"Lần đầu gặp mặt, chưa chuẩn bị được gì." Lâm Tu đưa hai cái hộp trên tay qua, "Đây là quà tặng của tôi cho hai người, chúc hai người trăm năm hạnh phúc."
Trần Nhung nhận lấy: "Cảm ơn."
Nghê Yến Quy trừng to mắt: "Không được nhận."
Lâm Tu nghiêng đầu hỏi: "Chẳng lẽ cậu không muốn trăm năm hạnh phúc sao?"
Tức ૮ɦếƭ cô mất rồi, Nghê Yến Quy lẳng lặng dùng khẩu hình miệng nói: "Cậu chờ đó cho mình."
Trần Nhung nhìn thấy đôi môi đỏ mọng khẽ vểnh lên của cô đang hướng về phía Lâm Tu.
Lâm Tu đoán được sự uy Hi*p của cô, cười quái gở một tiếng: "Mình đi đây, hẹn gặp lại." Anh ta để lại một bóng dáng thoải mái, không bị kiềm chế.
Nghê Yến Quy chỉ vào hộp, khẽ nói: "Có thể là hai quả đạn nổ ấy."
"Thật không?" Một tay Trần Nhung ôm lấy hai cái hộp đó, dùng ngón trỏ tay còn lại đẩy mắt kính, "Cậu ta giống y như lời em nói, nhân phẩm thối tha."
"Hả?" Cô sửng sốt.
"Lúc học trung học, em bị Lâm Tu bày trò xấu xa."
Cô nghĩ lại một chút, cô cần làm nền thì đúng là cần cái đệm thịt Lâm Tu: "Đúng vậy, đúng là cậu ta. Hai cái hộp này chắc chắn không phải là thứ gì tốt, nhưng cậu ta dám dùng trăm năm hạnh phúc làm bùa nhốt chúng ta trong đó."
Trần Nhung nắm lấy tay cô, giữ chặt trong lòng bàn tay mình. Anh nắm rất chặt, mắt không dừng tới một giây trên chiếc hộp hình trái tim, lại ngước lên: "Nếu như nhân phẩm của người ta không tốt, em không nên qua lại với cậu ta."
"Nhưng mà... em với cậu ta là bạn cùng lớp, hơn nữa mẹ cậu ta với mẹ em là bạn rất thân, có tình bạn tốt hai mươi năm. Người hai nhà thường xuyên cùng nhau ăn cơm."
"Cho dù là bạn học cùng lớp nhưng muốn hoàn toàn tuyệt giao cũng không phải chuyện khó. Còn về mối quan hệ giữa hai nhà, thể hiện bên ngoài thôi là được rồi." Trần Nhung hơi ảm đạm, "Nghê Nghê, anh không muốn em đi theo cậu ta học cái xấu."
Trai đẹp đau khổ có lực sát thương rất lớn. Nghê Yến Quy gật đầu, nói: "Được rồi." Có phải cô nên sửa soạn một câu chuyện Lâm Tu cải tà quy chính, dừng cương trước bờ vực hay không nhỉ. Nếu không, ngược lại Lâm Tu sẽ đuổi Gi*t cô mất.
Trần Nhung nắm tay cô đi vào trong: "Anh quay về kí túc xá tắm rửa, thay quần áo, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm."
"Vâng." Cô nhìn hai chiếc hộp kia: "Anh không vứt nó đi à?"
"Nếu cậu ta đã phó thác thêm câu chúc trăm năm hạnh phúc thì giữ lại đi."
"Vậy dù sao anh cũng đừng mở ra, bên trong có thứ gì đó rất đáng sợ." Nghê Yến Quy dặn dò.
"Được."
"Không được tò mò đâu đó."
Trần Nhung nghe lời gật đầu.
*
Tường tỏ tình là một nơi thu thập tư liệu sống tuyệt vời. Liễu Mộc Hi đắm chìm trong đó rất lâu.
Con trai can đảm hơn, trên tường tỏ tình có ảnh của gái xinh, còn trai đẹp thì thật sự ít.
Trần Nhung và một con mèo cùng nằm trong một khung hình, trai đẹp kèm thú cưng đáng yêu, đương nhiên bài post nổi đình đám.
Nghê Yến Quy tuyên bố "Hoa đẹp đã có chủ" trên đó, không biết khiến bao nhiêu người rơi rụng.
Trong trường có bầu chọn hoa hậu giảng đường, đương nhiên cũng có hotboy trường. Có tin đồn rằng, trong giai đoạn bỏ phiếu, ngay cả top 10 Trần Nhung cũng không lọt vào được, mọi người đều cảm thấy tiếc nuối.
Liễu Mộc Hi nói: "Sao đi sớm vậy?"
Rất bất ngờ là, chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, Trần Nhung bỗng chốc nổi tiếng trở thành người trong lòng của hàng ngàn hàng vạn cô gái trong trường.
"Yến Quy." Liễu Mộc Hi quay ghế đến bên cạnh Nghê Yến Quy.
Ngoại trừ nói chuyện yêu đương với Trần Nhung, thời gian còn lại, Nghê Yến Quy đều theo dõi phim. Lúc hưng phấn quá độ, cô sẽ nắm lấy bản đồ manh mối, kết hợp với chương trình học Tâm lý học, tự mình suy luận: "Sao thế?" Cô bấm phím tạm dừng.
Liễu Mộc Hi liếc mắt nhìn qua một cái. May là không phải đứng trước một hiện trường gây án thảm thiết: "Trần Nhung nổi rồi."
Nghê Yến Quy: "Cái gì nổi cơ?"
Liễu Mộc Hi đưa điện thoại cho cô xem: "Tấm ảnh lần trước bỗng nhiên trở nên nổi tiếng rồi."
Liễu Mộc Hi nhìn thấy bài post nổi lên. Theo lý thuyết, Trần Nhung từng phát biểu trên sân khấu, không phải là người không có tiếng tăm gì. Nhưng lúc này khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ của anh mới bị người ta chú ý.
"Bình luận của mình đâu rồi?" Nghê Yến Quy lướt lướt, trong chốc lát không tìm thấy được lời tuyên bố của mình.
Cô lại nhắn thêm một lần nữa: "Đừng có mơ tưởng đến bạn trai của người khác!"
Một lần còn chưa đủ, cứ nửa tiếng cô lại nhắn thêm lần nữa.
Có người nhận ra: "Là Nghê Yến Quy từng đọc bản kiểm điểm." Sau đó họ bắt đầu thảo luận vấn đề Trần Nhung và Nghê Yến Quy không xứng đôi.
Nghê Yến Quy không thoải mái, cô nói với Trần Nhung: "Nếu có cô gái nào tỏ tình với anh, anh đừng khách sáo, dứt khoát bảo cô ta cút đi. Nếu như không cút, em sẽ đến dạy dỗ cô ta."
Trần Nhung bật cười: "Những tin đồn ầm ĩ trên internet, không tới bảy ngày sẽ tan thành mây khói. Nghê Nghê, bạn trai của em không được hoan nghênh đến như vậy đâu."
Cô xoa mặt anh, trìu mến nói: "Đó là bởi vì anh đi cùng con chim công sặc sỡ Triệu Khâm Thư nên mới bị lấn át vẻ đẹp thôi."
"Yên tâm. Cho dù ai đến thì anh sẽ nói với cô ta, anh đã có bạn gái rồi."
Nghê Yến Quy nhào vào trong иgự¢ anh: "Nhung Nhung, anh là của một mình em."
Trần Nhung cười: "Đúng, anh là của một mình em."
*
Hôm nay là ngày hoạt động câu lạc bộ.
Ôn Văn nhìn tin nhắn xin phép trên điện thoại, nói: "Bạn Tiểu Nghê không đến huấn luyện."
Vốn Mao Thành Hồng muốn nói bóng nói gió để đập bể filter của Nghê Yến Quy với Trần Nhung. Không ngờ vậy mà cô lại trốn mặt.
Ôn Văn: "Huấn luyện viên Mao, bạn Tiểu Nghê nói em ấy đang bận giúp thầy đặc tả cho tội phạm? Là chuyện gì vậy?”
Mao Thành Hồng nói: "À, là chuyện mặt nạ sơn dương. Em nghe con bé ấy nói là được, đừng trông ngóng vào nó."
Có lẽ bởi vì liên quan đến bạn gái nên thời gian Trần Nhung đến câu lạc bộ trễ.
Triệu Khâm Thư cũng không đến.
Mao Thành Hồng liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tường một cái, đầu tiên là hô tập hợp.
Mao Thành Hồng vẫn nghiêm túc, nghiêm trọng: "Chắc là mọi người đã biết được tin tức của trường rồi." Anh ta chỉ chỉ tay xuống đất: "Tòa nhà thực nghiệm này phải tân trang lại.”
Đây là chuyện đã biết trước. Hôm nay Mao Thành Hồng lại bổ sung thêm một tin tức mới: "Đấu thầu công trình rất thuận lợi, có thể mùa xuân sang năm sẽ khởi công."
Đám học viên hai mặt nhìn nhau.
Hoàng Tĩnh Thần: "Huấn luyện viên Mao, chúng ta phải dọn đến đâu?"
Mao Thành Hồng: "Tạm thời nhà trường chưa có thông báo. Tôi chỉ có thể nói, mọi người phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."
Hồ Hâm: "Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là?"
"Giải tán câu lạc bộ." Lúc Mao Thành Hồng nói ra miệng vô cùng bình tĩnh, nhưng giọng lạc đi, anh ta cảm thấy ngập tràn phiền muộn. Lúc nói ra hai từ "Giải tán" anh ta không thể không thừa nhận sự thất bại của mình. Anh ta chỉ có thể tự giễu mà nghĩ, sau khi câu lạc bộ giải tán, anh ta có thời gian để đến tham quan học hỏi ở các câu lạc bộ khác, đúc kết kinh nghiệm thành công của người khác.
Có một học viên hơi kích động, đúng là vị Sơn Đông kia: "Huấn luyện viên Mao, chúng ta không thể xin một phòng học khác sao?"
Mao Thành Hồng: "Mấy năm nay kinh tế câu lạc bộ này rất trì kệ, kinh phí trường học chi cho cũng có hạn. Thủ tục xin mới khá rườm rà, hơn nữa không có nhiều hi vọng. Mọi người ở đây, mấy tháng tụ tập một lần, như là hái trái cây, ăn lẩu đều được hết. Sau này, nếu như thật sự có hứng thú với võ thuật, tôi có thể đề cử mọi người đến những nơi khác, ví dụ như Taekwondo, cũng rất nổi tiếng. Võ thuật rất đa dạng, chỉ là con người tôi hơi cố chấp, chỉ thích nghiên cứu tán đả mà thôi."
Một học viên khác: "Huấn luyện viên Mao, không phải thầy muốn đi thi giải thưởng gì đó sao? Vậy có thể tranh thủ một chút này?"
Mao Thành Hồng: "Đúng, tôi nhất định sẽ tranh thủ." Nhưng có thể thời gian khởi công đã bắt đầu trước khi diễn ra trận đấu.
"Huấn luyện viên Mao, em cũng sẽ cố gắng." Ôn Văn đứng ra.
Mao Thành Hồng nở nụ cười, khi cười những nếp nhăn rất cạn: "Còn chưa đến lúc chia tay, mọi người đừng ủ rũ. Hôm nay chúng ta vẫn theo quy củ cũ, bắt đầu từ 3km."
Đoàn người đang định đi ra ngoài.
Bên ngoài có người bước vào. Bóng tối trầm lắng, bóng người vẫn còn chưa bước vào phòng học.
Mao Thành Hồng tưởng là Trần Nhung và Triệu Khâm Thư, đang định gọi người thì ngừng lời đúng lúc.
Người đến là một cô gái, có khuôn mặt 乃úp bê đáng yêu, mái tóc gợn sóng đến cằm. Cô gái mặc một bộ đồ vận động màu tím, đứng bên cạnh cửa, nhìn rất kiên cường.
Mao Thành Hồng gật đầu chào hỏi cô gái, hỏi: "Bạn học này, em là?"
Cô gái không trả lời ngay, ánh mắt lướt một vòng trên mặt mọi người rồi nhìn chung quanh phòng, nhìn thấy khung đạo cụ trong một góc. Trên cột treo mấy cái bao tay đánh võ đủ mọi màu sắc.
Mao Thành Hồng hỏi lại: "Bạn học?"
Cô gái thu tầm mắt lại: "Xin hỏi ở đây là câu lạc bộ tán đả đúng không?"
"Đúng." Mao Thành Hồng gật đầu.
Cô gái lấy ra một tờ giấy gấp trong túi, từ tốn mở ra. Hai tay cô ấy nắm hai góc trên dưới của tờ giấy, đưa ra: "Người này đang ở câu lạc bộ này sao ạ?"
Nếp gấp trên tờ giấy rất thẳng, rất sâu. Người trên tấm ảnh bị gấp thành những hình vuông nhỏ.
Đó là khuôn mặt của Trần Nhung, anh đang cúi đầu nhìn một con mèo nhỏ.
Gần đây, có rất nhiều người lưu ảnh trong điện thoại, người in hẳn ra như vậy có vẻ khá hiếm.
Mao Thành Hồng nói: "Đúng, cậu ấy là người trong câu lạc bộ bọn tôi." Không biết ý định của đối phương khi đến mà trả lời thẳng thắn cũng không ổn lắm. Nhưng Mao Thành Hồng đang có nghi ngờ với Trần Nhung nên cảm thấy gọn gàng dứt khoát có thể tiếp cận chân tướng nhanh hơn.
"Được rồi." Cô gái rút tấm giấy lại, gấp từng chút từng chút một theo nếp, bỏ lại vào trong túi. Cô ấy nói: "Em tên là Hà Tư Ly, đến xin gia nhập câu lạc bộ tán đả."
Mao Thành Hồng nhíu chặt mày: "Em đến? Bây giờ đến?"
"Đúng ạ, bây giờ." Hà Tư Ly hỏi: "Anh là người phụ trách câu lạc bộ sao?"
Mao Thành Hồng: "Tôi là huấn luyện, người phụ trách công việc của câu lạc bộ chân chính là chủ nhiệm của chúng tôi."
Ôn Văn bước lên, cười nói: "Bạn học, câu lạc bộ chúng tôi đã tuyển người mới xong, năm nay không nhận học viên mới nữa."
Hà Tư Ly hỏi: "Vì sao không nhận? Câu lạc bộ tuyển người có ngày hết hạn sao?"
Theo lý là không có, nhưng vừa rồi Huấn luyện viên Mao có nói, câu lạc bộ có thể sẽ giải tán, tiếp tục tuyển người sẽ lãng phí thời gian của học viên. Đương nhiên lý do xui rủi như vậy Ôn Văn sẽ không nói. Anh ấy giải thích: "Thật ra không có ngày xác định, nhưng chương trình học của bọn tôi đã tiến hành được một nửa rồi, nếu bây giờ bạn gia nhập, cho dù là chương trình lý thuyết hay là kiến thức sơ bộ cũng không thể nhập học một lần nữa."
Hà Tư Ly lại nói: "Không có vấn đề gì, tự em có thể mua sách về tự học."
Ôn Văn: "Bạn học à, tán đả coi trọng thực chiến, nhập môn có rất nhiều kiến thức phải có người dạy mới có thể nắm bắt được."
Hà Tư Ly gật đầu: "Em biết, ai trong các anh có thể bớt thời giờ tập mấy tư thế, giải giải cho em một chút là được."
Ôn Văn và Mao Thành Hồng liếc mắt nhìn nhau một cái.
Ôn Văn thận trọng hỏi: "Em tới vì Trần Nhung à?"
Hà Tư Ly hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy."
Ôn Văn: "Hai người là bạn bè à?"
Hà Tư Ly: "Không phải?"
Ôn Văn: "Có mâu thuẫn?"
Hà Tư Ly: "Không có."
Ôn Văn: "Vậy thì... vì lý do gì?"
Hà Tư Ly: "Em thấy hình chụp của cậu ấy."
Mao Thành Hồng nói: "Bạn học à, muốn tiếp cận Trần Nhung có rất nhiều cách, không nhất định phải gia nhập câu lạc bộ tán đả."
Hà Tư Ly: "Các cách khác em sẽ thử, vào câu lạc bộ là một trong những cách đó."
Mao Thành Hồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật không dám giấu, câu lạc bộ này của chúng tôi học kỳ sau sẽ phải dọn đi."
Hà Tư Ly gật đầu: "Em và mọi người dọn đi cùng nhau."
Đứng trước mặt một sinh viên xa lạ nói thẳng câu lạc bộ có thể giải tán, chung quy Mao Thành Hồng không mở miệng được, chỉ có thể nói một cách uyển chuyển: "Không biết lúc nào mới có thể tìm được phòng học mới."
"Không sao." Hà Tư Ly rất hiểu chuyện, "Em sẽ tập luyện ở đây cho đến khi mọi người tìm được."
Mao Thành Hồng sờ mũi, nhìn Ôn Văn.
Ôn Văn này còn ôn hòa hơn so với Mao Thành Hồng, cho đến bây giờ anh ấy vẫn không thể nói nặng lời với con gái, anh ấy nói: "Ở chỗ chúng tôi luyện tập rất vất vả."
"Em có võ thuật căn bản." Hà Tư Ly nói: "Nếu mọi người không tin, có thể để một người ra so tài với em một chút."
Bỗng nhiên Mao Thành Hồng cảm thấy, đây là ý trời sao? Một Nghê Yến Quy rời đi thì lại có một Hà Tư Ly đến.
Trong bóng đêm lại có hai người bước ra.
Hà Tư Ly nhận ra có người quay đầu lại nhìn Trần Nhung.
Trần Nhung bước đến cửa, phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình. Thấy trước mặt có người, anh đẩy mắt kính: "Là cậu à."
Hà Tư Ly xoay người lại: "Là mình."
Mao Thành Hồng và Ôn Văn liếc mắt nhìn nhau một cái. Lúc này có phải nên thêm một câu hay không, Trần Nhung cũng có thể nhận ra người khác à?
Nhớ đến tính cách của Nghê Yến Quy, Mao Thành Hồng nói: "Hồng nhan họa thủy, câu lạc bộ chúng ta chưa bao giờ náo nhiệt như vậy."