Thịnh thị ăn dược hoàn vào, lúc bà ấy nhìn thấy Tống Ngưng Quân, liền cười tủm tỉm vẫy gọi nàng ta tiến lại, “Quân nhi mau tới đây với tổ mẫu nào”
“Tổ mẫu, Quân nhi đến thỉnh an người, chúc người luôn luôn mạnh khỏe, phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.” Tống Ngưng Quân giương môi cười nói.
Tống Ngưng Quân dựa vào bên người Thịnh thị, hai người nhìn rất ấm áp khi bên cạnh nhau.
Chờ đến khi Lưu ma ma bưng lấy bình thuốc trở lại trong gian phòng, ánh mặt của Tống Ngưng Quân liếc qua bình ngọc kia, nhanh chóng lướt qua.
Tống Ngưng Quân hàn huyên với Thịnh thị một hồi lâu sau đó, nàng ta phát hiện Thịnh thị luôn luôn dẫn chủ đề đến nói về Xu Xu, cũng không biết là vô tình hay cố ý, nói gần nói xa gì đều cũng là muốn để cho nàng ta cảm thấy thương Xu Xu, nói là Xu Xu những năm này đã chịu khổ rồi, bỏ ra nhiều công sức sau đó thật vất vả mới trở lại Hầu phủ được, tất cả mọi người hẳn là nên thương nàng ấy nhiều hơn, nên chăm sóc nàng tốt hơn một chút
Tống Ngưng Quân trên mặt ra vẻ đồng cảm, nhưng trong lòng lại cực kỳ căm hận.
Lúc này, ngay cả Thịnh thị cũng bị nàng căm hận trong lòng.
Một lúc sau, nàng ta rời khỏi viện của Thịnh thị, Tống Ngưng Quân đứng ở cửa viện, rõ ràng ánh nắng mặt trời còn đang rất ấm áp chiếu sáng vạn vật, nhưng nàng ta cảm thấy cả người toàn là âm lãnh, lòng căm hận của nàng ta bây giờ đen như vực sâu, mặt trời cho dù sáng cũng đã không thể chiếu rọi được
Một cái phủ Định Quốc Công rộng lớn như vậy mà lại không có một người nào thật sự chân chính quan tâm bảo vệ nàng ta, cảm xúc của nàng ta ngày càng tiêu cực.
Nàng ta chậm rãi nắm chặt nắm đấm lại, trong lòng suy nghĩ rối bời, nàng ta nghĩ đến rất nhiều rất nhiều chuyện, thật ra thì còn một biện pháp có thể ngăn cản cuộc hôn sự này của nàng ta và Đặng Chính Nguy, bây giờ trong nhà nếu có trưởng bối qua đời, nàng ta liền có thể lấy lý do này để thoái thác cuộc hôn sự, lý do chính là phải giữ đạo hiếu ba năm mới có thể bàn lại chuyện hôn sự.
Ba năm sau, Đặng Chính Nguy cũng đã hai mươi mốt rồi.
Cho dù tổ mẫu của hắn ta không vội, cho dù hắn cũng kiên định không chịu hủy bỏ cuộc hôn sự này, thời gian ba năm này cũng đã đầy đủ cho nàng ta sắp xếp những đường đi khác.
Tống Ngưng Quân hít vào một hơi, trong lòng nàng ta đã chắc chắn về quyết định này, ngày hôm sau nàng ta đi ra tiệm thuốc mua rất nhiều dược liệu rồi trở lại phủ.
Xu Xu đi tới đi lui lo chuyện Tô Tam Nương được khoảng bảy tám ngày sau đó, hai tên sai vặt Quan Ngôn và Quan Hạ lập tức chạy đến báo lại tin tức của Tống Ngưng Quân cho Xu Xu.
Lúc này Xu Xu vừa mới ăn xong bữa tối với mẫu thân, nghe nói hai tên sai vặt của nàng chạy tới báo tin, nàng liền cho bọn họ vào sảnh để nói chuyện.
