“Thầy Lý Dục Tinh.” Giám khảo có khuôn mặt chữ điền ngồi bên cạnh Lý Dục Tinh, lớn hơn Lý Dục Tinh hai tuổi. Hai người ngang hàng nhau, nhưng danh tiếng của ông ấy được biết đến sớm hơn Lý Dục Tinh. Ông ấy nhỏ giọng nói, “Cuộc thi này dựa trên sự sáng tạo, tạm thời không nói đến chuyện có thể áp dụng được không. Nhưng đây đều là cánh cửa bước vào đời của bọn nhỏ, ý tưởng có chút khờ dại. Chúng ta là người lớn cả rồi, không thể dùng góc độ khó hiểu của mình để nhìn những tác phẩm bây giờ của bọn nhỏ, chỉ là những đứa trẻ thôi mà, sau này suy nghĩ cũng sẽ lớn dần lên.”
“Phải.” Lý Dục Tinh cười cười, “Là tôi khắt khe quá rồi.”
Điểm cũng đã công bố ra ngoài. Nếu nửa đường sửa lại thì chẳng khác nào làm Lý Dục Tinh mất hết mặt mũi. Người mặt chữ điền hiểu rõ, nên ông ấy không nói gì nữa.
Điểm cuối cùng của Trần Nhung đã được quyết định.
Anh không kiêu ngạo, không nịnh bợ, không vì thất bại mà thấy mất mát.
Vẫn là vẻ mặt tươi cười, khiêm tốn, Lý Dục Tinh cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Nghỉ ngơi giữa giờ, Lý Dục Tinh muốn đi đến cuối hành lang để hít thở không khí.
“Fan cuồng” nhìn thấy ông ấy thì chạy nhanh qua.
“Thầy Lý Dục Tinh.” Đứng trước mặt thần tượng nên “fan cuồng” rất kích động, lời nói cũng nhanh như bay, “Em cũng học ở đại học Gia Bắc.”
“Hậu sinh khả úy mà.” Lý Dục Tinh thả lỏng cà vạt, khách sáo nói, “Gia Bắc có nhiều sinh viên xuất sắc như thế, tôi cảm thấy rất kiêu ngạo.”
“Fan cuồng” ngại ngùng, cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên: “Thầy Lý Dục Tinh có thể ký tên cho em được không ạ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Cảm ơn thầy!” “Fan cuồng” đưa một cuốn sách môn kiến trúc ra, “Ký mặt trên là được rồi ạ, quyển sách này em sẽ cất cẩn thận.”
Lý Dục Tinh thoải mái ký tên mình lên bìa sách.
“Fan cuồng” kích động chà xát tay: “Em biết mà, thầy Lý Dục Tinh, thầy là một kiến trúc sư quan tâm đến mọi người. Em rất thích các thiết kế của thầy, em đã đến triển lãm kiến trúc của thầy hai lần rồi, từ đầu đến cuối các tác phẩm nghệ thuật của thầy đều thật sự quá hấp dẫn.”
“Sau này các em nhất định có thể bay cao bay xa hơn nữa, tương lai là của các em.”
“Fan cuồng” này cũng có trong cuộc biện luận lần hai, anh ta không hiểu tình huống giữa trận đấu lắm, nói: “Buổi sáng, Gia Bắc cũng có một người lên biện hộ.”
“Ừm.” Vẻ mặt của Lý Dục Tinh tươi cười, nhưng trong tim đã run lên liên hồi rồi.
Quả nhiên, “fan cuồng” nói: “Cậu ấy tên là Trần Nhung.”
“À.”
“Fan cuồng” khoe khoang đưa ra bản phác thảo: “Cậu ấy thật sự rất ngưỡng mộ thầy, trong khí chất đều có bóng dáng thầy trong đấy.”
Lý Dục Tinh trả sách và 乃út lại cho anh ta: “Ngại quá, tôi phải đi trước rồi.”
“Mời thầy.” “Fan cuồng” ôm lấy quyển sách, đôi mắt nhỏ sáng như sao trời.
Lý Dục Tinh cảm thấy vô cùng phản cảm với mọi thứ mà Trần Nhung bắt chước ông ấy.
Ông ấy đứng cạnh hành lang, xoa xoa mi tâm mình.
Sau lưng có người nhìn ông ấy, gọi “Thầy Lý”.
Lý Dục Tinh từ từ quay đầu lại, tươi cười, cúi đầu trông thấy Trần Nhung đang ở phía dưới.
Trần Nhung đứng ngắm cảnh ở bờ hồ, cúi đầu, có thể đang trầm tư suy nghĩ cái gì.
Nhiều năm như thế rồi, Lý Dục Tinh cảm thấy nên nói chuyện thật tốt cùng với Trần Nhung.
Ông ấy đi đến bờ hồ, vào thẳng vấn đề hỏi: “Vì sao phải ghi danh khoa kiến trúc?”
Trần Nhung quay đầu, kính cẩn lễ phép nói: “Thầy Lý Dục Tinh?”
Lý Dục Tinh lặp lại câu hỏi lần nữa.
Trần Nhung: “Giáo viên nói đây là khoa đứng đầu. Nên tôi điền vào.”
Lý Dục Tinh: “Vì sao lại muốn đến Gia Bắc học?”
Trần Nhung: “Vì đại học Gia Bắc có học bổng cao nhất.”
Nghe không thấy chút sơ hở gì, mọi thứ đều vừa vừa khéo. Vừa khéo vào trường học giống Lý Dục Tinh, vừa khéo học giống khoa của ông ấy. Nhưng mà, cặp kính này của Trần Nhung không phải vừa khéo, đây là bản sao hoàn hảo của Lý Dục Tinh.
Nghĩ đến câu “ngưỡng mộ” mà fan cuồng kia bảo, Lý Dục Tinh nói: “Chuyện tình cảm của tôi và Trần Nhược Nguyên, nếu có tác động đến cậu, tôi chỉ có thể nói thật xin lỗi.”
Trần Nhung thu lại biểu cảm trên mặt mình.
“Chuyện quá khứ đã nhiều năm thế rồi, tôi hy vọng cậu không cần giả vờ trở thành dáng vẻ của tôi. Cậu không phải người nhà họ Lý chúng tôi, giả vờ giống nhau thì cũng không phải là con của Lý Dục Tinh tôi.” Không còn gì để nói, Lý Dục Tinh nói xong thì bước đi.
Trước khi lên lầu, ông ấy quay đầu nhìn lại.
Trần Nhung nghiêng đầu nhìn lên trời.
Chỉ cần nhìn thấy sườn mặt này, lại khiến Lý Dục Tinh nhớ đến người đàn ông kia.
*
Trần Nhược Nguyên có yêu một người đàn ông – là ba của Trần Nhung, là người cao ngạo, ăn chơi trác táng.
Với một khuôn mặt đẹp trời sinh, làm tan vỡ bao nhiêu trái tim của các cô gái như Trần Nhược Nguyên. Vì ông ta là một người phóng khoáng, nên cũng chẳng chân thành với phụ nữ.
Đi hết một đoạn tình cảm này, Trần Nhược Nguyên nói rằng bà ấy bị lừa. Người đàn ông kia nói dối bà ấy hết lần này đến lần khác, trong miệng ông ta chưa từng có câu nào thật lòng.
Lý Dục Tinh lớn hơn Trần Nhược Nguyên vài tuổi, lúc đó ông ấy đã vào đời rồi. Khi đó ông ấy muốn tìm một người môn đăng hộ đối với mình, Trần Nhược Nguyên hoàn toàn hợp với mong muốn của ông. Lần đầu gặp, bà ấy chỉ là một cô công chúa nhỏ. Ông ấy rất say mê bà.
Ngày gặp lại vừa khéo đúng lúc Trần Nhược Nguyên đang đau lòng. Lý Dục Tinh dùng mỗi ngày một bông hồng để nắm lấy trái tim bà ấy.
Hai người nên duyên vô cùng lãng mạn dưới ánh trăng.
Trần Nhược Nguyên là bông hoa trong nhà kính, gia cảnh giàu có, không lo cơm áo gạo tiền. Xinh đẹp tinh xảo, hơn hẳn các cô gái cùng tuổi khác.
Không đợi bà tốt nghiệp đại học, Lý Dục Tinh đã đến cầu hôn bà ấy.
Sau khi bàn bạc qua, hai nhà làm một bữa tiệc đính hôn. Lý Dục Tinh hứa hẹn, chờ khi Trần Nhược Nguyên tốt nghiệp xong sẽ chính thức cử hành hôn lễ.
Kế hoạch cản không nổi sự biến hóa.
Trần Nhược Nguyên mang thai ngoài ý muốn. Hai mắt bà ấy đẫm nước mắt, liên tục hỏi ông ấy: “Có thể đừng bội bạc em được không?”
Lý Dục Tinh cưng chiều bà ấy nói: “Đương nhiên là anh sẽ không như thế rồi.”
Trước hôn lễ.
Trần Nhược Nguyên không quan tâm đến thứ gì, Lý Dục Tinh cũng thế, ông ấy bắt đầu phấn đấu phát triển sự nghiệp. Công việc cũng rất nhiều, ông ấy cũng bỏ họp mấy lần để cùng vợ mình đi khám thai.
Con gái lớn thuận lợi sinh ra, Lý Dục Tinh lại bận tối mắt tối mũi.
Trần Nhược Nguyên lo cho con mình đến luống cuống tay chân. Mời thêm một người làm và bảo mẫu, bà ấy mới có cảm giác thoải mái chút.
Mấy tháng trước con gái lớn khóc lóc vô cùng nhiều, sau đó, lại chẳng quậy phá nữa, chớp chớp đôi mắt to, vô cùng đáng yêu.
Mẹ Lý Dục Tinh nói: “Giống hệt với Lý Dục Tinh nhà của chúng ta trước kia ghê, đặt xuống giường đã nhắm mắt ngủ, rất đỡ lo.”
Đẹp trai đẹp gái, gia đình mỹ mãn, đây là một đôi vợ chồng khiến mọi người đều hâm mộ.
Đã kết hôn, đã sinh con, công việc hằng ngày của Trần Nhược Nguyên không đổi, có khi sẽ đi shopping, có khi lại đến thẩm mỹ viện. Cũng có đôi khi, bà ấy đến trung tâm tập thể hình tư nhân, bà ấy quản lý rất nghiêm khắc với dáng người và vẻ ngoài của mình.
Nói trắng ra, Trần Nhược Nguyên là một người đẹp bình hoa.
Trong khoảng thời gian Lý Dục Tinh bế tắc trong sự nghiệp, bà ấy lại chẳng giúp được gì, có một câu vô cùng hợp với bà ấy là bên ngoài xinh đẹp nhưng đầu óc trống trơn.
Trong công việc, Lý Dục Tinh luôn hợp tác với phụ nữ, vô cùng xuất sắc vô cùng quyết đoán. Có đôi khi ông ấy cũng nghĩ, nếu Trần Nhược Nguyên có chút quyết đoán thế thì tốt rồi. Cá và gấu không thể có cả hai được.
Đối tác nữ này cũng không phải người quá ham mê danh vọng. Thỉnh thoảng, sẽ cùng Lý Dục Tinh đến nhà hàng Tây ăn cơm với hoa hồng và rượu vô cùng lãng mạn, hoặc là đến ngọn núi cao nhất trong thành phố, cùng ngắm mặt trời mọc.
Đó là một khoảng thời gian rất dài để thử nghiệm.
Nhưng ông ấy thích là Trần Nhược Nguyên, một cái nhăn mày cười của bà ấy đều đẹp động lòng người. Bà ấy giống hệt một con 乃úp bê nhỏ yếu ớt, ông không nhịn được mà cảm thấy thương tiếc cho bà.
Hơn nữa, thời gian lâu, ông ấy lại phát hiện người phụ nữ hợp tác chung này tuy có thể hỗ trợ cho sự nghiệp của ông ấy, nhưng trong cuộc sống, người phụ nữ đó lại quá mức mạnh mẽ.
Vợ ông đẹp và hấp dẫn hơn nhiều.
Lúc đấy, Trần Nhược Nguyên lại mang thai đứa con trai thứ hai.
Lý Dục Tinh từ chức ở sở nghiên cứu thiết kế, cắt đứt mối quan hệ với người phụ nữ hợp tác chung kia. Ông ấy thu lại tâm tư, dành một lòng để yêu thương vợ mình.
Có lẽ vợ ông ấy đã bị ђàภђ ђạ bởi con nhỏ rồi. Bà ấy đối với con trai mình không thân thiết giống như con gái.
Vợ ông ấy nói, con trai rất bướng bỉnh.
Lý Dục Tinh cười: “Trước đây đều như thế, con trai không đứa nào không nghịch cả.”
Mẹ ông ấy cũng vạch trần lời ông ấy nói: “Trước kia con cũng rất ngoan.”
Lý Dục Tinh và bạn mở văn phòng kiến trúc sư. Lên làm ông chủ, nên so với lúc ở sở thiết kế thì ông ấy càng bận hơn.
Vợ ông ấy lại bị con trai chọc giận không nhẹ, mà ông ấy lại bận việc suốt một đêm. Trong nhà lại mời thêm một bảo mẫu, ai cũng không thể dỗ dành con trai ông ấy được.
Trần Nhược Nguyên cũng khóc lóc vài lần, gọi điện cho chồng mình.
Lý Dục Tinh bớt chút thời gian về nhà, nhìn thấy con trai đang ở cửa sổ, bàn tay nhỏ bé mở cửa sổ. Nếu không phát hiện đúng lúc chắc thằng bé có thể té từ cửa sổ xuống.
Mà khi đó, Trần Nhược Nguyên đang ngủ cùng con gái lớn.
Lý Dục Tinh cũng trách móc Trần Nhược Nguyên vài câu.
Bà đỏ mắt.
Ông lại nhẹ giọng dỗ dành.
Trong nhà có một bảo mẫu lớn tuổi, lặng lẽ nói với ông ấy: “Bà chủ không thích cậu con trai này.”
Không biết sao, trong lòng Lý Dục Tinh lại đập mạnh, nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “À, chắc do bướng bỉnh đấy. Cô ấy à, bản thân vẫn còn là cô gái nhỏ, không giận con trai lâu đâu.”
Bà bảo mẫu cười mỉa: “Lớn thế rồi mà vẫn là cô gái nhỏ à.”
Con trai đi học nhà trẻ, lại khiến nhà trẻ hỗn loạn.
Ngẫu nhiên có một ngày, Lý Dục Tinh đến đón con tan học. Hỏi giáo viên thì giáo viên nói, không có bạn nhỏ ông ấy muốn tìm.
Thì ra, ông ấy gõ nhầm chữ, nhớ nhầm tên nhà trẻ của con trai mình.
Trong giới kiến trúc cạnh tranh rất gay gắt. Các công ty nổi tiếng có quy mô càng lớn hơn. Công ty mới thành lập của Lý Dục Tinh càng cẩn thận gấp bội. Ông ấy không có thời gian quan tâm đến con mình. Bất luận là con trai hay con gái.
Trần Nhược Nguyên nói, bà ấy không thể trông hai đứa nhỏ.
Lý Dục Tinh đau đầu, mời mẹ ông đến nghĩ cách.
Mẹ ông ấy đột nhiên hỏi: “Vợ chồng hai đứa không phải đều là hai mí sao? Vì sao lại sinh ra một đứa con trai có mắt một mí?”
Lý Dục Tinh nghe thấy thì tim đập mạnh hơn. Không rõ, không biết lý do, ông ấy cũng không biết vì sao.
Trần Nhược Nguyên giải thích nói: “Không phải là mắt một mí, mà là hai mí trong.”
Mẹ ông ấy lại nghiên cứu tiếp: “À, là hai mí trong.”
Trái tim của Lý Dục Tinh cũng dịu lại, ông ấy nhìn con trai: “Thằng bé còn nhỏ, chưa hiện rõ. Sau này chính là hai mí.” Trưởng thành sẽ trở thành cặp mắt to tròn, cũng giống con gái.
Trần Nhược Nguyên còn để ý đến đứa con trai mình có hai mí hay không hơn cả ông.
Ngày đó, Lý Dục Tinh nhìn thấy bà ấy đang kéo kéo mí mắt của con trai mình lên.
Con trai chẳng vui vẻ gì, liếc mắt, đưa tay kéo mặt Trần Nhược Nguyên.
Lý Dục Tinh nhanh chóng kéo con trai và vợ mình ra. Ông ấy dở khóc dở cười: “Ánh mắt trời sinh, như thế rất tốt mà. Càng đẹp hơn.”
Trần Nhược Nguyên im lặng.
Lý Dục Tinh không có thời gian dạy con trai, nên mời bảo mẫu thì mời, nên mời giáo viên đến cũng mời đến, ông ấy cũng chẳng keo kiệt.
Trần Nhược Nguyên rất đau lòng con gái nên cũng xem nhẹ con trai mình.
Hình như đứa con trai cũng chẳng gần gũi ba mẹ, thường một mình chơi chơi vui vẻ.
Lý Dục Tinh nói với vợ: “Tuy con trai còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng thằng bé chẳng ngốc, ai thích nó, ai không thích nó, nó đều biết hết đấy, em đừng để bản thân mình thiên vị rõ ràng như thế.”
Trần Nhược Nguyên cảm thấy muốn khóc: “Trừng phạt không được, mắng không được, em còn có thể làm gì bây giờ? Sao em lại sinh ra thứ oan nghiệt thế này.”
Lý Dục Tinh để tay lên môi bà ấy: “Đây là con trai, không phải oan nghiệt.” Ông ấy rút chút thời gian, cùng con gái và con trai chơi trò chơi.
Con trai căn bản không nghe theo ông ấy, cái miệng nhỏ nhắn hỏi ba cậu là ai.
Ông nói: “Ba là ba con đây.”
Con trai lắc đầu: “Chưa thấy qua.”
Không phải là chưa thấy qua mà là ít được thấy, Ba ngày là hết hai ngày Lý Dục Tinh không về nhà, con trai ông ấy quen người làm vườn còn hơn ông.
Lý Dục Tinh nghĩ ông ấy nên chăm sóc con mình nhiều hơn, nhưng con trai ông cũng chẳng biết đã đi đâu.
Mãi đến khi, Lý Dục Tinh nhận được lời trách móc của hàng xóm. Thì ra là do con trai ông ném đá trúng kính cửa nhà hàng xóm.
Vợ ông ấy đưa con trai đi học nội trú để được dạy dỗ. Kết quả, tính tình của con trai càng thêm vô pháp vô thiên.
Ông ấy nói: “Nhà họ Lý chúng ta chưa từng có gien không tốt như thế.”
Ông ấy lại mời một thầy giáo.
Trong nhà lại gà bay chó sủa từ năm này sang năm khác.
Đứa nhỏ cũng từ từ lớn lên. Sự nghiệp của Lý Dục Tinh cũng dần dần phát triển.
Trần Nhược Nguyên nói, bà ấy muốn sinh thêm cho ông một đứa bé nữa.
Lý Dục Tinh biết, mấy năm nay, bà ấy đã bị đứa con trai này làm cho tiều tụy rồi.
Kế hoạch tạo người thành công. Trần Nhược Nguyên mang thai, sự vui vẻ dần xuất hiện trên mặt bà ấy. Bác sĩ siêu âm tiết lộ giới tính em bé.
Bà ấy nói cho con gái biết: “Con nha, sẽ có một em trai đấy.”
Con gái mở to cặp mắt to tròn: “Con muốn có em trai.”
Lý Dục Tinh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của con gái: “Lại là một em trai.”
Ngày mang thai Trần Nhược Nguyên cười nhiều hơn, bà ấy dọn lên lầu trên ở, hoàn toàn đưa con trai giao cho bảo mẫu.
Mà Lý Dục Tinh, từ lâu đã chẳng còn thân thiết với con trai nữa rồi.
Bảo mẫu lén lén nói chuyện, nói người nhà này trọng nữ khinh nam.
Lý Dục Tinh trên đường về nhà vừa khéo nghe thấy, ông ấy nói: “Trừ hết tiền lương hôm nay đi.”
Cuối hành lang là con trai của Trần Nhược Nguyên. Cậu đã trưởng thành và không hề biến đổi thành cặp mắt to tròn của nhà họ Lý. Như Trần Nhược Nguyên nói đó là mí lót.
Cậu không gọi Lý Dục Tinh.
Lý Dục Tinh cũng chẳng kêu cậu.
Cậu nhanh chóng chạy xuống lầu.
Lý Dục Tinh tính thời gian, vợ ông ấy sẽ mau trở lại.
Hôm nay, công ty có cuộc họp đấu thầu, Lý Dục Tinh bỏ lỡ thời gian kiểm tra thai kỳ của vợ mình. Vợ ông cũng dần quen với sự bận rộn này nên cười cười bước đi.
Sau đó lại sau đó, Lý Dục Tinh vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng. Hội nghị đấu thầu làm gì quan trọng bằng vợ ông ấy đi kiểm tra thai kỳ…
Rồi một ngày kia, vợ ông không giữ được con trai ông.
Cái tên hỗn thế ma vương kia trong nhà, cũng chẳng có chỗ nào giống ông. Là mẹ của ông phá vỡ lời nói lừa mình dối người của ông, nói rằng muốn đi xét nghiệm ADN.
Ngày Lý Dục Tinh nhận được kết quả, dưới bầu trời đang mưa to. Ông ấy và Trần Nhược Nguyên đến với nhau, nước chảy thành sông. Chia tay nhau cũng thế.
Nếu đứa nhỏ trong bụng bà ấy có thể thuận lợi sinh ra, có lẽ hai người còn có thể thay đổi.
Nhưng, đứa bé đó đã bị con trai của người đàn ông kia đá rơi mất rồi.