Quan Bình viện.
Khoảng cách từ nơi này đến chi thứ hai có hơi xa, nhưng khoảng cách đến viện của lão Quốc Công gia và lão phu nhân Thịnh thị ở lại rất gần, ở giữa có một khu vườn ngăn cách.
Mỗi buổi sáng Tống Ngưng Quân đều đi qua viện bên này để thỉnh an Thịnh thị.
Hôm nay vừa thức dậy, Tống Ngưng Quân đã ngồi yên trên giường, sắc mặt nàng ta tái nhợt, ngón tay run rẩy, trong đầu lần lượt hiện lên cảnh tượng trong giấc mơ.
Tim nàng ta cũng co rút lên theo.
Bên ngoài Xuân Đào nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, người đã dậy chưa?"
Nha hoàn đi theo Tống Ngưng Quân đến Quan Bình viện đều là những người lúc trước hầu hạ Tống Ngưng Quân.
Những nha hoàn này cũng là kẻ giẫm cao nâng thấp, biết Tống Ngưng Quân là con của nông phụ, giả mạo thiên kim Phủ Quốc Công suốt mười ba năm, họ cũng không cam tâm tình nguyện đi theo Tống Ngưng Quân đến Quan Bình viện, khó tránh khỏi thất lễ, lấy nước lạnh cho Tống Ngưng Quân rửa mặt, đồ ăn đưa đến đều đã nguội lạnh.
Tống Ngưng Quân cũng rất ác độc, ngay lập tức kêu người đánh hai nha hoàn kia năm mươi hèo, rồi cho bán ra khỏi phủ.
Hai nha hoàn kia là người trực đêm cùng ngày hôm đó, buổi sáng thức dậy, Tống Ngưng Quân gọi các nàng ta vài lần, một lúc sau hai nha hoàn mới chậm chạp đi đến.
Tống Ngưng Quân mặc quần áo vào, liền sai người kéo hai nha hoàn kia ra ngoài, rồi cho gọi tất cả nha hoàn hầu hạ nàng ta vào đình viện.
Tống Ngưng Quân thờ ơ nhìn đám nha hoàn người hầu trong đình viện bị quát mắng mà không cam tâm tình nguyện kia, nhàn nhạt nói: "Đúng là ta không phải huyết mạch thực sự của phủ Quốc Công, nhưng như vậy thì sao chứ, ta được Phủ Quốc Công nuôi dưỡng mười ba năm, tổ phụ tổ mẫu đều không nói gì thêm, vậy mà đám nô tì các ngươi lại dám coi thường ta, ban đầu lúc ở chung với phụ thân mẫu thân ta, ta không hề bạc đãi các ngươi, bây giờ chỉ là ra ở xa chi thứ hai thôi, mà các ngươi dám đối với ta như vậy, ta quên nói cho các ngươi biết, tuy ta chuyển ra khỏi chi thứ hai, nhưng lúc rời khỏi đó, mẫu thân đã giao hết khế ước bán thân của các người cho ta rồi."
Cũng là Tống Ngưng Quân nắm bắt cái mạng nhỏ của mấy người họ.
Nàng ta muốn đánh muốn Gi*t hoặc là bán các nàng ra ngoài đều có thể tùy ý.
Cho nên mọi người đều biến sắc, Tống Ngưng Quân không nhanh không chậm nói: "Hai ả nha hoàn này lơ là thất lễ lúc trực, cũng nên được dạy dỗ một chút, đánh phạt năm mươi hèo."
Bà tử to khỏe buộc hai nha hoàn da thịt non mềm lên trên ghế, đánh năm mươi hèo.
Đánh đến nửa người dưới bong da tróc thịt, Tống Ngưng Quân mới sai người kéo hai người xuống dưỡng thương, dưỡng xong sẽ bán ra khỏi phủ.
Đến lúc này nhóm nô tài bên người nàng ta mới thật sự trung thành, ngay cả khế ước bán thân đều nằm trong tay Nhị cô nương, cho dù nàng ta không phải huyết mạch phủ Quốc Công thì cũng là chủ tử, còn các nàng chỉ là nô tì thôi.
Ban đầu, Xuân Đào cũng có suy nghĩ khác, nhưng hiện tại đã hoàn toàn trung thành rồi.
Biết chỉ có trung thành đi theo Nhị cô nương thì may ra còn có thể có con đường sống.
Tống Ngưng Quân hoàn hồn, liếc mắt nhìn Xuân Đào một cái, nói: "Hầu hạ ta mặc quần áo đi."
Nàng ta nhớ đến chuyện trong mơ, càng cảm thấy tâm phiền ý loạn, để Xuân Đào và hai nha hoàn khác hầu hạ nàng ta mặc quần áo rửa mặt chải đầu.
Sáng sớm, Tống Ngưng Quân qua thỉnh an Thịnh thị, thấy Xu Xu cũng vội vàng đến thỉnh an, còn có mấy vị cô nương khác trong phủ nữa.
Đối diện với khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của Xu Xu, Tống Ngưng Quân nhớ đến phượng bào trong giấc mơ, trong lòng nàng ta quay cuồng, gắt gao Ϧóþ chặt lòng bàn tay.
Xu Xu và Ngũ cô nương, Lục cô nương Tam phòng đến thỉnh an Thịnh thị, lúc này vừa mới định đi ra thì gặp Tống Ngưng Quân, sắc mặt nàng ta có vẻ không được tốt lắm.
Mấy nàng nghiêng người rời đi.
Tống Ngưng Quân đi vào phòng Thịnh thị, Thịnh thị cũng mới vừa dậy chưa bao lâu, Lưu ma ma đang ngồi trên ghế con Ϧóþ chân cho Thịnh thị, lại còn cười tít mắt nói: "Tam cô nương thực sự có tâm, thuốc dưỡng sinh phối cho lão phu nhân thật sự vô cùng hiệu quả, lão nô thấy gần đây sắc mặt lão phu nhân hồng nhuận lên không ít.".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
"Ta cũng thấy rất hiệu quả, cơ thể nhẹ nhàng, đêm ngủ rất ngon, trước đây có khi nào mà dễ ngủ như vậy chứ, đêm khuya cứ hơi có một tiếng động nhẹ liền tỉnh dậy, từ lúc dùng thuốc dưỡng sinh Xu Xu phối cho, đêm có thể ngủ một mạch tới sáng." Thịnh thị vui tươi hớn hở: "Xu Xu là đứa bé có lòng hiếu thảo, lão nhân gia cũng nói gần đây ông ấy không còn choáng váng đầu nữa, mỗi sáng thức dậy sắc mặt đều hồng nhuận."
Vừa dứt lời, Tống Ngưng Quân vén mành đi vào, những lời này đều lọt hết vào tai nàng ta, trong lòng nàng ta vô cùng oán hận, Tống Ngưng Xu làm viên thuốc dưỡng sinh kia, chủ tử phòng nào cũng được cho, chỉ bỏ qua một mình nàng ta, nàng ta cũng không ham thích gì cho cam, nhưng thứ kia đúng là đồ tốt, có thể tăng sinh lực, bổ tỳ ích phổi, kéo dài tuổi thọ, nàng ta tận mắt thấy tinh thần tổ phụ tổ mẫu mỗi ngày một khá hơn.
Trong lòng Tống Ngưng Quân ghen ghét đố kị, nhưng nàng ta nhanh chóng che giấu hết những hận ý này xuống đi đến trước mặt Thịnh thị, cười tít mắt thỉnh an Thịnh Thị: "Tổ mẫu, người dậy rồi sao, Quân nhi qua đây thỉnh an người."
Thịnh Thị vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói: "Quân nhi đến đây, mau đến đây ngồi."
"Tổ mẫu." Tống Ngưng Quân ngồi xuống bên cạnh Thịnh thị, cẩn thận chu đáo, nói: "Cháu gái thấy sắc mặt người hồng nhuận, da mặt cũng nhẵn nhụi đi không ít, quả thực thuốc dưỡng sinh do Tam muội muội phối ra rất hiệu quả."
Thịnh thị cười gật đầu, cũng không nói gì nhiều, sai Lưu ma ma đi bày đồ ăn sáng, bà ấy giữ Quân nhi ở lại ăn sáng cùng bà.
Lưu ma ma lui ra, Tống Ngưng Quân trò chuyện với Thịnh thị.
Đợi đến lúc dùng xong bữa sáng, Lưu ma ma sai nha hoàn dọn sạch bàn ăn.
Ăn sáng xong, Thịnh thị sẽ đến phật đường đọc kinh, Tống Ngưng Quân do dự rất lâu, mặt lộ vẻ đau khổ, nói: "Tổ mẫu, cháu gái có một chuyện muốn xin người."
Thịnh thị thở dài: "Quân nhi muốn xin chuyện gì?"
Tống Ngưng Quân nắm lấy ống tay áo Thịnh thị khổ sở cầu xin nói: "Tổ mẫu, Quân nhi đã biết sai, nhưng dù Quân nhi cầu xin thế nào trước mặt phụ thân mẫu thân thì họ cũng không chấp nhận gặp Quân nhi, họ nuôi dưỡng Quân nhi mười ba năm, Quân nhi đã sớm xem họ như phụ mẫu thân sinh của mình, Quân nhi rất nhớ họ, muốn gặp họ, cầu xin tổ mẫu giúp Quân Nhi."
Thịnh thị thở dài, vỗ vỗ lòng bàn tay Tống Ngưng Quân nói: "Cái này tổ mẫu cũng không có cách nào giúp con được, phụ thân mẫu thân con không chấp nhận gặp con, tổ mẫu phải nói gì với họ được chứ? Dù sao cũng không thể lừa gạt họ đến chỗ này được, có đúng không? Phải là chính họ bằng lòng gặp con mới được, muốn tổ mẫu nói, thì con đừng nên cưỡng cầu những điều này, an tâm chờ xuất giá, gả cho người ta rồi, dần dần, phụ thân mẫu thân con cũng sẽ nhớ con, sẽ muốn gặp con thôi."
Chuyện này bà ấy cũng không có mặt mũi nào tham dự vào, cháu gái Xu Xu tốt như vậy, lại vì Quân Nhi mà lưu lạc bên ngoài chịu khổ cực đến mười năm.
Nếu không phải Quân nhi được bà ấy nuôi dưỡng vài năm, tình cảm sâu nặng thì có lẽ hiện tại bà ấy cũng không muốn gặp Quân nhi cho lắm.
Cho nên chuyện này bà ấy không định quan tâm.
Nghe Thịnh thị nói như vậy, oán hận trong lòng Tống Ngưng Quân càng ngập trời, nàng ta cố gắng kiềm nén oán hận đang phun trào dưới đáy lòng, trên mặt đau khổ, nói: "Tổ mẫu, Quân nhi biết rồi ạ."
Hiện giờ ngay cả mặt Thôi thị và phụ thân đều không gặp được thì làm sao nàng ta mới có thể trở lại chi thứ hai được đây?
Tống Ngưng Quân bất giác nhớ lại cảnh trong mơ kia.
Trên long ỷ cao cao, nam nhân với khuôn mặt tuấn mỹ như thần toàn thân mặc long bào vàng sáng, nắm tay nữ tử mặc phượng bào màu đỏ rực.
Nữ tử xinh đẹp trong phượng bào, quốc sắc thiên hương *.
(*): Người con gái có sắc đẹp tuyệt trần.
Nam tử tuấn mỹ nắm tay nữ tử chậm rãi đi lên long ỷ, hưởng thụ sự quỳ lạy của triều thần.
Khuôn mặt nam tử nữ tử Tống Ngưng Quân đều quen thuộc.
Nam tử chính là đương kim Thục vương điện hạ, còn nữ tử lại là Tống Ngưng Xu.
Vậy mà nàng ta lại mơ thấy Thục vương kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước trở thành đế vương kế nhiệm, còn Tống Ngưng Xu lại trở thành hoàng hậu bên cạnh tân đế.
Nếu là người khác thì có lẽ sẽ không quá coi trọng cảnh trong mơ, nhưng Tống Ngưng Quân quá rõ ràng cảnh trong mơ của nàng ta đều sẽ trở thành sự thật.
Nàng ta bắt đầu mơ thấy giấc mơ này từ một tháng trước, tính đến đêm hôm qua, nàng ta đã mơ được năm sáu lần rồi.
Dù như vậy, cũng đủ khiến Tống Ngưng Quân có ấn tượng sâu sắc, đố kị lan tràn.
Từ lúc bắt đầu mơ thấy giấc mơ này, Tống Ngưng Quân lại càng thường xuyên đến chi thứ hai hơn, nhưng Thôi thị vẫn không chịu gặp nàng ta.
Nàng ta không còn cách nào khác, nàng ta muốn trở về chi thứ hai, nhất định phải về, nhưng không ngờ đến cầu xin bên phía Thịnh thị cũng không thành.
Bây giờ, ngay cả Thịnh thị, nàng ta cũng oán hận.
......
Buổi sáng lúc Xu Xu đến thỉnh an tổ mẫu gặp Tống Ngưng Quân, có thể vì các giác quan càng nhạy bén hơn trước kia nên Xu Xu cảm nhận được sáng nay lúc Tống Ngưng Quân nhìn nàng rất không cam lòng.
Vị Tống Ngưng Quân này lại muốn làm gì đây?
Thực ra Xu Xu cũng không hiểu rõ lắm, tại sao kiếp trước Tống Ngưng Quân phải hạ độc với nàng.