Thôi thị đi đến thấy một người đàn bà rách rưới với khuôn mặt có vài phần giống với Tống Ngưng Quân, tình cảm đối với Tống Ngưng Quân liền nhạt đi vài phần.
Chính là người đàn bà có bề ngoài giống với Tống Ngưng Quân này đã làm hại mẹ con bà xa cách nhau mười ba năm trời!
"Thật to gan!" Thôi thị đi qua lớn tiếng quát: "Rốt cuộc các người từ đâu đến, dám cả gan bắt quàng với nữ nhi Phủ Định Quốc Công của ta, chán sống rồi à!"
Đây là mẹ ruột của Xu Xu sao? Tôn thị sửng sốt, dáng dấp cũng xinh đẹp ung dung thanh cao hệt như Xu Xu.
Không biết nữ nhi thân sinh của bà ta sẽ có dáng dấp thế nào? Nó cũng được nuôi dưỡng trong môi trường như vậy mà.
Nhìn quý phu nhân như vậy, Tôn thị có phần khi*p sợ, nói: "Bẩm phu, phu nhân, chúng tôi đến tìm dưỡng nữ của tôi, cảm phiền phu nhân nể tình tôi dưỡng dục Xu Xu nhiều năm mà cho tôi được gặp Xu Xu một lần đi." Bà ta chỉ cần nhất quyết nói lúc trước là ôm sai đứa bé, chứ không phải cố ý tráo đổi, cho dù là phu nhân Phủ Định Quốc Công cũng không dám tùy tiện làm gì bà ta.
Trong lòng Thôi thị tức gần như muốn nôn ra máu, nói: "Ngươi còn dám nói ngươi có công nuôi dưỡng với Xu Xu nhà ta sao?"
Người bên ngoài đứng xem náo nhiệt nghe nói, trong lòng lập tức nghĩ đến, lời này của nhị phu nhân chẳng phải muốn thừa nhận Tam cô nương của Phủ Định Quốc Công không phải dưỡng bệnh ở nhà cũ, mà thật sự được người đàn bà này nuôi dưỡng, người xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, bắt đầu nghĩ e là sau này thanh danh của Tam cô nương sẽ không còn, lại nghe thấy Nhị phu nhân Tống gia lạnh lùng hỏi: "Đến đây liền muốn bắt quàng làm họ với cốt nhục của ta! Sao không tự hỏi xem nữ nhi thân sinh của ngươi thế nào rồi?"
Ánh mắt Tôn thị né tránh.
Mọi người ngây người tại chỗ, lời này của Nhị phu nhân Tống gia là có ý gì?
......
Trân Châu gọi hai ma ma cùng đi qua Quân Thúy Viện.
Tống Ngưng Quân vẫn đang đọc sách trong phòng, nghe nói nha hoàn Thấm Hoa Viện qua đây tìm nàng ta, cau mày nói: "Đừng để họ vào đây."
Hôm nay nàng ta không có tâm trạng để nói chuyện với nha hoàn của Thấm Hoa Viện, nàng ta đang không nghĩ ra vì sao bài thuốc trong quyển sách quý kia lại vô dụng.
Không ngờ bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai của Xuân Đào: "Các ngươi muốn làm gì, đây là viện của Nhị cô nương, ai cho phép các người xông loạn vào thế kia, ta đã nói hôm nay Nhị cô nương không được khỏe, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì!"
Trân Châu cười lạnh nói: "Bên ngoài có người đàn bà nông dân ở thôn Thủy Hương đến tìm khuê nữ, tất nhiên phải mời Nhị cô nương ra ngoài một chuyến rồi."
"Cái gì? Nói cái gì vậy?" Xuân Đào mờ mịt: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, người đó thì có liên quan gì đến Nhị cô nương? "
Trân Châu nói: "Ngươi để cho Nhị cô nương của ngươi ra ngoài thì sẽ biết ngay thôi."
Xuân Đào vẫn ngăn cản lại, bị một ma ma Trân Châu dẫn đến liên tục cản lại, Trân Châu đi vào trong phòng, thấy Tống Ngưng Quân mặt tái mét nhìn nàng ta.
Làm sao có thể, sao người Trần gia có thể tìm đến đây vào lúc này được chứ? Rõ ràng Thôi thị đã cho họ hai ngàn lượng bạc, hai ngàn lượng bạc cơ đấy, đủ cho họ ra sức tiêu xài, ăn ngon mặc đẹp vài năm cũng không thành vấn đề.
Trân Châu nhàn nhạt nói: "Nhị cô nương, người nhà của người tìm đến đây rồi, Nhị cô nương vẫn nên ra ngoài xem sao."
"Không, không phải..." Mặt Tống Ngưng Quân trắng bệch, nói: "Ta, người nhà của ta chỉ có Phủ Định Quốc Công, ta không biết họ là ai."
Trân Châu nghĩ đến một lát nữa cô nương nhà mình phải đối mặt với loại người như vậy, còn vị giả mạo Phủ Định Quốc Công lại trốn ở trong này, còn nói gì mà không phải người nhà của nàng ta.
Trong lòng Trân Châu đầy tức giận, hôm nay dù có thế nào nàng ấy cũng nhất quyết phải bắt đồ giả mạo này qua đó cho bằng được mới thôi.
Để cho người đời nhìn cho rõ ràng, là phu nhân bị oan uổng! Nên thương cảm Tam cô nương nhà nàng, chứ không phải đồ giả mạo này.
Trân Châu tiến lên kéo người, ma ma còn lại cũng đến giúp, hai người vẫn cứ kéo Tống Ngưng Quân đang không muốn đi ra tận ngoài cửa.
Xuân Đào bị một ma ma khác giữ lại, mặt đã đỏ bừng lên, quát lớn đám nha hoàn phía dưới: "Các ngươi còn sững sờ ra đó làm gì, còn không mau đi bảo vệ cho cô nương đi!"
Trân Châu trừng mắt nhìn xuống, nói: "Các ngươi dám! Bây giờ nếu các ngươi dám động thủ thì lát nữa sẽ biết cái gì gọi là sai lầm to lớn đấy!"
Bọn nha hoàn do dự, trơ mắt nhìn Nhị cô nương bị nha hoàn và ma ma Thấm Hoa Viện lôi đi.
Tống Ngưng Quân bị lôi lôi kéo kéo như vậy đi đến cửa ngách bên trái.
Chờ đến lúc thấy những người tụ tập trước cửa, Tống Ngưng Quân đã bị đẩy lảo đảo ngã bên cạnh Thôi thị, nàng ta không dám nhìn ra bên ngoài, nắm lấy cánh tay Thôi thị, giống như bắt lấy sợi rơm rạ cứu mạng, nói: "Mẫu thân, chuyện gì xảy ra vậy, nha hoàn của Tam muội muội xông thẳng vào viện của con kéo con qua bên đây."
Tôn thị ngu ngơ nhìn thiếu nữ ôm lấy cánh tay phu nhân xinh đẹp kia.
Khuôn mặt thiếu nữ thanh tú, duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp hơn bất cứ bé gái nào trong thôn họ trước đây.
Đây là nữ nhi thân sinh của bà ta sao? Lúc trước bà ta đã làm đúng, nữ nhi được nuôi dưỡng ở Phủ Định Quốc Công xinh đẹp nõn nà hơn hẳn.
Mặt Thôi thị không chút thay đổi, đang muốn nói vài câu.
Phía sau lại truyền đến tiếng bước chân, bà quay đầu lại nhìn thì thấy Xu Xu đi qua.
Bên cạnh Xu Xu còn có báo xa-li đi theo, nhìn thấy nhiều người như vậy cũng không hề bối rối, nhắm mắt đi theo Xu Xu.
Chân trước Xu Xu vừa đi đến, chân sau đại phòng Cao thị còn có tứ công tử chi thứ hai Tống Ngọc Đình cũng đã đến.
Xu Xu đi đến bên cạnh Thôi thị, nhìn thấy ngoài cửa có Tôn thị còn có Trần Hổ Trần Tài, sắc mặt dần tái nhợt, sắc môi cũng không còn chút máu nào, nàng cầm lấy cánh tay Thôi thị, thân thể hơi run rẩy.
Tôn thị nhìn thấy Xu Xu, đầu tiên quả thực không dám tin, trước kia Xu Xu ở thôn Thủy Hương cũng đã xinh đẹp, nhưng vẫn không thể nào so sánh được với lúc này, Tôn thị chưa từng đọc sách vở nên không biết cách nào để hình dung Xu Xu bây giờ, chỉ biết ngay chính bà ta là một nữ nhân, mà nhìn thấy Xu Xu cũng không thể nào dời mắt đi chỗ khác được.
Trần Hổ Trần Tài lại càng như vậy.
Trước kia họ cho rằng Xu Xu chỉ là muội muội, hiện tại biết nàng không phải, lại nhìn khuôn mặt nàng lúc này, tay như 乃úp măng, da trắng mịn nõn nà, đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Hai người ngơ ngác nhìn.
