Nghê Yến Quy từng nghĩ rằng cô và Trần Nhung sẽ trở nên tốt hơn. Trong một khoảnh khắc vừa rồi, cô chợt bừng tỉnh, vốn dĩ đã không có cơ hội nào nữa.
Cô nghĩ rằng anh chỉ bị lầm đường lạc lối, nhưng mà lầm đường lạc lối chỉ hơi mù mịt, vực thẳm mới là không thể nhìn thấy đáy.
Người thiếu niên ấy cô đã từng thích, hiện tại cũng không phải hoàn toàn chán ghét. Vậy mà anh lại giống như một củ hành tây. Khi cô tách mỗi tép ra, bên dưới lại chứa một tép khác phức tạp hơn, cô không thể nhìn xuyên thấu được. Chỉ cần nghĩ tới là mắt cô cay cay muốn rơi lệ.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Giờ đây xảy ra chuyện này, hai người có làm ầm ĩ cũng không được gì. Hạnh phúc kia chỉ là một tòa lâu đài trên cát. Hai người từ đầu đã bắt đầu lừa dối thì dĩ nhiên không thể có được sự vững bền.
Cô trơ mắt nhìn tòa lâu đài trên cát sụp đổ, bất khả chiến bại.
Trần Nhung bình tĩnh cười.
Nghê Yến Quy rời ánh mắt khỏi tấm gương, lùi lại hai bước: “Trần Nhung, chúng ta chia tay đi.” Cô đã nói rất nhiều lần, bọn họ không nên ở bên nhau, không thích hợp, vân...vân, nhưng từ đầu đến cuối cô không hề thẳng tay vạch ra chỗ rạn nứt của mối quan hệ này.
Người nói ra câu “Chia tay”, cuối cùng rồi cũng sẽ bỏ cuộc thôi.
Trần Nhung cầm lấy mắt kính, ánh mắt lạnh thấu xương.
Không biết bắt đầu từ lúc nào mà Nghê Yến Quy cực kỳ sợ lạnh, mùa đông năm nay gió lạnh buốt cả người, lạnh ray rứt đến không sống nổi. Cô hạ tầm mắt xuống.
Hơi thở của Trần Nhung dần trở nên không ổn định: “Nghê Nghê, em không tin anh.”
“Không phải là tin hay không tin, nếu như tôi vì muốn anh thích mà trở thành một người khác, anh nghĩ rằng tôi có vui không?”
“Anh không quan tâm đến bản thân, chỉ cần em thích là được.”
“Nhưng mà tôi để ý. Tôi cho rằng, nếu như anh yêu một người dựa vào hình tượng tự thiết lập nên, vậy thì anh có còn là con người không? Tình cảm của anh là chân thành à? Anh luôn luôn nói thích, là con người anh thật sự thích sao? Hay là anh chỉ thích trong tư tưởng thôi? Anh giấu chính mình quá kỹ, tôi không đấu lại anh cho nên tôi xin nhận thua, tôi rút lui.”
Nghê Yến Quy xinh đẹp rạng rỡ, cho dù phải đọc bản kiểm điểm trước mặt mọi người cô cũng không quan tâm. Cô vẫn sẽ buồn bực, sẽ uể oải, nhưng bên ngoài vẫn luôn hoạt bát.
Đây là lần đầu tiên Trần Nhung nhìn thấy ánh mắt bi thương của cô. Cô hoang mang, rối loạn, suy sụp, đây không phải là cô gái không buồn không lo kia.
Anh bỗng nhiên cảm giác rằng mẹ anh mới thật sự là người thấu hiểu sự đời.
Mọi thứ về anh đều vỡ vụn. Trong người anh chảy dòng máu xấu xa, di truyền bộ gien tởm lợm này. Cho nên cô gái mà anh thích mới ghê sợ, kinh hãi anh.
“Nghê Nghê, anh thích em cười.” Sau đó, Trần Nhung muốn nói tiếp, nhưng không nói ra lời. Chuyện anh muốn làm nhất là tới câu lạc bộ đấu vật tiếp tục hạng mục “Túi cát chí mạng”.
Nghê Yến Quy nhếch mép rồi lại mím môi. Anh thích nhưng vì cái gì mà cô phải cười cho anh thích?
Trần Nhung nắm chặt bàn tay đút trong túi quần, gân xanh lộ rõ trên mu bàn tay. Anh lạnh lùng nói: “Em đi đi.”
“Hở?” Nghê Yến Quy gật đầu, “Chuyện đó… Nếu như anh không cảm thấy yên tâm thì hãy đi bệnh viện đi.”
Anh tránh né câu hỏi của cô: “Anh đếm đến năm, nếu như em không đi thì sẽ không kịp đấy. Một, hai, ba…”
Nghê Yến Quy vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.
“Bốn.” Trần Nhung dừng lại, trên tay vẫn nắm chặt nắm đấm, “Còn chưa đi?”
Cô thở dài: “Trần Nhung, hẹn gặp lại.”
Trần Nhung nhìn bóng cô biến mất sau cánh cửa, nhỏ giọng đếm: “Năm.”
*
Lý Quân nghe bạn cùng lớp bàn về hoa khôi được bình chọn.
Bạn cùng lớp nói hùng hồn. Hai mươi chọn mười, mười chọn năm, năm chọn ba, cuối cùng cô ta dẫn đầu với một số phiếu cách biệt.
Lý Quân cảm thấy thật buồn cười. Nhưng mà cô không thể phủ nhận, khi tham gia vũ hội hóa trang ở đây, đúng thật là nhiều hoa đào nở. Cô thật sự hối hận khi đã nghĩ rằng đó chỉ là tiệc khiêu vũ truyền thống —-- thật ra thì đây chính là quan hệ hữu nghị quỷ quái.
Lúc Lý Quân nhận được lời mời tới tiệc khiêu vũ có nói qua cho Lý Dục Tinh.
Lý Dục Tinh nhớ lại năm đó, nói rằng tiệc khiêu vũ của đại học Gia Bắc thật đẹp biết bao, xuất sắc biết bao.
Không thể không nói tới Lý Dục Tinh đã già rồi. Ông ấy không biết mỗi một năm kế thừa, tiệc khiêu vũ đã sớm biến chất.
Ông ấy đưa cho con gái một chiếc mặt nạ đính kim cương.
Đến nơi, kim cương cũng không đủ thu hút.
Bên cạnh Lý Quân là một Nhị Lang Thần đứng sừng sững như cương thi, trên trán có con mắt thứ ba, như được lắp điện, chiếu như đèn.
Kim cương cũng trở nên xám xịt.
Mặt nạ có cũng như không, Lý Quân bị bạn học nhận ra, trở thành tâm điểm của mọi người.
“Lý Quân, mình có thể có vinh hạnh mời cậu nhảy một bản được không?” Bạn trai nhã nhặn khom người.
Lý Quân đang suy nghĩ cách từ chối thì chiếc túi nhỏ ở cổ tay khẽ rung: “Xin lỗi, mình đi nhận điện thoại.”
“Được, mời cậu.” Bạn trai khẽ mỉm cười,
Chiếc túi xách quá nhỏ nhắn, cô mất một lúc lâu mới lấy ra được chiếc điện thoại di động bị đè dưới đáy.
Đối phương đã cúp máy.
Là Trần Nhung.
Sau đó anh nhắn tin: “Chị, em ở lầu nghiên cứu mỹ thuật, tới nói chuyện một chút.”
Người em trai này của Lý Quân luôn làm việc có chủ trương, cô rất ít khi xen vào.
Thỉnh thoảng em trai hỏi ý kiến, cô sẽ cân nhắc bàng bạc, có nhiều lúc cô sẽ giữ im lặng.
Từ góc nhìn của cô mà nói, quan điểm của em trai và gia quy của Lý gia không hợp nhau. Giống như lúc anh lén xăm ở lưng, cô cũng bị dọa sợ.
Chín cái đuôi hướng lên trời rồi vòng xuống dưới, lẩn khuất phía sau lưng quần.
Em trai nói: “Mẹ không biết đâu.”
Cũng may là mẹ không biết, nếu không thì cũng không biết nên làm thế nào.
Lý Quân cũng không đồng tình với hình xăm này nhưng cô chỉ nói: “Em thích là được rồi.”
Cô được nhà họ Lý giáo dục khảm sâu, cô không nghĩ rằng mình có thể vạch rõ phương hướng cho em trai. Cô mong chờ, mong chờ em trai có thể xổ Ⱡồ₦g, bay đi xa thật xa, ở nơi đó mới có tự do.
Cô tò mò về bạn gái của em trai, nhưng mà Trần Nhung không hề giới thiệu hai người với nhau. Lý Quân cũng sẽ không chủ động đi tìm gặp Nghê Yến Quy.
Lý Quân muốn giúp đỡ cuộc sống của em trai, nhưng cô sống ở nhà họ Lý, trưởng thành ở nhà họ Lý, cô sợ rằng gia quy của nhà họ Lý sẽ càng bao trùm thêm gông xiềng lên em trai. Cô tình nguyện chỉ làm một người qua đường, hoặc làm người nghe, người xem, làm bình phong che chắn cho em trai.
Lý Quân muốn rời khỏi đây.
Bạn cùng lớp vẫn mải nói hết chuyện này tới chuyện kia với cô. Cô sốt ruột lấy cớ đi tới chỗ tự lấy món ăn.
Khu tự lấy món ăn rất vắng vẻ, bởi chỉ có nước uống và bánh quy.
Tuy nhiên ở nơi này, Lý Quân mới thoát khỏi việc xã giao buồn chán, được hít thở không khí.
Ở khu vực bánh quy có một người thanh niên. Trên đầu anh ta đội một chiếc mũ trắng đen, mặc áo khoác màu tím than. Chiếc mặt nạ được kéo lên một nửa, anh ta đang ăn bánh quy.
Sau đó, anh ta quay đầu lại: “Lý Quân sư tỷ.” Ăn xong bánh quy, anh ta kéo mặt nạ xuống.
Mặt nạ hình vuông, có một đường khe hở chạy từ trên xuống, chia khuôn mặt ra hai bên. Đôi mắt một lớn một nhỏ, miệng bị lệch sang một bên.
Vẻ ngoài quỷ dị này mới đúng là điểm nhấn trang phục của buổi tiệc khiêu vũ.
Đằng sau có hai bạn học nam đi tới, trong đó có người vừa mới mời cô nhảy.
Lý Quân nhìn về hướng Lâm Tu nói: “Mình đã nhận lời bạn nam này rồi.”
Lâm Tu miết miết chiếc bánh quy trong tay như chính mình không liên quan tới việc này.
Bạn học nam nhìn Lâm Tu một chút rồi lại nhìn Lý Quân: “Ừ, vậy mình hẹn cậu lần nhảy sau vậy.”
Lý Quân cười nhạt.
Bạn học nam kia cho rằng sự im lặng của cô là ngầm đồng ý nên hài lòng rời đi.
Không còn những người không phận sự nữa, Lâm Tu mới mở lời: “Thật sự không dám giấu giếm gì, sư tỷ, tôi không biết khiêu vũ.”
“Chỉ là cái cớ thôi.”
Nói cách khác thì Lâm Tu chỉ là một công cụ thôi.
Thừa lúc đang trốn ở tiệc buffet, Lý Quân định ra về, không ngờ lại bị một người bạn học gọi lại: “Lý Quân.”
Cô cảm thấy thật sự phiền phức, nhưng lại nói không ra, môi giật nhẹ, nuốt lời trên môi vào.
Lâm Tu chợt hiểu ra. Hóa ra là một cô công chúa mệt mỏi.
Lý Quân chỉnh đốn lại chính mình, bày ra vẻ mặt tươi cười xinh đẹp, nói chuyện với bạn học mấy câu.
Bạn học rời đi.
Lâm Tu lại cắn hai miếng bánh quy: “Sư tỷ, thật sự cậu cứ từ chối thì sẽ không cần phải giữ lễ nghi mà.”
Lý Quân do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: “Lâm Tu, cậu có cách nào giúp tôi lén rời khỏi đây không?”
“Dĩ nhiên.” Lâm Tu cầm khăn giấy lau tay: “Đi thôi.”
Cô muốn đi theo cùng.
Anh ta đưa tay, lòng bàn tay dính một ít vụn bánh quy.
Cô phủi vụn bánh quy kia đi rồi nắm lấy tay anh ta.
Tay anh ta thật lạnh.
Còn cô lại ấm áp.
“Xin lỗi sư tỷ,” Lâm Tu không hề có chút thành ý, “Tôi hơi thiếu hơi.”
Cô cười: “Không sao.”
Anh ta cầm hời hợt, chỉ dùng hai ngón tay để giữ.
Có một bạn học va vào khiến hai người tách ra ngay lập tức.
Lý Quân vội vàng nắm lấy lòng bàn tay của Lâm Tu.
Anh ta cũng bắt chước, ra vẻ đang khiêu vũ, nhỏ giọng nói: “Tôi không học qua khiêu vũ. Nếu như có đạp phải cậu, cũng chỉ do ngoài ý muốn.” Anh ta kéo cô vào chỗ tối, quay mấy vòng. Có lẽ đã có người nhìn thấy hai người qua đây, nhưng mà với ánh đèn mù mờ này thì sẽ không ai nhận ra.
Lâm Tu cởi chiếc áo khoác ngoài và mặt nạ xuống: “Sư tỷ, cậu là lá ngọc cành vàng, muốn đi thật sự không hề dễ dàng, cậu ngụy trang một chút đi.”
Lý Quân đeo chiếc mặt nạ méo miệng lên, quấn chặt chiếc áo khoác ngoài màu tím than.
Lâm Tu cảm thấy chưa đủ, anh ta đội chiếc mũ lên đầu cho cô. Anh xem xét từ trên xuống dưới một lượt: “Tốt lắm, cậu đi được rồi.”
“Cậu thì sao?” Đồ hóa trang của anh ta đều đã đưa cho cô, chỉ còn lại bộ y phục len màu đen.
“Tôi về ký túc xá ngủ.”
“Lâm Tu.” Lý Quân nói, “ Quần áo và mũ, tôi sẽ giặt sạch sẽ trả cho cậu.”
Anh giơ tay lên, đi về phía khu sinh soạt phía tây.
*
Lý Quân kéo chặt áo khoác ngoài, dưới ánh đèn mờ ảo, cô cất bước về phía trước. Che che giấu giấu, vất vả leo tới tầng nghiên cứu.
Trần Nhung ngồi ngoài hành lang, tựa vào một cây cột.
Anh ở trên trường lúc nào cũng có dáng vẻ khiêm tốn. Người thiếu niên lạnh lùng yên tĩnh kia thật sự rất hiếm khi nhìn thấy.
Nhìn thấy cô, Trần Nhung đeo mặt nạ lên.
Lý Quân phủi váy ngồi xuống bên cạnh anh: “Không nghĩ rằng em lại đeo chiếc mặt nạ này.”
Đây là mặt nạ sơn dương của Lý Dục Tinh để ở chỗ Trần Nhược Nguyên, cũng chính là nhà của Trần Nhung.
Trần Nhung nghĩ rằng khi ở trường, thỉnh thoảng nhiều khi muốn hít thở không khí một chút sẽ đeo chiếc mặt nạ này lên để ngụy trang.
“Đẹp thật.” Lý Quân gỡ mặt nạ của mình xuống.
Sơn dương không lộ biểu cảm gì, Trần Nhung ở phía sau cũng vậy. Anh tiến tới gần Lý Quân: “Chị, em chia tay với cô ấy rồi.”
Lý Quân giật mình: “Vì Lâm Tu à?”
“Vì em. Em đã biết từ lâu cô ấy ghét nhất là loại người như em.”
“Em rất thích cô ấy à?”
Trần Nhung lặng im.
“Giữa hai em có phải có hiểu lầm gì hay không?” Lý Quân suy nghĩ một chút, “Nếu không thì chị đi nói chuyện với cô ấy.”
“Chẳng có hiểu lầm gì cả, chỉ là cô ấy không thích. Có thể nói rằng sự dịu dàng của em không cuốn hút được cô ấy, cũng không còn cách nào khác.”
Lý Quân hơi tức giận: “Cô ấy ép em biến thành kiểu mà cô ấy thích à?”
“Không có.”
“Trần Nhung, nuông chiều mù quáng không phải là tình yêu đích thực.” Lý Quân nhỏ nhẹ nói, “ Sau này nhất định sẽ có người thích em vì chính con người em.”
Mặt nạ Sơn Dương uể oải ngẩng đầu lên, chiếc mặt nạ nhìn thật ngầu.
Lý Quân: “Cô gái này cũng thật là, nói cho cùng thì em và cô ấy không có duyên. Nhưng mà em cũng đừng đau buồn, nhất định em sẽ gặp được người tốt hơn, hoặc tốt nhất.”
“Cảm ơn chị.” Anh biết rằng đây là chị muốn an ủi anh.
“Chị em mà lại còn nói cảm ơn với không cảm ơn.” Lý Quân vỗ vỗ một bên vai của mình, “Buồn à? Cho em dựa vào đấy.”
Trần Nhung tựa đầu vào.
Buồn ư, có, nhưng mà không ngoài dự đoán của anh. Lúc Nghê Yến Quy nói sợ hãi, anh bỗng nhiên lại trở nên bình tĩnh.
Khi anh bị mắc kẹt dưới lòng đất, anh đã từng mơ thấy.
Nghê Yến Quy nói: “Giống y như quái vật.”
Bây giờ chẳng qua là giấc mơ thành sự thật thôi.