Lần này Chân Bảo Lộ tiến cung, Mạnh Hạc Thư thân là nam tử, tự nhiên không thể cùng theo.
Cũng may còn có Hoắc Thanh Thược.
Hoắc Thanh Thược đổi xiêm y với nha hoàn bên người nàng, đi theo Tiết Khứ, Tiết Ất theo nàng vào cung. Trước khi đi Mạnh Hạc Thư cố ý dặn dò một phen, dạy nàng một chút lễ nghi trong cung, thân thể Hoắc Thanh Thược không sức sống như thường ngày vậy, mặt trắng nõn, lại nghiêm túc bảo đảm: “Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ che chở tiểu Lộ. Không đúng... Nô tỳ nhất định sẽ bảo vệ phu nhân thật tốt.” Hoắc Thanh Thược kịp thời đổi giọng. Bởi vì ở trước mặt Mạnh Hạc Thư, trẻ con cười cười.
Mạnh Hạc Thư nhìn qua mẫu tử đi ra từ cửa chính, cũng là một trận phiền muộn, nếu lần này Chân Bảo Lộ xảy ra chuyện gì, vậy hắn khó chối tội này. Hắn lại cúi đầu xem thê tử trước mặt, mân mím môi: “Ngươi cũng vậy, bảo vệ mình thật tốt.”
Hắn lo lắng Chân Bảo Lộ, nhưng nói cho cùng, lo lắng nhất vẫn là thê tử của mình. Nàng xưa nay nói nghĩa khí, nếu Chân Bảo Lộ xảy ra chuyện gì, nàng khẳng định liều mạng.
Tính tình Hoắc Thanh Thược mặc dù rất tùy tiện, nhưng cũng biết chuyện hôm nay cũng không phải là chuyện nhỏ bình thường, lập tức duỗi tay, lặng lẽ ngoéo tay hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Yên tâm.” Nàng tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu là nàng gặp chuyện, vậy Mạnh Hạc Thư cùng A Húc của nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng còn phải nhìn A Húc lớn lên cưới tức phụ.
Nói đơn giản vài câu, Hoắc Thanh Thược liền bồi mẹ con Chân Bảo Lộ lên xe ngựa.
Chân Bảo Lộ hiểu ánh mắt Mạnh Hạc Thư, làm phu quân, sao cam lòng để thê tử mạo hiểm? Nhưng Hoắc Thanh Thược chỉ là nhún nhún vai, nói: “Đều nói ta phải bảo vệ ngươi, dọc theo đường này không chỉ không có nguy hiểm gì, còn để ngươi lo lắng thân thể ta, lúc này có chuyện, ta sao có thể lùi bước?”
Chân Bảo Lộ nhìn qua Hoắc Thanh Thược, trong lòng có chút ít không biết nên nói thế nào. Những năm này hai nhà bọn họ đi được gần, nhưng nàng có đôi khi còn nhớ tới chuyện xưa của nàng ấy cùng Tiết Nhượng. Dù sau đó mật thiết, cuối cùng là cách một tầng. Nàng chính là như vậy, không có biện pháp tin tưởng một người không hề giữ lại, một chút chuyện nhỏ, cũng sẽ canh cánh trong lòng thật lâu.
Nhưng trước mắt...
Hoắc Thanh Thược không đơn thuần là chỉ một mình, ở Đồng Châu còn có Phan thị cùng A Húc...
Chân Bảo Lộ nhắm hai mắt lại, cũng hy vọng lần này có kinh sợ mà không nguy hiểm.
Tính tình Hoắc Thanh Thược lạc quan, nàng nhìn tiểu tử trong lòng Chân Bảo Lộ, thấy mặt hắn không chút thay đổi, còn tưởng rằng tiểu Trường Phúc bị sợ, mới đi tới gần xoa Ϧóþ mặt hắn, nói: “Hôm nay sao Trường Phúc an tĩnh đến vậy? Là sợ sao? Ngươi yên tâm, có Thanh di ở đây, sẽ bảo hộ ngươi cùng nương ngươi.”
Tiểu tử không để ý người.
Hoắc Thanh Thược nhìn hắn như vậy, dần dần cảm thấy tiểu gia hỏa này cũng không phải là sợ hãi, mà là căn bản không nghĩ để ý nàng. Nàng lẩm bẩm nói: “Sao lại giống tỷ tỷ ngươi vậy chứ, ngươi không phải là - -” đột nhiên nghĩ tới điều gì, Hoắc Thanh Thược dừng một chút, kinh ngạc lại hết sức giảm thấp giọng nói, “Ngươi là... Đường Đường?”
Tiểu tử không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ở trong иgự¢ nương.
Hoắc Thanh Thược khi*p sợ, mới dần dần bình tĩnh, nói: “Cũng tốt, Đường Đường giống hệt Trường Phúc, người khác không nhận ra, hơn nữa Đường Đường còn thông tuệ hơn chút ít.”
Nếu Trường Phúc nghe được lời này, lại bất mãn chu môi, nhưng Hoắc Thanh Thược hiểu biết hai hài tử này, cảm thấy Trường Phúc mặc dù là nam oa, nhưng ở trước mặt tỷ tỷ, xưa nay luôn được bảo hộ. Mà Đường Đường, còn nhỏ tuổi, bình thường không nói lời nào, vừa nói liền khiến nàng nghẹn nói không ra lời. Hơn nữa nhi tử nàng, cũng phi thường thích theo đuôi Đường Đường.
Tuy nói Đường Đường không yêu phản ứng người, nhưng Hoắc Thanh Thược không chỉ một lần khích lệ nhi tử, thậm chí nàng còn nghĩ tới, nếu là sau khi lớn lên, nhi tử nàng có thể lấy được Đường Đường làm tức phụ, liền không thể tốt hơn. ( đây là lý do A Húc làm thê nô chân chính, được mẹ dạy dỗ từ nhỏ)
Dọc theo đường đi thuận thuận lợi lợi, Chân Bảo Lộ sợ Hoắc Thanh Thược chưa quen tình huống trong cung, liền dặn nàng có thể không nói lời nào liền không nói. Hoắc Thanh Thược tự nhiên vỗ иgự¢ đáp ứng.
Sắp xuống xe ngựa, Chân Bảo Lộ mới cúi đầu nhìn nữ nhi trong иgự¢ một cái, ôn nhu hỏi: “Có sợ hay không?” Nàng lo lắng nhất, liền là nữ nhi trong lòng.
Đường Đường liên tục không nói lời nào, nghe được nương nhà mình hỏi, mới giương mắt nhìn nàng một cái. Tiểu tử nói chuyện bi bô, lại có hình có dáng: “Không sợ. Nương cũng không phải sợ.” Nàng nắm chặt tay nương.
Nàng vốn là an ủi bé con, không ngờ lại được bé con an ủi.
Chân Bảo Lộ hôn hôn nàng, mỉm cười “Ừm” một tiếng.
Chân Bảo Lộ dắt tay nữ nhi, tiến hoàng cung, bị Từ công công dẫn đi Trường Xuân Cung huệ phi Chân Bảo Chương.
Lần trước nàng vào cung, cũng đã là chuyện bốn năm trước.
Chân Bảo Lộ nhìn qua hoa hải đường đầy sân, có cảm giác phảng phất như cách một đời.
Chân Bảo Chương sớm đã trang điểm ăn mặc một phen. Tuy nói nữ nhân vì người mình thích mà trang điểm, nhưng ở trước mặt kẻ địch, cũng là muốn bày ra mặt tốt nhất. Chân Bảo Chương nhìn qua mình trong kính nùng trang diễm mạt khắp người quý khí, đưa tay vuốt ve mặt. Không khỏi than một tiếng.
Thời gian tàn phá, dung nhan nữ nhân dễ dàng suy bại nhất. Đặc biệt là năm ấy nàng vô ý sẩy thai, tổn hại thân thể, dù sao đó tẩm bổ thế nào cũng không trở lại được.
Bất quá Chân Bảo Lộ kia - -
Chân Bảo Chương cũng là nghe nói qua Đồng Châu, bởi vì hoàn cảnh, cô nương bên kia người người làn da màu lúa mạch, hơn nữa eo thô, giọng lớn, không có nửa điểm yêu kiều cô nương hoàng thành. Chân Bảo Lộ thật xinh đẹp, bất quá xinh đẹp kia cũng là nuông chiều đi ra, lúc trước nàng ở Tề Quốc Công Phủ, cái gì tốt Chân Như Tùng đều cho nàng, mà nương nàng Từ thị, cũng là biết bảo dưỡng, thêm ba phần trời sinh xinh đẹp, tự nhiên thành tiểu mỹ nhân thập phần quốc sắc thiên hương.
Mà hiện thời, ở Đồng Châu ba bốn năm, nơi nào còn sẽ có xinh đẹp ngày xưa?
Chân Bảo Chương cảm thấy, nàng mặc dù bởi vì sẩy thai thua thiệt thân thể, nhưng trong cung ăn dùng đều là tốt nhất, như thế nào cũng trẻ tuổi xinh đẹp hơn Chân Bảo Lộ.
Nhưng là, đợi Chân Bảo Chương ra ngoài, nhìn thấy mặc phụ nhân đẹp đẽ quý giá mặc cáo mệnh phục, châu vòng thúy quấn, cao quý tuyệt sắc trẻ tuổi, mới hơi ngẩn ra.
Trong bụng nàng phiền muộn một trận, có chút ít cực kỳ buồn bực, lại quan sát kĩ gương mặt nàng ấy, thấy khuôn mặt nàng ấy không thấy chút nào suy yếu, ngược lại đỏ thắm mềm mại, xinh đẹp động lòng người, so bốn năm trước căn bản không có cái gì khác biệt, chỉ là trên người nhiều một cỗ hàm súc đã làm mẹ.
Chân Bảo Chương dùng sức nắm tay, thuận ánh mắt đi xuống, xem tiểu nam oa mặc tiểu bào màu xanh ngọc nắm tay nàng ấy, tinh xảo trắng noãn như bạch ngọc, nhịn không được sinh lòng ghen tị.
Nếu hài tử của nàng có thể bình an sinh ra, có lẽ còn đáng yêu hơn nhi tử Chân Bảo Lộ.
Chân Bảo Chương nhìn tiểu nam oa bốn năm tuổi, thật là ngọc tuyết đáng yêu, nhưng nàng lại là nửa điểm đều không vui nổi, trên mặt chỉ có thể gượng cười, nhìn tiểu nam oa nói: “Không nghĩ tới nháy mắt một cái, đã lớn như vậy, nhìn cũng thật giống Tiết tướng quân nha.”
Chân Bảo Lộ thấy Chân Bảo Chương tươi cười miễn cưỡng, trong lòng ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Như vậy, Chân Bảo Chương sẽ không dễ dàng động nàng.
Chỉ là nàng nhìn Chân Bảo Chương ăn mặc diễm lệ như vậy, ngược lại nhìn không ra nửa điểm Chân Tam cô nương ngày xưa tâm cao khí ngạo. Lúc ấy, nàng ta xem thường loại nữ tử nùng trang diễm mạt để xinh đẹp nhất. Bất quá, chỉ cần nghĩ đến tình cảnh Chân Bảo Chương trong cung, Chân Bảo Lộ tự nhiên có thể hiểu.
Lúc trước Chân Bảo Chương thân là trắc phi duy nhất của Tĩnh Vương, được sủng ái, sau khi Tuyên Vũ Đế lên ngôi, còn có xu thế độc sủng hậu cung. Nhưng gần hai năm trước, Tuyên Vũ Đế không chỉ mở rộng hậu cung, chiêu mộ tần phi, ngay cả hoàng hậu cũng đã lập. Mắt nhìn tiểu mỹ nhân trong cung càng ngày càng nhiều, Chân Bảo Chương tự nhiên sốt ruột, nếu nàng có thể bình an sinh hạ hoàng tử công chúa, cũng coi là có cái bảo đảm. Có ai ngờ đến, Chân Bảo Chương không có cái phúc khí kia. Lần đó Chân Bảo Chương vu hãm Phúc Yên huyện chủ Thẩm Trầm Ngư, chọc cho Tuyên Vũ Đế cấm túc nàng, sau khi cấm túc chấm dứt, hậu cung đã là một quang cảnh khác, Chân Bảo Chương sao có thể không nóng nảy?
Chân Bảo Chương xác thực không dám động Chân Bảo Lộ. Hậu cung còn nhiều, rất nhiều tiểu mỹ nhân tươi mới, Tuyên Vũ Đế sớm đã quẳng nàng ra sau đầu. Nếu không phải hôm nay có chuyện này, Tuyên Vũ Đế sao có thể nhớ đến nàng? Cho nên nàng dù chán ghét Chân Bảo Lộ, chuyện này, cũng phải làm thỏa đáng.
Chân Bảo Chương kéo Chân Bảo Lộ “Ôn chuyện” một phen, ngay cả Hoắc Thanh Thược không biết chuyện, yên tĩnh đứng ở bên cạnh, nhìn hai người này chung ᴆụng, cũng biết quan hệ hai người này rất kém.
Chân Bảo Chương nói: “Chỗ ở Bản cung đã phái người thu thập thỏa đáng cho ngươi, liền ở thiên điện Trường Xuân Cung, biết thân thể Lục muội muội quý báu, đồ đạc bên trong, mọi thứ ấn Lục muội muội yêu thích. Ngươi nếu có cái gì cần, cứ việc phái người nói cho Bản cung, chúng ta là đường tỷ muội, không cần so đo nhiều. Ngươi chỉ an tâm ở lại, bồi Bản cung.”
Chân Bảo Chương tự nhiên không nghĩ chu đáo như vậy, nhưng Tuyên Vũ Đế lại là cố ý dặn dò qua, muốn để Chân Bảo Lộ ở hài lòng, không thể có nửa điểm thất lễ.
Lúc ấy Chân Bảo Chương cũng là nghi hoặc, thầm nghĩ: Hoàng thượng không phải là muốn bắt Chân Bảo Lộ cùng hài tử nàng ta để đối phó Tiết Nhượng sao? Vì sao còn muốn tốn công tốn sức như vậy?
Chân Bảo Chương khách khí như thế, Chân Bảo Lộ tự nhiên cũng là mỉm cười tạ ơn.
Hai tỷ muội đang nói, Tuyên Vũ Đế đến.
Chân Bảo Lộ đi theo đứng dậy hành lễ, nghe thấy Tuyên Vũ Đế nói “Miễn lễ”, mới thoáng ngẩng đầu nhìn một cái.
Dung mạo Tuyên Vũ Đế tuấn lãng, mấy năm trước còn có một chút hương vị đại nam hài cởi mở, mà giờ khắc này, mặc trên người một bộ long bào màu vàng sáng, gương mặt tuấn tú tỏ ra có chút ít hung ác nham hiểm. Này làm cho nàng nhớ tới chuyện mấy năm trước ở hoàng cung, lúc ấy Tuyên Vũ Đế còn là Tĩnh Vương, bởi vì Chân Bảo Chương khó xử nàng, hắn thế nhưng ngay trước mặt Tiết Nhượng và nàn, hung hăng đánh Chân Bảo Chương một bạt tay. Ánh mắt kia, nàng nhớ tới đều có chút không rét mà run.
Khi đó nàng chẳng qua là cảm thấy đáng sợ, nhưng không nói rõ được là gì. Sau này có một lần Tiết Nhượng mang nàng ra cửa đạp thanh, lúc đến gần một cái cây, vô tình thấy một rắn độc, mới lần nữa cảm thụ cảm giác này.
Tuyên Vũ Đế đã mấy ngày không có tới Trường Xuân Cung, Chân Bảo Chương tự nhiên muốn vững vàng nắm chắc cơ hội này, vừa thấy Tuyên Vũ Đế, liền dính đi lên, nói chuyện lại là mềm giọng nhỏ nhẹ nũng nịu.
Mà Tuyên Vũ Đế, hắn vén áo bào ngồi xuống, cũng không xem Chân Bảo Chương, mặt mày thoáng mang cười nhìn Chân Bảo Lộ.
Chân Bảo Chương ở trong cung nhiều năm, tự nhiên không phải ngốc. Nàng nhìn ánh mắt Tuyên Vũ Đế, trong lòng không khỏi báo động mãnh liệt. Lại nhìn Chân Bảo Lộ, dung mạo so với Ngọc phi thịnh sủng nhất gần đây không biết hơn gấp bao nhiêu lần. Ngọc phi kia xuất thân đê tiện, lúc Tuyên Vũ Đế xuất cung nhặt được ở ven đường một cô bé mồ côi, dựa vào vài phân tư sắc, cùng một đôi mắt ngập nước trong suốt, liền nhập mắt Tuyên Vũ Đế, hai tháng này hết sức được sủng ái.
Ngay cả Chân Bảo Chương không muốn thừa nhận, cũng biết Chân Bảo Lộ thật là đại mỹ nhân. Nàng lo lắng Tuyên Vũ Đế sẽ coi trọng Chân Bảo Lộ, lại nghĩ, Chân Bảo Lộ đến cùng đã thành thân.
Nhưng nghĩ tới điều gì, Chân Bảo Chương “Lộp bộp” một tiếng. Đúng nha, hắn là Hoàng thượng, Chân Bảo Lộ dù đã thành thân thì như thế nào? Nữ nhân trong hậu cung này, cũng không phải là không có người không phải tấm thân xử nữ. Hơn nữa Tuyên Vũ Đế nhìn Tiết Nhượng không vừa mắt, hiện nay nhìn thê tử Tiết Nhượng xinh đẹp, không chừng sẽ dùng phương pháp này để nhục nhã Tiết Nhượng!
Vừa nghĩ như vậy, Chân Bảo Chương liền lo lắng.
Mà Tuyên Vũ Đế, ánh mắt dần dần rơi trên người tiểu nam oa bên cạnh Chân Bảo Lộ, mặt tiểu nam oa rất giống phụ thân hắn, bất quá hai đầu lông mày cũng mơ hồ có chút giống nương hắn, trắng béo ngây thơ, nhìn càng thêm thanh tú chút ít.
Tuyên Vũ Đế cong môi, mặt mày tươi cười như ngậm gió xuân, như trường bối thân thiết vẫy tay nói: “Đến, đến bên cạnh trẫm.”