Lễ vậtTám giờ tối, một mình Trần Tử Dữu làm việc trong không gian rộng lớn, yên lặng tới nỗi chỉ nghe thấy tiếng bàn phím vang lên.
Nhân viên bảo vệ đã tuần tra đến lần thứ hai, thấy cô bị tiếng bước chân quấy nhiễu lại lần nữa ngẩng lên thì ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Trần tiểu thư còn chưa xong sao? về sớm một chút, phụ nữ về trễ không an toàn.”
Cô mỉm cười nhẹ giọng nói cám ơn, anh bảo vệ thật thà như được tặng quà, vui sướng rời đi.
Ở công ty, Trần Tử Dữu có thể xem là hòa đồng.
Cô dung mạo vốn thanh tú nhưng càng nhìn sẽ càng thấy rõ nét đẹp trên khuôn mặt cô, không làm bộ cũng không kiêu căng, năng lực nghiệp vụ tốt, công tác chuyên tâm, không tranh đoạt cũng không thoái thác, lại không nhiều chuyện, hợp tác với cô thật yên tâm, thoải mái.
Cô rất ít tham gia tụ họp cùng đồng nghiệp, cũng không nói chuyện của mình, mỗi lần thi đua cô không đăng kí, thi thăng chức cũng không có phần của cô.
Hơn nữa hàng năm cô cũng nghỉ phép nhiều nên danh hiệu nhân viên chăm chỉ cũng không đến lượt cô.
Một người bí ẩn lại có chút rụt rè nhút nhát và ngăn nắp thì không thành mối đe dọa cho phái nữ được, tất nhiên không có bạn thân nhưng cũng chẳng có kẻ thù.
Bên trong, điện thoại đột nhiên vang lên, là điện thoại chung. Cô chờ nó vang ba tiếng mới bắt máy.
Là sếp trực tiếp của cô gọi tới. Người mới được trên phái xuống, tuổi trẻ, mới ba mươi tuổi đã du học nước ngoài vài năm nên mang chút phong cách phương tây, thích kêu tên tiếng Anh của mọi người.
Tuy rằng chỉ gặp qua vài lần nhưng anh ta vẫn nhận ra cô, nói chuyện rất ôn hòa: “Carol, trễ như vậy còn ở lại? Còn ai tăng ca nữa không?”
Cô suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời: “Lúc này chỉ có mình tôi thôi.”
“Hôm nay Mike và tôi cũng tăng ca, lát nữa mời cô ra ngoài ăn một bữa cơm được không?” Mike là thư ký của sếp, vừa tốt nghiệp năm ngoái.
Trần Tử Dữu nhẹ nhàng từ chối. Không chỉ bởi vì sợ đàm tiếu, hôm nay là ngày đầu kinh nguyệt của cô, ban ngày trong văn phòng máy lạnh quá mạnh, bây giờ dù đang giữa mùa hè nóng bức nhưng cô lại phải ôm túi chườm nóng, người đầy mồ hôi, vẫn đang rất đau nhưng phải cố làm việc.
Chẳng phải cô siêng năng gì nhưng vì hôm sau cô xin phép rồi nên việc trong tay cần hoàn tất cho xong. Hạng mục công việc đã được phân cho mỗi người trong tổ, cô không muốn vì mình mà chậm trễ tiến độ tập thể.
Một lúc lâu sau có người nhẹ nhàng gõ cửa. Cửa phòng thật ra vẫn đang mở, cô nghĩ chắc là nhân viên bảo vệ, vừa gõ bàn phím rất nhanh vừa nói: “Tôi sẽ về ngay đây.”
Người nọ ho nhẹ, ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là trợ lý Lâm Mại của sếp, anh ta mang hai hộp cơm màu trắng đưa cho cô: “Chị Trần, sếp nói chị cũng chưa ăn cơm, kêu em đặt thêm phần cho chị. Sếp còn bảo chị nên về sớm đi, làm chưa xong lần khác làm tiếp.”
Cô vội vàng đứng lên nói lời cảm ơn, hai tay đón lấy hộp cơm. Mở ra, bên trong đồ ăn đều là món cô thích.
Cô nhớ lại, tháng trước mọi người tụ họp ăn uống. Cô luôn kiêng ăn nên chỉ ăn vài món, lại không biết bị ai nhớ kỹ.
Vốn định gọi điện thoại cảm ơn, sau lại nghĩ, nếu đã muốn Lâm Mại chuyển lời tức là không thích vẽ vời. Cô thà là có vẻ thất lễ cũng không muốn nhiều chuyện.
Đồ ăn vẫn nóng, cô nhanh chóng ăn vài miếng, chừa lại hơn phân nửa. Dạ dày không còn trống rỗng thì lại nặng nề, bụng cũng đau nhẹ.
Cô chỉ còn cách ngừng việc, di động đúng lúc này lại vang lên.
Điện thoại của cô chuông rất nhỏ nhưng ở nơi an tĩnh trống trải như vậy vẫn rất vang.
Trần Tử Dữu hết sức nhạy bén với các con số. Dãy số kia cô không lưu, hơn nữa cũng chỉ nhận vài lần nhưng cô biết đó là số của Giang Lưu.
Bụng cô đúng lúc lại hơi đau tiếp.
Giang Lưu âm điệu lúc nào cũng khách khí: “Trần tiểu thư, cô bây giờ đang ở nhà sao?”
“Tôi đang tăng ca.”
“Giang tiên sinh muốn tôi đưa. . .Tôi chờ cô dưới lầu được không?”
“Nửa tiếng nữa tôi sẽ về.”
“Tôi biết rồi.”
Cô nhẹ thở dài, nhìn sang lịch để bàn, cảm thấy rất khó chịu, giơ tay lật lại vài tờ trước.
Đồng nghiệp trên bàn đều để lịch tháng hoặc lịch âm. Tìm ngày trên điện thoại, máy tính đều dễ dàng, những vật khác có thể bỏ bớt nên chẳng ai muốn bày một thứ choáng chỗ như thế.
Chỉ có cô trên bàn là bày lịch ngày. Đầu năm đến giờ, 365 tờ, mỗi ngày cô đều xé một tờ.
Cô rất thích cảm giác xé lịch ngày hôm trước vào mỗi buổi sáng sớm, đem ngày hôm qua vứt bỏ, mỗi ngày đều hoàn toàn mới.
Nhưng trí nhớ của cô vô cùng tốt, có một số ngày, dù xé bỏ nhưng cô thường rất khó chịu mà nhớ lại, như ngày quốc sỉ (ngày quốc gia chịu nhục), ngày quốc nạn, như những ngày cô rất muốn quên nhưng không thể nào quên được.
