"Rất đẹp!" Trần Nhung để trán dán sát với trán của Nghê Yến Quy.
Nghê Yến Quy hỏi lại anh: "Anh không ngại ư?"
Anh cười khẽ: "Xăm đẹp, người còn đẹp hơn."
Mặt cô hớn hở, chúi vào trong иgự¢ anh: "Em nghỉ đây. Không ngủ trưa thật là mệt."
"Ừm." Trần Nhung nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tất cả đã quay trở lại quỹ đạo ban đầu. Qua một thời gian ngắn, cơ bụng của anh có thể coi như là thành quả của huấn luyện. Lại lựa chọn một thời cơ thích hợp rồi sẽ giải thích hình xăm của anh. Anh và cô tế thủy trường lưu*, nương tựa lẫn nhau.
*Tế thủy trường lưu: mang hàm nghĩa khe nhỏ sông dài, nước chảy nhỏ thì dòng sẽ dài, ý chỉ những việc làm đều đều, từng chút một không bao giờ ngừng.
*
Điểm cuối của xe bus là ở khu sinh hoạt của trường.
Nghê Yến Quy vẫy tay: "Huấn luyện viên Mao, anh Ôn, em về đây ạ."
Mao Thành Hồng nhìn Trần Nhung một cái.
Trần Nhung nhấc thùng lên, dường như hơi tốn sức.
Nhìn trạng thái của hai người, có vẻ như đã giải trừ được nguy cơ rồi. Mao Thành Hồng nói: "Đi đi."
Trần Nhung bê chiếc thùng qua ký túc xá nữ.
Nghê Yến Quy đưa một quả táo cho dì quản lý ký túc.
Dì quản lý ký túc nhận lấy, nói: "Dì nhận ra được đôi vợ chồng son hai đứa rồi, mỗi lần tạm biệt buổi tối đều ngoái đầu tám trăm lần."
Cuối tuần, ba người kia về quê.
Nghê Yến Quy cầm chìa khóa mở cửa: "Vào đi."
Trần Nhung thả chiếc thùng xuống. Anh khôi phục trạng thái thường ngày, thở hổn hển, sắc mặt ửng đỏ.
Đây là chiếc bạn trai hoàn mỹ trong lòng Nghê Yến Quy. Cô cầm khăn giấy lên, lau mồ hôi cho anh: "Nhung Nhung, anh càng luyện tập càng cường tráng hơn đó."
Trần Nhung ngượng ngùng: "Ngoài chạy bộ vào buổi sáng ra, anh còn rèn luyện tạ tay ở ký túc nữa. Hy vọng sớm có ngày anh cởi ‘cơ bụng thần thánh’ kia xuống."
"Anh có nghị lực, có kiên trì, không thứ gì khó có thể đẩy ngã anh."
"Cám ơn em, Nghê Nghê."
Sự cứng đờ trước đó dần tan biến, cô kéo Trần Nhung: "Đây là chỗ ngồi của em."
Trên bàn có đặt một chiếc đèn bài, đồ trang điểm xếp chồng và gương. Trên giá sách, sách chuyên ngành và sách ngoại khóa để lẫn chung một chỗ.
Không lộn xộn mà gọn gàng, ngăn nắp.
Trần Nhung nhìn lơ đãng về phía đối diện, có một bạn nữ đang phơi quần áo trên ban công, anh mất tự nhiên nói: "Hẳn là anh nên đi trước đã."
Nhưng Nghê Yến Quy đã che rèm cửa sổ lại: "Nhung Nhung, có một chuyện."
"Hả?"
Cô đứng trước mặt anh: "Liên quan tới vết xăm, anh chỉ thấy được ảnh chụp, trên ảnh là 2D, nhìn trông rất đẹp. Nhưng thật ra thì... nhìn gần rất dọa người. Anh có muốn xem thử chút..."
Trần Nhung đã hiểu, anh kéo hai bên trái phải của rèm cửa sổ chồng lên nhau, không lọt chút khe hở nào.
Cô đứng trước mặt anh.
Anh đè lên bả vai trái của cô, cách quần áo có thể chạm được phần lồi lõm của da: "Lúc ấy chắc là em đau lắm."
"Đau thật nhưng em đã quên mất rồi, lúc đó tình hình khá hỗn loạn. Em chỉ nhớ một đoạn trước, trước kia em có một giấc mộng võ hiệp, tuổi trẻ tài cao, không biết trời cao đất rộng, còn chuyện sau đó thì em bị thương ngất đi nên không nhớ ra. Sau khi em tỉnh lại, mẹ em khóc lóc nói cho em biết, da trên lưng em bị phá hủy hết rồi." Cô kể vài ba lời đã xong câu chuyện đã từng đau đớn rất nhiều: "Bốn bề vắng lặng, anh có thể thưởng thức kỹ lưỡng. Còn cảm giác thì chắc có chút ha..."
"Nghê Nghê là đẹp nhất." Trần Nhung không cười.
Nghê Yến Quy ôm anh: "Em thích anh nhất."
"Anh cũng vậy."
Cô chủ động hôn anh. Hai người răng môi quấn quýt, kịch liệt nóng bỏng. Môi cô bị anh thấm ướt tới đỏ mọng quyến rũ.
Cô tựa đầu vào vai anh: "Lần trước em đã nói, cho anh thực chiến một chút." Mắt cô long lanh nước, chớp chớp nhìn anh.
Trần Nhung đưa tay phủ lên mắt cô.
Vết xăm hồ ly, tùy ý phách lối, giống như chính cô vậy. Phía trên mới có một vết máu mới. Nhìn kỹ bên dưới, dưới da Đông một mảng, Tây một mảng, có phần sẹo nổi lên, có chỗ hõm xuống, gần như không có chỗ nào lành lặn.
Trần Nhung hỏi: "Đau không?"
Nghê Yến Quy quay lưng về phía anh: "Cọ trầy da mà thôi." Vết thương rất nông, có lẽ sau khi quẹt qua vết thương kia, chưa đầy vài giây đã cầm máu được.
Lúc anh hôn lên vai trái của cô, cô biết, anh thương xót cho cô: "Nhung Nhung, có phải rất xấu hay không?" Dĩ nhiên rất xấu, nhưng cô muốn nghe được lời khen ngợi từ trong miệng anh.
"Đẹp lắm." Anh nói từ tận trong đáy lòng.
Đến đây, tảng đá trong lòng Nghê Yến Quy đã rơi xuống đất.
*
Trần Nhung di chuyển trên tuyết.
Tuyết trắng như ngọc, lắc lư trên đỉnh núi tạo nên ánh sáng lấp lánh. Tuyết từ từ tan ra, anh lại thấy trên tuyết tạo nên một cơn sóng gợn. Trên đỉnh núi có trồng một nhành hồng mai dựng thẳng trong tuyết bay đầy trời. Anh bám lên ngọn tuyết phong, cho đến khi hái xuống được nhành hồng mai này. Cánh hoa nở rộ, đẹp đẽ ướƭ áƭ. Anh cúi đầu nếm thử.
Toàn bộ mọi thứ trên đỉnh tuyết phong này đều là hương vị ngọt ngào vừa miệng.
Anh đưa ngón tay ra, chọc chọc trên mặt tuyết. Tuyết rất ấm, lại mềm mại. Anh chìm trong quyến luyến khó buông trên ngọn tuyết phong.
Núi không quá cao nhưng địa thế cũng không bằng phẳng, tỉ lệ vừa đẹp.
Trần Nhung di chuyển khắp các ngóc ngách của đỉnh núi, lại nhìn về phía nhành hồng mai kia, dường như càng lúc càng ma mị.
*
Nghê Yến Quy tựa lưng vào chiếc thang gác, áp sát vào thang kim loại lành lạnh, chế tác của chiếc thang xù xì, mấy chỗ nhô lên cấn trên lưng cô. Cô hít hà một hơi: "Ui."
Trần Nhung nhạy bén nhận ra được chuyện gì đó, lập tức ngẩng đầu lên.
"Có muốn lên giường hay không?"
Anh “khụ” một tiếng, một tay nắm thành nắm đấm để trên môi, ho liên tiếp mấy tiếng.
Cô tưởng chỉ là ho khan mấy tiếng mà thôi, ai dè một tay anh bám bàn, ho khan không ngừng.
Cô vỗ vỗ lưng anh: "Nhung Nhung, sao rồi?"
Trần Nhung nói lẩm bẩm nói: "Anh tự bị sặc thôi."
Nghê Yến Quy dùng tay chọc chọc mặt anh: "Đồ mọt sách ngốc nghếch, loại chuyện này không thể vội. Anh nôn nóng rồi, bình tĩnh chút."
"Ừm." Anh thuận khí xong, sắc mặt đỏ lên: "Xin lỗi."
Áo cô bị anh dồn lên vai, lúc này từ từ trượt xuống, che lên ngọn tuyết phong. Tóc cô bị anh vô tình nắm lấy, hơi rối. Ánh mắt cô liếc qua cặp kính linh động đầy thần thái.
Trần Nhung thở dài, sửa sang lại áo cho cô, ôm cô vào lòng: "Đến giờ cơm tối rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi."
"Ờ." Cô còn tưởng rằng, anh sẽ ôm cô lên giường. Gỗ đúng là gỗ mà, không thú vị gì cả.
*
Quay trở lại phố ẩm thực, hai người cùng đi tới một quán lẩu.
Lúc chọn loại lẩu, Nghê Yến Quy chỉ vào lẩu chua thịt bò
Ánh mắt Trần Nhung dừng trên chữ “chua”, khựng lại mấy giây.
Cô cười hỏi: "Nhung Nhung, anh có ăn được lẩu chua không?"
"Em muốn ăn là được rồi." Lẩu chua gì đó cũng không bằng sự chua xót không ngừng trong lòng anh. Anh rất muốn túm được người nào đó để tính sổ một lần.
Anh lấy sốt, mỗi người một chén: "Nếm thử xem."
Nghê Yến Quy dùng đũa chấm một ít sốt, nếm thử: "Ăn rất ngon."
Trong lúc ăn, điện thoại của Trần Nhung vang lên: "Là mẹ anh.", sau đó đi ra ngoài nghe máy.
Lúc trở lại, anh nói: "Mẹ anh bị bệnh, ăn cơm xong anh trở về một chuyến."
"Vâng." Quan hệ trong gia đình anh rất hòa hợp, thường xuyên nghe điện thoại. Hơn nữa, hôm nay anh đã có thể bình tĩnh lại có khi cũng là vì nhận được sự an ủi từ người nhà cũng nên.
Nghê Yến Quy cong môi cười, bỗng dưng có chút thiện cảm với người nhà của anh.
*
Nghê Yến Quy ở một mình một phòng, buồn chán muốn ૮ɦếƭ thì cô nhận được điện thoại của mẹ Lâm Tu: "Yến Quy à, có phải chủ nhật này các con có tiết học ngoại khóa không?"
"Đúng ạ. Do trường học sắp xếp." Nghê Yến Quy nói: "Dì à, chương trình học của trường mỹ thuật không giống với chương trình học thông thường. Thầy cô bảo bọn con cần phải bồi dưỡng một đôi mắt có thể phát hiện cái đẹp."
"Dì biết rồi, học tập cho tốt nha." Mẹ Lâm Tu cúp máy.
Nghê Yến Quy hỏi Lâm Tu: [Thành thật khai mau, cậu đi đâu quậy phá rồi?]
Lâm Tu: [Mình và Lô Vĩ đi xem concert. Đúng rồi, nếu như ba mẹ mình hỏi mình đi đâu thì cậu nhớ nói là lớp đi du lịch nhé.]
Nghê Yến Quy: [Đã hoàn thành nhiệm vụ.] Từ nhỏ đến lớn, hai người thường xuyên hỗ trợ khớp khẩu cung với nhau. Bản lĩnh luyện nói dối không chớp mắt chắc chắn không thể không kể công Lâm Tu.
Mặc dù Lâm Tu bướng bỉnh khó thuần nhưng ca sĩ mà anh ta thích lại là một cô gái trong sáng dịu dàng động lòng người. Vì theo đuổi buổi concert của cô ấy, anh ta đã chạy khắp năm châu bốn bể.
Nghê Yến Quy: [Không phải lại tốn vé máy bay 3000 đi tới xem concert trực tiếp đó chứ?]
Lâm Tu: [Không, ở ngay thành phố bên cạnh. Vé tối nay tám giờ, mai mình sẽ về.]
Sau đó, năm giây sau, anh ta lại gửi tin nhắn tới: [Hôm nay là sinh nhật mẹ mình. Bà ấy mà biết sẽ đánh ૮ɦếƭ mình mất.]
Đúng thật, Nghê Yến Quy cũng muốn đánh ૮ɦếƭ anh ta.
Trần Nhung ngồi toa cấp năng lượng* trở về, anh gần như không trò chuyện, chụp gửi cô tấm ảnh vé toa cấp năng lượng.
*Toa cấp năng lượng: hay còn gọi là toa đẩy và thường cũng điều khiển, dẫn đầu cả đoàn tàu, là phần không thể thiếu của đoàn tàu, không gian toa thường được dùng để chở thêm hành khách hoặc hàng hóa.
Nghê Yến Quy nhìn vé xe lên thành phố.
Lúc này, hai người thân mật cùng ở dưới cùng một khung trời.
Lần đầu tiên, Liễu Mộc Hi trở lại sớm.
Nghê Yến Quy đang cày phim, là một bộ phim điện ảnh không nổi tiếng lắm, tất cả diễn viên là kẻ xấu. Đáng tiếc là đã bị xóa rồi cắt bớt, cốt truyện lộn xộn, cô không thể làm gì khác đành truy cập vào những trang web khác để lùng sục bản full.
Tiếng Liễu Mộc Hi mở khóa vang lên.
Trong phim, có người ૮ɦếƭ, người phát hiện thi thể cũng là người vặn ổ khóa.
Tiếng động giống như đúc.
Nghê Yến Quy quay đầu, sững sờ.
Liễu Mộc Hi lại đang trang điểm, mặc váy màu vàng nhạt. Bình thường cô ấy lười đi mua bán, chỉ để mặt mộc, đột nhiên cô ấy ăn mặc trang điểm đàng hoàng, Nghê Yến Quy cảm thấy trước mắt sáng lên.
Cô trêu cô ấy: "Đẹp quá trời."
Liễu Mộc Hi nhìn sang thấy thảm cảnh người ૮ɦếƭ trong phim, cô ấy lập tức thốt lên: "Sợ quá trời."
Nghê Yến Quy âm thầm ấn phím tạm dừng, dừng lại ở hình ảnh máu tươi của người ૮ɦếƭ chảy ròng ròng trên khóe miệng. Cô đưa một tay đỡ gò má: "Sao cậu lại đột ngột trở lại?"
"Chu Phong Vũ gửi cho mình số liên hệ của một nhân tài sửa máy ảnh, ngày mai mình đi cùng cậu ta."
"Đã hiểu, cậu ta không tính trả lại tiền à?"
"Cậu trả không nổi."
"Nhan sắc của cậu ta cũng không đáng tiền ư?"
"Đáng chứ, mình lấy cậu ấy làm nguyên mẫu vẽ anime. Gửi trong nhóm độc giả, bọn họ thét chói tai không ngừng."
"Thật hay giả đó?"
Liễu Mộc Hi lấy một tấm ảnh lấy ngay, không có mặt. Chẳng qua là mở rộng cổ áo sơ mi lộ ra đường cong cơ bắp.
Nghê Yến Quy gật đầu: "Cậu mê kiểu này à?" Thật ra đã có triệu chứng trước đó.
Liễu Mộc Hi thu ảnh lại, lắc đầu một cái.
" n oán của mình và ‘12 điếu thuốc’ đã là một phát súng chấm dứt trong khi huấn luyện quân sự rồi. Cậu thích thì theo đuổi đi."
"Mình không có sự can đảm của cậu. Nghê Yến Quy," Liễu Mộc Hi cởi dây buộc tóc, xõa mái tóc dài xuống, nói với vẻ mặt yếu ớt: "Sao cậu dám theo đuổi Trần Nhung?" Theo lý thuyết, Trần Nhung và Nghê Yến Quy, khí chất một Nam một Bắc, tám gậy tre cũng không đánh tới nổi. Thế mà Nghê Yến Quy lại có thể dồn hết sức lực theo đuổi.
"Mình thích thì theo đuổi thôi."
"Ngộ nhỡ bị từ chối..."
"Cậu không theo đuổi thì sao biết sẽ bị từ chối hay không chứ? Không phải bây giờ mình theo đuổi thành công rồi sao?"
Nhưng nói cho cùng Liễu Mộc Hi và Nghê Yến Quy không giống nhau. Cô ấy ngồi xuống, cầm 乃út lên vẽ.
Nghê Yến Quy lại quay lại chìm trong bộ phim điện ảnh, ấn vào tiếp tục phát.
Từng gương mặt người ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ một cách bi thảm đang lướt qua.
Hung thủ xuất hiện trong ống kính, lộ ra chiếc răng đen tối.
Nghê Yến Quy lại nhấn nút tạm dừng: "Nói thật đi, rốt cuộc cậu với Chu Phong Vũ thế nào rồi?"
"Không thế nào cả. Người ta rất ít nói, không thể hiện cảm xúc. Hơn nữa thường xuyên có một người đi bên cậu ta."
"Đầu quýt tròn?"
"Đúng, tóc màu sáng, giống như bóng đèn vậy." Liễu Mộc Hi nói: "Với lại, mình cảm thấy... Chu Phong Vũ có bạn gái rồi."
"Cậu cảm thấy, cậu không hỏi sao?"
"Mình với cậu ta đâu có thân quen, không tiện hỏi việc riêng của cậu ta. Mình nghe đầu quýt tròn nói, nhân vật lợi hại thân với cậu ta đều có bạn gái rồi."
"Thà ở đây lo được lo mất, không bằng trực tiếp ra tay."
"Thôi đi. Kinh nghiệm theo đuổi của cậu không phải những người phàm phu tục tử như bọn mình có thể bắt chước được."
Nhưng lời nói của Nghê Yến Quy đã nhắc nhở Liễu Mộc Hi, cô ấy chợt nhớ tới trường học có một bức tường bày tỏ.
Tuy được đặt tên là tường bày tỏ, nhưng thật ra nó chia thành ba trường phái: bóc phốt, buôn chuyện, bày tỏ.
Bóc phốt là đề tài hấp dẫn nhất.
Bày tỏ xen kẽ lẫn trong đó, run bần bật.
Liễu Mộc Hi nhìn thử, có thơ tình họa ý, có thầm mến nồng nàn, hoặc là "Bạn nào đó ơi, hôm nay cậu ngồi ở bên cây cột thứ mấy của căn tin, mình để ý cậu rồi. Mình muốn làm quen với cậu."
Trong khu bình luận lại có người đáp lại ở bên một cây cột khác.
Liễu Mộc Hi uốn nắn lại cái nhìn của mình. Đa số lời bày tỏ ở đây đã lấy đùa giỡn làm chủ, có ý nghĩa tham khảo không lớn đối với cô ấy.
Cô ấy ấn chuột xuống từng chút từng chút một, đột nhiên chú ý tới một tấm thiệp có vẽ bát quái mặt trước.
Nội dung tấm thiệp rất đơn giản, hỏi đây là ai? Có đính kèm một tấm hình.
Chàng trai bế một con mèo nhỏ, đối mặt với con mèo. Ống kính dừng lại trên sườn mặt của anh và mèo nhỏ.
Con chuột của Liễu Mộc Hi suýt chút nữa thì trượt xuống.
Có vẻ như là chụp ở khoảng cách xa, tương đối mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra đường nét tuấn tú đẹp đẽ của chàng trai.
Trong khu bình luận đã có người nhận ra.
Anh ấy là Trần Nhung.