Sủng Hôn - Chương 15

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Dù chuẩn bị đầy đủ trước, lúc Chu Tự Hoành chân chính tiến vào, vẫn có chút đau như cũ. Chỉ là một ít đau đớn này, rất nhanh bị cảm giác trống rỗng thay thế. Hựu An cảm thấy sâu trong cơ thể cô giống như xuất hiện một khoảng trống, loại trống rỗng này không ngừng khuếch trương, biến thành một loại trống rỗng khổng lồ, có nhu cầu cấp bách là phải lấp đầy.
Sau khi Chu Tự Hoành tiến vào, không khỏi thở dài thỏa mãn một tiếng. Người anh em tốt bị cô dâu nhỏ vây thật chặt nhanh chóng tăng vọt mấy lần. Chu Tự Hoành bắt được một cái chân của Hựu An, nâng lên, gác trên cánh tay anh, di chuyển thật mạnh. Hựu An theo động tác của anh, thiếu chút bị anh đẩy lên đến đầu giường, lại bị anh lôi trở lại, cong người lên, dùng lực rất mạnh mà đâm vào, lúc sâu lúc cạn, lúc nhanh lúc chậm......
Mồ hôi từ trán của anh túa ra, từ cái cổ màu đồng của anh chảy xuống cơ иgự¢, nhỏ lên thân Hựu An, nóng bỏng khiến cô run rẩy...... Thân thể cô dâu nhỏ thật mềm, Chu Tự Hoành cơ hồ đem cô thu nhỏ đè xuống giường, còn có thể hôn đến cái miệng nhỏ nhắn của cô. Sảng khoái cực hạn cả trên và dưới này, quả thật có thể sướng ૮ɦếƭ anh.
Tiểu nha đầu ở dưới anh tinh tế thở hổn hển, mảnh mai giống như anh tùy tiện Ϧóþ một cái là có thể Ϧóþ vỡ, theo động tác của anh, hai con thỏ nhỏ tuyết trắng trước иgự¢ nhúc nhích trên dưới, mọc ra một ** trắng như tuyết...... Chu Tự Hoành hận không được hòa tan trong cơ thể cô, đột nhiên kéo cái ௱ôЛƓ nhỏ của cô, đem chân cô mở rộng thêm, cơ hồ thành góc tù, rút trọng kiếm ra, hung hăng trút vào, một cái lại một cái, mỗi lần giống như có thể sâu tận gốc......
Hựu An hốt hoảng kêu lên, loại độ sâu đó, cô thậm chí có thể cảm thấy. Người đàn ông này sắp đem cô xuyên thấu, nhiều lần đẩy đến nhụy hoa của cô. Cái loại cảm giác tê liệt đó, làm cô mở mắt, dùng một loại ánh mắt sợ rồi lại không, nhìn Chu Tự Hoành, không biết nên cầu xin anh thế nào, cô liền kêu đau: "Đau, quá sâu......"
Nha đầu này cũng không hiểu, ở trên giường, loại ánh mắt van xin này của cô, căn bản giống như kích thích. Hơn nữa cô có đau hay không, Chu Tự Hoành rất rõ. Bởi vì cô dâu nhỏ đang bao lấy anh, một hồi nhanh chóng một hồi co rúc, nếu anh không cố hết sức khống chế, sớm đã bị vợ anh bó chặt mà phải nộp khí giới đầu hàng.
χυấт тιин sớm là sỉ nhục của người đàn ông. Nếu để cho cấp dưới của anh biết, Chu Tự Hoành anh trên giường không được mấy phút liền nộp khí giới, mặt mũi của anh sẽ mất hết.
Sau khi Chu Tự Hoành ᴆụng mạnh một cái chợt rút ra ngoài. Hựu An ừ một tiếng, thân thể đuổi theo anh, Chu Tự Hoành không khỏi bật cười: "Nha đầu ăn ở hai lòng, còn nói đau......" Nhanh chóng lật người cô lại, hai bàn tay to bắt được eo thon của cô, lôi dậy. Tiểu nha đầu lập tức chuyển thành tư thế quỳ sấp, Chu Tự Hoành từ phía sau đi vào, vọt thẳng vào hoa tâm......
Hựu An cảm thấy khó chịu nóng nảy. Cái tư thế này, quả thật giống khi cô còn bé, ở nhà bà nội nhìn thấy hai con Thổ Cẩu (chó màu nâu đất). Con đực cưỡi trên người con cái, dập dềnh cử động. Khi đó cô còn không hiểu những thứ này, còn đứng nhìn kỹ hai con chó rốt cuộc đang làm gì. Bà nội che ánh mắt của cô, dắt cô vào nhà, nói với cô: "Con Tiểu Hoàng phía dưới bị bệnh, Đại Hoàng phía trên chữa bệnh cho nó. Trẻ con mà nhìn, bệnh sẽ không khỏi."
Lúc ấy cô còn ngây ngốc tin thật, có ý tốt đem sườn bà nội cho cô trộm đưa qua cho Tiểu Hoàng. Mấy tháng sau, Tiểu Hoàng sinh một ổ chó con.
Hựu An cảm giác mình giống như thành con chó mẹ kia. Cô cảm thấy xấu hổ, cô muốn phản kháng, nhưng thân thể giãy dụa lại khiến cho Chu Tự Hoành tiến vào sâu hơn, nhanh hơn, thậm chí anh còn nâng một chân của cô lên......
Hựu An thật muốn khóc. Cô cảm thấy mệt quá. Cô cảm thấy eo mỏi lưng đau, nhưng người đàn ông giống như khuấy máu gà, không ngừng không nghỉ. Lúc Hựu An cảm thấy có lẽ mình lại muốn ngất xỉu, liền cảm giác gì đó trong thân thể chợt căng to. Chu Tự Hoành kịch liệt hôn cô, động tác va chạm nhanh hơn. Bị anh ᴆụng, cơ thể Hựu An đau xót, một luồng nhiệt lưu phun ra, tưới vào mũi nhọn trên trọng kiếm của Chu Tự Hoành. Chu Tự Hoành rên lên một tiếng, rốt cuộc bắn ra ngoài.
Chu Tự Hoành vẫn chôn sâu trong thân thể vợ anh, lưu luyến trong nơi ấm áp đó. Thật lâu sau, Hựu An mới từ trong cơn ngất phục hồi tinh thần lại. Cô cảm thấy mình mất thể diện không chịu được, tư thế xấu hổ như vậy, cô lại bị người đàn ông này làm cho cực kỳ thoải mái.
Chu Tự Hoành ôm cô nằm xuống. Từ phía sau lưng từng chút từng chút hôn sống lưng, bả vai, lỗ tai cô, còn đặc biệt không biết xấu hổ nói với cô: "Vợ không đau chứ! Vừa rồi vợ rất thoải mái phải không, ừ......"
Thân thể của hai người vẫn như cũ gắn liền cùng một chỗ. Giọng của Chu Tự Hoành mang theo mập mờ cùng lười biếng sau khi thoả mãn. Hựu An mặc kệ anh, toàn thân đỏ giống như một con tôm mới vừa luộc chín.
Chu Tự Hoành hôn cô thật lâu, người đàn ông này rất biết **. Trước và sau đều vô cùng săn sóc, trấn an cho đến khi Hựu An từ từ buông lỏng, mới từ trong cơ thể cô rút ra, ôm lấy cô vào phòng tắm. Sau khi lại bị anh ăn vô số đậu hũ, Hựu An rốt cuộc cũng khôi phục sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
Chu Tự Hoành đem cô đặt lên trên giường, đem rèm cửa sổ sát đất dầy cộm nặng nề ở đối diện kéo ra, Hựu An không khỏi thốt lên: "Thật là đẹp!" Chỉ biết nơi này là cửa sổ, thật không nghĩ đến ngoài cửa sổ lại tuyệt đẹp như thế. Nhìn qua núi non trùng điệp cây cối xanh mướt đang ở trước mắt, Hựu An giống như có thể nghe một loạt tiếng thông reo. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng rọi vào trong nhà, thảm màu trắng mang theo một vầng sáng vàng óng ánh, nhìn qua vô cùng ấm áp.
Chu Tự Hoành đã mặc quần lính. Người đàn ông này ngoại trừ mặc veston thật đẹp trai trong hôn lễ, còn lại đều là quân trang, chỉ là rất thích hợp với anh. Hựu An cảm thấy người đàn ông thích hợp mặc quân trang nhất, chỉ có hai, một là Chu Tự Hoành, một chính là Giang Đông.
Mặc dù không được tự nhiên với Giang Đông nhiều năm như vậy, nhưng Hựu An không thể không đồng ý với lời Giai Kỳ nói Giang Đông cũng thật đẹp trai. Hơn nữa quân trang khoát lên người Giang Đông, liền có loại khí chất quân nhân lẫm liệt, tôn lên gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, thực gây chú ý. Giang Đông trời sanh chính là quân nhân, Chu Tự Hoành cũng thế. Nhưng hai người lại khác nhau, trên thân Chu Tự Hoành có một loại giảo hoạt. Nếu như lấy động vật để so sanh với hai người đàn ông này, Hựu An cảm thấy Chu Tự Hoành giống như hồ ly, một con hồ ly tu hành ngàn năm, Giang Đông lại như con sư tử, đứng ở đâu sẽ khiến cho người nơi đó run sợ.
Chu Tự Hoành xoay người lại, phát hiện mắt cô dâu nhỏ đăm đăm nhìn chằm chằm anh, không biết là nghĩ cái gì. Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn mình, co nắm tay bày tư thế, phô ra cơ иgự¢ căng phồng, cơ bụng sáu múi rõ ràng :"Vợ à, hiện tại anh là của em, em muốn nhìn thì nhìn, muốn sờ thì sờ. Bảo người đàn ông của em nhảy thoát y, người đàn ông của em cũng có thể thử. Chỉ cần có thể đổi được một tiếng cười của vợ anh, thế nào cũng được."
Mặt Hựu An đỏ lên, nghiêng đầu đi, chu miệng không để ý tới lấy lòng của anh. Chu Tự Hoành biết, thu thập vợ anh không tốt, cả người cũng sẽ không hay. Da vợ anh quá non, mạch máu quá mỏng, hơi hơi dùng sức sẽ tạo ra vết bầm. Lúc tắm vừa rồi, nhìn thấy khiến Chu Tự Hoành thật đau lòng.
Chu tự Hoành đi tới hôn cái trán của cô một cái: "Anh đi nấu cơm, ăn cơm xong chúng ta đi leo núi." "Leo núi?" Hựu An cảm thấy bây giờ mình đi bộ cũng khó khăn, cô chu môi nói: "Không leo, cả người đều đau."
Chu Tự Hoành cười dụ dỗ cô: "Anh cõng em leo." Hựu An thật vô dụng rồi, hơi cử động, giữa hai chân liền đau, sau lưng cũng đau, eo cũng đau...... Cô cũng không biết còn chỗ nào không đau. Chu Tự Hoành thoa thuốc cho cô, không biết là thuốc gì, hơi lạnh, sau khi thoa xong thấy tốt hơn, nhưng vẫn còn đau.
Chu Tự Hoành đưa tay bế cô lên, nhẹ nhàng như ôm đứa bé: "Đi thôi, đi nấu cơm, cô vợ nhỏ nhà anh đói bụng......" Hựu An đưa tay nện cho anh một cái, âm thầm mắng người đàn ông rất lắm mồm này, lại thích trêu chọc cô.
Phòng bếp rất lớn, thức ăn trong tủ lạnh rất nhiều, nhìn qua đủ cho bọn họ sống ở chỗ này mười ngày nửa tháng. Ngồi yên trên ghế ở phòng bếp, cô chống cằm hỏi anhChu Tự Hoành lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp thịt bò hầm cách thủy đặt vào lò vi sóng, nhét một ly nước mật ong vào tay cô rồi mới nói: "Nơi này là biệt thự của Tự Hàn."
Mắt Hựu An trợn to: "Em trai anh làm gì?" "Cái gì em trai anh?" Chu Tự Hoành không ủng hộ chỉ chỉ chóp mũi của cô: "Là em chồng em, thằng nhóc này cái gì cũng thiếu chỉ dư có tiền, suốt ngày luôn gây chuyện. Phía bên kia là một thôn nhỏ miền núi, Tự Hàn thấy còn chưa khai phá, liền đến chỗ này mua đất, xây căn biệt thự này. Trời nóng thì chạy đến nơi này nghỉ mát, hàng ngày đều có người đến dọn dẹp phòng ốc, anh đã cho nghỉ rồi."
Hựu An nhấp một hớp nước mật ong, nháy mắt mấy cái: "Nói đi, anh mưu đồ bí mật đã bao lâu?" Bây giờ nghĩ lại, người đàn ông này quả thật hư quá đi, cái gì mà cho cô thời gian thích ứng. Từ trước đến sau, mới cho cô mấy ngày, liền đem cô nuốt vào trong bụng.
Hựu An cũng không phải là đứa ngốc. Ở nơi rừng núi hoang vắng, trước không thôn xóm sau không nhà cửa, mở tủ lạnh ra liền có thịt bò hầm cách thủy, nhất định là người đàn ông này đã sớm chuẩn bị.
Chu Tự Hoành đem mì nấu chín, nắm cằm của cô nâng lên, chụt chụt hôn một cái, cực kỳ thành thật khai ra: "Từ mấy giây sau khi quyết định cưới em, em chính là vợ anh." Hơi cúi đầu, từ cổ áo thun của cô nhìn thấy phong cảnh uyển chuyển bên trong, người anh em của anh nhanh chóng đứng lên.
Hựu An cúi đầu nhìn thấy đáy quần của anh phồng lên, không thể không đỏ mặt. Người đàn ông này quả thật chính là một công thú (con đực). Chu Tự Hoành cúi đầu, hôn lên bả vai cô, khe khẽ cắn một hớp, giống như biết cô nghĩ cái gì, hài hước nói: "Người đàn ông của em không phải cầm thú, người đàn ông của em là người đàn ông chân chính." "Em đói bụng." Hựu An không muốn thảo luận vấn đề này với anh, cô vô cùng tin tưởng, nói thêm gì nữa, không chừng cơm cũng không được ăn, người đàn ông này có thể đem cô đè xuống đất mà làm.
Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, tiểu nha đầu khôn ra rồi. Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe, anh không nóng nảy, một hớp cũng không thể ăn cho đủ, dù thế nào đi nữa bọn anh còn có thời gian.
Tài nấu nướng của Chu Tự Hoành thật rất tuyệt, giống như ba cô. Xét món mì thịt bò lại có Hương Hương Lạt Tiêu trụng qua, đặt ở trên mặt, cô ăn hết một bát to. Cô cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, đại khái cô thật muốn giảm cân.
Lấp đầy bụng, trên người giống như cũng hết đau. Chu Tự Hàn thật biết hưởng thụ, không khí nơi này mát mẻ giống như trở lại thời kỳ không có ô nhiễm.
Sau biệt thự là vách đá, mặc dù không khí mát mẻ, phong cảnh tươi đẹp, nhưng là đường núi sao? Hựu An nhìn chung quanh một chút, cũng không nhìn thấy thềm đá, từ trên vách đá ngược lại rũ xuống hai sợi xích.
Chu Tự Hoành bấm gương mặt hồng hồng của vợ anh một cái: "Đến đây đi! Trèo lên lưng anh." Hựu An nghĩ đến độ cao của vách đá, đầu nhỏ lắc như trống lắc: "Cái đó, chú Chu, em không lên đâu, em ở dưới chờ anh."
Chu Tự Hoành chau chau mày, đưa tay ôm lưng cô, kéo một sợi dây thừng, cố định mấy cái liền đem cô đeo sau lưng anh. Bắt được sợi xích rũ xuống, từ từ giống như một con khỉ lớn leo lên.
Lúc leo đến một nửa, Hựu An nhìn xuống, bị sợ đến vội vàng nhắm hai mắt lại. Gió núi xẹt qua bên tai, cô giống như nghe được tiếng cười của Chu Tự Hoành. Đỉnh núi cũng không tính là cao, trong chốc lát liền lên đến đỉnh núi.
Ngồi trên đỉnh núi, Chu Tự Hoành chỉ chỉ bên kia nói: "Nơi đó là trại lính của anh." Hựu An giơ tay che trán nhìn một chút, bĩu môi, biết căn cứ huấn luyện của bọn anh ẩn trong khe núi, là một tin tức quân sự cơ mật. "Tại sao làm lính?" Lại mạnh mẽ hỏi anh.
Tự Hoành không khỏi cười, bế cô vào trong иgự¢, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, thật lâu sau mới nói: "Vợ à, em là người đầu tiên hỏi anh vấn đề này. Cha mẹ anh cũng chưa từng, dường như xem việc anh tham gia quân ngũ là đương nhiên. Lúc học tiểu học, đại viện chỗ bọn anh có một đứa bé dáng dấp yếu nhược, thường bị anh và Giang Đông khi dễ. Sau đó lại bị bắt cóc, lưu manh bắt giữ cậu ta, kéo lên tòa nhà đổ nát bên cạnh đại viện. Tên lưu manh đem đứa bé kia mang lên tầng trên cùng. Lúc ấy rất nhiều cảnh sát tới, bao vây quanh tòa nhà, không ngừng kêu gọi đầu hàng, cuối cùng cũng không ngăn được tên lưu manh đẩy đứa bé xuống, cứ như vậy té ૮ɦếƭ, lúc ấy anh và Giang Đông đang ở trong đám người. Sau đó mới biết thần kinh tên lưu manh không bình thường, mẹ đứa bé k lãnh đạo của hắn ta, bởi vì chuyện công việc, bị kích thích. Trước đây, anh và Giang Đông vốn muốn làm cảnh sát, xem phim Hồng Kông, sùng bái cảnh sát mù quáng, cảm thấy cảnh sát cực kỳ đẹp trai, trong tay có súng, là có thể trừ bạo an dân. Sau đó mới biết, chỉ có làm lính, mới có thể làm một anh hùng trừ bạo an dân."
Hựu An cười, nguyên nhân rất thích hợp với Chu Tự Hoành cùng Giang Đông, trong xương hai người đều có một loại khí thế anh hùng.
Như vậy thật tốt, có một tiểu nha đầu thân cận với mình như thế, thân cận đến nổi có cảm giác thân thuộc gắn liền như máu thịt. Chu Tự Hoành chợt nhớ tới câu chuyện trong Thánh kinh, có lẽ Hựu An chính là cây xương sườn anh thất lạc 36 năm, tìm về liền hạnh phúc. Hai người đợi đến khi mặt trời chậm rãi lặn xuống mới xuống núi.
Sau khi ăn cơm tối xong, Chu Tự Hoành ôm cô ngồi ở trước cửa sổ phòng ngủ ngắm trăng. Ánh trăng tối nay rất mê người, mơ hồ khảm trên không trung, tỏa ra ánh bạc nhàn nhạt, bao phủ lấy hai người, tựa như ảo mộng. Hựu An ngước đầu nhỏ mê đắm nhìn trăng sáng, lại quên rằng lúc trăng tròn tỏa sáng, hồ ly sau lưng liền biến thân......
Tác giả có lời muốn nói: viết vội vàng, có chữ sai thì mọi người góp ý nha!!!
Chu Tự Hoành cũng không muốn cầm thú như vậy, cũng muốn để cô dâu nhỏ nghỉ ngơi một lát. Nhưng một khi ᴆụng tới vợ anh, liền hận không được đè cô dưới thân. Những thứ tự chủ anh vẫn lấy làm cao ngạo, ở trước mặt vợ anh không khác gì cái rắm.
Hơn nữa, hiện tại cô dâu nhỏ khéo léo tựa vào trong иgự¢ anh, đầu nhỏ tựa vào trên иgự¢ của anh, mới vừa tắm rửa qua, cả người tản ra mùi thơm sữa tắm. Mới vừa rồi lại ép cô uống 1 ly sữa, sữa tắm cộng thêm mùi sữa nhàn nhạt, lại mười phần hấp dẫn.
Lấy tiêu chuẩn của Chu Tự Hoành mà cân nhắc, vợ anh quá gầy. Hơn nữa, thể lực qua kém. Tối ngày hôm qua, lần đầu tiên không bao lâu liền hôn mê, sáng sớm hôm nay mặc dù kiên trì được, nhưng cuối cùng cũng thiếu chút nữa là ngất đi. Vì vậy, Chu Tự Hoành quyết định áp dụng phương pháp nuôi nấng, tranh thủ cô dâu nhỏ dưỡng thành tiểu nha đầu tinh tráng, giày vò thế nào cũng không sao.
Nghĩ tới những thứ này, đâu còn tâm tư ngắm trăng. Với Chu Tự Hoành, trăng sáng là khuyết hay tròn thật không có gì khác nhau. Trong đầu anh nhớ tới sáng sớm hôm nay, liền cảm giác phía dưới căng đau không chịu được. Cô dâu nhỏ mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, cổ áo hơi lớn, hơi nghiêng sẽ lộ ra vai nhỏ tinh tế, khiến cổ họng Chu Tự Hoành phát khô.
Cuối cùng không chống đỡ nổi vẻ hấp dẫn, cúi đầu hôn trên bả vai cô dâu nhỏ, dọc theo bả vai mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng gặm cắn. Bàn tay đi vòng qua, từ vạt áo duỗi đi vào, bắt được hai con thỏ nhỏ mềm mại trước иgự¢, bắt đầu vân vê trêu chọc. Mép môi trên bả vai dời đi, chạy xuống cổ cô, hơi thở nóng bỏng phun ở sau tai Hựu An, Hựu An cảm thấy cả người nóng ran.
Người đàn ông này rất biết **. Hựu An rõ ràng cảm thấy phía dưới một vật thể nào đấy đã cứng rắn như đá, hơi thở của anh cũng càng ngày càng nặng, nhưng anh không kích động đè cô xuống làm. Mà từng chút từng chút triền miên hôn cô, hôn xương bướm, bả vai, sau gáy, vành tai. Ở trong tai cô, lưỡi lưu lại linh hoạt ra vào, làm Hựu An cảm thấy thoải mái, nhưng cả người liền giống như có cổ lửa đốt, không thể tự chủ hừ một tiếng......
Tay Chu Tự Hoành từ từ trượt xuống dò vào trong ҨЦầЛ ŁóŤ rộng của cô, chen đầu gối vào, đẩy hai chân cô thành tư thế dạng chân. Tay của anh như ngựa quen đường cũ tìm được cửa đào nguyên, chui vào, sờ sờ. Chu Tự Hoành không khỏi cười nhẹ một tiếng, tiến tới bên tai cô, nói: "Vợ à, em đã ướt cả rồi, em cũng muốn phải không, hả?"
Cổ Hựu An cũng đỏ, cô cảm thấy mình thật mất thể diện, anh vừa hôn mình đã muốn, cô cứ như vậy: "A...... Ừ......" Mười ngón tay Chu Tự Hoành tinh chuẩn cắm vào, cái loại cảm giác đó trong nháy mắt liền tăng lên, khiến Hựu An thốt lên, rên ra tiếng. Muốn khép chân của mình, lại bị người đàn ông này mở thêm ra, hơn nữa anh lại bỏ vào thêm một ngón tay. Hai ngón tay khuấy động dây dưa trong cơ thể cô, loại cảm giác đó, cơ hồ có thể khiến người phát điên.
Hựu An yếu đuối kháng nghị: "Anh...... Anh đi ra ngoài......" Chu Tự Hoành khẽ cười một tiếng, nha đầu này thích nhất là ăn ở hai lòng. Thân thể của cô thành thực hơn nhiều so với cái miệng nhỏ nhắn, thân thể của cô nói cho Chu Tự Hoành biết cô thích như vậy.
Ngón tay Chu Tự Hoành nhanh chóng rút ra, một ngón tay khác liền đưa vào, phối hợp tần số rút ra đưa vào, vuốt ve trân châu nhỏ trong vỏ sò của cô...... Cùng nhau công kích. Kích thích quá lớn, thân thể Hựu An lại quá mức nhạy cảm, không bao lâu, tiểu nha đầu kêu lên một tiếng, phun ra.
Chu Tự Hoành nhỏ giọng nói: "Nha đầu vô dụng......" Rút tay ra giơ lên để cho cô nhìn, hai ngón tay trong không trung vương tơ bạc sềnh sệch, nhìn qua rất mị hoặc. Mà vẻ mặt người đàn ông trước mặt cô rất khác thường, đem ngón tay đặt vào trong miệng, từng ngón từng ngón nuốt vào, hơn nữa còn chận miệng cô lại, dùng sức hôn cô......
