bà à, vì sao trong sân có cây hòe lại là điềm xấu ạ?” Cô không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy.
“Chữ hòe là từ chữ ‘ mộc ’ và chữ ‘ quỷ ’ ghép lại, sân nhỏ nhiều năm không có người ở không phải là điềm xấu sao? Sẽ thu hút tà khí.”
“Chủ căn nhà là ai thế ạ?” Trần Tử Dữu bị câu nói của bà lão dọa tới mức sợ run lên.
“Trước kia có người ở, một năm trước đã tự tử rồi.”
Trần Tử Dữu không tự chủ được đến gần một bước, bà lão còn nói: “Người đó là một mỹ nữ, ૮ɦếƭ lúc đang tươi trẻ như vậy, mặc quần áo đẹp nằm trong sân, nhìn như đang ngủ, toàn thân đều phủ đầy sắc hoa hòe.”
“Nữ nhân? Không phải nam nhân sao?” Trần Tử Dữu nhẹ nhàng thở ra.
“Đương nhiên là nữ nhân. Ở chỗ này tất cả đều là nữ nhân.” Bà lão lộ ra nụ cười kỳ quái.
“Vừa rồi trong sân có nam nhân . . . . . .”
“Bà không biết đó là ai. Sau khi cô gái kia ૮ɦếƭ, nơi này không có người ra vào. Đôi khi có tiếng động nhỏ, mọi người hoài nghi có ma quỉ. Ha ha, trong cái ngõ nhỏ này chuyện ma quái đầy ra, đừng sợ đừng sợ.”
“Cám ơn bà, cháu phải về rồi.” Mặt trời sáng chói, trong lúc nóng nhất thì Trần Tử Dữu lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Đột nhiên con mèo trong tay bà lão nhảy xuống, cọ vào gấu quần jeans của cô rồi chạy đi, cô kêu một tiếng, đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Cháu không biết cô gái kia, vậy cháu đến đó tìm ai?” Bà lão đột nhiên hỏi, cặp mắt nheo lại.
“Cháu. . .Cháu nghĩ cháu tìm nhầm chỗ.”
“Cháu và cô gái kia, khi lớn thật có điểm giống nhau.”
Trần Tử Dữu mở to hai mắt.
“Ah, như vầy lại không giống. Nhìn qua thì có điểm giống, nhìn kỹ lại không giống.” Bà lão lầm bầm, “Bà lần đầu trông thấy cháu đã giật mình. Ngày đó cháu mặc bộ quần áo trắng, buộc bím tóc đuôi ngựa, thật giống như cô gái ấy sau này. Đúng rồi, chính là nét mặt này, thực sự có nét giống.”
“Bà nói người kia. . .Không phải cô gái trẻ sao?”
“Không già, nhìn rất trẻ nhưng tuổi tác cũng đủ làm mẹ cháu.”
Trần Tử Dữu về đến nhà trong tâm trạng rối bời.
Sau này cô phát hiện bà lão đó tinh thần dường như khác với người bình thường, nói chuyện lộn xộn, lầm bầm lải nhải nhưng lại nghiêm trang, điệu bộ quyền uy. Có lẽ bình thường bà khó tìm được người cùng trò chuyện nên không muốn để Trần Tử Dữu đi, nằng nặc lôi kéo, cuối cùng thẳng thắn hỏi han hoàn cảnh gia đình của Trần Tử Dữu.
Xuất phát từ phép tắc kính già yêu trẻ, Trần Tử Dữu nhẫn nại một lúc, cũng nhờ đó mà biết được không ít chuyện linh tinh thật thật giả giả, chẳng hạn như trong ngõ nhỏ có những người nào, trước kia nữ chủ nhân căn nhà kia làm cái gì, có tật xấu gì. . .Nói thật, cô thà không biết còn hơn. Ngoài ra, cô gái kia đã từng có một đứa con trai, đứa trẻ vô cùng đẹp trai, nghe nói mười mấy tuổi đã qua đời ngoài ý muốn, từ đó về sau cô gái kia thần chí không còn bình thường nữa.
Buổi tối cô mơ một giấc mơ lạ lùng, sau khi tỉnh lại mồ hôi chảy ròng ròng, không ngủ được nữa liền gọi người giúp việc trẻ tên Hương Hương đến thức cùng cô cả đêm. Ngày hôm sau cô nhờ người lái xe đưa cô đến nhà thờ.
Lái xe hơi ngạc nhiên. Trong nhà, lão phu nhân lúc còn sống thì theo đạo Thiên Chúa, kể cả bảo mẫu già cũng là tín đồ trung thành nhưng tiểu thư và chồng lại không theo đạo nào. Còn tiểu thư nhỏ này là người trung thành với thuyết vô thần, trước kia lão phu nhân mỗi lần mang cô đi giáo đường, cô đều nghĩ đủ biện pháp để trốn.
Trần Tử Dữu vốn không tin thần nhưng trong lúc bối rối, cô theo bản năng lựa chọn thần thánh phù hộ. Khi cô quỳ suốt một giờ trước bàn thờ Chúa, tâm tình dần dần thanh thản.
Cô nghĩ tất cả mọi việc xảy ra trong cuộc gặp gỡ gần đây đều tại ông trời sắp đặt, vận mệnh vô thường, giao phó tất cả những điều không thể hiểu được vào tay thần linh, cô cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn.
Cha mẹ Trần Tử Dữu phát hiện con gái gần đây rất ngoan. Cô không còn như du hồn đi vòng vòng mà đi đâu cũng đều mang theo lái xe hoặc người giúp việc.
Cô một tuần hai lần đến nhà thờ, thường xuyên cùng lái xe leo vài chục km đường núi, ở nhà thì yên tĩnh đọc sách, xem phim, có khi còn đứng bên cửa sổ đóng chặt mà nhỏ giọng ca hát.
Cô vô cùng nhu thuận, cuộc sống cũng chưa từng hăng hái tích cực đến thế.
Ngoại trừ sắc mặt của cô ngày càng tái nhợt, gầy gò, ngày càng trầm mặc, ít nói.