“Hôm nay có tin tức gì của Tống Ngưng Quân sao, nàng ta đã làm chuyện gì?” Xu Xu hỏi, vừa mới dứt lời xong.
Hai người sai vặt bọn họ bỗng đầu chảy toàn mồ hôi.
Xu Xu kêu nha hoàn mang lên trà lạnh cho hai người bọn họ.
Hai người đều là mới trở về từ bên ngoài, họ liền ngay lập tức chạy đến bẩm báo cho chủ tử của bọn họ.
Quan Ngôn uống trà rồi cung kính nói: “Tam cô nương, mấy ngày trước đây Nhị cô nương đi ra ngoài tìm Đặng thứ cát sĩ, không biết nàng ta đã nói gì với Đặng thứ cát sĩ, vậy mà sau khi rời đi nàng ta có vẻ rất tức giận, hôm nay, Nhị cô nương lại đi Dược đường tìm mua rất nhiều loại dược liệu.”
“Là dược liệu gì?” Xu Xu nhíu mày hỏi, nàng hãi hùng khi*p vía, nàng cảm giác Tống Ngưng Quân đang muốn mưu đồ chuyện gì đó rất lầ khủng khi*p.
Quan Hạ lấy một tờ giấy viết thư từ trong иgự¢ của hắn ra, hắn cũng không phải không biết viết chữ, phía trên tờ giấy ghi rõ những dược liệu mà Tống Ngưng Quân mua ở Dược đường, “Đây chính là những dược liệu mà Nhị cô nương đã mua ở Dược đường, Nhị cô nương đã đi qua khoảng bốn năm cái Dược đường mới mua xong những dược liệu này.” Hắn ta cùng với Quan Ngôn luôn giám sát chặt chẻ hành tung của Nhị cô nương ở bên ngoài phủ, cho dù Nhị cô nương tìm người nào, mua thứ gì, những thứ này đều có thể tra ra được, nhưng mà một số việc như Nhị cô nương đã nói chuyện gì với Đặng thứ cát sĩ thì là chuyện khó có thể biết được, bọn họ cũng không thể chạy tới hỏi Đặng thứ cát sĩ là đã nói chuyện gì với nàng ta nha.
Về phần những dược liệu này mà Nhị cô nương đã mua, cũng không khó tra ra, chỉ cần đưa cho người bán ở Dược đường một ít ngân lượng, người bán thuốc cho nàng ta cũng sẽ không giấu diếm.
Hai người đã phải bỏ ra tầm mười lượng bạc mới biết được Nhị cô nương đã mua thứ dược liệu gì
Xu Xu nhìn vào những dược liệu được viết trên tờ giấy của Quan Ngôn, tổng cộng có hơn ba mươi loại dược liệu, có hữu phục linh, sài hồ, thủ ô đằng, những dược liệu này là dùng để an thần tĩnh khí có thể giúp người khác nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngoài ra còn có mã tiền tử, thiên nam tinh, bạch quả, thiềm tô, những dược liệu này đều là có độc, ngoài ra còn có một ít dược thú kỳ lạ như da tắc kè, xương mực ૮ɦếƭ, trùng xác của dế nhũi.
Phương thuốc như thế này, ngay cả Xu Xu cũng nhìn mà không hiểu thấu, hơn nữa mỗi loại dược liệu đều mua lại không ít, cũng không biết được là nàng ta mua lại để làm gì, nhưng chắc chắn cũng không để làm gì tốt
Lúc đó Xu Xu nhớ lại đời trước chuyện Tống Ngưng Quân đã hạ độc với nàng, có thể khẳng định nàng ta mua lại dược liệu này là dùng để điều chế độc dược.
Chẳng lẽ Tống Ngưng Quân đã dời ra khỏi Nhị phòng mà vẫn còn muốn hạ độc với nàng sao.
Xu Xu trong lòng nghi ngờ, nàng thu lại tờ giấy ghi lại hoạt động của Tống Ngưng Quân, nàng muốn đi hỏi sư phụ nàng xem thử ông ấy có hiểu được phương thuốc này dùng để làm gì hay không.
