Khuôn mặt Nghê Yến Quy không cảm xúc, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Ăn đồ nướng.”
Cô bĩu môi, “Anh sẽ không hạ độc chứ?”
Trần Nhung nhìn cô một cái, “Khả năng anh hạ thuốc mê còn lớn hạ thuốc độc.”
Cô tin lời này của anh, không phải tin anh thật lòng mà là phân tích từ thói hư tật xấu của anh chàng này, anh không đến mức muốn lấy mạng của cô. “Sân trường rộng thênh thang mà đến một người bạn để đi ăn nướng cùng cũng không tìm được, anh quan hệ tệ quá đấy.” Cô phát ra tràng cười chế giễu.
“Không phải không tìm được, mà là không muốn tìm.” Anh giải thích, “Tối nay anh không vui.”
“Anh không vui thì liên quan gì tới tôi? Tôi càng vui đấy.”
Trần Nhung chợt nói: “Ngày mai đã là ngày thi rồi.”
“Ồ, hóa ra là căng thẳng trước cuộc thi.” Cô cố tình cười nửa miệng, “Sao thế? Ngay cả việc điều chỉnh tâm trạng anh cũng không biết sao?”
“Nếu không chia tay, anh nhất định có thể điều chỉnh được.”
Nghê Yến Quy nhếch mày, “Lý Quân đâu?”
“Anh với cô ấy không có gì để nói.” Mặc dù là chị em ruột nhưng hai người có một chủ đề cấm kỵ -- Lý Dục Tinh.
“Nghe cứ như tôi và anh có chuyện để nói ấy, trong lòng anh giấu bao nhiêu bí mật, tôi đều không biết kia kìa.”
“Anh và Lý Quân lớn lên bên nhau từ nhỏ, không dính dáng tới chuyện nam nữ.” Có điều, sau khi mẹ ly hôn, hai người không còn xưng chị em với nhau ở bên ngoài nữa. Bởi vì Trần Nhược Nguyên không muốn, vì Lý Dục Tinh cũng không bằng lòng. Hai chị em đã hình thành một sự ăn ý với nhau, chỉ nói đối phương là bạn.
Nghê Yến Quy khoanh tay, “Ờ.”
Trần Nhung: “Em tin hay không thì tùy em.”
Tin không? Không hẳn là vậy. Nhưng nếu nói hoàn toàn không tin thì không phải thế. Nghê Yến Quy và Lâm Tu cũng từng có tin đồn hồi học cấp hai. Ban đầu họ cũng từng giải thích nhưng về sau cũng chẳng buồn nói nữa.
Những lời của Trần Nhung có thể là thật, anh và Lý Quân chỉ là bè bạn của nhau mà thôi. Nhưng anh đã nói dối quá nhiều, cô không biết phải phân biệt thật giả thế nào?
Cũng giống như tối hôm nay, anh đã vẽ rồi gửi cho cô một bức thư khiêu chiến.
Cô cứ tưởng là thật. Cô đang ôm một bụng tức, lần trước họ đã đánh được nửa trận trước cửa tòa nhà nghiên cứu, hôm nay vừa hay có thể đánh tiếp nửa trận còn lại. Ai dè lại là một cái bẫy.
Đồ lừa bịp.
Trần Nhung: “Cuộc thi thiết kế lần này là hình thức biện luận, phải đối mặt với ban giám khảo.”
“Chỉ là một cuộc thi thiết kế thôi mà, có phải thi cuối kỳ đâu, thua rồi còn phải thi bù.” Nghê Yến Quy ngửi thấy mùi thịt nướng với thì là Ai Cập, quay sang nói với Trần Nhung: “Quan trọng là tham gia.”
“Em đang an ủi anh sao?”
Cô lập tức phủ nhận: “Tôi sợ một mình anh khó ở, giữ rịt tôi ở chỗ này.”
Trần Nhung thu dao lại, “Nghê Nghê, chỉ một tối thôi. Coi như chúng ta tạm hoãn ngày chia tay, cho anh một buổi tối thư thả, anh không muốn ở một mình.
Trong số những người biết chuyện, Lý Quân là chị gái của anh. Ở trước mặt chị ấy, Lý Dục Tinh là cái tên không thể nói ra.
Chu Phong Vũ hiểu tính tình của Trần Nhung, nhưng Trần Nhung chưa từng tỏ ra yếu đuối với Chu Phong Vũ.
Mà Nghê Yến Quy, anh bộc lộ càng nhiều thì hi vọng với cô càng trở nên mong manh. Nhưng không thể phủ nhận rằng, giãi bày niềm khát khao của anh với cô là một chuyện rất thoải mái. Anh giống như đang giải quyết dứt khoát, từng bước tiến gần về phía vách núi. Cuối cùng anh sẽ chỉ có một mình, lời nói dối đã khắc sâu vào xương tủy của anh. Dù tiếp xúc với ai anh cũng có chuyện giấu giếm, nhưng khác ở chỗ anh giấu chuyện gì và giấu bao nhiêu mà thôi.
Tối nay anh đã cho cô gái trước mặt một miếng mồi nhử, cô cũng đã cắn câu. Anh thích sự thẳng thắn như thế này của cô.
Nghê Yến Quy tự dưng lại nhớ đến cái ngày Trần Nhung lên cơn sốt, nói không thích bóng tối. Bây giờ anh nói, anh không muốn ở một mình. Theo phân tích của cô, “vòng sáng” của học sinh giỏi quá chói mắt, trái lại áp lực càng lớn. Người giống như cô đây, thi thố hoặc tiến năm bậc hoặc tụt năm bậc cũng chẳng quan trọng. Trần Nhung thì khác, nếu anh rơi từ hạng nhất xuống hạng năm, đó sẽ là tin tức chấn động.
Ở trên cao không chịu nổi gió lạnh, hóa ra là đạo lý này.
Thấy anh ăn một mình ngon lành, cô hỏi: “Chỉ ăn nướng thôi à?”
Trần Nhung: “Em muốn hẹn hò ở chỗ khác, anh cũng tháp tùng được.”
“Mơ đi cưng.” Nghê Yến Quy đã thấy thèm ăn, “Hôm nay tôi không giỏi bằng người ta, tôi chịu chơi thì chịu thua. Ăn nướng thì ăn nướng.” Nam tử hán đại trượng phu co được duỗi được.
Trần Nhung đặt hộp giữ nhiệt lên một gốc cây khác.
Nghê Yến Quy cúi xuống nhìn, “Anh mua nhiều thế.”
Anh thành thật trở lời: “Vì sức ăn của em nhiều.”
“Nói trước nhé, đồ nướng không phải một suất ăn. Trước đây do tôi tức quá nên không nói chuyện tử tế với anh, hôm nay vừa hay có thể nói rõ. Tôi và anh đều là phần tử xấu, có thể làm bạn được, nhưng yêu đương thì tuyệt đối không thể. Tôi biết cái nết của tôi cũng chẳng ra sao, tôi hiểu bản thân quá rõ rồi, hận nhau thấu xương chẳng thà chia đôi hai ngả.”
“Trong vũ hội em có tìm được đối tượng mới không?”
Nghê Yến Quy đeo găng tay dùng một lần, cầm một xiên mực, cắn một miếng, “Ưm... thơm quá.” Nước sốt của quán nướng này hợp khẩu vị của cô, không mặn không nhạt.
Cô mượn chuyện này để che giấu cảm giác chua xót trong lòng. Quả thực họ không nên gặp nhau, mỗi lần cô đều nhắc nhở anh rằng hai người họ đã chia tay rồi, cũng là đang nhắc nhở chính mình. Cô cảm thấy chua xót, cô nhớ bảo bối ngoan hiền của trước kia -- Một Trần Nhung chưa từng tồn tại.
Trần Nhung trở nên trầm mặc, ánh mắt của anh rơi vào khuôn mặt của cô.
Cô nhìn xiên nướng, nói: “Còn nhìn nữa là tôi móc mắt anh ra đấy.”
Con dao đã được Trần Nhung cất đi, để ngay bên cạnh.
Anh duỗi tay qua đó.
Nghê Yến Quy lập tức chộp lấy con dao. Màn dọa dẫm của cô chưa bao giờ có hiệu quả.
Anh búng một cái vào mu bàn tay của cô.
Tay cô mềm ra.
Con dao lại chuyển sang tay anh. Anh không uy hiếp cô nữa mà nghiêng người, ngậm lấy con hàu múp míp trong miệng cô, rồi anh hôn cô một cái.
Nghê Yến Quy nói: “Đến giờ rồi.”
Buổi tối phát sinh ngoài ý muốn này có thời hạn. Vừa qua mười hai giờ, đã sang ngày hôm sau. Buổi tối vụng trộm cứ lặng lẽ trôi qua như thế.
Lúc này đã là mười hai giờ hai phút.
Nghê Yến Quy không rõ, lúc người khác yêu đương, chia tay sẽ nhanh gọn dứt khoát hay dây dưa lằng nhằng. Cô thấy rất ௱ôЛƓ lung, cô từng tự hỏi mình còn thích Trần Nhung hay không? Nhưng chẳng có đáp án.
Cô đành phân tích từ lý luận, chắc là không thích nữa.
Cô cảm thấy, mấy lần nói chuyện với Trần Nhung trước đó đáng nhẽ nên chọn địa điểm ở nhà hàng. Giống như bây giờ, mùi thịt nướng thơm phức, cô đã giải quyết cơn xong cơn đói, cơn giận cũng nguôi đi. “Chúng ta cũng từng cãi nhau, từng đánh nhau rồi mà vẫn có thể cùng nhau ngồi ở đây ăn đồ nướng, có thể thấy chúng ta yêu dễ chia tay nhanh. Chỉ là tôi không thích anh nữa, không phải căm thù anh sâu sắc. Tôi hi vọng... anh hạnh phúc vui vẻ.”
Trần Nhung giữ lấy cô, “Nghê Nghê, em nói chúng ta vẫn có thể cùng ngồi ở đây, bình tĩnh hòa nhã, vậy –"
“Cái tôi để mắt là khí chất của anh.” Nghê Yến Quy thở dài, “Người tôi thích, không phải là anh.”
**
Sinh viên năm nhất và sinh viên năm hai đều có đội tham gia cuộc thi. Đội năm nhất là Trần Nhung và một bạn học khác, đội năm hai có ba người.
Sáng thứ bảy, sáu thầy trò đi đến địa điểm diễn ra cuộc thi.
Xe đi ngang qua con đường dốc. Rèm cuốn được kéo lên một nửa, cửa kính mở toang. Trước cửa "Hữu Liễm Hữu Diện" không có ai, chắc hẳn họ đã vào bên trong.
Ánh mắt Trần Nhung tối đi.
“Trần Nhung.” Giáo viên bỗng gọi tên anh.
“Vâng.” Anh quay đầu lại.
“Cuộc thi thiết kế này rất có ích cho việc rèn luyện trí lực và thể lực. Mọi người mua ít bánh mì, thời gian nghỉ trưa rất ngắn.”
Trần Nhung: “Vâng ạ.”
Giáo viên lại nhắc đến Lý Dục Tinh: “Ông ấy cũng bước ra từ Gia Bắc đấy.”
Một sinh viên năm hai là “fan cuồng” của Lý Dục Tinh, “Bản thiết kế ban đầu của ông ấy khá truyền thống. Cuộc thi sau này, phong cách của ông ấy có thay đổi lớn, giành được giải nhất, sau này đã trở thành bậc thầy rồi.”
Thầy giáo cười cười, “Lát nữa thầy sẽ giới thiệu cho các em.”
“Fan cuồng” chà tay vào nhau.
Mấy sinh viên khác nhảy cẫng lên hoan hô.
Một năm Lý Dục Tinh sẽ mở mấy buổi triển lãm kiến trúc, nhưng chưa từng giao lưu với người thăm quan triển lãm. Trần Nhung và Nghê Yến Quy đi xem triển lãm, biết sẽ không gặp được Lý Dục Tinh.
Nhưng hôm nay không giống lần trước.
**
Buổi trưa là giờ thảo luận phương án thiết kế, buổi chiều là thời gian biện luận. Thời gian vô cùng gấp gáp, đến trưa đám sinh viên ai nấy tự ăn lương khô, bắt đầu sắp xếp mạch tư duy, chuẩn bị cho cuộc thi vào buổi chiều.
Trần Nhung đến phòng vệ sinh rửa mặt, lau sạch mắt kính.
“Fan cuồng” cũng đứng trước bồn rửa tay, anh ta nhìn Trần Nhung ở trong gương, thầm nghĩ mình từng nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa như thế này ở đâu rồi nhỉ? Sau đó anh ta bỗng nói: “Ây, khí chất của cậu giống thầy Lý Dục Tinh phết đấy.”
Trần Nhung chỉ mỉm cười.
Cánh sinh viên đến phòng học trước tiên.
Lý Dục Tinh và mấy vị giám khảo đi vào phòng. Ông ấy đã là một bậc thầy kiến trúc, có hai vị giám khảo trẻ tuổi hơn ông nhưng ông ấy vẫn nhường đường cho họ.
Hai người họ ái ngại, cùng một lúc làm động tác “mời” với ông ấy.
Mấy người cứ nhường nhau đi vào.
Cuối cùng Lý Dục Tinh vào phòng trước, ông ấy lịch sự cảm ơn hai người kia.
Hai đàn em khom lưng, cúi chào ông ấy.
Ngồi vào ghế giám khảo, Lý Dục Tinh nhìn về phía này.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Nhung, khuôn mặt ông ấy lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng bị che giấu rất nhanh, ngay tức khắc lại nở nụ cười hiền hòa. Ông ấy nhìn cánh sinh viên như thể ai cũng đều là con của mình vậy.
Ông ấy luôn giữ vẻ mặt ôn hòa, lướt mắt nhìn một vòng, âm thầm quan sát Trần Nhung.
Trần Nhung cúi đầu.
Có người gọi: “Thầy Lý Dục Tinh?”
“Bắt đầu đi.” Lý Dục Tinh thản nhiên, lẳng lặng nghe sinh viên biện luận.
Ông ấy vẫn luôn cảm thấy, môn học nghệ thuật có liên quan tới năng khiếu.
Trần Nhược Nguyên nói, Trần Nhung cũng muốn phát triển theo hướng nghệ thuật.
Lý Dục Tinh không nghĩ như vậy, nhưng ông ấy tuyệt đối không ngờ, Trần Nhung lại vào khoa kiến trúc thật.
Có người hỏi: “Thầy Lý Dục Tinh, thầy thấy bài này thế nào?”
Lý Dục Tinh sực tỉnh, mỉm cười với chàng trai trên bục, khích lệ: “Phương án của em rất đặc sắc, quan trọng là em đã kết hợp được tính riêng tư và tính công cộng một cách chừng mực. Ý tưởng sáng tạo vô cùng hay.”
Ông ấy nhận xét xong, đến lượt vị giám khảo khác.
Lý Dục Tinh lại lơ đãng.
Trần Nhung đang đuổi theo bước chân của ông ấy. Vì sao lại đuổi theo? Hoặc có lẽ đây là một kiểu sùng bái, từ đó chứng minh thành tựu và địa vị của ông ấy.
Cánh sinh viên lần lượt từng người bước lên bục.
Sau bài thi của bốn sinh viên, đến lượt Trần Nhung lên biện luận.
Lý Dục Tinh bất giác ngồi thẳng người, ánh mắt rất phức tạp.
Bản thiết kế của Trần Nhung là một trường mầm non, anh nói, mục đích chính của bản thiết kế là mong muốn nhìn thấy nụ cười trẻ thơ.
Lý Dục Tinh có cảm giác mình như bị cái gì đó đập trúng. Nụ cười ngoan ngoãn của Trần Nhung lại biến thành gai nhọn trong mắt ông ấy.
Vị giám khảo trước đó bày tỏ sự khen ngợi với Trần Nhung.
Trần Nhung lịch sự nói cảm ơn.
Lý Dục Tinh nói lạnh nhạt: “Cậu nghĩ kiến trúc là một thứ vạn năng sao? Vấn đề giáo dục trong gia đình không thể giải quyết thông qua kiến trúc, nếu cậu mong muốn mọi đứa trẻ đều tươi cười, có lẽ cậu thích hợp làm giáo viên mầm non hơn đấy.” Lời nhận xét gay gắt.
Đám sinh viên chưa lên bục nghe xong đều hoảng sợ.
Những giám khảo khác cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Nụ cười của Trần Nhung vẫn không thay đổi, “Cảm ơn ý kiến của thầy Lý Dục Tinh, em sẽ tiếp tục cố gắng.”
Nụ cười của Trần Nhung là sự bắt chước, là giả, mọi thứ đều là giả. Lý Dục Tinh dứt khoát hạ điểm của Trần Nhung xuống.
Những vị giám khảo khác nhìn ông ấy bằng ánh mắt kỳ quái.
Lý Dục Tinh cũng nhận ra mình đã mất khống chế. Ông ấy tạm gỡ kính, nhéo sống mũi.
Lâu lắm rồi ông ấy không gặp Trần Nhung. Thậm chí ông ấy còn cảm thấy, dáng vẻ của cậu trai này đã sớm phai nhạt đến mơ hồ. Nhưng đến hôm nay ông ấy mới nhận ra, ông ấy vẫn nhớ rõ.
Trần Nhung rất giống người đàn ông kia.
Người đàn ông kia là một tên cao ngạo, quái đản, là một tên điên ngang bướng.