Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly - Chương 39

Tác giả: Giá Oản Chúc

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đoàn người không lên núi tiếp nữa.
Nhà của Ôn Văn là nhà tự xây, nhà cao bốn tầng, trước cửa có sân rộng ôm lấy, câu lạc bộ chừng mười bạn học, đứng trong sân cũng không hề chật chội.
Người trong thôn đi đi lại lại trong núi, nhà nhà đều có thuốc phòng sẵn.
Mẹ Ôn Văn bưng một chiếc hũ lớn, nói chuyện với Nghê Yến Quy. Tiếng phổ thông của bà có lẫn tiếng địa phương, hơi trúc trắc.
Nghê Yến Quy tập trung chú ý, nghe được ý đại khái là muốn bôi thuốc cho cô.
Ôn Văn nói bổ sung: "Đây là thuốc trật khớp do ông lão trong thôn đặc chế, hiệu quả không tệ đâu."
Mẹ Ôn Văn là người làm vườn, mặc tạp dề màu tím than, hai tay đeo tay áo giả cùng màu, tạp dề và tay áo giả hẳn là tự tay bà cắt vải rồi may. Gương mặt bà hiền hậu, cười cười với Nghê Yến Quy.
Nghê Yến Quy lo lắng, sợ rằng hình xăm hồ ly sẽ dọa tới người phụ nữ chất phác này cho nên cô đành nói: "Không sao, cháu có thể bôi thuốc. Đây chỉ là vết thương nhẹ thôi."
Mẹ Ôn Văn lại nói thêm gì đó.
Lần này, Nghê Yến Quy không nghe hiểu.
Ôn Văn giải thích, nói: "Vết thương của em ở lưng, bôi thuốc không tiện."
Ba nữ sinh khác trong câu lạc bộ có kế hoạch vào cuối tuần nên không tham gia hoạt động bất ngờ này. Ôn Văn không biết Nghê Yến Quy và Trần Nhung phát triển đến giai đoạn nào rồi, nghĩ rằng để mẹ mình đi bôi thuốc cho cô là thích hợp nhất.
Nhưng Nghê Yến Quy lắc đầu: "Khi còn bé em hay nghịch ngợm, rất nhiều vết thương cả nặng cả nhẹ, em đã luyện được bản lĩnh bôi thuốc cả người."
Cô vừa nói như vậy xong, Ôn Văn lập tức giải thích với mẹ mình.
Mẹ Ôn Văn gật đầu cười một cái, thả xuống hũ thuốc mỡ lớn.
Vết thương nhẹ nhưng vẫn đau. Nghê Yến Quy soi trước gương một lát, sau lưng quẹt phải cát đá của sườn núi, tróc ra vết máu. Đối với một cô gái bình thường, vết thương này rất dài, chừng mười hai, mười ba centimet. Nhưng nửa lưng của Nghê Yến Quy đều là vết sẹo, nhiều hơn hay thiếu đi một đường cũng không có gì khác biệt lắm.
Tay cô di chuyển từ trên xuống phần eo, chạm đến vết thương bị ứ máu thoa lên. Sau đó lại di chuyển xuống tiếp, thoa thuốc lên miệng vết thương.
Trước đó không đau nhưng sau khi thuốc mỡ mát mẻ chạm vào da lại thấy đau.
Nhìn dải hình xăm trong gương, Nghê Yến Quy lại nghĩ đến một vấn đề thực tế. Nếu như cô muốn tiến thêm một bước với Trần Nhung, vậy thì phải nói rõ nguyên nhân vết xăm này từ đâu tới.
Không biết liệu học sinh ba tốt như Trần Nhung có thành kiến với con gái có hình xăm hay không? Cô bạn gái khác người như cô, chính là tới để khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của anh.
Tâm trạng cô không bình tĩnh được. Vừa mới xoay người thì dép lại đạp lên ống nước mềm bị đổ xuống. Cô trượt chân một cái thì lập tức túm lấy chốt cửa, người không ngã nhưng vào giờ phút này, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện kế sách.