Giang Ly Thành trí nhớ cũng rất tốt, anh có thể thuận miệng nói ra số điện thoại của một biển quảng cáo ven đường, mặc dù anh ngồi trên xe chưa bao giờ ngó ra cửa sổ. Cho nên anh vô cùng vui vẻ với việc nhắc nhở cô về những ngày mà cô thà quên đi.
Cô viết qua loa phần báo cáo cuối cùng, đọc lại một lần rồi gửi đến mail của sếp. Cô đứng lên, chân có chút tê, bụng càng khó chịu hơn.
30 độ, cô lại cảm thấy lạnh.
Trần Tử Dữu chậm rãi đi đến bãi đỗ xe, đứng cạnh xe mình vài giây, quyết định đối xử tử tế với mình một chút, không cố gắng tự lái xe.
Ngày mai cô có thể đến lấy xe sớm. Vì vậy, cô đi ra cổng công ty, đứng đầu đường đón taxi.
Một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, không phải taxi mà là vị sếp trẻ tuổi của cô: “Cô không đi xe à? Tôi đưa cô một đoạn.”
“Không cần đâu, anh đang vội, nhà tôi rất gần đây.”
“Đừng khách sáo vậy. Cô ở cư xá 72 đúng không? Cũng tiện đường mà.”
Cự tuyệt nữa cũng không hay, Trần Tử Dữu cảm ơn rồi lên xe.
Quản lý cư xá cô ở rất nghiêm, xe lạ vào nhất định phải kiểm tra.
Trần Tử Dữu nói: “Tới cửa được rồi, cám ơn anh. Vào cửa rất phiền toái.”
“Không sao, cô đứng dậy không thoải mái. Cư xá này không nhỏ, cô còn phải đi khá xa.”
Anh kiên nhẫn đăng ký, để lại chứng minh thư rồi lái xe vào.
Cư xá này có nhiều khu nhà chằng chịt, xe quẹo tới quẹo lui vài vòng. Trần Tử Dữu chỉ siêu thị bên cạnh: “Dừng chỗ này được rồi, tôi muốn mua chút đồ.”
“Cần tôi chờ không?”
“Không cần, khu bên cạnh là tới rồi.” Cô thấp giọng nói.
Vị sếp trẻ hiển nhiên hiểu cô đang băn khoăn, nhẹ nhàng tạm biệt rồi lái xe đi.
Trần Tử Dữu đứng lại vẫy tay, đến khi chiếc xe kia biến mất trong tầm mắt mới xoay người đi về hướng nhà mình.
Khi tới cửa, cách trước lầu vài mét có ánh đèn lóe lên, theo bản năng cô đưa tay che mắt.
Biết là không phải người xấu, đối với an ninh ở đây cô rất yên tâm, chỉ cảm thấy người trên xe có vẻ rất nhàm chán.
Cửa xe đột nhiên mở ra, có người xuống xe đến gần cô, cô lập tức khẩn trương.
Cũng may kịp thời thấy rõ người kia là Giang Lưu, cô nhớ lại lúc nãy Giang Lưu có nói Giang Ly Thành muốn đưa cô vật gì đó.
Cô lại quên. Bởi vì Giang Lưu trong mắt cô hình dáng rất giống người nào đó, đều tạo cảm giác cô độc nên cô đã lơ đãng.
Cô tuyệt không chờ mong Giang Ly Thành đưa cô “Lễ vật”.
Anh từ trước đến nay đều không yên lặng, hơn nữa thường muốn nổi bật. Anh đưa đồ quý báu cũng được, kỳ lạ quý hiếm cũng được, thông thường đều có mục đích, hoặc đây mới là ý của anh: làm cho cô cảm thấy không thoải mái.
Anh cho cô một chiếc vòng tay vàng có đuôi rắn uốn quanh, khảm kim cương xanh trông rất sống động, buổi đêm rời giường, dưới ánh trăng thấy bên gối một vật nhỏ dài lóe lên sắc xanh, cô bị dọa đến nỗi thét lên. Cô sợ nhất là rắn, thấy rắn là buồn nôn.
Anh cho cô chiếc vòng cổ đá quý tinh xảo rực rỡ đeo trên cổ con mèo con Ba Tư, đem mèo nhốt trong chiếc Ⱡồ₦g đẹp đẽ đưa cho cô. Cô hận lúc ấy không thể vứt con mèo từ trên lầu xuống, bởi vì cô dị ứng với mèo, cách xa một mét cũng có thể làm toàn thân cô sưng đỏ.
Bất quá hai năm qua, phản ứng của cô ngày càng bình tĩnh, anh cũng dần mất hứng thú, đã lâu không có sáng kiến mới lạ nào nữa.
Giang Lưu tay không đứng cạnh xe, không cầm hộp cũng không cầm hoa tươi, còn ra hiệu cho cô đến bên kia xe.
Trần Tử Dữu cảnh giác nhìn chiếc xe. Trực giác của cô cho biết Giang Ly Thành lúc này muốn đưa đồ cho cô ở sau xe.
Vật gì cần không gian lớn như vậy?
Một con chó vừa xấu vừa tàn tạ to bằng con người, một pho tượng chôn trong cổ mộ… Trong đầu cô rất nhanh hiện lên mấy thứ khó coi.
Kỳ thật cô hy vọng đó là một con mèo bông Katy cô có thể ôm được, như vậy đêm nay cô có thể ôm nó để giảm bớt cơn đau bụng —— cô sẽ rất cảm kích mà cầu nguyện cho Giang Ly Thành.
Khi cô đang chần chờ, Giang Lưu nét mặt vốn như tượng lúc này có chút cổ quái, khóe miệng hơi giật, nhớ tới sự bối rối trước kia của cô khi nhận quà tặng.
Trần Tử Dữu bất động thanh sắc liếc mắt nhìn anh, can đảm bước nhanh về hướng cửa sau, một tay nắm lấy cửa tính mở. Cô mấy năm nay một mực tu luyện nội công, sẽ không để anh ta chê cười, trở về kể lại cho chủ anh ta nghe.
Đúng lúc này cô ngây ngẩn cả người, đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích.
Chỗ ngồi phía sau không có đồ, chỉ có Giang Ly Thành, khi cô mở cửa, trong nháy mắt nghiêng mặt nhìn cô. Ánh trăng chiếu trên khuôn mặt anh, dưới ánh trăng mặt anh cũng như pho tượng, nhẹ mím môi, nhìn không ra biểu tình gì.
Chắc là nét mặt của cô quá ngốc, rất lâu không có phản ứng gì cho nên biểu cảm lạnh lùng của Giang Ly Thành dần dần biến hóa, khóe miệng chậm rãi cong lên mang theo ý đùa: “Kinh hỉ?” (kinh hỉ: kinh ngạc + vui mừng)
Cô mà cảm thấy mừng mới gọi là có quỷ. Trần Tử Dữu có qua có lại mà nở nụ cười cứng nhắc: “Bất ngờ thật “
Cô luôn thành thực, không cần thiết tuyệt không nói dối.
Giang Ly Thành đối với câu trả lời của cô rất hài lòng bởi vì anh vui vẻ cười nhiều hơn, lại hạ mình mà chuyển qua chỗ ngồi bên kia.
Thấy cô còn đứng đó, anh từ tốn mở miệng: “Lên xe. Cô cần tôi xuống mở cửa xe cho cô nữa sao?”
Trần Tử Dữu không nói lời nào, ngồi vào bên cạnh anh.
Giang Lưu mới rồi còn đứng ở xa hai thước lập tức ngồi vào vị trí lái, nhanh chóng rời đi
Giang Ly Thành không hề giống lời đồn là phần lớn thời gian đều ở nước ngoài.
Trần Tử Dữu biết, anh không thích ngồi máy bay, không quen chênh lệch múi giờ, lại càng không thích thay đổi khí hậu nên anh không thích đi xa.
Có điều một năm cô cũng không gặp anh được mấy lần nên ít khi quan tâm anh lúc đó đang ở đâu.
Nhất là hai năm nay, có lẽ do thái độ của cô ngày càng hời hợt nên số lần anh xuất hiện cũng ít hơn. Đây là chuyện tốt.
Trong xe Trần Tử Dữu không nói lời nào, Giang Ly Thành cũng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc theo nhịp của máy chỉ đường.
Khi xe chạy ra khỏi cư xá thì đằng sau có một chiếc xe theo sát.
Chắc vì cư xá của cô quản lý rất nghiêm, lại không muốn gây chú ý nên chiếc này chờ ở bên ngoài.
Giang Ly Thành ra khỏi nhà thì bình thường đều có hai chiếc xe, một xe theo sau bảo vệ.
Có lẽ họ Giang này làm nhiều việc trái với lương tâm nên ra cửa sợ bị người ta ám sát.
Trần Tử Dữu luôn nghi hoặc, sao anh không đặt một chiếc xe ở phía trước luôn, như vậy hệ số an toàn sẽ cao hơn.
Xe chạy ra khỏi cư xá không lâu thì Giang Ly Thành chỉ ngón tay, nói với Giang Lưu: “Dừng xe.”
Đằng sau chiếc xe kia cũng kịp thời dừng lại.
Giang Lưu và anh vô cùng ăn ý, không cần anh nói câu thứ hai, liền mở cửa bước xuống, thay anh mở cửa xe còn mình thì lên chiếc xe đằng sau.
Khi Giang Ly Thành ngồi vào vị trí lái thì dù Trần Tử Dữu vừa mệt mỏi vừa khó chịu, cũng không muốn di chuyển nhưng vẫn tự mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái, cột chắc dây an toàn.
Cô rất tự biết mình. Cô cũng chưa đạt đến trình độ có thể yên tâm thoải mái ngồi phía sau để Giang tiên sinh thay cô lái xe.
Giang Ly Thành lái xe động tác rất tiêu sái, như mây bay nước chảy nhưng khi anh chuyển hướng, vượt qua hoặc phanh lại đều rất mạo hiểm, kích thích, vô cùng không phù hợp với bề ngoài ưu nhã, cao quý của anh.
Trần Tử Dữu trước kia may mắn một lần được anh tự mình lái xe, kết quả, chưa bao giờ say xe nhưng cô vừa xuống xe liền nôn mửa .
Cho nên anh rất thành thật xác nhận, trình độ lái xe của anh không được tốt lắm. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân anh ít khi tự lái xe .
Giang Ly Thành đi một con đường nhiều khúc quanh co. Khi anh lại thoải mái vòng qua một chỗ ngoặt, Trần Tử Dữu lần nữa có cảm giác chóng mặt, liền cố nén tiếng thét, trực tiếp mở cửa sổ xe để không khí bên ngoài lùa vào .
“Say xe?” Người đang lái hiếm hoi hỏi được một câu.
“Tôi hôm nay không tiện. Để hôm khác được không?” Trần Tử Dữu cũng cố nhẹ giọng nói.
“Chỉ cùng ăn bữa cơm thôi, liên quan gì đến ‘không tiện’.”
Lời nói của anh mang theo âm điệu lạnh như băng làm Trần Tử Dữu không tự nhiên đến cực điểm.
“Tôi ăn tối rồi.”
“Cùng tôi ăn ít nữa.”
Cô yên lặng theo ánh sáng từ ngoài cửa sổ quan sát nét mặt lạnh lùng của anh, đột nhiên nghĩ ra, khi sếp đưa cô về có lẽ đã bị anh thấy được. Vừa rồi trả lời như thế chắc làm anh nghĩ rằng cô và vị sếp kia đã cùng dùng bữa.
Nếu là thế, dẫu chẳng sợ anh hiểu lầm nhưng liên lụy người khác thì không hay. Nghĩ vậy nên cô rất dịu dàng ngoan ngoãn, thấp giọng nói: “Ở công ty tôi ăn cơm hộp rồi.”
Giang Ly Thành không trả lời, lại quay đầu cẩn thận nghiên cứu nét mặt cô, nhìn vài giây, cho đến khi Trần Tử Dữu phát hiện anh đang lấn tuyến mà phía trước có chiếc xe tải đang lao tới, nhịn không được lớn tiếng nói: “Anh nhìn đường cẩn thận!” Anh rốt cục không nhanh không chậm bẻ lái, xe tải kia lướt sát qua.
Trần Tử Dữu sợ hãi, lòng bàn tay đầy mồ hôi, Giang Ly Thành lại hờ hững liếc cô, khóe môi nhếch lên: “Thì ra cô cũng sợ ૮ɦếƭ?”
“Tôi không sợ, nhưng hy vọng có thể ૮ɦếƭ đẹp mắt một chút.”
“૮ɦếƭ mà còn lo nhiều vậy sao?”
“૮ɦếƭ bộ dạng khó nhìn quá, xuống âm phủ soi gương lại tự hù mình.”
“Cô còn tin quỷ thần?”
“Chẳng lẽ anh không tin?”