Bàn tay lưu loát ૮ởเ φµầɳ của cô ra, đem cô xoay thật nhanh, để cô đối mặt mình, đè xuống...... Thậm chí Hựu An nghe thấy tiếng vang phát ra lúc tiến vào, bởi vì ướƭ áƭ......
Chu Tự Hoành không khỏi rên lên một tiếng, hưởng thụ cảm giác ấm áp khít khao trong nháy mắt bị bao lấy thật chặt...... Dùng răng cắn mở nút áo cô, bên trong, vợ anh trần trụi, thật tiện nghi cho Chu Tự Hoành.
Chu Tự Hoành giơ hai chân cô nâng cao, Dụς ∀ọηg nhanh chóng đứng thẳng, cả người Hựu An cơ hồ không cách nào chống đỡ, chỉ có thể đưa tay bắt lấy bả vai anh, giống như tư thế cưỡi ngựa bị động...... Chu Tự Hoành không hề gấp gáp di chuyển nhanh, mà một cái nhẹ một cái nặng......
Rất nhanh Hựu An bắt đầu không kiên nhẫn. Người đàn ông này cố tình trêu chọc cô, mấy cái nặng, cô mới vừa cảm thấy thư thái, anh liền có ý xấu muốn ngừng lại. Hựu An có chút khó nhịn ngắt mấy cái lên eo anh, Chu Tự Hoành cười, ngẩng đầu nhìn cô đề nghị: "Vợ à, tự em di chuyển đi, em muốn nhanh thế nào cũng được, được không?"
Hựu An đỏ mặt không đồng ý, cắn môi bất động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ cơ hồ muốn nhỏ ra máu. Chu Tự Hoành thở dài, vợ anh bị anh làm hư rồi, chính là mệnh để người khác phục vụ, một chút hơi sức cũng không muốn bỏ ra, lại còn muốn thoải mái.
Chu Tự Hoành kề sát vào con thỏ nhỏ trước иgự¢ cô, cắn một cái, nói: "Nha đầu lười." Ôm lấy cô xoay trở lại, hai cánh tay có lực xuyên qua khuỷu chân của cô, nhấc lên, vọt một cái mà vào, cử động thật nhanh, tần số giống như mo bằng điện......
Hựu An bị một ** trong cơ thể khuếch tán ra an ủi, đánh chiếm. Loại cảm giác đó khó có thể hình dung...... Đột nhiên Chu Tự Hoành đẩy cô ra, cầm tay cô lên để cô chống vào kính cửa sổ sát đất. Chân Hựu An mềm nhũn suýt nữa trượt xuống, bị Chu Tự Hoành khóa chặt eo thon nhấc lên, đè hông cô xuống, từ phía sau tiến vào, đâm thật mạnh......
Tay của cô từ trên kính cửa sổ tuột xuống lan can trước mặt, nắm được mới không xụi lơ trên mặt đất. Hơi sức Chu Tự Hoành dùng là rất lớn, đem một chân cô nâng lên thật cao, rút mạnh tiến nhanh, mỗi một cái giống như có thể đâm thủng bụng nhỏ của cô. Hựu An thậm chí cảm thấy có chút đau, sau cơn đau có chút xót......
Cô chu mỏ muốn khóc, lại cảm thấy mỗi lần làm đều khóc thật quá mất mặt, lại nhịn xuống. Trong mắt vẫn còn chút nước mắt trong suốt lóe lên, cô quay đầu lại nhìn Chu Tự Hoành cầu xin anh: "Ừ...... Thật sâu...... Quá sâu...... Em đau......"
Chu Tự Hoành hôn cô một cái, thở hổn hển hỏi cô: "Đau ở đâu?" Bàn tay đi vòng qua, đặt trên bụng cô: "Là nơi này đau?" đồng thời phía dưới nhấn một cái...... Nhấn một cái. A...... Chân Hựu An mềm nhũn, nhưng eo bị Chu Tự Hoành vững vàng cố định, trực tiếp nhấc tới ᴆụng mạnh hơn...... Hựu An cảm thấy, mình thật có thể bị người đàn ông này ᴆụng đến ૮ɦếƭ.
Chu Tự Hoành nằm sấp trên người cô dâu nhỏ của anh, phấn khởi vô cùng, dọc theo xương sống cô gặm cắn từng chút từng chút, giống như ngàn vạn con kiến ᴆục khoét xương **.
Chu Tự Hoành đột nhiên cảm thấy, ánh trăng dường như thay đổi. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu thẳng xuống, thoải mái tràn vào, ánh bạc nhàn nhạt trong trẻo rơi trên người vợ anh, giống như trải thành một tấm vải sáng màu bạc quanh người. Theo tần số va chạm của anh, ánh sáng không ngừng di động biến đổi, xinh đẹp sinh động mà linh hoạt.
Vợ anh thật đẹp, Chu Tự Hoành nhìn chằm chằm hình ảnh chiếu ra trên cửa sổ sát đất. Cô hiển nhiên khảm trong lòng anh như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, môi đỏ mọng khẽ mở, ngước đầu, tóc dài trải ra thành một đường cong, đẹp đến động lòng người, đẹp đến nổi anh muốn cô bao nhiêu cũng không đủ
Cảm giác cô bắt đầu cấp tốc co rúc lại, giống như vô số cái miệng nhỏ nhắn dùng sức ngậm, hút người anh em tốt của anh...... Chu Tự Hoành rên lên một tiếng, gia tăng tốc độ, gần như độc ác vọt mạnh đẩy mạnh mấy cái, cảm giác nhiệt lưu tưới xuống trên người anh em của mình, Chu Tự Hoành gầm nhẹ một tiếng, hai người đồng thời lên đỉnh......
Chu Tự Hoành nhắm mắt lại, cảm thụ một ít dư âm vận động ** vui vẻ, mới ôm lấy vợ anh vào phòng tắm. Không giày vò cô nữa, rửa sạch liền bế ra ngoài, ôm vào иgự¢ để cho cô ngủ.
Hựu An lại giật giật, cảm thấy không được tự nhiên. Ngày hôm qua thì bởi vì nửa chừng bị hôn mê, cả áo ngủ cũng không mặc. Cô không có thói quen ngủ Tʀầռ tʀʊồռɢ, cô lại giật giật. Chu Tự Hoành cúi đầu cắn chóp mũi của cô một hớp, uy Hi*p cô: "Cử động nữa thì anh không bảo đảm còn có thể quản được ông xã nhỏ của em." "Ông xã nhỏ?" Nửa ngày Hựu An mới hiểu được người đàn ông này nói cái gì, không khỏi liếc anh một cái, cũng thật không dám cử động nữa.
Cảm giác rất kỳ quái, mặc dù mệt, lại không ngủ được. Mới vừa rồi tiêu hao thể lực, tắm nước nóng giống như khôi phục không ít. Bàn tay Chu Tự Hoành khoác lên ngang hông cô, từng cái một vuốt ve phía sau lưng của cô, giống như vuốt lông con mèo nhỏ, nhưng mà rất thoải mái.
Hựu An nhớ tới vừa rồi, chợt ngẩng đầu lên, chu miệng nói: "Anh thành thật khai báo cho em, trước đây từng có bao nhiêu phụ nữ?" Phồng má cong môi, nói ra những lời này có thể làm ê răng người khác.
Chu Tự Hoành không khỏi nhíu mày vui vẻ, tay trợt đến ௱ôЛƓ tròn vểnh lên của cô nhéo một cái, nói: "Tiểu nha đầu, muốn tính sổ với anh sao?" Hựu An hừ một tiếng: "Giải Phóng Quân không nên nói láo, em nhớ được người nào đó đã nói với em, 36 năm không khai trai. Sao em cảm thấy lời nói có chút phóng đại đấy."
Chu Tự Hoành cười nhẹ, trưng ra vẻ mặt hết sức oan uổng, nói: "Vợ à, anh bị oan, anh muốn giải oan." Hựu An làm như độ lượng vươn một ngón tay quơ quơ: "Bà xã anh rất khoan hồng độ lượng, chấp thuận cho anh giải oan, nhưng cơ hội chỉ có một lần. Chú Chu, anh cần phải nắm chắc cơ hội nha! Qua thôn này là không có nhà trọ đâu”
Chu Tự Hoành siết ngón tay của cô kéo vào trong miệng gặm một cái: "Nha đầu hư, còn gọi chú, gọi là ông xã." Lông mày Hựu An dựng lên: "Đồng chí Chu không nên trốn tránh vấn đề, khai ra thật rõ, phải biết chính sách của Đảng ta là thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị."
Rõ ràng là nhóc con tính toán chi li, còn bày đặt biểu hiện vẻ tha thứ hiền huệ, đáng yêu không chịu được. Chu Tự Hoành cúi đầu, ngậm cái miệng nhỏ nhắn nói dài dòng của cô, đẩy ra hàm răng, hôn cô, quấn lấy lưỡi của cô khuấy động, hút toàn bộ mật nước trong miệng cô nuốt xuống...... Hôn đến khi tiểu nha đầu thở hồng hộc mới đẩy cô ra.
Cảm giác người anh em của mình lại có khuynh hướng hăng hái, vội vàng hít sâu vài hơi trấn áp xuống, ôm vợ anh, nói: "Chúng ta nói chuyện đàng hoàng, không cho hấp dẫn anh nữa."
Hựu An thật muốn trợn trắng mắt. Ai hấp dẫn anh, là anh hôn cô thiếu chút nữa hít thở không thông, vừa quay đầu, lại làm người ác cáo trạng trước. Chu Tự Hoành hôn đỉnh đầu cô, nói: "Trước khi gặp em anh cảm thấy phụ nữ thật phiền toái, nhưng cũng không cho thấy sinh lý của người đàn ông của em có thiếu sót gì. Người đàn ông của em rất bình thường, các chức năng cũng là của một người đàn ông đang ở thời kỳ sung mãn. Cái này vợ anh khẳng định thấm sâu trong người......"
Hựu An e hèm một tiếng: "Nói điểm chính." Chu Tự Hoành mới nói: "Về phần kỹ thuật, Tự Hàn mở công ty giải trí, video hình ảnh hạn chế nào mà không có. Chồng em thông minh như vậy, νũ кнí sắc bén chất lượng, chiến lược phức tạp nào cũng có thể hiểu rõ, đây là bản năng của người đàn ông, có gì khó chứ."
Hựu An không thể nào tin nổi, nói: "Anh nói mấy cái này là đều xem video mà học được? Sao em lại có cảm giác, kinh nghiệm thực chiến của anh quả thật có thể sánh ngang với những nam chính kia rồi."
Chu Tự Hoành nghiêng người đè cô dưới thân: "Nha đầu hư, em cũng xem qua." Mặt Hựu An đỏ lên, Chu Tự Hoành được voi đòi tiên mà nói: "Vợ à, hay là anh lại đổi tư thế một lần nữa......"
Nói còn chưa dứt lời, Hựu An ba chân bốn cẳng đẩy anh ra, ôm lấy chăn lăn một vòng, lăn đến bên kia giường lớn, phòng bị nhìn anh. Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, đưa tay liền ôm cả chăn dẫn người vào Ⱡồ₦g иgự¢, vỗ vỗ: "Hôm nay tha cho vợ anh, ngủ đi."
Hựu An phải thừa nhận, mình chó ngáp phải ruồi gả cho ông xã vô cùng mê người, cô giống như đào được mỏ kim cương. Hựu An nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra, còn cái gì mà người đàn ông này không am hiểu. Người đàn ông đã 36 rồi, hễ chơi đùa, lại giống như thiếu niên mười bảy mười tám.
Anh mang cô chơi dù lượn. Trong phút chốc từ dốc thoải bay lên trời, Hựu An sợ nhắm hai mắt lại, lá gan cô rất nhỏ, nhưng từ từ cũng không sợ nữa, bởi vì biết ở trong lòng anh, cô rất an toàn. Bọn họ giống như chim Ưng bay lượn trên trời, phía dưới là rừng núi trập trùng, trên đầu là trời xanh mây trắng. Đi theo người đàn ông này cô thật có thể lên tận trời cao.
Anh rất cưng chiều cô, còn cưng chiều hơn ba cô. Hựu An cảm thấy, mình quay về quá khứ, trở lại thành đứa trẻ áo đến vươn tay cơm tới há mồm rồi. Có lúc, thậm chí Hựu An có loại ảo giác, mình không phải là bà xã của anh mà là con gái anh. Dĩ nhiên, loại cảm giác này chỉ là có lúc, thường thì, anh là một cầm thú, đè cô xuống làm không dứt, đa dạng chồng chất.
Người đàn ông này luôn miệng nói anh 36 năm không khai trai. Hựu An lại cảm thấy, anh là một lão hồ ly tinh tu luyện mị thuật (kỹ thuật quyến rũ) 360 năm. Nếu như vứt bỏ ngượng ngùng cùng ranh giới cuối cùng trong lòng, Hựu An phải thừa nhận mình rất tính phúc, chỉ là tính phúc có hơi quá. Người đàn ông này đối với loại chuyện đó làm không biết mệt.
Hựu An rốt cuộc đã tin tưởng lời của Triệu Thiến cùng Giai Kỳ. Người đàn ông làm lính thật đúng là không thể chọc, tinh lực vô cùng đầy đủ, lại trải qua huấn luyện dày đặc. Mình làm vợ anh, là được anh chứng minh thể lực bản thân anh khỏe như voi, thật là đau cũng vui vẻ.
Hựu An ngồi dậy, vén chăn lên nhìn mấy lần. Trên người, vết hôn tím bầm mới chồng lên cũ, vết cũ còn chưa tan mất, liền bị người đàn ông kia gặm ra vết
Anh thích hôn cô, cắn cô, từ đầu đến chân không buông tha mỗi một góc nhỏ nào. Mỗi lần đều hôn đến khi cô bất lực, cắn cô cả người run rẩy, mới có thể tiến vào chủ đề.
Hựu An hơi giật giật, cảm giác giữa hai chân một hồi chua xót. Có chút uất ức chu chu miệng, đưa tay lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn, mới phát hiện là một bộ quần áo cưỡi ngựa, không phải cô mang tới.
Ngày hôm qua chơi dù lượn cho tới trưa, trở về liền mệt mỏi không cử động được. Buổi chiều hai người vùi trên ghế sa lon xem phim, bộ phim lịch sử thật hoành tráng, cuối cùng diễn biến thành bộ phim nói về nhân vật có thật. Mọi chuyện xong xuôi, cô đã mệt như đứa trẻ chơi đùa cả ngày, nhắm mắt lại nằm trên người anh mà ngủ thi*p đi, tỉnh dậy đã là hiện tại. Hựu An nghiêng đầu nhìn một chút, rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề đã sớm kéo ra, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa mỏng bên trong, chiếu vào, nhiệt độ có chút ấm áp.
Chẳng lẽ Chu Tự Hoành thừa dịp cô ngủ, xuống núi, còn thuận đường mua y phục cho cô. Cửa từ bên ngoài đẩy ra, Chu Tự Hoành đi vào, vẫn là quần lính, Ⱡồ₦g иgự¢ mê hoặc, cánh tay cường tráng, cơ иgự¢ rối rắm. Hựu An nhớ rất rõ, lúc anh ở trên người mình thì từ bắp thịt rỉ ra mồ hôi, cái loại sức căng đó, rất nam tính, rất hấp dẫn.
Vẻ mặt nha đầu này lóe lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nhìn chằm chằm anh, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Chu Tự Hoành đi vào, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái: "Ngày hôm qua em ngủ như ૮ɦếƭ, anh gọi em dậy ăn cơm em cũng không tỉnh, còn rầm rì làm nũng với anh. Hiện tại có đói bụng không? Đứng lên ăn cơm, ăn cơm xong anh dẫn em đi cưỡi ngựa."
"Cưỡi ngựa?" Hựu An bĩu môi: "Cả người người ta đều đau, sao có thể cưỡi ngựa?" Chu Tự Hoành không khỏi cười, nha đầu này vốn yếu ớt, hiện tại anh cưng chiều càng thêm thích làm nũng, mềm mại ỷ lại vào anh, khiến anh buông không ra đặt không xuống. Cho dù xuống núi bổ sung lương thực, cũng phải thừa dịp nha đầu này ngủ thi*p đi, nếu không cô sẽ làm nũng, anh thật không nỡ rời đi, dù chỉ một chút.
Chu Tự Hoành không khỏi bắt đầu rầu rĩ chuyện về sau, nếu có nhiệm vụ hoặc diễn tập, hai người tất yếu sẽ tách ra nửa tháng hoặc một tháng cũng là chuyện thường. Đến lúc đó làm sao để vượt qua
Chu Tự Hoành ôm cô từ trong chăn ra, mặc quần áo cho cô. Anh thật thích phục vụ cô dâu nhỏ của anh. Vợ anh là một nha đầu lười, lúc đầu còn ngượng ngùng ỡm ờ, mấy ngày gần đây, liền bắt đầu phối hợp với anh. Anh cầm áo lót giơ ra, cánh tay của cô rất có thứ tự liền xỏ vào, thân thể ngã về trước nằm úp sấp trong lòng anh, để anh cài móc khóa phía sau cho cô, cài xong, lại mặc từng cái từng cái khác cho cô. Độ phối hợp của cô vô cùng cao, bảo duỗi chân liền duỗi chân, bảo cúi đầu liền cúi đầu, thật là nha đầu lười. Mặc quần áo xong, Chu Tự Hoành duỗi một cánh tay, tiểu nha đầu liền nhảy tới, giơ tay ôm cổ của anh, cặp chân lưu loát vòng ở hông anh, anh cứ như vậy kéo cái ௱ôЛƓ nhỏ của cô đi rửa mặt.
Cô thích tư thế này, Chu Tự Hoành cũng thích. Cô thích anh ôm cô như vậy, nhưng anh lại thích yêu như vậy, ôm cô, đẩy vào cô, tiến vào thật sâu, mỗi lần lại mạnh hơn, nghe cô rên lên từng tiếng cao thấp, cảm giác kia có thể thư sướng đến tận trời.
Cái gì là tân hôn? Chính là lúc nào cũng muốn dính cùng một chỗ, làm gì cũng không muốn tách ra, thậm chí rửa mặt. Chu Tự Hoành chưa bao giờ biết mình có loại háo sắc cổ quái này, nhưng cưới cô dâu nhỏ Hựu An này, liền hận không được giúp cô chuẩn bị tốt mọi chuyện, thật giống như chăm sóc con gái ruột.
Chu Tự Hoành đặt cô trên ghế trước bồn rửa tay, trét kem đánh răng lên bàn chãi đánh răng chạy bằng điện. Tiểu nha đầu lại rất nghe lời, thấy anh trét kem đánh răng xong, liền há mồm ra, tay cũng lười cử động, để anh đánh răng cho cô.
Đánh răng rửa mặt xong, tiểu nha đầu soi gương trang điểm, biết rõ còn hỏi: "Ngày hôm qua anh xuống núi?" Chu Tự Hoành cúi đầu cắn gương mặt của cô một hớp: "Nếu không xuống núi, cũng chỉ có thể ăn em."
Hựu An chu mỏ: "Anh ăn ít lắm sao?" Chu Tự Hoành không khỏi vui vẻ, tiểu nha đầu cũng biết tranh luận rồi. Cúi đầu giữ chặt đầu nhỏ của cô, hôn lên. Tiểu nha đầu học rất nhanh, dần dần biết tìm thú vui, hơn nữa bản thân là một nha đầu bướng bỉnh không chịu thiệt thòi. Anh hôn cô thế nào, cô cũng học theo hôn trở lại. Anh tới em đi, khuấy động khiến không khí cũng nóng lên. Chu Tự Hoành không cam lòng buông cô ra, thở dốc một hơi nói: "Vợ à, em còn câu dẫn anh, chỗ ấy hôm nay cũng không dừng
Hựu An đỏ mặt, Chu Tự Hoành dùng lượt chải tóc cho cô, tiểu nha đầu đột nhiên nói: "Cột tóc lên mới hợp với quần áo." Tìm dây thun đưa cho anh, ý là bảo Chu Tự Hoành cột tóc cho cô.
Tóc cô dâu nhỏ là một trong những bộ phận Chu Tự Hoành thích nhất, vừa mềm vừa mượt, dày giống như tảo dưới đáy biển, lúc cột, tóc vung vẩy tạo thành đường cong, đẹp động lòng người. Nhưng để cho anh cột tóc, Chu Tự Hoành thử mấy lần cũng không thể thành công, cuối cùng đuôi ngựa cột lên có chút rối.
Tiểu nha đầu soi gương, ghét bỏ tháo ra, hai ba cái liền đem tóc của mình cột thành một 乃úi tóc hình đóa hoa, hợp với bộ quần áo cưỡi ngựa màu lam, trẻ trung xinh đẹp nói không nên lời. Chu Tự Hoành chưa từng mua quần áo cho phụ nữ, Hựu An là người đầu tiên. Thoạt nhìn rất thành công, anh cũng không muốn đi ra ngoài.
Rốt cuộc ép buộc ăn điểm tâm xong, lúc thực sự ra cửa, đã hơn mười giờ. Thì ra em trai anh định xây một làng du lịch ở đây, sau đó lại thật sự luyến tiếc cảnh đẹp chưa khai thác này, mới xây căn biệt thự để một mình hưởng dụng. Mặc dù là một biệt thự riêng, phương tiện đồng bộ chung quanh cũng coi như đầy đủ.
Bên cạnh biệt thự là trường đua ngựa nhỏ. Bình thường ngựa đều được nuôi ở dưới chân núi. Sáng sớm hôm nay Chu Tự Hoành gọi điện thoại qua, bảo người ta dắt lên một con. Trường đua ngựa không lớn, nhưng tương đối chuyên nghiệp, hơn nữa lại ở lưng chừng núi, xa xa là từng dãy núi nhấp nhô, bên cạnh là cỏ biếc như tơ, rong chơi trong đó làm người ta lưu luyến quên về, hơn nữa còn là chỗ hoàn toàn riêng tư, mấy dặm xung quanh cũng không nhìn thấy người thứ ba.
Chu Tự Hoành dắt một Đại Hắc Mã (con ngựa đen lớn) đi tới, Đại Hắc Mã vô cùng anh dũng, giơ vó lên, phun khí, mắt ngựa hẹp dài liếc Hựu An một cái, ý là rất xem thường cô.
Lúc đầu Hựu An có chút sợ, nhưng bị con ngựa xem thường, cáu kỉnh, chống nạnh nói: "Mày tỏ vẻ cái gì? Một lát tao liền cưỡi trên lưng mày làm mưa làm gió đó."
Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, đưa tay giữ hông của cô, khoát tay lập tức nâng lên. A...... Đột nhiên ngồi ở trên lưng ngựa, Hựu An hét lên một Đại Hắc Mã còn vẩy bờm ngựa, cô bị hù ૮ɦếƭ, thân thể bám xuống, gắt gao siết cổ của Chu Tự Hoành không buông tay.
Chu Tự Hoành cười một tiếng, xoay người lên ngựa, đem cô xoay người, để cô nằm trong lòng иgự¢ mình, bàn tay vòng qua kéo cương ngựa. Hựu An chui vào trong lòng anh, vội vàng ôm lấy hông anh, chỉ sợ té xuống.
Chu Tự Hoành cúi đầu hôn cô một cái: "Nha đầu nhát gan, lá gan chơi dù lượn ngày hôm qua đâu rồi?" Thúc vào bụng ngựa, con ngựa thong thả chạy chậm vòng quanh đường đua.
Chạy hai vòng, Hựu An cũng cảm thấy không có gì đáng sợ. Vì vậy buông lỏng một chút, từ trong иgự¢ Chu Tự Hoành xoay người qua, tựa lên иgự¢ anh, nhìn chung quanh, bắt đầu không thành thật. Cái ௱ôЛƓ nhỏ theo lắc lư của ngựa nhún nhún về phía sau, cả người Chu Tự Hoành bốc lửa.
Tối hôm qua thấy cô dâu nhỏ của anh thật sự mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, Chu Tự Hoành mới mềm lòng bỏ qua cho cô. Nhịn một đêm, lúc này phải chống chọi với trêu chọc của cô. Hơn nữa hai người bọn họ ở trên lưng ngựa, biên độ lắc lư của ngựa, ở trình độ nào đó mà nói, dù khác với ℓàм тìин nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Hựu An đột nhiên cảm thấy, phía sau cái ௱ôЛƓ nhỏ của mình chợt bị một vật thể như cây gậy thô sáp cứng rắn đâm vào, cũng biết là không ổn. Hơn nữa người đàn ông phía sau càng dán càng gần, tay cũng bắt đầu không thành thật.
