Về đến nhà đã là bảy giờ, Cố Duy Nhất đến phòng tắm lấy khăn lông lớn lau tóc và nước mưa trên đầu Ngôn Mộc, sau đó lại tìm hòm thuốc, lấy băng keo cá nhân cẩn thận dán lên vết thương ở tay anh. Đợi đến lúc cô ngẩng đầu lên, Ngôn Mộc đột nhiên ôm cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh hôn rất dịu dàng, chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi cô, chậm rãi, cẩn thận ʍúŧ vào mang theo thương tiếc và trân trọng, giống như chỉ cần dùng chút sức lực thì cô sẽ biến mất vậy.
Cố Duy Nhất nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, mưa phùn bay trên cửa sổ tạo thành chuỗi trân châu trong suốt, có chỗ có ánh sáng làm nổi bật, năm sắc màu ánh sáng lung linh. Hai người cứ như vậy ôm hôn, cảm thụ được cả nhịp đập của đối phương.
Cho đến khi Cố Duy Nhất đẩy anh ra, nhẹ nhàng nói, "Anh mắc mưa, đi tắm nước nóng đi, em nấu cho anh chút canh gừng, đừng để bị cảm."
Ngôn Mộc nhìn cô một lúc lâu, trong mắt mang theo sự thâm tình mà Cố Duy Nhất chưa từng thấy, cúi đầu hôn lên môi cô, Ngôn Mộc xoa đầu cô, "Em tắm trước đi, để anh đi nấu canh gừng."
Cố Duy Nhất lắc đầu, giọng nói mang theo kiên quyết, "Không, anh mau tắm trước đi." Ngôn Mộc cầm ô nhưng lại che hết cho cô, mưa cũng không lớn, cô không hề ướt một chút nào.
Cố Duy Nhất đẩy Ngôn Mộc vào phòng tắm, tìm đồ ngủ đặt ở cửa, sau đó vào bếp nấu canh gừng cho anh, Cố Duy Nhất thả gừng vào trong nồi, dùng cái thìa quấy quấy, ánh mắt liếc qua phòng ngủ Ngôn Mộc, cô biết anh có tâm sự, chỉ là không biết chuyện gì khiến anh để lộ tâm tình ra ngoài như vậy.
Cố Duy Nhất mang canh gừng đã nấu ra, Ngôn Mộc đúng lúc tắm xong, nhìn anh uống xong canh gừng, Cố Duy Nhất lại vào bếp làm cơm tối, Ngôn Mộc tựa ở cửa phòng bếp nhìn cô, trêu chọc, "Sợ là tối nay lại không kịp ăn cơm tối rồi."
Cố Duy Nhất lườm anh một cái, tư thế như một trang hảo hán, "Ngàn vạn lần không nên xem thường em, cẩn thận mất mặt đó."
Ngôn Mộc nhướn mày, "Mỏi mắt mong chờ." Bộ dáng như sớm biết kết quả.
Cuối cùng, Cố Duy Nhất nhìn canh trong nồi cháy thành một đống đen thùi lùi, cười xấu hổ, "Anh Ngôn này, thật ra em thấy chúng ta có vẻ thích hợp ăn..."
Ngôn Mộc châm biếm đi qua, "Cố Duy Nhất, em hôn anh một cái, anh nấu cơm cho em."
Cố Duy Nhất đỏ mặt, cảm thấy sao người này tự nhiên không biết xấu hổ như vậy, mặc dù trong lòng cô rất thích, nhưng con gái là phải dè dặt, ngẩng đầu, "Bổn tiểu thư có cốt khí, sao có thể vì ăn mà bỏ đi tôn nghiêm của mình được."
Sau đó lại cười, "Nhưng mà, người xưa có nói dân dĩ thực vi thiên*..." Hôn một cái lên môi Ngôn Mộc, "Cho nên, Ngôn tiên sinh, anh có thể đi nấu cơm được rồi." E thẹn xấu hổ đáng mấy đồng, có thể ăn đậu hũ một chút thì ăn, Mạnh Tử cũng nói "Thực sắc tính dã".
*Dân dĩ thực vi thiên: thức ăn là cái quan trọng nhất.
Ngôn Mộc bị cô chọc cười, xoa đầu cô, "Đi tắm rửa đi, tắm xong ra ăn cơm."
Cố Duy Nhất ra khỏi bếp, quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngôn Mộc, từ nhỏ cô lớn lên cạnh anh, tâm tình anh biến hóa thế nào cô cũng biết, vừa nãy anh giống như là gượng cười.
Tắm xong, Ngôn Mộc đã nấu chín, hai người ăn cơm, Cố Duy Nhất rửa bát xong cũng đã hơn chín giờ, cô định ngủ ở phòng khách, cũng không mặt dày đến nỗi ngủ chung một phòng với Ngôn Mộc.
Ngôn Mộc từ thư phòng đi ra, ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng nói, "Ngủ cùng anh được không."
Toàn thân Cố Duy Nhất cứng đờ, Ngôn Mộc có lẽ là cảm nhận được, bàn tay xoa lên vành tai cô, bên tai nhẹ nhàng cười, "Chỉ là ngủ cùng, đừng nghĩ nhiều."
Cố Duy Nhất đỏ mặt, nếu đã "Chỉ là cùng nhau ngủ", lại còn trêu chọc cô, tránh cánh tay của anh, Cố Duy Nhất chẳng thèm để ý, "Ai muốn ngủ cùng anh, danh bất chính ngôn bất thuận, em mới không thèm."
Ngôn Mộc kéo cô lại, một tay ngăn chặn sau đó bế cô về phòng, "Cố Duy Nhất, em nói chỗ nào danh bất chính ngôn bất thuận?"Trên người anh bị cô cào nhiều như thế mà vẫn chưa đủ danh chính ngôn thuận?
Ngôn Mộc ném Cố Duy Nhất lên giường, không đợi cô đứng dậy lập tức nằm xuống, cánh tay dài nhấc lên ôm chặt cô vào lòng, bên tai cô thấp giọng nói, "Đừng động, ngủ ngoan cho anh." Sau đó kéo chăn qua đắp, tắt đèn lập tức ngủ.
Trong bóng tối, Cố Duy Nhất mở to hai mắt nhìn trần nhà, bên tai là hô hấp của Ngôn Mộc, Cố Duy Nhất liếc mắt, thật đúng là chỉ ngủ thôi à.
Giống như biết rõ cô nghĩ gì, môi Ngôn Mộc khẽ chạm vào trán cô, thanh âm mang theo chút vui vẻ, "Cố Duy Nhất, đừng nghĩ nhiều nữa."
Cố Duy Nhất vừa nhắm mắt bỗng chốc mở ra, đầu gối di chuyển lên trên bị một bàn tay nắm lấy, thanh âm khàn khàn cảnh cáo bên tai, "Cố Duy Nhất, em mà còn chuyển chân lần nữa, đời này đừng hòng tính phúc."
Cố Duy Nhất nghiến răng nghiến lợi, giận dữ hừ một tiếng, bình nứt không sợ vỡ, hai tay tìm vị trí thoải mái nhất ôm lấy anh.
Lúc này hai người cũng không náo nữa, chốc lát sau phòng ngủ yên tĩnh trở lại, rèm cửa sổ lộ một khe hở nhỏ, có thể thấy mưa bên ngoài ngày càng lớn, không có xu hướng ngừng lại.
Trong bóng tối, ánh mắt Ngôn Mộc không có một tia buồn ngủ, những chuyện nhiều năm chưa từng nghĩ đến giống như một thước phim hiện lên trước mắt một cách rõ ràng, đứa bé trai đứng bên kia đường nhìn anh, nhắc nhở anh, anh là đứa trẻ không ai muốn, là đứa trẻ bị mẹ vứt bỏ, u ám trong con ngươi ngày càng không che dấu được sự lạnh lùng xa cách.
Một bàn tay mềm mại nắm lấy tay anh, Cố Duy Nhất ở trong lòng anh nhẹ hỏi, "Tay còn đau không?"
Ngôn Mộc ngẩn ra, giống như chưa thoát ra khỏi đoạn hồi ức kia, Cố Duy Nhất cầm tay anh xoa lên miệng vết thương, giọng nói trong đêm tối mang theo dịu dàng ấm áp, "Sau này đừng bất cẩn như thế, em sẽ đau lòng."
Tay cô ấm áp, giọng nói cũng ấm áp khiến cho thân thể đã lạnh như băng của anh ngày càng nóng lên, dùng sức ôm chặt cô, nhẹ nhàng nói, "Được."
*
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Cố Duy Nhất bị nóng đến tỉnh giấc, cảm giác như mình đang ôm một cái lò sưởi, như tỉnh như không đưa tay đấy Ngôn Mộc, một cái, nóng quá, cách xa em một chút.
Đẩy một cái không được, Cố Duy Nhất mở mắt mờ mịt, "Ngôn Mộc, Ngôn Mộc..."
Không có lời đáp, Cố Duy Nhất dần thanh tỉnh, ngồi dậy, bật đèn đầu giường, chỉ thấy sắc mặt Ngôn Mộc có cái gì đó không đúng, cô đưa tay sờ trán anh, nóng đến vô cùng, lông mày cô nhíu lại.
Cố Duy Nhất vội lay anh, "Ngôn Mộc, Ngôn Mộc..."
Ngôn Mộc ưm một tiếng, cau mày, vẫn không tỉnh dậy, Cố Duy Nhất thấy anh bất tỉnh, vội xuống giường tìm hòm thuốc, lấy nhiệt kế đo cho anh, 38,5 độ nhiệt độ cao như thế khó trách nóng như vậy.
Cần đi bệnh viện, đi gấp, Cố Duy Nhất vội tìm thuốc hạ sốt đút cho anh uống, Ngôn Mộc bị lăn qua lăn lại đến tỉnh, "Nhất Nhất, sao vậy?"
"Người anh nóng..." Cố Duy Nhất gấp đến mức sắp khóc, "38,5 độ, anh mau uống thuốc hạ sốt rồi chúng ta đi bệnh viện."
Ngôn Mộc ngồi dậy, vỗ vỗ mặt cô, cười trấn an, "Chỉ sốt một chút không sao cả, uống xong sáng mai đến viện cũng không muộn."
Nói xong lấy viên thuốc trong tay Cố Duy Nhất bỏ vào miệng, cô vội đưa nước cho anh, uống xong, vuốt tóc đã rối, ôm lấy Cố Duy Nhất, "Được rồi, ngủ đi không cần lo cho anh."
Cố Duy Nhất để cho anh nằm xuống, "Anh ngủ trước đi, em đi lấy cái khăn giúp anh giảm nhiệt."
Ngôn Mộc cảm thấy đau đầu nhức óc, không có sức nói chuyện, gật đầu rồi mê man.
Cố Duy Nhất vắt khăn lông đắp lên trán anh, lại dùng một cái khác lau người giúp anh hạ nhiệt, thấy không có gì thay đổi, mặt Ngôn Mộc ngày càng đỏ, Cố Duy Nhất đo lại nhiệt độ vài lần, một lần 38,7 độ lần tiếp 38,9 độ khiến cô lo muốn ૮ɦếƭ, đã 4h sáng còn không hạ nhiệt phải đi bệnh viện.
Lần này cô gọi anh thế nào cũng không tỉnh, không nghĩ ra cách khác, Cố Duy Nhất gọi cho Vương trợ lý, hắn ở gần đây rất nhanh sẽ đến.
Chờ Vương trợ lý tới, Cố Duy Nhất tìm quần áo mặc giúp Ngôn Mộc, lúc này anh rùng mình kêu lạnh, Cố Duy Nhất vội lấy chăn trùm lên người anh.
Ngôn Mộc bắt đầu nói mê sảng, "Cha...cha..."
"Anh, Ngôn Mộc, anh tỉnh lại chúng ta đến bệnh viện được không?" Cố Duy Nhất đau lòng phát khóc.
"Cha, cha..." Ngôn Mộc không ngừng nói mê, khóe mắt không ngừng chảy nước mắt, hai tay quơ lung tung, giống như đang tìm cái gì.
Cố Duy Nhất vội chạy đi tìm con gấu bông husky nhét vào trong иgự¢ anh, có lần cũng từng như thế này, lúc Ngôn Mộc lên sơ trung cũng bị ốm nặng một lần, trong mơ không tìm được đồ, thì ra là đang tìm con gấu này.
Quả nhiên, Ngôn Mộc ôm lấy nó rồi không ầm ĩ nữa, như tỉnh như không mở mắt, khóe miệng nhếch lên, ôm chặt con gấu bông, "Cha..."
Đó là lần Cố Duy Nhất từng nhìn thấy bộ dáng tươi cười chân thực nhất của Ngôn Mộc, khiến cô vừa giật mình cũng vừa đau lòng.