Sủng Em Không Tốt Sao - Chương 33

Tác giả: Hận Điệp

Nhạc hội & nguôi giận
Tần Bách Sâm gọi điện thoại cho Chỉ Ngưng, nói hôm nay có tổ chức nhạc hội, hỏi xem cô có muốn đi không. Chỉ Ngưng suy nghĩ một chút, thấy đã rất lâu chưa gặp lại bạn bè thời trung học, cho nên cô đáp ứng.
Chỉ Ngưng mặc bộ âu phục mẹ Hoàng Phủ mua cho cô khi còn ở Mĩ đến nhạc hội. Thời điểm Chỉ Ngưng tới cũng đã có không ít người đang ở đó.
Vài người nhanh mắt đã nhìn thấy chỉ Ngưng rồi, “Ai” Hàn Chỉ Ngưng đến kìa.”
“Chỉ Ngưng, cậu thật là càng ngày càng đẹp”
“Chỉ Ngưng, nghe nói bây giờ cậu là nhà thiết kế của ‘Earl’?”
“Đúng vậy! Tôi đã từng thấy trang sức do cậu thiết kế tại cửa hàng của ‘Earl’.”
Từ lúc Chỉ Ngưng xuất hiện, nửa câu cũng chưa nói, chỉ nghe bọn họ hỏi đông hỏi tây, nhưng trong lòng cô thầm nghĩ: xem ra, bọn họ hẳn là đều xem qua những tin tức giải trí hoặc những tin tức thương mại. “Ha ha! Thật vậy sao? Vậy cậu có mua không?”
“Chẳng lẽ cậu không biết trang sức của ‘Earl’ đắt như thế nào sao? Có một lần tôi theo giúp bằng hữu đi mua nhẫn cưới, kết quả sau khi vào xem đã bị giá cả hù ૮ɦếƭ không dám mua.”
Tuy Chỉ Ngưng thiết kế trang sức, nhưng cô không rõ lắm trang sức do mình thiết kế có đắt hay không, xem ra, trở về phải hỏi Hoàng Phủ Thần Phong xem hắn định giá trang sức do cô thiết kế là bao nhiêu mới được.
“ Chờ đến khi cậu kết hôn, tôi sẽ đi mua cùng cậu. Sẽ giảm giá cho cậu được không?”
“Được! Đến lúc đó tôi nhất định sẽ gọi điện thoại cho cậu.” Người này là bạn tốt của Chỉ Ngưng, trước kia, rất chiếu cố Chỉ Ngưng.
“Chỉ Ngưng, thời gian trước, tin tức một mực nói, bây giờ em ở cùng tổng tài ‘Earl’, có thật không?” Tần Bách Sâm dù biết Chỉ Ngưng và Hoàng Phủ Thần Phong ở cùng một chỗ, nhưng hắn vấn muốn cùng Chỉ Ngưng xác nhận lại.
“Đúng a! Tôi nhìn thấy trên báo giải trí có ảnh cậu và Phong đại thiếu rất thân mật.”
Hiện tại kêu Chỉ Ngưng trực tiếp trả lời vấn đề này, cô thật đúng là có chút ngượng ngùng, trước kia đối diện với mấy cái này vấn đề này đều có Hoàng Phủ Thần Phong trả lời, nhưng hôm nay, cô không biết nên nói như thế nào? Cô thật sự hoài nghi những người này đều là phóng viên, bằng không, cũng sẽ không một mức bám lấy cô không tha thế này. “Ách” cái này”, tôi và anh ấy cùng một chỗ đã sắp hai năm.”
Ở đây có không ít đàn ông, trước kia đều thầm mến Chỉ Ngưng, vốn còn muốn thừa dịp hôm nay một lần nữa theo đuổi cô. Nhưng khi nghe cô xác nhận cô và Hoàng Phủ Thần Phong thực sự ở cùng một chỗ với nhau, bọn họ liền hoàn toàn từ bỏ. Mình lấy cái gì để cạnh tranh với một người đàn ông độc thân hoàng kim có giá trị nhất toàn cầu? Nhưng cái ý nghĩ này cũng không phải toàn bộ mọi người đều thừa nhận, ngoại trừ Tần Bách Sâm.
