Chương 98: Ngoại truyện 4: Khói và Lửa
Trans: La Hán
Beta: Anh Đào
Có cơn gió nhẹ thổi qua.
Cảm giác nóng bức, nhưng đã dễ chịu hơn rất nhiều so với nhiệt độ ngang với lò lửa ban nãy. Nghê Yến Quy chợt cảm thấy mùa hạ cũng rất mát mẻ.
Cô không biết chàng trai kia định cõng cô đến chỗ nào. Cô vẫn lướt đi trong không trung.
Cửa sổ phòng Trần Nhung cách sân phơi một khoảng. Nhưng cõng theo một người như cô, tuy thể trọng nhẹ nhưng cậu lại cảm thấy như có hòn Thái Sơn đè xuống, sức nặng của sinh mệnh đặt toàn bộ trên lưng cậu.
Cú nhảy này của cậu rất mạo hiểm, không kịp bám vào ban công, hai người đã rơi vào trong không trung.
May mắn là ga giường và chăn được buộc chặt thành một sợi dây. Cậu mượn lực, nhảy xuống sân phơi như nhảy dù.
Độ dài của dây không đủ, chỉ đủ để cậu suýt soát bám vào mái hiên.
Chiếc kéo ban nãy cậu đã giắt trên thắt lưng, bây giờ dùng nó để cắt ga giường.
Cậu buộc ga giường quanh eo mình và cô gái kia, thắt nút chết. Nhìn cô có vẻ không còn hơi sức nữa, hoàn toàn dựa vào sợi dây ngang hông, miễn cưỡng nằm trên lưng cậu.
Bên dưới có ngươi la lên: “Nguy hiểm quá.”
Một tay Trần Nhung bám chặt một viên gạch trên mái hiên, chầm chậm bò lên trên.
Cô không nói gì, cùng cậu nhích lên trên từng chút một.
Cậu thở hổn hển, hai người buộc vào nhau quá chặt, thắt lưng cọ xát vào nhau, cậu cảm giác mình bị buộc đến mức không thở nổi. Đành nhịn một hơi, cõng cô từ chỗ đầu mái hiên trườn đến lan can, rồi đến chỗ sân phơi tầng hai.
Người qua đường đều thở phào.
Trần Nhung thở hắt ra, lập tức cắt đứt sợi dây buộc quanh eo hai người.
Cô không còn gì chống đỡ, sắp sửa khụy xuống.
Cậu lập tức đỡ vai cô.
Cô rất yên tĩnh, ngả đầu lên bả vai của cậu.
Cậu duỗi tay, kiểm tra hơi thở mũi cô dưới chiếc mũ bảo hiểm. Yếu ớt, nhưng ít ra cũng có. Cậu không dám động chạm lung tung, sợ động vào vết thương sau lưng của cô.
Ở chỗ xa xa, xe cứu thương càng ngày càng đến gần.
Lúc này Nghê Yến Quy mới từ từ tỉnh lại, cô đã nói một câu gì đó.
Trần Nhung không nghe thấy, cậu gỡ mũ bảo hiểm của mình ra, “Gì cơ?” Cậu ghé tai đến trước mặt cô.
Nghe thấy cô nói một câu lí nhí không thể nghe rõ: “Tôi nghĩ lại rồi, không thể tự tiện thề hẹn chuyện chung thân đại sự.”
Trần Nhung không ngờ vào khoảnh khắc sống sót qua tai nạn, chuyện cô nghĩ tới lại là chuyện chung thân đại sự của mình.
Cô lại cất lời, hơi thở yếu ớt, có gắng gượng cũng phải nói: “Nếu còn có người muốn lấy tôi, hôn ước sẽ không được tính. Cậu phải... tới cạnh tranh công bằng.”
Cậu còn có thể làm gì khác, nếu cậu không nhận lời đồng ý, cậu lo cô sẽ tức giận không có chỗ xả. Cậu đành nói: “Được.”
“Hứa rồi đấy nhé. Không có sự cho phép của tôi, cậu không thể lấy tôi, đợi đến khi tôi đưa ra mệnh lệnh, cậu mới có thể đến.”
“Được.”
Cô ngước mắt, mí mắt đã bị ám khói đen, làm nổi bật đôi mắt sáng trong, “Có điều, tôi phát hiện, vẻ ngoài của cậu rất xứng với tôi.”
Trần Nhung: “...” Đây là đang khen cậu hay là khen bản thân cô vậy?
“Đau quá đi... tôi muốn gả cho một anh chàng siêu đẹp trai.”
“Được.” Trần Nhung cảm thấy, giờ phút này đầu óc và cái miệng của mình đã bị chia tách, cậu đồng ý rất nhiều chuyện, nhưng cậu chưa từng suy nghĩ kỹ càng.
Xe cứu hỏa đã đến.
Xe cứu thương cũng đã đến.
Cậu nhìn bác sĩ khiêng cô gái nửa tỉnh nửa mê lên xe.
Bác sĩ hỏi: “Cậu là người nhà sao?”
Trần Nhung lắc đầu.
Bác sĩ thấy lòng bàn tay phỏng đỏ của cậu, bèn nói: “Cậu cũng đến bệnh viện một chuyến đi, vết bỏng cần được xử lý kịp thời, bị nhiễm trùng là phiền lắm đấy.”
Trần Nhung cảm thấy mình chỉ bị thương nhẹ. Nếu không phải Nghê Yến Quy nhào qua chỗ cậu, vết cháy xém đã in lên lưng cậu rồi.
Nghê Yến Quy được đẩy vào phòng cấp cứu.
Một bác sĩ xử lý vết thương cho Trần Nhung ở bên ngoài.
Trần Nhung ngồi bên ngoài phòng cấp cứu. Cậu không biết, lúc cô lao qua chỗ cậu là đang tỉnh táo hay đang mê man.
Cậu nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, ngồi đó thật lâu.
Cho đến khi ông bà Nghê tới, hai người hỏi bác sĩ tình hình thế nào.
Bác sĩ đáp: “Phải quan sát thêm mấy ngày nữa.”
Trần Nhung biết, da là một trong những bộ phận lớn nhất của cơ thể con người, vết bỏng sợ nhất là bị nhiễm trùng sau phẫu thuật.
Giường bệnh trong phòng bệnh có hạn, người bị thương nhẹ như Trần Nhung, bác sĩ nói về nhà nghỉ ngơi là được.
Nghê Yến Quy có ba mẹ chăm sóc, Trần Nhung chỉ là một người xa lạ, cậu không có lý do ở lại nơi này. Căn nhà đã cháy mất, cậu và mẹ cậu tạm thời quay về nhà bà ngoại.
Ngày nào Trần Nhung cũng đến bệnh viện, cậu muốn thăm cô, “thăm” trên mặt chữ*.
*Chữ hỏi thăm sức khỏe (看望) còn có nghĩa là nhìn, trông.
Cô đã bị thương ở lưng, hoặc là nằm úp sấp, hoặc nằm nghiêng. Cô chưa từng quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Trần Nhung đã đến bệnh viện hơn mười ngày, nghe bác sĩ nói: “Cô bé đã qua thời kỳ nhiễm trùng nguy hiểm. Có điều –"
Ông bà Nghê gặng hỏi: “Có điều gì kia?”
Bác sĩ thở dài, “Vùng da kia bị tổn thương quá nặng, chắc chắn sẽ để lại sẹo. Có thể đợi cô bé nghỉ ngơi một thời gian rồi thử làm phẫu thuật cấy da xem sao.”
Ông bà Nghê: “Có thể phục hồi bao nhiêu?”
Bác sĩ: “Chuyện này... tình trạng mỗi người khác nhau.”
Ngày hôm sau, đúng lúc y tá đến thay thuốc cho Nghê Yến Quy, Trần Nhung vô tình nhìn thấy vùng da đó. Ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại dùng điện thoại chụp lại.
**
Nghê Yến Quy biết vết thương của mình sẽ để lại sẹo. Cô đã biết từ lâu, từ lúc cô tỉnh lại cô đã lường trước được chuyện này. Vì đã quá đau, đau đến mức cô không muốn nhớ lại.
Chỉ nghĩ thôi cũng biết chỗ đó rất xấu xí.
Y tá đi tới rồi nói: “Cậu trai kia lại tặng hoa cho em nữa kìa.”
Ngày Nghê Yến Quy tỉnh lại, cô đã nhìn thấy một bó hoa hồng tươi thắm. Trong bó hoa kẹp một tấm thiệp, có mấy chữ rất đơn giản --
Nghê Yến Quy, nhanh khỏe lại nhé.
Nhưng cô không biết đó là chàng trai nào. Chỗ hoa hồng này rất giống với loại hoa mà cô tự tặng mình trước kia, ngay cả tấm thiệp cũng giống y hệt.
Đó là hoa mà chàng trai đội mũ bảo hiểm đưa đến. Không biết vì sao, ký ức về trận hỏa hoạn đó của Nghê Yến Quy rất mơ hồ. Cô chỉ biết mình bị tiêm một mũi thuốc mê, sau đó cô giống như đã mơ một giấc mơ dài. Vậy mà cô lại không nhớ được dáng vẻ của chàng trai đội mũ bảo hiểm kia.
Tại cậu ta suốt ngày đội mũ bảo hiểm. Từ nhỏ khả năng ghi nhớ của cô đã kém, đương nhiên sẽ không nhớ được.
Cô hỏi y tá: “Người đưa hoa trông thế nào ạ?”
Y tá đáp: “Cậu ấy đội mũ bảo hiểm.”
Nghê Yến Quy bĩu môi. Có thể là một người có vẻ ngoài tầm thường. Mặc dù thi thoảng cảm thấy cậu ta là một soái ca, nhưng có thể là ảo giác. Nếu là một anh chàng đẹp trai, vì sao cậu ta suốt ngày đội mũ bảo hiểm, không để lộ mặt?
Ba mẹ cô nhờ vả quan hệ, tìm được một bác sĩ khoa da liễu giỏi giang, nói phải đi làm phẫu thuật cấy da.
Nghê Yến Quy xuống giường soi gương.
Miệng vết thương đã được bôi thuốc, vùng da đó như bị nhuộm màu, vừa vàng vừa đen. Đúng là nhếch nhác hết chịu nổi.
Nghê Yến Quy cảm thấy rất ấm ức. Lẽ ra cô có thể trở thành một đại mỹ nhân, giờ đã thành đứa xấu xí. Chỉ có thể giáng cấp xuống làm tiểu mỹ nhân thôi. Cô nằm phục trên giường, nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, thường xuyên ngây ngẩn.
Cô nghĩ, cô đã xấu đến mức thành một tiểu mỹ nhân, sau này làm sao lấy được đại soái ca nữa.
Chàng trai đội mũ bảo hiểm lại đến tặng hoa, nhưng cậu chưa từng nói chuyện với cô, đưa hoa xong là đi ngay.
Nhưng hôm nay, trong bó hoa đã có thêm một bức tranh.
Không biết tại sao, dường như cô và cậu đã có một sự ăn ý, biết được bức tranh này mang ý nghĩa gì. Cô vội vàng xuống giường, chạy ra khỏi phòng bệnh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của chàng trai kia.
Cô soi gương, để bức tranh lên vùng lưng bên trái của mình.
Không sai, bức tranh này có tỉ lệ một một với vết sẹo, các đường nét của hình vẽ dựa trên hình dáng vết sẹo của cô.
Nghê Yến Quy đã được xuất viện, cùng ba mẹ đến xin giáo sư khoa da liễu tư vấn.
Vì đã xuất viện nên cô không nhận được hoa hồng nữa.
Phẫu thuật cấy da chỉ là biện pháp tạm bợ, cô chợt nghĩ đến bức tranh của chàng trai kia. Đó là một con hồ ly, có chín cái đuôi, nét vẽ đơn giản, chỉ để che lại vết sẹo cho cô mà thôi.
Nghê Yến Quy gọi điện đến tiệm hoa.
Bà chủ nói: “Nhà cậu ấy bị cháy, chuyển đi rồi, không làm việc ở đây nữa.”
“Nếu chị có cơ hội gặp lại cậu ấy, hãy nói với cậu ấy là, cảm ơn hoa hồng của cậu ấy, cảm ơn chú hồ ly của cậu ấy hộ em.” Khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không thể giúp cô lấy lại làn da hoàn chỉnh. Cô chỉ có thể xăm một hình vẽ lên vùng da gồ ghề dúm dó kia để lừa mình dối người.
Nhưng bất ngờ là, hình xăm hồ ly chín đuôi rất đẹp.
Nghê Yến Quy nhận được tin tức của cảnh sát.
Theo lời khai của tên mặt lừa, động cơ ban đầu của hắn là trộm một miếng ngọc, không phải do hắn phóng hỏa. Bếp than vốn đã gây cháy, hắn ta bị ngọn lửa dọa sợ nên mới xông ra ngoài. Vì quá hoảng loạn nên đã quên cởi trói cho cô.
Tên mặt lừa nhận mức án ba năm tù giam.
Cô và Trần Nhung, bất chợt gặp gỡ, đột ngột chia xa, tựa như hai đường thẳng có một giao điểm.
**
Ba năm sau, tại Đại học Gia Bắc.
Ngôi trường này, không được bình thường cho lắm. Người ta đồn rằng, hiệu trưởng của ngôi trường này là một người mắc bệnh “Trung nhị”. Trong trường đầy rẫy những người “bệnh giai đoạn cuối”.
Chẳng hạn như Triệu Khâm Thư - bạn cùng phòng của Trần Nhung, lần đầu gặp ở trong phòng ký túc đã “tạo nét”: “Hey, đừng có si mê mình nhé.”
Trần Nhung đẩy mắt kính, cười ôn hòa.
“Nhung Nhung à.” Triệu Khâm Thư không sợ lạ, chẳng mấy chốc đã đặt tên thân mật cho Trần Nhung, “Lên đại học rồi, cậu đã có kế hoạch yêu đương chưa?”
“Không có.” Trần Nhung chợt nghĩ đến một người. Khuôn mặt rạng rỡ như hoa và bờ lưng đầy vết thương.
Cô ấy nói, khi cô ấy chưa ra lệnh, anh vẫn phải chờ.
Ngày hôm đó, khi anh và Triệu Khâm Thư đang đi trong sân trường, đột nhiên nghe thấy ai gọi một tiếng: “Nghê Yến Quy!”
Trần Nhung quay phắt lại.
“Đây.” Một cô gái đang vươn vai, đứng dậy từ trong bụi cỏ. Cô mặc áo cộc lộ eo cùng chiếc quần sooc ngắn cũn, nhảy lên mấy cái, “Hôm nay thầy giáo điểm danh à?”
“Điểm danh rồi!” Một cô gái khác nói: “Tên của cậu lan truyền mọi ngóc ngách phòng học rồi đấy.”
“Ôi... mình toi đời rồi.” Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy một nam sinh mặc áo sơ mi trắng đứng ở khúc ngoặt.
Cậu ta đeo một cặp kính tri thức, tuấn tú ưa nhìn.
Dường như cô đã từng gặp?
Nghê Yến Quy lại nhìn qua đó một lần nữa.
Nam sinh đó bị một nam sinh khác bá vai. Cậu ta đỡ kính, nói chuyện với người bên cạnh.
Nghê Yến Quy kéo Liễu Mộc Hi, nói: “Mình tuyên bố, mình trúng tiếng sét ái tình rồi.”
Liễu Mộc Hi rất khó hiểu, “Bị ấm đầu à?”
“Mình từng mơ một giấc mơ.” Nghê Yến Quy cười tươi như hoa, “Chàng trai trong mơ giống y hệt nam sinh kia.”
Liễu Mộc Hi ngập ngừng hỏi: “Mộng xuân?”
Nghê Yến Quy không đáp, ánh mắt của cô và Trần Nhung va vào nhau.
“Em đã từng gặp anh ở nơi đâu, ở nơi đâu.” Loa phát thanh trong trường phát lên một giai điệu, “Từng gặp anh ở trong mơ, nụ cười ngọt ngào ấy ngọt ngào biết bao, là anh, chính là anh, chàng trai trong mơ chính là anh.