Tống Ngọc Cẩn nhíu mày.
Tống Ngưng Quân nhìn thấy hắn gọi tiếng Nhị ca.
"Quân nhi có chuyện gì?" Tống Ngọc Cẩn hỏi.
"Nhị ca." Tống Ngưng Quân cười khổ một tiếng, nàng ta ngồi trước bàn sách, dáng vẻ yếu đuối, nói: "Muội biết vài ngày nữa Nhị ca phải tham gia kỳ thi mùa xuân, không nên qua làm phiền Nhị ca, nhưng mẫu thân nhất quyết không tin muội, muội cũng biết rõ mẫu thân cũng vì muốn tốt cho muội nên mới định ra hôn sự này, nhưng mối hôn sự này không phải muội truyền ra bên ngoài, mẫu thân lại không tin muội, muội, muội thực sự không biết nên làm gì bây giờ, cho nên muội qua đây tìm Nhị ca, hi vọng Nhị ca giúp muội khuyên nhủ mẫu thân, xin người bớt giận."
Rất lâu sau Tống Ngọc Cẩn mới nói ra một chữ được.
"Vậy Quân nhi không làm phiền Nhị ca nữa." Tống Ngưng Quân đứng dậy.
"Uhm."
Đợi Tống Ngưng Quân đi rồi, Tống Ngọc Cẩn ngồi xuống lật sách vở xem.
Hiện tại hắn không có cách nào tìm mẫu thân được, hơn nữa hắn cảm thấy Quân nhi nên được dạy dỗ một chút.
Đọc văn thư một lúc lâu, Tống Ngọc Cẩn cảm thấy khát nước, rót một cốc nước ấm từ ấm nước trên bàn ra uống.
Tống Ngưng Quân rời khỏi viện của Tống Ngọc Cẩn về lại Quân Thúy Viện, nàng ta lấy một bình ngọc nhỏ trống không ra, ban đầu bên trong có vài giọt chất lỏng nàng ta chiết ra từ một loài thực vật.
Có thể tan trong nước, không vị, độc tính rất nhỏ, sẽ không gây ૮ɦếƭ người, nhưng khiến người uống phải bị tiêu chảy cấp tính.
Trong lòng nàng ta đau khổ, nỗi đau khổ này là Thôi thị cho nàng ta, nàng ta phải để cho Thôi thị cũng nếm thử mùi vị đau khổ đó.
Sau khi Xu Xu và Tứ đệ tách ra, nàng đi qua phòng bếp một chuyến.
Năm đó Thôi thị đã làm cho nàng một nhà bếp nhỏ, ngày thường nàng có thể tự mình làm một thức ăn hiếu kính sư phụ và người nhà.
Buổi trưa nàng đã dùng một nồi sành nấu hạt sen hầm tim heo, đây là món bổ não, tốt cho trí nhớ, Nhị ca ăn vào không còn gì tốt hơn, nàng còn cố ý bỏ thêm mười giọt cam lộ vào.
Xu Xu vẫn nhớ kiếp trước vì bị chứng tiêu chảy cấp tính nên Nhị ca phải bỏ lỡ kỳ thi mùa xuân, trở thành chuyện mọi người trong phủ Định Quốc Công đều tiếc nuối nhất.
Nàng lo lắng thuốc dưỡng sinh cho Nhị ca không hữu hiệu, dù sao đó cũng chỉ là điều dưỡng sức khỏe.
Canh tim heo hầm hạt sen đã hầm xong, Xu Xu bưng qua viện của Nhị ca một chuyến.
Trời không còn sớm, Nhị ca còn đang đọc sách, lúc Xu Xu qua Nhị ca đang chuẩn bị rửa mặt, thấy Xu Xu, sắc mặt dịu đi rất nhiều, hỏi: "Sao Xu Xu lại qua đây, vẫn chưa ngủ sao?"
Xu Xu đặt hộp thức ăn lên trên bàn, cười nói: "Biết Nhị ca sắp phải tham gia kỳ thi mùa xuân nên muội cố ý hầm canh tim heo với hạt sen, Nhị ca mau ăn nhân lúc còn nóng."
Tống Ngọc Cẩn bất đắc dĩ, bưng lấy canh Xu Xu đưa qua uống một ngụm, cũng không còn chút mùi tanh nào.
Hương vị trong veo, không nhiều mỡ hay béo ngậy.
Chân mày Tống Ngọc Cẩn giãn ra, uống hết sạch chén nước canh này.
Xu Xu quét mắt qua phòng ốc của Nhị ca, không có gì bất thường, trên bàn sạch sẽ.
Vậy tại sao kiếp trước Nhị ca đột nhiên phát bệnh nặng chứ?
Chờ Tống Ngọc Cẩn uống xong, Xu Xu mang hộp đựng thức ăn quay về.
Lúc ra ngoài gặp mặt tiểu tư của Nhị ca Minh Ngộ đang bưng trà qua, trên khay trà còn đặt ấm chén trà.
Xu Xu qua hỏi: "Minh Ngộ, hôm nay còn có ai đến tìm Nhị ca không?"
Minh Ngộ vội vàng nói: "Bẩm Tam cô nương, hình như hôm nay không có ai đến tìm công tử, lúc tối có Nhị cô nương đến tìm công tử nói vài lời thôi."
Tống Ngưng Quân đã đến? Sắc mặt Xu Xu khẽ thay đổi, nàng nhìn ấm trà trong tay Minh Ngộ, nói:"Ngươi vừa mới rửa sạch dụng cụ uống trà của Nhị ca sao?"
Minh Ngộ cười nói: "Vài ngày nữa công tử phải tham gia kỳ thi mùa xuân, hai ngày nay ngủ rất sớm, nô tài liền đem những thứ này rửa sạch sẽ thay nước mới, sợ ban đêm công tử dậy sẽ khát nước."
Xu Xu không nói gì, ấm trà buổi tối của chủ tử từng phòng đều phải thay nước mới.
Minh Ngộ rất trung thành và tận tâm với Nhị ca.
Là nàng đến chậm một chút rồi.
Nàng không thể chắc chắn việc Nhị ca phát bệnh nặng có liên quan đến Tống Ngưng Quân hay không.
Cho dù bây giờ cũng không có cách nào khẳng định.
Xu Xu không có cách nào khác, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến Nhị ca.
May mà ngày hôm sau thức dậy ăn sáng, tinh thần Nhị ca tươi tỉnh, chứ không bắt đầu tiêu chảy như kiếp trước.
Đến tối, Xu Xu lại mang qua cho Nhị ca canh tim heo hầm hạt sen, thấy Nhị ca uống xong nàng mới yên tâm.
Nàng cũng đã chuẩn bị sẵn nước cho Nhị ca uống trong kỳ thi mùa xuân ngày mai rồi.
Chỉ có Tống Ngưng Quân ở Quân Thúy Viện là không giãn nổi đầu mày ra, sao thuốc của nàng ta lại không có hiệu quả gì cả vậy?
Rõ ràng đã dựa theo cách phối thuốc như trên quyển sách quý kia, sao có thể không hiệu quả?
......
Sáng sớm ngày tiếp theo, Tống Ngọc Cẩn mang theo đồ ăn thức uống đến trường thi.
Nhìn Nhị ca ngọc thụ lâm phong khí thế sáng ngời, Xu Xu thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Tống Ngưng Quân ở phía sau sắc mặt khẽ trầm xuống, vẫn không rõ mình đã sai ở đâu.
Hôm nay là ngày thi đầu tiên của kỳ thi mùa xuân nên rất đông học trò đến tham dự.
Xu Xu không đi đến Đức Thiện Đường, nàng ở lại trong phủ xem bản chép tay sư phụ cho, đều là các loại bệnh khó chữa mà sư phụ gặp trong quá trình khám bệnh suốt mấy năm qua.
Xu Xu bỏ qua cả giấc ngủ trưa, xem được một lát thì Trân Châu đi vào với sắc mặt nặng nề: "Cô nương, đã xảy ra chuyện rồi."
"Chuyện gì?" Xu Xu nghi hoặc.
Trân Châu nhỏ giọng nói: "Nghe nói là dưỡng mẫu dưỡng huynh của người tìm đến nhà."
Xu Xu giật mình, kiếp trước hai vị dưỡng huynh không phải đến kinh thành vào lúc này, hơn nữa dưỡng mẫu cũng không theo đến.
......
Ngoại trừ Trần Đại Hải của Trần gia ở thôn Thủy Hương bị nhốt trong nhà giam một năm, còn lại mấy miệng ăn đều ở trong ngôi nhà hoang đầu thôn.
Tôn thị bị đánh hai mươi gậy, bị thương nghiêm trọng, bà ta phải dưỡng thương hơn một tháng, đầu tháng hai mới dần dần tốt hơn.
Sính lễ tiền bạc vị hôn thê của Trần Hổ trả lại cũng đã tiêu gần hết, còn dư lại một ít, Tôn thị định dẫn theo hai nhi tử và khuê nữ lên kinh thành tìm nữ nhi thân sinh.
Không lý nào nữ nhi thân sinh ở lại Phủ Định Quốc Công hưởng phúc, còn cả nhà bà ta phải ăn không khí mà sống!
Hơn nữa những vinh hoa phú quý của nữ nhi thân sinh đều do người mẫu thân như bà ta giúp nàng ta!
Về phần Trần Đại Hải, trả không được ba ngàn tiền nợ đánh bạc kia thì không thể ra khỏi nhà giam được nên tạm thời Tôn thị chỉ có thể mặc kệ ông ta.
Dù sao ở lại trong nhà giam ít nhất còn có cái ăn cái uống.
Vì thế một nhà năm miệng ăn này trăm cay nghìn đắng tốn nửa tháng để từ thôn Thủy Hương mò lên được kinh thành.
Lạ nước lại cái, đi đến kinh thành nhìn thấy tường thành cao lớn, vào bên trong thành, đường sá rộng rãi, nhà ngói xanh chạm đại bàng, tấp nập người qua lại.
Kinh thành phồn hoa làm họ chấn động lớn.
Mấy người này hoàn toàn không biết hướng Bắc là hướng nào, không biết Phủ Định Quốc Công ở đâu.
Tôn thị nhớ mang máng trước kia ma ma nói với bà ta là Phủ Định Quốc Công.
Tôn thị thấy người liền hỏi, cuối cùng cũng có người chỉ đường cho bà ta.
Người qua đường không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng người đàn bà bẩn thỉu kia là họ hàng của người hầu phủ Định Quốc Công.
Có thể không bẩn thỉu sao, lộ trình nửa tháng, ngay cả khách điếm họ cũng không ở nổi, suốt chặng đường không hề tắm rửa qua.
Mò mẫm từ sáng đến trưa mới tìm thấy cửa chính Phủ Định Quốc Công, cửa lớn sơn son nặng nề cao lớn, phía trước có sư tử bằng đá uy nghiêm.
Tôn thị tiến lên gõ cửa, một lúc lâu cũng không ai mở, bà ta nóng nảy, đang muốn gọi người thì một người hầu phủ bên cạnh ra ngoài làm việc, thấy thế cười nhạo nói: "Các người không muốn sống nữa à, dám đến gõ cửa chính Phủ Định Quốc Công!"
Cửa chính nhà giàu có quyền thế không thể tùy tiện muốn gõ thì gõ.
Tôn thị nóng nảy, nói: "Vậy ta phải làm sao để vào trong?"
Người kia cười nói: "Ngươi vào Phủ Định Quốc Công làm gì? Cửa chính Phủ Định Quốc Công có phải nơi người muốn vào thì có thể vào được đâu, muốn tìm người thì đi cửa ngách, cửa ngách bên trái phủ là nhóm chủ tử đi, còn cửa ngách bên phải là cho nhóm người hầu."
Tôn thị hiểu ra, nói cảm ơn với người kia.
Người kia tò mò, hỏi: "Các ngươi đến tìm người à? Tìm ai vậy?"
Tôn thị nói: "Tìm khuê nữ của ta." Cũng không muốn nhiều lời với người này nữa, dù sao chuyện liên quan đến nữ nhi thân sinh, bà ta cũng sợ người khác biết nữ nhi thân sinh có người thân như vậy sẽ bị cười nhạo.
Tôn thị dẫn theo hai huynh đệ Trần gia và Trần Bảo Nhi đi về phía cửa bên trái Phủ Định Quốc Công.
Bà ta cho rằng khuê nữ là dưỡng nữ Phủ Định Quốc Công nên bà ta cũng được xem là thân thích của Phủ Định Quốc Công.
Người gác cổng bên trái nhanh chóng mở cửa ra, nhìn người đàn bà quần áo cũ nát trước mắt còn có hai thanh niên mặt mũi bình thường và một tiểu cô nương dơ dáy bẩn thỉu.
Người gác cổng sửng sốt hỏi: "Các ngươi tìm ai?"
Tôn thị lưỡng lự, cuối cùng vẫn không đành lòng hủy hoại thanh danh cốt nhục thân sinh của mình, nghe nói trong kinh thành đều là quý nhân, lỡ như để quý nhân biết được nữ nhi thân sinh có người nương như bà ta thì không hay lắm. Hơn nữa, trước kia nghe ma ma kia nói, nữ nhi thân sinh của bà ta tên Tống Ngưng Quân, Quân, tên rất hay, có thể thấy được nó rất được Phủ Định Quốc Công yêu mến, lúc trước bà ta đặt tên cho Xu Xu, đúng dịp Trần Đại Hải thua bạc về, Tôn thị tức giận, đã nói đặt tên là Thâu cho Xu Xu, đột nhiên bị Trần Đại Hải mắng, nói đặt cái tên đó chẳng phải là tự tìm xui xẻo sao, không còn cách nào khác, đúng lúc có một lão tú tài trong thôn đi ngang qua.
Tôn thị hỏi một tiếng.
Lão tú tài nói, không bằng biến Thâu thành Xu.
Vì thế Tôn thị đặt cho Xu Xu tên là Xu.
Sau này Tôn thị biết được Xu là đại diện cho sự xinh đẹp tươi vui cũng có chút không vừa ý.
Nhưng lúc ấy đã đặt tên vào hộ khẩu rồi không thể thay đổi được.
Tôn thị nói: "Ta tìm dưỡng nữ của ta!"
Người gác cổng nhíu mày: "Tìm dưỡng nữ cái gì, tránh sang một bên đi, đây là Phủ Định Quốc Công, làm gì có dưỡng nữ của các ngươi."
Nếu là thân thích của nhóm người hầu thì phải đi từ cửa bên phải hoặc là cửa hậu viện tìm người chứ.
Mắt thấy người gác cổng sắp đóng cửa, hai huynh đệ Trần Hổ Trần Tài đi lên ngăn cản, Tôn thị tức giận nói: "Dưỡng nữ của ta ở trong phủ các ngươi, tên Trần Xu Xu!"
Người gác cổng không kiềm được cơn giận, mấy người này còn dám chặn cửa Phủ Định Quốc Công, muốn ૮ɦếƭ thật sao.
"To gan!" Thị vệ trong phủ rút đao đeo ra đặt trên gáy hai huynh đệ Trần Hổ Trần Tài, quát: "Dám xông vào Phủ Định Quốc Công, muốn ૮ɦếƭ à!"
Hai huynh đệ Trần Hổ Trần Tài bị dọa suýt chút nữa tè ra quần, lạnh run.
Mặt Tôn thị trắng bệch, nói:"Đại, đại huynh đệ, chúng ta thật sự đến tìm người, tìm dưỡng nữ của ta, tên Trần Xu Xu."
Người gác cổng tức giận nói: "Trong phủ chúng ta không có ai tên Trần Xu Xu, chỉ có tên húy của Tam cô nương là có chữ Xu thôi."
Đôi mắt Tôn thị sáng lên: "Đúng đúng, chính là Tam cô nương của các người đấy, đó là dưỡng nữ của ta, từ nhỏ tên là Trần Xu Xu, đã được ta nuôi dưỡng mười ba năm, chính là dưỡng nữ, là cô nương Phủ Định Quốc Công các ngươi đấy."
Người gác cổng kinh hãi, cho rằng người này điên rồi.
Thị vệ trong phủ cũng đưa mắt nhìn nhau. ????ìm đọc thêm tại # ????rUm truyệ????﹒???????? #
Người xung quanh đi qua đã bắt đầu đứng xem náo nhiệt.
"Ngươi đừng tùy tiện thấy sang bắt quàng làm họ, Tam cô nương nhà chúng ta ở nhà cũ dưỡng bệnh, mới về kinh năm trước."
Tôn thị phụt cười thành tiếng, nói: "Cái gì mà dưỡng bệnh, chính là dưỡng nữ của ta, được ta nuôi suốt mười ba năm, năm trước mới được Phủ Định Quốc Công tìm về."
Trời ạ, người ngoài cửa cũng đều nghẹn họng trân trối nhìn, thì ra Tam cô nương Phủ Định Quốc Công không phải ở nhà cũ dưỡng bệnh, mà được người đàn bà nông dân này nuôi dưỡng? Phủ Định Quốc Công vẫn luôn gạt người vì thanh danh của Tam cô nương sao?
Vậy rốt cuộc Tam cô nương có phải huyết mạch của Phủ Định Quốc Công hay không? Làm sao có thể nuôi bên cạnh người đàn bà này suốt mười ba năm?
Đây thật đúng là tin tức lớn, nghe nói Thục vương điện hạ bảo vệ Tam cô nương Tống gia, lần này hay rồi, còn chưa biết thân phận thật sự của Tam cô nương Tống gia này là gì đây.
Người gác cổng và thị vệ trong phủ đều biết chuyện này họ không giấu nổi, càng không thể bắt những người này vào phủ ngay lập tức được, nếu không thì người ngoài thấy sẽ nói.
Chỉ có thể đi mời chủ tử chi thứ hai, còn có Tam cô nương mời theo ra cùng.
Xu Xu nghe nói có người Trần gia tìm đến, biểu cảm lạnh lùng, nàng nói: "Ta thay quần áo trước đã, Trân Châu ngươi sai người đến Quân Thúy Viện nói cho Nhị cô nương biết một tiếng."
Trong lòng Trân Châu cũng rất tức giận, những người đó đến đây không tìm huyết mạch thân sinh của mình, tìm Tam cô nương làm gì!
Nàng ấy nói: "Cô nương yên tâm, nô tỳ đi ngay lập tức."
Xu Xu thay lớp áo ngoài màu trắng ngà, da thịt nàng trắng hơn tuyết, toàn thân lại mặc như vậy, không tô son điểm phấn cũng đã điềm đạm đáng yêu.
Thay đổi quần áo xong, Xu Xu dẫn Linh Lung và Hương Thảo qua đó, báo xa-li nằm bò dưới mái hiên cũng cũng đứng dậy vươn vai, cọ cọ cẳng chân Xu Xu, đi theo ra ngoài.
Thôi thị nghe nói người Trần gia tìm đến nhà, còn đang ở cửa bấu víu lấy Tam cô nương, tổn hại thanh danh Tam cô nương, bà cười lạnh một tiếng, đứng dậy nói: "Được lắm!"
Đại phòng Cao thị có chút đau lòng thay cho Xu Xu, nghe nói chuyện này bà ấy cũng định đi qua xem sao.
Tứ công tử Tống Ngọc Đình cũng nghe nói, hắn mím môi, cũng dẫn tiểu tư đi về phía cửa ngách.
Thôi thị đến trước một bước, thấy người đàn bà lếch thếch kia đứng ngoài cửa, bà cắn chặt răng, chỉ đánh bà ta một trận thật sự quá được lợi cho bà ta, nhưng nếu đã đến kinh thành này rồi thì có khi sẽ có cách để nửa đời sau của bà ta sống trong đại lao! Đối với loại người hại cốt nhục của bà, Thôi thị không thể nào mềm lòng.
Tôn thị còn đang dây dưa với người gác cổng thì thấy một phu nhân xinh đẹp lỗng lẫy quý phái đi đến, khuôn mặt khiến người ta kinh sợ, bà ta có chút ngây dại.