Qua camera nhìn thấy lờ mờ bên má Nghê Yến Quy nổi lên hai rặng mây đỏ. Cô nghiêm túc hỏi: "Anh mua ở đâu thế? Em chưa bao giờ thấy loại này trên mạng."
"Triệu Khâm Thư biết chỗ. Cậu ấy mua hộ." Lúc nói chuyện, cơ bụng của Trần Nhung hơi chuyển động.
Nghê Yến Quy cảm nhận được sức mạnh tiềm tàng trong đó, cô vội ngoắc tay, "Được rồi, bỏ xuống đi."
Anh thả áo xuống, ngồi trở lại.
Nghê Yến Quy nhìn kỹ, gương mặt ôn hòa hiện ra, phối hợp với cơ bụng mười phần ngông cuồng, đỉnh của đỉnh. Trước khi xem màn khoe cơ bụng, cô nghĩ đó chỉ là một dụng cụ thô ráp. Bây giờ cô lại vô cùng lo lắng, lỡ như Trần Nhung luyện tập không đạt được mức như cơ bụng giả đó...
Cô an ủi Trần Nhung: "Luyện được cơ bụng hay không cũng không sao, đừng áp lực." Tìm đâu ra được bạn gái biết quan tâm như cô.
Nhưng mà, bạn trai của cô lại không quá hưởng thụ, anh nhìn cô hồi lâu, hỏi: "Em không thích cơ bụng hả?"
"Chỉ cần là anh thì em thích rồi." Không có cơ bụng cũng không sao. Sắp sửa nói ra nửa cô sau, cô lại nuốt vào. Rốt cuộc vẫn sợ tổn thương lòng tự trọng của anh.
"Dáng người của em đẹp lắm nhỉ?" Anh rầu rĩ.
"Không phải." Vì không để anh tự ti, cô nói: "Em mỗi ngày đều ăn thịt, ăn thịt bổ thịt. Bổ thịt thì chỗ to ra trước hết sẽ là bụng đó. Thực ra em có một cái bụng tròn xoe."
"Không sao." Anh dường như rất vừa lòng, "Ăn được là phúc. Điều đó thể hiện em là người có phúc."
"Anh sẽ không chê bai em chứ?"
"Sẽ không."
Vừa nói xong, bên phía Trần Nhung truyền đến một tiếng gọi thân thiết: "Ăn cơm thôi."
Lỗ tai vừa động, Nghê Yến Quy cảm thấy âm thanh này...
"Mẹ anh gọi ăn cơm rồi, trước hết vậy đi." Trần Nhung cúp cuộc gọi."
Nghê Yến Quy còn đang tự hỏi, đó là mẹ anh sao? Trẻ tuổi thật, hơn nữa giọng nói kia dường như đã từng nghe qua ở đâu rồi.
"Yến Yến, ăn tối." Nghê Cảnh Sơn gọi từ bên ngoài.
Cô cũng không nghĩ thêm: "Đến đây ạ."
*
Sau bữa cơm tối chủ nhật, Nghê Yến Quy trở về trường.
Cô đẩy cửa.
Ba người còn lại nhìn qua, sắc mặt không được tốt.
Nghê Yến Quy buông túi xách, sau đó ngồi xuống, lại đánh giá sắc mặt ba người lần nữa. Cô có trực giác đã xảy ra chuyện.
"Yến Quy." Liễu Mộc Hi trịnh trọng mở miệng, sau đó nhìn nhìn Vu Nhuế.
"Để mình kể cho." Vu Nhuế đi đến: "Vừa nãy lúc mình trở về trường gặp được bạn học, nói chuyện vài câu. Cậu ấy và Trương Thi Liễu dường như có quan hệ tốt. Cậu ấy nói... Trương Thi Liễu có thể sẽ đến trường tố giác cậu."
Nghê Yến Quy đứng lên: "Tố giác mình? Tố giác mình chuyện gì?"
Vu Nhuế mím mím môi.
Vừa rồi Kiều Na đang sửa sang lại giường, lúc này xuống dưới, nói: "Không phải bình thường cậu đều dùng ống nhòm nhìn Trần Nhung sao? Loại chuyện này vẻ vang gì. Trương Thi Liễu kia cậu cũng biết, nhân cơ hội mà đến."
