Ngưng Nhi, em không quan tâm anh?Chỉ Ngưng và Cheney đứng trước phòng hồi sức quan sát qua lớp kính thủy tinh, bởi vì Cheney không đủ cao, cho nên Chỉ Ngưng ôm hắn lên. Sắc mặt Ivan không tốt, lẳng lặng nhắm mắt lại, trên tay còn có kim đâm vào.
Chỉ Ngưng đau lòng nhìn con trai lớn, cô hi vọng mình có thể thay con trai bị bệnh biết bao, thay con trai chịu đau đớn, nó mới năm tuổi! Nhỏ tuổi như vậy đã phải chịu đựng loại thống khổ này.
“Mẹ, mẹ đừng khóc, Ivan sẽ không có chuyện gì, người đàn ông thối kia đã hiến tủy cho Ivan rồi, chờ anh ấy tỉnh lại chúng ta sẽ gọi điện cho anh ấy.” Cheney lau nước mắt cho Chỉ Ngưng, an ủi cô.
“Ừ, mẹ không khóc, chúng ta trở về đi! Ngày mai lại đến thăm anh trai.”
Chỉ Ngưng để Cheney xuống, dắt tay con trai trở về, chuẩn bị gọi Hoàng Phủ Thần Phong ăn tối, vừa rồi hắn còn chưa ăn!
“Hoàng Phủ Thần Phong, mau ăn tối.” Chỉ Ngưng vỗ vỗ tay Hoàng Phủ Thần Phong, nhưng Hoàng Phủ Thần Phong không để ý đến cô, tiếp tục giả vờ ngủ.
“Hôm nay anh rốt cuộc làm sao vậy? Rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì nữa? Chỉ Ngưng thở phì phì ngồi trên mặt ghế.
“Anh không muốn ăn.” Hoàng Phủ Thần Phong lạnh lùng phun ra bốn chữ này.
“Anh đến ૮ɦếƭ có ăn hay không?”
“Không ăn.”
Chỉ Ngưng cảm thấy Hoàng Phủ Thần Phong hôm nay là lạ, nhưng không biết kì lạ ở chỗ nào, “Quên đi, anh đã không ăn, chúng ta đây đi về trước, ngày mai tôi sẽ gọi chị Lý đưa cơm tới cho anh ăn.” Chỉ Ngưng đóng hộp cơm lại để ở một bên, “Cơm đặt ở bên cạnh, lát nữa đói bụng gọi y tác đưa cho anh là được.”
“Người đàn ông thối, chúng ta đi đây! Bye bye!” Cheney từ từ vẫy bàn tay nhỏ bé về phía Hoàng Phủ Thần Phong.
Hoàng Phủ Thần Phong liếc nhìn Chỉ Ngưng và nhi tử, lại lần nữa nằm xuống, trong lòng của hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung: hiện tại, ngay cả mình không ăn cơm Ngưng Nhi cũng không quản, Ngưng Nhi thật sự không quan tâm tới mình sao?
“Bảo bối, ngày mai chúng ta không tới thăm Hoàng Phủ Thần Phong được không?”
“Tại sao? Con cảm thấy nghe người đàn ông thối kia nói chuyện phiếm rất vui.”
“Phải không? Trước con không phải rất chán ghét hắn sao?”
“Kỳ thật bây giờ còn một chút! Ai kêu người đàn ông thối trước kia hại mẹ thương tâm? Con đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho ông ta như vậy!”
“Được rồi, chúng ta không nói những chuyện này nữa. Bảo bối, bây giờ còn sớm, mẹ dẫn con đi chợ đêm Sĩ Lâm chơi được không?” Hiện tại, Chỉ Ngưng không muốn nhớ đến những chuyện trước đây.
“Dạ được! Con rất muốn đi chơi, mẹ, con thật yêu mẹ a!”
“Mẹ không thương con và Ivan thì thương ai đây?” Chỉ Ngưng nhéo nhéo khuôn mặt con trai.
Tại chợ đêm, Chỉ Ngưng cho con trai ăn các loạt quà vặt, chơi các loại trò chơi. Thời điểm đi qua cửa hàng thú cưng, Cheney muốn đi vào xem một chút. Vừa nhìn, không được rồi, thấy cái gì đáng yêu cũng muốn mua.
“Mẹ, chúng ta mua một cái con mèo nhỏ được không? Thật đáng yêu a!” Cheney bắt một con mèo Ba Tư màu trắng ôm vào иgự¢.
“Nhưng bảo bối, chúng ta bây giờ đang ở khách sạn, không thể nuôi mèo nhỏ được.”
“Ách” đúng rồi, chúng ta có thể đem con mèo nhỏ nuôi ở nhà người đàn ông thối!”
“Như vậy được sao?”
“Cái này có cái gì không được? Vừa vặn, chúng ta làm phiền ૮ɦếƭ ông ta.” Người đàn ông thối, thực xin lỗi, tôi thật sự yêu mấy con vật nhỏ này quá rồi, cho nên đành hi sinh ông vậy.
“Tốt, như vậy như không tồi, nhưng liệu hắn có tức giận hay không?” Trong ấn tượng của Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần Phong hình như không thích thú cưng.
“Không có việc gì! Trước đem đến nhà ông ta nuôi rồi nói sau.” Cheney đã không nghĩ được nhiều như vậy.
Cuối cùng, Chỉ Ngưng mua tổng cộng hai con chó, một con chó chăn cừu của Đức, một con chó lông cừu, một con mèo Ba Tư, mua cả sữa tắm, thức ăn, xích, lược chuyên dụng, quần áo, đệm nằm, chuồng... cho chó và mèo. Chỉ là, quần áo cho chó mua đến hơn mười bộ.
“Bảo bối, chúng ta có phải đã mua hơi nhiều không?” Chỉ Ngưng nhìn một đống đồ nói.
“Không đâu! Mẹ, chúng ta mau đi trở về a!” Cheney ôm con chó lông xù màu trắng.
“Lát nữa mẹ sẽ nói với quản lý khách sạn một chút, để cho chúng ở lại khách sạn một đêm, ngày mai chúng ta sẽ đi hỏi Hoàng Phủ Thần Phong xem có thể để bọn chúng ở nhà hắn không.”
“Vâng, người đàn ông thối nhất định sẽ đồng ý.”
-------------LOVE------------
Trên đường đi, chỉ đọng lại ôm mèo Ba Tư, tay dắt chó chăn cừu, Cheney thì ôm con chó lông xù. Đến khách sạn, mọi người đều nhìn hai mẹ con bọn họ. Chỉ Ngưng gọi quản lý tới, “Quản lí, có thể cho chúng ở tạm đây một đêm được không, ngày mai, tôi sẽ đưa chúng đi.”
“Có thể, có thể, không thành vấn đề.” Cho dù hắn muốn cự tuyệt cũng không dám a! Ai kêu khách sạn của bọn hắn đã đổi chủ rồi? Hắn cũng tinh tường biết được ông chủ mới với người đang ôm mèo Ba Tư trước mắt này có quan hệ gì.
“Thật vậy sao? Cám ơn quản lí. Bảo bối, chúng ta lên đi!”
“Vâng, mẹ, sáng mai chúng ta phải đi tìm người đàn ông thối.”
Chỉ Ngưng đang phiền não, bởi vì cô không biết ngày mai như thế nào mở miệng nói chuyện với Hoàng Phủ Thần Phong, cũng không biết bạn gái hắn có để ý hay không.
Vốn hôm nay không có ý định đến thăm Hoàng Phủ Thần Phong, chính là vì hai con chó và một con mèo, đành phải mang theo con trai đến bệnh viện.
“Người đàn ông thối, tôi cùng mẹ đến đây.” Cheney vừa đến phòng bệnh, liền cùng Hoàng Phủ Thần Phong chào hỏi, nhưng mở miệng ra là “người đàn ông thối”.
“Hoàng Phủ Thần Phong, ngày hôm qua tôi cùng Cheney đến cửa hàng thú cưng mua hai con chó và một con mèo, để chúng ở lại khách sạn không hợp, có thể để chúng ở nhà của anh một thời gian được hay không.” Nói xong, Chỉ Ngưng nhìn Hoàng Phủ Thần Phong một mực không nói chuyện, “Anh cảm thấy không tiện cũng không sao, tôi sẽ tìm cách khác.”
“Ai nói với em anh cảm thấy không tiện?” Hoàng Phủ Thần Phong còn đang vì chuyện ngày hôm qua mà hờn dỗi! Nhưng mà hắn thấy cái này cũng không tệ, Ngưng Nhi có thể thường xuyên đến nhà hắn rồi, ha ha!
“Bạn gái của anh sẽ không để ý sao?” Thời điểm hỏi câu này, trong lòng Chỉ Ngưng cảm thấy có chút khó chịu.
“Trước kia, khi em còn bên cạnh anh, anh chỉ có mình em. Sau khi em rời đi, anh liền không có ai.”
“Nhưng người kia...”
“Trước khi gặp em, anh và Nhã Ngưng đã không còn quan hệ gì.” Hoàng Phủ Thần Phong biết rõ người kia tromg ý của Chỉ Ngưng là ai. “Em gọi chị Lý tới mang chó mèo đến biệt thự đi!”
“Người đàn ông thối, cám ơn.”
Chỉ Ngưng lại trông thấy đồ ăn hôm qua cô để lại cho Hoàng Phủ Thần Phong, hỏi: “Tối qua anh thật sự không ăn cơm?” Chỉ Ngưng nhíu mày.
“Ừ.”
“Tôi gọi chị Lý mang một chút thức ăn tới! Anh muốn ăn cái gì?”
“Cái gì anh cũng không muốn ăn, để cho chị Lý mang đồ ăn Cheney thích tới là tốt rồi.” Chỉ Ngưng không đút cho hắn ăn, hắn nhất định sẽ không ăn.
“Anh rốt cuộc làm sao vậy?” Chỉ Ngưng đột nhiên nhớ tới thời điểm ngày hôm qua cô đút bánh ngọt cho con trai ăn, Hoàng Phủ Thần Phong có nói “Ngưng Nhi, lát nữa em cũng đút cơm cho anh ăn được không?”. Chính là, cô không đút cho hắn ăn, từ lúc đó, Hoàng Phủ Thần Phong liền có vấn đề, “Anh sẽ không phải vì chuyện hôm qua mà tức giận chứ?”
“Ngưng Nhi, em thật sự không quan tâm tới anh sao? Ngay cả anh có ăn hay không cơm cũng không quản?” Hoàng Phủ Thần Phong giận dỗi nói.
“Ai nói tôi không quan tâm” lời vừa nói ra xong, Chỉ Ngưng liền hối hận.
Hoàng Phủ Thần Phong rốt cục xác nhận Chỉ Ngưng kỳ thật vẫn thương hắn, “Ngưng Nhi, em vẫn yêu anh đúng không?”
“Tôi” tôi đi gọi điện cho chị Lý.” Chỉ Ngưng lấy cớ, rời khỏi tầm mắt Hoàng Phủ Thần Phong.
Cái này, Hoàng Phủ Thần Phong thì càng xác định Chỉ Ngưng vẫn thương hắn, xem ra, Cheney lập tức phải gọi hắn là cha rồi.
Ngưng Nhi, cho anh thêm một cơ hội nữaChỉ Ngưng gọi chị Lý mang tới một chút đồ ăn cho Hoàng Phủ Thần Phong, sau đó, chị Lý đem Cheney và chó mèo trở về biệt thư, Chỉ Ngưng không đi cùng.
“Ăn cơm đi!” Chỉ Ngưng ngồi bên giường Hoàng Phủ Thần Phong, chuẩn bị đút cơm cho hắn. Cô biết rõ, nếu như không đút cơm cho Hoàng Phủ Thần Phong, hắn nhất định sẽ không ăn, cho nên Chỉ Ngưng đành phải vậy, bởi vì, cô không nỡ.
Hoàng Phủ Thần Phong trừng mắt nhìn Chỉ Ngưng.
“Há mồm, tôi đút cho anh ăn.”
Hoàng Phủ Thần Phong nghe thấy Chỉ Ngưng muốn đút cơm cho hắn, liền ngoan ngoãn há miệng ra. Trước kia, bọn họ thường đút cơm cho nhau ăn. Về sau, có nhiều chuyện xảy ra nhưng hiện tại, bọn họ cái gì cũng không nói, chỉ là ăn cơm.
“Ngưng Nhi”
“A? Làm sao vậy?”
“Ngưng Nhi, em còn yêu anh.” Lần này, Hoàng Phủ Thần Phong khẳng định nói, không phải hỏi nữa.
“A? Tôi” tôi không biết.” Chỉ Ngưng không biết nên nói như thế nào. “Anh đã cùng Nhã Ngưng kia tái hợp rồi, chúng ta không thể nào, chờ Ivan bình phục, tôi sẽ dẫn hai con trai trở về, sẽ không quấy rầy anh nữa.”
“Đáng ૮ɦếƭ, anh đã nói với em rồi, anh cùng cô ta đã không có bất luận quan hệ gì, vì sao em không tin anh?” Hoàng Phủ Thần Phong đã nhịn không được muốn hét lên.
“Vậy trước kia vì sao anh cũng không tin tưởng tôi? Hiện tại ngược lại bảo tôi tin tưởng anh? Nhưng tôi tin tưởng anh có ích không? Trước khi tôi rời đi cũng đã nghe được tin nhắn kia, tên của cô ấy bên trong cũng có một chữ ‘Ngưng’, chắc hẳn, anh cũng gọi là cô ấy là Ngưng Nhi phải không? Trách không được anh lần đầu tiên mở miệng, đã kêu tôi Ngưng Nhi.” Chỉ Ngưng tự chế giễu, liếc Hoàng Phủ Thần Phong một cái.
Hoàng Phủ Thần Phong chán ghét Chỉ Ngưng dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, rất chán ghét.
“Hàn Chỉ Ngưng, lời kế tiếp anh nói, em nghe kỹ cho anh!” Trên mặt Hoàng Phủ Thần Phong chưa bao giờ có vẻ nghiêm túc và chăm chú đến thế, còn có cả phẫn nộ. “Trước khi anh gặp được em, anh đã quên người phụ nữ kia, anh cũng chưa từng gọi cô ta là Ngưng Nhi. Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã yêu em, nếu như không phải yêu em, anh sẽ không đi cứu em. Còn về đoạn tin nhắn kia, tối hôm đó, anh không đến khách sạn, sau đó, cô ta đến công ty tìm anh, anh đã nói rõ ràng với cô ta. Ngày hôm ấy em rời đi, chiếc áo sơmiLV em đặt ở cửa hàng cũng được chuyển đến. Đêm hôm đó, anh liền ở gian phòng của chúng ta, ôm gối ngủ của em, nhưng như thế nào cũng đều không ngủ được. Mỗi ngày anh bất kể là ở nhà, ở công ty, trong xe, thậm chí là ở bàn làm việc của anh, anh cũng có thể thấy một thứ gì đó em lưu lại, mỗi ngày cầm cặp tài liệu em mua cho anh đến công ty, thời điểm quét thẻ cũng nhìn thấy ví em mua cho anh, móc khóa xe cũng có hương vị của em, lúc ngủ mặc áo ngủ cùng kiểu với em, phía trên cũng có mùi của em, buổi sáng rời giường, bất kể là cà vạt, giầy, quần áo, đồng hồ, còn có nhẫn, hết thảy hết thảy, đều làm cho anh nhớ tới em. Hàng năm, ngày mười bốn tháng hai, anh đều tự mình thiết kế một bộ trang sức, mua một cái bánh sinh nhật, một mình ngồi trong hoa viên đốt nến, sau đó chúc em sinh nhật vui vẻ” nói đến đây, Hoàng Phủ Thần Phong chợt dừng lại, bởi vì, hắn nhìn thấy Chỉ Ngưng đã lệ rơi đầy mặt. “Ngưng Nhi, anh yêu em.”
Chỉ Ngưng lại ngừng khóc, kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Thần Phong, con mắt hồng hồng, trên mặt còn vương lệ. Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng lau nước mắt, lúc này Chỉ Ngưng mới kịp phản ứng, “Anh” anh không cần phải vậy, nhanh nằm xuống.” Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Phong nằm xuống.
Hoàng Phủ Thần Phong chế trụ gáy Chỉ Ngưng, đè cô xuống, hôn lên môi của cô, “Uhm... không... không nên như vậy!”
Nhưng Hoàng Phủ Thần Phong không để ý Chỉ Ngưng giãy dụa, càng hôn sâu hơn, Chỉ Ngưng cũng buông tha phản kháng, ôm cổ Hoàng Phủ Thần Phong. Mà Hoàng Phủ Thần Phong thấy Chỉ Ngưng không phản kháng nữa, hai tay của hắn cũng bắt đầu không an phận, tham tiến vào bên trong chiếc áo lông của Chỉ Ngưng.
“Không, không được” Chỉ Ngưng chợt đứng lên, Hoàng Phủ Thần Phong điên rồi hay là đang choáng váng? Vừa mới hiến tủy cho con trai, hắn nào có nhiều tinh lực như vậy tinh lực? Hơn nữa, cô cũng không có nói muốn tha thứ cho hắn!
Từ sau nụ hôn này, Chỉ Ngưng hai ngày chưa đến bệnh viện, thẳng đến ngày thứ ba có một cuộc điện thoại.
“Chỉ Ngưng tiểu thư, cô mau tới bệnh viện a! Thiếu gia cậu ấy đã hai ngày không ăn cơm rồi, chúng tôi khuyên như thế nào cậu ấy vẫn không ăn.” Trong điện thoại, chị Lý sốt ruột nói.
Chỉ Ngưng cúp điện thoại, gọi con trai bảo bối tới.
“Bảo bối, chúng ta bây giờ đến bệnh viện, bởi vì Hoàng Phủ Thần Phong không chịu ăn cơm.”
“Được, mẹ, nhưng sau khi con đến bệnh viện với mẹ, con muốn qua nhà người đàn ông thối chơi với cẩu cẩu.” Nhà của người đàn ông thối thật lớn a! Còn rất đẹp, quan trọng nhất là, hoa viên của nhà ông ta thối rất lớn, rất thích hợp với chó chăn cừu.
“Được, chờ sau khi đến bệnh viện, mẹ kêu chị Lý đưa con đến nhà người đàn ông thối.”
Trước khi đến bệnh viện, Chỉ Ngưng cùng con trai bảo bối thương lượng một việc, “Bảo bối, lát nữa con đi vào, mẹ ở ngoài chờ con, sau đó con đút cơm cho hắn ăn, được không?” Chỉ Ngưng cảm thấy, từ ngày đó, nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong sẽ rất xấu hổ.
“Được.” Lời mẹ yêu nói, hắn tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.
“Bảo bối, mẹ yêu con ૮ɦếƭ mất.”
Đến bệnh viện, Chỉ Ngưng đứng ngoài hành lang chờ tin tức của con trai.
Chị Lý nhìn thấy Cheney đến, liền lập tức vấn an, “Tiểu tiểu thiếu gia, cậu đã đến rồi a?”
“Dạ, chào bác Lý. Lát nữa cháu muốn bác đưa cháu đến nhà người đàn ông thối chơi.” Cheney rất có lễ phép chào hỏi chị Lý.
“Không có vấn đề, tiểu tiểu thiếu gia.” Chị chính là rất yêu mến tiểu tiểu thiếu gia này.
“Người đàn ông thối, mẹ của tôi bảo tôi tới đút cơm cho ông ăn.”
“Vậy mẹ con đâu?” Người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt này, rõ ràng hai ngày không tới bệnh viện.
“Mẹ ở bên ngoài chờ tôi. Người đàn ông thối, ông thực thối! Đã nhiều tuổi như vậy, cư nhiên còn muốn được đút cho ăn.”
“Hàn Chỉ Ngưng, em đi vào đây cho anh!” Hoàng Phủ Thần Phong hướng ngoài cửa hô to.
Chỉ Ngưng ở bên ngoài nghe được Hoàng Phủ Thần Phong hô to, nghĩ thầm: năm năm không gặp, người đàn ông này như thế nào điên rồi?
Chỉ Ngưng bất đắc dĩ tiêu sái đi vào.”Chị Lý, chị đưa bảo bối đến nhà của người đàn ông... đến nhà Hoàng Phủ Thần Phong trước, ở đây đã có tôi.” Hiện tại, Chỉ Ngưng rõ ràng cũng theo con trai gọi Hoàng Phủ Thần Phong là người đàn ông thối rồi, may mắn chỉ nói ba chữ, nếu như bốn chữ toàn bộ đều nói ra, Hoàng Phủ Thần Phong nhất định sẽ phát điên.
Bên này, Hoàng Phủ Thần Phong lại bắt đầu ăn bậy dấm chua: hừ, mở miệng, ngậm miệng cũng gọi con trai bảo bối, gọi mình, đều gọi là Hoàng Phủ Thần Phong, vừa rồi cư nhiên còn muốn học con trai gọi mình là người đàn ông thối.
Cheney cao hứng đi theo chị Lý đến nhà Hoàng Phủ Thần Phong, để lại Chỉ Ngưng một mình.
“Ngưng Nhi, anh đã hai ngày chưa ăn cơm.” Hoàng Phủ Thần Phong đáng thương nhìn Chỉ Ngưng.
“Tôi biết rõ.” Cô làm sao có thể không biết đây là lý do dể hắn gặp cô a!
“Ngưng Nhi, anh yêu em!”
Chỉ Ngưng không nói chuyện, chỉ là mở hộp giữ nhiệt ra.
Hoàng Phủ Thần Phong còn nói: “Ngưng Nhi, cho anh một cơ hội nữa, để cho anh lại tới yêu em, đền bù tổn thất năm năm nay gấp bội cho em.”
“Ăn cơm đi! Không ăn cơm đối với thân thể không tốt, có chuyện gì chờ một chút nói sau.” Ai, người đàn ông này a! Nên làm gì với hắn bây giờ?