Nhìn dáng vẻ hai huynh đệ Trần gia hoảng hốt, Tống Ngưng Quân thong thả ung dung nói: “Cho nên các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, bây giờ nên đi báo quan hay nên về lại thôn Thủy Hương, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, đi báo quan cũng không có ích gì đâu.”
Hai huynh đệ Trần gia do dự, Trần Bảo Nhi là đứa bé không hiểu những việc này, chỉ biết khóc lóc la hét đòi Tôn thị đòi tỷ tỷ.
Cũng biết tỷ tỷ trong miệng nàng ta gọi là Xu Xu chứ không phải người trước mặt này.
“Ca, bây giờ chúng ta làm sao đây?” Trần Tài là đệ đệ, bình thường đều nghe theo Trần Hổ.
Trần Hổ cắn răng, hắn không có can đảm đấu với phủ Quốc Công, hắn không ngu cũng thấy rất rõ ràng, biết phủ Quốc Công ở kinh thành thuộc tầng lớp hào môn, đi báo quan thì thế nào chứ, đã qua nửa tháng mất rồi, muốn tìm manh mối chắc chắn cũng sẽ không tìm thấy, vả lại đúng như lời Tống Ngưng Quân nói, quan lại bao che cho nhau, hắn chỉ là một thường dân đến báo quan cũng không thắng được.
Chỉ sợ mục tiêu tiếp theo của Phủ Quốc Công chính là hai huynh đệ bọn hắn thôi.
Cả ngày bọn hắn ra ngoài ăn nhậu chơi bời, rất dễ bị nắm được nhược điểm, e là không thể ở lại kinh thành, có tiền chỗ nào mà không thể vui chơi được.
Nghĩ đến đây, Trần Hổ ngẩng đầu nói: “Muội giúp chúng ta gom góp năm ngàn lượng ngân phiếu, chúng ta về thôn Thủy Hương, sau này sẽ không đến làm phiền muội nữa.”
Tống Ngưng Quân cười lạnh một tiếng, xoay người muốn bỏ đi, chưa nói đến việc hai huynh đệ này ăn vạ không chịu đi, nếu bọn hắn về thôn Thủy Hương thì may ra còn giữ được tính mạng, còn nếu vẫn ở lại làm ô uế thanh danh nàng ta thì trên tay nàng ta đã Gi*t một mạng người, thêm hai cái mạng nữa cũng chẳng sao cả.
“Muội khoan đã!” Trần Hổ vội vàng giữ chặt Tống Ngưng Quân lại, nói tiếp: “Nếu không thì cho chúng ta ba ngàn lượng đi, trước đó muội cho còn lại không nhiều lắm, ba ngàn này chúng ta về chuộc cha ra, sau này cũng sẽ không lên kinh thành quấy rầy cuộc sống của muội nữa.”
Trước đó, Tống Ngưng Quân đã cho ba ngàn năm trăm lượng, bọn hắn đã tiêu xài hết một nửa, chỉ còn lại hơn một ngàn quay về thôn Thủy Hương mua lại căn nhà, cũng đủ cho cuộc sống sau này của bọn hắn.
Tống Ngưng Quân hất văng tay Trần Hổ, bình tĩnh liếc hắn một cái mới nói:
“Được, ta sẽ cho ngươi thêm ba ngàn lượng, nhưng cũng là lần cuối cùng có thể giúp các ngươi, nếu không đừng trách ta không có tình nghĩa, cho dù ầm ĩ khiến ai trong kinh thành đều biết hết thì ta cũng sẽ không đuối lý, sáu ngàn năm trăm lượng bạc, nói ra đều sẽ là các người công phu sư tử ngoạm*.”
(*): Đưa ra giá quá cắt cổ.
Lời nàng ta nói cũng không phải là giả, cho dù thân thích nghèo đến nhà tống tiền cũng không làm đến mức này, nói ra không chừng mọi người còn đồng tình với nàng ta.
“Được, muội xoay giúp chúng ta ba ngàn lượng, chúng ta sẽ đi ngay.” Trần Hổ hạ quyết tâm.
Tống Ngưng Quân xoay người đi, tốc độ của nàng ta cũng rất nhanh, ngày hôm sau đã đưa cho hai huynh đệ Trần gia ba ngàn lượng ngân phiếu, có lẽ hai huynh đệ Trần gia cũng sợ thật nên cùng ngày liền thuê chiếc xe ngựa mang theo cả Trần Bảo Nhi về thôn Thủy Hương, sau khi trở về đem ba ngàn lượng bạc đến sòng bạc chuộc Trần Đại Hải và nhà về.
Trước đó Trần Đại Hải bị đánh bằng roi, quan nha Huyện lão gia tùy tiện mời lang trung đến giúp trị cho hắn ta, đều đã ở trong ngục ba bốn tháng, nếu không trị thương tốt thì sẽ dễ bị mãi không dứt.
Bị thương hai cái đùi, về sau đi đứng không còn nhanh nhẹn nữa, chứ đừng nói đến việc ra ruộng làm nông.
Sau khi Trần Đại Hải được chuộc ra liền mắng hai nhi tử một trận, chê bai bọn hắn hành động chậm chạp, bây giờ mới chuộc ông ta ra, chờ đến lúc về nhà rồi, không thấy Tôn thị đâu, lại truy hỏi hai nhi tử sao Tôn thị không về.
Trần Hổ ngồi xổm trên mặt đất che mắt lại nói: “Cha, đừng ầm ĩ nữa, nương không về đâu, sau này e là cũng không về được.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trần Đại Hải kinh ngạc, dù sao cũng là thê tử, ngồi trong ngục giam mấy tháng ông ta cũng đã hiểu rõ, trong nhà vẫn tốt hơn, tìm quả phụ bên ngoài âи áι, mấy tháng rồi cũng không thấy mặt bà ta đâu.
Trần Hổ kể lại mọi chuyện xảy ra ở kinh thành cho Trần Đại Hải nghe.
Nói xong sắc mặt Trần Đại Hải cũng trắng bệch, hỏi: “Con nói chuyện của ta và cả chuyện nương con biến mất đều là phủ Quốc Công làm?”
“Tám chín phần mười là như vậy.” Trần Hổ cũng không dám khẳng định, hắn không tận mắt nhìn thấy, chỉ nói: “Dù thế nào thì chúng ta cũng không trèo lên được quan hệ với phủ Quốc Công, nếu lại lên kinh thành thì không chừng Phủ Quốc Công sẽ còn làm ra chuyện gì nữa cũng nên, cha à, thôi bỏ đi, con đã tìm đại muội lấy được mấy ngàn lượng bạc, chuộc cha và nhà ở ra đã tốn ba ngàn lượng, còn dư lại hơn một ngàn lượng, con định lên trấn trên đặt mua hai cửa hiệu một căn nhà, sau này chúng ta ở trong thị trấn, làm việc kiếm kế sinh nhai cũng không tồi.”
Hắn vẫn biết đạo lý miệng ăn núi lở.
Nên định đặt mua hai cửa hiệu, sau này hai huynh đệ mỗi người một cái, cưới tức phụ, cuộc sống cũng thuận lợi trôi qua.
Trần Đại Hải có thể làm gì khác, ông ta là một kẻ lang thang, khi dễ người ngoài ông ta không làm được, rất sợ hãi, chỉ có khi dễ người trong nhà thì kêu một cái liền làm được, nghe nói là phủ Quốc Công làm khó dễ, ngay cả rắm ông ta cũng không dám đánh, chỉ có thể đồng ý lời nhi tử nói.
Cứ như vậy cả nhà chỉ còn mấy người, phụ nhân trong nhà cũng chẳng còn.
Người Trần gia thích khoe tiền tài, qua vài ngày đặt mua nhà và cửa hiệu ở trấn trên.
Ban đầu quả phụ quyến rũ Trần Đại Hải cũng mò lên, chẳng ngại bây giờ Trần Đại Hải chỉ là một kẻ tàn phế, ai bảo ông ta có tiền, nhà và cửa hàng trấn trên cũng trị giá mấy trăm lượng, một quả phụ lại còn mang theo hài tử như bà ta không có chỗ đứng, còn bị người ta bắt nạt, thà rằng theo Trần Đại Hải, sau này cũng có cuộc sống yên ổn hơn.
Trần Đại Hải cũng không phải kẻ bủn xỉn, trước đó còn ngại quả phụ kia không chân tình với ông ta, ở trong ngục cũng chẳng đến thăm ông ta, hiện tại quả phụ nói vài câu ông ta liền vui vẻ tươi tắn, tuyên bố ra bên ngoài Tôn thị đã qua đời, cưới quả phụ về làm vợ kế, quả phụ này cũng không phải đèn cạn dầu, gả cho một gã tàn phế có ý đồ gì? Mưu đồ người tàn phế không thể ɠเασ ɦợρ sao? Chắc chắn là mưu đồ tiền bạc rồi.
Về sau, cuộc sống của Trần gia không còn yên bình,gà bay chó sủa, cả nhà trở mặt thành thù.
Tất nhiên, đây là chuyện sau này.
…………
Tống Ngưng Quân đuổi được người Trần gia đi rồi cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ việc nàng ta cần làm là làm sao để cứu vãn lại thanh danh, giành lại được sự ủng ái của phủ Quốc Công với nàng ta.
Vẫn còn thời gian, hôn kỳ định ra vào tháng chín, lúc đó nàng ta mới tròn mười bốn, vẫn còn hơn bốn tháng để có thể chuẩn bị, nhất định phải hủy bỏ hôn sự.
Không thể nóng nảy, tiến hành theo tuần tự, tình cảm với nhi nữ hơn mười năm không thể nói vứt bỏ là có thể vứt bỏ được.
Tống Ngưng Quân chờ người Trần gia đi rồi, ngày tiếp theo mới cố ý đến nhị phòng một chuyến, bà tử không cho nàng ta đi vào, nàng ta quỳ bên ngoài, dập đầu lạy ba lạy với Thôi thị Tống Kim Lương, khóc thút thít nói: “Trước đây là Quân nhi không tốt, Quân nhi làm sai rất nhiều chuyện, mẫu thân phụ thân lại còn yêu thương Quân nhi, tìm hôn sự cho Quân nhi, Quân nhi đã biết sai rồi, trước đó vài ngày Quân nhi quá ngu ngốc, buồn lo chồng chất, hiện tại sức khỏe đã ổn, cũng đã suy nghĩ kỹ càng rất nhiều thứ, biết được nỗi khổ tâm của mẫu thân phụ thân, sau này Quân nhi sẽ thay đổi hoàn toàn, sẽ không quên ân tình của phụ thân mẫu thân.”
Tiếng khóc của nàng ta rất lớn, nha hoàn bà tử trong viện đều đứng dưới mái hiên nhìn, chỉ dám nhìn chứ không dám mở miệng nói gì.
Còn có thể nói gì, cũng không phải huyết mạch thân sinh của phu nhân, một món hàng giả còn âm thầm muốn chèn ép Tam cô nương, làm hại Tam cô nương ở bên ngoài bị người ta chĩa mũi nhọn vào.
Cuối cùng phu nhân còn tìm cho nàng ta một hôn sự như vậy đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, vậy mà nàng ta lại không hài lòng……
Còn có người nhà thực sự của nàng ta nữa, không nói đã đánh đập ngược đãi Tam cô nương, lại còn muốn tống tiền Phủ Quốc Công……
Nhớ đến những việc này đều khiến người ta cảm thấy bực mình, không đuổi nàng ta ra khỏi Phủ Quốc Công đã quá tốt rồi, bây giờ còn muốn nhận được sự đồng tình của phu nhân.
Tống Ngưng Quân khóc lóc nói vài câu, trong viện cũng không hề có động tĩnh gì, nàng ta lau nước mắt, lại dập đầu lạy ba cái, nói: “Vẫn xin phụ thân mẫu thân giữ gìn sức khỏe, ngày mai Quân nhi lại đến thỉnh an hai người.”
Dứt lời, liền đứng dậy muốn rời đi, đúng lúc lại gặp Xu Xu vừa từ Đức Thiện Đường trở về.
Xu Xu mới từ Đức Thiện Đường trở về, nàng mặc một bộ áo suông cẩm rèn màu xanh dương, mái tóc đen dài bó trong mũ ngọc, môi hồng răng trắng, dáng dấp rất đẹp.
Trân Châu đi theo chủ tử giúp xách hòm thuốc, đang nói chuyện với nàng: “Cô nương, buổi tối ngài nghỉ ngơi sớm một chút, thần y nói ngài rất cố gắng học tập rồi, không cần ngày nào cũng ép buộc bản thân mình đâu.”
Xu Xu cười cười không nói gì, ngày nào từ Đức Thiện Đường về ăn tối xong nàng cũng vào thư phòng phối thuốc, trước đó phối được một số thuốc đen tóc, thuốc giảm cân, thuốc dưỡng sinh, còn có thuốc cầm máu, nhân sâm giữ mạng cho Đại ca, bây giờ nàng vẫn tiếp tục làm, không chừng sau này cần dùng đến, mặt khác gần đây nàng kết hợp với phương thuốc của sư phụ cho, lại phối ra thuốc trị chứng khó thở.
Cũng bởi vì thấy có vài người bệnh ở Đức Thiện Đường có triệu chứng thở dốc, khó chữa khỏi, đây là bệnh có từ trong bào thai, lên cơn sẽ rất khó thở, Ⱡồ₦g иgự¢ ngột ngạt thở dốc, nặng hơn sẽ khiến người bệnh ngất xỉu.
Còn có vài căn bệnh khác, nàng định sẽ từ từ phối ra thuốc để ở trong Đức Thiện Đường.
Xu Xu ngẩng đầu liền thấy Tống Ngưng Quân quỳ gối trước cửa thùy hoa nhị phòng kể những lỗi lầm mình mắc phải, bộ dáng yếu đuối đáng thương, khóc một lát mới đứng dậy đi, đúng lúc gặp phải Xu Xu.
“Chào Tam muội muội.” Tống Ngưng Quân gật đầu chào Xu Xu, ngược lại có vẻ như rất đúng mực.
Xu Xu không để ý đến nàng ta, Tống Ngưng Quân dứt lời cũng mặc kệ Xu Xu có đáp lại nàng ta hay không, đi lướt qua người Xu Xu.
Xu Xu nhẹ nhàng nhíu mày, tiếp tục đi vào trong cửa thuỳ hoa, chờ đến lúc bóng dáng Tống Ngưng Quân biến mất, nàng mới quay đầu lại hỏi Trân Châu: “Trân Châu, ngươi có ngửi thấy mùi thối nhè nhẹ trên người Tống Ngưng Quân không?”
“Mùi thối sao?” Trân Châu cẩn thận nhớ lại, lắc đầu, nói: “Cô nương hình như nô tỳ không ngửi thấy, chỉ thấy có mùi son phấn thôi.” Ngày thường cô nương rất ít khi tô son trát phấn, các nàng đều đã quen với mùi hương thơm mát nhàn nhạt trên người cô nương, không rõ là mùi gì nhưng rất dễ ngửi.
Đều không ngửi thấy sao?
Xu Xu lưỡng lự, chẳng lẽ nàng ngửi sai sao?
Nhưng nửa tháng trước gặp Tống Ngưng Quân ở viện tổ phụ tổ mẫu, nàng cũng ngửi thấy.
Lần thứ hai gặp nàng ta, vẫn có thể ngửi được thoang thoảng, nhẹ hơn so với lần đầu, nhưng vẫn là mùi kia.
Xu Xu không rõ mùi trên người Tống Ngưng Quân là từ đâu mà có.
Nàng trở lại nhị phòng, sai Trân Châu đưa hòm thuốc về Thấm Hoa Viện trước, nàng đi qua phòng mẫu thân, thấy Thôi thị đang bưng chén trà nhỏ, thất thần, nghĩ chắc là bị ảnh hưởng bởi Tống Ngưng Quân, Xu Xu coi như không biết, cười khanh khách đi qua rúc vào người Thôi thị, nói: “Nương, con về rồi.”
Thôi thị hoàn hồn, nhìn thấy nữ nhi ngoan ngoãn xinh đẹp, sầu lo vừa rồi tiêu tan đi không ít, bà vươn tay sờ mặt Xu Xu, đau lòng nói: “Mấy ngày nay Xu Xu gầy hơn rồi, sau này mỗi tối trước khi đi ngủ bảo nhà bếp nấu một chén sữa dê cho con uống, sữa dê giúp mập mạp hơn, nữ hài uống cũng rất tốt, còn có thể thúc đẩy quá trình dậy thì.”
Thực ra Xu Xu đang trong quá trình dậy thì, gầy bớt chút cũng không đáng ngại, da thịt vẫn như ngọc, mảnh mai thướt tha, иgự¢ cũng đang lớn dần, nhưng Xu Xu hơi xấu hổ khi mặc quần áo bó sát quá.
“Mẫu thân, con biết rồi, buổi tối con sẽ ngoan ngoãn uống.” Sữa dê rất có lợi cho thân thể, trong phủ vừa mua được mấy con dê mẹ về, chia đều cho mỗi phòng một ít sữa dê.
Dùng lá trà nấu sẽ khử đi mùi tanh, lại thêm chút đường phèn mùi vị sẽ rất ngon.
Xu Xu tiếp tục nói chuyện với Thôi thị: “Mẫu thân, Nhị ca vẫn chưa về sao?”
Ngày thường giờ này, chắc hẳn Nhị ca đã từ Hàn Lâm viện trở về rồi chứ.
Tiến sĩ được chọn trong kỳ thi Đình sẽ được vào Hàn Lâm Viện nhậm chức, xem như bước đi đầu tiên vào con đường làm quan, thông thường tiến sĩ nhất giáp đều có thể vào Hàn Lâm Viện.
Thôi thị cười nói: “Nhị ca con nói hôm nay sẽ dẫn vài đồng liêu về nhà dùng bữa, đều là bạn năm nay đỗ kỳ thi vào Hàn Lâm Viện, có lẽ sắp đến đây rồi, chờ bọn hắn qua đây để phụ thân con tiếp, chúng ta qua viện của Tứ đệ con dùng bữa tối.” Tứ đệ còn nhỏ tuổi nên không thể uống rượu, cũng không có đề tài gì trò chuyện với các thiếu niên thanh niên đã bước vào con đường làm quan.
Xu Xu gật đầu: “Vâng.”
Nhị ca bắt đầu bước vào con đường làm quan, đây mới chỉ là khởi đầu, con đường sau này sẽ càng khó khăn hơn.
Bất kể ai, nếu muốn có một chút thành tựu thì đều cần phải trải qua tôi luyện và mài dũa rất nhiều, không có gì có thể thuận buồm xuôi gió, chỉ có thể chủ tâm cố gắng làm thôi.
Hai mẹ con hàn huyên một lúc, bên ngoài đã vang lên giọng nói hỗn loạn của cả thiếu niên lẫn thanh niên.
Thôi thị vội vàng đứng dậy, nói: “Chắc là Nhị ca con đã về, chúng ta ra đó xem sao.”
Xu Xu đi theo mẫu thân ra bên ngoài mái hiên, thấy Nhị ca và vài người thiếu niên thanh niên mặc quan bào Hàn Lâm Viện đi đến.
Nhất giáp thi đình trực tiếp vào Hàn Lâm Viện làm tu soạn, biên tu*, Trạng Nguyên làm tu soạn, từ quan lục phẩm, bảng nhãn thám hoa làm biên tu hàn lâm, quan thất phẩm, những vị trí khác sẽ lựa chọn một số tiến sĩ trong nhị giáp tam giáp vào Hàn Lâm Viện làm thứ cát sĩ**, người chưa được vào thì thuộc loại chò tuyển.
(*) Chức quan chuyên biên soạn những văn kiện quan trong trong triều đình
(**) Thứ cát sĩ: Chức quan ngắn hạn trong Hàn Lâm viện, sau đó thông qua khảo hạch để điều vào chức vụ khác
Xu Xu liền thấy Trạng Nguyên năm nay – Tần Yến Đường đứng ngay bên cạnh Nhị ca, một thiếu niên tuấn nhã, lớn hơn Nhị ca một tuổi, cũng cao hơn một chút.
Không ngờ Nhị ca mới vào Hàn Lâm viện nửa tháng mà đã làm quen với Tần Yến Đường rồi.
Còn có vài người khác nữa, một người thanh niên hai mươi mấy tuổi, chính là Thám Hoa năm nay –Hình Kính, cũng là người ôn hòa lễ độ, còn vài người khác cũng đều là tiến sĩ trong kỳ thi Đình năm nay.
Tống Ngọc Cẩn nhìn thấy mẫu thân và muội muội, giới thiệu với các vị bạn tốt: “Đây là gia mẫu, vị này chính là xá muội, người theo Phục thần y học y, bình thường ra ngoài đều mặc quần áo giả làm nam nhân.”
Chuyện này vốn ai trong kinh thành cũng đều biết, không cần thiết phải giấu diếm, hơn nữa nhìn Xu Xu môi hồng răng trắng, cho dù mặc một thân áo suông cũng có thể nhìn ra là nữ nhi.
Tống Ngọc Cẩn lại theo thứ tự giới thiệu vài vị bạn tốt cho mẫu thân và muội muội.
Thôi thị cười nói: “Xin chào, các ngươi cứ ra đại sảnh dùng trà trước đi, buổi tối ta sẽ bảo nhà bếp làm các món ăn quê nhà, các ngươi đều ở lại đây dùng thử nhé.”
Các vị thiếu niên thanh niên chắp tay tạ lễ: “Đa tạ bá mẫu.”
Tần Yến Đường cảm tạ Thôi thị, ánh mắt dừng trên người Xu Xu, hắn tiến lên một bước, khom lưng thật sâu về phía Xu Xu, nói: “Tần mỗ đa tạ ân tình giúp đỡ của Tam cô nương.”