"Đúng vậy." Vu Nhuế nói, "Sau chuyện của Ngô Thiên Hâm, đối với loại hành vi này trường điều tra rất nghiêm túc. Chỉ sợ cậu bị đưa ra trước đầu súng."
Nghê Yến Quy nhất thời không nói.
Liễu Mộc Hi: "Không biết lúc nào Trương Thi Liễu đi tìm giáo viên? Nếu không, hoặc để Vu Nhuế đi tìm cô ta nói chuyện.
Phòng ký túc xá bốn người, Vu Nhuế với Trương Thi Liễu xem như có quen biết. Về phần Kiều Na và Nghê Yến Quy, quan hệ với Trương Thi Liễu như thể đóng băng. Liễu Mộc Hi là bạn thân của Nghê Yến Quy, nên cũng bị Trương Thi Liễu cho vào danh sách đen.
Nghê Yến Quy: "Nếu cô ta vẫn cứ muốn tố giác thì sao?"
Vu Nhuế: "Chuyện này thì phiền toái. Trong số bạn học, sợ nhất mấy người tích cực." Đây là lý do vì sao Vu Nhuế luôn quán triệt tư tưởng: "Ai cũng không có tội." Ai cũng không đoán trước được mình có thể bị đánh lén sau lưng không.
Nghê Yến Quy: "Mình thì mình sẽ đắc tội cô ta trước."
Liễu Mộc Hi: "Trương Thi Liễu có... nhược điểm gì?"
Vu Nhuế: "Đại loại là không có nhược điểm gì quá lớn. Những việc lặt vặt thì không đáng để nhà trường ra mặt."
Kiều Na: "Vậy đi, bạn trai Trương Thi Liễu là người thần kinh khá thô. Mình sẽ dụ cậu ta nói thật. Nếu cô ta muốn tố giác với bên trường, cậu chỉ có thể tự mình cầu phúc thật nhiều."
Nghê Yến Quy xua tay: "Quên đi." Kiều Na vô cùng thanh cao. Nói đúng ra, là bạn trai Trương Thi Liễu bám lấy Kiều Na, còn Kiều Na xa lánh cậu ta. Nếu cô ấy đã chủ động buông bỏ mặt mũi, lượn lờ trước mặt bạn trai Trương Thi Liễu, thì oan ức cho cô ấy.
Kiều Na: "Mình và cậu ta có thể xem là trao đổi việc học hành. Tóm được cậu ta vô cùng dễ."
Nghê Yến Quy cúi đầu, tựa vào cạnh bàn.
Liễu Mộc Hi và Vu Nhuế đều tự động im lặng.
Bạn trai của Trương Tri Liễu đối với Kiều Na rất vồn vã, tốc độ trả lời lại rất nhanh.
Mười phút sau, Kiều Na buông điện thoại di động: "Thứ sáu Trương Thi Liễu đi gặp cố vấn học tập."
Sự tình dường như không còn cách cứu vãn, bốn người lặng yên.
Cuối cùng, Vu Nhuế nói: "Vẫn là để mình ra mặt đi. Khuyên Trương Thi Liễu, xem có thể giải thích với giáo viên là chuyện hiểu lầm không."
"Trương Thi Liễu không phải là người dễ thỏa hiệp." Kiều Na bỗng dưng đi tới, tóc mái che khuất tầm mắt đen như mực, "Mình cảm thấy, so với việc làm cho Trương Thi Liễu chủ động sửa miệng, chẳng thà đi tìm người trong cuộc."
Người trong cuộc? Liễu Mộc Hi: "Cậu nói là..."
Ba người không hẹn mà gặp, cùng nhìn về phía Nghê Yến Quy.
Kiều Na: "Trương Thi Liễu tố giác cậu nhìn trộm Trần Nhung, tự Trần Nhung ra mặt lại tốt hơn."
Liễu Mộc Hi: "Đúng rồi, Trần Nhung là bạn trai cậu, cậu ấy chắc chắn sẽ đứng về phía cậu."