Chỉ có ánh mắt Trần Bảo Nhi nhìn Xu Xu sáng lên, nàng ta khóc muốn nhào đến: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta là Bảo Nhi, ta rất đói."
Thị vệ trong phủ ngăn Trần Bảo Nhi lại, Trần Bảo Nhi khóc càng thương tâm, trong miệng ồn ào gọi tỷ tỷ.
Đoạn đường này nàng ta chịu không ít khổ cực, lúc đói chỉ gặm bánh bột ngô khô cứng, hôm qua cũng đã ăn hết sạch lương khô rồi.
Bên ngoài người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.
Xu Xu càng nắm chặt lấy cánh tay Thôi thị, đương nhiên rất sợ hãi.
"Xu, Xu Xu, nương, nương đến thăm con rồi..." Tôn thị cẩn thận tiến lên.
Đột nhiên Xu Xu lại sợ hãi kêu lên một tiếng, bối rối trốn sau lưng Thôi thị, mặt nàng tái mét, toàn thân run lẩy bẩy, nói: "Đừng qua đây, xin đừng đánh tôi, xin các người đừng đánh tôi mà..."
Có vẻ như nàng nhớ lại gì đó, nước mắt trào ra mãnh liệt, khóc không kịp thở, nói: "Người, các người đừng đánh tôi mà, tôi, tôi không sợ các người đâu, mẫu thân tôi là phu nhân Phủ Định Quốc Công, không phải bà, sau này tôi sẽ không sợ các người nữa..."
Đám người xung quanh thấy Xu Xu khóc thành như vậy, không nhịn được mà đau lòng theo, rốt cuộc đã phải trải qua trận đòn tàn nhẫn đến mức nào, mới khiến nàng có phản ứng như vậy lúc nhìn thấy mấy người này.
Rốt cuộc Tam cô nương Tống gia đã gặp phải chuyện gì? Người đàn bà kia là ai?
Thôi thị nghe thấy khóe mắt cũng muốn nứt ra, nước mắt cũng rơi xuống theo, bà ôm chặt lấy Xu Xu vào trong иgự¢, trong lòng vừa tuyệt vọng lại vừa khổ sở.
Mười ba năm qua, Xu Xu của bà đã phải trải qua chuyện gì, ban đầu những tổn thương theo lời Xu Xu nói ra nghe không đáng kể bao nhiêu, chỉ có giờ phút này, Thôi thị mới biết những tổn thương kia đối với Xu Xu có bao nhiêu đau đớn, thậm chí đả kích đến ký ức của Xu Xu.
Giờ khắc này, Thôi thị cảm thấy tim mình như đang bị hết nhát dao này đến nhát dao khác đâm vào.
Cuối cùng bà không nhịn được, ôm Xu Xu khóc lên.
Ngay cả Cao thị cũng không kiềm được mà lau nước mắt, Tống Ngọc Đình cũng đỏ cả mắt.
Tống Ngưng Quân đứng ở cửa, máu lạnh chân run rẩy, nàng ta giống như bị người ta lột da, ánh mắt những người đó mang theo sự soi mói đều đổ dồn về phía nàng ta và Tôn thị.
Tôn thị xấu hổ đứng ở ngoài kia, bà ta cảm thấy mình phải làm gì đó, nếu không thì không biết người ngoài sẽ nói gì về bà ta, lỡ như ảnh hưởng đến Quân Nhi thì phải làm sao?
Tôn thị tiến lên hai bước, hai tên thị vệ trong phủ đều bị lời lẽ của Tam cô nương làm cho khi*p sợ, không phòng bị Tôn thị, mà để cho bà ta đi vào trong cửa.
Tôn thị vừa định đưa tay chạm vào người Xu Xu thì chợt nghe một tiếng gầm nhẹ, một bóng đen lao về phía bà ta, Tôn thị còn chưa thấy rõ thứ gì, đã bị bổ nhào xuống đất, tiếp theo đã ngửi thấy mùi gì đó rất nặng, Tôn thị mở mắt ra phát hiện là một con thú với cái miệng đầy máu, bà ta bị con mãnh thú kia đè dưới thân, hàm răng bén nhọn gần trong gang tấc.
"A a!" Tôn thị sợ đến mức thét chói tai, một trận mùi khai truyền đến, bà ta bị dọa cho tè cả ra quần.
Trần Hổ Trần Tài cũng bị dọa sợ, mãnh thú to như vậy, lại đột nhiên lao đến, ai mà không sợ chứ.
Trần Bảo Nhi bị dọa sợ gào khóc, trong miệng la hét tỷ tỷ, tỷ tỷ.
Tôn thị sợ đến mức ૮ɦếƭ ngất, Tiểu Lỵ thu hồi hàm răng bén nhọn, chán ghét lùi về bên chân Xu Xu, liếm liếm chân trước.
Thị vệ trong phủ phản ứng kịp, vội vàng xách Tôn thị lên ném ra ngoài cửa.
Xu Xu còn đang run rẩy, đầu cũng không muốn ngẩng lên, càng không muốn nhìn thấy những người này.
Nghe thấy tiếng khóc thê lương của tiểu cô nương, Thôi thị tức giận ngập trời, bà vỗ vỗ lưng Xu Xu, xoay người nắm lấy cánh tay Tống Ngưng Quân, đẩy nàng ta ra ngoài cửa, lạnh lùng nói: "Vị này mới chính là tỷ tỷ huyết mạch tương thông với ngươi, mới là người của Trần gia các người!"
Bên ngoài ầm một tiếng xôn xao bàn tán.
Ngay từ đầu khi Thôi thị nói “Đến đây liền muốn bắt quàng làm họ với cốt nhục của ta sao! Sao không hỏi xem nữ nhi thân sinh của các người thế nào rồi!”, bọn họ đã nghi ngờ có phải có chuyện gì đó rồi hay không.
Bây giờ sự thật rõ ràng rồi, thì ra Nhị cô nương Tống gia vốn không phải hài tử của Nhị phu nhân, căn bản không phải huyết mạch của Phủ Định Quốc Công!
Hai nữ nhân, hai hài tử, cùng tuổi, Phủ Định Quốc Công nói với bên ngoài là song thai, trong trận phản loạn mười ba năm trước, nữ quyến Phủ Định Quốc Công về với tổ tiên tị nạn.
Năm trước đột nhiên đón Tam cô nương về...
Hơn nữa Phủ Định Quốc Công nhất quyết định ra mối hôn sự như vậy cho Nhị Cô Nương Tống gia.
Toàn bộ mọi thứ đều sáng tỏ rồi, hai nhà ôm nhầm hài tử, năm trước vì chuyện gì đó mới có thể khiến Phủ Định Quốc Công tìm lại được huyết mạch thực sự đã bị thất lạc bên ngoài về.
Hơn nữa nhìn phản ứng của Nhị Phu Nhân Tống gia còn có Tam cô nương Tống gia nữa, chỉ e là huyết mạch thực sự lưu lạc bên ngoài đã chịu không ít khổ cực, e là bị người đàn bà rách rưới kia bắt nạt thê thảm rồi.
Chậc chậc, Nhị Phu Nhân Tống gia quả thật quá rộng lượng, vậy mà còn chấp nhận nuôi dưỡng hài tử của gia đình đã bắt nạt cốt nhục thân sinh của mình.
Lại còn định cho huyết mạch giả một hôn sự như vậy, quả thật đối xử quá tốt với nàng ta rồi.
Cũng khó trách trước đó dù người ngoài nói thế nào, Thôi thị cũng nhất quyết gả Nhị cô nương Tống gia cho một nhà thấp kém hơn mình.
Thân phận như vậy, không phải chỉ có gả vào nhà thấp hơn mới có thể có cuộc sống hạnh phúc như ý sao?
Phủ Định Quốc Công quá tốt bụng, đối xử với thứ giả mạo lại tốt như vậy.
Người bên ngoài đứng xem náo nhiệt cũng không nhịn được nhỏ giọng nói ra nói vào, kinh thành có tin tức chấn động rồi đây.
Chậc chậc, thật sự là ai cũng không ngờ rằng Thôi thị bị người ta mắng là lòng dạ độc ác, thật ra lại là một người mềm lòng, thì ra nguyên nhân là như vậy!
"Mẫu thân, mẫu thân người không cần Quân nhi nữa sao, Quân nhi vẫn xem các người như người nhà mà." Tống Ngưng Quân bị người gác cổng đẩy ra ngoài, trong lòng hoàn toàn hoảng loạn, hai mắt đẫm nước mắt nhìn Thôi thị bên trong cánh cửa.
Mặt Thôi thị không chút thay đổi, nói: "Trước tiên con hãy lo sắp xếp ổn thỏa người thân của con đi đã, ta sẽ không cảm kích họ, họ không hề có công ơn nuôi dưỡng với Xu Xu của ta, ta đối đãi với con mới là công ơn nuôi dưỡng thực sự! Họ đối xử với Xu Xu không đánh thì mắng, Xu Xu ở nhà các người phải làm những công việc nặng nhọc nhất, cho nên ta sẽ không để cho họ vào phủ, thậm chí, nếu để cho ta thấy mặt họ một lần nữa thì ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ đâu!"