Những chuyện này đều có nguyên nhân. Cùng với việc cô không tha thứ cho họ thì họ cũng mơ hồ biết cô và người bạn trai, bạn gái thân thiết nhất đã đoạn tuyệt quan hệ. Vì thế, họ cảm thấy Trần Tử Dữu biểu hiện rất bình thường. Ngoài việc cho cô nhiều vật chất để đền bù tổn thất, cẩn thận chiếu cố cô bên ngoài, họ cũng không còn cách nào khác.
Đứa con này không làm họ lo lắng, từ nhỏ đã không cần họ hao tâm tổn trí, có tâm sự cũng không kể lể thế nên họ không biết phải làm thế nào với cô. Ngược lại, những người giúp việc trong nhà lại không cảm thấy cô đang bình thường.
Lái xe già họ Lưu nói: “Tiểu thư ngày hôm qua vừa đi nhà thờ. Hôm nay tôi cùng cô ấy lên núi đi chùa thắp hương, cúng tiền. Trên đường về cô ấy muốn tôi đi hỏi thăm, nếu đi nhà thờ Hồi giáo, có quy định đặc biệt gì không?”
Bảo mẫu Vương nói: “Có thể Tiểu Dữu tiểu thư gần đây đang nghiên cứu về tôn giáo thì sao? Tiểu Dữu tiểu thư từ nhỏ yêu thích nhiều thứ. Có điều kỳ quái là, hôm nay tôi thu dọn phòng cô ấy, phát hiện cô ấy mấy ngày nay thường đọc “Liêu trai chí dị”, còn mua nhiều phiên bản nữa. Lão Lưu, ông có nhớ Tiểu Dữu tiểu thư khi còn nhỏ rất sợ phim này, mỗi lần trên TV chiếu thì cô ấy liền bịt tai chạy đi, về sau lão gia không cho phép kẻ nào trong nhà xem bộ phim này nữa để khỏi làm Tiểu Dữu tiểu thư kinh sợ. Sao bây giờ cô ấy lại không sợ nữa?”
Cô giúp việc trẻ Hương Hương nói: “Tiểu thư gần đây ngủ không ngon, thường xuyên nửa đêm đến phòng cháu, nói cô nằm mơ, ngủ không được.”
Ba người cùng thở dài, lão Lưu nói: “Năm nay nhà này đã xảy ra quá nhiều chuyện, Tiểu Dữu tiểu thư thời gian trước vì học tập căng thẳng, cố gắng chịu đựng, bây giờ chắc không chịu nổi nữa. Cô ấy cùng lão phu nhân còn có bảo mẫu Lưu tình cảm rất thắm thiết nhưng cô lại là người ít khóc nhất.”
Bảo mẫu Vương cũng nói: “Đúng vậy, tiểu thư tuy bộ dáng có vẻ nũng nịu nhưng tính cách lại mạnh mẽ. Cùng những người bạn lâu năm cắt đứt, nếu là con gái nhà người ta, dù sao cũng phải khóc rống lên mấy ngày nhưng tiểu thư chúng ta một giọt nước mắt cũng không rơi, không nói chuyện với bất cứ ai, đều tự chịu đựng. Tôi đi mua thức ăn nghe Tiểu Lâm ở Kiều gia nói mới biết đó.”
Hương Hương nói: “Tiểu thư không thương tâm như vậy đâu, vừa rồi vào phòng cô ấy thì thấy cô ấy trên người đang choàng một chiếc chăn đơn, đầu lắc lư, bên cạnh còn có máy đĩa đang hát nữa chứ, y y nha nha vô cùng dễ nghe. Cháu lần đầu tiên thấy tiểu thư trẻ tuổi mà lại học hát loại nhạc già cỗi cũ rích này đấy.”
Vương bảo mẫu nói: “Nhạc xưa? Tiểu thư không thích hí khúc Trung Quốc. Kinh kịch, Việt kịch hay khúc hoàng mai cô ấy đều không thích, chỉ thích ca nhạc phương Tây thôi, cả nhạc giao hưởng nữa. Trước kia lão phu nhân hay cười cô ấy khi đi rạp nghe Việt kịch lại ngủ mất, nói cô ấy sùng ngoại.”
Hương Hương nói: “Là thật đó, VCD rõ ràng mà. Cháu còn hỏi tiểu thư hát cái gì, tiểu thư nói là ‘Du Viên Kinh Mộng’ của Mai Lan Phương, đúng rồi, Côn Khúc, bảo cháu lúc nào rảnh cũng nghe thử.”
Vương bảo mẫu nói: “Cái này lạ thật. Lão Lưu, ông bình thường đọc nhiều sách, ‘Du Viên Kinh Mộng’ nói về cái gì?”
Lão Lưu nói: “Chính là ‘Mẫu Đơn đình’ đó, vị tiểu thư trong mộng gặp phải một thư sinh, yêu nhau, bệnh tương tư rồi ૮ɦếƭ, về sau hồn tiểu thư này và thư sinh kia đầu thai sống lại, cuối cùng nên duyên vợ chồng. Ai cha, cái chuyện xưa này cũng thật giống liêu trai.”
Vương bảo mẫu nói: “Ôi, cái gì hồn cái gì ૮ɦếƭ chứ, dọa người ta mà. Không được, tôi cảm thấy tiểu thư gần đây không ổn, chúng ta tốt nhất nên nói cho lão gia và phu nhân biết đi.”
Cha mẹ Trần Tử Dữu sau khi nghe người hầu trong nhà ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi thì cũng không phát hiện con gái có điểm gì khác thường. Cô vẫn an tĩnh, ít nói như mọi khi, chỉ là có thêm một thú vui nho nhỏ: ở trong phòng vừa nhẹ nhàng ngâm nga ca hát vừa bắt chước theo một cuốn sách cũ.
Cô là một đứa trẻ ngoan, từ nhỏ đến lớn luôn khiến các bậc bề trên nở mày nở mặt, chưa từng làm họ lo lắng hay tức giận bao giờ. Cô rất ít khi tâm sự cùng người khác, dù là cha mẹ, thầy cô hay người yêu và cũng là thanh mai trúc mã của cô. Thời điểm đau lòng và thất vọng ấy cũng ít tỏ ra bất thường, chỉ im lặng chịu đựng, cô có cách giải quyết vấn đề rất đặc biệt.