Nhưng, sắc mặt Nghê Yến Quy cũng không vui vẻ. Cô không thể đoán chắc nhất định Trần Nhung sẽ đứng về phía cô___ dù sao hành động kia cũng không phải của con gái nhà lành.
Sau đó lúc trò chuyện với Trần Nhung, Nghê Yến Quy không tập trung.
Bất thình lình, bên tai cô truyền đến câu nói của Lâm Tu: "Dối trá giấu giếm sẽ không thu được quả ngọt."
Trên màn hình trò chuyện, phía trên đầu ảnh đại diện của Trần Nhung có một dấu tròn màu đỏ.
Cô không bấm vào mà lại quay sang Lâm Tu, gửi cho anh ta một câu: "Cậu là kẻ lừa đảo."
Lâm Tu chẳng hiểu đầu đuôi, không ngừng nhắn qua sáu dấu chấm hỏi.
Sau đó, Nghê Yến Quy đang bừng bừng lửa giận lại trút ra: "Chẳng lẽ mình không có chỗ nào thiện lương đáng yêu sao?"
Lâm Tu: "Có thì có. Nhưng là điểm độc đáo của Nghê Yến Quy cậu, không giống với số đông. Không biết tên kia có biết thưởng thức hay không."
Nghe xong lời của Lâm Tu, cô nhìn khung chat với Trần Nhung, tâm tình tiếp tục lặng xuống. Nghê Yến Quy trườn đến bên người Liễu Mộc Hi, vẻ mặt oán thán.
Liễu Mộc Hi vỗ vỗ khuôn mặt Nghê Yến Quy: Mình còn thích cậu trưng ra cái dáng vẻ xấu xa."
Nghê Yến Quy tựa vào vai Liễu Mộc Hi: "Trưng ra không được. Không xong rồi, yêu chưa được mấy ngày đã gặp thử thách."
"Cậu cho rằng cậu và cậu ấy sẽ không vượt qua thử thách lần này?"
"Trần Nhung là người lớn lên dưới ánh sáng mặt trời, chắc sẽ chán ghét mình?"
Liễu Mộc Hi bật cười: "Chẳng lẽ cậu lại lớn lên dưới ánh trăng?"
"Lâm Tu nói mình không phải là nhìn lén. Lúc đó mình cảm thấy rất đúng đắn. Mình thật sự mê mệt gương mặt của Trần Nhung, mình nhìn không rõ nên mới hay dùng ống nhòm." Nghê Yến Quy dừng một chút: "Nếu như mình nói với Trần Nhung, nghe có giống như nói xạo không?"
"Mình chưa gặp Trần Nhung được mấy lần, cũng không biết con người cậu ta. Theo miêu tả của cậu mà nói." Liễu Mộc Hi cân nhắc, "Cậu ta dường như... cùng một loại người với Trương Thi Liễu? Không quen nhìn những hành động ám muội."
Nghê Yến Quy phản bác: "Nói bậy, anh ấy sao lại cùng một loại người với Trương Thi Liễu."
"Cậu cảm thấy lập trường của Trần Nhung là thiên về kiểu của chúng ta, hay là vẫn giống với Trương Thi Liễu hơn?"
"Có thể hòa hợp với mình, có thể thiên hướng giống các cậu đi. Có điều, mình ở trước mặt anh ấy đều giả tạo?" Vẻ mặt Nghê Yến Quy sụp đổ: "Chẳng lẽ anh ấy thật sự cùng phe với Trương Thi Liễu?"
Liễu Mộc Hi nở nụ cười: "Nếu Trần Nhung và Trương Thi Liễu là cùng một loại người, cậu sẽ không thích cậu ấy."
"Cho nên, anh ấy có thể sẽ bỏ qua cho mình?"
"Sự việc này nếu báo đến tai nhà trường, dù bất cứ giá nào, hãy bàn bạc trực tiếp với Trần Nhung.
Chỉ có thể như vậy. Nghê Yến Quy uể oải không thôi.
*
Trần Nhung ra ngoài học lớp vẽ phác thảo, giữa trưa ăn ở bên ngoài, không trở về kịp. Vừa lúc, Nghê Yến Quy cảm thấy mình cần phải hệ thống lại lời nói một chút.
Hôm nay, giáo viên không tìm đến.
Đám người ăn cơm trong căn tin.
Hoàng Nguyên Lượng nghe xong toàn bộ sự việc, thốt ra: "Có thể bị đuổi không?"
Lâm Tu vỗ mạnh lên đầu Hoàng Nguyên Lượng một cái: "Nói tầm bậy gì đó?"
"Mình lo thôi." Hoàng Nguyên Lượng gãi gãi đầu.
Lô Vĩ lại lắc đầu: "Phòng vẽ tranh là nơi công cộng. Cũng không phải đi đến ký túc xá nam nhìn chằm chặp Trần Nhung cởi trần mặc ҨЦầЛ ŁóŤ, nhà trường sẽ xử lý hợp lý."
Nghê Yến Quy không lên tiếng. Từ tối qua đến bây giờ, cô ấy vô cùng yên tĩnh.
Lâm Tu đột nhiên nói: "Yến Nhi, nếu cậu không mở miệng được với Trần Nhung thì mình sẽ ra mặt thay cậu."
Cô miễn cưỡng giương mắt: "Cậu ra mặt làm gì?"
Lâm Tu nói: "Làm chứng cho cậu. Bảo cậu ngoài phòng tranh ra thì không có nhìn trộm chuyện riêng tư của cậu ấy."
"Quên đi, đây là chuyện giữa mình và anh ấy, mình cũng không đến mức làm đà điểu." Nghê Yến Quy nói, "Dù sao cũng là một đao, mình phải đối mặt với con đao này."
Lâm Tu nhíu mày, bỗng nhiên tay anh ta xuất hiện trước mắt cô.
Cô hết hồn.
Anh ta đánh một cái vang lên âm thanh thanh thúy: "Đây mới là Nghê Yến Quy mà mình biết."
Cô cười mắng: "Hù ૮ɦếƭ mình rồi."
"Không dọa ૮ɦếƭ được cậu đâu. Muốn uống nước dừa không?"
"Cậu mời thì đương nhiên có rồi."
*
"Một đao cắt đứt, tránh cho lúc nào cũng không yên. Nghê Yến Quy về sớm đi đến câu lạc bộ. Cô lười sửa soạn, ăn mặc trang phục vận động đơn giản nhất, mặt cũng không trang điểm.
Trần Nhung và Triệu Khâm Thư còn chưa tới.
Chào đón cô chính là Ôn Văn: "Bạn học Tiểu Nghê, huấn luyện quân sự thế nào?"
"Cũng tàm tạm ạ."
Ôn Văn nhìn gương mặt vốn trắng trẻo của cô nghểnh lên: "Không tồi, càng khỏe mạnh."
"Đội trưởng Ôn, trai thẳng không biết vòng vo, anh nói thẳng là phơi nắng bị đen đi."
"Màu lúa mạch là rất mạnh khỏe đó." Ôn Văn cười, "Đúng rồi, hôm nay huấn luyện viên Mao có thể sẽ dạy động tác chân, nhưng với trình độ của em thì tôi cảm thấy có thể luyện đến kỹ thuật tay, kỹ thuật chân cũng có thể bắt đầu."
"Được, đội trưởng Ôn." Lúc này Nghê Yến Quy mới nhớ đến cớ sự, "Em muốn thương lượng với anh một chút."
"Chuyện gì?"
"Chính là em cảm thấy, luyện boxing... Không chỉ boxing mà còn tán đả nữa, vất vả quá. Bài vở và bài tập của em ngày càng nhiều. Em vừa đăng ký môn tâm lý học, đây là một môn kiến thức rất cao siêu, em còn muốn làm phân tích tội phạm cho huấn luyện viên Mao. Đi học thật sự rất vất vả. Em không thể có thời gian cho câu lạc bộ bên này." Giọng cô mỗi lúc một nhỏ.
"Có phải em gặp chuyện gì không? Lúc trước em luyện tập rất tích cực."
"Quá mệt mỏi, không thể phân bổ thời gian."
Tiếc thì tiếc, nhưng Ôn Văn cũng không miễn cưỡng: "Được rồi, quả thực học viên phải lấy việc học làm việc chính."
Bầu không khí câu lạc bộ thật thân thiện. Huấn luyện viên Mao và đội trưởng Ôn đặc biệt chăm sóc cô, nhưng cô lại không muốn ba mẹ lo lắng, chỉ có thể nói: "Thành thật xin lỗi, đội trưởng Ôn."
"Dù sao nếu em có thời gian rảnh, tôi có thể tiếp tục dạy em."
"Cảm ơn anh." Nghê Yến Quy xoay đầu nhìn thấy Trần Nhung đã vào, nhìn cô cười đến là dịu dàng.
Cô muốn lên đài xử chém.
"Tập hợp." Mao Thành Hồng đội mũ bước vào, hô tập hợp, anh ta cởi mũ. Anh ta cắt tóc, ngắn đến độ nhìn quả đầu như trọc bóng. Bình thường anh ta cũng nghiêm túc, nhưng hôm nay ngoài nghiêm túc còn có cứng nhắc. "Có một tin tức báo với mọi người một chút, nhà trường phải sửa sang lại tòa nhà thực hành, các câu lạc bộ trong tòa nhà này cần phải xin cấp phòng mới."
Ôn Văn vô cùng kinh ngạc: "Chuyện khi nào? Đã nhận được thông báo thu hồi của nhà trường chưa?"
Mao Thành Hồng: "Hai ngày nữa trường sẽ gửi thông báo. Chỉ là, tình huống của câu lạc bộ của chúng ta có điểm đặc thù, có thể cần mọi người cố gắng một phen mới tranh thủ được phòng."
Lời nói của Mao Thành Hồng rất uyển chuyển, mọi người nghe ra ý tứ trong đó. Đặc thù chính là kinh doanh ảm đạm, đúng là vì vậy mới bị lưu đày đến tòa nhà thực hành. Nhưng ngược lại, quang cảnh lại rất có khí thế boxing, phòng lại vô cùng thoáng đãng, ngay bên cạnh sân vận động.
“Mùa xuân sang năm có trận thi đấu, tôi hy vọng các em tích cực đăng ký. Nếu có được thành tích, tỷ lệ xin cấp phòng mới thành công rất cao." Mao Thành Hồng nói: "Ôn Văn, đăng ký đi."
Ôn Văn: "Chuyện đó là đương nhiên."
Mao Thành Hồng: "Tôi cũng sẽ dự thi, đại diện câu lạc bộ. Mọi người cố gắng lên."
Một cậu học viên nhỏ giọng nói: "Loại cần thiên phú này, ra roi thúc ngựa cũng đuổi không kịp. nghe nói Chu Phong Vũ của câu lạc bộ quyền anh là kỳ tài từ trong xương cốt."
Một người khác nói: "Vì sao chúng ta tài nghệ bình thường lại đến câu lạc bộ tán đả?"
Người nữa lên tiếng: "Bởi vì câu lạc bộ quyền anh không nhận chúng ta."
Mao Thành Hồng làm như không nghe thấy những lời này, anh ta nhìn về phía Nghê Yến Quy: "Bạn học Tiểu Nghê, tôi lấy cho em tờ đơn đăng ký hạng mục nữ, được không?"
Nghê Yến Quy liếc mắt nhìn Ôn Văn, những lời vừa rồi, phải lặp lại lần nữa trước mặt Mao Thành Hồng, cô thực sự quá ngượng ngùng.
Ôn Văn thu được tín hiệu xin giúp đỡ của cô, nói: "Huấn luyện viên Mao, bạn học Tiểu Nghê có chút khó khăn."
Mao Thành Hồng: "Khó khăn gì?"
Ôn Văn: "Em ấy là sinh viên năm nhất, học hành bài vở sắp xếp dày đặc. Hơn nữa, em ấy không phải là hội viên chuyên nghiệp của đội tán đả."
Mao Thành Hồng: "Chúng ta cũng không phải. Câu lạc bộ quyền anh cũng không."
Nghê Yến Quy: "Huấn luyện viên Mao, em không có thời gian, hơn nữa vất vả quá, em không chịu khổ nổi."
Mao Thành Hồng: "Nhưng em là người có thiên phú."
"Huấn luyện viên Mao." Trần Nhung đứng bên cạnh Nghê Yến Quy, "Thành tích của cô ấy thụt lùi, muốn tập trung học tập."
Mao Thành Hồng thở dài: "Được rồi, thi đấu dựa theo tinh thần tự nguyện."
Trần Nhung hạ giọng hỏi: "Hôm nay sao vậy? Thật sự mệt đến ૮ɦếƭ?"
Nghê Yến Quy gật gật đầu. Là loại mệt mỏi không chút sức lực.
"Không thì xin nghỉ, về sớm chút nghỉ ngơi."
Cô ngẩng đầu nhìn anh. Ngày đó lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Nhung, cô không thể tin được lại gặp được người trong mộng. Cô không biết kiêng dè, hành động khác người, còn anh lại trong sạch cởi mở. Cô hốt hoảng: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát nhé?"
"Anh xin phép huấn luyện viên Mao, đi cùng em."
*
Hai người đi dọc theo hành lang hồ phía đông hướng ra ngoài.
"Trần Nhung."
"Ừ." Trần Nhung im hơi lặng tiếng. Cô không gọi Nhung Nhung, có thể thấy được đang nói một chủ đề nghiêm túc.
Nghê Yến Quy cắn chặt răng: "Kỳ thật là như này."
Anh như gió mát trăng thanh, lòng dạ chân thành.
Cô không dám lớn tiếng: “Có chuyện này em phải nói với anh, nói xong anh có thể đánh đòn em."
Anh cười: "Anh sẽ không đánh em."
"Anh còn chưa nghe mà."
"Anh vẫn chưa nghe, nhưng anh chỉ biết anh sẽ không đánh em." Anh dắt tay cô, "Em là bạn gái anh, anh thích em còn không kịp, sao lại đánh em?"
"Em nói đây." Nghê Yến Quy đánh tiếng trống làm tăng nhuệ khí, "Số là, em có một cái ống nhòm đồ chơi nho nhỏ, sau đó phòng vẽ của chúng ta trùng hợp lại đối diện nhau, em hay dùng cái đồ nho nhỏ ấy mà nhìn anh." Không tự tin nên cô nàng va vấp, nói một câu ngừng mấy lần.
Trần Nhung không đoán được hai người mới chỉ xác định quan hệ vài ngày, cô lại thẳng thắn thành khẩn như vậy.
Sự im lặng của anh làm cô bất an: "Nhung Nhung, không phải là anh tức giận đó chứ?"
"Không có."
"Không có thật sao?"
"Sao tự dưng lại nói chuyện này?"
"Em bị tố giác, nói em rình trộm. Có thể em sẽ bị đuổi học."
Anh trầm tư một chút: "Thật sự là thế này, lần em nhìn trộm đó, vừa lúc Triệu Khâm Thư chụp ảnh nên cậu ấy chụp trúng em."
"Ơ?"
"Rình trộm là nhòm nhó sự riêng tư của người khác mà không có sự đồng ý của họ. Thứ nhất, anh ở phòng vẽ tranh, trong phòng có lắp camera, nhất cử nhất động của anh đều bị bảo vệ theo dõi. Nơi công cộng không phải là nơi sinh sống. Thứ hai, anh cũng không định truy cứu em."
Nghê Yến Quy ngẩng đầu, dường như nhìn thấy ánh sáng thánh thiện phủ lấp trên đỉnh đầu Trần Nhung, chiếu cô đến tự xấu hổ.
"Yên tâm. Em và Ngô Thiên Hâm, tính chất không giống nhau." Trần Nhung hỏi, "Hôm nay em vì chuyện này mà mới mặt ủ mày chau?"
"Hôm qua em biết, suy nghĩ cả đêm. Em còn nằm mơ thấy mình bị đuổi học. Là anh tiễn em ra khỏi trường, còn nói với em là mãi mãi đừng gặp lại nữa."
Trần Nhung ôm lấy cô: "Nhà trường nếu thực sự điều tra thì sẽ thông báo cho anh. Anh sẽ nói này là tình thú nho nhỏ của người yêu nhau."
"Oan ức cho anh rồi."
"Không oan." Là anh cố ý ngồi bên khung cửa sổ.