Giang Ly Thành hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Nơi Giang Ly Thành đưa cô đến là khu vực nội thành cũ, ngày nay rất khó thấy. Căn nhà trệt có vẻ an tĩnh, những tòa nhà cao tầng ẩn hiện dưới ráng chiều như mãnh thú đang ngủ say.
Thành phố những năm qua đã hoàn toàn thay đổi mà không gian hoạt động của cô thường rất hạn chế. Cho dù cô lớn lên ở thành phố, rất nhiều con đường tới bây giờ vẫn chưa từng đi qua, những con đường thường đi cũng chẳng biết tên.
Khu dân cư cũ lại lần nữa khiến Trần Tử Dữu khó chịu mà nhớ lại. Cô vừa cảm thấy không thoải mái lại bị một trận co rút đau đớn khiến cho sắc mặt trắng bệch, ngồi trên xe không nhúc nhích, muốn đợi cơn đau dịu xuống.
Giang Ly Thành trong bóng tối lẳng lặng nhìn cô chốc lát, thấy cô không có ý xuống xe, liền xuống trước, vượt qua đầu xe đến bên phía cô, giúp cô mở cửa xe.
Trần Tử Dữu đưa tay chống cửa xe để xuống, lại bị anh ngăn lại, rất lịch sự giúp cô đi ra. Cô cứng đờ người.
Tiệm này đơn giản đến mức tưởng như không có gì đặc sắc, không có bất kỳ vật trang trí nào, vách tường trắng như tuyết, gạch sàn bằng đá granite sạch sẽ, bàn làm bằng gỗ, màn cửa bằng vải thô, căn bản không giống nơi anh sẽ đến.
Giang Ly Thành cũng hào hứng hỏi cô: “Nơi này không phải làm cô nhớ tới lúc bé sao?”
Trần Tử Dữu khô khan trả lời: “Không.”
“Tôi quên mất. Cô vừa ra đời đã là đại tiểu thư, đại khái là chưa từng trải qua một cuộc sống mộc mạc thế này.”
Lời nói của anh rõ ràng là châm chọc nhưng cũng không sai. Từ khi cô bắt đầu có ký ức, cuộc sống của cô chẳng phải lo cơm áo gạo tiền.
Trong khi những bạn học khác mong ước năm mới có thể được mua quần áo mới thì cô mang những bộ quần áo chỉ mặc một hai lần cho người khác, khi các bạn gái cùng lớp vì được tặng con 乃úp bê đầu tiên mà đem khoe khoang thì cô lại phiền não vì 乃úp bê của cô quá nhiều, để đầy hết các ngăn tủ.
Ông chủ bộ dáng trung niên đi tới, khách khí chào hỏi, “Phu nhân buổi tối tốt lành, Giang tiên sinh buổi tối tốt lành” rồi rời đi, cũng không hỏi bọn anh muốn gọi món gì.
Giang Ly Thành thấy cô kinh ngạc, kiên nhẫn giải thích: “Trong này mỗi ngày chỉ có vài món ăn, không cần chọn món làm gì.”
Trần Tử Dữu nở nụ cười: “Lại có người còn kiêu ngạo hơn anh.”
“Chịu thôi, phải có người chịu thua chứ, chỗ này phải đặt trước một tuần mới có đấy. Ở đây đậu hũ cải trắng làm ngon nhất, cô ăn chay đúng không?”
Các món ăn quả thật rất ngon, toàn bộ là những món thường thấy trong gia đình, cách làm cũng thông thường. Mặc dù Trần Tử Dữu không giỏi việc bếp núc nhưng biết đây mới là cách nấu ngon nhất.
Khó trách Giang Ly Thành cũng phải cam tâm tình nguyện mà nể mặt.
Thế nhưng cô không có hứng thú. Một là do cô không đói, hai là cô đang rất khó chịu nên căn bản không ᴆụng đũa.
Giang Ly Thành mặc kệ cô, thong thả ăn, ngẫu nhiên còn đánh giá một câu: “Món ăn này khẩu vị giống mẹ tôi lúc còn sống thường làm.”
Trần Tử Dữu vẫn cầm đũa, chỉ là không gắp đồ ăn thôi. Nghe thấy anh đang nghiêm túc nhắc lại chuyện cũ, dứt khoát bỏ đũa xuống, ngồi yên.
Giang Ly Thành không quan tâm, cho đến khi ông chủ một lần nữa quay trở lại thấy thế liền hỏi “Các món ăn không hợp khẩu vị phu nhân sao?”
“Cô ấy không thoải mái, không cần bận tâm đến cô ấy.”
“Phu nhân cần gì khác không?” Ông chủ phớt lờ Giang Ly Thành, tiếp tục quan tâm hỏi.
“Cháo gạo nóng, nếu không phiền.” Trần Tử Dữu khách khí nói.
“Không phiền chút nào.” Ông chủ trả lời rồi rời đi.
Sau đó, Giang Ly Thành tiếp tục ăn cơm nhưng nhịn không được ngẩng đầu nhìn cô: “Kỳ quái, cô cũng không có gì đặc biệt. Anh ta sao lại phá lệ chiếu cố cô?”
“Anh trước kia mang tới nữ nhân, chưa từng được đãi ngộ như vậy?”
Giang Ly Thành lại nhìn thẳng mắt cô: “Chưa từng.”
Trần Tử Dữu nhẫn nại cực kỳ vất vả. Cô thầm nghĩ muốn nhanh về nhà, tắm nước nóng, mở điều hòa rồi ôm túi chườm nóng nằm trên giường xem đĩa hài kịch mới mua mấy hôm trước.
Nhưng Giang Ly Thành không nhanh không chậm ăn từng món, tưởng như sẽ không bao giờ ăn xong vậy.
Đổi lại bình thường cô còn có thể giả vờ nhưng hôm nay tâm tình và thân thể của cô đều đang rất tệ, thật sự không có dư thừa khí lực tung hứng cùng anh.
Giang Ly Thành vừa ngẩng đầu nhìn cô, tựa hồ có chút tiếc hận nói: “Cô thật sự không ăn một chút? Ông chủ ở đây sắp di dân rồi, sau này sẽ không có cơ hội thưởng thức đâu.”
Trần Tử Dữu nói: “Tôi cũng chẳng ăn nhiều.”
Anh lơ đễnh khiêu khích cô, “Cô có vẻ không thoải mái, sắc mặt rất khó coi.”
Trần Tử Dữu không lên tiếng.
“Cười một cái đi cô bé, cô không cho rằng hôm nay rất đáng được kỷ niệm sao?”