Mặt Hựu An vọt một cái liền đỏ lên, mặc dù nơi này chỉ có hai người bọn họ, nhưng ban ngày ban mặt, cô cũng không có dũng khí như vậy. Tay vội chân loạn đẩy tay của anh ra, cô rầm rì: "Đừng làm rộn......"
Chu Tự Hoành chợt tăng tốc. Đại Hắc Mã ước chừng đã sớm chán nản đi chậm rì rì như vậy trên khoảng sân vắng, tung bốn vó, chạy đi, nhảy qua lan can của trường đua, mới dừng lại. Chu Tự Hoành ôm vợ anh nhảy xuống ngựa, vào trong căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh.
Hựu An còn chưa nhìn rõ căn nhà dùng để làm gì, liền bị Chu Tự Hoành đặt xuống, bắt đầu xé rách y phục của cô. Bộ quần áo cưỡi ngựa này dù nhìn rất đẹp, lại cố tình có rất nhiều nút áo. Lúc Chu Tự Hoành cưng chìu, rất có kiên nhẫn. Lúc này Dụς ∀ọηg đã công tâm, đâu còn có thời gian nghĩ đến. Không cởi được, hai tay liền nắm lại, roẹt một tiếng, quần áo mới vừa mặc vào không tới một giờ hoàn toàn rách nát; lưu loát ૮ởเ φµầɳ của mình xuống, đẩy chân ra, dùng sức đâm vào......
Tác giả có lời muốn nói: gắng viết văn phong cho giống giọng văn của nhà văn mà mình sùng bái.
Hựu An bị anh va chạm, thân thể lui vào trong đống cỏ sau lưng, mới phát hiện nơi này có lẽ là căn phòng để thức ăn gia súc. Chỉ một đêm không làm, người đàn ông này lại vô cùng kích động giống như đã tám trăm năm chưa từng thấy một một người phụ nữ.
Bộ quần áo cưỡi ngựa đẹp mắt trên người cô đã sớm tản ra tan tác, cả quần anh cũng không cởi, cứ như vậy thẳng tắp đâm vào, vọt mạnh đẩy mạnh, va chạm cô nhiều lần thiếu chút nữa ghim vào trong đống cỏ. Bàn tay to của anh cố định hai chân cô, nâng lên, mở ra đến góc độ lớn nhất. Anh chợt đứng lên, cầm cổ chân mảnh khảnh của cô, từ trên trút xuống đi vào......
Hựu An có cảm giác mình nhất định sẽ bị người đàn ông này đâm ૮ɦếƭ. Sức lực lớn như vậy, cô cơ hồ hoảng sợ mở mắt ra, cứ như vậy nhìn anh tiến vào thân thể của cô. Mắt Hựu An mở to đến trình độ không thể tin được, giống như là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy nhìn đến người anh em tốt của anh......
Vật đen tím này vừa thô vừa dài, nhìn qua có vài phần dữ tợn. Cô cũng không thể tin, thân thể nho nhỏ của mình có thể chứa được vật nhỏ dọa người như vậy, aaa...... Bị cô nhìn, vật nhỏ của Chu Tự Hoành càng thêm phấn khởi, dưới ánh mắt Hựu An, nhanh chóng trướng lớn thêm một vòng, mạnh mẽ cắm vào.
Hựu An có thể thấy rõ, mảnh thịt phấn hồng bị anh đẩy mạnh mà tiến vào. A...... Cô không khỏi kêu lên, cái loại căng đau đó làm cho cô sợ, hơn nữa lại quá sâu. Cái tư thế này cơ hồ có thể đẩy đến cuối thân thể cô,
cô có thể cảm thấy mình đang phải chịu từng trận từng trận ê ẩm tê ngứa giống như bị sóng đánh tới, đủ khiến cô lơ lửng, cả người run rẩy không c chính mình.
"Vợ à, có thích hay không? Thoải mái hay không? Hả? Trả lời anh......" Người đàn ông trên người lại vẫn không tha cho cô, từng phát từng phát chạm mạnh, còn hỏi cô vấn đề mắc cỡ như vậy. Hựu An mím chặt môi, lại bị anh dùng lực lớn đẩy vào, không khỏi rên lên một tiếng.
Chu Tự Hoành thấy cô dâu nhỏ mạnh miệng, đột nhiên rút lui ra khỏi thân thể của cô. Hựu An liền cảm giác phía dưới trống rỗng, giống như cả người đều là khoảng không, có chút khó nhịn nóng nảy tập kích quấy rối trồi lên, khổ sở muốn khóc.
Chu Tự Hoành lại xoay người cô, nhấc hông của cô lên, từ phía sau tiến vào. Cái tư thế này cũng không tốt hơn bao nhiêu so với vừa rồi, hơn nữa trước mặt không có lan can đỡ, bị anh chạm mạnh, Hựu An liền quỳ sấp trên mặt đất...... Từng phát từng phát, Chu Tự Hoành liên tục làm loạn trong cơ thể cô, thân thể cứng rắn dính vào sống lưng cô, dọc theo lỗ tai cô nhẹ nhàng gặm cắn, hô hấp nặng nề phun ở bên tai cô. Hựu An cảm thấy, đầu óc cô bắt đầu lờ mờ.
Chu Tự Hoành thích tư thế này nhất. Vì tư thế này có thể để cho anh cầm nắm được tất cả các bộ phận anh thích nhất trên người cô dâu nhỏ. Bàn tay to của anh bắt được con thỏ nhỏ mềm mại nhảy lên, ngón tay nắm được đỉnh phấn hồng nhỏ nhắn. Đỉnh phấn hồng nhỏ nhắn giống như cô dâu nhỏ của anh, trong nháy mắt cứng lên, làm anh yêu thích không buông tay......
Anh ᴆụng càng thêm dùng sức. Ưm a...... Ưm a...... Nghe cô dâu nhỏ của anh kêu lên, tiếng sau cao hơn tiếng trước, Chu Tự Hoành vẫn chưa thấy đủ, cắn vành tai cô, cố chấp hỏi cô: "Tiểu nha đầu ăn ở hai lòng, thoải mái hay không? Hả?" Dưới thân dùng sức nhấn vào, tiếng Hựu An kêu liền tăng lên quãng tám......"Nói, thoải mái hay không, nói không, hả? Không nói anh không cử động nữa nha......"
Anh thật không cử động, phía dưới giữ yên, nhưng môi lưỡi lại dọc theo lỗ tai của cô đi xuống, từ cổ tràn xuống hai bên xương sống từng phát từng phát gặm lấy cô. Cả người Hựu An run rẩy, cái loại khó nhịn đó khiến cô sắp vỡ tan. Hơn nữa anh chậm rãi rút ra, rõ ràng cảm giác anh căng lên mạnh mẽ, nhưng người đàn ông này vẫn giữ yên.
Hựu An cảm giác mình sắp điên rồi, cái ௱ôЛƓ nhỏ không bị khống chế vểnh lên lui về phía sau. Chu Tự Hoành lại giống như ђàภђ ђạ lui ra ngoài. Cảm giác cột trụ nóng bỏng đó không rời đi, mà là đang ở trong khu vực đầm lầy ẩm ướt của cô, ma sát chợt trước chợt sau, chính là không chịu đi vào, chính là không cho cô......
Cuối cùng Hựu An ríu rít khóc, uất ức tăng lên, càng khóc càng lớn tiếng. Cô quay người lại, dùng sức đấm Chu Tự Hoành: "Anh hư, anh hư, anh xấu lắm, anh xấu lắm, ô ô ô......"
Chu Tự Hoành dở khóc dở cười, đã nói vợ anh bị anh cưng chiều trở nên yếu ớt rồi, càng ngày càng nhiều hơn. Ôm thân thể cô xoay một cái, anh nằm trên đống cỏ khô đem cô vợ nâng lên trên mình, cố định hông của cô, kề vào người anh em của anh, tiểu nha đầu tự mình ngồi xuống. A...... Chu Tự Hoành không khỏi rên lên một tiếng, tiểu nha đầu còn chưa hả giận, ngồi xuống, hai bàn tay nhỏ bé còn bấm thịt của anh, ý là bảo anh di chuyển.
Chu Tự Hoành không có cách, giơ hai cánh tay đem cái ௱ôЛƓ nhỏ của cô nâng lên, từng phát từng phát đẩy vào, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, một cái cuối cùng, thân thể tiểu nha đầu mềm nhũn, nằm trên người anh, không nhúc nhích.
Chu Tự Hoành mới ôm cô lật xuống dưới, nhấc chân cô lên, mạnh mẽ va chạm. Trải qua kích tình, thân thể Hựu An càng nhạy cảm. Dư vị của loại co rúc đó còn chưa tản đi, bị người đàn ông này đâm một cái đi vào. Cái loại mùi vị đó, khiến Hựu An thút tha thút thít hai cái, muốn đẩy anh ra, nhưng bị người đàn ông này gắt gao khóa chặt thân dưới, căn bản không nhúc nhích được. Cô hận, vòng tay ra sau cổ anh, móng vuốt nhỏ từng phát từng phát cào lên sống lưng anh.
Chu Tự Hoành bị móng vuốt nha đầu này làm tăng tinh thần, kịch liệt đứng thẳng đâᗰ ᗰạᑎᕼ mấy chục cái, gầm nhẹ một tiếng. Hựu An không khỏi sợ run cả người, cô cũng có thể cảm nhận được có một dòng khí nóng chợt bắn vào trong cơ thể. Người đàn ông này thật là một sắc lang không hơn không kém.
Lăn lộn đủ rồi, thể lực Hựu An đã sớm không còn, cả người mềm thành một nắm bùn, nằm trong иgự¢ Chu Tự Hoành, mắt cũng không mở ra được, mặc cho Chu Tự Hoành như có như không vuốt lưng cô. Anh cúi đầu nhìn cô, tóc đã sớm tản ra, bù xù còn ghim ngổn ngang mấy sợi rơm rạ, thân thể trải qua Dụς ∀ọηg gột rửa hồng hào nằm trong lòng anh, giống như trứng tôm mới vừa luộc chín. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn giữ chút nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, thỉnh thoảng còn thút tha thút thít. Tim của Chu Tự Hoành nha! Mềm nhũng cũng không biết thành cái dạng gì rồi! Nha đầu này quả thật chính là số kiếp của anh.
Chu Tự Hoành vuốt vuốt tóc cô, ϲởí áօ của mình xuống, mặc vào người cô, ôm cô đi ra ngoài, cũng không thèm dắt ngựa, trở về biệt thự tắm cho cô. Biết nha đầu này ghét nhất là trên người nhớp nhúa, lúc này đang uốn éo trên người anh, mày nhăn thật chặt, cho đến khi Chu Tự Hoành đặt cô vào trong bồn tắm, mày mới giãn ra. Từ đầu đến cuối cũng không mở mắt ra, thoải mái rầm rì một tiếng, cánh tay vòng quanh cổ Chu Tự Hoành cũng không buông ra.
Chu Tự Hoành khẽ cười một tiếng, kề vào cái miệng nhỏ nhắn của cô hôn một cái, nhỏ giọng nói: "Em không buông anh ra, sao anh tắm rửa cho em đây, hay là em còn chưa mệt?"
Hựu An không khỏi chu chu miệng, không tình nguyện buông anh ra. Một ít biện pháp trị nha đầu này Chu Tự Hoành cũng không có, mang bộ dạng ✓ú em phục vụ cô gội đầu tắm rửa. Thu thập xong nhét cô vào trong chăn, vỗ lưng cô, đợi cô ngủ thi*p đi, mình mới vọt đi tắm.
Vừa lên giường, tiểu nha đầu liền tự động tự phát lăn vào trong иgự¢ anh, dùng cả tay chân ôm anh, ngủ ngon ngọt vô cùng. Chu Tự Hoành cũng chịu đựng tư thế ngủ không tốt của nha đầu này, không ôm cô, lúc nửa đêm không chừng liền đem chăn đạp ra, giống như đứa bé.
Lúc nửa đêm, tiểu nha đầu trầm giọng rầm rì một tiếng, khiến Chu Tự Hoành giật mình tỉnh lại. Mở đèn lớn mới phát hiện, mặc dù tiểu nha đầu còn ngủ, cũng không thích hợp lắm, giống như bị đau ở đâu. Cô trầm giọng nức nở, giống như một con thú nhỏ bị thương, không cần nói cũng làm cho người đau lòng.