Thu hồi lại tờ giấy đó, Xu Xu kêu Trân Châu trả thù lao cho Quan Ngôn và Quan Hạ, nếu hai người họ đã ra bên ngoài tìm hiểu tin tức, khẳng định chắc chắn cần tiền bạc.
Chờ sau khi hai người sai vặt rời đi, Xu Xu trở lại thư phòng, bây giờ nàng không có đi phối dược, chỉ là ngồi ở trước thư án nhìn xem tờ giấy lúc nãy thật lâu.
Xu Xu suy nghĩ rất nhiều, nàng thử suy tính dược hiệu và cách phối hợp của các loại dược liệu này sẽ ra sao, nàng hi vọng Tam Nương có thể giúp cho nàng nhanh chóng tra ra được những tên ςướק lúc đó, đợi đến khi mấy tên giặc ςướק đó sa lưới, Tống Ngưng Quân chạy đằng trời cũng khó thoát.
Nhị cô nương của phủ Định Quốc Công xúi giục người trong giang hồ đi ςướק bóc Bạch Cư Tự, mặc kệ là nguyên nhân vì sao, đây cũng là chuyện phạm pháp, chuyện mà các thế gia trong kinh thành không thể dung thứ được.
Bao quát cả phủ Quốc Công, dù là tổ phụ và tổ mẫu bây giờ cho dù còn che chở cho Tống Ngưng Quân, nhưng nếu như chuyện này tuôn ra, tổ phụ tổ mẫu cũng không thể tiếp tục giữ nàng ta ở lại.
Nhưng nàng cũng không biết được, nếu như chuyện này tuôn ra sẽ để lại hậu quả to lớn thế nào cho phủ Định Quốc Công.
Xu Xu suy nghĩ một hồi lâu, ngày hôm sau, lúc nàng đi qua Đức Thiện Đường xem bệnh cho người khác. Xu Xu đưa tờ giấy ghi lại những dược liệu kia cho sư phụ của nàng xem qua một lần.
Phục thần y xem hết xong rồi nhíu mày, dược liệu phía trên này cũng không giống như là phương thuốc để trị bệnh cho người khác, tuy thiên hạ cũng có cách dùng độc trị độc, nhưng đây chắc chắn không phải là phương pháp đó, phương thuốc này nhìn rất loạn thất bát tao*, đây khẳng định không phải là thuốc cứu người, nếu như dùng những thứ này trộn lại, sẽ chỉ dùng để hại người thôi
(*) Loạn thất bát tao: lộn xộn, rối bời
Ý của Phục thần y đã rất rõ ràng, đây chắc chắn là dùng để hại người khác.
Mặt của Xu Xu dần nghiêm túc, nàng chậm rãi nói: “Sư phụ, ta biết rồi”
Phục thần y hỏi: “Đồ nhi, phương thuốc này là lấy ở đâu ra?”
Xu Xu không có giấu diếm ông ấy, nói rõ ràng ra, nhưng chỉ nói là hoài nghi Tống Ngưng Quân, chứ cũng không nhiều lời.
Phục thần y nghe xong thì nhíu mày,"Nhị cô nương này trong phủ của ngươi cũng không nên giữ lại thêm làm gì nữa, nàng ta cũng không phải mang dòng máu của phủ Quốc Công, đáng lẽ nàng ta nên trở lại nhà thật sự của mình mới đúng."
Ngay cả người ngoài cũng biết tới, vậy mà người của phủ Quốc Công lại không thấy rõ, kỳ thật cũng không trách phủ Quốc Công được, bọn họ đã nuôi Nhị cô nương hơn mười năm, tóm lại cũng có tình cảm.
Cho dù có tình cảm, Xu Xu cũng muốn làm cho tia tình cảm này vỡ vụn đi, để cho Tống Ngưng Quân phải chịu trừng phạt mà nàng ta đáng phải nhận
Phục thần y biết được ngườilợi dụng dược liệu để đi hại người đều không phải là người lương thiện gì.
“Đồ nhi, ngươi cũng phải cẩn thận đề phòng Nhị cô nương này thật kỹ càng”
Xu Xu gật gật đầu, “Sư phụ yên tâm đi, ta hiểu mà.”
Đến tối Xu Xu trở lại phủ Định Quốc Công, Xu Xu dặn dò những nha hoàn ở Thấm Hoa viện, căn dặn bọn họ chớ có buông lỏng cảnh giác, trực ban đêm cũng phải hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao là bảo vệ và tuần tra cho mọi người.
Nhưng mà Thấm Hoa viện cũng có báo xa-li và sư tử trắng trông coi, nếu có người không quen đến đây làm chuyện xấu, bọn chúng lập tức sẽ ra tay.
Qua hơn mười ngày, Thấm Hoa viện cũng không có động tĩnh gì, bên phía Quan Bình viện giống như cũng không có động tĩnh.
Xu Xu liền cau mày, “Tống Ngưng Quân đến cùng là muốn làm cái gì?”
Ngày hôm sau, Tống Ngưng Quân mặc chiếc váy ngắn mà thi*p thân tỳ nữ của nàng ta, chính là Ngọc Lan may cho, cả người nàng ta nhìn qua rất thanh tú và thanh nhã.
Nàng ta lại đi thỉnh an Thịnh thị, hai người họ cười cười nói nói, nhân cơ hội Tống Ngưng Quân kéo cánh tay của Thịnh thị lại rồi nhỏ giọng dịu dàng thì thầm nói: “Tổ mẫu, tôn nữ đã rất lâu rồi chưa có cùng ăn trưa chung với người và tổ phụ, không biết trưa nay con có thể cùng ăn chung với hai người không?”
Nhìn nét mặt tươi cười của Tống Ngưng Quân, trong lòng Thịnh thị thương tiếc nàng ta, nhớ lại chính xác là cũng đã lâu rồi chưa có ăn chung với nàng ta.
Thịnh thị liền gật đầu nói: “Được thôi, tiểu Quân ở lại đây hàn huyên với ta vài câu, trưa nay hãy lưu lại dùng bữa với bọn ta đi”.
“Tuân mệnh.” Tống Ngưng Quân ôn nhu cười nói, giọng điệu có chút trêu chọc.
Hai giờ nữa mới tới giờ ăn trưa, trước tiên Thịnh thị trở lại Phật đường để bắt đầu niệm kinh một lúc, Tống Ngưng Quân ở lại trong phòng Thịnh thị.
Trước giờ cũng là sinh hoạt như vậy, cho nên những nha hoàn và lão ma ma cũng đã quen.
Lưu ma ma cười nói với Tống Ngưng Quân: “Nhị cô nương, lão bây giờ sẽ đi phân phó cho phòng bếp nấu một ít món ăn mà ngài yêu thích, chờ một lúc thì bọn nha hoàn sẽ tiến đến dâng trà, lão nô còn nhớ rõ ngài rất thích uống trà hoa nhài, thêm mật ong đúng không.”
Tống Ngưng Quân lộ ra một vẻ ôn nhu ý cười, “Đa tạ Lưu ma ma “.
Lưu ma ma cười nói: “Vậy lão nô xin đi ra trước, Nhị cô nương hãy chờ một lát”
“Được rồi”
Chờ đến khi Lưu ma ma rời phòng, ánh mắt của Tống Ngưng Quân nhìn vào cái hộp gỗ dùng hồng hoa mộc có khảm bảo thạch san hô ở bên trên, nàng ta chậm rãi đứng lên.
Đại nha hoàn Hàm Đông thân thích bên người Thịnh thị nhanh chóng bưng trà mật hoa nhài đi đến, gặp Nhị cô nương đang ngồi trên giường gần cửa sổ, trên trán thấm ra chút mồ hôi, “Nhị cô nương, mời ngài uống trà.”
Tống Ngưng Quân đưa một tay khác run nhè nhẹ rồi nắm lại, nàng ta để quyển sách xuống giường, nói cảm ơn với Hàm Đông rồi mới nhận trà mật hoa nhài nhấp một ngụm, nàng ta uống hơi gấp một chút, một chén trà rất nhanh sau đó liền đã bị nàng ta uống cạn, Tống Ngưng Quân cười nói: “Sáng nay đồ ăn sáng có hơi mặn, nên ta hơi khát nước.”
Hàm Đông ôn hòa nói: “Nếu Nhị cô nương đã thích như vậy, nô tỳ lại đi pha thêm một ly.”
“Đa tạ Hàm Đông.”
Đợi đến khi Thịnh Thị về đến phòng, Tống Ngưng Quân thần sắc vẫn như thường rồi cùng bà ấy trò chuyện.
Ăn trưa chung với tổ phụ và tổ mẫu xong, tiếp đó nàng ta mới trở về Quan Bình viện, chỉ là sau khi trở về, Tống Ngưng Quân lại cứ ngồi yên tại gian phòng ròng rã đến hết trưa, cứ như vậy ngồi, không làm cái gì hết.
Lúc này đã nhanh đến cuối tháng bảy, thời tiết vào thu, buổi trưa lúc ấy có chút nóng, sáng sớm và tối thì phải mặc thêm một lớp nếu không thì sẽ có chút lạnh.
Thấm Hoa viện đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì
Tống Ngưng Quân cũng không có đi ra khỏi phủ.
Nhưng mà lúc này Xu Xu cũng không lo được nhiều như vậy, bởi vì mấy ngày nay thím Vạn Thị sắp sinh rồi.
Mỗi ngày Xu Xu đều phải về nhà sớm một canh giờ, để bắt mạch cho thẩm thẩm.
Tam phòng thúc phụ là nhi tử thứ của Quốc Công, nhưng mà di nương của hắn là nha hoàn hồi môn của Thịnh thị, trước đây cũng là Thịnh thị để nàng ta hầu hạ Quốc công gia.
Cho nên Thịnh thị đối đãi với con thứ vẫn rất tốt, sớm nửa tháng trước đều đã kêu bà đỡ đến phòng cho Vạn thị, bà đỡ hiện tại vẫn là ở phòng bên kia, phòng khi Vạn thị chuyển dạ đột ngột
Nhưng mà Thịnh thị giúp đỡ như vậy đã là hết rồi, giúp đỡ quá nhiều cũng không được.
Đời trước Vạn thị không ăn kiêng, dẫn đến lúc sinh đẻ vì thai nhi quá lớn nên khó sinh, đứa nhỏ bị kẹt lại quá lâu, trong thời gian dài không thể hít thở.
Đời này Xu Xu luôn luôn nhớ kĩ chuyện này, từ khi biết được thẩm mang thai liền đặt ra thực đơn riêng, bắt buộc phải ăn theo những gì ghi trên thực đơn ghi.
Đến bây giờ đã sắp sinh rồi, nàng cũng sờ qua bụng của thẩm, thai nhi cũng không có quá lớn.
Nhưng mà phụ nhân khi mà sinh đẻ chính là lúc thập tử nhất sinh, vô cùng nguy hiểm, Xu Xu lo lắng mong rằng đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên mỗi ngày đều trở về sớm.
Đến ngày mùng ba tháng tám, Xu Xu mới từ Đức Thiện Đường trở về, nàng theo thói quen thì đi sang phía bên Tam phòng, nhưng nàng còn chưa đi đến, liền đã gặp Lục cô nương Tống Ngưng Dao bối rối chạy tới, “Tam tỷ tỷ, tỷ mau đi theo ta quay trở lại, mẫu thân của ta sắp sinh rồi.”
Chân của Tống Ngưng Dao đều đã mềm nhũn, nàng ấy biết Tam tỷ tỷ có y thuật rất tốt, trước đó vài ngày còn cứu một sản phụ khó sinh.
Mặc dù hiện giờ mẫu thân tạm thời không có sao cả, nhưng chuyện sinh con cũng không phải chuyện đơn giản, có Tam tỷ tỷ trông coi thì nàng ấy cũng yên tâm chút.
Xu Xu nghe nói thẩm sắp sinh, tranh thủ thời gian đi theo Dao Dao đi tới Tam phòng.
Trong phòng sinh phát ra thanh âm thống khổ của Vạn thị, “Ahhhh” còn có giọng của bà đỡ nói Vạn thị hãy cố gắng dùng sức hơn
Xu Xu để Ngũ cô nương và Lục cô nương ở lại bên ngoài phòng sinh, nàng đẩy cửa đi vào, đóng cửa phòng lại, bà đỡ nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại nhìn, nhìn thấy là Tam cô nương, bà đỡ biết Tam cô nương mỗi ngày đều sẽ tới giúp Tam phu nhân bắt mạch và cũng có y thuật rất tốt nên cũng trở nên vui mừng,
Vạn Thị còn đang dùng sức hít sâu.
Xu Xu mới vừa đi tới trước mặt thím ấy, bà đỡ vui mừng, “Đầu của đứa bé ra rồi, phu nhân cố lên nha”
Vừa dứt lời, đứa bé liền đã chui ra, bà đỡ vỗ nhẹ một bàn tay lên ௱ôЛƓ của đứa bé, đứa bé gào khóc.
Bà đỡ vui vẻ nói: “Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, là một tiểu thiếu gia”
Xu Xu thấy đứa bé bà đỡ đang ôm sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, cái trán nhô cao lên, tiếng khóc rất lớn, cũng lặng lẽ thở phào, đứa bé sinh ra rất khỏe mạnh, rất tốt.
Bà đỡ vừa cười nói: “Tam cô nương đúng là mang đến phúc khí cho người khác mà, vừa đi vào thì đứa bé liền chịu chui ra”
Ánh mắt của Vạn thị ôn nhu nhìn về phía Xu Xu, lúc nàng sinh con là rất đau, hiện tại đã sinh xong thì nhẹ nhõm một hơn nhiều, dựa theo thực đơn mà Xu Xu đưa ra cho mình ăn, hiện tại sinh xong cũng không có quá mệt mỏi.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Lục cô nương đang cao hứng bừng bừng, “Mẫu thân, mẫu thân, người sinh cho ta một đệ đệ sao?”
Bà đỡ đem hài tử cuốn kỹ lại, ôm ra ngoài cho mọi người nhìn xem.
Tống Kim Chương nhìn hài tử một chút, liền vào nhìn xem thê tử, thấy thê tử đầu đầy mồ hôi nhễ nhại, hắn lại vừa đau lòng vừa xấu hổ day dứt.
Xu Xu thấy thẩm cùng với đệ đệ đều bình an vô sự, cũng cùng đi theo đến bên trong viện, bà đỡ đã đi tắm rửa cho đứa bé, đứa nhóc này khóc la rất lớn, tinh thần rất sung mãn.
Qua ba ngày sau đó, đã đến lúc đứa bé cần được làm lễ tắm rửa, Tống gia không xử lý quá lớn chuyện này, chỉ mời một bà đỡ có danh vọng đến tắm rửa cho đứa nhỏ.
Đứa nhỏ này lấy tên là Tống Ngọc Nhân, nhũ danh là Viên Viên.
Nhưng mà ba ngày qua, đứa bé này lại lớn nhanh một chút, làn da không có đỏ rực có như các đứa trẻ khác mà lại trở nên trắng nõn hơn chút.
Lễ tắm rửa là một ngày vui lớn, đến tối các chủ tử của phủ Quốc Công đều ở Xương Hồng viện của lão Quốc Công gia ăn yến tiệc
Vạn thị khôi phục rất nhanh, bà ấy đã có thể l xuống giường đi lại được, sắc mặt cũng rất hồng hào.
Sau khi yến tiệc được tổ chức xong, Thịnh thị cảm thấy rất buồn ngủ, liên tiếp che miệng ngáp, “Trời cũng đã khuya, mọi người nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi”