Đôi tình nhân trước kia hận một ngày hai mươi tư giờ không thể dính lấy nhau, một khi hai bên đều không liên lạc thì cũng không trùng hợp gặp được nhau nữa.
Qua hai ngày, Lô Vĩ phải đi trả lại quần áo đã thuê.
Hoàng Nguyên Lượng vẫn mê mệt áo khoác vượn người.
Đổng Duy Vận: "Có cơ hội gặp người đẹp à?"
Hoàng Nguyên Lượng: "Khoác áo khoác vượn người Thái Sơn, sao có thể có cơ hội gặp được người đẹp chứ? Mình gặp được một con tinh tinh còn to hơn mình."
Đổng Duy Vận: "Dù gì cậu còn gặp được một con tinh tinh lớn, coi như anh hùng tinh tinh luyến tiếc nhau. Mình thì sao, toàn bộ hành trình tịch mịch trống rỗng lạnh lẽo. "
Hoàng Nguyên Lượng hỏi Lô Vĩ: "Dạ hội hóa trang năm nay của chúng ta có dưa gì hot hòn họt không?"
Lô Vĩ cười một tiếng với vẻ cao thâm khó lường: "Thời đại đổi dời, năm nay các bạn chuộng mâu thuẫn đối lập, ôm ấp tình cảm lãng mạn kém hơn năm ngoái. Có điều cũng không phải là hoàn toàn không có dưa." Nói xong anh ta nhìn về phía Nghê Yến Quy một cái.
Đổng Duy Vận: "Là dưa gì?"
Lô Vĩ cân nhắc: "Tin bên lề có khả năng là tin đồn thôi. Hẹn hò trước hoa dưới trăng gì đó, ví dụ như kiểu này."
"Ai với ai chứ?" Hoàng Nguyên Lượng hỏi.
Đầu lưỡi Lô Vĩ gảy gảy về phía hõm răng bên trái, anh ta không nói ra là ai.
Nhưng dưa bên lề này, trong lớp không chỉ một mình Lô Vĩ biết. Có bạn học cũng đang buôn chuyện. Đương nhiên, để ý tới Nghê Yến Quy, bọn họ chỉ lén lút buôn chuyện thôi.
Nghê Yến Quy phát hiện ra bạn học nhìn về phía cô với ánh mắt thương hại và nghiền ngẫm. Mỗi khi cô nhìn sang, mấy người bạn học kia lập tức nhìn hết Đông lại nhìn tới Tây, ra vẻ đang trò chuyện, khẽ ngoắc móng nhỏ với ngoài cửa sổ, đúng là dáng vẻ “Lạy ông tôi ở bụi này.”
Nghê Yến Quy hỏi Lô Vĩ: "Tin đồn gần đây có liên quan tới mình sao?"
Lô Vĩ chọc chọc hõm răng: "Không có, không có đâu!"
Cô ra khỏi phòng học.
Lâm Tu gõ Lô Vĩ một cái: "Dáng vẻ vừa rồi của cậu chột dạ lắm đó."
Lô Vĩ sờ sờ mặt: "Thật hả?"
"Nói gì, có chuyện gì liên quan tới cô ấy?"
"Thật ra không phải liên quan đến chị Yến, mà liên quan đến người kia của cô ấy."
"Trần Nhung?"
"Ừ ý." Lô Vĩ kéo Lâm Tu đến bên cửa sổ, thấp giọng nói: "Ngày dạ tiệc ý, Lý Quân lén chạy ra ngoài hẹn hò với Trần Nhung."
"Lý Quân?" Lâm Tu giống như máy nhại lại hình người.
"Có người thấy Trần Nhung từ tòa nhà nghiên cứu mỹ thuật đi ra, sau đó lại có một cô gái đeo mặt nạ đi ra." Lô Vĩ nói: "Vốn là có mặt nạ, không ai biết cô gái đó là ai. Nhưng mà bộ lễ phục màu xanh nước kia của Lý Quân quá đẹp, chuyện của hai người bọn họ không tài nào giấu được, truyền đi tin đồn."
Lâm Tu gật đầu: "Đúng rồi, chỉ là tin đồn, đừng có nói cho Nghê Yến Quy nghe. Có chứng cứ thì gửi cho mình."
Lô Vĩ không nói, Lô Vĩ không nói, nhưng thế nào lại vẫn có người muốn bàn tán.
Nghê Yến Quy đi tới dưới lầu ký túc xá.
Trương Thi Liễu đang ba hoa khoác lác, cô ta cười hai tiếng ha ha: "Tôi biết ngay mà, con gái xuống nước quá nhiều chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, còn chơi cọc đi tìm trâu. Đàn ông ấy à, vật tới tay quá dễ dàng sẽ không quý trọng đâu." Con gái chưa tới hai mươi tuổi, nói đến buôn dưa giống như tam cô lục bà, một tay bày ra tay hoa*, trái rung phải lắc.
*Tam cô lục bà: Chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa. Còn tay hoa (Lan hoa chỉ) ý chỉ ngón tay xếp thành hình hoa lan. (hình minh họa bên dưới)
Cô gái đối diện thấy Nghê Yến Quy tới, nháy mắt ra hiệu với cô ta.
Trương Thi Liễu quay đầu "ồ ồ" hai tiếng.
Nghê Yến Quy cũng "ồ ồ", hơi nghiêng đầu: "Đời sống tình cảm của tôi không cần cậu nhọc lòng."
Trương Thi Liễu cười khoái trá: "Tôi cũng đâu có nhọc lòng, chỉ là câu chuyện trà dư tửu hậu mà thôi. Có điều, cậu cũng không hẳn là trò cười, thua dưới tay hot girl hoa khôi trường Lý Quân này, tôi có thể hiểu được."
Nghê Yến Quy đến bên cạnh Trương Thi Liễu, ôm vai cô ta: "Cậu nói Lý Quân à?"
Miệng Trương Thi Liễu cay nghiệt nhưng người thì tương đối yếu đuối. Vừa bị Nghê Yến Quy đè vai, cô ta đã cảm thấy vai không kéo ra nổi.
Nghê Yến Quy nghiêng người liếc Trương Thi Liễu, ngón tay bấu vào vai cô ta. Không cần nhiều lời, cô dùng động tác chân tay tỏ rõ thái độ.
Trương Thi Liễu rụt người lại, không động đậy được: "Đúng vậy..."
"Nói nghe thử xem." Nghê Yến Quy vỗ lên vai Trương Thi Liễu một cái.
Trương Thi Liễu nói lời đồn nghe được ra.
"Lần tới bị tôi nghe được cậu đi khua môi múa mép, tôi sẽ xé rách cái miệng của cậu ra." Nghê Yến Quy cảm thấy tình yêu rút mất gai nhọn của cô dẫn đến người khác tưởng rằng cô đây dễ bị bắt nạt rồi.
Cô và Trần Nhung đã chia tay, anh hẹn hò với ai, cô cũng không có lập trường đi chất vấn. Nhưng bước chân cô rất nặng, từng bước từng bước, giày và mặt đất va chạm phát ra tiếng vang nặng nề.
Thật muốn đá Trần Nhung một cú thật mạnh.
*
Buổi tối, Nghê Yến Quy nghênh ngang kiêu ngạo đi vào phòng học tán đả.
Nếu như gặp được Trần Nhung, cô sẽ cho anh một cái nhìn bằng nửa con mắt.
Có điều, Triệu Khâm Thư tới một mình.
"À, Trần Nhung bận bịu nhiều việc. Tuần sau có một cuộc thi thiết kế kiến trúc. Trước khi thi đấu rất căng thẳng cho nên cậu ấy nói xin nghỉ cả mấy tiết học này." Triệu Khâm Thư lấy ra một tờ giấy: "Có đơn xin nghỉ chính thức."
Ôn Văn: "Thật ra thì chuyện xin nghỉ, nói miệng vài câu là được."
Triệu Khâm Thư: "Trần Nhung làm việc tương đối cứng nhắc."
Nghe ý của Triệu Khâm Thư có vẻ là không biết bộ mặt thật của Trần Nhung. Hoặc là, Triệu Khâm Thư biết, chẳng qua là giúp đỡ giảng hòa mà thôi. Nghĩ đến vế sau, Nghê Yến Quy ôm tay, dựa lưng vào tường, nhìn Triệu Khâm Thư chằm chằm.
Sống lưng Triệu Khâm Thư đột nhiên lạnh toát, tạm dừng bước chân.
Mao Thành Hồng đứng ở chính giữa: "Tập hợp."
Anh ta để ý, ngoại trừ Trần Nhung xin nghỉ còn một người không xuất hiện: "Hà Tư Ly đâu?"
Ôn Văn: "Em ấy xin nghỉ rồi ạ."
Mao Thành Hồng: "Em ấy cũng xin nghỉ à?"
Ôn Văn: "Nói là có chuyện nhà ạ."
Triệu Khâm Thư cũng đang nhìn xung quanh: "Hôm nay Hà Tư Ly không tới à?"
Ôn Văn: "Trước tết em ấy đã xin nghỉ với tôi rồi."
Triệu Khâm Thư: "À, vậy lúc nào cô ấy trở lại?"
Ôn Văn: "Sao thế?"
Triệu Khâm Thư: "Bài tập môn tự chọn chụp ảnh của bọn em lần này là chụp cuộc sống của bạn học, em định mời Hà Tư Ly làm người mẫu. Khí chất của cô ấy rất trưởng thành, dưới ống kính của em, chắc chắn có khả năng đỉnh của chóp!"
Hoàng Tĩnh Thần lại gần: "Cậu có khả năng chụp như vậy, chụp ai cũng đẹp hết."
Triệu Khâm Thư nghe ra ý bóng gió của Hoàng Tĩnh Thần, nhưng anh ấy không tỏ thái độ mà chẳng qua chỉ cười cười.
Hoàng Tĩnh Thần hoạt bát đáng yêu, chụp cô ấy đương nhiên là đẹp nhưng không hơn người, không đặc biệt. Triệu Khâm Thư muốn chọn một người khác biệt hẳn là Hà Tư Ly.
Nghê Yến Quy rất lặng lẽ, huấn luyện viên lại rất dốc sức.
Mao Thành Hồng vỗ tay một cái: "Bạn học Tiểu Nghê, động tác của em ăn khớp hơn trước đó rồi."
"Huấn luyện viên Mao, em phải nỗ lực hơn vì câu lạc bộ."
Gương mặt nghiêm túc của Mao Thành Hồng giãn một nụ cười mỉm rồi lại cứng lại: "Làm hết sức thôi. Thi đấu đừng có áp lực, tham gia là chính, không nên vì chuyện huấn luyện mà lơ là kỳ thi cuối kỳ."
Nghê Yến Quy gật đầu: "Em biết rồi, huấn luyện viên Mao."
*
Lại hai ngày trôi qua, Hà Tư Ly vẫn chưa tham gia hoạt động của câu lạc bộ.
Trần Nhung cũng không.
Có lẽ trong câu lạc bộ có người biết gì đó, Nghê Yến Quy cảm nhận được ánh mắt của Hồ Hâm liếc tới rất đồng cảm.
Tình cảm của Nghê Yến Quy đối với Trần Nhung gióng trống khua chiêng, nên khi tin đồn của Trần Nhung và Lý Quân truyền đi càng nhiều, những câu bàn tán kia lại càng dừng ở cô.
Liễu Mộc Hi biết được chuyện này thì lập tức nổi giận, nói thẳng Trần Nhung là một tên chó má.
Nghê Yến Quy không đề cập tới Trần Nhung nữa, cô chỉ nói: "Coi như là một giấc mộng đi, tỉnh mộng lập tức quên đi."
"Trần Nhung” trở thành từ cấm trong ký túc xá.
Lâm Tu và Lô Vĩ giấu không nói, coi như không biết.
Nghê Yến Quy cảm thấy rất yên lòng, giống như quay trở lại lúc trước khi quen Trần Nhung, chuyện cô lo nghĩ chẳng qua là chuyện ngày ba bữa.
Nhóm lớp học đăng thời gian thi cuối kỳ.
Hoàng Nguyên Lượng ấn lên máy tính, kêu lên: "Phí thi lại đắt thế!"
Đổng Duy Vận: "Ngộ nhỡ cậu thi còn tệ hơn tưởng tượng thì sao? Phí thi lại gấp đôi."
Lô Vĩ cổ vũ mọi người đi tới thư viện học, phát khẩu hiệu “quên ăn quên ngủ”.
Nghê Yến Quy lo lắng, đói bụng gần ૮ɦếƭ nên càng không có sức học tập.
Cô đi siêu thị, thả từng cái từng cái vào trong xe đẩy.
Đến khu nước hoa quả, cô cân nhắc sức nặng của đồ trong xe, từ bỏ. Trước kia một mình cô xách những đồ thế này, sức mạnh như trâu. Từ sau khi có bạn trai, việc gì khuân vác đều giao hết cho anh. Giờ chia tay, sống xa xỉ đã quen giờ khó lòng mà tiết kiệm, cô đâm ra lười xách đồ nặng.
Đối diện có một đôi tình nhân, nam ôm nữ từ đằng sau, nhịp bước của hai người đều, từng bước từng bước chầm chậm giống như nhu động, cực kỳ chướng mắt.
Nghê Yến Quy quẹo sang một con đường khác. Cô cực kỳ vô định, liếc mấy cái trên kệ hàng.
Một người đi tới trước mặt cô.
Cô cúi đầu nhìn giới thiệu về nước hoa làm mát không khí thì nghe thấy người kia gọi: "Bạn học Tiểu Nghê."
Cô ngẩng đầu lên: "Anh Ôn."
Ôn Văn không biết tin đồn về Trần Nhung, thấy cô đi một mình bèn thuận miệng hỏi: "Trần Nhung đâu?"
Nghê Yến Quy đoán được, lúc cô và Trần Nhung show âи áι thật sự rất nhiều người biết. Hôm nay thiếu một người, trong mắt người ngoài giống như trò chơi ghép hình thiếu một mảnh ghép.. Cô nói: "Anh ấy bận." không phải nói dối, Trần Nhung bận chuẩn bị thi đấu, bận bịu nhiều việc.
Người yêu chia tay hay ở bên nhau vẫn luôn là chuyện giữa hai người. Dù là cô thích anh hoặc tương lai không thích đều chính là chuyện của cô, không cần giải thích gì với người ngoài cả: "Anh Ôn, em đi thanh toán."
"Được." Ôn Văn đi về phía bên kia: "Tôi đi mua một túi bột giặt."
Nghê Yến Quy trả xong hóa đơn lại nghe tiếng Ôn Văn gọi: "Bạn học Tiểu Nghê."
Ôn Văn tới siêu thị chỉ vì một gói bột giặt, tiết kiệm thời gian hiệu quả.
Hai người đồng thời ra khỏi quầy thu ngân.
Thấy cô xách bốn cái túi, Ôn Văn nói: "Bạn học Tiểu Nghê, tôi giúp em xách."
"Cám ơn anh Ôn. Huấn luyện viên Mao thường nói chúng ta phải rèn luyện thường xuyên, thế này không phải rèn luyện sao?"
"Giờ không phải giờ học, con gái xách mấy túi đồ, một người đàn ông như tôi, ngón tay xách một túi bột giặt, vậy thì ra thể thống gì chứ?"
Nghê Yến Quy chia hai cái túi ra.
Ôn Văn áng áng sức nặng: "Đưa cả hai cái túi kia cho tôi đi."
Nghê Yến Quy lắc đầu: "Anh Ôn, em là người đăng kí thi tán đả, không đến nỗi ngay cả những đồ này cũng không xách nổi đâu."
Nghe cô nói như vậy, Ôn Văn cười.
Từ một con đường khác trong cửa hàng tiện lợi có người đi ra, lại là Trần Nhung.
Nghê Yến Quy làm bộ không nhìn thấy, quay mặt về hướng bên kia.
Ôn Văn gọi người: "Trần Nhung."
"Vâng. Chào anh Ôn." Trần Nhung là người lịch sự, thấy bạn gái cũ dường như cũng không xấu hổ.
Ôn Văn đưa hai túi đồ trong tay tới: "Tới đi, em phải rèn luyện nhiều vào. Đồ của bạn học Tiểu Nghê, giao cho em."
Nghê Yến Quy vừa định nói không cần thì Trần Nhung đã nhận lấy.
Ôn Văn: "Nghe nói em sắp đi thi đấu?"
Trần Nhung: "Dạ đúng. Tiết học mấy ngày nay của câu lạc bộ, em tạm hoãn trước. Chờ đến khi hết bận, phiền anh Ôn và huấn luyện viên Mao dạy bù cho em."
Ôn Văn: "Không thành vấn đề. Tôi phải chuẩn bị thi cuối kỳ, nhưng huấn luyện viên Mao rảnh đến phát hoảng, thầy ấy có thể bù lại nội dung ba tiết vào một lần cho em."
Trần Nhung: "Em sẽ cố gắng."
Nghê Yến Quy đi một mình đằng sau, trừng mắt nhìn bóng lưng Trần Nhung.
Giả bộ, cho anh giả bộ. Coi anh Ôn dịu dàng hiền lành như kẻ ngu mà đùa giỡn đi.
Cô trừng, dùng sức trừng.
Trần Nhung bỗng quay đầu.
Ánh mắt cô trừng lớn hơn.
Anh đưa tay về phía cô: "Đưa cả hai cái túi kia cho anh đi."
Culi miễn phí, không dùng thì phí. Cô đưa.
Đến cửa chia đường rẽ vào trong khuôn viên trường, Ôn Văn đi về phía bên kia.
Còn lại Trần Nhung và Nghê Yến Quy, bầu không khí lập tức thay đổi
"Đưa đồ cho tôi, ký túc của anh ở đằng kia." Cô hất cằm, hất về phía ký túc xá nam.
Trần Nhung rất nghe lời, đưa túi đồ tới.
Nghê Yến Quy một lần nữa chịu đựng sức nặng của bốn chiếc túi, thầm nghĩ phải tìm ngay một culi đẹp trai hơn Trần Nhung. Ngay cả khi chào tạm biệt cô cũng không nói, từ hai người lưu luyến không buông, cả nửa ngày mới tách ra được trước kia, lúc này nói xoay người là lập tức xoay người.
Sắc trời ảm đạm, ánh trăng cũng nhạt nhòa.
Cô sải bước.
Trong chốc lát, tay trái tay phải bị sức nặng kéo đau, buộc phải chậm lại. Nhưng đằng sau có một người đi theo, cô không muốn yếu thế, tiếp tục đi.
Đến dưới tàng cây, cô không nhịn được, quay đầu mắng: "Anh cùng đi qua làm gì?"
"Anh trở về ký túc của "anh"." Anh nhấn mạnh, ký túc của anh và cô là ở cùng một hướng.
"Cách xa tôi ra chút." Nghê Yến Quy dùng cằm chỉ đường cho anh: "Đường rộng như vậy, sao cứ nhất nhất phải đi một bên với tôi."
"Đường đâu phải của em."
Tức ૮ɦếƭ cô mất: "Được rồi, anh ở lại đây đi, tôi đi."
Trần Nhung thở dài: "Túi nặng lắm, đưa anh đi."
Lời cô nhịn suốt dọc đường cuối cùng cũng nói ra: "Cứ giả bộ người vô tội, anh đúng là giả bộ triệt để đấy."
Anh đã bị cô vạch trần bộ mặt thật nhưng vẫn giả bộ giống như một con cừu nhỏ. Trước kia cô muốn Ϧóþ gương mặt ngoan ngoãn kia bao nhiêu, giờ phút lại muốn xé bấy nhiêu.
Trần Nhung đi tới trước mặt cô, lưng quay về phía khuôn viên trường.
Sau đó trước mắt cô có một chiếc bóng màu đen cao lớn phủ lên.
"Em nói đúng, anh giả bộ rất mệt mỏi." Anh nâng cao âm cuối giống như cái móc.
"Anh cũng biết mệt mỏi à?" Nghê Yến Quy chế giễu anh: "Tôi cho là anh rất thích đùa giỡn mọi người đến xoay mòng mòng chứ."
"Có chuyện gì muốn làm nhưng lại phải cố giữ tính cách mà người ngoài thấy, anh cũng không thoải mái." Anh hỏi một cách lễ độ: "Em thử đoán xem, nếu anh không giả bộ thì sẽ làm gì?"
"Thích lăn đi đâu thì lăn qua đó đi."
Dường như bên miệng Trần Nhung có cười khẽ sau đó anh cúi đầu xuống, đột nhiên hôn xuống một cái.
Sự hung dữ vừa dâng lên trong cô nháy mắt bị anh cắn nuốt.
Anh giữ chặt hai tay cô đang xách túi mua đồ, không còn tay nào đưa ra đẩy người. Đầu lưỡi anh không khách khí thăm dò vào, răng cắn lấy môi cô, giống như muốn nuốt cả người cô xuống, siết chặt hai cánh tay cô, giữ chặt lấy cô.
Cô không cách nào giãy giụa, đành bị động ngẩng đầu lên.