Cảnh ngộ ngoài ý muốn chính là thời cơ bán thảm tốt nhất.
Cô đã vạch ra kế hoạch, lấy chuyện cô bị Lâm Tu kéo theo làm hư hỏng trước kia làm nền, ám chỉ cô kết nhầm bạn xấu, bước vào ngã rẽ. Chỉ là đã quen theo chân Lâm Tu phách lối, cho mình là anh hùng cái thế nên mới không biết tự lượng sức mình khiến bản thân rơi xuống rồi bị thương. Cuối cùng, điểm mấu chốt chính là ở đây, vì vết sẹo xấu xí nên mới không thể không xăm.
Bỏ đi sự ngoài ý muốn này, coi như phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của Trần Nhung.
*
Mao Thành Hồng lượm cành cây dưới tàng cây. Cành cây rất thẳng, khá thô. Anh ta mô phỏng phim kiếm hiệp, lấy cành cây múa kiếm, hất lên một đống lá rụng dưới đất.
Xuyên qua đám lá rụng bay tán loạn, anh ta thấy Trần Nhung.
Anh ta thu cành cây lại, hỏi: "Bạn học Tiểu Nghê không có vấn đề gì lớn chứ?"
Trần Nhung nói: "Vẫn ổn. May là sườn núi thấp, đất tương đối mềm, không ngã quá nặng."
"Tôi có trách nhiệm trong chuyện này." Mao Thành Hồng nói: "Bạn Tiểu Nghê gọi tôi một tiếng huấn luyện viên, tôi nên đi cứu em ấy kịp thời mới phải."
"Chuyện cấp bách, mọi người đều không kịp ứng phó."
"Đúng vậy, không kịp ứng phó." Hai tay Mao Thành Hồng chắp sau lưng: "Nhưng cậu lại phản ứng kịp."
Trần Nhung thoáng sửng sốt: "Huấn luyện viên Mao, em là người gần cô ấy nhất, thiếu chút nữa là giữ được cô ấy rồi."
Ở tư thế huấn luyện dự bị hôm đó, rốt cuộc thứ treo ngang hông Trần Nhung là tấm thép vác nặng hay là cơ bụng mạnh mẽ, Mao Thành Hồng cũng không thể xác nhận lần nữa được.
Trong câu lạc bộ, Trần Nhung không hề tầm thường chút nào. Một chàng trai xuất sắc thế mà cảm giác tồn tại lại cực thấp, bị che lấp dưới sự phong lưu, hào phóng của Triệu Khâm Thư.
Triệu Khâm Thư nói, Trần Nhung không giỏi vận động, vào câu lạc bộ là lập lờ đánh lận con đen. Nếu huấn luyện không qua cửa thì mắt nhắm mắt mở cho qua. Thế nên ấn tượng đã khắc sâu trong Mao Thành Hồng từ ban đầu, tự động lướt qua Trần Nhung.
Nhưng, Mao Thành Hồng đã thấy rõ ràng tình hình hôm nay.
Tốc độ của Trần Nhung rất nhanh, khoảng cách giữa anh với Nghê Yến Quy không chỉ một bước. Trong nháy mắt, anh giống như một con báo linh hoạt dũng mãnh, lấy đà chân đạp lên đất rồi nhảy lên, rơi xuống, tay bám cây, ôm người, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.
Mao Thành Hồng nói: "Trần Nhung, nếu như tôi đứng ở vị trí giống như cậu, chưa chắc đã có được tốc độ của cậu."