Chu Tự Hoành cúi đầu hôn cô, gọi: "Vợ, vợ à, khó chịu chỗ nào, hả?" Hựu An hí mí mắt lầm bầm nói: "Đau bụng......" Cắn cắn môi còn nói: "Phía dưới cũng đau......" "Phía dưới cũng đau?" Chu Tự Hoành thật có chút luống cuống, vội vàng đưa tay sờ, tay sờ soạng thấy hơi ướt lạnh, rút ra liền nhìn thấy máu.
Chu Tự Hoành nhớ tới cái gì, nhẹ nhàng lắc lắc cô hỏi: "Bà mẹ lớn của em là ngày nào, có nhớ không?" Hựu An không hiểu phất phất tay nhỏ bé: "Bà mẹ lớn gì? Em không có bà mẹ lớn." Chu Tự Hoành không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười: "Anh hỏi kinh nguyệt của em là ngày nào?" Hựu An chợt mở mắt, vén chăn lên nhìn một khuôn mặt nhỏ đỏ lên.
Chu Tự Hoành còn có cái gì mà không hiểu, vào phòng tắm cầm khăn lông nóng ra, lau máu rỉ ra giữa hai chân cho cô, hỏi cô có mang băng vệ sinh theo không. Tiểu nha đầu lắc đầu không nói lời nào, Chu Tự Hoành dùng khăn lông khô xếp ở phía dưới đệm cho cô, pha nước mật ong. Nhìn cô uống từng ngụm nhỏ xong, đứng lên liền mặc quần áo vào.
Hựu An ngước mắt nhìn anh mặc quần khoát áo, không khỏi mở miệng hỏi: "Anh đi đâu vậy?" Chu Tự Hoành nói: "Trong thôn nhỏ dưới chân núi có tiệm tạp hóa, anh đi mua băng vệ sinh cho em." Tay nhỏ bé của Hựu An duỗi ra đặt trong bàn tay anh, Chu Tự Hoành theo thói quen cầm lấy, Hựu An chu chu miệng làm nũng: "Đừng đi được không, nơi này chỉ có một mình em, em sợ......"
Chu Tự Hoành thở dài, đã nói nha đầu này là số kiếp của anh mà, lên giường bế cô ôm vào trong lòng mình: "Ừ, ngày mai anh mới đi, ngủ thôi! Ngủ thôi!"
Không phải Hựu An khác thường, phụ nữ lúc này vốn không phân rõ phải trái. Hựu An vừa nghĩ buổi tối khuya ở trong núi chỉ còn sót lại một mình cô, liền cảm giác mình giống như động vật nhỏ đáng thương bị vứt bỏ, cho nên ૮ɦếƭ sống quấn lấy Chu Tự Hoành.
Chu Tự Hoành đợi cô ngủ say, mới rón rén xuống núi, trả tiền gấp mấy lần mới gõ cửa được một tiệm tạp hóa, mua mấy gói băng vệ sinh liền trở lại, thay cho cô dâu nhỏ. Mọi việc xong xuôi, trời cũng sáng rồi.
Trên người Hựu An không thoải mái, tính làm nũng liền tăng lên, càng thích đùa bỡn. Hai người không thể đi ra ngoài, liền vùi trên sô pha xem phim. Cô dâu nhỏ nép vào trong иgự¢ cũng không chịu yên, chốc chốc cử động, chốc chốc lại hôn, chốc chốc lại sờ anh.
Nha đầu này hư quá đi, ỷ vào việc anh không thể thu thập cô, liền thích câu dẫn anh. Xem phim, tay nhỏ bé liền từ trên lưng anh đi vào trong, Ϧóþ hạt đậu nhỏ trước иgự¢ anh, một lát lại sờ sờ cơ bụng anh. Chờ lúc người anh em phía dưới của anh dựng đứng lên, tiểu nha đầu lại dùng ánh mắt vô cùng vô tội nhìn anh, ý là không phải lỗi của cô.
Đây là lần thứ mấy rồi chứ? Chu Tự Hoành hít sâu một hơi, cúi đầu cắn gương mặt của vợ anh một hớp: "Tiểu nha đầu em dám làm nha! Ỷ vào hiện tạinh không thu thập được em, em liền dám làm."
Hựu An xấu xa cười ha ha ha, đột nhiên phát hiện, trêu chọc người đàn ông này cũng thật hứng thú. Đặc biệt có cảm giác thành tựu, Hựu An nháy mắt mấy cái, tay nhỏ bé trượt dọc theo cơ bụng anh, xẹt một cái chui vào trong quần anh, cầm lấy người anh em đang nhảy nhảy về phía trước.
Chu Tự Hoành rên lên một tiếng, người anh em phía dưới nhanh chóng căng to gấp đôi. Hựu An thậm chí có thể cảm thấy cảm giác cứng rắn nóng bỏng, giống như cầm củ khoai lang nóng phỏng tay, vội rút tay ra ngoài.
Chu Tự Hoành sao có thể tha cho tiểu yêu tinh đã câu dẫn anh. Đưa tay bắt được tay nhỏ bé của cô, trực tiếp nhét vào, đè lên tay cô xoa Ϧóþ lên xuống. Một bàn tay khác giữ chặt hông của tiểu yêu tinh, vừa nhấc lên liền ôm đến trên đùi. Anh ngửa đầu ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn của cô, hung hăng hôn cô, bàn tay dò xét tiến vào vân vê hai luồng mềm mại trước иgự¢, chỉ chốc lát sau, tiểu nha đầu liền hổn hển thở gấp.
Tay nhỏ bé cử động trong thời gian dài, có chút mệt mỏi, khó khăn lắm mới rút ra nghỉ một lát, lại bị Chu Tự Hoành kéo lại. Giữ chặt eo mềm nhẹ của cô kéo vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình, tách đầu gối ra, hai chân Hựu An liền bị anh mở ra......
Một ống của cái quần mặc ở nhà sớm bị anh tuột xuống, một ống khác còn giắt trên bắp chân trắng mịn của cô, nhẹ nhàng ngồi trên đầu gối anh, quần lót còn treo trên hai cổ chân. Khóa kéo quần lính của Chu Tự Hoành đã sớm kéo ra, người anh em dũng mãnh của anh xẹt một cái liền chui vào giữa hai chân Hựu An......
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An đỏ bừng, đưa tay đè lại bàn tay muốn làm loạn của anh, vội vàng nói: "Bẩn...... Không được......" Chu Tự Hoành cúi đầu cắn cái cổ trắng mịn của cô một hớp, thở gấp bên
tai cô, nói: "Không bẩn, anh mới vừa rửa tay rồi, rất sạch sẽ."
Hựu An không khỏi khẽ cắn răng, người đàn ông này cố ý bẻ cong ngữ nghĩa của cô. Cô vừa muốn phản kháng, liền bất chợt bị ngón tay cắm vào dừng trong cơ thể. Qua mấy ngày trăng mật, người đàn ông này suốt ngày suốt đêm nghiên cứu, đã sớm nghiên cứu thông suốt từ trong ra ngoài cả người cô dâu nhỏ, sợ rằng nơi bí ẩn nào có nốt ruồi cũng rất rõ ràng, huống chi đây là nơi anh thích nhất.
Khít khao ấm áp sền sệt ẩm ướt, Chu Tự Hoành nhớ tới cảm giác mình chôn ở bên trong, liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Xoay cổ cô dâu nhỏ lại, hé miệng gặm cái miệng nhỏ nhắn, vừa hôn vừa liếm. Lưỡi chui vào trong cái miệng nhỏ nhắn không ngừng ra vào, chợt sâu chợt cạn, chợt nhanh chợt chậm, cùng với động tác ngón tay phía dưới......
Có lúc thậm chí đưa đến trong cổ họng tiểu nha đầu, Hựu An vốn không phản kháng được, đầu lưỡi người đàn ông này lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn của cô, cơ hồ không có khe hở, kéo lưỡi của cô dùng sức hút. Hựu An cảm thấy cái lưỡi của mình bị anh hút tê dại, chức năng nuốt của miệng lưỡi căn bản không nhạy, mặc kệ anh cần anh cứ lấy......
Bắp chân Hựu An càng ngày càng chặt, giữa hai chân có chất lỏng do Chu Tự Hoành tiết ra, từ từ trắng nõn trơn ẩm, khiến Chu Tự Hoành ra vào càng thêm thoải mái. Bỗng nhiên có cảm giác anh lại đẩy thêm một ngón tay vào thăm dò, khuấy động chất lỏng sền sệt bên trong, cùng môi lưỡi của anh, tạo ra tiếng chậc chậc......
Hựu An bị anh trêu chọc cả người nóng lên, đầu dần ௱ôЛƓ lung, bản thân đã sớm bất lực...... Chu Tự Hoành cũng không dừng lại, nhấn vào từng phát từng phát. Hựu An nhịn không được rầm rì ư a ư a, âm thanh yêu kiều mềm mại, giống như thân thể của cô. Chui vào trong lỗ tai Chu Tự Hoành, khiến da đầu anh tê dại phấn khích. m thanh ՐêՈ Րỉ của nha đầu này quả thật có thể ** khoét đến tận xương.
Chu Tự Hoành cảm giác tiểu nha đầu kịch liệt co rúc lại, hai ngón tay chợt mở ra, một dòng nước ấm xen lẫn tơ máu theo ngón tay của anh chảy xuống, tí tách rơi trên sàn nhà. Thân thể tiểu nha đầu cong lên, trong nháy mắt xụi lơ trong lòng anh...... Chu Tự Hoành nhanh chóng co rút mấy cái, buồn bực rít lên một tiếng, cũng bắn ra ngoài, bừa bãi đầy đất.
Hựu An không dám nhìn, quả thật quá hư hỏng. Kinh nguyệ còn dám làm ra chuyện này. Cô nhắm chặt mắt, ngồi phịch trong lòng Chu Tự Hoành, giống như cả xương cũng không còn.
Chu Tự Hoành nghiêng đầu hôn cô, không bá đạo giống vừa rồi, hôn vô cùng triền miên, dọc theo cổ rơi vào trên môi của cô, từng cái từng cái...... Tiểu nha đầu trải qua kích tình, chân chính khiến Chu Tự Hoành vô cùng thích thú. Khuôn mặt nhỏ nhắn ướƭ áƭ đỏ bừng, miệng nhỏ bị anh hôn sưng lên, khóe mắt dâng lên trong suốt. Cả người lại còn mềm yếu lười biếng không xương, thật có thể mê ૮ɦếƭ anh.
Chu Tự Hoành kéo tấm thảm bên cạnh qua bao lấy cô ôm vào trong phòng tắm, tỉ mỉ rửa sạch cho cô, đổi ҨЦầЛ ŁóŤ đã dán băng vệ sinh. Cúi đầu nhìn lại, tiểu nha đầu tựa vào иgự¢ anh ngủ thi*p đi, xem ra chính mình thật khiến cô mệt muốn ૮ɦếƭ rồi.
Ước chừng biết không chọc nổi người đàn ông này, mấy ngày sau tiểu nha đầu ngoan ngoãn vô cùng. Cô chỉ tựa vào иgự¢ anh, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ bị anh trừng trị. Người đàn ông này luôn có thủ đoạn thu thập cô, kinh nguyệt cũng không thèm quan tâm.
Nhớ tới những thứ này, Hựu An liền không nhịn được mà đỏ mặt. Tề Giai Kỳ giơ tay hươ hươ trước mắt cô: "Này! Này! Hựu An, nghĩ gì thế? Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hết rồi, có phải nhớ người đàn ông của bạn hay không? Mới tách ra có mấy ngày nha! Cứ như vậy không bỏ được, đến mức đó ư?"
Tề Giai Kỳ nhắc tới, Hựu An mới phát hiện, cô thật rất nhớ anh. Kinh nguyệt chưa qua, bộ đội đã gọi điện thoại tới cho Chu Tự Hoành, nói có một nhiệm vụ quan trọng khẩn cấp, phải có Chu Tự Hoành chỉ huy. Vì vậy, trăng mật vừa được mười ngày, hai người liền xuống núi.
Hựu An còn nhớ rõ, xe đi thật xa, cô còn luyến tiếc quay đầu lại. Thế giới ngọt ngào của hai người trong mười ngày làm cô lưu luyến, Chu Tự Hoành áy náy hôn cô, bảo đảm về sau, hàng năm đều sẽ mang cô đến đây.
Hựu An cũng không phải không hiểu tính chất công việc của Chu Tự Hoành, có thể trộm được mười ngày nghỉ trăng mật đã vô cùng may mắn. Chỉ là thói quen bên cạnh có Chu Tự Hoành, đột nhiên còn lại một mình cô, thật không thích ứng, cho nên mới nói, thói quen thật rất đáng sợ.
Sau khi Chu tựđi, làm gì cô cũng mệt mỏi không có tinh thần. Chu Tự Hoành liên tục lo lắng cô dâu nhỏ của anh không tự chăm sóc được mình, trực tiếp đem vợ đưa đến Chu gia. Có tiếng cũng có miếng uỷ thác ẹ anh, không sợ làm phiền người khác mà dài dòng với bà nửa giờ. Vợ anh thích ăn hay không thích ăn cái gì đều dặn kỹ.
Hựu An cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ sắp rỉ máu, tay nhỏ bé bắt được cánh tay Chu Tự Hoành, không ngừng trộm Ϧóþ anh. Người đàn ông này cũng không thèm để ý đây là đâu! Bình thường lúc chỉ có hai người, cô muốn làm nũng liền làm nũng, để cho anh phục vụ, hầu hạ. Nhưng ở nơi này, sẽ khiến cha mẹ chồng cô nghĩ như thế nào, cũng may cha mẹ chồng cô hiểu chuyện, không nói gì.
Ở lại Chu gia, không có Chu Tự Hoành, mẹ chồng cô vẫn như cũ đối xử với cô rất tốt. Nhưng Hựu An vẫn nhớ người đàn ông đó, nhớ đến cả đêm đều không ngủ được. Không có anh ôm, cảm giác thật trống rỗng.
Răng trắng nho nhỏ của Hựu An cắn cắn ống hút, nói với Giai Kỳ: "Giai Kỳ, mình nhớ anh ấy, làm sao bây giờ?" Ở Chu gia đợi ba ngày, không ra cửa, hôm nay mẹ chồng cô cho cô ra ngoài giải sầu, tìm bạn bè dạo phố một chút cũng tốt, khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, lẫn quẫn trong nhà còn có nghĩa gì.
Vừa đúng hôm nay Giai Kỳ nghỉ ngơi, hai người liền hẹn nhau. Đi dạo hơn nửa ngày, thật mệt mỏi, liền chạy tới KFC ăn vài thứ. Tề Giai Kỳ thực sự khâm phục sự lợi hại của Chu Tự Hoành. Mới có mấy ngày nha! Liền đem linh hồn nhỏ bé của nha đầu này câu đi mất, mới vừa rồi khi đến nơi hẹn, từ xa Tề Giai Kỳ đã nhìn thấy nha đầu này.
Mặc một bộ váy voan màu hồng nhạt phủ gối, xoay người, dưới chân là một đôi giày da mềm thấp đơn giản, đôi chân trắng mịn cân xứng, bên ngoài bờ vai nhỏ trắng mềm, mái tóc dài theo gió bay lên tạo nên một đường cong tuyệt đẹp. Khắp người tràn đầy quyến rũ phong tình, cùng với tiểu nha đầu trẻ trung kia, đâu chỉ khác biệt một trời một vực. Nhìn một cái cũng biết là một cô gái được người ta yêu thương từ đầu đến chân.
Lúc đi dạo phố, tâm hồn cũng không để ở đây, lúc này còn ủy khuất uất ức nói với cô là cô ấy nhớ người đàn ông của mình. Mắt to chớp chớp, đọng một tầng hơi nước ẩm ướt óng ánh, đáng thương không chịu được. Tề Giai Kỳ không khỏi thở dài, nha đầu này càng ngày càng yếu ớt, cái lão đó không biết đã cưng chiều thế nào, lại cưng chiều thành ra
Giai Kỳ giơ tay lên đưa khăn giấy cho cô, nói: "Nhớ anh ta thì gọi điện thoại đi! Bạn ngốc à!" Hựu An chu chu miệng: "Lúc anh ấy làm nhiệm vụ, không cho gọi điện thoại, có quy định." Bằng không cô đã gọi từ sớm rồi, còn chờ được tới bây giờ sao.
Tề Giai Kỳ bất đắc dĩ nâng trán: "Bạn học Hứa Hựu An à, đừng không có tiền đồ như vậy được không. Mới xa nhau ba ngày, cũng chịu không nổi?! Mình cảnh cáo bạn nha! Như bạn vậy rất nguy hiểm, nếu như có một ngày, người đàn ông của bạn thay lòng thì bạn phải làm sao? Chẳng lẽ không có anh ta bạn cũng không sống à!"
Hựu An nghe lời này, nước mắt trong mắt rưng rưng, nhìn thấy sẽ phải rớt xuống, Tề Giai Kỳ vội nói: "Mình nói là nếu như, nếu như, ai mà biết trước được! Phụ nữ phải độc lập biết không? Cái người này sao lại không thể rời khỏi người đàn ông của bạn được vậy! Phải làm một phụ nữ độc lập tự chủ mới có mị lực."
Miệng Hựu An chu lên: "Mình đúng là nhớ anh ấy mà." Tề Giai Kỳ nằm ở trên bàn: "Hựu An, mình xin bạn, có thể nói chuyện khác hay không?" Chợt nhớ tới cái gì, ánh mắt sáng lên, nói: "Hay là buổi tối mình dẫn bạn đi tới một chỗ hay hay để giải sầu!"
Hựu An cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút: "Vậy mình gọi điện thoại về nhà trước, nếu không mẹ sẽ lo lắng." Nói xong, Hựu An bấm số điện thoại nhà, Chu phu nhân rất ủng hộ, ôn tồn dặn dò cô: "Nếu buổi tối về trễ, gọi điện thoại về nhà, mẹ sẽ bảo tài xế trong nhà qua đón, đừng tự thuê xe về, sẽ không an toàn."
Hựu An ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, mới đặt điện thoại xuống. Tề Giai Kỳ đưa tay ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái, thở dài nói: "Tiểu nha đầu thật có phúc, có người mẹ chồng tốt như vậy."
Chỗ hay hay mà Tề Giai Kỳ nói là một quầy rượu. Trước kia, Hựu An cùng Giai Kỳ từng ra ngoài chơi đùa, khi đó Hựu An mới vừa tốt nghiệp đại học, công việc còn chưa chắc chắn, gặp lại Giai Kỳ ở Thành phố B. Công việc của Trần Lỗi lại bận, không có thời gian hẹn hò. Hựu An giống như cái đuôi nhỏ đi theo Giai Kỳ.
Giai Kỳ thích chơi, lá gan cũng lớn. TừHựu An đã đặc biệt sùng bái Giai Kỳ, dường như bất cứ nơi nào Giai Kỳ cũng có thể rất nhanh liền quen thuộc. Hơn nữa còn hòa nhập vào trong đó, lên núi xuống biển cũng đều có thể chơi. Khi đó hai người chạy đến quầy rượu uống rượu, khiêu vũ, ca hát, chơi điên cuồng.
Sau này công tác bận rộn, cũng không có thời gian lại đi chơi. Cùng Giai Kỳ đến quầy rượu, chợt nhớ lại những năm tháng trước kia, hai người tìm hàng ghế dài hẻo lánh ngồi xuống.
Giai Kỳ ngẩng đầu nhìn Hựu An ở đối diện: "Này! Hựu An, chồng bạn có cho bạn tiền tiêu vặt không?" Hựu An ngây ngốc gật đầu một cái: "Có! Thẻ của anh ấy ở chỗ mình, anh ấy nói mình muốn xài thì cứ rút."
Tề Giai Kỳ không khỏi thốt lên: "Đúng là bạn đã bắt được người đàn ông tốt, không phải bạn nhớ chồng bạn sao? Bọn mình liền xài tiền của anh ta, phung phí tiền của anh ta thêm một chút, giải hận, bạn sẽ không nhớ anh ta nữa." Giơ giơ tay lấy bình XO, rót đầy ly rượu của hai người, hai người chạm cốc liền uống cạn.
Tửu lượng Hựu An kém, uống hai ly liền có chút chóng mặt, lôi kéo Giai Kỳ ra khiêu vũ. Say khướt khiến khắp người Hựu An tỏa ra phong tình, khiến mấy người đàn ông không đứng đắn đến gần, vây hai người lại.
Tề Giai Kỳ muốn lôi Hựu An đi, nhưng nha đầu này uống say, không biết trúng cái gió gì, ôm cây cột không đi, trong miệng lẩm bẩm: "Trở về cũng không ai quan tâm, không về."
Giai Kỳ hối hận không kịp, không nghĩ tới nha đầu này sẽ biến thành như vậy, nếu thật xảy ra điều sơ xuất gì...... Giai Kỳ không khỏi run lên, cô trẻ người không chọc nổi cái lão đàn ông đó, không chừng sẽ đem cô hủy diệt.
Lúc đang sốt ruột, liếc thấy điện thoại của nha đầu này vang lên, vừa thấy hiện người điện tới là ông xã, Tề Giai Kỳ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nghe máy.
Chu Tự Hoành hoàn thành nhiệm vụ không biết bao nhiêu lần, lần sau khó khăn gấp mười hay mấy trăm lần những lần trước. Lần trước, vì truy n một nhóm người buôn lậu thuốc phiện vượt biên, ở đầm lầy trong rừng ngâm nước một ngày một đêm, cũng chưa là gì. Lúc này chỉ là nhiệm vụ hỗ trợ bảo vệ, liền làm cho lòng anh phiền loạn tựa như đám cỏ hoang.
Nhiệm vụ vừa xong, liền ném tai nghe, quần áo cũng không thèm thay, giao cho Phó Đội trưởng Lưu Đào khắc phục hậu quả, liền lái xe chạy về nhà. Ba ngày, chỉ ba ngày, Chu Tự Hoành cảm thấy trải qua còn dài hơn ba năm, trong đầu thỉnh thoảng thoáng qua cảnh ngày đó anh ra cửa, bộ dạng cô dâu nhỏ đưa anh đi.
Đôi mắt cô dâu nhỏ trông mong nhìn anh, tay nhỏ bé siết chặt vạt áo của anh, trong mắt giống như có thể nhìn thấy nước mắt trong suốt chớp động, bộ dáng khiến người thương mà! Lúc ấy Chu Tự Hoành thật muốn ném con mẹ nó nhiệm vụ đi, ôm cô dâu nhỏ trở về phòng bừa bãi thương yêu cô. Có câu nói ‘nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản’, Chu Tự Hoành anh cũng có ngày nay.
Suốt đoạn đường anh đều nghĩ, ba ngày nay cô dâu nhỏ đã làm gì, nhớ hay không nhớ anh...... Tựa như mắc bệnh, trong đầu đều tràn đầy hình ảnh cô dâu nhỏ, anh thật sắp điên rồi.
Về đến nhà mới biết, cô dâu nhỏ đi chơi rồi. Chu Tự Hoành vừa muốn gọi điện thoại cho vợ anh, mẹ anh nói: "Từ lúc con đi, Hựu An không ra khỏi cửa, mỗi ngày buồn bực ở nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng gỉ ra. May mà bạn bè con bé không đi làm, mẹ liền để con bé ra ngoài. Con đừng giữ chặt như vậy, để cho con bé giải
sầu đi."
Chu Tự Hoành mới thả điện thoại xuống. Nhưng cứ một lát lại nhìn ra bên ngoài, một lát lại đứng lên đi hai bước, trong lòng khổ sở như có trăm ngàn móng vuốt cào cấu. Cuối cùng anh đứng lên nói với mẹ: "Con đi đón Hựu An, sau đó về nhà con ở vài ngày." Nói xong, cầm chìa khóa xe ra cửa.
Chu phu nhân không khỏi lắc đầu mà thở dài, chưa cưới vợ thì thôi, cưới vợ rồi liền thật sự trở thành người đàn ông dính lấy vợ.
Chu phu nhân nói với chồng: "Mọi người nói cưới vợ quên mẹ, tôi còn không tin, ông nhìn xem, trong đầu Tự Hoành bây giờ chỉ có vợ nó thôi."
Chu thủ trưởng không khỏi cười: "Lời này của bà nghe thật chua, chẳng lẽ còn ghen với con dâu. Bọn họ là vợ chồng son mới cưới chính là không thể tách ra. Đột nhiên nhảy ra một nhiệm vụ khẩn cấp, không nhớ vợ mới kỳ quái. Ai mà chưa từng như vậy, bà quên lúc chúng ta kết hôn......"
Khuôn mặt già nua của Chu phu nhân đỏ lên, trợn mắt nhìn chồng một cái: "Càng già càng không nghiêm túc."
Xe Chu Tự Hoành mới vừa lái xe ra khỏi đại viện, liền gọi điện thoại cho cô dâu nhỏ. Điện thoại di động vừa được nhận liền nghe thấy âm thanh huyên náo bên trong, tiếp đến liền nghe được âm thanh Tề Giai Kỳ: "Chúng tôi ở quán bar Lam Hải, Hựu An uống nhiều quá......"
Tề Giai Kỳ nói còn chưa dứt lời, liền bị một tên đàn ông bỉ ổi bên cạnh giật di động đi: "Con nhóc này, gọi điện thoại gì chứ! Mấy người chúng tôi chơi với hai chị em các cô là được, bảo đảm tận hứng......"
Sắc mặt Chu Tự Hoành trầm xuống, cúp điện thoại, đạp chân ga, xe phóng như điên ra ngoài.
Tuy nói loại địa phương này vàng thau lẫn lộn, nhưng Giai Kỳ cũng không nghĩ đến bọn họ gan to như vậy. Tề Giai Kỳ nhanh chóng kéo Hựu An bảo hộ ở phía sau, hơi cân nhắc tình thế một chút. Trước mắt là bốn gã đàn ông, dù Hựu An không uống say, bọn họ cũng yếu thế. Bảo vệ ở bên kia cũng không nhìn qua, có lẽ mấy người này có chút thế lực ngầm.
Hiện tại duy nhất chỉ có thể trông cậy vào chính là Chu Tự Hoành đến nhanh một chút. Có lẽ cô nên lá mặt lá trái với mấy tên lưu manh này trước, nghĩ thế, Giai Kỳ nặn ra một nụ cười ngọt ngào, nói: "Mấy anh trai à, hôm nay em gái tôi uống nhiều quá, hôm khác, hôm khác chúng ta lại chơi cùng nhau nhé?"
Gã đàn ông bỉ ổi cười ha ha chặn lại, xấu bụng nói: "Say mới có tình thú, anh đây thích mấy con nhóc uống say. Trên lầu có chỗ, đi hưởng thụ với anh đi!"
Tề Giai Kỳ vừa nghe da đầu cũng phát nổ, nếu như bị mấy gã này kéo lên lầu vào phòng, thật là kêu trời không thấu, kêu đất không nghe. Lập tức hất tay gã đàn ông bỉ ổi kia ra, đẩy hắn ngã về sau đè lên cái cột kiểu La Mã, nói: "Các người dám làm loạn sao, tôi đã gọi 110 rồi." "Gọi 110 ?" Gã đàn ông bỉ ổi cười: "Con nhóc lại dám dọa đàn ông bọn anh nha! 110 tới, anh đây cũng không sợ, không phải là cua gái sao, em tình tôi nguyện, mẹ mấy thằng cảnh sát cũng không thể xen vào."
Nói xong, nháy mắt, hai người đàn ông phía sau tới kéo Hựu An ở sau lưng Tề Giai Kỳ lên trên lầu dù có đồng ý hay không. Hựu An cũng tỉnh rượu hơn phân nửa, đầu nhỏ vẫn còn lơ mơ, bị hai người đàn ông này lôi ôm đi, cái mùi đó ghê tởm không chịu được, cảm giác không phải người đàn ông nhà cô.
Hựu An kịch liệt giằng co, đưa tay kéo một bình rượu từ bàn bên cạnh, không hề nghĩ ngợi, liền đập xuống đầu người đàn ông lôi kéo cô, rầm rầm...... Đầu và mặt người đàn ông đều là máu, xem ra vô cùng dữ tợn, Hựu An cũng bị dọa sợ.
"Con mẹ nó mày dám đập ông, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia......" Người đàn ông giơ tay giáng một cái tát, khiến Hựu An bị đánh lảo đảo, khuôn mặt nhỏ bé lập tức liền sưng phù: "Con mẹ nó, hôm nay tao sẽ Gi*t ૮ɦếƭ nha đầu như mày......" Nói xong, nhào lên bắt được cánh tay Hựu An, ném lên trên ghế sa lon ở góc bên cạnh, nhào người tới. Hắn chưa kịp giở trò, hét thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài.
Chu Tự Hoành giống như Thần Binh trên trời, đứng ở trước mặt cô dâu nhỏ của anh, hai người đàn ông kéo Tề Giai Kỳ nhìn thấy, buông Giai Kỳ ra, đi tới: "Con mẹ nó, thằng lính ngu ngốc như mày từ đâu tới, nhanh mà chạy đi, có tin ông đây Gi*t mày ૮ɦếƭ hay không."
Chu Tự Hoành không để ý tới kêu gào của mấy người này, quay người ngồi xổm xuống, ngón tay đưa tới nhẹ nhàng chạm một cái vào khuôn mặt nhỏ bé sưng đỏ của vợ anh. Anh vừa chạm, Hựu An liền rên một tiếng, trong đôi mắt to uất ức chứa đầy nước mắt, không cần nói gì liền rơi xuống lộp độp như mưa.
Chu Tự Hoành nén đau lòng hôn vợ anh một cái, nhỏ giọng nói: "Chờ ông xã báo thù cho em." Chu Tự Hoành đứng lên, khí thế cả người bén nhọn làm mấy người này bất giác có chút sợ hãi. Người đàn ông trước mặt quét mắt qua bả vai Chu Tự Hoành một cái, thầm nghĩ: không mang cấp bậc, chỉ là một thằng lính binh nhì. Liền không thèm lo lắng, bọn hắn có bốn người sao có thể thua một mình anh.
Chu Tự Hoành liếc mắt nhìn chung quanh nghiêng đầu đem chìa khóa xe trong tay ném cho Tề Giai Kỳ: "Đưa cô ấy lên xe trước, chốc nữa tôi sẽ qua."
Giai Kỳ không khỏi run run, ánh mắt của người đàn ông này khí thế cũng quá dọa người. Vậy mà Hựu An còn không ngừng nói chồng cô thật tốt, rất dịu dàng, ánh mắt này chẳng khác gì Diêm Vương trong Địa ngục đang muốn liều mạng.
Tề Giai Kỳ ba chân bốn cẳng đỡ Hựu An ra khỏi quán rượu. Chu Tự Hoành chờ không nhìn thấy vợ anh, liền không nói lời nào xoay người đi tới cửa hông, mấy người kia còn tưởng rằng anh sợ, hùng hùng hổ hổ đi theo ra ngoài.
Ngoài cửa là ngõ tối, Chu Tự Hoành liền đứng yên ở đàng kia không cử động. Mấy người này anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, như ong vỡ tổ nhảy lên, không bao lâu liền bị Chu Tự Hoành dọn dẹp nằm bất động trên mặt đất không cử động nổi.
Đèn trong ngõ hẻm hơi tối, Chu Tự Hoành híp híp mắt, bắt được cổ một thằng nhóc mặt toàn là máu lôi dậy, cắn răng hỏi: "Là mày đánh vợ tao, hả?"
Thằng nhóc kia chưa từng thấy Diêm La Vương như vậy, cả người cứng ngắt, bắp chân còn run rẩy. Chu Tự Hoành cũng không mong gã trả lời: "Tôi đã hứa với vợ tôi, phải báo thù cho cô ấy, cho nên......" Nói xong, giơ bàn tay lên, liền quất mười cái tát thật mạnh, đem gương mặt thằng nhóc này đánh thành đầu heo, từ khóe miệng chảy xuống một dòng máu, mới buông tay.
Vỗ vỗ tay ra khỏi ngõ tối, gọi điện thoại: "Phùng Thần, tôi là Chu Tự Hoành, phía sau quán bar Lam Hải có mấy thằng lưu manh đùa bỡn vợ tôi. Tôi đã thu thập rồi, còn lại giao cho anh." Nói xong liền cúp máy.
Phùng Thần ở bên kia nhìn điện thoại di động một chút, có chút không giải thích được. Phùng Thần và Chu Tự Hoành, Giang Đông là chiến hữu, cũng xuất thân từ lính trinh sát, sau khi giải ngũ về làm công an. Lúc này là Tổ trưởng Tổ Trọng án hình sự.
Nhận điện thoại của Chu Tự Hoành xong liền lầu bầu một câu: "Chuyện nhỏ này mà cũng làm phiền bảo tôi ra tay, thật cho tụi lưu manh mặt mũi." Bảo cấp dưới đến ngõ nhỏ xách tụi lưu manh về, sau khi dẫn về, mấy người đó còn chưa dậy nổi, tiểu Trương là cấp dưới nói: "Tổ trưởng, đây là do người nào dọn dẹp vậy! Rất nghiệp, trừ bể đầu chảy máu, thương tích còn lại cơ hồ không thấy rõ, lại có thể khiến bọn họ cử động cũng khó khăn."
Phùng Thần nhìn lướt qua: "Diêm Vương dọn dẹp! Được rồi, xem thử có tiền án hay không, nếu có thì trực tiếp giam lại cho tôi. Mẹ nó, bọn này chán sống rồi, phạm đến trên đầu Chu Diêm Vương, ૮ɦếƭ là đáng."
Lúc Chu Tự Hoành kết hôn, Phùng Thần cũng đi. Cô dâu nhỏ xinh xắn yếu ớt như vậy, ai nhìn qua mà không thương, đừng nói Chu Tự Hoành, cả ông cũng muốn đến giúp một tay.
Chu Tự Hoành lên xe liếc nhìn hai nha đầu trên ghế sau, ánh mắt dừng một chút trên người vợ anh. Lúc này vợ anh đã tỉnh rượu hơn phân nửa, cúi cái đầu nhỏ, nhìn cũng không dám nhìn anh.
Khóe miệng Chu Tự Hoành giật giật, lên xe khởi động, đưa Tề Giai Kỳ về nhà trước. Tề Giai Kỳ xuống xe, có chút bận tâm liếc nhìn Hựu An ngồi phía sau, thật nhanh liếc Chu Tự Hoành một cái, cuối cùng vẫn lấy dũng khí mà nói: "Cái đó, cái đó, hôm nay là tôi nhất định mang Hựu An đến quán bar, không liên quan đến cô ấy."
Chu Tự Hoành rất có phong độ cười: "Tôi biết, cám ơn cô mang cô ấy ra ngoài giải sầu." Cho dù đèn đường hơi tối, chỉ một tiếng cười của người đàn ông này, cân tiểu ly trong lòng Tề Giai Kỳ vèo một cái liền từ phía anh trai Đông lệch sang phía Chú Chu. Sau đó cực kỳ chậm rãi lại lệch trở về, lập trường của cô còn rất kiên định.
Chu Tự Hoành nhìn cô lên lầu, xuống xe đem cô vợ giống đà điểu ôm lên ghế trước, thắt dây an toàn cho cô, một đường cũng không nói chuyện.
Xe dừng trong ga ra tầng ngầm, tắt máy, đầu nhỏ của Hựu An mới nâng lên, thật nhanh nhìn anh một cái, cái miệng nhỏ nhắn ngọ nguậy mấy cái, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Chu Tự Hoành bế cô vào thang máy, ánh đèn trong thang máy sáng ngời rọi lên mặt cô dâu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bầm tím sưng to nhìn qua thấy mà ghê.
Sắc mặt Chu Tự Hoành âm u, nghĩ tới vừa rồi nên tát thêm mười bạt tay nữa mới đúng. Vào cửa, trực tiếp ôm đến giường phòng ngủ, vừa muốn để xuống, lại một cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh kéo tay áo.
Chu Tự Hoành chau chau mày nhìn cô, Hựu An chu mỏ, thì thào nói: "Chú Chu, em sai rồi, anh đừng tức giận có được không. Chỉ là em nhớ anh, sau đó, Giai Kỳ nói uống say là tốt......"
Vợ anh đáng yêu khiến người đau lòng mà. Ánh mắt Chu Tự Hoành mềm đi, đưa tay sờ sờ một bên mặt của cô, cúi đầu hôn trán cô một cái: "Ngoan, anh đi lấy thuốc, mặt của em không xử lý một chút sẽ không tốt đâu."
Tiểu nha đầu vừa nghe, vội vàng buông anh ra. Chu Tự Hoành cầm hòm thuốc tới, đem cô ôm vào trong lòng mình, thoa thuốc. Hai tay nhỏ bé của cô siết thật chặt quần áo trước иgự¢ của anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, khéo léo để anh bôi thuốc, lúc đau nhói, tay nhỏ bé liền nắm chặt hết sức, cô nắm rất nhanh. Lòng của Chu Tự Hoành nói không hết bao nhiêu khó chịu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc