Chương 20: Canh hai - Thử nghiệmChân Bảo Lộ nở nụ cười.
Nàng chọn quýt đương nhiên phải ngọt rồi.
Có điều, nàng nhớ rõ quýt này có hột nha.
Chân Bảo Lộ nghiêng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, ánh mắt thoáng nhìn xuống, thấy cổ họng hắn giật giật, nhưng vẫn chưa phun hột ra, có lẽ Đại Biểu Ca may mắn, ăn trái quýt đó vừa lúc không có hột.
Từ Thừa Lãng đi vào, thấy Chân Bảo Lộ ngồi bên cạnh Tiết Nhượng, ánh mắt hơi giật mình, sau mới đi tới nói: "Thương thế của Tiết công tử như thế nào rồi?" Hôm nay Tiết Nhượng và Tống Chấp gặp chuyện không may ở sân ngựa của phủ Trường Trữ Hầu, hiển nhiên Từ Thừa Lãng phải có trách nhiệm, cũng may hai người bị thương không nặng.
Tiết Nhượng ung dung thản nhiên thu lại vẻ ôn hòa trên mặt, nhìn về phía Từ Thừa Lãng ôn nhuận như ngọc trước mặt, nói: "Không có gì đáng ngại. Cưỡi ngựa bị thương là việc không thể tránh được, Từ công tử không cần để ở trong lòng."
Từ Thừa Lãng nói: "Tiết công tử không sao là tốt rồi." Chuyện đã xảy ra lúc nãy, nếu không có Tiết Nhượng phản ứng kịp thời, sợ là Tống Chấp đã mất mạng dưới vó ngựa của hắn... Trong lòng Từ Thừa Lãng cảm thấy tự trách, nhưng chuyện đột ngột xảy ra, Từ Thừa Lãng vẫn còn là một thiếu niên trẻ tuổi, khó tránh khỏi không biết phải làm sao. Nói cho cùng, Từ Thừa Lãng vẫn rất cảm kích Tiết Nhượng.
Lúc này Tống Chấp ở phòng bên cạnh đã được đắp thuốc rất tốt đang chuẩn bị hồi phủ, cố ý lại đây cảm tạ ân cứu mạng của Tiết Nhượng.
Thái độ của Tiết Nhượng đối với Tống Chấp rõ ràng ôn hòa hơn.
Tống Chấp xuất thân từ phủ Trung Dũng Hầu, từng qua lại với rất nhiều công tử quyền quý, nhưng hôm nay Tiết Đại công tử và hắn bất quá chỉ mới gặp mặt lần đầu, nhưng đã xả thân cứu giúp, khiến cho Tống Chấp cảm thấy rất là khâm phục, lúc này thấy thái độ Tiết Nhượng khiêm tốn nhã nhặn, từ trong đáy lòng rất là thưởng thức. Liền nhận định Tiết Nhượng thật sự là một người rất đáng để kết giao.
Mới vừa rồi bên cạnh Tống Chấp có nhiều người, Chân Bảo Lộ chỉ xác định hắn không bị thương nặng thì tới bên Tiết Nhượng, trước mắt nhìn Tống Chấp được bôi thuốc xong còn tự mình qua đây, vậy có lẽ thật sự không sao rồi. Chân Bảo Lộ mới thở phào nhẹ nhõm, nếu hôm nay không có Đại Biểu Ca, bị con ngựa kia đạp xuống, sợ là Tống Chấp không ૮ɦếƭ cũng bị tàn phế. Tỷ tỷ nên làm thế nào cho phải a!
Nghĩ đến điều này, hình ảnh kia thật là vô cùng hung hiểm, Từ biểu ca xưa nay ổn trọng, cũng lập tức bị rối loạn.
Chân Bảo Lộ liếc nhìn Đại Biểu Ca nhà mình, cánh môi khẽ nhếch, mới nhìn sang Tống Chấp, Tống Chấp cũng đang nhìn sang nàng khẽ cười.
Từ Thừa Lãng tự mình đưa Tống Chấp ra ngoài.
Chân Bảo Lộ ở lại trong phòng, nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm nay, lại cảm thấy cũng không còn sớm, nên trở về thôi.
Chân Bảo Lộ xem xét quan sát Tiết Nhượng bên cạnh, muốn mở miệng nói lời từ biệt.
Lại thấy vị Đại Biểu Ca này cũng nhìn nàng: "Lộ biểu muội."
"Ừ." Chân Bảo Lộ lên tiếng, "Đại Biểu Ca, ta..."
"Có thể lột thêm một trái quýt không?"
Chân Bảo Lộ giật mình, nghĩ đến hắn bị thương cánh tay và bàn tay, cũng không tiện cự tuyệt, mỉm cười nói: "Đương nhiên có thể." Lập tức cầm lấy một trái quýt từ mâm đựng trái cây, lưu loát lột ra.
Hình như Tiết Nhượng rất thích ăn quýt.
Ăn xong thêm một trái, Chân Bảo Lộ mới nhịn không được cười nói: "Đại Biểu Ca thật may mắn, ăn hai trái đều không có hột."
[haha...anh tham quýt của chị quá đi, hên là chỉ 2 trái, cả dĩa thì ૮ɦếƭ anh nhé]
.
Trở về phủ, Chân Bảo Lộ đem chuyện nguy hiểm xảy ra ở sân ngựa hôm nay nói với Chân Bảo Quỳnh. Chân Bảo Quỳnh nghe xong, mới kéo muội muội lên kiểm tra một lượt, vội vàng nói: "Để tỷ tỷ xem nào, trên người ngươi có bị thương hay không?"
Chân Bảo Lộ nhìn bộ dáng tỷ tỷ khẩn trương, mới nắm tay tỷ tỷ trấn an: "Tỷ tỷ yên tâm, lúc ấy ta đứng ở một bên, làm sao bị thương được?"
Vừa nói như thế, Chân Bảo Quỳnh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội trắng nõn như ngọc, hai tay cũng trắng trẻo non nớt, quả nhiên một sợi tóc cũng không thiếu.
Chân Bảo Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: "Ngươi không có sao là tốt rồi. Thật là, loại chuyện cưỡi ngựa này quá nguy hiểm, ta không nên để muội đi." Vốn là ý tốt, bây giờ Chân Bảo Quỳnh liền cảm thấy bản thân mình suy nghĩ không đủ chu toàn, rốt cuộc muội muội vẫn còn nhỏ, cho dù có Từ Thừa Lãng, nhưng sân cưỡi ngựa, ít đi thì tốt hơn.
Chân Bảo Lộ thấy trong lòng tỷ tỷ chỉ có mình, nhịn không được cong môi cười, lại nghĩ đến hôm nay gặp được Tống Chấp, nên nói: "Vị Tống công tử kia quả nhiên mạng lớn, may mắn có Đại Biểu Ca."
Chân Bảo Quỳnh là tiểu cô nương được nuôi dưỡng ở khuê phòng, trừ ngày lễ ngày tết đi thăm người thân, gặp mặt với biểu ca biểu đệ này nọ, còn Tống Chấp, tất nhiên nàng chưa gặp qua. Nay nói đến Tiết Nhượng cứu Tống công tử, hiển nhiên tất cả lực chú ý đều rơi vào trên người Tiết Nhượng, vị biểu ca này, nói: "Đại Biểu Ca thật sự không sao chứ?"
Chân Bảo Lộ gật đầu, kể lại cảnh tượng khi đó: "... Ta và Tú Tâm biểu tỷ đứng ở một bên đều sợ đến choáng váng, Từ biểu ca cũng bị giật mình, Đại Biểu Ca thiếu chút nữa là đến điểm cuối, chợt nhảy xuống đem Tống công tử nâng lên lăn qua một bên..."
Chân Bảo Quỳnh chưa thấy qua việc hung hiểm như vậy, hết sức chăm chú lắng nghe, khi nghe đến Tiết Nhượng đem Tống công tử nâng lên, mới nghi ngờ nói: "Muội nói vị Tống công tử kia mười bốn mười lăm tuổi rồi hả?"
