Chân Cảnh Duệ cưới chính là Minh Vi, tiểu nữ nhi của Minh tướng quân. Trái lại Chân Bảo Lộ chưa từng tiếp xúc qua với Minh Vi, nhưng biết được vị Minh cô nương này tuy xuất thân từ thế gia tướng môn, tính tình lại mềm mại dịu dàng, rất là hiền lành, vô cùng hiếm thấy. Mà Tiết thị cũng cực kỳ vừa ý người con dâu này.
Khi Chân Bảo Lộ và tỷ tỷ đến chỗ của tam phòng, thì nhìn thấy Tam thẩm mang theo vui mừng, cười không khép miệng.
Chân Bảo Lộ không còn không thích thân cận với Tiết thị giống trước đây, ngược lại vừa thấy bà đi tới, cười cười nói: “Chúc mừng Tam thẩm.”
Tiết thị vui vẻ mỉm cười, nhìn hai tỷ muội xinh đẹp như hoa trước mặt, một người thanh tú uyển chuyển hàm xúc, một người xinh đẹp vô song, chỉ cảm thấy đẹp mắt cực kỳ. Chỉ là Chân Bảo Nguyệt bên cạnh Tiết thị, gặp Chân Bảo Quỳnh còn có thể lộ ra tươi cười, đến khi thấy Chân Bảo Lộ, thì cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, vẫn không thích thân cận với Chân Bảo Lộ như cũ.
Tiết thị nhìn nàng ta một cái, Chân Bảo Nguyệt mới miễn cưỡng chào hỏi Chân Bảo Lộ: “Lục muội muội.”
Chân Bảo Lộ cũng đáp lại: “Hôm nay ngũ tỷ tỷ thật xinh đẹp.”
Hôm nay trong phủ có chuyện mừng, vả lại tâm tình của nàng tốt mới sẽ không tính toán chi li cùng Chân Bảo Nguyệt.
Chẳng qua Chân Bảo Nguyệt nghe xong lại rõ ràng giật mình, một đôi mắt to khó có thể tin nhìn Chân Bảo Lộ. Hảo cảm của tiểu cô nương đến nhanh đi cũng nhanh, tuy thường ngày đối đầu cãi nhau, lúc này nghe Chân Bảo Lộ khen nàng ta xinh đẹp, hơn nữa lại là chân tâm thật ý, khiến cho Chân Bảo Nguyệt cong cong khóe miệng, tương đối hưởng thụ.
Sắc mặt của nàng ta mới khá hơn một chút, nói: “Hôm nay Lục muội muội cũng rất được.”
Mặc dù tiểu cô nương hay xấu hổ, nhưng trên thực tế vẫn luôn thích được khen. Chẳng qua Chân Bảo Lộ thuận miệng khen một câu, không nghĩ tới thái độ của Chân Bảo Nguyệt đối với nàng lập tức thay đổi.
Nàng ra vẻ rụt rè hướng về phía Chân Bảo Nguyệt cười cười.
Hiện giờ, Trình thị và Chân Bảo Chương của nhị phòng cũng đã qua tới.
Chân Bảo Chương vừa tiến đến, liền ngọt ngào: “Tam thẩm.”
Chân Bảo Lộ giương mắt nhìn, thấy hôm nay Chân Bảo Chương mặc một thân váy dài rộng rãi màu phù dung, cài trâm hoa trân châu hồng mai, 乃úi tóc không phải chải theo kiểu tùy vân, mà là song loa 乃úi tóc như tiểu cô nương. Nàng biết xưa nay Chân Bảo Chương đều thích trang điểm cho mình tự nhiên thoải mái, sau khi cập kê, trái lại đây là lần đầu thấy nàng ta chải 乃úi tóc kiểu trẻ con thế này.
Chân Bảo Lộ lại cẩn thận nhìn nhìn, thì chợt phát hiện, hôm nay Chân Bảo Chương ăn mặc, phong cách rất giống với ngày thường của nàng.
... Tính tình của Chân Bảo Chương cao ngạo, cho tới bây giờ luôn không thích cùng nàng ăn mặc giống nhau.
Chân Bảo Chương thấy Chân Bảo Lộ đang nhìn mình, vẫn cười đến cực kì ngọt ngào, giống như tâm tình rất tốt vậy, nói với Chân Bảo Lộ: “Lục muội muội, làm sao vậy?”
Chân Bảo Lộ cười cười, nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy trâm hoa trên 乃úi tóc của Tam tỷ rất đẹp.”
Nói thật ra, nàng xác thực không biết được trong hồ lô của Chân Bảo Chương có thuốc gì, bất quá người ta thích trang điểm như thế nào là chuyện của người ta, nàng ta cũng không ngại gặp mình. Chỉ là trong lòng Chân Bảo Lộ vẫn không thích nàng ta ăn mặc giống như mình, cảm giác rất không thoải mái.
Chờ đến khi ra ngoài, Chân Bảo Quỳnh không an tâm đến muội muội, hỏi: “Như thế nào rồi hả?”
Chân Bảo Lộ lắc đầu, không biết nên nói như thế nào. Trước đây nàng thích nói tâm sự của mình cho phụ thân nghe, trưởng thành, tâm sự của cô nương không tiện nói với phụ thân, nàng liền thích nói cùng tỷ tỷ. Nàng tỉ mỉ nhớ lại cách ăn mặc của Chân Bảo Chương mới vừa rồi, nhỏ giọng nói: “Muội cảm thấy... Tam tỷ cùng ngày thường có chút không giống.”
Chân Bảo Quỳnh là người tỉ mỉ, tự nhiên nghe được ý trong giọng nói của muội muội. Nàng ta dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn muội muội của mình, đôi mắt đẹp tràn đầy sủng nịch.
Chân Bảo Lộ nhìn tỷ tỷ cao hơn mình nữa cái đầu, thoáng ngẩng đầu, nghi hoặc chớp chớp mắt to, hỏi: “Tỷ tỷ?”
Chân Bảo Quỳnh giơ tay xoa xoa mặt muội muội, lại cười nói: “Cho dù ăn mặc có hơi giống, nhưng cách ăn mặc của Tiểu Lộ nhà chúng ta vẫn đẹp mắt nhất.”
Chân Bảo Lộ nghe xong hì hì cười, thân thiết kéo tay tỷ tỷ.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới sang năm tỷ tỷ sẽ xuất giá, có hơi chút không muốn nói: “Sang năm sẽ không còn có thể ở chung cùng một chỗ cùng tỷ tỷ nữa rồi.” Đầu xuân sang năm, tỷ tỷ ôn nhu hiền lành như vậy, liền trở thành con dâu Tống gia rồi.
Nói đến việc hôn sự, hai gò má của Chân Bảo Quỳnh ửng hồng, có chút xấu hổ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Sẽ không đâu, chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp mặt.”
Chân Bảo Lộ biết rõ, trở thành con dâu của người ta, mọi cử động đều có trưởng bối nhìn chằm chằm, làm gì có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó? Cho dù về nhà mẹ đẻ, cũng không thể về quá nhiều lần. Chẳng thế thì người ngoài còn tưởng rằng tỷ tỷ bị Tống phủ khi dễ. Nàng cũng không muốn người khác nói linh tinh tỷ tỷ của mình.
Sau khi tách ra với tỷ tỷ, Chân Bảo Lộ mới đi tìm đệ đệ béo Vinh nhi của nàng.
Bộ dáng của Vinh nhi mập mạp, chạy thở hổn hển, nghe tỷ tỷ tìm hắn, liền cực kì vui mừng chạy tới. Hắn kéo ống tay áo Chân Bảo Lộ, nghiêng đầu nhảy nhảy.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chúng ta cùng đi xem tân nương tử đi.”
Vinh nhi rất thích xem tân nương tử, lần nào Từ thị đi tham dự tiệc mừng, Vinh nhi nhất định sẽ trong mong đi theo. Lúc này hiếm khi trong nhà mình có việc vui, Vinh nhi nhỏ bé cũng ăn mặc đáng yêu vui mắt, hiển nhiên như một tân lang quân nho nhỏ.
Chân Bảo Lộ biết Nhị ca còn chưa đón tân nương tử về tới.
Nàng sờ sờ đầu béo đệ đệ, nhìn vào cặp mắt to ngập nước của hắn, mới lấy một vốc kẹo đường mừng hỉ trong lòng ra, nhét vào người hắn, nhỏ giọng nói: “Đệ ra ngoài nhìn xem, Đại Biểu Ca đến rồi chưa.” Lại sợ tiểu gia hỏa này nói lung tung, dặn dò, “Không được nói cho người khác biết.”
Vinh nhi thích ăn kẹo đường, lại là đứa ngốc nghếch dễ bị lừa, cũng không có cảm thấy được dị thường, ôm đống kẹo đường tỷ tỷ cho, nhét vào cái túi nhỏ thêu cá chép của mình, khe khẽ nói: “Đệ muốn cùng ăn với Mi Mi.”
Chân Bảo Lộ thoáng nhíu mi, giơ tay vỗ một cái vào ௱ôЛƓ nhỏ béo ú của đệ đệ, nói: “Đi nhanh.”
Vinh nhi lanh lảnh nói: “Dạ.” Sau đó liền “Ba ba ba” chạy ra tiền viện.
Bất quá Vinh nhi vừa mới chạy đến hành lang dài, thì bị Từ thị ngăn lại.
Từ thị nhìn con trai bảo bối, vội vàng ôn nhu hỏi: “Chạy nhanh như vậy làm gì vậy?”
Vinh nhi thở phì phò, trong tay ôm túi đựng kẹo đường, giương mắt nói: “Vinh nhi muốn đi xem tân nương tử.” Hắn đã đáp ứng tỷ tỷ không nói với người khác.
Từ thị cười cười, khom lưng bế Vinh nhi mập mạp lên. Tiểu tử kia có chút nặng, Từ thị ôm cũng thật cố hết sức, nhưng con trai là bảo bối của bà, có ăn nặng nữa cũng ôm. Bà xoa nhẹ mặt hắn, nói: “Tân nương tử còn chưa tới, khi nào vào cửa, nương cùng con đi xem. Con nhìn kia, chảy hết mồ hôi rồi nè, nếu ngã bệnh thì làm sao?”
Vinh nhi cực kì khó xử, mấp máy môi: “Nương, con...”
Từ thị nhíu mày lại: “Được rồi ngoan ngoãn cùng nương đi về nghỉ. Con nhìn Thượng nhi ngoan ghê chưa.”
Nói xong, thì ôm Vinh nhi trở về Nghi An Cư.
.
Mà ở bên ngoài, Tiết Nhượng cũng đã tới. Thường ngày hắn rất ít tham dự loại tiệc mừng này, nhưng lúc này là phủ Tề Quốc Công, hắn mới đến. Đại nam nhân gần hai mươi, hôm nay mặc cẩm bào màu xanh ngọc, khí vũ hiên ngang, đứng bên người Tiết lão thái thái như vậy, chi lan ngọc thụ, phong tư thanh nhã, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Các trưởng bối cùng tới tham dự tiệc mừng, thấy được mỹ nam tử trẻ tuổi tuấn tú trầm ổn, vừa nghe còn chưa đính thân, một đám người đều có ý hoặc vô ý đánh giá.
Tiết lão thái thái là người sáng suốt, hôm nay trưởng tôn đi cùng bà, bà rất vui, liền vỗ vỗ tay hắn nói: “Được rồi, người trẻ tuổi có chủ đề của người trẻ tuổi, cháu không cần ở cùng tổ mẫu, tự mình đi chơi đi thôi.” Giọng điệu này, giống như đem cháu trai thành đứa bé vậy đó.
Trái lại Tiết Nhượng kính cẩn nghe theo gật gật đầu, tự mình đi vào trong viện.
Đi đến trong viện, hắn nhìn những công tử trẻ tuổi cùng ngồi tán gẫu, xong xoay người lại Từ Thừa Lãng, lễ phép khẽ gật đầu.
So với hắn Từ Thừa Lãng rõ ràng khách khí hơn, lập tức xoải bước đi tới, tươi cười ôn nhuận nói: “Tiết huynh.”
Tính của Từ Thừa Lãng vừa tốt vừa hay nói, chỉ là vài năm nay hắn cảm giác được địch ý của Tiết Nhượng đối với hắn, mới đầu mặc dù hắn cảm thấy kỳ quái, nhưng lần nào gặp hắn ở bên cạnh Tiểu Biểu Muội, sao Từ Thừa Lãng còn có thể không hiểu rõ? Như vậy, Từ Thừa Lãng cũng không còn lời nào để nói. Hắn hiểu biểu muội của chính mình, tuyệt đối sẽ không thích loại trầm mặc ít lời như Tiết Nhượng.
Bên này có một tiểu nha hoàn mặc áo ngoài màu xanh nhạt chậm rãi đi tới, hành lễ với hai người, rồi sau đó nói với Tiết Nhượng: “Tiết Đại công tử.”
Từ Thừa Lãng cũng rất thức thời, liền tránh ra.
Chỉ còn lại Tiết Nhượng, thấy nha hoàn bên cạnh xa lạ, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Nha hoàn mặc áo xanh nói: “Lục tiểu thư nhà ta có lời muốn nói với Tiết công tử, thỉnh Tiết công tử dời bước đến đình nghĩ mát ở Mai viên.” Rõ ràng là một nam tử khoảng hai mươi tuổi, lại khiến nha hoàn này có một cảm giác áp bách khó nói lên lời, nàng ta lặng lẽ đánh giá, nhìn Tiết công tử tuấn mỹ vô song thản nhiên, bởi vì khẩn trương, hít sâu một hơi, mới nhỏ giọng nói, “Tiết Đại công tử?”
Vẻ mặt của Tiết Nhượng không chút thay đổi, nói: “Ngươi dẫn đường đi.”
Nha hoàn mặc áo xanh gật đầu, liền dẫn Tiết Nhượng đi Mai viên.
Mai viên là một khu vười vắng lặng của phủ Tề Quốc Công, ngoài lúc khi hoa mai nở rộ có chút náo nhiệt, những lúc còn lại cũng không có ai. Lúc này Chân Bảo Chương ăn mặc tỉ mỉ đang đứng ở trong lương đình, hỏi nha hoàn Phất Đông bên cạnh: “Tới chưa?”
Phất Đông lắc đầu: “Còn chưa.”
Chân Bảo Chương sầm mặt lại, nhìn xiêm y trên người mình, thì vặn vẹo người. Tính nàng ta cao ngạo, để nàng học theo cách ăn mặc của Chân Bảo Lộ, nàng ta vốn là không chịu được, nhưng vừa nghĩ tới nếu mình không hành động, Tiết Đại công tử sẽ thật sự hướng tới Chân Bảo Lộ cầu thân.
Thôi, nhịn một chút đi. Chân Bảo Chương hít một hơi thật sâu.
Phất Đông nhìn thoáng qua đường mòn, thấy được nam tử cao lớn tuấn mỹ đã qua đến, ánh mắt vẻ mặt, đều lộ vẻ vui mừng: “Tiểu thư, Tiết Đại công tử tới rồi!”
Tới rồi!
Chân Bảo Chương tỏ ra vui mừng, nhìn thoáng qua hồ sen trong vắt, lúc này mới cắn chặt răng, “bùm bùm” một tiếng nhảy xuống.
Phất Đông kinh hãi, lập tức hô lên: “Không tốt, tiểu thư rơi xuống nước rồi.”
Nhìn thấy Tiết Nhượng xoải bước vào đình nghĩ mát, mới vội vội vàng vàng nghênh đón.
“Tiết Đại công tử, Lục tiểu thư không cẩn thận rơi xuống nước rồi!”
Tiết Nhượng giật mình.
Hắn nhìn thoáng qua hồ sen.
Hiện nay không phải mùa sen nở, chỉ còn cành khô hoa héo. Nước ao rét lạnh xanh biếc, cô nương mặc xiêm y màu phù dung rơi vào trong nước, có thể vì không biết bơi, nên cả người đều chìm xuống.