Tấm thép chịu lực được các chuyên gia thể thao lấy ra để đào tạo sức chịu đựng và tính đối kháng, vừa nặng vừa mệt, người thường không thể đeo được. Ngay cả trong câu lạc bộ tán đả, Mao Thành Hồng cũng chưa từng thấy qua ai dùng tấm thép hoặc là áo vest trọng lượng (*). Đừng nói là sinh viên, Mao Thành Hồng cũng không thể đeo cái đó mà chạy được.
(*) Áo vest trọng lượng: Là áo được bỏ những tấm thép tăng sức nặng vào.
Lông mày Mao Thành Hồng càng nhíu chặt lại. Người trước mặt này, anh ta đã từng nghe nói qua là người không có khiếu ở việc tập thể dục. Giờ phút này anh ta lại nhìn thấy một tính cách mà mình chưa từng nhìn thấy qua ở anh.
Trần Nhung dừng lại, vẻ mặt không chút thay đổi, nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên.
Hai người nhìn nhau mang theo những suy nghĩ riêng của mình, lúc đó cả hai đều im lặng.
Nghê Yến Quy nhìn xung quanh.
Cô và Trần Nhung được sắp ở góc xéo của lớp. Đương nhiên Mao Thành Hồng không vì một nguyên nhân nào khác, anh ta để cho nam nữ chia khu huấn luyện. Anh ta phụ trách dạy nam sinh. Còn bên phía nữ sinh để cho Ôn Văn phụ trách.
“Huấn luyện tán đả là phải huấn luyện ngay từ tư thế luyện tập ban đầu.” Ôn Văn nói, “Bạn học Tiểu Nghê, eo của em chuyển động vô cùng tự nhiên, nhưng mà, đầu cũng không cần phải chuyển động theo đâu.”
“Ồ.” Cô tiếp tục nắm chặt tay, chuyển động, vô cùng lưu loát.
Ôn Văn không khỏi nhớ lại ngày đến suối nước nóng đó, cô khiêu khích người đàn ông kia đá ra một cước, vô cùng quyết đoán. Anh ấy mơ hồ cảm thấy được, cô gái này có một thứ gọi là thiên phú. Nhưng cô không muốn nói chuyện nhiều nên anh ấy đương nhiên không thể hỏi.
Tâm trí của Nghê Yến Quy không ở chỗ này, mà đang suy nghĩ về những động tác của Trần Nhưng có phải không đạt tiêu chuẩn không? Chọc huấn luyện viên Mao rồi sao? Cô buông nắm tay ra hỏi: “Chủ nhiệm Ôn, em có thể nghỉ ngơi một lát được không?”
Ôn Văn: “Em chỉ mới luyện có một lát.”
Nghê Yến Quy nhìn sang phía Trần Nhung.
Ôn Văn hiểu ra, cười yếu ớt nói: “Thời gian chỉ có một tiết, cũng không muốn tách nhau ra à.”
“Chủ nhiệm Ôn, huấn luyện viên Mao chau mày, có phải là muốn trừng phạt Trần Nhung không?” Từ sân thể dục trở về, Trần Nhung thở hổn hển rất lâu. Thân thể của anh không thể nào chạy thêm 3km nữa cả.
“Trừng phạt?” Ôn Văn bật cười, “Lại chạy thêm vòng nữa sao? Trước khi vào câu lạc bộ, Triệu Khâm Thư có nói qua với tôi, để cho Trần Nhung chịu mệt chút. Trong lòng huấn luyện viên Mao biết rõ. Yên tâm đi, sẽ không trừng phạt đâu.”
Chỉ là chân mày của Mao Thành Hồng vẫn chưa thả lỏng ra một giây phút nào.
Trần Nhung chớp chớp cặp mắt vô tội: “Huấn luyện viên Mao.”
Mao Thành Hồng chỉ vào eo của anh: “Cậu có chuyện gì thế?”
“Cái gì?” Trần Nhung mờ mịt hỏi.
Mao Thành Hồng thấp giọng nói: “Cậu đeo tấm thép sao?”
“Hì hì.” Triệu Khâm Thư phía sau cười lên tiếng, sau đó anh ấy che miệng lại. Nhưng nửa còn lại của khuôn mặt đều lộ tất cả nếp nhăn ra, giống như Mao Thành Hồng vừa nói cái gì đấy vô cùng đáng chê cười.
Giọng Mao Thành Hồng càng nghiêm túc hơn: “Cười cái gì?”
“Không phải tấm thép ạ.” Trần Nhung như tắt thở đến nơi, giọng nói có chút hổn hển.
Không phải? Mao Thành Hồng cũng không tin, vừa muốn lấy tay sờ anh.
Trần Nhung tránh đi, cúi đầu thì thào nói: “Không phải.”
Mao Thành Hồng: “Thế đó là cái gì?”
Trần Nhung không trả lời, vẻ mặt xấu hổ.
Động tác của huấn luyện viên và sinh viên đều dừng lại, nhìn sang phía này.
Nghê Yến Quy không kiềm chế được, trực tiếp đến hỏi: “Huấn luyện viên Mao làm sao thế?”
Nghê Yến Quy là một cặp với Trần Nhung, chắc chắn biết được chuyện của anh. Mao Thành Hồng lại ăn ngay nói thật: “Tôi cảm thấy kỳ lạ, Trần Nhung tập thể hình sao?”
Nghê Yến Quy kinh ngạc. Trần Nhung đơn giản là làm nhiều việc, sức lực hơi lớn. Tập thể hình? Vô cùng hoang đường nha.
Hai tay Trần Nhung giữ chặt lấy eo mình, nhẹ nhàng nói: “Không phải tập thể hình, cũng không phải là tấm thép.”
Mao Thành Hồng hỏi: “Thế đó là cái gì?”
Triệu Khâm Thư khụ khụ hai tiếng, đến trước mặt Mao Thành Hồng: “Huấn luyện viên Mao, thật sự không phải thép trọng lượng đâu.”
“Cậu biết cái gì sao?” Mao Thành Hồng thấy Triệu Khâm Thư vẻ mặt thần bí đè thấp giọng nói, “Giải thích một chút đi.”
“Là…” Triệu Khâm Thư muốn nói lại thôi.
Mao Thành Hồng: “Nam tử hán đại trượng phu, có chuyện gì không dám nói?”
Triệu Khâm Thư: “Món đồ này nói ra có chút xấu hổ.”
Mao Thành Hồng chần chờ: “Cái gì?”
Triệu Khâm Thư ghé sát vào bên tai Mao Thành Hồng: “Có cái gọi là cơ bụng hơi, đeo vào thì người ta sẽ rất có cơ bắp.”
Mao Thành Hồng sửng sốt: “Vì sao phải mặc thứ đồ đấy?”
Triệu Khâm Thư: “Đương nhiên là bởi vì cậu ấy ước mơ có cơ bụng rồi ạ. Cho dù là nam sinh yếu ớt, cũng hy vọng trước mặt cô gái mình thích có chút sức lực chứ.”
“Như vậy à.” Mao Thành Hồng sờ sờ mũi. Đúng lúc đó nhìn thấy cái mũi của Trần Nhung. Mao Thành Hồng thấp giọng nói: “Không việc gì, không việc gì, mọi người đều tự tập đi. Tôi đây nói mấy yếu tố quan trọng, mọi người tự nhớ một chút rồi tiếp tục huấn luyện.”
Bây giờ người hỏi lại trở thành Nghê Yến Quy: “Huấn luyện viên Mao, thầy còn chưa nói rõ ràng đâu đấy?” Lại nhìn thấy vùng eo vô cùng kỳ lạ của Trần Nhung. Lúc đầu khi cô ôm anh, vỗ vỗ vào nó thì thấy rất cứng. Lúc ấy không nghĩ gì, nhưng nghe huấn luyện viên Mao nhắc đến, cô lại có một chút tò mò.
“Không có chuyện gì!” Mao Thành Hồng nhấn mạnh.
Nói xong lại yên lặng, sẽ không có chuyện gì sao? Nghê Yến Quy dứt khoát quay người sang, hỏi Trần Nhung: “Cuối cùng là sao lại thế này vậy?”
Trần Nhung nâng mắt nhìn cô, lại thấp giọng nói: “Chuyện này…”
Mao Thành Hồng có một chút áy náy. Rõ ràng Triệu Khâm Thư có nói qua, Trần Nhung là người không có khiếu vận động, chỉ vừa mới luyện tập nên mới nhắm mắt mở mắt cho qua, nhưng bản thân anh ta lại càng ngày càng tích cực hơn. Nếu Nghê Yến Quy cứ chẳng chịu suy nghĩ gì mà hỏi tới chỉ sợ sẽ làm mất mặt Trần Nhung. Bây giờ Mao Thành Hồng lại rơi vào cảnh mất bò mới lo làm chuồng.
Đột nhiên Trần Nhung chạy đi.
Ánh mắt Nghê Yến Quy như bị chọc một cái, cô chớp chớp mấy cái: “A?”
Mao Thành Hồng vỗ trán: “Bạn học Tiểu Nghê à, không huấn luyện à. Trần Nhung mặc hơi nhiều “quần áo” thôi, cũng rất lâu rồi tôi chưa chạm qua tấm thép như thế. Bây giờ người dùng tấm thép cũng không nhiều lắm, đa số đều đổi thành áo vest trọng lực hết rồi. Là tôi đã sai lầm rồi, rất xin lỗi.”
Nghê Yến Quy nghi ngờ: “Chính là thế à?” Thế Trần Nhung chạy làm gì?
Mao Thành Hồng gật đầu: “Chính là như thế.”
Cô không tin, nên vẫn chạy theo sau.
Mao Thành Hồng: “…”
*
Trần Nhung chạy bộ quả thật rất chậm.
Lúc Nghê Yến Quy trở về, nhìn thấy anh trong phòng thay quần áo. Tuy chỉ có một hai giây, nhưng bằng trực giác cô đã phán đoán được rằng đó là một dáng vẻ vô cùng đáng thương. Đến trước cửa phòng thay quần áo, cô dán sát lỗ tai mình vào ván cửa.
Bên trong vô cùng im lặng, không nghe thấy tiếng động nào.
Cô đưa tay, dùng ngón trỏ gõ gõ cửa: “Trần Nhung?” Cô nhỏ giọng gọi anh, sợ quấy rầy người bên trong.
Đợi chừng ba giây, phía sau cánh cửa truyền đến tiếng của Trần Nhung: “Ừm.”
May mắn, anh không phải không để ý đến cô. Cô hỏi: “Không có việc gì chứ? Có phải huấn luyện viên Mao nói nặng lời không?”
Trần Nhung: “Không có.”
“Cái kia…” Ngoại trừ huấn luyện viên Mao, người luôn đặt câu hỏi chính là cô, “Là mấy câu nói của mình khiến cậu không vui sao?”
Chữ cuối cùng cô còn chưa nói xong đã thấy anh nói: “Không phải.”
Cô lại gõ cửa: “Trần Nhung, hay là mình và cậu cùng nhau đi giải sầu đi.”
Lần này không đợi được tiếng trả lời --- Bởi vì Trần Nhung đã mở cửa.
Cô dán sát lại gần, cửa vừa mới mở ra tay chân không có chỗ chống suýt chút nữa đã ngã vào lòng anh. Khi đứng vững lại mới thấy hối hận, làm gì thế này nhỉ?
Hai ngọn đèn trên đầu đã tắt, phòng thay đồ nam hoàn toàn đều rơi vào u ám. Không biết có phải vì ngọn đèn hay không. Trên mặt Trần Nhung đã dần mất đi vẻ hồng hồng mà dần dần chuyển sang màu trắng.
Nghê Yến Quy thầm tự hỏi. Con gái có vài ngày đặc biệt, chẳng lẽ con trai cũng có à. Trần Nhung có thể trúng vào mấy ngày này. Huấn luyện viên Mao là nam thẳng, không hiểu phải thay đổi, một hai câu đã đâm thủng tâm tư của Trần Nhung.
Anh rất là yếu ớt.
Mà cô thì vô tâm, không mẫn cảm đối với mấy loại cảm xúc này, hiếm khi có khoảnh khắc đa sầu đa cảm. Cô sợ mình đoán sai tâm tư của Trần Nhung vì thế không dám nói năng lung tung, chỉ còn cách chờ anh đánh vỡ sự im lặng này.
Anh nói: “Nghê Yến Quy.”
“Hả, mình đây.” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Cậu có nghe thấy những lời trước đó huấn luyện viên Mao nói với mình sao?”
Huấn luyện viên Mao nói rất nhiều, cô không biết Trần Nhung chỉ ám chỉ một câu thôi, đầu tiên là không hé răng, nghĩ lại thì không đúng, vì thế gật đầu.
“Hôm nay xung đột giữa những người trong hai câu lạc bộ quyền anh kia, họ đều là cao thủ.”
“Đúng thế.” Cô không có để ý đến hai từ “cao thủ” kia cuối cùng có bao nhiêu cao.
Lúc này Trần Nhung hít một hơi nói: “Nghe nói những người đàn ông này rất được hoan nghênh.”
“Nào có chứ!” Đầu tiên là Nghê Yến Quy không đồng ý, “Người vừa mới bị đá vào ௱ôЛƓ kia, mình không biết. Người rời đi thì mình gọi cậu ta là Chu Phong Vũ. Huấn luyện viên Mao khoác lác nói cậu ta giống thiên tài, nhưng cậu nhìn đầu tóc cậu ta xem, nhìn vẻ mặt của cậu ta nữa, cứ như là mọi người ở khắp nơi trên đất nước này cứ đuổi theo cậu ta vậy đó.” Chửi bới một hồi, cô hỏi: “Cậu không phải là nghe được Hoàng Tĩnh Thần và Hồ Hâm nói chuyện chứ?”
“Lần trước nghe các bạn trong lớp nói, nam sinh của câu lạc bộ quyền anh có độ nổi tiếng rất cao.”
Nghê Yến Quy kinh ngạc: “Cậu là một học sinh giỏi, lại đi hâm mộ mấy người đầu đường xó chợ thế à?”
Ánh đèn mờ ảo, ánh mắt Trần Nhung lại vô cùng sáng: “Cậu không thích… Chu Phong Vũ sao?” Anh chần chờ hỏi.
“Không thích.” Ở trung học cô đã từng gặp qua rất nhiều nam sinh có dáng vẻ lưu manh như thế. Hơn nữa người do Lâm Tu giới thiệu cô lại càng thêm phản cảm. Anh nói: “Yến Quy, mấy người chuyên bắt nạt người khác này, cậu đừng qua lại nữa nhé.”
Cô cho Lâm Tu một cái nhìn xem thường.
Đương nhiên anh không phát hiện ra, nói tên từng người một ra.
Nghê Yến Quy nói cho Trần Nhung: “Lên đại học, chúng ta phải làm trụ cột của xã hội. Thái độ làm người của cậu rất được, khiêm tốn lễ phép, là một người đàn ông tốt hiếm có.”
Lời này do cô nói ra Trần Nhung cũng không phải không biết xấu hổ. Anh cúi đầu, rất lâu không nói gì. Khi anh ngẩng đầu nhìn cô lần nữa, anh nói: “Mình… mình cần phải thẳng thắn với cậu một chuyện.”
“Cậu nói đi.” Chỉ cần là Trần Nhung, cô chắc chắn sẽ rộng lượng với anh.
“Vừa rồi huấn luyên viên Mao nói mình đeo theo cái gì đấy.” Trần Nhung nói, “Là do thầy ấy nghĩ sai rồi.”
“Mình biết, huấn luyện viên Mao chắc chắn nghĩ sai rồi. Cái gì mà huấn luyện thể hình? Người thường chơi đùa thế này sao. Đối với cậu mà nói là cường độ vận động quá lớn rồi, hăng quá hóa dở đấy.”
“Nhưng mà, quả thật, mình có, đeo đồ.” Anh ấp a ấp úng nói, cứ mấy chữ lại dừng lại, tám chữ phải dùng mất vài giây.
Nghê Yến Quy tò mò: “Là cái gì thế?”
“Triệu Khâm Thư nói, có câu đủ…” Trần Nhung lên tiếng làm cho bản thân thêm hăng hái, nói, “Có thể giờ vờ có cơ bụng tám múi.”
Cô khó tin: “Cái gì thế?”
“Trên mạng bán… cơ bụng bằng hơi.”
Không khí rơi vào một khoảng yên lặng. Chỉ nghe thấy tiếng là của huấn luyện viên Mao trong phòng học: “Mọi người có thể nghỉ ngơi sau khi tập xong các động tác cơ bản.”
Nghê Yến Quy thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, vốn dĩ trước đó ôm anh chính là ôm đạo cụ cứng ngắc. Nhưng, Trần Nhung lại tin tưởng. Cô lập tức cong môi cười.
Trần Nhung nhìn cô cười, chân tay cũng luống cuống theo.
Cô cỗ vũ nói: “Cậu tiếp tục chạy đi, không đến mấy tháng nữa, đường nét còn có thể đẹp hơn đạo cụ đấy.”
“Ừm, cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sáo.”
Tới chỗ tối, lớp trang điểm cũng không thể nào lấn át được khí chất của cô. Cô cười tươi thế nhưng không phải là cười nhạo anh, mà chỉ đơn thuần cảm thấy chơi rất vui. Thấy tròng mắt đen trắng rõ ràng trong suốt như dòng suối của anh, cô cười càng vui vẻ hơn. Cô thích một Trần Nhung đơn thuần như thế.