Chân Bảo Lộ nghĩ nghĩ, nàng nhớ rõ tỷ phu so với tỷ tỷ lớn hơn bốn tuổi, trước mắt tỷ tỷ chỉ mới mười một, vậy thì Tống Chấp phải là mười lăm. Chân Bảo Lộ gật đầu nói: "Đúng vậy, so với Từ biểu ca lớn hơn một chút."
Chân Bảo Quỳnh nói: "Tiết Đại Biểu Ca bất quá mới mười bốn, có thể nâng Tống công tử lên..."
Chuyện này...
Chân Bảo Lộ lập tức há to miệng. Sự tình xảy ra đột ngột, sau còn hoang mang hoảng loạn, thật ra nàng đã không suy nghĩ nhiều. Hiện giờ nghe tỷ tỷ nói, Chân Bảo Lộ mới tỉ mỉ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nhịn không được thở dài: "Sức lực của Đại Biểu Ca ghê gớm thật." Trách không được ngày sau muốn theo võ học.
Chân Bảo Lộ nhíu mày lại. Nghĩ thoạt nhìn Đại Biểu Ca lịch sự như vậy, cũng không hề giống như có sức mạnh kinh người như vậy.
Sau khi kinh ngạc, Chân Bảo Lộ đánh giá gương mặt thanh tú của tỷ tỷ, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ cũng biết vị Tống công tử kia?"
Chân Bảo Quỳnh là tiểu thư khuê các, làm sao có thể tuỳ tiện nhắc tới ngoại nam, nhưng nàng hiểu muội muội tuổi còn nhỏ, sợ là không có khái niệm này, liền thực sự nói: "Chưa từng. Sao vậy?"
Chân Bảo Lộ chỉ cười không có gì, sau mới nhìn tỷ tỷ nói: "Chẳng qua là cảm thấy Tống Nhị công tử rất thân thiết."
Tất nhiên Chân Bảo Quỳnh không biết trong lòng muội muội đã đem Tống Nhị công tử trở thành thân tỷ phu, mới có thể cảm thấy hắn thân thiết, mà chỉ cảm thấy muội muội rất đáng yêu, người bên ngoài nhìn tiểu cô nương đáng yêu như vậy tự nhiên là sẽ thân thiện hơn, cũng không phải chuyện gì hiếm có.
Hai người tỷ muội đang nói chuyện, Chúc ma ma bên cạnh Chân Bảo Lộ đi đến, trong tay cầm một bình sứ trắng nhỏ, có chút kích động nhìn Chân Bảo Lộ, nói: "Tiểu thư sao lại bị thương vậy chứ? Vì sao không nói với lão nô?" Nói xong xoay qua mắng Hương Hàn, "Nha đầu Hương Hàn kia, trong ngày thường làm việc rất cẩn thận, hôm nay sao lại qua loa như vậy, tiểu thư bị thương cũng không nói một tiếng."
Lúc này Chân Bảo Lộ mới phản ứng được, thì ra Từ Thừa Lãng phái người đưa thuốc mỡ tới cho nàng. Trong lòng Chân Bảo Lộ thấy ấm áp, chuyện xảy ra hôm nay, mà hắn còn nhớ việc nhỏ này. Bản thân nàng cũng đã quên.
Chúc ma ma vừa nói, Chân Bảo Quỳnh vốn đã thở phào nhẹ nhõm lại bị dọa cho khi*p sợ, giọng nói cũng lớn hơn: "Bị thương ở đâu?"
Chân Bảo Lộ dở khóc dở cười, lúc này mới giơ tay vén tóc trên trán ra, chỉ vào cái trán đã hết đau nói: "À, chính là chỗ này. Hôm nay ta ở trên xe ngựa không cẩn thận bị ᴆụng vào đầu, tỷ tỷ xem đi, hết đau từ lâu rồi. Chỉ là Từ biểu ca chuyện bé xé ra to thôi."
Mặc dù không nghiêm trọng, nhưng vẫn còn có chút sưng đỏ, vả lại làn da của Chân Bảo Lộ mềm mại trắng trẻo, nên hiện ra càng rõ ràng. Ngày thường Chân Bảo Quỳnh nhịn không được mới nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội, mà cũng không dám quá dùng sức.
Lúc này Chân Bảo Quỳnh thấy cực kỳ đau lòng, cầm lấy thuốc mỡ trong tay Chúc ma ma, tự tay thoa lên cho muội muội.
Chân Bảo Lộ cười hì hì, bộ dáng bướng bỉnh không có nửa điểm để ý. Khiến cho Chân Bảo Quỳnh vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
.
Đó là lần cuối Chân Bảo Lộ ra ngoài trước kỳ thi khảo nghiệm, sau ngày đó chỉ đóng kín cửa học bài, mỗi ngày trừ bỏ đến phòng học ở Ngọc Bàn Sơn, thỉnh an với lão thái thái, sau đó đi Nghi An Cư thăm hai đệ đệ.
Mà ở bên Nhị phòng, Chân Bảo Chương đang hỏi thăm tình hình của Chân Bảo Quỳnh, bởi vì mấy ngày này Chân Bảo Lộ đổi tính, Tạ tiên sinh phá lệ khen thưởng nàng, Chân Bảo Chương cũng đã hỏi thăm đến Chân Bảo Lộ. Nghe được mấy ngày này Chân Bảo Lộ rất cố gắng học bài, buổi tối đều đọc sách đến đêm khuya, trong tay Chân Bảo Chương cầm 乃út dừng lại, nói: "Lục đường muội này của ta lần này thực sự trở nên ngoan ngoãn rồi."
Chân Bảo Chương không giống với Chân Bảo Nguyệt, cảm thấy Chân Bảo Lộ chỉ là đang giả bộ để được Tạ tiên sinh thích. Chân Bảo Chương hiểu được, Lục đường muội tuổi nhỏ hơn nàng, lúc trước không chăm chú nghe giảng bài, bây giờ lại cố gắng, thế nhưng đang đuổi gần tới, hiển nhiên không thể khinh thường. Trong thời gian ngắn có thể vượt qua nàng thì không thể nào, nhưng cứ tiến bộ, theo thời gian, chưa chắc đã không phải là một đối thủ mạnh.
Đại phòng có một Chân Bảo Quỳnh đã đủ khó giải quyết, thật sự không thể để vị Lục đường muội này cũng vượt qua...
Vả lại, mấy ngày nay nương bị lão thái thái trách phạt, nhốt trong phòng kinh Phật, cũng bởi vì do Lục đường muội.
Làm nữ nhi, sao có thể nhịn xuống cơn giận này?
Chân Bảo Chương kêu nha hoàn Phất Đông bên người tới nói: "Ngươi đi Tiêu Tiêu Cư mời Ngũ cô nương lại đây, nói trước đó vài ngày ta có một cái vòng tay tinh xảo, kiểu dáng này trong Hoàng thành cũng không mua được, kêu nàng lại đây xem, nếu nàng thích thì ta sẽ cho nàng."
Phất Đông đáp dạ, liền đi Tam phòng tìm Ngũ cô nương Chân Bảo Nguyệt.
Chỉ chốc lát sau, Chân Bảo Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng đi tới: "Tam tỷ tỷ."
Chân Bảo Nguyệt là nữ nhi duy nhất của Tam phòng, bên trên có thứ tỷ Chân Bảo Thanh, nhưng Chân Bảo Nguyệt tự cho mình cao quý, không thích chơi cùng với thứ tỷ, ngược lại thích Tam đường tỷ hiểu biết nhiều thư thi còn đối xử với người thân gần gủi. Chân Bảo Nguyệt bội phục người học giỏi, tự nhiên cũng bội phục Tứ đường tỷ Chân Bảo Quỳnh, nhưng Tứ đường tỷ Đại phòng lại có một muội muội đáng ghét, Chân Bảo Nguyệt không thích Chân Bảo Lộ, nên cũng không thân cận với Chân Bảo Quỳnh.
Kể từ đó, Chân Bảo Nguyệt cùng hai đường tỷ ở Nhị phòng thân cận hơn, nhất là Chân Bảo Chương.
Vì kỳ thi khảo nghiệm, Chân Bảo Nguyệt nhìn thấy sách liền đau đầu cũng phải ở trong phòng mỗi ngày thật sự ôn bài, lúc này Chân Bảo Chương gọi nàng tới xem vòng tay mới, Chân Bảo Nguyệt thấy rất có hứng thú, hỏi: "Tam tỷ tỷ, vòng tay ở đâu vậy?"
Chân Bảo Chương cười cười, sai nha hoàn cầm hộp nhỏ gỗ tử đàn khắc hoa ngọc lan trên bàn trang điểm tới, mở ra, bên trong có một cái vòng tay mạ vàng hoa văn gợn nước, còn kết hai cái chuông nhỏ tinh xảo, nhìn thật đẹp mắt. Chân Bảo Nguyệt lập tức nói: "Vòng tay này đẹp quá."
Chân Bảo Chương thấy bộ dáng nóng lòng muốn đeo thử của Chân Bảo Nguyệt, liền cầm lấy chiếc vòng tự tay đeo lên cho nàng, nắm tay Chân Bảo Nguyệt nhìn nhìn, nói: "Ngũ muội muội mang rất hợp, nếu Ngũ muội muội không chê, vòng tay này cho ngươi."
Chân Bảo Nguyệt nhận không ít đồ của Chân Bảo Chương, lúc này tuy rằng rất thích, nhưng vẫn khách sáo nói: "Không tốt lắm đâu..." Ánh mắt lại vẫn nhìn chăm chăm vào vòng tay.
Chân Bảo Chương nhẹ nhàng vỗ tay Chân Bảo Nguyệt, nói: "Chúng ta là đường tỷ muội, của ta là của ngươi, khách sáo vậy làm gì?"
Dù sao Chân Bảo Nguyệt còn nhỏ tuổi, cũng không từ chối nữa, cười vui vẻ nhận lấy.
Chân Bảo Chương hỏi tới kỳ thi khảo nghiệm đã chuẩn bị đến đâu rồi. Vừa nhắc tới chuyện này, Chân Bảo Nguyệt vốn đang tươi cười rạng rỡ liền cuối đầu xuống lẩm bẩm nói: "Sợ là sẽ bị điểm thấp nữa rồi..."
Chân Bảo Chương nói: "Ngũ muội muội ngươi thông minh, nếu chăm chỉ hơn chút, tự nhiên có thể vượt qua những tỷ muội khác. Bất quá ---- ban đầu thành tích của ngươi và Lục muội muội ngang nhau, có bị tụt ở phía sau cũng không sao, dù sao hai ngươi tuổi còn nhỏ. Chỉ là nhiều ngày qua, ta thấy Lục muội muội chăm chỉ chịu khó, còn có Tứ muội muội bên cạnh chỉ dạy, sợ là sẽ đột nhiên tiến bộ..." Chân Bảo Chương nói xong lại thở dài, "Đến lúc đó Tạ tiên sinh nhịn không được sẽ so sánh ngươi với Lục muội muội, mà tuổi của Lục muội muội còn nhỏ hơn ngươi hai tuổi đấy."
Chân Bảo Nguyệt không thích tính tình của Chân Bảo Lộ, nhưng thấy mỗi kỳ thi khảo nghiệm Chân Bảo Lộ đều giống nàng xếp ở cuối, cảm thấy vẫn có chút may mắn vì có bạn. Xếp cuối thì xếp cuối, riết rồi thành thói quen, nhưng lúc này nếu Chân Bảo Lộ tiến bộ hơn, vậy là chỉ còn có một mình nàng xếp cuối rồi.
Nghe xong lời nói của Chân Bảo Chương, vẻ mặt Chân Bảo Nguyệt như đưa đám mới phản ứng lại nói: "Tam tỷ, ta...ta nên làm cái gì bây giờ?"
Tuy nói còn chưa thi khảo nghiệm, nhưng mấy ngày này trên lớp Tạ tiên sinh ra đề, Lục muội muội cũng đều đáp được. Nàng đều thấy rất rõ ràng.
Chân Bảo Chương nhíu mi, cũng nói không có biện pháp: "Dù sao loại chuyện này, không bao lâu nữa là có kết quả."
Chân Bảo Nguyệt đôi mắt ửng hồng, khịt khịt mũi.
Lại nghe Chân Bảo Chương nói: "Trừ phi..."
Chân Bảo Nguyệt biết Tam tỷ thông minh, có vấn đề gì khó giải quyết, chỉ cần có Tam tỷ sẽ có thể nghĩ ra biện pháp. Lúc này mặc dù âm thanh của Chân Bảo Chương rất nhỏ, nhưng Chân Bảo Nguyệt vẫn nghe thấy. Nàng vội vàng kéo ống tay áo của Chân Bảo Chương, hỏi: "Trừ phi cái gì? Tam tỷ có biện pháp?"
Thì thấy Chân Bảo Chương lắc đầu, nói lầm bầm: "Không được, dù sao Lục muội muội cũng là đường muội của chúng ta. Chúng ta không thể làm như vậy."
Đây là có biện pháp, lại không chịu nói cho nàng biết?
Chân Bảo Nguyệt vô cùng sốt ruột, khóc sướt mướt nói: "Tam tỷ nói cho ta biết đi. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ta nhất định sẽ không nói với người khác, có được hay không, Tam tỷ..."
Chân Bảo Chương do dự trong chốc lát, liền nhỏ giọng nói vào tai Chân Bảo Nguyệt, sau khi nói xong, thấy biểu tình Chân Bảo Nguyệt sững sờ, thì cụp mắt xuống: "Chuyện này không được tốt. Bất quá... Với tính tình của Lục muội muội, cho dù chúng ta không làm, bản thân nàng ta có cố gắng cũng sẽ..."
Chân Bảo Nguyệt vốn đang do dự, dù sao loại chuyện này, xác thực quá ác rồi.
Nhưng nghe được nửa câu nói sau của Chân Bảo Chương, Chân Bảo Nguyệt cũng phản ứng lại.
Đúng vậy, với tính tình của Lục muội muội, làm gì sẽ thành thật thi khảo nghiệm chứ?
.
Ngày kế là ngày mà sáu vị cô nương ở phòng học Ngọc Bàn Sơn thi khảo nghiệm. Mỗi lần thi khảo nghiệm xong, sẽ có năm ngày nghỉ. Đối với tiểu cô nương cả ngày học bài mà nói, tất nhiên là một sự kiện đáng vui mừng. Vả lại lúc này lão thái thái còn muốn đi Linh Phong tự bái Phật, có thể sẽ ở lại trên núi mấy ngày, càng khiến cho người ta thêm mong chờ.
Mà cả hai đời của Chân Bảo Lộ, cũng chưa từng cố gắng như vậy. Hơn nữa lúc trước lão thái thái đã nói với nàng, Chân Bảo Lộ hiểu được, đây là lão tổ tông cho nàng một cơ hội. Nếu nắm chắc thật tốt, khẳng định lão tổ tông sẽ thích nàng. Nghĩ như thế, Chân Bảo Lộ bắt đầu ước mơ lần thi khảo nghiệm của nàng sẽ được tốt, cảnh tượng phụ mẫu sẽ vui vẻ.
Chân Bảo Quỳnh thấy muội muội khẩn trương, nên nhéo mu bàn tay múp míp của muội muội, nói: "Đừng căng thẳng." Nàng biết muội muội thông minh, Chân Bảo Quỳnh tin tưởng kỳ thi khảo nghiệm hôm nay sẽ không làm khó được muội muội.
Chân Bảo Lộ mỉm cười nói: "Tỷ tỷ yên tâm, ta không có căng thẳng."
Chân Bảo Lộ không có ưu điểm gì, tâm tính tốt chính là một trong những ưu điểm khó có được. Chỉ là thấy lần này rất quan trọng, nàng không hi vọng sẽ bị sai lầm. Nàng cũng muốn cùng đi với lão tổ tông đến Linh Phong tự, cùng tỷ tỷ ở bên người lão tổ tông, trở thành cháu gái mà bà mang đi ra ngoài sẽ được nở mặt nở mũi.