Như một lần nhiều năm trước, Trần Tử Dữu tham gia một cuộc thi múa thiếu nhi, cũng vượt qua vài vòng cạnh tranh khốc liệt cuối cùng lọt vào tới vòng chung kết thì lại bị thương ở chân. Lúc ấy cô ngày đêm khổ luyện, hy vọng đoạt được ngôi vị quán quân. Lẽ ra đối với một đứa trẻ mới 10 tuổi đầu mà nói, thật khó để thừa nhận đả kích như vậy, thầy giáo dạy múa của cô cũng khóc, người lớn trong nhà không khỏi thở dài, người duy nhất không thèm đếm xỉa đến kết quả lại chính là cô. Trận chung kết hôm ấy cô còn bắt gia đình cùng đi xem trận đấu, bình tĩnh vỗ tay khen ngợi người dự thi. Khi chân cô khỏi hẳn, cô bắt đầu ra sức luyện tập đàn tranh để đại biểu thanh thiếu niên toàn thành phố độc tấu trong một lễ kỷ niệm đặc biệt.
Trong nhà, bảo mẫu già thường xuyên nói, cá tính ẩn nhẫn dĩ nhiên là tốt nhưng lại ở trên người một đứa trẻ nhỏ như vậy thì có vẻ không ổn. Trẻ con nên có bộ dáng của trẻ con, vì thế mỗi khi cô phạm lỗi nhỏ nào thì bảo mẫu lại vui vẻ thay cô che dấu, lấp liếm.
Tuy nhiên, bà ngoại và mẹ cô lại không nghĩ như vậy. Trong mắt họ, các biểu hiện của Trần Tử Dữu hoàn toàn là kết quả tốt đẹp từ sự nghiệp giáo dục thục nữ của họ.
Bây giờ Trần Tử Dữu càng có lý do dùng trầm mặc để phản kháng. Dù cô có hành động kỳ lạ nào cũng không có gì đáng ngạc nhiên, huống chi ở cái tuổi này, cô đã có thể tự trấn định, khôi phục rất nhanh.
Sự thật là vì cha mẹ và cô thời gian tiếp xúc không nhiều lắm, ngược lại, người hầu trong nhà với cô còn thân cận hơn.
Cha nói với cô: “Tiểu Dữu, cha muốn con biết trong lòng cha cho tới bây giờ không hề cảm thấy con là con người khác.”
“Vâng, cha. Con hiểu.”
“Tiểu Dữu, cha. . .”
“Cha, cám ơn cha.”
Mẹ nói: “Tiểu Dữu, con hận mẹ sao?”
“Không, mẹ. Con có thể hiểu mà.”
“Con muốn biết. . .cha ruột của con là ai không?”
“Con chỉ có một người cha. Có một số việc. . .con bây giờ đã không quá để ý nữa rồi.”
“. . .”
“Nếu như mẹ muốn nói, con cũng có thể nghe.”
“. . .”
“Ông ấy còn sống sao?”
“Không. Trước khi con sinh ra ông ấy đã mất.”
“Con xin lỗi, mẹ. Cám ơn mẹ.”
Trôi chảy như thế, không có khúc mắc gì.
Không có cha mẹ quấy rầy, Trần Tử Dữu tiếp tục đắm chìm trong thế giới của chính mình. Nửa cuối tháng tám, mưa đặc biệt nhiều, bên ngoài luôn có nước chảy róc rách từng giọt nên phần lớn thời gian cô đều ở trong phòng, cũng ít đặt chân đến phòng khách. Nếu hôm nào tạnh mưa, cô sẽ kêu lái xe đưa cô đến tiệm đồ cổ. Cô sưu tầm rất nhiều những thứ có liên quan đến “Mẫu Đơn đình”, sách in đã ngả vàng, đủ loại sách và đĩa nhiều năm trước.
Trần Tử Dữu cũng hiểu, cô lén lút hành động như vậy đúng là bịt tay trộm chuông, lừa mình dối người. Đem tất cả đổ cho thế lực thần thánh linh tinh, tưởng tượng mình là Đỗ Lệ nương đang dạo chơi trong mộng, hoặc đóng vai một Liễu Mộng Mai bị nam hồn hấp dẫn, ký ức vẫn là tươi đẹp nhưng những sự việc tuyệt diệu đẹp đẽ đột nhiên tan biến. Vì thế, cô thậm chí không hề cố gắng tìm kiếm đáp án.
Cứ như vậy rất nhanh mùa hè cuối cùng cũng đến, cô nhận được thiệp mời họp lớp cấp ba.
Mùa hè thường có nhiều buổi họp mặt nhưng cô từ chối tất cả. Bởi vì cô vốn không tham gia nhiều hoạt động tập thể, không tính là thành viên tích cực nên mọi người cũng không thắc mắc nhiều.
Có điều lần này tụ hội, bọn họ sẽ chuẩn bị đi học đại học, từ nay về sau đường ai nấy đi, tản mác khắp phương trời, rất nhiều người có lẽ sẽ không bao giờ thấy mặt nữa. Người tổ chức cố gắng thuyết phục cô, Trần Tử Dữu do dự một chút, nghĩ mình cũng nên trở về thế giới bình thường, chính thức bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô soi gương cẩn thận quan sát chính mình, hi vọng người khác sẽ không nhìn ra cô có nhiều thay đổi, cả thân thể và tâm lý. Cô thậm chí còn đánh phấn nhẹ, tô son màu sáng, mặc một chiếc sơ-mi màu hồng nhạt khiến cho cô dường như rạng rỡ phơi phới hơn.
Địa điểm gặp mặt là một chốn giải trí rộng lớn. Nghe nói trong này rất hỗn tạp, vốn không phải nơi học sinh trung học nên tới. Có điều hình như nhà của người bạn khởi xướng kia có cổ phần trong đó, vả lại, mỗi người đều cảm thấy bản thân sắp thoát khỏi sự trói buộc của gia đình, trở thành người trưởng thành rồi, hoàn toàn có thể tới chỗ này.
Bọn họ ăn cơm xong, uống ít rượu, lại kéo nhau lên trên lầu vừa ca hát vừa tiếp tục uống, bao hết cả sàn khiêu vũ, trong nhất thời gào thét ầm ĩ. Con trai thì lợi dụng cơn say mà lớn tiếng hát ra tình cảm trong lòng. Có người còn hướng về phía cô thâm tình hát “Đối với em, yêu yêu yêu không hết”, khiến mọi người cười ầm lên, người này xưa nay hay ngượng ngùng mà hôm nay nhất định phải cùng cô song ca bài “Hiểu rõ lòng anh”. Lớp trưởng thì ngồi bên cạnh mời rượu cô, lớn miệng nói “Tớ thích cậu đã nhiều năm rồi” khi cô đưa khăn tay muốn cậu ta lau đi vết rượu trên người thì cậu ta kìm lòng không đặng mà cầm tay của cô.
Phía bên kia, đám con gái dịu dàng ngoan hiền ngày thường cũng nhảy múa lắc lư, mấy người đứng ngoài xem cười ầm ĩ.
Tình hình rất hỗn loạn, có phần giống một lũ quỷ đang nhảy múa loạn xạ.
Trần Tử Dữu hơi đau đầu, trong phòng không khí quá bức bối. Một bạn nam chếnh choáng men say lần bước tới phía sau cô, cô lặng lẽ nép sát tường đi ra ngoài cho thoáng khí.
Khu giải trí dưới chân núi này mới xây không bao lâu, bố cục như khách sạn bình thường, thẳng mắt nhìn ra xa sẽ thấy nóc nhà, bốn phía xung quanh là nhà lầu nhưng phong cách trang trí lại giống một ngọn núi, vách tường, lầu gác, hành lang gấp khúc đều là nham thạch gập ghềnh, cửa ra vào bố trí như sơn động, trên trần nhà cao cao là một cái đèn hình tròn khổng lồ cùng vô số ngọn đèn nhỏ nhấp nháy như tinh tú trên trời đêm.
Trần Tử Dữu tựa vào lan can nhìn xuống phía dưới. Lan can xây theo hình xiềng xích, so với cổ tay của cô to hơn nhiều mà trên vách tường nham thạch bốn phía đều treo những chiếc đèn tường hình cái chén nhỏ màu xanh, tím và trắng, có người đi qua thì ánh lên sắc mặt tối tăm, có chút thần sắc âm u tĩnh mịch.
Cô lần đầu tiên tới nơi này, bắt đầu có chút tò mò, bạn học nói “Đây là động bàn tơ” cô cũng cười theo nhưng bây giờ thấy hơi run. Phục vụ trong này thật sự cần có chút dũng khí.
Từ vị trí của cô có thể nhìn thấy rõ quang cảnh từ lầu một đến lầu bốn. Có một đoàn người đang ồn ào tiến vào, rất có khí chất, xem ra chẳng phải hạng bình thường, không biết nói gì đó mà quản lý trở nên khúm núm, có một nam nhân trong иgự¢ ôm một người mà qua quần áo đang mặc có vẻ là phụ nữ, ngã trái ngã phải đi ra ngoài, người gác cửa không chút bận tâm, mở cửa cho họ, ở một chỗ ngoài lầu ba phía tây có hai người đang dằng co, không biết là đang khách sáo hay đang cãi nhau.
Cô đứng nhìn trong chốc lát, cảm thấy như đang rình coi, rất không phù hợp với phong thái thục nữ, cái đầu đau nhức của cô cũng đang dần dịu xuống. Cô tính trở lại lô ghế thì thoáng nhìn ra cửa đại sảnh, một người mặc chiếc váy màu sắc sặc sỡ, thân hình yểu điệu, người phục vụ cung kính dẫn đường cho cô ta nhưng lại bị đẩy tay ra.
Trần Tử Dữu khi trở lại thì bị mời uống hai ly bia, nghe người khác hát vài bài, bị một nam sinh cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện lôi kéo nhảy một điệu.
Có lẽ gần đây giấc ngủ không có quy luật, có khi ngủ quá ít, có khi lại ngủ quá nhiều, phá hủy quy luật sinh lý của cô nên cô cảm thấy hết sức mỏi mệt. Các bạn học khác rõ ràng đang cao hứng, cô lại chào hỏi vài người, tính rời đi sớm.
Lập tức có nam sinh xung phong muốn đưa cô về, cô nói trong nhà có người đến đón, nhẹ nhàng cự tuyệt.
Bọn họ từ xế chiều mới bắt đầu tụ họp, bây giờ cũng chưa quá muộn. Trần Tử Dữu không đi thang máy mà dọc theo bậc thang bộ giống như đường rừng núi nhấp nhô từng bước leo xuống.
Đến lầu hai thì cô lại thấy một người phụ nữ, bởi vì cô ấn tượng sâu sắc với thân hình trong tình trạng quái lạ và những hoa văn trừu tượng trên bộ trang phục kia.
Cô ta dựa trên cái lan can hình xích vừa hút thuốc vừa nói chuyện điện thoại.
Trần Tử Dữu theo cầu thang bộ đi xuống nên đi ngang qua mặt cô ta. Khi đó nửa người cô ta đều dựa vào lan can, đôi chân rất dài, dường như đang mắng người, thanh âm vang to.
Trần Tử Dữu không tự chủ mà liếc nhìn cô ta, phát hiện cô gái đó rất đẹp, giọng nói thanh thúy dễ nghe, tư thế mặc dù không tao nhã nhưng lại lộ ra một phong cách tiêu sái, tự do.
Cô gái kia phát hiện có người đi qua, lập tức thu chân về, ngẩng đầu nhìn cô cười, rõ ràng rất quyến rũ, tiếng nói cũng đột nhiên thấp xuống, làm Trần Tử Dữu cảm thấy mình rất không có ý tứ, vội bước đi.
Thanh âm cô gái kia từ sau lưng truyền tới: “Cút hết cho tôi, một đám ngu ngốc. Giang Ly Thành có nhà không? Để cậu ta nói chuyện với tôi.”
Trần Tử Dữu nghe đến cái tên ấy, máu trong người nháy mắt đông cứng lại. Cô nửa ngày mới hồi phục tinh thần, nghe cô gái kia nói tiếp: “Cậu ta đang trốn tránh tôi. Lập tức liên lạc với cậu ta, kêu tới gặp tôi ngay, tôi sẽ ở đây chờ. Nói là phòng 225, tôi đang đợi. Cậu ta mà không đến, tôi vẫn cứ ở đây đợi.”
Trần Tử Dữu không biết mình đi tới cửa như thế nào, mỗi bước chân đều như dẫm trên bông, lỗ tai ong ong. Cô biết có lẽ là cùng tên, không thể có chuyện trùng hợp như vậy nhưng cô không cách nào ức chế tiếng tim đập vừa nhanh vừa mạnh.
Tại đại sảnh phía tây lầu một, tay chân cô như nhũn ra, bước đến bên kia phòng lấy điện thoại di động muốn gọi người tới đón cô.
Cô bấm một nửa thì ngừng lại, cảm thấy bộ dạng hiện giờ của mình không thích hợp gặp người khác, vì vậy cô gọi một ly nước trái cây, từ từ uống, hi vọng mau chóng khôi phục bình thường, tránh cho sau khi về nhà lại bị hỏi lung tung.
Cô uống hết hai ly nước trái cây lạnh, cảm giác tốt hơn một chút rồi, khí lực đã trở lại. Cô do dự không biết nên lập tức về nhà tiếp tục dối lòng hay là chờ ở đây để tìm kiếm câu trả lời. Có lẽ mau rời khỏi mới là lựa chọn tốt nhất, cô tuy thích mộng ảo chuyện xưa nhưng cô biết cuộc sống thật cách mộng ảo rất xa, cô đã từng bước minh bạch, chỉ là không muốn thừa nhận.
Một năm nay, cô đã sớm chẳng còn vận may nào. Khi cô đứng dậy tính tiền, tựa hồ như có một điều gì đó không hiểu nổi khiến cô quay đầu lại, lại một lần nữa cô gặp Giang Ly Thành.
Hình ảnh của anh trong trí nhớ cô vẫn không có gì thay đổi, sạch sẽ chỉnh tề, nét mặt lạnh lùng, dáng đi thẳng tắp, môi khẽ mím. Quán cà phê bên này ánh sáng mờ ảo, cô lại ngồi trong góc, anh bước đi rất nhanh về phía trước, có lẽ anh có thể phát hiện người khác đang nhìn mình nhưng ánh nhìn của anh cũng không dừng lại nơi cô nên anh hoàn toàn không phát hiện ra cô.
Trần Tử Dữu nắm chặt mép quầy bar, cô phát hiện, lý luận cùng thực tế hoàn toàn là khác xa nhau. Cô biết mình nên làm thế nào để xử lý tốt nhưng cô không khắc chế được. Thu ngân hỏi: “Tiểu thư, cô không thoải mái sao? Có cần giúp gì không?”
Cô lắc đầu: “Cám ơn, tôi không sao.”
Cô cảm thấy có chút vui mừng. Mặc dù việc cô tự dối lòng là sự thật nhưng ít ra, anh cũng không cho cô một cái tên giả.
Cô lại ngồi thêm một lát, tất cả mọi người đều ở trong nhà hàng trên lầu hoặc trong phòng Karaoke, trong sảnh phía Tây rất ít người, mặc dù nhiều đồ trang trí nhưng bốn phía vẫn là kiểu dáng sơn động. Cô cảm thấy mình như con tin bị nhốt, vừa sợ hãi vừa khẩn trương. Cô bấm số điện thoại nhà nhưng không thể đợi được nên cô lại bước ra sảnh, giống như du hồn bước lên lầu, có một cái gì đó thúc đẩy cô đi thẳng đến số phòng 225 kia.
Cô nghe được trống иgự¢ đập mãnh liệt từng nhịp như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
Trong này cách âm không tốt lắm, cô mơ hồ nghe được tiếng nói của cô gái kia như từ trong gió bay tới nhưng vẫn rất êm tai: “Hiểu rồi, cậu đã trưởng thành, cánh cứng cáp rồi nên có thể xem lời của tôi như gió thoảng bên tai.”
Không có tiếng đáp lại. Có lẽ anh trầm mặc, có lẽ anh trả lời rất nhỏ.
Lại tiếng của cô gái đó: “Chăm chỉ học hành, ngày kia trở về trường học ngay! Học xong cậu sẽ cùng tôi ra nước ngoài!”
Không tiếng trả lời.
“Cậu thừa biết, chị thà mất đi tất cả cũng không muốn cậu tới cái nơi thị phi này.”
“Tiểu Thành, chị là vì cậu, đều vì muốn tốt cho cậu. Chị đã không còn người thân, chị không thể không có cậu nữa.”
“Chị đã đem toàn bộ hy vọng ký thác nơi cậu. Cậu không được đùa giỡn với tương lai của mình, đừng để chị thất vọng.”
Ngữ khí của cô gái ngày càng thấp, từ dữ dội ban đầu chuyển thành dịu dàng như nước chảy, như dỗ dành trẻ con, hoàn toàn không còn là tư thế của người phụ nữ hung dữ như ban nãy nữa mà người nam nhân kia lại không hề nghe thấy tiếng. Trần Tử Dữu gần như quên mất tình cảnh của mình, bắt đầu đồng tình với cô gái kia.
Đột nhiên tiếng nói của cô gái lại ✓út cao: “Được, từ giờ trở đi nếu tôi còn xen vào chuyện của cậu nữa thì tôi chính là Vương bát đản (kẻ nhiều chuyện)!”
Tiếng Giang Ly Thành cuối cùng cũng ung dung vang lên, mặc dù rất thấp nhưng cô nghe được rõ ràng: “Từ khi hai chúng ta biết nhau tới nay, lời này chị nói ít nhất một trăm lần rồi.”
Trần Tử Dữu biết hành vi này không tốt, đã muốn rời đi nhưng nghe đến thanh âm này, chân của cô như bị đóng đinh xuống đất, khó có thể di chuyển. Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Người mở cửa là Giang Ly Thành, nét mặt vẫn bình tĩnh không gợn chút sóng, cho dù gặp cô ở đây cũng không có hề ngạc nhiên. Sau đó có một chén rượu ném tới chân anh, “xoảng” một tiếng giòn vang, rượu tung tóe đầy trên đất, Trần Tử Dữu thậm chí có thể cảm giác được mảnh kiếng nhỏ bắn lên tay cô mà Giang Ly Thành đứng gần như vậy lại không buồn xê xích.
Trong phòng cô gái kia khàn giọng nói: “Cậu dám cứ như vậy mà đi thì sau này tôi không bao giờ nhìn mặt cậu nữa!”
Giang Ly Thành rốt cục quay đầu lại, không sợ hãi nói: “Lời này chị cũng đã nói một trăm lần rồi.”
Cô gái kia đáp lại bằng cách đập bể một cái chén nữa.
Lần này cô ta đã cách cửa rất gần, hơn nữa hướng cô ta đập không còn là chân Giang Ly Thành mà là lưng của anh. Mặc dù Giang Ly Thành quay lưng lại nhưng khi cô ta ném cái chén kia, trong nháy mắt, anh theo bản năng né sang một bên. Vì vậy cái chén vụt qua Giang Ly Thành mà đập vào иgự¢ Trần Tử Dữu, lực rất lớn khiến cô lui về phía sau một bước, nhẹ kêu lên một tiếng.
Có lẽ nghe được tiếng của một cô gái trẻ, cô gái trong phòng kia nhanh chóng chạy ra. Khi đó, Trần Tử Dữu ngửa đầu, nhìn thẳng vào mắt Giang Ly Thành. Ánh mắt của anh cũng không lảng tránh, thản nhiên nhìn lại cô, không nói lời nào cũng không có bất kỳ một biểu cảm nào.
Cô gái kia vẫn là vẻ mặt khí khái thẳng thắn, nhìn không ra mấy phút trước đã từng ăn nói khép nép.
Cô ta nhìn thấy Trần Tử Dữu thì ân cần hỏi han: “Vừa rồi ném trúng cô không? Có bị thương không?” Khẩu khí rất ôn hòa, không còn ồn ào như lúc gọi điện thoại nữa. Vừa nhìn về phía Giang Ly Thành: “Bạn của cậu?”
Giang Ly Thành ngập ngừng hai giây, từ tốn nói: “Nhìn rất quen.”
“Tức là biết?”
Anh đột nhiên khẽ cười một cái: “Khuôn mặt người bình thường tôi đều cảm thấy quen.”
Trần Tử Dữu chân đột nhiên có lực cử động. Cô nói: “xin lỗi, tôi chỉ đi ngang qua thôi.” Sau đó xoay người rời đi.
Cô gái kia kéo tay cô lại: “A, tôi đã gặp cô. Vừa rồi không phải cô đã xuống lầu sao?”
Sức lực của cô ta rất lớn, làm đau nhức cánh tay của Trần Tử Dữu, cô tránh không thoát, gần như cầu khẩn thấp giọng nói: “Xin để tôi đi.”
Giang Ly Thành như người ngoài cuộc quan sát một lúc mới tiêu sái hướng về phía cô gái kia hành lễ, tính rời đi nhưng cô gái kia nhanh nhẹn kéo lấy tay áo của anh: “Khoan, cô gái trẻ này như có lời muốn nói cùng cậu.”
Anh uể oải quay lại, dùng một vẻ mặt mỉa mai nhìn cô gái kia. Cô ta đánh đòn phủ đầu: “Nhìn cái gì? Tôi lại vừa xen vào chuyện của cậu chứ gì? Tôi bằng lòng làm Vương bát đản đó, cậu có thể làm gì nào?”
Mặc dù Giang Ly Thành đối với cô gái kia thái độ khinh mạn lại có chút tùy hứng nhưng vẫn rất tôn trọng. Thế nên sau đó, anh đã quay lại căn phòng kia, cùng Trần Tử Dữu mặt đối mặt.
Anh đứng bên cửa sổ, lấy ra hộp thuốc lá rồi đốt một điếu, hít một hơi rồi nói: “Thật có duyên, chúng ta lại gặp nhau.”
Trần Tử Dữu không nói câu nào, chỉ nhìn anh.
Anh đưa hộp thuốc lá cho cô: “Hút một điếu chứ?” Thấy cô không có phản ứng, khóe miệng nhẹ nhàng cười, “Hay đã quên hút như thế nào?”
Trần Tử Dữu mất rất nhiều sức lực mới chậm rãi nói ra mấy chữ: “Vì sao?”
Anh lạnh lùng nhìn điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đang từ từ cháy, cũng không trả lời.
Trần Tử Dữu kiên trì hỏi: “Vì sao?”
Giang Ly Thành đem điếu thuốc hút dở dập tắt trong cái gạt tàn thuốc bên bệ cửa sổ. Giọng nói của anh nghe không ra tâm tình gì: “Có rảnh thì đọc ít sách có ích đi, đừng chỉ có đọc mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt vô dụng kia, cô không thể học được bất cứ cái gì về cuộc sống từ đó đâu, sẽ chỉ ngày càng ngu muội đi thôi.”
Thái độ của anh như thể chuyện này không liên quan đến mình khiến Trần Tử Dữu chảy nước mắt. Cô để mặc nước mắt từng giọt rơi xuống, chảy đến khóe miệng, cô tiếp tục cố chấp hỏi: “Vì sao?”
“Thật là một cô gái ngu xuẩn. Chẳng lẽ cho cô một lý do thì sẽ khiến cô cảm thấy khá hơn? Cô không sợ sự thật càng không thể chịu nổi sao?” Giang Ly Thành ôn nhu nói, khẩu khí lại khiến người ta phát lạnh.
Trần Tử Dữu khóc thành tiếng. Lý trí cho cô biết nói thêm một câu cũng chỉ làm cô càng khó chịu nổi nhưng cô không cam lòng. Kết quả là, cô ngoại trừ khóc cũng không còn cách nào khác.
Giang Ly Thành lại châm thuốc, ngồi một bên nhìn cô khóc.
Khi Trần Tử Dữu ý thức được mình khóc càng thảm, có lẽ anh sẽ càng vui sướng thì cô dần nín lặng, nhìn thẳng vào mặt anh.
Giang Ly Thành khóe môi nhếch lên một cái nhàn nhạt giễu cợt. Anh nói: “Được, tôi cho cô biết lý do. Những tiểu thư công tử xuất thân phú quý như các người vừa sinh ra đã có được nhiều thứ hơn người lại cảm thấy toàn bộ thế giới đều thiếu nợ mình, một chút chuyện không như ý cũng có thể coi là long trời lở đất, ỷ có người nhà cưng chiều mà tùy hứng làm càn. Bởi thế, tôi cũng muốn dạy cho cô một bài học, cho cô nhìn thấy bộ dạng thật của cái thế giới này. Bây giờ cô đã hiểu rồi chứ?”
Cô dùng sức cắn môi, cho đến khi nếm thấy vị máu tươi thì trong đầu cô ong ong rối loạn, có rất nhiều ý nghĩ lẫn lộn nhanh chóng kéo đến, cô không sao nắm bắt được.
Giang Ly Thành không thèm để ý cô, bước về phía cửa ra vào. Trong đầu cô đột nhiên nhảy ra một câu anh đã từng nói, không kịp suy nghĩ liền thốt ra: “Đêm hôm đó. . .Hai người kia là do anh sắp đặt sao?”
“Cô có thể hỏi đến điểm mấu chốt rồi đó, có tiến bộ.” Giang Ly Thành khẽ cười một cái, “nhưng thật đáng tiếc, tôi không rảnh rỗi đến thế. Còn lần thứ hai, cũng chính là cô chạy đến trước mặt của tôi. Nhớ không? Tôi đã từng nhắc nhở cô, không nên tùy tiện tin người, đáng tiếc cô khi đó không hề ý thức được.”
Nước mắt của cô lẳng lặng chảy xuống, yên tĩnh không một tiếng khóc.
Giang Ly Thành dừng cạnh cửa, ngữ khí đã dịu hơn: “Nếu cô cảm thấy vận khí của mình quá xấu, tôi không ngại nói thêm vài câu nữa. Tôi gặp cô tối hôm đó, vốn không có ý định xen vào. Từ trước đến nay tôi cho rằng người gặp chuyện ở những nơi như thế đều là tự chuốc lấy, không đáng thương chút nào. Nhưng số cô cũng không tệ, ngày đó là ngày giỗ mẹ tôi mà cô lại khiến tôi nhớ đến bà nên tôi đưa cô về nhà, vả lại còn buông tha cho cô. Chỉ là, cô không biết quý trọng vận khí của mình, vì sao lại xuất hiện trước mặt tôi lần nữa?” câu nói sau cùng của anh biến thành một câu than nhẹ.
Trần Tử Dữu chẳng để tâm nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của anh, cô dùng giọng nói lớn nhất của mình, thật sự nghe vào tai người khác cùng lắm chỉ lớn hơn với bình thường một xíu mà thôi: “Ai cần lòng tốt của anh? Lúc ấy sao anh không để mặc tôi với hai tên kia?”
Giang Ly Thành vẻ mặt như đang nhìn một đứa bé hư, anh nhẫn nại giải thích: “Tôi cũng hơi hối hận đấy chứ. Nếu có lòng dạy dỗ cô, rơi vào tay hai kẻ đó sẽ càng làm cô khắc sâu hơn, ít nhất cũng sẽ không dám la hét với tôi như bây giờ. Tốt, nếu còn có lần sau, tôi sẽ nhớ rõ ý nguyện của cô. Còn bây giờ, tôi nghĩ cô nên rửa mặt rồi về nhà ngủ sớm đi.” Sau đó anh mở cửa, không hề quay đầu lại mà thẳng bước ra ngoài.
Cô gái kia vừa rồi đã ra khỏi phòng hút thuốc, trên mặt đất còn đầy tàn thuốc.
Giang Ly Thành liếc nhìn tàn thuốc, khẽ chau mày nói: “Không biết vệ sinh nơi công cộng.”
Cô gái dùng tay cầm thuốc đập lên vai anh một phát, mắng một câu thô tục: “Tôi nhiều nhất chỉ phá hủy vệ sinh thôi, so với cậu còn có đạo đức công cộng hơn nhiều.” Tàn thuốc rơi xuống vai anh.
Giang Ly Thành vừa phủi vừa nói: “Đừng ăn nói thô tục thế.” Anh lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, trực tiếp nắm tay cầm thuốc của cô gái kia đốt thuốc lá của mình. Anh hút vài hơi rồi nói: “Chị ở đây nghe lén hay là hít thở khí trời?”
“Không biết lớn nhỏ! Làm chuyện điên rồ tôi làm không được. Cậu không đi sao?”
Giang Ly Thành ừ một tiếng định đi, cô gái kia lại nói: “Này, bên trong cậu giải quyết xong rồi chứ?”
“Chưa.”
“Cậu không sợ cô ta ở bên trong tự sát sao?”
“Đâu liên quan tới tôi.”
Cô gái vừa giận vừa mắng một tiếng X, nói: “Sao cậu không học được một chút tử tế vậy hả? đàn ông xấu, tính tình như nhau cả.”
Giang Ly Thành cũng không quay đầu lại.
Cô gái dập tắt điếu thuốc trong tay, ném đầu thuốc lá xuống đất rồi đi về phía căn phòng. Cô ta đi được vài bước thì quay lại, nhặt mẩu thuốc trên đất lên ném vào thùng rác bên cạnh.
Trần Tử Dữu ngừng khóc, chỉ là kinh ngạc ngồi tại chỗ không nói lời nào. Thấy cô gái kia bước vào thì như con thỏ nhỏ sững người, nhẹ run lên.
Cô gái nói: “Đừng sợ, tôi không giống cậu ta đâu.”
Trần Tử Dữu cúi đầu xuống không nói gì.
Cô gái kia lại nói: “Đi rửa mặt đi, tôi cũng sắp phải đi, có thể đưa cô về nhà.”
Trần Tử Dữu lắc đầu: “Tôi tự đi được. Xin cho tôi ngồi thêm chốc nữa.”
Cô gái nói: “Tôi lớn hơn cô nhiều tuổi. Cô có thể gọi tôi là chị Hòa.”
Trần Tử Dữu ngẩng đầu nhìn cô ta.
Chị Hòa đánh giá cô vài lần: “Cô gái trẻ xinh đẹp, cuộc sống sau này còn dài mà, đừng thương nhớ đến tên đàn ông xấu xa đó làm gì.”
Trần Tử Dữu cúi đầu xuống.
Cô gái tự xưng là chị Hòa ngồi cùng Trần Tử Dữu một lát, rót cho cô ly nước, cũng tự mình hút một điếu thuốc, nói liên miên vài câu chuyện cũ chẳng ăn nhập gì, không ngoài ba cấu chuyện về việc phụ nữ không thể sống dựa vào đàn ông được.
Trần Tử Dữu đang nghĩ về chuyện của mình nên không nói chen vào, cũng không nghe được nhiều.
Cô gái kia càng nói càng nhắc lại những chuyện thật xa xưa, nói đến chuyện khi cô ta bằng tuổi Tử Dữu thì cũng gặp một kẻ bạc tình, cũng từng tự giam mình trong nhà để tuyệt thực. Cô ta nói: “Cô xem, lúc ấy cảm thấy trên đời này chẳng có gì là hạnh phúc nữa, cuộc đời tôi thế là xong rồi nhưng bây giờ chẳng phải vẫn rất tốt đó sao?”
Trần Tử Dữu đột nhiên hỏi: “Chị làm sao nghĩ thông được như thế?”
“Tôi bụng đói đến nỗi chỉ còn chút hơi tàn, về sau muốn ăn cũng không đủ sức để ăn, sức lực gọi điện thoại còn chẳng có, chỉ có thể chờ ૮ɦếƭ thôi. May mắn là có một người bạn không tìm thấy tôi thì nghĩ tôi đã xảy ra chuyện, leo lên lầu bốn đập vỡ cửa sổ để cứu tôi ra. Tôi ăn no bụng rồi thì cảm nhận được, điều bi thảm nhất không phải việc bị đàn ông bỏ rơi mà là không được ăn. Về phần tên đàn ông kia, bây giờ tôi cũng chỉ xem như bị chó điên cắn một cái.”
Trần Tử Dữu lộ ra một nụ cười thản nhiên. Cô nói: “Cám ơn chị.”
Chị Hòa nói: “Thật không dễ dàng để làm cô nói chuyện đó.”
Ngoài cửa có người thò đầu nhìn vào: “Chị Hòa, anh Thành nói chị đã uống rượu, kêu em tới đưa chị về.”
Mới vừa rồi còn là cô gái từ ái ôn nhu đột nhiên đổi thành gương mặt mẹ kế: “Đêm nay không cho phép ở trước mặt tôi nhắc đến cái tên hỗn đản kia. Cút ra!”
Cuối cùng vẫn là bị chị Hòa kia nửa kéo nửa lôi đưa cô tới xe của chị ta. Trần Tử Dữu có rất nhiều giả thiết: cô ta thật ra là người yêu của Giang Ly Thành, lát nữa sẽ đem cô đến một nơi xấu; cô ta tính bắt cóc tống tiền, buộc nhà cô giao tiền chuộc . . .
Cô gái này tuy làm việc tùy tiện nhưng lại vô cùng thận trọng, rõ ràng nhìn ra tâm tư của cô, đưa điện thoại cho cô: “Gọi về nhà đi, nói họ đón cô ở nơi nào đó.” Trần Tử Dữu lại cảm thấy mình đúng là lòng dạ tiểu nhân, dù sao cô ta cũng có lòng tốt ở bên cô gần nửa tiếng đồng hồ, cố gắng khuyên bảo cô.
Không phải xe đắt tiền, rất bình thường. Người lái xe kia có vẻ là thanh niên lêu lổng, cà lơ phất phơ nhưng vì trước đó bị đại tỷ quát nạt, một câu cũng không dám nói, chỉ khi đến con đường nhỏ sau khu biệt thự nhà cô thì thấp giọng nói: “Xì, lại là thiên kim tiểu thư! Tôi còn tưởng. . .” Lập tức sau ót bị đánh một cái.
Trần Tử Dữu xa xa nhìn thấy lái xe trong nhà đang đợi cô. Cô vừa nói tài xế dừng xe vừa lấy trong túi ra một cái gương nhỏ nhanh chóng chỉnh trang vẻ ngoài của mình và sửa lại mái tóc. Mắt không sưng lắm, nếu ai hỏi, cô có thể nói là vì cảm xúc ly biệt mà khóc.
Người tài xế kia đỗ xe gấp quá nên cái gương trong tay cô rớt xuống. Khi Trần Tử Dữu khom người nhặt gương thì dây chuyền của cô từ trong cổ áo trượt ra .
Cô không nghĩ người ngồi bên cạnh cô, chị Hòa, lại đột nhiên nắm chặt mặt ngọc của dây chuyền làm cô không thể ngồi thẳng lên.
Chị Hòa nhìn chằm chằm miếng ngọc bình an một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Cái này rất đẹp, cô mua ở đâu thế?”
Trần Tử Dữu nói: “Khi tôi còn bé, ông ngoại đã tặng cho tôi.” Cô xuống xe, thấy lái xe của nhà đang chạy lại thì quay ra nhìn chị Hòa, nói lời cảm ơn.
Chị Hòa lại trầm mặc. Cô ta không xuống xe, chỉ ngồi trong xe gật đầu một cái. Khi Trần Tử Dữu đóng cửa xe lại định xoay người rời đi thì cô ta quay cửa kính xe xuống, gọi một tiếng: “Cô bé, chúc cô may mắn.”
Trần Tử Dữu hơi sững sờ, quay đầu lại thì chiếc xe kia đã nhanh chóng lái đi, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.