Đối diện với tiệm sách là một quán trà.
Lầu hai nhã gian, Chân Bảo Chương nghiêng đầu nhìn xe ngựa màu xanh đính dây châu tinh xảo ngừng bên ngoài tiệm sách, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là xe ngựa của Chân Bảo Lộ.
Ánh mắt Chân Bảo Chương thâm trầm.
Mấy năm trước đại bá Chân Như Tùng của nàng chưa thành đương gia, tiểu thư con vợ cả trong phủ thân phận gần giống như, lão thái thái cũng sẽ không quá mức thiên vị. Nhưng từ lúc Chân Như Tùng thừa kế tước vị, thân phận của Chân Bảo Lộ liền bất đồng. Chi phí ăn mặc tiêu dùng nhiều hơn không nói, xe ngựa nàng ta dùng ra cửa đều tinh xảo vô song. Hàng năm muốn mua thêm xiêm y, trang sức lại càng không cần nói, quả nhiên đã trở nên dưỡng như công chúa.
Chân Như Tùng yêu thương khuê nữ, điệu bộ này, nghiễm nhiên là muốn đem tất cả thứ tốt nhất cho bảo bối khuê nữ.
Cách sủng khuê nữ cũng không phải sủng quá đáng rồi sao? Thường ngày lão thái thái khẳng định phải lên tiếng.
Nhưng vài năm này chưa chắc lão thái thái đã nói một câu, cứ như vậy Chân Như Tùng phóng túng khuê nữ. Thấy những thứ này, trong lòng Chân Bảo Chương tự nhiên cảm giác khó chịu, cứ như vị Lục muội muội này đột nhiên được thông linh, nuông chiều từ bé đến mức này rồi, cũng có bản lĩnh đem sự thông minh lanh lợi lừa được lão thái thái hài lòng vui vẻ.
Nhìn khuôn mặt Chân Bảo Lộ tươi cười bước lên xe ngựa, Chân Bảo Chương càng cảm thấy tức иgự¢. Nàng ta cầm lấy ly trà trước mặt uống một ngụm trà, khi nhìn lại, xe ngựa của Chân Bảo Lộ đã sớm đi khỏi, cũng nhìn thấy nam tử cao lớn đi ra từ tiệm sách, Chân Bảo Chương nhất thời ngây ngẩn cả người, vội vội vàng vàng gọi Trình thị: “”Nương!”
Trình thị thấy bộ dáng cả kinh sợ hãi của khuê nữ nhà mình, hơi hơi nhíu mày, đến khi bà quay đầu nhìn, thì cười cười nói: “Thật đúng lúc.”
Sắc mặt của Chân Bảo Chương phi thường khó coi, biết nương hiểu lầm ý tứ của nàng, vội vàng gằn từng tiếng giải thích nói: “Không phải, con mới nhìn thấy Lục muội muội cũng đi ra từ trong tiệm sách.”
Trình thị lập tức hiểu ý khuê nữ.
Bà trầm thấp nở nụ cười: “Đại bá mẫu của con quả nhiên dạy ra một đứa con gái tốt.”
Tuổi nhỏ như thế, mà lại học được cùng nam tử gặp gỡ riêng tư.
Chân Bảo Chương cũng biết Chân Bảo Lộ như vậy là quá không biết xấu hổ rồi, quả thực là thứ thấp hèn vô sĩ.
Lúc này liền nói: “Con phải nói cho lão tổ tông biết việc này!” Lão thái thái thích nhất cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, nếu để bà biết cháu gái bảo bối vậy mà làm ra loại chuyện này, nhất định sẽ trách phạt thật nặng. Nhưng Chân Bảo Chương cũng không phải kẻ ngốc, nghĩ nghĩ lại nói, “Không được.”
Nàng ta lẳng lặng nhíu mày, để bình ổn lại tâm tình của mình.
Suy cho cùng Chân Bảo Lộ là tiểu thư con vợ cả phủ Tề Quốc Công, thanh danh ở trường nữ học cũng tốt, nếu lúc này để lão thái thái biết nàng cùng Tiết Nhượng lui tới lén lút, mặc dù bà sẽ trách cứ, nhưng tất nhiên sẽ đem Chân Bảo Lộ hứa gả cho Tiết Nhượng, nói không chừng còn kêu hai người bọn họ sớm thành thân.
Trình thị cũng nghĩ đến, nói: “Đúng vậy, việc này chúng ta không thể lộ ra.”
Trong lòng Chân Bảo Chương chua xót không thôi. Nàng hiểu được Tiết Nhượng đối với Chân Bảo Lộ rất tốt nhưng không nghĩ hai người thật sự có tư tình. Hai mắt nàng ta nhất thời ửng hồng, lại càng cực kỳ cáu giận Chân Bảo Lộ ---- mọi thứ của nàng ta không thua gì Chân Bảo Lộ, vì sao trong mắt Tiết Đại công tử chỉ có một mình Chân Bảo Lộ như vậy?
Trình thị thấy nữ nhi, mắt hạnh má đào, nước mắt rưng rưng, lập tức nói: “Thật là, dáng vẻ ấy của con là muốn cho ai xem?”
Chân Bảo Chương cảm thấy ủy khuất: “Không phải nương đã nói sẽ nghĩ cách cho nữ nhi hay sao?”
Hiện nay Tiết Đại công tử rõ ràng coi trọng Chân Bảo Lộ, nếu hắn tới cửa xin cưới, dựa theo quan hệ của người hai nhà, đại bá nhất định sẽ đáp ứng.
Thật vất vả mới vừa ý một nam tử, nàng không muốn bỏ qua.
Trình thị cười khuê nữ không biết xấu hổ, nhưng không biết xấu hổ lại biết tranh thủ, dù sao cũng hơn cô nương yểu điệu không có chủ kiến tốt. Bà đưa tay vỗ vỗ lưng của nữ nhi, ý bảo nàng ta yên tâm.
.
Chân Bảo Lộ thuận đường đi đến Thúy Phương trai mua điểm tâm, sau khi về phủ, liền tự mình đi đưa cho Chân Bảo Quỳnh. Lúc nàng qua tới, Chân Bảo Quỳnh đang làm việc thêu thùa. Chân Bảo Quỳnh cầm lấy một khối bánh cắn ăn, hai mắt nhìn ngó muội muội ngồi trước mặt, cười hì hì nói: “Sao hôm nay cao hứng như thế?”
À?
Chân Bảo Lộ hơi hơi há miệng, rồi sau đó giơ tay sờ sờ mặt mình, khe khẽ nói: “Có sao?”
Nàng đâu có cao hứng?
Chân Bảo Quỳnh thật sự gật đầu, cũng khẽ mỉm cười: “Từ lúc tiến vào đến giờ, khóe miệng của muội chưa hề hạ xuống.”
Có khoa trương như vậy sao?
Chân Bảo Lộ mở to mắt, có chút hoảng sợ. Nàng tự xưng là có chút tiểu thông minh, lại không nghĩ rằng sẽ rõ ràng như vậy. Nàng vội vàng mím môi không cười, lúc sau lại không nhịn được cong lên, giọng nói mềm nhẹ giải thích: “Điểm tâm ăn rất ngon mà.”
Chân Bảo Quỳnh cũng không có suy nghĩ khác, dù sao mấy ngày nay tâm tình của muội muội không tốt, nàng luôn để trong mắt. Hôm nay rốt cục một lần nữa mỉm cười, tóm lại là chuyện tốt.
Chỉ là ra khỏi Lâm Linh Cư của tỷ tỷ, Chân Bảo Lộ nhịn không được đưa tay nhỏ lên nhéo nhéo mặt mình. Hôm nay chẳng qua nàng gặp Tiết Nhượng, cùng hắn một lúc, vậy mà vui như vậy.
Chân Bảo Lộ càng nghĩ càng thấy ngượng ngùng, hai tai cũng bắt đầu nóng lên.
Vừa vào phòng, Hương Hàn liền thuận miệng để Hương Đào đi ra ngoài, nhìn bộ dáng cười mị mị của tiểu thư nhà mình, vội vàng tiến lên nói: “Tiểu thư.”
Chân Bảo Lộ “Ừ” một tiếng, hỏi: “Sao thế?” Xưa nay Hương Hàn làm việc ổn trọng, ít khi tỏ ra bộ dáng khẩn trương.
Lại nghe nàng ta chậm rãi hỏi: “Mới vừa rồi ở tiệm sách thật ra tiểu thư đã gặp người nào vậy?”
Chân Bảo Lộ đang cầm 乃út trong tay, định luyện chữ một chút, khi nghe lời này của Hương Hàn, sợ tới mức tay run lẩy bẩy, liền nhanh chóng “bốp” một tiếng để 乃út xuống. Vẻ mặt nàng thảm thiết nhìn Hương Hàn, lại nghĩ tới tỷ tỷ thông hiểu lòng người mới vừa rồi, cảm thấy những người bên cạnh thật quá thông minh rồi.
Nàng không muốn thừa nhận, dù sao đây không phải là chuyện tốt đẹp gì, một lần nữa cầm 乃út lên, ra vẻ nhàn nhã nói: “Không có.”
Hương Hàn hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy, sao không biết tính tiểu thư nhà mình? Vội vàng đến gần hơn nói: “Tiểu thư, mặc dù nô tỳ là hạ nhân, nhưng những năm này vẫn luôn hầu hạ tiểu thư, tự nhiên nghĩ muốn tiểu thư được khỏe mạnh. Sang năm tiểu thư cập kê rồi, việc hôn sự cũng sắp định ra đến, tiểu thư cũng không thể bị người tùy tùy tiện tiện lừa gạt.”
Hương Hàn không nhìn thấy người nọ là ai, lại đoán không ra. Nhưng nàng ta cảm thấy được, nam tử lén lút cùng tiểu thư gặp mặt riêng tư, phẩm hạnh không khá hơn chút nào. Tiểu thư nhà nàng lớn lên xinh đẹp, nam tử nào nhìn thấy mà không thích? Ngay cả nữ tử nhìn đều không dời mắt nổi.
Nàng ta thấy Chân Bảo Lộ không nói lời nào, thì nhíu mày sốt ruột gọi: “Tiểu thư.”
Chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ. Nếu tiểu thư thực xảy ra chuyện gì, các nàng những nha hoàn bên người bị phạt là chuyện nhỏ, nếu ảnh hưởng tới danh tiết của tiểu thư, các nàng hối hận cũng không kịp.
Chân Bảo Lộ biết chuyện này lừa không được ánh mắt của Hương Hàn, nhưng không nghĩ tới bị phát hiện nhanh như vậy. Tới cùng nàng cũng là một cô nương, xấu hổ, chỉ có khe khẽ nói: “Hôm nay ta không phải gặp người khác...” Nàng dừng một chút, trên giấy viết một chữ Tiết thật to, mới nói, “Là Đại Biểu Ca.”
Lời này vừa nói ra, Hương Hàn bị dọa nhảy dựng.
Nàng ta cứ tưởng rằng là đệ tử nào ở thư viện Bạch Lộ, không nghĩ tới đúng là Tiết Đại công tử, nàng khe khẽ nói: “Không thể nào...” Trong ấn tượng của Hương Hàn, Tiết Đại công tử đối với tiểu thư giống như muội muội, quan hệ hai người cũng tốt. Hai người lui tới mật thiết, nàng ta không nghĩ gì nhiều, lại không nghĩ rằng, bất tri bất giác đã đến bước gặp mặt riêng tư.
Chân Bảo Lộ vốn kìm nén khó chịu, lúc này nói rõ, nàng cũng không cần băn khoăn, lại thấy bộ dáng Hương Hàn khó có thể tin, giọng nói miễn cưỡng: “Thật sự là Đại Biểu Ca.”
Nhìn xem, nha hoàn Hương Hàn thông tuệ bên người nàng cũng cảm thấy Đại Biểu Ca thành thật ổn trọng, sẽ không làm chuyện như vậy, có thể thấy được Đại Biểu Ca nguỵ trang đến mức rất ra hình ra dáng đấy. Nếu biết vị Đại Biểu Ca này của nàng không chỉ có gặp riêng cùng nàng, còn cợt nhả nàng, sợ là Hương Hàn đều sẽ rơi cằm đó.
Hương Hàn vẫn lo lắng đề phòng, thực sợ tiểu thư xảy ra chuyện, lúc này biết người gặp riêng tiểu thư chính là Tiết Đại công tử, trái lại thở phào nhẹ nhõm. Bất kể như thế nào, nàng ta đối với nhân phẩm của Tiết công tử vẫn cực kỳ tin tưởng. Nàng ta nhìn tiểu thư, hỏi: “Nếu Tiết Đại công tử có ý với tiểu thư, vì sao không đến cửa cầu thân?” Nàng ta vô cùng đồng ý tiểu thư nhà mình gả cho Tiết Đại công tử.
Chân Bảo Lộ nheo mắt nhìn nàng ta: “Ngươi hướng về ai đó?” Rồi sau đó mới lẩm bẩm một câu, “Ta còn chưa đáp ứng đâu.”
Hương Hàn run sợ, thầm nghĩ tiểu thư nếu là có thể gả cho Tiết Đại công tử, đó là không còn gì tốt hơn. Nhân phẩm và bộ dạng của Tiết Đại công tử đều đã rõ ràng, từ nhỏ đã đối tốt với tiểu thư cho dù ở phủ An Quốc Công lão thái thái cũng không thường yêu mến tiểu thư.
Hương Hàn nói: “Tiểu thư có dự định gì?”
Chân Bảo Lộ nghĩ nghĩ, nói: “Ta biết ngươi quan tâm ta, bất quá ngươi cũng hiểu rõ phẩm hạnh của Đại Biểu Ca, hắn chắc sẽ không biết làm ra loại sự tình quá đáng gì, ngươi cứ yên tâm đi...” Thấy Hương Hàn gật đầu tán đồng, trái lại Chân Bảo Lộ có chút chột dạ, tiếp tục nói, “Chuyện này ta sẽ cẩn thận suy nghĩ.”
Chân Bảo Lộ có thể nhìn ra, Tiết Nhượng là thật tâm thích nàng. Dù sao thích một người, ánh mắt sẽ không thể lừa được. Mấy ngày này cử chỉ của hắn tuy có hơi cường thế, nhưng suy cho cùng vẫn nghe lời của nàng, chỉ là lúc trước nàng cự tuyệt hắn, nên hắn bị buộc nóng nảy đi. Thường ngày nàng không có suy nghĩ đến hắn, nhưng hôm nay nàng đáp ứng hắn sẽ suy nghĩ thật kỹ, nàng liền đem chuyện này để ở trong lòng.
... Cũng sẽ thử, đặt hắn trong lòng.
Nàng không biết mình hấp dẫn hắn ở chỗ nào. Nhưng hắn tốt với nàng, nàng cũng nhớ kỹ, nếu là có thể thích hắn, kỳ thật cũng không tệ.
Nàng nhìn Hương Hàn nói: “Ngươi đáp ứng ta, không cần nói với nương của ta, có được không?”
Hương Hàn biết quan hệ giữa tiểu thư và phu nhân, không thân cận giống mẹ con bình thường, lập tức ngầm hiểu: “Nô tỳ hiểu rõ.”
Chân Bảo Lộ gật đầu, cũng biết sự lo lắng của nàng ta, liền một lần nữa viết chữ, nói: “Chuyện này, ta có chừng mực, Đại Biểu Ca cũng có chừng mực, ngươi yên tâm đi.” Nàng biết sự nghiêm trọng của chuyện này, lại nói yên tâm một lần nữa.
Hương Hàn đáp: “Nô tỳ biết.”
Tuy nói không hợp cấp bậc lễ nghĩa, nhưng Hương Hàn tin Tiết Đại công tử, nhất thời hiển nhiên đã không còn gì để nói.
.
Đảo mắt đã đến đầu tháng mười một.
Phủ Tề Quốc Công có việc mừng, chính là ngày Nhị công tử Chân Cảnh Duệ cưới vợ.
Phủ Tề Quốc Công không có nhiều công tử lắm, tam phòng cộng lại cũng chỉ có năm vị công tử.
Đại công tử Chân Cảnh Hành xuất thân từ nhị phòng, năm trước đã thành thân, còn lại hai vị đến tuổi thành thân, đều là người của tam phòng, theo thứ tự là Nhị công tử Chân Cảnh Duệ con vợ cả và Tam công tử Chân Cảnh Châu con thứ xuất. Còn hai vị Tứ công tử, Ngũ công tử của đại phòng, đó là Thượng nhi và Vinh nhi, mới chỉ sáu tuổi, đối với việc thành thân còn rất xa.
Năm trước Đại công tử Chân Cảnh Hành thành thân bố trí cực kì náo nhiệt rất có thể diện, lúc này đến phiên tam phòng, tự nhiên cũng cần phải xử lý sự việc công bằng, làm được phong quang vẻ vang.
Chân Bảo Lộ và ba vị đường huynh quan hệ không phải rất thân thiết, nhưng tính ra, quan hệ với vị nhị đường huynh này xem như là tốt nhất. Hơn nữa mấy năm nay Tam thẩm luôn chiếu cố nàng, nàng cũng dần dần biết rõ ---- Tam thẩm chẳng qua nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ.
Bởi vì quan hệ với Tam thẩm, Chân Bảo Nguyệt xưa nay luôn cùng nàng đối đầu cũng không cãi nhau nữa. Nhưng tính nàng với Chân Bảo Nguyệt không hợp, cho dù không cãi nhau, cũng rất khó cùng chơi với nhau.
Chân Bảo Lộ không thích làm loại chuyện mặt nóng áp ௱ôЛƓ lạnh, cho Chân Bảo Nguyệt vài phần mặt mũi là được, nếu muốn nàng miễn cưỡng giao hảo cùng nàng ta, nàng thật không làm được.
Hôm nay là ngày vui, Chân Bảo Lộ mặc y phục bằng gấm màu lục thêu hoa tường vi bó sát người, dáng người thiếu nữ linh lung hấp dẫn, thường ngày luôn mặc rộng thùng thình, lúc này lập tức đem đường cong lung linh phác họa ra. Áo khoác bên ngoài bằng gấm màu hồng nhạt, phía dưới là váy dài chấm đất màu trắng phủ lớp vải trong suốt thêu hoa mai trên nước, eo váy hơi cao, khiến cho vóc dáng nhỏ xinh của Chân Bảo Lộ trở nên mảnh khảnh cao gầy, cực kỳ giống một nụ hoa hải đường kiều diễm sắp nở trong ngày xuân.
Chân Bảo Lộ cũng biết, hôm nay phủ Tề Quốc Công có tiệc mừng, Tiết Nhượng khẳng định cũng sẽ tới.
Từ sau khi gặp mặt ở tiệm sách lần trước, hai người bọn họ cũng có đến mười ngày rồi chưa gặp lại.
Nghĩ tới điều này, đến khi muốn thoa lên son môi, Chân Bảo Lộ mới liền e lệ cầm lấy một hộp son nhỏ mùi quả nho tinh xảo, do dự thật lâu, mới dùng ngón tay chấm một chút, khẽ bôi trên môi.
Nhìn cách ăn mặc tỉ mỉ rõ ràng trong gương, tiểu cô nương bắn ra diễm quang bốn phía, Chân Bảo Lộ không nhịn được âm thầm tự nói một câu: Rất khá!