Trần Tử Dữu rốt cục bị chọc giận, cô cắn môi dưới vốn định khắc chế nhưng cũng không thể nhịn được nữa: “Giang Ly Thành, anh muốn hoài niệm cũng không cần phải kéo theo tôi. Anh không cần đề cập tới chuyện cũ có được không?”
Giang Ly Thành khóe miệng thoáng nét cười. Anh nhẹ nhàng thở dài “Chuyện cũ thật sự nghĩ lại mà sợ, phải không?”
Trần Tử Dữu cắn răng nói: “Nếu là anh, lúc nào anh cũng muốn nhớ lại cái thời tuổi trẻ khờ dại ngu xuẩn sao?”
“Khờ dại ngu xuẩn?” Anh nghiêng đầu, nghiêm túc nghĩ, “Tôi không nhớ rõ tôi có chuyện cũ nhưng nếu có, tôi sẽ nguyện ý thường xuyên nhớ lại.” Anh khóe môi cơ hồ muốn cười.
Trần Tử Dữu cắn môi dưới, nén lại thôi thúc tiếp tục cùng anh cãi chày cãi cối nhưng Giang Ly Thành lại vì cô trầm mặc mà im miệng, rất hòa khí nói tiếp: “Trần Tử Dữu, khi đó cô tuy vừa ngốc vừa khờ nhưng so với hiện tại lại đáng yêu hơn nhiều.”
Ngay lúc Trần Tử Dữu muốn bùng nổ thì cháo gạo của cô được đưa đến, tỏa hơi nóng, cùng đưa tới còn có một đĩa đậu phụ vàng được cắt rất gọn .
Giang Ly Thành tỏ vẻ quan tâm hỏi: “Muốn thêm đường không?”
“Đường phèn, có không?” Cô rất muốn thêm đường, chẳng qua là ngượng yêu cầu thêm nhưng cô không muốn để Giang Ly Thành đắc ý.
“Sẽ có ngay.” Ông chủ lại lần nữa biểu hiện ân cần chu đáo.
Trần Tử Dữu một ngụm lại một ngụm uống xong chén cháo kia, thân thể cùng tâm tình đều tốt lên nhiều, bắt đầu nghĩ lại đáng lẽ không nên quá căng với Giang Ly Thành, nếu không mình cũng không được yên.
Cô ngẩng đầu nhìn sắc mặt Giang Ly Thành, nghĩ mình hôm nay đã có chút đắc tội với anh nhưng anh tựa hồ rộng lượng phá lệ, không so đo với cô, ngược lại còn nói cho cô biết: “Hôm nay là sinh nhật của tôi.”
Trần Tử Dữu lộ vẻ không tin.
“Muốn xem chứng minh không?”
Trần Tử Dữu lắc đầu.
Cũng không phải không có khả năng. Hai người bọn họ biết nhau đã mười năm. Kỳ thật ngoại trừ năm đầu tiên và năm nay, mọi năm đều không cùng nhau trải qua ngày này.
Khi cô quyết định tin rằng hôm nay đúng là sinh nhật anh thì cô chân thành nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Vậy thôi sao?”
Anh còn muốn thế nào nữa? Trần Tử Dữu đem câu nói rất không dịu dàng này nuốt xuống, quay đầu thấy trên ngăn tủ bên tường có một hộp diêm. Cô với tay cầm, rút một cây cắm vào đĩa đậu phụ, đốt lên rồi đẩy qua bên cạnh: “Nếu anh nói trước nửa tiếng, tôi có thể mua bánh ngọt rồi.”
Cô vốn dĩ không thành tâm muốn anh thổi diêm, chỉ là qua loa đặt xuống nhưng Giang Ly Thành lại hết sức phối hợp, thổi tắt từ khoảng cách xa.
Trần Tử Dữu không ngờ tới anh lại hợp tác như vậy, cô vốn cho là anh sẽ cười nhạo một phen. Cô ngây người một lát rồi nói: “Đèn còn chưa tắt.”
Giang Ly Thành hỏi một đàng trả lời một nẻo: “Côi đoán vừa rồi tôi có làm thế không?”
Trần Tử Dữu bị bộ dáng hồn nhiên bất ngờ của anh dọa sợ, biểu tình so với vừa rồi càng ngốc hơn. Cô căn bản không biết nên ứng đối với loại chuyện này thế nào.
Cũng may một cuộc điện thoại gọi tới đã cứu cô thoát khỏi tình thế này.
Điện thoại của Giang Ly Thành, anh nhìn thoáng qua, đứng dậy tiếp nhưng không ra khỏi phòng.
Anh chỉ dùng một từ đơn giản: “Ừ”, “Biết rồi”, “Được”, nhưng thái độ so với lúc trước ôn hòa hơn nhiều, dù thanh âm lạnh lùng nhưng có vài phần tình cảm ấm áp.
Trần Tử Dữu không muốn mang tiếng nghe lén nên dùng thìa cháo cố tình tạo ra chút tiếng động.
Có điều thính lực của cô rất tốt, mặc dù cố ý tạo thanh âm quấy nhiễu cũng vẫn nghe rõ ràng vài chuyện.
Chẳng hạn như, đối phương là nữ. Chẳng hạn như, Giang Ly Thành nghiêm túc cho cô gái đó biết anh đang làm gì, nói với cô ấy mình đang ở tiệm cơm của lão Trương.
Cuối cùng cô gái kia hình như nói: “Thành, chị rất nhớ cậu.”
Sau đó Giang Ly Thành vô cùng ôn nhu nói: “Chị nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa tôi sẽ đến thăm.”
Trần Tử Dữu rất vui khi nghe được đoạn nói chuyện này. Cô chân thành hy vọng Giang Ly Thành có được một vị hồng nhan tri kỷ.
Như trong tiểu thuyết nói, nếu một người đàn ông có thể thiệt tình đối đãi với hồng nhan tri kỷ thì đối với những người con gái khác trên cơ bản đều chỉ là qua đường.
Nói vậy tức là ngày cô được tự do cũng không còn xa nữa. Tựa như sương mù lúc sáng sớm, chỉ cần tĩnh tâm chờ đợi, rất nhanh sẽ trời quang mây tạnh, hiện ra ánh mặt trời.
Khi Giang Ly Thành nói chuyện điện thoại xong quay lại, biểu lộ trên mặt Trần Tử Dữu đã trở nên hết sức dịu dàng, thoạt nhìn thậm chí còn có chút vui vẻ.
Giang Ly Thành kỳ lạ nhìn cô, dường như cũng bị tâm trạng biến đổi bất chợt của cô tác động, tâm tình cũng trở nên thoải mái.
Vì vậy bầu không khí căng thẳng của bữa tối lúc này đã trở nên hài hòa và thân thiện hơn. )
Trần Tử Dữu sau đó lại không được như nguyện về nhà nghỉ ngơi, mà trực tiếp bị đưa về biệt thự của Giang Ly Thành .
Cơm tối xong thì thời gian còn sớm. Giang Ly Thành đưa cô vào phòng, dặn dò người hầu vài câu rồi chẳng biết đã đi đâu.
Quản gia cử chỉ lễ phép dẫn cô lên lầu, xem ánh mắt thì dường như rất quen thuộc với cô nhưng cô lại không có chút ấn tượng nào.
Cô và Giang Ly Thành “hẹn hò” cũng không cố định địa điểm, có khi ở nhà trọ, có khi trong khách sạn, có khi lại ở căn phòng vùng ngoại ô…căn cứ vào sự thuận tiện và hào hứng của anh mà quyết định. Bọn họ gặp nhau cũng đã khuya, ăn bữa cơm, uống chút rượu, về chỗ này đã có chút choáng váng men say, dưới ánh đèn lờ mờ cùng anh làm chuyện ấy, sau đó ngủ một giấc đến trời sáng, sau khi tỉnh lại thì vội vàng rời đi. Nếu như địa điểm thuận tiện, cô thể lực cũng đủ và có lý do thích hợp có khi cô sẽ bỏ đi ngay đêm đó.
Cho nên cô rất ít khi chú ý địa điểm, càng sẽ không cố nhớ kỹ bộ dáng người bên cạnh anh.
Biệt thự này có lẽ là chỗ ở cố định của Giang Ly Thành, cô cũng tới vài lần. Không gian ở đây rất rộng rãi, phong cách cực kỳ đơn giản. Mặc dù không có vẻ xa hoa nhưng mỗi vật bài trí và trang hoàng đều đáng chú ý. Trần Tử Dữu cũng là người sành sỏi, trong mắt cô mỗi đồ vật đều có lai lịch và giá trị xa xỉ. Chỉ là căn phòng này thoạt nhìn toàn màu trắng và quá mức trống trải lạnh lẽo, thiếu hơi người, nếu nói là nơi ở thì thà nói là hội quán mỹ thuật lại giống hơn, rất phù hợp với phong cách của anh.
Trần Tử Dữu mỗi lần đều đến vội vàng, chỉ ở trong phòng ngủ của Giang Ly Thành, ở chỗ này cũng không có phòng riêng.
Cô đoán rằng quản gia trước tiên sẽ đưa cô đến phòng khách, dù sao biệt thự này lớn như vậy, phòng cũng nhiều nhưng ông ta lại trực tiếp đưa cô vào phòng ngủ chính, cũng lễ tiết chu toàn hỏi cô có cần thứ gì không.
Cô nhẫn nhịn một hồi, không khách khí tìm tờ giấy viết ra, đồ vệ sinh phụ nữ, thuốc giảm đau pha nước uống, túi chườm nóng. . . Một bản liệt kê thật dài.
Vị quản gia rất có phong độ, mặt không đổi sắc, cúi chào rồi rời đi, chỉ là khóe mắt thoáng giật giật hai cái.
Trần Tử Dữu tắm nước nóng thật lâu. Cô pha nước rất nóng, toàn thân đều nóng đến ửng hồng.
Trong phòng tắm chỉ có áo tắm của Giang Ly Thành. Cô cũng không vội mặc vào, tìm kiếm trong tủ có cái khăn tắm chưa gỡ mác, vì vậy bỏ qua áo tắm, dùng khăn tắm cuốn quanh người.
Người của Giang Ly Thành làm việc hiệu suất quả nhiên cao. Trong lúc cô đang tắm, những thứ cô yêu cầu đã được chuẩn bị đầy đủ, không thiếu một món, thậm chí còn có thêm một bình nước ấm. Cái này cô không có ghi ra giấy.
Phòng ngủ của Giang Ly Thành vừa rộng vừa lớn nhưng bày biện quá ít, màu sắc đơn điệu. Cô cẩn thận nghiên cứu một bức tranh trừu tượng màu sắc trang nhã duy nhất trên tường cùng vài thứ đồ đạc ít ỏi bên ngoài: đèn bàn, gạt tàn thuốc, một vài cuốn báo cô xem trang bìa cũng chẳng muốn đọc. Ngoại trừ cái điều khiển TV từ xa cũng không tìm được bất cứ cái gì khác có thể Gi*t thời gian.
Cô vốn không muốn đến giường. Thứ nhất, cô không thích ngủ giường của anh, thứ hai, cô dính vào giường rất dễ dàng ngủ, cô biết rõ khi anh chưa quay lại mà mình đã ngủ mất thì không hay lắm. Tuy vậy cô thấy ngoại trừ lên giường nằm thì không có chuyện gì để làm, chỉ có thể dựa đầu giường anh xem tivi.
Trần Tử Dữu chỉnh điều hòa lên hai độ, ôm túi chườm nóng, đắp chăn, xem TV.
Trần Tử Dữu đã từng dùng những bộ phim cũ của Anh để luyện nói tiếng Anh, đọc từng dòng bên dưới. Vì thế, lúc này bộ phim Ⱡồ₦g tiếng không tự nhiên khiến cho cô cảm thấy khó chịu nên cô yên lặng một bên xem hình một bên mơ mơ màng màng, suy nghĩ ௱ôЛƓ lung.
Khi lấy lại tinh thần thì màn hình đã đổi sang một bộ phim khác, cũng là phim cũ, Củng Lợi lúc ấy thanh xuân dào dạt cũng chưa già dặn kinh nghiệm, đóng một bộ phim duy nhất cải biên từ tiểu thuyết của Lý Bích Hoa. Khi đó chuyện tình cảm của Trương – Củng (Trương Nghệ Mưu – Củng Lợi) đang nồng nhiệt, được nhà sản xuất phim Hồng Kông tận dụng triệt để.
Lúc ấy cô còn nhỏ nhưng vẫn nhớ rõ, chính mình ngày thường cũng hay mua tạp chí giải trí, báo viết toàn tai tiếng tình ái của Trương – Củng, quay phim chụp hình lén, rất sống động, giả giả thật thật.
Về sau phim công chiếu, phố lớn ngõ nhỏ tràn đầy poster tình cảm của hai người. Cô năn nỉ cha mẹ cùng cô đi xem bộ phim này, cô hớn hở đi giữa, một mực nắm hai tay hai người, mẹ cô cầm đồ ăn vặt, cha cô cầm con 乃úp bê mới mua cho cô.
Bộ phim cũng không thích hợp cho trẻ con như cô xem, nhiều cảnh thảm thiết, máu me ૮ɦếƭ chóc, còn nói bộ phim hôm nay dành cho thiếu nhi. Kỹ xảo hành động xem ra kém xa hiệu quả thẩm mỹ, diễn xuất thì ngu ngơ, động tác cứng nhắc. Sau này khi đã thành ngôi sao quốc tế, ông ta thở dài nói: lúc ấy chỉ vì muốn kiếm tiền mua dụng cụ quay phim mà cam chịu vì giải trí hiến thân.
Mẹ cười che mắt cô, ngăn không cho cô thấy những cảnh không phù hợp, cha thì thở dài: bây giờ trẻ con trưởng thành sớm quá.
Có lẽ đấy là bộ phim duy nhất cả nhà họ cùng xem với nhau. Lúc ấy chỉ thấy bình thường, lúc này bỗng nhiên nhìn lại, một mảnh buồn vô cớ.
Kỳ thật lúc nhỏ xem cũng không hiểu hết được bộ phim, chỉ nhớ rõ dung mạo trẻ đẹp của Củng Lợi vừa mới xuất hiện, quần áo phiêu phiêu mềm mại như tuyết, tựa như cảnh trong cõi mộng. Cô đang lúc tuyệt vọng gặp được tình cảm chân thành cả đời, vì vậy dũng cảm tiến lên cho đến khi mang theo nụ cười tuyệt mỹ ngã nhào vào ngọn lửa đang cháy bừng.
Một mảnh đỏ tươi, màu đỏ của quần áo, màu đỏ của ngọn lửa. Trên TV vẫn là trạng thái yên tĩnh, Trần Tử Dữu chưa mở lại tiếng. Cô biết bây giờ sẽ vang lên bài hát “đốt tâm dĩ hỏa”, nhạc đệm nổi tiếng xen giữa, cô không muốn nghe nữa.
Ừ, cô nghĩ thầm, mình cũng từng có thời tự cho là tuyệt vọng và không có chí tiến thủ, làm những việc ngu ngốc như thiêu thân lao đầu vào lửa, quả nhiên đã được cứu vớt, bởi vì tuyệt vọng và không có chí tiến thủ đã thay thế những chuyện xưa cũ.
Sinh mệnh không ngừng sinh sôi, cho tới bây giờ cũng chẳng có chuyện gì to tát. Nhìn cô xem, không phải cũng giống những thứ giải trí kia sao, cũng từng cười nhạo chính mình.
Bộ phim chuyển đến thời hiện đại, phần sau trở nên nhàm chán, trong phòng không bật đèn, chỉ thấy trên màn hình bóng người di động, cũng không có tiếng vang. Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến.
Giấc mơ về thời thơ ấu trở nên lờ mờ. Sinh nhật mình, cô mặc chiếc đầm lụa mỏng tầng tầng lớp lớp, rất nhiều bạn bè đến chúc mừng, trên bàn trước mặt chất đầy quà tặng màu sắc sặc sỡ, từng món từng món được nâng niu bóc ra. Cuối cùng, ông ngoại tặng cho cô chiếc vương miện bằng vàng có đính kim cương xung quanh, tự tay đội lên đầu cô, cười hiền hòa: “Tiểu công chúa của chúng ta lại lớn thêm một tuổi.” Cô cúi người hôn má ông ngoại.
Khung cảnh nháy mắt lại đổi thành bữa tiệc của người khác, hình ảnh trắng toát, linh hoạt kỳ ảo. Chủ nhân trước mặt có một chút mơ hồ, thanh âm cũng rất rõ ràng, là con trai: “Thật ra hôm nay là sinh nhật của anh.”
Cô thẹn thùng nói: “Làm sao bây giờ? Em không chuẩn bị quà.”
Người con trai nói không sao nhưng cô có cảm giác rất xấu hổ, trong nội tâm bất an, thập phần lo nghĩ.
Sau đó không biết như thế nào, quà tặng đột nhiên được chuẩn bị, cung kính đưa đến trước mặt chủ nhân. Linh hồn của cô ở trên không nhìn xuống, phát hiện món quà rõ ràng là chính cô, dùng sợi ruy băng buộc lại, đặc biệt đáng yêu, khiến bản thân không thể động đậy.
Món quà dè dặt mở miệng nói chuyện: “Anh thích không?”
Người kia không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, tự tay kiểm tra món quà của mình. Anh kéo sợi dây buộc nhưng sợi dây chẳng những không cởi bỏ, ngược lại càng kéo càng chặt, ghìm chặt Ⱡồ₦g иgự¢ và cổ cô. Cô dần dần không thể hô hấp, muốn tránh lại không có khí lực, tuyệt vọng chờ đến lúc hít thở không thông mà ૮ɦếƭ. Sau đó cô nghe được người thanh niên ấy nói: “Ừ, anh rất thích.”
Biết rõ đây là mơ nhưng cảm giác hít thở không thông mà đau đớn đều rất thật. Ai tới đẩy cô một cái làm cho cô tỉnh lại, ai tới cứu cô với? Vô lực vùng vẫy hồi lâu Trần Tử Dữu vô cùng kinh sợ tỉnh lại, cô xoay người ngồi dậy, há miệng thở, hô hấp dần dần điều hòa.
Thì ra vừa rồi khi thi*p đi cô đã để hai tay đè lên Ⱡồ₦g иgự¢, vì vậy trong giấc mơ cô quên hô hấp.
Căn phòng không có gì thay đổi, trong bóng tối vẫn chỉ có màn hình tivi không tiếng động lóe lên, câu chuyện lại tiến triển một chút, hóa ra cô chỉ vừa chợp mắt lại tự làm mình ngạt thở, đồ ngủ cũng thấm ướt mồ hôi.
Cô ngồi trên giường điều chỉnh hô hấp. Đợi cho mạch đập khôi phục lại bình thường, cô nghĩ nên nhìn thời gian một chút, xem có cần đợi chủ nhân hay không để an tâm ngủ một giấc.
Trong phòng không có đồng hồ, điện thoại di động của cô để trong giỏ, đặt trên ghế salon cách xa giường. Trần Tử Dữu quay nhìn cửa sổ, cô nhớ không có kéo rèm, hôm nay là mười lăm âm lịch, cô có thể từ ánh trăng sáng mà đoán thời gian.
Kết quả cái nhìn kia làm cho cô vừa mới khôi phục mạch đập bình thường lại kinh hoàng, bên cửa sổ rõ ràng có một người đang ngồi, ánh trăng bao phủ hình dáng của anh. Cô lập tức biết đó là Giang Ly Thành nhưng phản ứng sinh lý nhanh hơn đầu óc, mặc dù nguy hiểm đã qua nhưng cô vẫn nghe được tiếng tim mình đập như nổi trống, rõ ràng, mạnh mẽ.
Giang Ly Thành không hề cảm thấy đêm khuya thanh vắng lại lẳng lặng xuất hiện không một tiếng động là chuyện bất lịch sự. Anh hờ hững nói: “Đêm trăng sáng như vậy, mơ thấy ác mộng thì thật Gi*t ૮ɦếƭ phong cảnh” nhưng khẩu khí hình như không giấu được vẻ hả hê.
Đêm trăng tròn lớn như vậy cũng rất thích hợp cho người sói biến thân và ma cà rồng xuất hiện. Trần Tử Dữu nuốt vào lời muốn nói…, chậm rãi xuống giường. “Tôi đi tắm.”
“Phòng tắm ẩm ướt. Cô chưa tắm sao?” Giang Ly Thành hiển nhiên không có ý buông tha cho cô.
“Tắm nữa, tôi ra nhiều mồ hôi quá.” Trần Tử Dữu điềm tĩnh nói.
“Tắm nhiều sẽ bị bệnh ngoài da.” chủ nhân căn phòng nghiêm túc mà ân cần nói.
Trần Tử Dữu liền đóng cửa phòng tắm, bỏ mặc các phản ứng có thể có của anh ngoài cửa.
Cô cả đêm đều cố gắng nhớ lại những chi tiết được chôn sâu trong tâm trí. Nhưng vừa rồi chính giấc mơ kia đã chứng minh rốt cuộc năng lực cô có hạn.
Cũng không hề gì, cô đã sớm thông suốt. Còn trẻ thì ai cũng làm những chuyện ngu xuẩn khiến mình mất mặt. Chỉ có điều, có một số người có khả năng quên đi nhưng cũng có những người không may mắn như vậy.
Kỳ thật khi đi theo một người mà sâu trong nội tâm cảm thấy rất quen thuộc nhưng trên thực tế lại rất xa lạ ấy về nhà thì cô ý thức được mình đã làm chuyện ngu xuẩn.
Thế nhưng cô lúc đó, khát khao làm theo mong muốn của mình, làm một chuyện trái với thường ngày để báo thù những người đã làm tổn thương cô hoặc là trả thù chính cô. Vì vậy buổi chiều hôm đó, cô đem tất cả những điều được dạy từ nhỏ như con gái làm thế nào để yêu và tự bảo vệ bản thân đều ném ra sau đầu.
Bởi vì nhiều năm sau, Trần Tử Dữu không bao giờ muốn hồi tưởng lại chuyện lúc trước thế nên cô chẳng nhớ nổi, lúc ấy đến tột cùng là ai dụ dỗ ai.
Tuy nhiên có một điều cô có thể xác định, cô thật sự cam tâm tình nguyện, thậm chí mặc dù lễ nghi trưởng thành kia đi cùng những đau đớn khi bị xé rách và cảm giác xấu hổ, có chút không thoải mái nhưng cô khó có thể che giấu niềm hạnh phúc, không phải về sinh lý mà là tâm lý.
Về sau, anh dạy cho cô rất nhiều chuyện, kể cả cờ vua và hút thuốc. Sau này có một dạo cô nghiện thuốc lá nhưng lại cự tuyệt chơi cờ, thậm chí cả cờ nhảy trên máy tính và cờ đen trắng trong game.
Có lẽ bởi vì khi đó anh nói với cô, con gái hút thuốc không tốt cho cơ thể rồi khuyên cô học đánh cờ, có thể đề cao trí lực. Vì vậy cô cố tình lựa chọn như thế.
Cô cũng một thời gian dài không ăn cháo, cho đến khi bị bệnh nặng, chỉ có thể dùng cháo loãng để duy trì tính mạng mới một lần nữa tiếp nhận loại thực phẩm này.
Bởi vì đêm hôm đó, khi cô chỉ mặc áo sơmi của anh, định giặt sạch vết máu trên tấm ra giường thì Giang Ly Thành nấu cháo trong phòng bếp.
Cô thừa nhận, thật ra cô đã ăn cháo rất giỏi. Cô ngồi ở trong sân bưng lấy chén, drap giường vừa giặt trong gió đêm nhẹ nhàng phấp phới, thỉnh thoảng đùa nghịch tóc cô đang bị gió thổi tán trên mặt.
Cô ngượng ngùng cười một cái nói: “Em đã giặt sạch drap giường, em cho rằng đó là anh lấy cớ gạt em.”
Giang Ly Thành ngồi xuống trước mặt cô, giúp cô vén những sợi tóc dài ra sau tai, ngón tay theo lỗ tai của cô một mực trượt đến xương quai xanh, nhẹ nhàng chạm vào vòng cổ cô đang đeo, cái đó là về sau anh giúp cô đeo lên khiến cô nhẹ run. Thanh âm của anh cũng như gió: “Anh không gạt em, anh thích nói thật. Anh tự nói với chính mình, nếu để anh gặp lại em, anh nhất định sẽ không bỏ qua em.”
Trần Tử Dữu không chỉ một lần nghĩ, đến tột cùng là chính mình quá ngốc hay là anh quá cao tay, cô cư nhiên lại xem những lời này như lời tỏ tình, khiến tâm hồn dậy sóng.
Ngày đó cũng là đêm trăng tròn. Trăng nhô cao, tỏa sáng, trong sân bóng cây loang lổ, biểu cảm của anh dưới ánh trăng và bóng cây trở nên bí ẩn, khó lường.
Trần Tử Dữu đột nhiên có cảm giác bất an. Cô đứng lên nói: “Em nên về thôi.”
“Ừ.”
Cô thay xong quần áo, lúc rời đi muốn nói lại thôi, rốt cục vẫn phải nói: ” mấy ngày nữa em sẽ đi học đại học. Trước khi đi em có thể gặp lại anh không?”
Giang Ly Thành dưới ánh trăng cười rất nhạt: “Em tìm được anh?”
Trần Tử Dữu khờ dại gật đầu. Kinh nghiệm sống của cô gái trẻ chưa nhiều, vốn không dễ phân biệt sự khác nhau giữa lời nói thật cùng lời tán tỉnh, huống chi cô lại gặp phải cao thủ.