Đến khi Chân Bảo Lộ và tỷ tỷ cùng nhau ngồi xuống, Chân Bảo Quân và Chân Bảo Chương của Nhị phòng, còn có Chân Bảo Nguyệt của Tam phòng cũng cùng nhau tiến vào.
Mấy người tỷ muội chào hỏi nhau, rồi đều tự mình ngồi xuống.
Chỉ là Chân Bảo Nguyệt luôn hoạt bát, nhưng hôm nay một câu cũng không nói, chỉ yên lặng ngồi xuống vị trí của mình.
Chân Bảo Lộ nghi hoặc nhìn thoáng qua, mà không hề quan tâm, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ của mình, ở trong đầu đem chuyện nhìn thấy hôm qua để sang một bên. Sau đó Tạ phu tử tiến vào, thấy các vị tiểu cô nương đều ngồi ngay ngắn, hiển nhiên đã chuẩn bị xong, thì bắt đầu phát bài kiểm tra khảo nghiệm.
Đợi bài kiểm tra phát xuống hết, Chân Bảo Lộ cũng không vội vã, mà xem qua bài kiểm tra một lần, nhìn thấy đều là những gì nàng đã học thuộc, lúc này mới nở nụ cười.
Vốn là Tạ phu tử không thích vị Chân Lục tiểu thư kém cỏi này, nhưng hôm nay nhìn thấy đã thuận mắt hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tươi cười dào dạt, bộ dáng tràn đầy tự tin, giữa lông mày của bà cũng thoáng giãn ra, sau đó nhìn sang vài vị tiểu cô nương nói: "Tốt lắm, nhanh làm bài kiểm tra đi."
Bên trong lớp học lập tức trở nên im lặng, các vị tiểu cô nương đều tự cúi đầu làm bài kiểm tra.
Chân Bảo Lộ làm bài rất thuận lợi. Nàng chưa bao giờ có cảm giác này, đời trước, mỗi kỳ thi khảo nghiệm nàng đều cắn 乃út vẻ mặt cầu xin.
Nay nghĩ lại, đã là chuyện đời trước rồi.
Tạ phu tử không có ở lại bên trong lớp học, mà đi ra ngoài, hiển nhiên đối với các vị tiểu cô nương là cựa kỳ tín nhiệm, dù sao cũng đều là tiểu thư của phủ Quốc Công.
Chân Bảo Lộ làm xong bài kiểm tra, liếc nhìn xem bốn phía, thấy tỷ tỷ vẫn còn viết, mà Chân Bảo Chương bên kia cũng vẫn còn viết.
Nếu không, kiểm tra lại một lần?
Nhưng tính tình của Chân Bảo Lộ không có cách nào khác lập tức sửa đổi được, dù là đời trước đã chịu nhiều thiệt thòi như vậy, vẫn không học được một nửa tính ổn thỏa của tỷ tỷ nàng. Tạ phu tử đi vào, nhìn thấy Chân Bảo Lộ đã sắp đặt 乃út xuống, lại thấy trên bài kiểm tra tràn ngập chữ viết, liền hỏi: "Làm xong rồi?"
Chân Bảo Lộ gật đầu, hiểu được ý tứ của Tạ phu tử, đứng dậy đem bài kiểm tra giao cho Tạ phu tử.
Tạ phu tử nhận lấy bài kiểm tra của Chân Bảo Lộ, hai mắt nhìn qua bài làm một lần, lúc này mới gật đầu.
Chân Bảo Lộ mím môi cười, cũng đứng thẳng lưng lên hơn.
Tạ phu tử nói: "Tốt lắm, vậy ngươi đi ra ngoài trước, đừng quấy rầy những người khác làm bài."
Chân Bảo Lộ nhu thuận gật đầu, đang muốn đi ra ngoài, thì thấy Chân Bảo Nguyệt ngồi ở hàng cuối cùng đứng lên, nhỏ giọng nói: "Tạ phu tử, ta có việc muốn nói với ngài."
Giọng nói của tiểu cô nương mềm mại, còn có một chút khẩn trương.