Nơi này là quán cà phê đối diện Tổng bệnh việnquân y, tùng xanh vây chung quanh, toàn cảnh xanh mướt u nhã, cũng khá có phong cách, hoàn toàn mang kiểu dáng phong cách Tây u. Cách đó không xa, dưới ánh mặt trời, nóc nhà mang kiến trúc cổ, dung hợp ra một bầu không khí giao hòa văn hóa trung tây tế nhị.
Cho nên Chu Tự Hoành đi vào, cũng bởi vì loại không khí này, hoàn toàn là ngẫu hứng, vừa đúng lúc lái xe đến đầu đường, khó có được ngày nghỉ, càng khó có được một buổi trưa thanh nhàn, đi vào chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi một ly Lam Sơn, trước mắt mới chỉ uống một hớp.
Chu Tự Hoành không thích cà phê lắm, bản thân anh rất thuần chất, rất truyền thống, tựa như nghề nghiệp của anh, nghề nghiệp của anh bình thường lại đặc biệt, anh là quân nhân, quân nhân chuyên nghiệp, đặc chủng quân nhân chuyên nghiệp, từ quân giáo đến liên đội, từ liên đội đến cục trinh sát, từ cục trinh sát đến đại đội đặc chủng điều tra, chỉ một cái chớp mắt, vài chục năm cứ như vậy mà qua đi. Hôm nay quay đầu nhìn lại, gần nửa đời người, ngoài việc quân cấp bách, lại không biết trong cuộc sống của mình trừ làm lính còn dư lại cái gì.
Chu Tự Hoành trăm năm khó mà có lúc nhận ra, muốn một lần tìm chỗ ngồi thanh tịnh mà suy nghĩ, nhìn thấy đôi nhân tình nhỏ bên cạnh gây gổ, anh đang ngồi ở phía sau, anh muốn vờ như không thấy cũng không thể, huống chi giọng cô gái không nhỏ.
Cô gái trẻ ơi là cô gái trẻ! Từ quán cà phê nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh lớn, dễ dàng có thể nhìn thấy được, là một cô gái tương đối trẻ tuổi, hơn nữa rất đẹp, kỳ quái hơn chính là, hình dáng mơ hồ như vậy, Chu Tự Hoành lại có chút cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng cũng không nghĩ ra, đã gặp ở nơi nào......
Hai tay Hứa Hựu An đặt lên trên bàn, thẳng tắp nhìn chàng trai đối diện, bốn năm quân y, hai năm Quân tổng, họ biết nhau ước chừng đã sáu năm, cô vào năm nhất, Trần Lỗi đã học đại học năm thứ hai, hai người bắt đầu nói yêu thương, tới hôm nay mới thôi, vừa đúng sáu năm l một ngày, kỷ niệm đáng giá như vậy trong cuộc sống, lại để cho Hứa Hựu An phát hiện Trần Lỗi cùng Chu Na có tư tình.
Chính xác mà nói, không phải là mình phát hiện, là Chu Na chủ động nói với cô, Chu Na nói cô ấy cùng Trần Lỗi đã sớm xảy ra quan hệ trong lúc Trần Lỗi đang thực tập. Đây là sự thực Hựu An không tiếp thu nổi, đến bây giờ trong hơn hai năm, chính mình lại chẳng hay biết gì.
Chu Na cùng Trần Lỗi đều ở khoa Nội, Chu Na nói, lúc Trần Lỗi đang trực đêm, hai người bọn họ ở phòng bệnh trống trên lầu, mỗi lần đều làm, mỗi lần làm cũng rất kích tình, giống như còn lo sợ Hứa Hựu An không tin, Chu Na còn đem video quay bằng di động cho cô xem.
Hứa Hựu An chưa bao giờ biết Trần Lỗi anh tuấn dịu dàng săn sóc như ánh mặt trời, còn có một mặt như lang như hổ như vậy, nhào vào trên người Chu Na, liền cắn rồi gặm, đói khát giống như một dã thú đói bụng tám trăm năm, thở hổn hển, phập phồng, hình ảnh chân thật kích thích, chợt nhìn, Hứa Hựu An còn tưởng rằng là phim ѕєχ Nhật Bản, để trần lộ đồ đồng phục hấp dẫn. Nhưng mặt của hai người lại rõ ràng như vậy, rõ ràng đến nỗi Hứa Hựu An muốn lừa mình dối người cũng không thể.
Đây là Trần Lỗi luôn miệng nói yêu cô đến khi đất trời già cỗi, cùng một cô gái khác ở trong phòng bệnh, không biết đã cẩu thả bao nhiêu lần. Bây giờ trở về cúi đầu nghĩ, có lẽ trong bệnh viện cũng rất nhiều người biết, chỉ có cô ngu quá xá, đắm chìm trong lời thề non hẹn biển thốt ra ở miệng Trần Lỗi. Không thể tự kềm chế, những thứ kia đều là gạt người, đều là lời nói dối.
Mà đau lòng sau khi kinh ngạc, Hứa Hựu An quyết định cho Trần Lỗi một cơ hội, không phải cơ hội tha thứ cho anh, mà là cơ hội để cho anh thẳng thắn như một người đàn ông. Nhưng Trần Lỗi làm cô thất vọng vô cùng, không chỉ muốn tiếp tục giấu giếm, thậm chí mới vừa rồi anh còn muốn hôn cô. Điều này làm cho Hứa Hựu An cảm thấy trong lòng người đàn ông này có rất nhiều xấu xa.
Hứa Hựu An nhìn anh, hạ thấp giọng hết sức, nhưng đáy lòng không cách nào khống chế tức giận như cũ, khiến giọng cô hơi cao, truyền đến trong tai Chu Tự Hoành: "Trần Lỗi, anh nói thật cho em, anh và Chu Na rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trần Lỗi khẽ nhíu nhíu mày: "Lại kiếm chuyện gây sự nữa à, anh và Chu Na chỉ là đồng nghiệp cùng khoa. Còn có thể xảy ra chuyện gì. Sao em cũng biến thành loại người nghi thần nghi quỷ rồi."
"Nghi thần nghi quỷ?" Hứa Hựu An tức giận không thể tiếp tục đè nén, vỗ bàn một cái đứng lên, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều: "Trần Lỗi, có phải anh cho là tôi đặc biệt ngu hay không, là một kẻ ngu tùy ý hai người các anh muốn lừa gạt thế nào liền lừa gạt, vcl~." Sắc mặt Trần Lỗi càng thay đổi: "Em nói bậy bạ cái gì vậy, sao em có thể thô tục như vậy." "Thô tục, tôi thô tục, tôi con mẹ nó thô tục không phải chỉ mới một ngày hay hai ngày, ban đầu lúc anh mặt dày mày dạn đuổi theo phía sau ௱ôЛƓ tôi, sao không nghe anh chê tôi thô tục, còn nói tôi thẳng thắn đáng yêu. Hiện tại thông đồng với Chu Na, cảm thấy tôi thô tục, tôi thô tục cũng không bằng đôi gian phu dâm phụ các người, ô ô ô......" Trần Lỗi đưa tay che miệng của cô, lại bị Hứa Hựu An há mồm hung hăng cắn, Trần Lỗi bị đau rên lên một tiếng, buông cô ra.
Động tĩnh này của hai người hấp dẫn rất nhiều ánh mắt trong quán cà phê. Trần Lỗi quét mắt bốn phía, cũng may khách hàng ít, hơn nữa không có đồng nghiệp trong bệnh viện. Anh ngẩng đầu nhìn Hựu An ở đối diện, bị cô nhẫn tâm nói lời kích thích lòng tự ái bị thương, cũng tức giận, mỉa mai nói mà không đắn đo:
"Tôi chính là chê cô thô tục, cô là phụ nữ sao, cô chỉ có vẻ ngoài là phụ nữ thôi. Cô có biết con gái phải dịu dàng, cô có hiểu thế nào là săn sóc, thế nào là độc lập hay không. Cái gì cô cũng dựa vào tôi, cô bao nhiêu tuổi rồi, còn xem mình là đứa bé chưa lớn, cái gì cũng hỏi tôi, cái gì cũng bảo tôi thay cô ra mặt. Từ nhỏ cô không có cha, mà tôi không phải cha cô, tôi cũng không đảm đương nổi vai trò cha của cô. Tôi cần phụ nữ, chứ không cần đứa trẻ, Chu Na có thể cho tôi vài lần, cô vĩnh viễn cũng không cho được một lần, tôi theo cô thì sao, cũng là do cô ép, cô thanh traio, cô thủ thân như ngọc. Tôi thì không được, tôi là đàn ông, có nhu cầu bình thường của đàn ông, ôm hôn cô cũng phải dụ dỗ nửa ngày. Cô cho rằng cô là ai, công chúa hay là thiên kim tiểu thư."