"Huấn luyện viên Mao, em được Triệu Khâm Thư kéo vào câu lạc bộ nhưng rất xin lỗi, em giống như đồ bỏ vậy, cái gì cũng đội sổ. Ban đầu, chạy ba cây số cũng không nổi. Sau chuyến đi suối nước nóng lần trước, sáng nào em cũng chăm chỉ tập luyện." Trần Nhung cúi đầu nhìn hai tay mình: "Trước giờ em cứ tưởng là tay em trói gà không chặt, chỉ có thể cầm 乃út. Nhưng sau khi vào câu lạc bộ, em mới biết, em có thể chạy ba cây số, tay em có thể ra quyền. Mặc dù em còn chưa luyện tới cách đá chân nhưng huấn luyện xong, chắc chắn em sẽ chăm chỉ gấp đôi. Sở dĩ hôm nay em có thể cứu được Nghê Nghê toàn là dựa vào sự hướng dẫn của huấn luyện Mao và trưởng câu lạc bộ Ôn."
Mao Thành Hồng nghe đoạn lời nói dài này xong cũng không lên tiếng, âm thầm quan sát chàng trai này.
Mặt như quan ngọc*, có đôi khi hơi yếu ớt. Nếu không phải hôm nay chính mắt anh ta nhìn thấy thì Mao Thành Hồng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Trần Nhung lại có thể có một mặt dũng cảm như vậy.
*Mặt như quan ngọc: Mặt như ngọc trên mũ, thường chỉ những người đàn ông đẹp trai trắng trẻo như ngọc.
Mao Thành Hồng quăng cành cây trong tay về đằng trước, nắm lấy phần giữa của cành cây: "Về sau cố gắng thật tốt. Cuộc thi mùa xuân sang năm, em sẽ có cơ hội."
*
Giữa trưa liên hoan, mười mấy người chia thành hai bàn, làm bữa lẩu đơn giản, có khả năng chín đồ ăn là được.
Lúc Triệu Khâm Thư tới có mang theo vài cân thịt đông: "Đương nhiên không thể ăn không uống không được. Mình đã bỏ thịt lợn và cá đông trong tủ lạnh trong nhà trưởng câu lạc bộ Ôn từ sớm rồi."
Mao Thành Hồng: "Báo câu lạc bộ chi trả đi."
Triệu Khâm Thư: "Bọn em có kinh phí ăn chơi ạ?"
Đúng thật là không có.
Nghê Yến Quy cầm đũa gắp thịt, bỗng nhiên "ui" một tiếng, rụt tay lại. Cô hơi nhíu mày.
Trần Nhung để ý tới chuyện này, hỏi: "Nghê Nghê, có phải vết thương rất đau không?"
"Không sao." Nhưng ánh mắt cô lại không có ý cười, định gắp thức ăn nhưng lại rụt về lần nữa.
"Muốn ăn gì, anh gắp cho em."
Ánh mắt Nghê Yến Quy xao động như mặt hồ, phóng điện mạnh mẽ với anh: "Nhung Nhung, cám ơn anh."
Trần Nhung cúi đầu: "Sao lại nói lời khách sáo như vậy?"
Cô than thở: "Sau lại nói với anh nữa."
Bữa cơm này, Nghê Yến Quy vùi đầu trong bát. Trần Nhung gắp cái gì, cô ăn thứ đó.
Ăn cơm trưa xong, gương mặt cô vẫn không giãn ra, kéo băng gỗ thật dài qua, ngồi trước cửa, ngửa đầu lên trời, khẽ thở dài.
"Nghê Nghê, em sao thế?" Trần Nhung quan tâm hỏi: "Vết thương có khó chịu hay không?"
"Không sao." Cô tiếp tục ngửa đầu nhìn trời.
Trần Nhung không yên tâm, nói: "Chúng ta đi bệnh viện đi, để bác sĩ có chuyên môn xử lý xem sao."
"Vết thương chỉ là chuyện nhỏ thôi." Cô thở một hơi thật dài.
"Em gặp phải rắc rối gì à?" Trần Nhung ngồi bên cạnh, ôm lấy cô: "Trước đây anh thấy em, lúc nào em cũng cười rất tươi. Đây là lần đầu tiên anh thấy em rầu rĩ như vậy."
Rầu rĩ thì đúng rồi. Cô sợ mình không kìm được lòng, mím môi thật chặt: "Nhung Nhung, anh biết điều quan trọng nhất giữa người yêu với nhau là cái gì không?"
"Em cảm thấy là cái gì?"
"Là thẳng thắn."
"Ừm." Anh đồng ý.
"Em biết chuyện đời vô thường, hôm nay là sườn núi nhỏ, ngộ nhớ ngày nào đó là vách treo dốc đứng..."
Anh chặn môi cô lại: "Đừng nói nữa."
"Em phải nói thẳng với anh một chuyện, liên quan tới quá khứ."
"Em nói đi."
"Đây là một chuyện xấu. Em nói, anh sẽ không tức giận chứ?"
"Sẽ không."
"Thật không?"
"Thật."
Kế hoạch trôi chảy. Nghê Yến Quy dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh: "Nhung Nhung, em không phải là cô gái trong sáng vô hại như anh tưởng tượng đâu."
"Ừm." Trần Nhung ôm cô, tay dùng thêm sức.
"Từ nhỏ em lớn lên cùng Lâm Tu. Cậu ta, con người này rất xấu, cậu ta, cậu ta... khiến em hư hỏng, có một khoảng thời gian, hai bọn em vô cùng hoang đường." Xin lỗi Lâm Tu, vì tình yêu của cô nên đành buộc lòng hy sinh anh ta.
Chuyện hoang đường không trong sáng vô hại. Cùng Lâm Tu. Trần Nhung yên lặng một hồi mới hỏi: "Ừm... khi nào?"
"Hồi cấp hai."
"Khi đó em mới vị thành niên."
"Đúng ấy em còn nhỏ tuổi chưa trải sự đời. Em rất muốn giải thích chi tiết tình hình cho anh nhưng em đã không còn nhớ được nhiều chuyện nữa."
Trần Nhung ngẩng đầu thấy có người đi ra, bỗng thốt lên: "Triệu Khâm Thư."
Triệu Khâm Thư quay đầu lại.
Trần Nhung đỡ Nghê Yến Quy, nói với Triệu Khâm Thư: "Không phải cậu nói khai thác kênh bán hàng mới cho trưởng câu lạc bộ Ôn sao? Mình có thời gian."
"Vừa đúng lúc đó." Triệu Khâm Thư vẫy tay: "Tới thương lượng với trưởng câu lạc bộ Ôn một chút."
Trần Nhung đứng lên định đi.
"Nhung Nhung." Nghê Yến Quy gọi anh lại.
"Hả?" Anh quay đầu: "Nghê Nghê, chờ anh bình tĩnh lại rồi nghe em nói tiếp."
"Chờ một chút..." Cô còn chưa nói tới chuyện chính, vừa rồi chỉ là làm nền của nền trước thôi, chỉ mới là bắt đầu thôi.
Nhưng mà đã không thấy bóng dáng Trần Nhung đâu nữa.
*
Mao Thành Hồng lại xách cành cây đi ra.
Nghê Yến Quy cúi đầu, đá hòn đá trong sân.
Anh ta nói: "Bạn Tiểu Nghê, tôi có chuyện muốn nói với em chút."
Cô đáp lại: "Huấn luyện viên Mao, em gặp nguy cơ về tình cảm, không có thời gian nói chuyện với thầy."
"Chuyện tôi nói là về Trần Nhung." Mao Thành Hồng chỉ chỉ vào hai chiếc ghế đẩu nhựa.
Hai người ngồi xuống xong, Mao Thành Hồng dùng cành cây gõ lên đất một cái: "Tôi sẽ không vòng vo, trực tiếp hỏi luôn."
"Thầy hỏi đi ạ." Nghê Yến Quy ngồi với tư thế đàng hoàng, đầu gối khép lại, sống lưng thẳng tắp.
"Em có hiểu rõ Trần Nhung không?"
Cô tưởng là chuyện quan trọng gì, không ngờ lại là vấn đề này: "Hiểu ạ."
"Em thấy dáng vẻ nhào qua của cậu ấy khi ở sườn núi hôm nay không? Có cảm nhận gì không?"
Tay Nghê Yến Quy đặt trên gối, đỡ cằm: "Anh ấy thật lòng thích em."
Mao Thành Hồng dùng cành cây vẽ một đường thẳng trên đất, từ điểm này sang một điểm khác: "Em không cảm thấy động tác của cậu ấy tác nhanh nhẹn khác thường sao?"
"Đây là thành quả của huấn luyện viên chứ nhỉ."
"Nói thế này đi, Trần Nhung và Triệu Khâm Thư vào cùng đợt, huấn luyện chung, học chung. Triệu Khâm Thư có được tốc độ như vậy ư?"
"Em và Trần Nhung đều học tập gian khổ mười hai năm, tại sao điểm số của anh ấy lại cao hơn em nhiều như vậy? Cùng một loại gạo nuôi trăm dạng người, Trần Nhung rất chịu khó, rất nghiêm túc. Dù là anh ấy và Triệu Khâm Thư nhận được sự huấn luyện giống nhau nhưng anh ấy bỏ ra sự cố gắng gấp bội, chắc chắn sẽ giỏi hơn Triệu Khâm Thư."
Cành cây của Mao Thành Hồng không chĩa xuống đất nữa mà là đập lên đất: "Bạn Tiểu Nghê à, suýt chút nữa thầy đã bị em thuyết phục."
"Không phải ạ?" Cô nở nụ cười rạng rỡ.
"Thế này nhé, không lấy Triệu Khâm Thư ra so sánh với Trần Nhung mà tôi so sánh Trần Nhung và em đi. Hai người ngã trên sườn núi, Ôn Văn bảo đi nhanh lên. Em chỉ thẫn thờ ngồi tại chỗ, cuối cùng vẫn là Trần Nhung kịp phản ứng, nhanh chóng ôm lấy em rồi đi."
"Đúng vậy." Nghê Yến Quy nghĩ, ít nhất là Trần Nhung đã lo cho cô. Nguy cơ tình cảm chưa tới thời khắc lo lắng nhất đâu.
"Em thích vận động? Cậu ấy không thích vận động?"
"Đúng ạ."
"Tại sao trong thực tế cậu ấy phản ứng nhanh hơn em?"
"Bởi vì anh ấy có tư duy nhanh nhẹn, khả năng kiềm chế mạnh. Huấn luyện viên Mao, em bí mật nói cho thầy, mỗi lần vào tiết Thưởng thức điện ảnh, em chưa từng làm bài tập. Tất cả bình luận phim đều là Trần Nhung viết giúp cho em. Anh ấy viết rất giỏi, viết hai bài hoàn toàn khác nhau, em nộp lên cũng không phải lo lắng giáo viên sẽ điều tra ra. Tư duy của anh ấy nhanh hơn em nhiều."
Mao Thành Hồng chuyển cành cây qua bên cô, gật đầu một cái. Anh ta muốn hỏi, có phải cô không hề nghi ngờ bạn trai cô xíu nào không nhưng cuối cùng lại không hỏi ra miệng. Anh ta chỉ nói: "Em gặp phải nguy cơ gì?"
Nghê Yến Quy chợt tắt nụ cười, nghiêm túc hỏi: "Nguy cơ chính là em là một cô gái hư, nhưng Trần Nhung là một chàng trai tốt, loại người cực kỳ tốt ý."
Mao Thành Hồng nhìn gương mặt ngây thơ của cô: "Tôi cảm thấy, những lời này của em có thể nói ngược."
"Huấn luyện viên Mao, đừng chôn hạt giống nghi ngờ giữa em và anh ấy. Nhất là khi cơ sở tình cảm của em và anh ấy còn chưa vững chắc, hơi nghễnh ngãng một chút là sụp đổ rồi."
"Em đi lo chuyện yêu đương đi." Mao Thành Hồng ném cành cây xuống: "Để tôi yên tĩnh một mình."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc