Chân Bảo Lộ theo Tiết Nhượng vào Như Ý Đường, tất cả mọi người bên trong đã đến đông đủ.
Hai phòng của phủ An Quốc Công, đều là con vợ cả.
Số lần Chân Bảo Lộ tới phủ An Quốc Công không hề ít, đại đa số đã có gặp vài lần. Nhưng lúc trước là lúc trước, lúc này nàng đi vào với thân phận tân nương tử, ánh mắt mọi người nhìn nàng tự nhiên cũng sẽ không giống nhau.
Dáng dấp của Chân Bảo Lộ xinh đẹp như trẻ con, vóc người cũng nhỏ xinh, hôm nay trang điểm theo cách của tân nương, đứng bên người Tiết Nhượng cao lớn, liếc mắt nhìn qua đích xác có chút nhu thuận dịu ngoan. Mà vóc dáng Tiết Nhượng cao to tuấn mỹ, khí độ bất phàm, thường ngày mặt không thay đổi, hiện giờ mặt mày mỉm cười, quả thực tuấn tú không sao tả được. Hai người đứng cùng nhau, không biết đẹp đôi bao nhiêu.
Mới vừa đi vào, Chân Bảo Lộ muốn rút tay ra khỏi tay Tiết Nhượng, nhưng Tiết Nhượng lại nhanh chóng nắm lại, lực đạo không mạnh, chỉ khiến nàng không tránh được. Nàng vốn thẹn thùng, lúc này bị hắn nắm tay dẫn đi, còn chưa ngẩng đầu, gương mặt đã bắt đầu ửng hồng.
Trong lòng Chân Bảo Lộ than thở, da mặt dày của nàng trở nên mỏng như vậy từ khi nào vậy hả?
Tiết Nhượng chậm rãi vào trong, hướng tới lão thái thái nói: "Tổ mẫu."
Chân Bảo Lộ thoáng nín thở, cũng mỉm cười ngẩng đầu, gọi theo: "... Tổ mẫu." Ban đầu là ngoại tổ mẫu đến tổ mẫu, bất quá thiếu một chữ thôi, nhưng gọi ra cảm giác lại khác nhau quá lớn.
Lão thái thái cười vui vẻ, nhìn đôi phu thê tân hôn tiến vào, càng xem càng vui mừng, liên tục nói: "Đứa bé ngoan."
Chân Bảo Lộ cùng Tiết Nhượng quỳ xuống, kính trà cho lão thái thái. Lão thái thái hào phóng, đưa cho một đôi vòng tay ngọc dương chi cùng một bộ trang sức hoa mẫu đơn tinh xảo làm lễ gặp mặt. Vương thị đứng ở một bên, thấy lão thái thái đối với Chân Bảo Lộ thê tử của trưởng tôn vừa ý như vậy, trong lòng có chút khó chịu.
Chân Bảo Lộ ngoan ngoãn nhận lấy, nhìn qua Vương thị.
Dù là Chân Bảo Lộ không thích Vương thị, hiện giờ trở thành con dâu, cũng phải quy củ kêu một tiếng "Mẫu thân". Còn An Quốc Công, Chân Bảo Lộ biết An Quốc Công không thích đứa con trai Tiết Nhượng này, chỉ là ngày trước An Quốc Công xem ở tỷ tỷ nàng, nên đối với nàng coi như cũng yêu thương, có đôi khi lúc nàng tới gặp Tiết Nghi Phương, thái độ của An Quốc Công cũng rất ôn hòa.
Mà hiện nay, nhìn sắc mặt tuấn mỹ nho nhã của ông không có ý cười, chỉ uống trà, rồi cho tiền lì xì.
An Quốc Công rất yêu thương cháu gái là tỷ tỷ nàng, trong lòng nàng cũng kính trọng ông. Nhưng hiện giờ nàng gả cho Tiết Nhượng, là thê tử của Tiết Nhượng, An Quốc Công đối với Tiết Nhượng không tốt trong lòng nàng cũng vui không nổi. Vương thị càng không cần nói, trái lại tỏ ra vui vẻ từ ái.
Sau đó Tiết Nhượng dẫn nàng tới nhận thức Nhị thúc Nhị thẩm.
Tính tình Tiết Nhị gia rộng rãi, thích cười, bộ dáng có bảy tám phần giống với người huynh trưởng An Quốc Công. Thê tử của Tiết Nhị gia là Cố thị có dung mạo đoan chính thanh nhã, tính tình hai phu thê có chút giống nhau, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng, nhìn Chân Bảo Lộ, kéo tay nàng nói: "Lão đại thật sự là có phúc lớn, nhìn xem tiểu thê tử nè, bộ dáng rất chỉnh tề. Đến khi sang năm sinh một tiểu tử trắng trẻo mập mạp, sẽ được rất nhiều người yêu thích cho coi."
Lời nói này lão thái thái thích, liên tục nói: "Đúng vậy." Cháu trai mới vừa thành thân, đã bắt đầu trông mong chắt trai rồi.
Chân Bảo Lộ bị nói đến xấu hổ, nhận tiền lì xì của Cố thị, nói: "Cảm ơn Nhị thẩm thẩm."
Người trong phủ An Quốc Công không nhiều lắm, trưởng bối chỉ có vài người như vậy. Còn tiểu bối, hôm nay có thể tới Như Ý Đường, đều là con vợ cả.
Tiết Đàm nhị công tử đại phòng, Chân Bảo Lộ đã rất quen thuộc, xưng hô từ nhị biểu ca biến thành nhị đệ.
Nhị phòng cũng có hai con trai của vợ cả, theo thứ tự là Tiết Thành tam công tử, Tiết Dụ tứ công tử. Tiết Thành ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, bộ dáng tuấn lãng, nói chung giống Tiết Nhị gia, là người thích cười, nhưng Chân Bảo Lộ biết tính tình Tiết Thành có chút phong lưu, so với Tiết Nhượng cùng Tiết Đàm, xem như là người kém nhất trong phủ An Quốc Công. Mà Tiết Dụ vừa mới 12, lịch sự, có chút ngại ngùng hướng nội, so với Tiết Thành thì được lòng người hơn.
Về phần cô nương hai phòng, Chân Bảo Lộ không thể quen thuộc hơn được chính là Tiết Nghi Phương của đại phòng, Tiết Nghi Dung nhị phòng, còn có một tam cô nương sáu bảy tuổi, gọi là Tiết Nghi Chỉ, cũng là nhị phòng.
Chân Bảo Lộ đi theo Tiết Nhượng chào hỏi từng người, trong lòng có loại cảm giác thật kỳ diệu. Bắt đầu từ hôm nay, nàng cũng là một thành viên trong cái nhà này rồi.
Đi ra Như Ý Đường, mới vừa đi tới bên ngoài, Tiết Nhượng kéo tay nàng lên, chu đáo nói: "Tối hôm qua nàng ngủ không đủ, ta cùng nàng đi nghỉ ngơi một lúc."
Chưa nói dứt lời, vừa nhắc tới tối hôm qua, Chân Bảo Lộ liền mặt đỏ, trong lòng giận hắn. Cảm thấy thường ngày Tiết Nhượng lịch sự như vậy, đối với nàng tinh tế ôn nhu, nguỵ trang còn rất giống, đến trên giường mới lộ ra bản tính thật. Nàng đúng là hơi mệt, chân cũng rất mỏi, chỗ kia lại càng vô cùng đau đớn, chỉ là nàng mới vừa vào cửa, ban ngày liền đi ngủ, nếu để người biết, không chừng nói nàng như thế nào đâu. Còn nữa, nàng mới không muốn để cho Vương thị xoi mói nàng.
Nhà chồng không thể sánh bằng nhà mẹ đẻ, trở thành con dâu làm sao còn có thể muốn làm gì thì làm như khi ở khuê phòng?
Chân Bảo Lộ quyết tâm phải làm một thê tử hiền lành, đương nhiên không thể gây phiền toái cho Tiết Nhượng, lắc lắc đầu nói: "Không cần. Chàng cùng ta đi chung quanh một chút đi."
Tiết Nhượng mỉm cười đáp ứng, không kêu bọn nha hoàn đi theo, chỉ một mình dẫn nàng đi dạo trong phủ An Quốc Công.
Chân Bảo Lộ thấy hắn nắm tay nàng, trời rất nóng nha, lòng bàn tay nóng rực, toát cả mồ hôi, mới lên tiếng: "Chàng đừng cứ nắm tay ta, nhìn xem lúc nãy, tổ mẫu và mọi người đều cười nhạo ta." Da mặt hắn dày, không thèm để ý, nhưng có phải nàng không biết xấu hổ đâu chứ.
Nnhưng Tiết Nhượng không buông ra, nói: "Thật sao. Chúng ta rất vất vả mới có thể quang minh chính đại nắm tay."
Chân Bảo Lộ mỉm cười, trong lòng thật ngọt ngào, oán giận nói: "Thật ra tay ta ra mồ hôi."
"Vậy sao?" Tiết Nhượng biết nàng thích sạch sẽ, liền buông tay ra nhìn xem, sau đó lấy khăn tay lau trong lòng bàn tay cho nàng. Tay nàng vừa trắng vừa mềm, nho nhỏ, trước giờ không nhuộm màu móng, hiện giờ bởi vì xuất giá nên mới nhuộm màu, đặc biệt dễ nhìn.
Chân Bảo Lộ tùy hắn lau tay cho nàng, nói: "Ta nhìn thấy sau viện của chúng ta có hàng cây nho, ngày mùa hè hóng mát dưới hàng cây nho là tốt nhất, sáng mai chàng cho người gắn bàn đu dây cho ta được không?"
Còn có cái gì được hay không sao? Hắn lập tức đáp ứng, nói: "Ta tự mình làm cho nàng."
Nàng mỉm cười, cảm thấy như vậy thật tốt. Trách không được người ta nói phu thê tân hôn là ngọt ngấy nhất, nhưng mới vừa thành thân, nàng đã cảm giác được rồi. Nàng nhìn mặt hắn, nghĩ tới điều gì, khe khẽ nói: "Đại Biểu Ca, về sau ta có cần đổi lại xưng hô không?... Thật ra ta gọi chàng như thế đã quen rồi." Nàng hơi hơi nhíu mi, có chút khó khăn. Nhưng gả cho người, tóm lại phải đổi thôi. Lúc trước nàng quen kêu hắn là Đại Biểu Ca, lúc tức giận, mới kêu tên của hắn.
Cái này Tiết Nhượng cũng không quá để ý.
Hắn nói: "Nàng thích gọi sao thì cứ gọi. Chỉ là xưng hô thôi, nhưng - -" Hắn dừng một chút, nhìn mặt nàng, còn có chút như trẻ con, chỉ là giữa trán có thêm vẻ quyến rũ của một tân nương tử. Tiết Nhượng nhớ tới tối bộ dáng của nàng dưới thân hắn tối hôm qua, đôi mắt thâm sâu, tiếng nói cũng trầm chìm hơn, "... Nàng chỉ cần nhớ kỹ ta là phu quân của nàng là được rồi."
Hai mắt Chân Bảo Lộ khẽ cong, vui mừng mỉm cười, mang theo tính trẻ con thường ngày.
Trời mù hè oi bức, mới sáng sớm, không bao lâu đã nắng gay gắt. Tiết Nhượng biết cả người thê tử nũng nịu, hiển nhiên không nỡ để nàng phơi nắng, đi một lúc thì dắt nàng về Tứ Hòa Cư.
Hai người đi tới bên hồ sen, thì thấy trong lương đình bên cạnh ao, có bóng dáng xanh biếc yểu điệu mảnh khảnh đứng ở đó, một cơn gió thổi qua, khiến làn váy hơi phất lên, có vài phần xuất trần thoát tục. Thấy cô nương trong đình kia, cho cá ăn xong, chính đang đi tới, vừa may gặp phải đôi phu thê tân hôn này.
Không phải người ngoài, đúng là biểu cô nương Chu Sính Đình ở nhờ tại phủ An Quốc Công.
Chu Sính Đình không phải người của phủ An Quốc Công, nên lúc nãy ở Như Ý Đường mới không thấy nàng ta. Xưa nay Chân Bảo Lộ hay không để tâm, trước kia đã sớm quên đi người này, hiện nay Chu Sính Đình bỗng nhiên xuất hiện như vậy, cách ăn mặc còn thanh lịch duyên dáng yêu kiều như phù dung, nhìn như nhàn hoa chiếu nguyệt, sạch sẽ đáng yêu, mặc dù dung mạo không phải thượng thừa nhất, nhưng nam nhân tựa như thích loại mảnh mai này.
Chu Sính Đình mỉm cười nói: ""Nhượng biểu ca..." Đối với Chân Bảo Lộ thì cung kính gọi: "Biểu tẩu."
Chân Bảo Lộ cũng cười: "Chu biểu muội thật sự là hưng trí."
Chu Sính Đình biết nàng nói cái gì, ngại ngùng mỉm cười, nói: "Ta có thói quen sáng sớm mỗi ngày tới chỗ này cho cá ăn, khiến biểu tẩu chê cười rồi."
Nào có?
Chỉ là về Tứ Hòa Cư phải đi qua nơi này đó, đi chỗ nào cho cá ăn không tốt lại cứ muốn chọn ở đây. Mà tâm tư của nàng ta đối với Tiết Nhượng đã rõ rành rành, tuy rằng Chân Bảo Lộ biết, đã nhiều năm như vậy, Tiết Nhượng không coi trọng nàng ta, hay liếc mắt một cái, đương nhiên không có khả năng động tâm với nàng ta. Nhưng gì đó của mình bị người nhớ kỹ, trong lòng tóm lại vẫn không thoải mái, huống hồ còn không phải thứ bình thường gì đó, mà là một người sống sờ sờ, phu quân của nàng.
Chào hỏi xong liền đi.
Chỉ là lúc trở về, Chân Bảo Lộ không nói nhiều như lúc nãy nữa.
Tiết Nhượng cũng không phải người ngốc, trở về Tứ Hòa Cư, vừa vào nhà, liền ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn mặt nàng, nói: "Đừng nóng giận."
Chân Bảo Lộ nhìn hắn, nói: "Không đến nỗi tức giận, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái." Nàng nói lời thật.
Nói xong, giơ tay vỗ về gương mặt hắn. Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt này quả nhiên là càng xem càng đẹp, đặc biệt khi nhìn nàng, trong ánh mắt hắn đều tràn đầy hình ảnh nàng, giữa đầu lông mày cũng chất chứa nhu tình, khó trách trêu chọc nhiều hoa đào như vậy. Nàng vòng lấy cổ của hắn, ngửa mặt lên nói, "Bất quá vị Chu cô nương này đích xác rất cuồng dại đấy, trong mong coi giữ chàng, đến hiện nay còn chưa đính thân. Ta sớm gả cho chàng, chặt đứt tâm tư của biểu muội này, coi như đã làm một việc thiện đây."
Thấy nàng quả thật không tức giận, Tiết Nhượng mới phóng tâm. Chỉ là hắn ở cùng một chỗ với nàng, căn bản không muốn nói đến người khác, chỉ cuối xuống ôm nàng lên.
Chân Bảo Lộ kinh hô một tiếng, ôm cổ hắn, nói: "Ban ngày đấy, chàng làm gì thế?"
Tiết Nhượng cười cười nói: "Xoa eo cho nàng, có được hay không?"
Chân Bảo Lộ mở to hai mắt, tựa như hỏi "Chàng còn có thể xoa eo?" Nhưng nói thật ra, xương sống thắt lưng của nàng xác thực rất đau nhức, lập tức cũng không cự tuyệt, khẽ đung đưa hai chân, cười dịu dàng nói: "Được, xoa Ϧóþ tốt ta thưởng bạc cho chàng."