Hứa Hựu An gắt gao nhìn anh. Hứa Hựu An có một tử huyệt, người khác tuyệt không thể chạm đến tử huyệt này, chạm đến cô có thể cắn ૮ɦếƭ người, chính là chuyện từ nhỏ cô không có cha. Trần Lỗi rõ ràng nhất, nhưng lúc này anh lại nói ra, còn dùng cái loại giọng điệu này. Hứa Hựu An tội gì cắn ૮ɦếƭ anh, nhưng mà rốt cuộc hiểu cô và Trần Lỗi thật xong rồi, triệt triệt để để xong rồi, bất kể trước kia có bao nhiêu thề non hẹn biển đều vô dụng, cô kéo tình yêu dài sáu năm lẻ một ngày, cho là tình yêu có thể đi tới cuối cùng. Giờ thì xong
Trong lòng Hứa Hựu An rất khổ sở, vô cùng khổ sở, nhưng cô sẽ không để cho Trần Lỗi chế giễu, để cho anh lúc này còn tưởng rằng cô phải dựa vào anh, không thể rời bỏ anh. Hứa Hựu An cô có kiêu ngạo cùng tôn nghiêm.
Cô ngẩng đầu thật cao không chút nào tránh nhìn thẳng anh: "Trần Lỗi, chớ vì anh thay lòng mà tìm bất kỳ cớ gì, như vậy tôi chỉ có thể khi dễ anh hơn. Đã làm thì vui vui vẻ vẻ thừa nhận, mới là đàn ông, điểm này Chu Na mạnh mẽ hơn anh nhiều, nếu mọi thứ Chu Na đều tốt hơn tôi, vậy tôi liền chúc các người vĩnh viễn hạnh phúc, hẹn gặp lại......" Quẳng xuống mấy lời, quay đầu rời đi.
"Hựu An......" Trần Lỗi một phát bắt được cánh tay của cô, Hứa Hựu An quay đầu lại, tâm tình kích động trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã rút đi, chỉ còn lại lạnh như băng cùng khoảng cách xa lạ. Trần Lỗi như bắt không được, nhẹ buông tay, Hứa Hựu An sải bước đi, nhanh chóng biến mất bên cạnh cửa.
Trần Lỗi chán nản ngồi xuống, cái anh muốn rõ ràng không phải là kết quả này. Anh thích Hựu An, ngay từ ngày đầu Hựu An vào đại học Quân y, anh đã thích cô rồi. Cô rất đẹp, không phải cái loại xinh đẹp khiến người kinh ngạc, ấy là loại thanh thanh đạm đạm dễ nhìn, có lúc lại đẹp chói mắt. Trần Lỗi vĩnh viễn không quên được hình ảnh cô ở cuộc so tài môn cầu lông và đạt chức vô địch lần đó. Ở trên bục lĩnh thưởng, cô quay đầu lại cười một tiếng, lúc ấy Trần Lỗi cảm thấy, mặt tràn đầy các loại hoa. Rực rỡ như vậy, hương thơm như vậy, lần đầu tiên hôn cô, anh thậm chí kích động một đêm không ngủ được, những ký ức này giống như khắc vào trong đầu rất khó quên.
Anh biết rõ mình yêu là Hựu An, nhưng Hựu An quá khó khăn để thân cận, yêu sáu năm, bọn họ thủy chung không đi đến một bước cuối cùng. Không phải là không muốn, mà là Hựu An không thích. Cô có một lối suy nghĩ rất truyền thống già cỗi xem trọng trinh tiết, đây là điều Trần Lỗi chịu không nổi nhất. Thời đại nào rồi, hiện tại cũng không phải là trước giải phóng, tình yêu nam nữ có cần thiết nhất định dừng lại ở giới tuyến cuối cùng không, truyền thống cùng kiên trì như vậy có ý nghĩa gì.
Nhưng Hựu An nói: "Em muốn đem thuần khiết nhất của mình để đến đêm tân hôn. Đó không phải là truyền thống, cũng không phải là kiên trì, mà là tán thành cùng tín ngưỡng đối với tình yêu thần thánh." Trần Lỗi có đôi khi không hiểu nỗi Hựu An.
Nhiều lần tơi tả mà về, Trần Lỗi đến Quân tổng gặp gỡ Chu Na tác phong to gan, rất nhanh liền hợp lại với nhau. Lần đầu tiên là bởi vì trong khoa có liên hoan, uống nhiều, tỉnh lại đang ở trên giường trong nhà trọ của Chu Na. Trần Lỗi vì thế mà hối hận không dứt, cũng né Chu Na nhiều ngày. Sau đó, lần đầu tiên anh và Chu Na trực chung, đần độn u mê lại xảy ra.
Anh không nhịn được, anh cảm thấy, chỉ cần là đàn ông liền không nhịn được. Chu Na rất có thủ đoạn, hơn nữa quá mê người, quá nhiệt tình. Cô có thể nắm chắc tâm lý mịt mờ nhất của đàn ông, cô có thể vì lấy lòng anh, nằm trên mặt đất hôn nơi đó của anh, để cho anh không nhịn được xuất lên trên mặt cô. Đối với đàn ông mà nói, Chu Na tựa như Yêu Tinh, trong lòng muốn tránh, nhưng thân thể không tự chủ được sẽ trở thành nô lệ của cô.
Ngay cả như vậy, Trần Lỗi cũng không muốn chia tay với Hựu An. Anh cảm thấy, mình yêu là Hựu An. Hựu An là loại phụ nữ anh muốn lấy về nhà cùng sống cả đời. Mà Chu Na không phải, Chu Na chỉ là loại mà đàn ông ngẫu nhiên tiêu khiển bên ngoài. Đoán chừng không có một người đàn ông nào, sẽ muốn có vợ như Chu Na.
Nghĩ đến chỗ này, Trần Lỗi soạt một cái, đứng lên, đuổi theo. Anh tin tưởng Hựu An sẽ tha thứ cho anh, chỉ cần anh cùng Chu Na một đao cắt đứt.
Chu Tự Hoành nhìn Trần Lỗi cũng lao đi. Mới chợt nhớ tới, tại sao nha đầu kia quen mặt như vậy. Cô chính là cô bác sĩ nhỏ ở bệnh viện dã chiến, vào năm ngoái lúc diễn tập bắn đạn thật ở vùng núi, lúc ấy anh bị mảnh đạn xẹt qua làm bị thương cánh tay, bác sĩ xử lý vết thương cho anh chính là tiểu nha đầu này.
Chu Tự Hoành nhớ ra một cô gái thật không dễ dàng, hơn nữa thời gian dài như vậy cũng không quên, càng thêm chuyện không thể tưởng tượng nổi này. Nhưng Chu Tự Hoành chính là nhớ cô. Phải nói, nụ cười của cô rất khó làm cho người ta quên, giống như hoa nở trên núi trong trụ sở nơi diễn tập, dù có giữa lửa đạn, khói thuốc súng vẫn rực rỡ như cũ, thật ấm áp, thật sáng lạn, rất đẹp.
Chu Tự Hoành chợt phát hiện, trong trí nhớ 36 năm của mình, trừ huấn luyện, làm lính, chảy máu, diễn tập, nhiệm vụ, chỉ còn có nụ cười ấm áp rực rỡ của tiểu nha đầu này, không biết lúc nào, bất tri bất giác cắm rễ trong đầu anh, đến nay vẫn chưa quên. Đây là lần thứ hai Chu Tự Hoành nhìn thấy Hứa Hựu An. Tiểu nha đầu th tình, từ tiểu nha đầu tươi cười rực rỡ, biến thành bé nhím nhỏ toàn thân đầy gai.