Đang lúc bọn họ nói chuyện vui vẻ, Tiểu Bân canh giữ ở phía ngoài bước vào. Hắn đi đến bên người Chỉ Ngưng nói: “Tiểu thư, Phong thiếu gọi điện thoại cho tôi, hắn nói cô vì sao không nhận điện thoại?”
Nghe xong lời Tiểu Bân nói..., Chỉ Ngưng vội vàng mở ví của mình ra, nguyên lai, cô quên mang điện thoại. Chỉ Ngưng ngượng ngùng nói: “Tôi quên mang theo điện thoại.”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tiểu Bân lại vang lên, Tiểu Bân nhận điện thoại, sau đó, hắn đưa di động cho Chỉ Ngưng: “Tiểu thư, Phong thiếu, ngài ấy kêu cô nghe.”
Chỉ Ngưng có chút sợ hãi cầm lấy điện thoại, bởi vì, Hoàng Phủ Thần Phong khẳng định gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho cô, nhưng cô đều không nhận, Hoàng Phủ Thần Phong nhất định lo lắng gần ૮ɦếƭ.
Toàn bộ mọi người đã yên tĩnh, muốn nghe Chỉ Ngưng và Hoàng Phủ Thần Phong nói chuyện điện thoại.
“Uy, Phong?” Chỉ Ngưng rất cẩn thận nói, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Hàn Chỉ Ngưng, em có biết anh gọi cả trăm cuộc điện thoại cho em hay không, em rõ ràng một cuộc đều không nhận, nói, vì sao không nhận điện thoại?” Hoàng Phủ Thần Phong tức giận gào thét lớn. Chỉ sợ lúc này, người nào tiến vào văn phòng của Hoàng Phủ Thần Phong đều không thể tránh khỏi cơn giận này.
“Phong, thực xin lỗi, em sai rồi, em quên mang theo điện thoại! Em biết em không nên sơ ý như vậy. Phong, anh không nên tức giận! Anh vừa mới mắng rất nhiều người đúng không? Phong, em thật sự sai rồi, không nên hại anh lo lắng như vậy” Chỉ Ngưng biết, hiện tại chỉ cần cô nói vài lời dễ nghe, nói lời xin lỗi, Hoàng Phủ Thần Phong nhất định sẽ bớt giận.
Những bạn học trước kia nghe được Chỉ Ngưng và Hoàng Phủ Thần Phong nói chuyện điện thoại đều cảm thấy ghen ghét. Đàn ông là ghen ghét Hoàng Phủ Thần Phong, phụ nữ là ghen ghét Chỉ Ngưng.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Thần Phong nghe được thanh âm mềm mại của Chỉ Ngưng, lửa giận lập tức liền tiêu tơn hơn phân nửa, còn nửa non buổi tối sẽ ‘giải quyết’: “Ngưng Nhi, em thật đúng là hiểu rõ anh. Bất quá, anh còn chưa hết tức giận hoàn toàn. Anh còn chưa ăn cơm, em đến ăn cơm với anh.”
“Nhưng em đã ăn cơm xong.”
“Em rốt cuộc có đến không?” Hoàng Phủ Thần Phong hạ giọng.
“Được rồi! Em tới là được.”
“Ha ha! Như vậy mới ngoan.”
Chỉ Ngưng đưa di động trả lại cho Tiểu Bân, lại nói với những bạn học trước kia: “Thật ngại quá! Tôi có việc phải về trước.”
“Chỉ Ngưng, những người bảo vệ kia là bảo vệ của cậu sao?”
“Đúng vậy! Phong đại thiếu đối với cậu thật là tốt!”
“Chỉ Ngưng, tôi đưa em ra ngoài!” Tần Bách Sâm nói.
Tiểu Bân nghe thấy Tần Bách Sâm muốn đưa Chỉ Ngưng ra ngoài, liền lập tức cản Tần Bách Sâm lại, nói: “Vị tiên sinh này, không cần làm phiền anh, chúng tôi là người chuyên bảo vệ Chỉ Ngưng tiểu thư, chúng tôi sẽ đưa tiểu thư ra ngoài.”
Những người kia nhìn thấy Tần Bách Sâm không có việc gì đi gây chuyện, còn tự làm mình xấu hổ như vậy, đều nhỏ giọng cười.
“Tôi đi trước, sẽ liên lạc sau! Bye!” Nói xong, bảo vệ liền mở cửa, Tiểu Bân đi theo sau Chỉ Ngưng ra ngoài.
“Ai! Hàn Chỉ Ngưng kia thật đúng là tốt số, nghe nói, hai năm qua, Phong đại thiếu đều vì Chỉ Ngưng mà rời khỏi những nơi tiệc tùng chơi bời.”
“Nói đúng hơn là những nơi đó hắn đều không tới.”
“Phong đại thiếu đẹp trai như vậy, mê người như vậy, quan trọng nhất là, tiền của hắn nhiều đến nỗi mấy đời cũng không dùng hết, các người đã xem bảng danh sách những người giàu nhất chưa? Phong đại thiếu kia vừa leo lên đứng đầu bảng.”
Chỉ Ngưng khúm núm đứng trước mặt Hoàng Phủ Thần Phong, cúi đầu như học sinh tiểu học mắc lỗi: “Phong, em đã trở về.”
Hoàng Phủ Thần Phong xem xong phần văn kiện cuối cùng, rốt cục ngẩng đầu, “Chúng ta đi ăn cơm thôi!”
“Anh không tức giận nữa?”
“Nói thực thì còn một chút, một chút này chờ đến tối sẽ biến mất a!”
Chỉ Ngưng lập tức hiểu được đến tối là có ý gì, “Anh đáng ghét!” Chỉ Ngưng đỏ mặt, trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Thần Phong. “Phong, hôm nay em đến nhạc hội cũng bạn học cũ, sau đó em đáp ứng một người bạn tốt của em, khi cô ấy kết hôn, cô ấy đến cửa hàng của công ty để mua nhẫn, có thể được giảm giá.”
“Công ty của chúng ta bình thường không giảm giá.” Hoàng Phủ Thần Phong cố ý dừng lại một chút.
“A? Nhưng em đã đáp ứng cô ấy rồi.”
“Nhưng vì em đã nói với người ta..., cho nên có thể.”
“Thật vậy sao? Phong, em cực kỳ cực kỳ yêu anh!” Chỉ Ngưng kích động ôm cổ Hoàng Phủ Thần Phong. “Còn có, em quên hỏi anh, Phong, trang sức do em thiết kế được bán ở cửa hàng với giá bao nhiêu. Bọn họ nói vốn muốn mua, nhưng mà quá đắt.”
“Bình thường thì đại khái là hơn mười vạn!”
“Đối với một số thành phần tri thức mà nói, hình như có chút đắt. Nhưng đối với những đại tổng tài mà nói, hơn mười vạn không thấm vào đâu.”
“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Vốn cho là, cuộc sống hạnh phúc như vậy có thể kéo dài mãi, ai cũng không thể phá vỡ...
Cầu hôn & bỏ đi
Mấy ngày nay, Chỉ Ngưng bị Tần Bách Sâm làm phiền ૮ɦếƭ đi được, hắn không ngừng gọi điện thoại cho cô. Chỉ Ngưng quyết định, hôm nay cô muốn nói rõ với Tần Bách Sâm, tránh cho hắn quấn lấy cô không dứt.
Chỉ Ngưng chủ động hẹn gặp Tần Bách Sâm, cùng hắn nói rõ một lần.
“Bách Sâm, hôm nay tôi hẹn anh ra ngoài là có chuyện muốn nói với anh.” Chỉ Ngưng vừa ngồi xuống vừa nói với Tần Bách Sâm.
“Vừa vặn, Chỉ Ngưng, tôi cũng có chuyện muốn nói với em.”
“Hảo, vậy anh nói trước đi!”
“Chỉ Ngưng, lần đầu tiên gặp em, tôi liền yêu em. Nhiều năm như vậy, trong lòng tôi cũng chỉ có mình em” Tần Bách Sâm nói được một nửa thì bị Chỉ Ngưng ngắt lời.
“Nhưng Bách Sâm”
“Em trước để cho tôi nói xong. Khi đó, tôi cho rằng tôi sẽ không gặp lại em nữa. Nhưng không nghĩ tới ở cao ốc 101, một lần nữa lại nhìn thấy em. Em biết khi đó tôi có bao nhiêu vui sướng không? Chỉ Ngưng, đây là duyên phận, Chỉ Ngưng, tôi yêu em, tôi thật sự yêu em, gả cho tôi, chúng ta nhất định có thể hạnh phúc.” Nói xong, Tần Bách Sâm còn lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi.
“Bách Sâm, tôi không thương anh, tôi yêu Hoàng Phủ Thần Phong, tôi thật sự rất thương anh ấy. Tôi không thể tiếp nhận anh.” Chỉ Ngưng không nghĩ tới Tần Bách Sâm sẽ cầu hôn cô, cái này thật quá sức tưởng tượng.
“Không sao, Chỉ Ngưng, bây giờ em không thể tiếp nhận tôi, tôi hiểu rõ, nhưng tôi tin tưởng, sau khi em và tôi ở bên nhau, em nhất định sẽ yêu tôi. Tôi không nhiều tiền bằng Hoàng Phủ Thần Phong, nhưng tôi tuyệt đối sẽ yêu em hơn hắn, cưng chiều em, đối tốt với em, gả cho tôi đi!” Tần Bách kéo tay Chỉ Ngưng, đem nhẫn đeo vào ngón tay áp út của cô.
Chỉ Ngưng vội vàng tháo nhẫn xuống trả lại cho Tần Bách Sâm, “Bách Sâm, xin anh đừng như vậy, tôi không thích anh, đời này, ngoại trừ Hoàng Phủ Thần Phong, tôi không bao giờ có thể yêu một người đàn ông nào khác nữa.”
Tần Bách Sâm không cam lòng, đứng lên, dùng sức ôm lấy Chỉ Ngưng, Chỉ Ngưng không ngừng giãy dụa, “Tần Bách Sâm, anh mau buông ra, tôi gọi bảo vệ của tôi tới, lúc đó, bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh, anh buông ra.”
“Tôi mặc kệ, mặc kệ bọn họ sẽ như thế nào, tôi cũng sẽ không buông ra.” Chỉ Ngưng càng giãy giụa, Tần Bách Sâm càng ôm chặt.
Ngay thời điểm Tần Bách Sâm muốn hôn Chỉ Ngưng, Chỉ Ngưng dùng sức đá một cước vào “sinh mạng” của Tần Bách Sâm. Hắn đau đớn lăn lộn trên mặt đất, Chỉ Ngưng liền nhân cơ hội chạy trốn.
Nhưng một màn Tần Bách Sâm đeo nhẫn và ôm chặt Chỉ Ngưng này lại bị Tần Bách Sâm gọi phóng viên tới ghi lại. Hắn cũng không tin, ngày mai, thời điểm Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thấy tin tức trên trang đầu báo sẽ phản ứng như thế nào?
-------------LOVE------------
Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Thần Phong như thường ngày, sau khi cùng Chỉ Ngưng ăn sáng xong thì chuẩn bị tới công ty.
Mà khi Hoàng Phủ Thần Phong vừa đến cửa công ty đã bị một đoàn phóng viên vây quanh, hỏi một loạt câu hỏi.
“Phong thiếu, xin hỏi ngài đối với chuyện Hàn tiểu thư ngày hôm qua hẹn hò cùng một người bạn trai thần bí có ý kiến gì không?”
“Xin hỏi, ngài biết rõ Hàn tiểu thư ngày hôm qua chấp nhận lời cầu hôn của người bạn trai kia sao?”
“Ngài vẫn kết giao cùng Hàn tiểu thư sao?”
“Ngài có cho rằng Hàn tiểu thư coi trọng tiền của ngài nên mới ở bên cạnh ngài không??”
Hoàng Phủ Thần Phong cũng đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Ngay lúc đó, hắn nhìn thấy những hình ảnh trên TV LCD ở đại sảnh, cảm giác máu trong người mình ngừng chảy. Hắn nhìn thấy người đàn ông thần bí kia trao nhẫn cho Chỉ Ngưng, còn ôm cô nữa.
Hoàng Phủ Thần Phong cố gắng hết sức đè xuống lửa giận, “Các vị, chuyện này, tôi tạm thời không phát biểu bất luận quan điểm gì.”
Tiếp theo lấy, bảo vệ công ty đưa Hoàng Phủ Thần Phong vào thang máy.
Hoàng Phủ Thần Phong ngồi trong văn phòng xem lại tin tức một lần nữa, lửa giận trong lòng ngày càng mạnh, càng khó đè xuống nữa. Toàn bộ công ty đều trong trạng thái ở Nam Cực, không ai dám nhiều lời nửa câu.
Hoàng Phủ Thần Phong cầm lấy chìa khóa xe, hắn muốn chạy về nhà, muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Chỉ Ngưng nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong sớm trở lại, híp mắt cười nghênh đón Hoàng Phủ Thần Phong, “Phong, sao anh lại trở về lúc này? Có chuyện gì sao?”
“Như thế nào? Chẳng lẽ cô không hy vọng tôi trở về?” Hoàng Phủ Thần Phong chưa từng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với Chỉ Ngưng.
“Phong, anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Chỉ Ngưng có một dự cảm không tốt, cảm giác đã có chuyện gì xảy ra.
Hoàng Phủ Thần Phong cầm tờ báo mua được ven đường, nặng nề đập vào người Chỉ Ngưng, “Chính cô xem đi!”
Chỉ Ngưng kinh ngạc cầm lấy tớ báo, cô không thể tin được Hoàng Phủ Thần Phong có thể đối xử với cô như vậy. Cô nhìn thấy trên báo ảnh chụp Tần Bách Sâm đang đeo nhẫn cho cô, “Phong, không phải như thế, anh hiểu lầm, thật sự, không phải như thế.”
“Như thế nào? Cũng đã bàn đến chuyện cưới gả, cái này còn không phải sự thật? Chẳng lẽ phải đợi đến khi cô kết hôn, sinh con rồi thì mới là sự thật sao?”
“Phong” anh” làm sao anh có thể nói như vậy?”
“Sao? Còn muốn tôi nói như thế nào? Nói cô là vì tiền mới ở bênh cạnh tôi? Hay là nói cô muốn ngồi trên vị trí tổng tài phu nhân được người khác ngưỡng mộ lâu này mới ở bên cạnh? Hoặc là nói công phu trên giường của tôi tốt hơn so với những người đàn ông khác, mà màng trinh của cô cũng là đi vá lại mà có? Cô muốn nghe loại lời này sao?” Hoàng Phủ Thần Phong cười nhạo nhìn Chỉ Ngưng.
Chỉ Ngưng cảm giác hô hấp của mình trở nên khó khăn, rốt cục nước mắt chảy ra, “Phong, anh không được nói em như vây. Em không có, em chỉ có một người đàn ông là anh. Phong, anh nhất định phải tin tưởng em.” Chỉ Ngưng kéo tay Hoàng Phủ Thần Phong, đau khổ khẩn cầu.
“Hừ, cô chỉ có một người đàn ông là tôi. Nhưng đáng tiếc chính là, tôi không chỉ có một người đàn bà, đàn bà của tôi nhiều đến không đếm được! Cô định làm sao đây?” Hoàng Phủ Thần Phong dùng sức dứt cánh tay bị Chỉ Ngưng nắm chặt.
Chỉ Ngưng mất thăng bằng ngã xuống đất, cô lập tức cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, nhưng cô vẫn cố gắng giữa cho đầu óc mình thanh tỉnh, “Phong” em thật không lừa anh, thật sự, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh.”
Thời điểm Hoàng Phủ Thần Phong đang định tin tưởng lời nói của Chỉ Ngưng, hắn nhìn thấy một chiếc nhẫn lăn đến bên cạnh giầy của mình. Hoàng Phủ Thần Phong trong lòng cười chính mình thật là ngu, thiếu chút nữa lại tin lời cô, “Từ nay về sau, tôi, Hoàng Phủ Thần Phong không có bất cứ liên quan gì đến Hàn Chỉ Ngưng. Biệt thự này, cho cô cũng được, cho nên cô không cần chuyển đi.” Nói xong hắn quay đầu bước đi.
“Phong, anh không được đi, không cần đi, em không thể không có anh, Phong, em xin anh trở về, Phong, trở về” trở về” Chân Chỉ Ngưng bị trẹo rồi, cô bò ra ngoài, hi vọng Hoàng Phủ Thần Phong không vứt bỏ cô.
Nhưng Hoàng Phủ Thần Phong vẫn không dừng bước, đi ra khỏi nơi gần hai năm qua bọn họ sống chung, biến mắt trước mắt Chỉ Ngưng.
Chị Lý cũng nghe thấy Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng cãi vã, nhìn thấy Chỉ Ngưng đáng thương nằm trên hành lang than khóc, chị Lý lập tức nâng cô dậy, “Chỉ Ngưng, cô trước tiên đứng dậy đã.”
“Chị Lý” ô ô ô ô” Phong không quan tâm tôi rồi, anh ấy đi rồi, anh ấy không tin tôi, chị Lý, tôi nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?” Chỉ Ngưng ôm chị Lý, không ngừng la khóc.
“Chỉ Ngưng tiểu thư, thiếu gia chỉ là đang nói nhảm, chờ hắn hết giận sẽ trở lại.”
“Sẽ không, anh ấy sẽ không trở về, sẽ không”
Hoàng Phủ Thần Phong rời đi từ ngày kia liền thật không quay trở về. Chính là, Hoàng Phủ Thần Phong một lần nữa lại xuất hiện ở những hộp đêm, những nơi ăn chơi. Trên tạp chí giải trí cũng có ảnh của Hoàng Phủ Thần Phong, mỗi ngày đều đổi một người bạn gái khác. Mỗi khi Chỉ Ngưng nhìn thấy những tạp chí này, nước mặt đều rơi đầy mặt.
“Ầm” ầm” tối hôm đó, sấm lại bắt đầu đánh. Chỉ Ngưng một mình ngồi trong góc sợ hãi phát run. Cô khóc. Trước kia, lúc có sấm, Hoàng Phủ Thần Phong luôn sẽ an ủi cô, ôm lấy cô, che chở cho cô... nhưng bây giờ, hắn lại vứt bỏ cô.
Lúc sấm đánh, Hoàng Phủ Thần Phong vừa vặn ôm bạn gái từ hộp đêm đi ra. Hắn nghe được tiếng sấm chợt nhớ tới Chỉ Ngưng. Hắn nghĩ, Ngưng Nhi hiện tại nhất định rất sợ hãi. Cô có nhớ hắn hay không? Bất quá, Hoàng Phủ Thần Phong rất nhanh liền gạt đi suy nghĩ này, không, cô hiện tại nhất định đang ở trong иgự¢ người đàn ông đó, làm sao có thể nhớ đến hắn? Tiếp theo, Hoàng Phủ Thần Phong ôm người phụ nữ kia ngồi lên xe, bất quá, hình ành Chỉ Ngưng luôn luôn xoay quanh đầu Hoàng Phủ Thần Phong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc