Sáng sớm hôm sau, Chân Bảo Lộ nghe được bên tai có tiếng động, chậm rãi mở to mắt. Chỉ thấy Thượng nhi đứng trên giường, bản thân đã mặc xong quần áo gọn gàng. Khuôn mặt của tiểu tử kia mượt mà múp míp, lại nghiêm túc, không hề có vẻ ngây ngô hoạt bát mà ở tuổi này nên có. Nhưng ngược lại có một loại cảm giác đáng yêu.
Chân Bảo Lộ thấy buồn cười, đứng dậy hỏi: "Tại sao không gọi Hương Hàn hay ai đó?"
Ngày mùa hè nóng rực, sáng sớm có hơi oi bức, Chân Bảo Lộ chỉ mặc tẩm y mỏng nhạt, đang đứng dậy mang giày. Bên giường đặt một đôi giầy thêu xa tanh, nàng không vội xỏ tất, chỉ tùy ý mang giày vào, mới vừa tỉnh ngủ, còn có chút mơ mơ màng màng, bên trái thì đã mang chỉnh tề, nhưng bên phải chỉ mới mang vào phân nửa. Tiểu cô nương cố bĩu môi, có chút buồn bực. Nàng không có kiên nhẫn, may mà chỉ một lát sau cuối cùng cũng mang đâu vào đấy.
Thượng nhi nhàn nhạt nheo mắt nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Tự đệ có thể làm." Lập tức đem xiêm y mặc ngay ngắn chỉnh tề, ngay cả nếp gấp ở cổ áo và vạt áo đều thẳng thớm.
Chân Bảo Lộ nhìn, cũng tự thẹn không bằng. Bản thân nàng mặc quần áo đều phải có Hương Hàn và Hương Đào hầu hạ, vẫn không sánh bằng đệ đệ chưa tròn sáu tuổi này của nàng.
Chân Bảo Lộ nghiêng người sang, ngó ngó Vinh nhi bên cạnh, tiểu tử kia thích nằm úp sấp ngủ, hơi hơi vểnh ௱ôЛƓ nhỏ lên, tựa như một con heo nhỏ vậy.
Đây mới là hình dáng một đứa bé sáu tuổi nên có nha.
Chân Bảo Lộ nhìn Thượng nhi quần áo chỉnh tề trước mặt, nghĩ tới tuy là tiểu tử kia có thể tự mặc quần áo, nhưng chải đầu chắc sẽ không thể chứ? Chân Bảo Lộ vểnh vểnh khóe miệng, lập tức đưa hắn đến ngồi trước gương chải đầu cho hắn. Cái khác Chân Bảo Lộ làm không được, nhưng trái lại chải đầu rất lành nghề, chỉ vài lược là gọn gàng ngay ngắn.
Nhìn đệ đệ của nàng lẳng lặng trong gương, Chân Bảo Lộ nhẹ nhàng xoa Ϧóþ mặt hắn, vụng trộm nói thầm: "Cũng không hiểu được cả ngày đệ đang suy nghĩ gì."
Thượng nhi mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng, chỉ nói: "Cảm ơn Nhị tỷ."
Hôm nay cả nhà cùng dùng đồ ăn sáng, Từ thị gắp một cái bánh hoa mai thủy tinh vào dĩa nhỏ trước mặt Vinh nhi, hỏi: "Hôm qua lại chạy qua phòng của Nhị tỷ con hả?"
Vinh nhi thích ăn, cắn một miếng, mở to mắt là ra bộ dáng tội nghiệp, giọng nói lắp bắp: "Vinh nhi mơ thấy người xấu." Giống như bây giờ vẫn còn sợ.
Từ thị cười cười nói: "Nam tử hán sao lại sợ ác mộng." Lại nhàn nhạt rũ mắt xuống, nhìn qua khuê nữ bên cạnh đang im lặng dùng đồ ăn sáng. Đứa nhỏ năm sáu tuổi bình thường, nằm thấy ác mộng đều đi tìm nương của chúng, đến phiên hai đứa bé này, trái lại đi tìm tỷ tỷ. Từ thị biết khuê nữ đối xử hai đệ đệ rất tốt, nên hai đứa nhỏ mới đạc biệt thích thân cận với khuê nữ, nhất là Vinh nhi, chỉ mong sao thời thời khắc khắc đều ở cùng tỷ tỷ.
Thượng nhi đã ăn xong rồi, nhìn Từ thị nói: "Nương, hôm nay con muốn đi đến tiệm sách."
Từ thị cười nhẹ nhìn Thượng nhi, biết hắn còn nhỏ tuổi đã thích đọc sách, là điều khiến bà vui nhất. Bà nói: "Muốn mua sách gì, ghi ra tờ giấy, bảo hạ nhân đi là được."
Thượng nhi thản nhiên nhìn Từ thị, không nói chuyện.
Nhưng Chân Bảo Lộ hiểu đệ đệ này, bộ dáng nhàn nhạt không lộ vẻ gì, chính là trong lòng không như ý rồi. Rõ ràng Thượng nhi và Vinh nhi sinh ra thời gian không chênh lệch nhiều lắm, mà tính tình lại quá khác xa, nếu có cái gì Vinh nhi bất mãn, sẽ nói ra ngay, còn Thượng nhi chỉ biết để trong lòng, khiến cho bọn họ suy đoán. Chân Bảo Lộ gọi, "Nương.", nói: "Cũng mấy ngày rồi on không đi tới tiệm sách, hôm nay hãy để con và Thượng nhi cùng nhau đi đi."
Vinh nhi đang ăn cơm không bỏ qua, hét lên: "Vinh nhi cũng phải đi."
Từ thị có chút lo lắng.
Nhưng Chân Như Tùng lại nói: "Khó có được hôm nay rảnh rỗi, mấy mẹ con cùng nhau đi là được rồi."
Từ thị rất ít ra ngoài, phần lớn là đều phải tham dự các loại yến hội, hiện nay nghe Chân Như Tùng nói vậy, Từ thị khẽ cười nói: "Ừm, vậy cũng được, thi*p thân đi an bài ngay, hôm nay đưa mấy đứa nhỏ ra ngoài dạo một vòng."
Dùng xong đồ ăn sáng, Từ thị đưa Chân Bảo Lộ và hai huynh đệ Vinh nhi ra ngoài, còn Chân Bảo Quỳnh, mấy ngày qua không khỏe, nên không đi. Vinh nhi là đứa thích nói chuyện, hôm nay mặc bộ y phục nho nhỏ màu mực thêu hoa văn trúc xanh, đầu đội mũ quả dưa cùng màu, khuôn mặt hồng hào, nghiêng đầu không ngừng nói chuyện với Chân Bảo Lộ, còn Thượng nhi, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, tuổi còn nhỏ nhưng đã có vài phần bộ dáng Quý công tử rồi.
Xe ngựa dừng ở bên đường, Từ thị đỡ mấy đứa nhỏ xuống xe.
Từ thị muốn đi Linh Lung quán mua trang sức, mà Chân Bảo Lộ cùng Thượng nhi đi tiệm sách bên cạnh, Vinh nhi ôm tay Chân Bảo Lộ, la hét muốn cùng đi tiệm sách. Chân Bảo Lộ nhìn sắc mặt của nương, lúc này mới vuốt mặt Vinh nhi nói: "Vinh nhi ngoan, đệ đi với nương tới tiệm trang sức, chọn cho tỷ và đại tỷ hai cây trâm gài tóc xinh đẹp nha."
Vinh nhi đối với sách không có mấy hứng thú, chẳng qua nhớ tỷ tỷ thôi, lúc này nghe tỷ tỷ an bài nhiệm vụ cho mình, mới hưng phấn nói: "Được. Nhất định sẽ chọn cái xinh đẹp nhất." rồi quay sang nói với Từ thị, "Nương, chúng ta mau đi vào thôi, Vinh nhi muốn chọn trâm gài tóc cho Nhị tỷ và đại tỷ."
Lúc này Từ thị mới lộ ra mỉm cười, vừa liếc nhìn Chân Bảo Lộ nói: "Trên đường nhiều người, chớ đi lung tung, trông Thượng nhi cho kỹ."
Chân Bảo Lộ nói một câu "Con biết rồi.", như vậy mới dắt Thượng nhi đi tới tiệm sách.
Lúc này Chân Bảo Lộ cũng không phải đặc biệt muốn tới tiệm sách, chỉ là nàng cảm thấy tính Thượng nhi quá mức hướng nội, nàng cần phải thân cận cùng hắn hơn nữa, nên muốn tìm một lý do đi cùng hắn. Thường ngày lúc có cả hai đệ đệ, Vinh nhi thích dán lấy nàng, bắt buộc nàng phải hơi xa cách với Thượng nhi, lúc này khó có được chỉ còn lại hai tỷ đệ bọn họ.
Chân Bảo Lộ cùng Thượng nhi đi vào, đến khi nhìn thấy nam tử cao cao lớn lớn đứng bên trong tiệm sách, lúc này mới cau mày gọi: "Đại Biểu Ca?"
Hôm nay Tiết Nhượng mặc cẩm bào mặc lục sắc, khí chất lịch sự hơn so với bình thường, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng càng tuấn mỹ. Nhìn hai người bọn họ, Tiết Nhượng đặt sách trong tay lại kệ, đi tới bên bọn họ: "Lộ biểu muội..." Lại cúi đầu nhìn Thượng nhi trong tay Chân Bảo Lộ, giơ tay xoa xoa đầu Thượng nhi, "Thượng nhi cũng tới."
Chân Bảo Lộ biết rõ, mỗi lần nàng xoa đầu đệ đệ này, hắn đều nhíu mi nhăn mày, nếu là người ngoài, không chừng cả khuôn mặt đều trở nên lạnh băng. Nhưng Tiết Nhượng xoa đầu hắn, tiểu tử này không hề tỏ ra biểu hiện dị thường nào, còn nhu thuận gọi "Tiết biểu ca."
Lúc này, Chân Bảo Lộ không nghĩ tại sao Tiết Nhượng lại ở trong này, chỉ cảm thấy bản thân mình đối với hai đệ đệ tốt như vậy, nhưng Thượng nhi đối với Nhị tỷ như nàng còn không bằng biểu ca tốt. Tiết Nhượng. Kỳ thật nàng cũng biết, khi còn bé Thượng nhi đã rất thích Tiết Nhượng, trước mặt Đại Biểu Ca Tiết Nhượng cũng khá nhu thuận, nhưng cảm thấy trong lòng không thoải mái, có chút chua chát. Trái lại Chân Bảo Lộ có chút hiểu được sự cô đơn khi mới vừa rồi nương thấy hai đệ đệ đều thích quấn lấy mình.
... Đệ đệ của mình, luôn hi vọng thân cận cùng mình hơn.
Chân Bảo Lộ thấy mình quá keo kiệt, nhưng tính tình của cô nương chính là vậy, việc gì cũng so đo từng tý. Nhưng Chân Bảo Lộ biết đúng sai, trong lòng có chút cảm giác khó chịu là một chuyện, thái độ đối với Tiết Nhượng là một chuyện khác. Thượng nhi trước mặt Tiết Nhượng nhu thuận, thì nàng đối với Tiết Nhượng cũng nên tôn kính như huynh trưởng, lập tức cười ngọt ngào nói: "Hôm nay không cần đi học, nên ta mang Thượng nhi đến mua sách..." Dừng một chút, lại hỏi, "Đại Biểu Ca cũng tới mua sách sao?"
Vẻ mặt Tiết Nhượng nhàn nhạt, tựa như bộ dáng quân tử. Theo Chân Bảo Lộ, Đại Biểu Ca không thích nói chuyện, dung mạo tuấn mỹ, theo lý mà nói với thân phận như vậy, bên người khẳng định có rất nhiều oanh oanh yến yến vây quanh, thí dụ như Từ biểu ca được xưng là có phong phạm quân tử, bên người cũng có một Phúc An huyện chủ, mà Đại Biểu Ca thì đơn độc một mình.
Trái lại là một người thành thật hiếm có.
Tiết Nhượng nói: "Ừm, vừa lúc hôm nay ta cũng không làm nhiệm vụ, nên tới đây xem một chút."
Chân Bảo Lộ gật đầu, nói: "Vậy ta không quấy rầy Đại Biểu Ca chọn sách, ta dẫn Thượng nhi đi qua xem một chút."
Tiết Nhượng khẽ gật đầu, nhìn Thượng nhi.
Lúc này Thượng nhi mới nghiêng đầu, nói với Chân Bảo Lộ bên cạnh: "Nhị tỷ, đệ muốn Tiết biểu ca giúp đệ chọn sách."
Cái này...
Chân Bảo Lộ nhíu mi, thầm nghĩ đệ đệ như vậy cũng quá không nể mặt nàng đi? Chân Bảo Lộ mới chỉ mười ba, tóm lại tiểu cô nương có chút tính khí, chẳng qua trước mặt đệ đệ làm ra dáng điệu tỷ tỷ, đối với bọn họ bao dung rất nhều. Nàng nói: "Không được, đệ đừng làm phiền Đại Biểu Ca."
Tiết Nhượng nhìn, biết nếu mình nói chuyện giúp Thượng nhi, Tiểu Biểu Muội sẽ tức giận với hắn, nhưng cũng không tiện giúp tiểu cô nương nói đệ đệ của nàng, nhất thời chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, ai cũng không giúp.
Thượng nhi đánh giá nhìn nàng, nói thẳng: "Nhị tỷ thấp, có đi với đệ, cũng với không tới."
Chân Bảo Lộ cảm thấy thường ngày đối quá tốt với hai tiểu tử kia, cả đám đều giẫm đạp lên mặt mũi nàng, vóc dáng nàng thấp... Chân Bảo Lộ nhìn Tiết Nhượng cao lớn trước mặt, có thể nhìn ra, nàng bất quá chỉ cao ngang иgự¢ hắn, cánh tay cũng ngắn hơn hắn một chút. Chân Bảo Lộ bĩu bĩu môi, thừa nhận đệ đệ nàng nói không sai, nàng đúng là thấp hơn. Được thôi, nếu đệ đệ đã ghét bỏ tỷ tỷ, nàng cũng không còn gì để nói.
Nàng xem Tiết Nhượng như người một nhà, nhất thời cũng nhịn không được tính khí của mình, giọng điệu thản nhiên nói: "Vậy thì phiền toái Đại Biểu Ca rồi."
Lại nói: "Ta đi lên lầu xem chút."
Nói xong liền tức giận đi lên lầu, tự mình giảm nhiệt.
Tiết Nhượng thấy tiểu cô nương buồn bực không sao tả được, cong môi cười cười, lúc này mới cúi đầu nhìn về phía Thượng nhi nghiêm mặt nói: "Đi thôi, ta dẫn đệ đi chọn sách." Lại nghe được tiểu tử kia trầm thấp lẩm bẩm một câu.
Tiết Nhượng ngừng bước chân, liếc xéo nói: "Nói cái gì đó?" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, Tiết Nhượng liền nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhất thời có chút ngượng ngùng, tay phải nắm thành quyền, đặt bên môi nhẹ ho một tiếng.
Thượng nhi mới lên tiếng: "Huynh yên tâm, đệ chưa nói gì hết." Rồi sau đó đi đến giá sách bên cạnh, chỉ vào quyển sách ở hàng đầu tiên cao nhất nói, "Lấy cuốn đó cho đệ."
Tiết Nhượng cười cười, xoải bước đi qua, dễ dàng lấy xuống cho hắn.
Tiết Nhượng đem sách nhét vào trong lòng tiểu tử kia, giơ tay xoa đầu hắn, trong mắt hàm chứa ý cười nói: "Cảm ơn."