Tống Ngọc Bách trong thư còn nói là nhớ nhung bánh tương thịt mà năm ngoái Tam muội đã làm cho hắn ăn.
Lời này làm cho Cao thị rất tổn thương nha, trưởng tử thèm ăn như vậy, cũng biết được thời gian ở biên cương là khổ cực như thế nào, Cao thị muốn làm cho nhi tử một ít đồ ăn.
Tống Kim Phong khiển trách: " Bà cứ nuông chiều nó đi."
Cao thị nói thầm, "Nuông chiều cái gì chứ, con nó ở biên quan đã phải chịu nhiều vất vả, làm vài món cho nó ăn uống một trận no say thì thế nào"
Xu Xu cười nói: "Bá mẫu, để con đi chuẩn bị cho Đại ca nha, liền chuẩn bị chút thịt muối, hong khô rồi sẽ dễ dàng bảo quản hơn"
"Vậy phải cảm ơn Xu Xu rồi." Cao thị cười tủm tỉm, “Ngọc Bách rất là thích ăn bánh tương thịt của con đó, nhưng mà bây giờ trời khá là nóng bánh sẽ rất khó mà bảo quản, vậy nên làm ít thịt muối là tốt nhất.”
Xu Xu đều đã mở miệng như vậy, Tống Kim Phong cũng không quá nhiều lời nữa
Trở lại Thấm Hoa Viện, Xu Xu tự mình nấu một nồi thịt muối rất lớn, tài nghệ của nàng trong việc nấu ăn cũng rất khá, những người nông gia ở đây đều được nàng nấu ăn cho hằng ngày.
Thịt muối của nàng cũng làm rất tốt, dùng nhiều loại hương liệu và dùng công thức đặc thù để nấu thành, Xu Xu dứt khoát làm một nồi lớn, bên trong tăng thêm cam lộ, toàn sân đều đầy mùi thịt thơm ngát dịu nhẹ lan tràn sang xung quanh, lan tới tận Đại phòng và phía bên Tam phòng.
Thịt muối này là dùng thịt đùi làm ra, hầm một canh giờ, hầm hết toàn bộ mỡ ra, khi ăn vào thịt tan ngay trong miệng, béo ngậy mà không ngán.
Xu Xu để nha hoàn đi mang cho mỗi phòng là hai khối thịt, còn thừa toàn bộ lại thì để ở trong nhà bếp hong khô, trời nóng bức hanh khô thế này thì cũng có thể để lại bảo quản khoảng tầm ba bốn ngày
Thịt muối sau khi được đưa đến từng phòng, chỉ cần để phòng bếp cắt gọn khối thịt, cứ như vậy ăn là được.
Hương vị béo ngậy hòa tan ngay trong miệng, ăn mãi không ngán, mùi thơm tỏa ra bốn phía, Thịnh thị và lão Quốc Công gia đều ăn xong mấy khối, vẫn là nhóm ma ma lo bọn họ ăn không tiêu nên những miếng còn thừa đều cho người bưng đi.
Ngày hôm sau, Xu Xu viết lại cách phối của Chỉ Huyết Dược và Tham Hoàn xong, tính cả thịt muối được hong khô thì còn có phối dược trước đó vài ngày, tất cả đều giao lại cho tổ phụ.
Cao thị cũng lải nhải nói liên miên rồi viết một phong thư cho nhi tử, Tống Kim Phong chỉ là trong thư dặn dò hai câu, nhắc nhở trưởng tử cẩn thận một chút, chiến trường vô tình, rồi nói bọn họ sẽ chờ đến ngày hắn khải hoàn trở vể.
Lương Chiêu Chiêu cũng viết một phong thư cho phu quân.
Tống Xương Đức sai người đem những đồ vật đưa tới biên thành.
Lần này người đưa thư vẫn là người kia, hắn ra roi thúc ngựa chạy ba ngày liền đã đưa đồ vật đến cho Tống Ngọc Bách
Tống Ngọc Bách thu được mấy đồ vật này, đem phương thuốc Tam muội cho và cả thuốc đợt này đều đưa cho Sử đại nhân của Quân Y Viện, Vương Ngạn Lâm rất kích động nói cảm ơn với Tống Ngọc Bách
Tống Ngọc Bách nhíu mày nói: “Trong thư Tam muội của ta có nói, phương thuốc này cho các người, nhưng sợ các người làm không đúng nên dược tính sẽ khác nhau, nếu chuyện như vậy xảy ra cũng đừng trách Tam muội của ta”
Vương Ngạn Lâm liền nói ngay: “Tống tướng sĩ cứ yên tâm, thủ pháp (tay nghề, kĩ thuật) khác nhau nên dược tính cũng sẽ khác nhau, những điều này lão phu biết, Tam muội của Tống tướng sĩ đã đưa cho bọn ta phương thuốc lão phu còn cảm kích chưa hết thì sao lại đi trách cứ nàng ấy chứ?”
“Vậy thì được, ta cũng chỉ là nói trước cho mấy người thôi.” Tống Ngọc Bách vội vã rút quân về doanh trại.
Trở lại quân doanh, điều đầu tiên hắn làm chính là lấy phong thư của thê tử ra đọc đi đọc lại mấy lần, đọc kỹ mới hiểu được những gì mà nàng ấy muốn nói ở trong thư, nàng và với hài tử đều mạnh khỏe, Tam muội thường xuyên giúp nàng bắt mạch, cũng tính là một phần ân tình, cuối cùng dặn dò Tống Ngọc Bách nhất định phải chú ý an toàn, nàng đợi hắn khải hoàn trở về.”
Tống Ngọc Bách nhìn kỹ nhiều lần, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí cất kỹ phong thư thê tử viết.
Sau đó là thư của mẫu thân, cũng chỉ là lải nhải nói liên miên chuyện trong nhà thôi, cuối cùng cũng giống như thê tử hắn dặn dò trên chiến trường phải cẩn thận mọi thứ.
Thứ còn lại là một cái bao lớn được bịt kín, Tống Ngọc Bách mở ra xem, tất cả đều là thịt muối đã được hong khô, sau khi mở ra mùi thịt xộc vào mũi, tràn đầy khắp căn phòng, làm cho Tống Ngọc Bách thèm, lập tức cho ngay vào miệng.
Thịt muối rất ngon, thịt tan ngay trong miệng, hương vị thấm vào trong từng thớ thịt khiến cho hương vị cứ mãi vương vấn trong miệng, Tống Ngọc Bách rất nhanh liền gặm xong một khối thịt, sau khi đã vừa lòng thỏa ý, còn thừa hắn dự định sẽ giữ lại để ban đêm cùng các tướng sĩ trong quân doanh, nhưng mà trước đó còn phải gửi cho Thục Vương vài khối thịt đã, hắn còn một mực nhớ kỹ ân cứu mạng Thục Vương, sao có thể quên được chứ.
Lúc trước lần đầu cầm quân, nếu không phải là có Thục Vương cứu mạng, hắn đều đã bị quân địch đâm xuyên Ⱡồ₦g иgự¢.
Cho nên trong nhà có gửi vật gì tốt, hắn đều nghĩ đến Thục Vương trước.
Thục Vương là chủ soái trong quân doanh, không phải tướng sĩ bình thường có thể tùy ý gặp, mớ thịt muối kia phải qua tay phó tướng kiểm tra trước đã.
Hai tên phó tướng cũng có chút thèm thịt, ở biên quan lâu đâm ra cũng vất vả, dù có quân lương thường được đưa đến đây, nhưng chỉ là lương khô, để cho quân lính ăn thôi, hoặc là một chút rau khô, rất lâu rồi còn chưa có nếm được vị thịt.
Chờ Thục Vương trở lại trong quân trướng, phó tướng nói: “Điện hạ, đây là tiểu tử của phủ Định Quốc Công kia đưa tới, hắn nói là Tam muội nhà hắn làm cho rồi gửi đến đây, tiểu tử kia bảo còn nhớ ân cứu mạng của điện hạ ngài, nên đưa vài khối thịt đến cho ngài nếm thử”
Ánh mắt Thục Vương rơi vào bên trong mâm thịt muối, thịt muối không tính là lớn, ước chừng khoảng chừng hai cái nắm tay, toàn bộ mọi người đều có thể ngửi thấy mùi thịt.
“Là Xu Xu đưa tới sao” Mắt của Thục Vương nhẹ rũ xuống, chậm rãi nói: “Tối nay kêu đầu bếp làm món xào đi, mọi người cùng nhau ăn.”
“Được, thuộc hạ sẽ ngay lập tức đi phân phó đầu bếp.”
Tối hôm đó đầu bếp xào chỗ thịt muối cùng với một ít rau củ nữa, lúc nổi bếp lên hầm thì cả phòng đều tràn đầy mùi thịt.
Một khối thịt muối trộn lẫn rau cải dầu nấu thành một nồi lớn, hương vị rất tuyệt, hơn nữa còn có nước canh còn lại khi nấu, thịt vừa vào miệng liền tan đi.
Mấy vị phó tướng ăn đến nỗi đầu đầy mồ hôi, trong miệng còn khen liên hồi: “Tam cô nương của phủ Định Quốc Công đến cùng là thần tiên phương nào tới vậy chứ, vừa biết phối dược vừa biết nấu ăn giỏi như vậy, thịt muối này quả thật là ngon nhất nha”
Thục Vương cùng mọi người ăn từng khối từng khối
Món ăn này khác với những món mỹ thực trong Vương phủ, nhưng đây là món ngon nhất mà ngài từng ăn từ trước đến giờ.
Xu Xu còn không biết thịt muối mà nàng làm ra lại khiến cho Thục Vương ăn liên hồi, vừa ăn vừa khen ngon
Hôm sau rời khỏi giường, Thôi thị kêu Xu Xu đi tìm công tượng* đưa vào Thấm Hoa viện, Xu Xu sợ bọn họ kinh động đến sư tử trắng, nên liền dẫn báo xa-li cùng với sư tử trắng đi vào trong phòng, trước mắt để hai con ở lại bên trong.
(*) Thợ mộc
Bên cạnh thư phòng của Xu Xu là một cái buồng lò sưởi, nhưng nàng đã nối hai phòng lại với nhau, nàng còn đi tìm thợ mộc để làm buồng sưởi làm thành Dược đường.
Mấy cái tủ thuốc ở thư phòng đã không đủ cho Xu Xu pha chế dược liệu, sau khi hai phòng nối lại với nhau thì cũng tính là tạm ổn.
Phải mất năm sáu ngày, sau khi công tượng nối hai gian phòng lại với nhau, từng dãy từng dãy tủ thuốc được dựng lên trong phòng sưởi.
Xu Xu nhìn xem tủ thuốc vừa xây xong, trong nội tâm cũng rất cao hứng, đợi đến cuối tháng sáu, nàng thừa dịp buổi sáng đi ra ngoài một chuyến, đặt mua chút dược thảo.
Cuối tháng sáu, là lúc trời oi bức nhất, thời tiết hanh khô, vào ban ngày còn có chút nóng, nhưng mà ban đêm liền sẽ mát mẻ rất nhiều, ban đêm thoải mái đến mức nằm xuống giường là liền có thể chìm vào giấc ngủ không cần lăn lộn qua lại.
Sáng sớm hôm sau, Xu Xu nhanh chóng thức dậy đi rèn luyện buổi sáng, nói đến việc này, nàng luyện bộ chưởng pháp này cũng đã khoảng bốn năm tháng, có vẻ như cơ thể cũng có chút thay đổi, không nói ra rõ ràng được, nhưng mà lúc nàng đi xem phủ vệ luyện võ, nàng cảm thấy động tác của bọn họ rất chậm, sơ hở rất nhiều, chỉ là Xu Xu không có quá coi trọng chuyện đó, mục đích cô rèn luyện chưởng pháp này cũng chỉ là để rèn luyện thân thể
Sau khi rèn luyện xong thì nàng đi ăn sáng, sau đó Xu Xu dẫn Linh Lung cùng với Hạnh Nhi đi ra ngoài.
Xu Xu trực tiếp đi tới Bách Thảo Đường, nơi này là nơi bán thuốc lớn nhất ở trong kinh thành, đi bốc thuốc ở đây tiện nghi hơn rất nhiều so với đi Dược đường.
Trong kinh thành này những thứ mà ở Dược đường không có cũng có thể tìm thấy ở đây, Xu Xu thường xuyên đi mua ở chỗ này, nên cô cũng làm quen được với lão bản ở nơi này.
Xu Xu đi vào Bách Thảo Đường, đó là một tòa nhà lớn, tự mình đi vào chọn lựa loại thảo dược nàng muốn.
Đi vào bên trong, Xu Xu cầm từng túi thảo dược bên trong viện lên rồi ngửi ngửi, mỗi thảo dược bởi vì có quá trình bào chế khác nhau, nên dược tính mỗi loại bào chế ra cũng khác nhau.
Nói trắng ra là, dược liệu cũng có phân cấp ra thành thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm.
Mỗi lần chọn lựa Xu Xu đều chọn loại tốt nhất, nàng sờ sờ hoặc ngửi liền có thể phân biệt ra được dược liệu này là được bào chế như thế nào.
Xu Xu hao phí hai canh giờ chọn được chừng một trăm loại thảo dược, sau đó nhờ Bách Thảo Đường giúp cô đem dược liệu vận chuyển đến phủ Định Quốc Công.
Bọn tiểu nhị của Bách Thảo Đường này đều gặp Xu Xu lâu ngày cũng thành quen, nàng thường không mặc đồ của nữ tử mà lại thích mặc đồ giống như là của nam nhân nên cũng dễ nhận biết
Nên biết được vị Tam cô nương phủ Định Quốc Công trước mắt này chính là được thánh thượng phong làm Bảo Phúc huyện quân.
Bọn tiểu nhị vội vàng đáp ứng, “Tam cô nương yên tâm, chúng ta sẽ giúp ngài vận chuyển thuốc qua bên đó nhanh nhất có thể”
Xu Xu gật đầu hài lòng
Đang muốn rời đi, cửa tòa nhà bỗng nhiên có một hán tử tầm ba mươi mấy tuổi mặc áo vải rách hai tay, mặt mũi tràn đầy lo lắng, đầu đầy mồ hôi, ông ta trực tiếp chạy lại chỗ một hỏa kế nói, “Chỗ này có lang trung hay không, hay là có loại dược liệu gì có thể cầm máu hay không, van cầu các người giúp ta một chút, van cầu các người giúp ta một chút.”
Xu Xu vốn dĩ đang đi gần đến cửa rồi, nhưng nghe thấy hán tử kia nói như thế, lại nhịn không được mà quay đầu lại giương mắt nhìn.
Hỏa kế nói: “Huynh đệ, ở đây chúng ta không có lang trung, nơi này cũng không phải là Dược đường, nơi này là Bách Thảo Đường, ở đây chỉ chuyên bán thuốc mà thôi, lão bản của chúng ta là người có hiểu được y thuật, nhưng lão bản bây giờ cũng không có ở đây, hay là bĩnh tĩnh nói cho ta nghe một chút, tình huống là như thế nào?”
Hán tử lập tức rơi nước mắt, quỳ trên mặt đất nói: “Là thê tử của ta, nàng ấy sinh con, hiện tại bên dưới của nàng ấy chảy ra rất là nhiều máu, ta không có cách nào khác cả, ta cũng không biết phải làm sao, van cầu các người có thể giúp ta một chút được không, ta nên làm cái gì, nên làm cái gì đây.” Hán tử nói năng bắt đầu lộn xộn.
Xu Xu nghe xong như vậy, lúc này mới quay người trở lại rồi đến bên cạnh hán tử, "Đừng hoảng hốt như vậy, bình tĩnh lại đi, thê tử của ngươi khó sinh sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu công tử, ngài là lang trung sao?” Hán tử giống như bắt lấy cây cỏ cứu mạng vậy, “Không đúng, là một vị cô nương, tiểu cô nương, là thê tử của ta khó sinh, van cầu cô nương giúp đỡ ta một chút.”
“Nhà của ngươi ở gần đây không?” Xu Xu hỏi.
Hán tử gật đầu, hai mắt đỏ bừng, nước mắt chảy ròng.
Xu Xu quyết định thật nhanh, ngay lập tức quay đầu lại nhanh chóng đi lấy hai mươi loại dược liệu trên mấy kệ thuốc ở đấy, cuối cùng lấy một cây nhân sâm có khoảng tầm mười năm dược hiệu, cô nói với hỏa kế của Bách Thảo Đường: “Những thứ này ta lấy, lát nữa sẽ quay lại tính tiền sau cho các ngươi, cho ta hỏi, hòm thuốc của lão bản các người có để ở đây không?”
Hỏa Kế biết đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, không được để chậm trễ, gật đầu nói: “Tam cô nương chờ một lát, ta lập tức đi vào lấy ra”
Trong hòm thuốc đều là những công cụ để cứu người, bên trong có một ít dược liệu còn có ngân châm châm cứu, vân vân, Xu Xu hôm nay đi ra ngoài đặt mua đồ nên cũng không mang hòm thuốc theo, nàng có chút hối hận vì chuyện đó, nàng quyết định từ nay về sau đi đâu cũng phải mang theo hòm thuốc bên mình mới ổn thỏa một tí, lỡ như gặp phải chuyện gấp như thế này, sợ là sẽ chậm trễ cứu người.”
Chờ lấy được hòm thuốc của lão bản nơi này, Xu Xu lập tức cõng cái hòm thuốc và mang theo dược liệu và nói với hán tử kia: “Nhanh đi về xem thử tình trạng của thê tử ngươi.”
“Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương. “ Hán tử vui đến phát khóc, đứng dậy, dẫn Xu Xu rời Bách Thảo Đường.
“Thê tử của ngươi mang thai bao lâu rồi mà làm sao lại khó sinh? Bình thường có kêu lang trung đến theo dõi trạng thái không?”
Hán tử lau một cái nước mắt rồi nói: “Thê tử của ta mang thai hơn bảy tháng, đây là lần đầu tiên sinh đẻ, lúc trước có mời lang trung nhìn qua rồi, vừa lúc sáng nay khi mà ta rời khỏi nhà nàng ấy vẫn còn tốt lắm.”
Bách Thảo Đường tương đối vắng vẻ, gần đó Dược đường đều không có, nếu như mà lỡ sinh bệnh thì phải đi qua mấy đầu ngõ nhỏ mới có thể tìm thấy Dược đường.
Hán tử kia tên là Lý Bằng Sinh, thê tử của hắn tên là Tô Tam Nương, hai người họ mới chuyển đến kinh thành không lâu, thê tử của hắn mang thai, hiện giờ hắn đang làm bốc vác ở bến thuyền kiếm tiền lo gia đình.
Thê tử mang thai mới hơn bảy tháng, lúc sáng nay hắn còn đi ra bến thuyền phụ việc, buổi trưa về đến nhà đã nhìn thấy thê tử ngã trên mặt đất, bên dưới nhuộm đầy máu.
Hắn bị dọa đến xanh mặt, mau chóng ôm thê tử vào giường, còn Tô Tam Nương đã hôn mê bất tỉnh.
Hắn cũng chỉ có thể đi gọi người hỗ trợ, nên lập tức chạy đến Bách Thảo Đường vì nơi đó là gần nhất.