Tỉnh lại & mua sắmThời điểm bọn họ đến bệnh viện, bác sĩ đã làm kiểm tra não bộ cho mẹ Chỉ Ngưng. Hoàng Phủ Thần Phong và mẹ Hoàng Phủ ngồi hai bên Chỉ Ngưng, không ngừng an ủi cô, nói mẹ của cô nhất định sẽ không có chuyện gì, tình huống này, Chỉ Ngưng không thể gì hơn là gật gật đầu.
Một giờ sau, mẹ Chỉ Ngưng được y tá đẩy ra, bác sĩ đến trước mặt Chỉ Ngưng nói: “Tình hình của Hàn phu nhân rất tốt, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bà ấy lập tức có thể tỉnh lại.”
Nghe bác sĩ nói như thế, ba người bọn họ vô cùng vui mừng, liên tục nói lời cảm ơn với bác sĩ, sau đó bước đến phòng bệnh của mẹ Chỉ Ngưng đợi bà tỉnh lại.
Bọn họ ngồi trên ghế sa lon, cao hứng trò chuyện. Mẹ Hoàng Phủ cùng Chỉ Ngưng nói rất nhiều chuyện thú vị hồi bé của Hoàng Phủ Thần Phong. Hoàng Phủ Thần Phong xấu hổ nói Chỉ Ngưng không cần cười, cũng không dám nặng lời với mẹ mình, cho nên đành phải đỏ mặt ngồi một bên.
Lúc này, Hoàng Phủ Thần Phong vô tình nhìn thấy ngón tay của mẹ Chỉ Ngưng giật giật, hắn lập tức kéo tay Chỉ Ngưng nói: “Ngưng Nhi, đừng cười nữa, mẹ em hình như đã tỉnh rồi, em mau xem.”
“Cái cái gì? Mẹ em tỉnh?” Chỉ Ngưng lập tức ngừng cười, xoay người chạy đến bên giường mẹ của cô, kích động nói: “Mẹ, mẹ thật sự đã tỉnh lại rồi sao? Mẹ?” Chỉ Ngưng nắm thật chặt tay mẹ, nước mắt tí tách rơi trên tay bà.
“Chỉ Ngưng, là con sao?” Bởi vì là tỉnh, cho nên, thanh âm mẹ Hàn nghe rất mệt mỏi.
“Vâng, mẹ, con là Chỉ Ngưng, mẹ, mẹ rốt cục cũng tỉnh lại rồi, ô ô ô ô” Chí Ngưng ghé sát vào bên giường mẹ, vô cùng kích động, nước mắt tuôn như suối.
Mẹ Hàn nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong và mẹ hắn, tò mò hỏi Chỉ Ngưng: “Chỉ Ngưng, hai vị này là?”
“A, anh ấy là Hoàng Phủ Thần Phong, bác ấy là mẹ của Phong, bọn họ đặc biệt tới thăm mẹ.” Chỉ Ngưng ngượng ngùng lau nước mắt, giới thiệu với mẹ cô.
“Chào mọi người, phiền toái hai người tới thăm tôi.”
“Chào bá mẫu ( mẹ Hàn)!” Hoàng Phủ Thần Phong và mẹ hắn nói với mẹ Hàn.
“Mẹ, lần này mẹ có thể đến Mĩ trị liệu đều là Phong giúp chiếu cố, nếu như không có Phong..., con cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.” Chỉ Ngưng thoáng nhìn Hoàng Phủ Thần Phong, vừa vặn cùng lúc Hoàng Phủ Thần Phong cũng nhìn cô.
“Bây giờ mẹ đang ở Mĩ sao?” Mẹ Hàn vừa tỉnh lại, cũng không có ai nói với bà nên bà không biết mình đang ở Mĩ.
“Đúng vậy, bá mẫu, thời điểm ở Trung Quốc, phát hiện trong đầu của bác có một khối u lớn, sau đó cháu liền đưa bác đến Mĩ trị liệu, hiện tại đã làm giải phẫu xong.”
“Như vậy sao? Hoàng Phủ tiên sinh, thật cám ơn cháu, cám ơn cháu giúp đỡ chúng tôi như vậy, Chỉ Ngưng mang đến cho cháu không ít phiền toái phải không?” Mẹ Hàn cảm thấy rất áy náy.
“Bá mẫu, nào có phiền toái. Trong khoảng thời gian bác hôn mê, mỗi ngày Ngưng Nhi đều lo lắng gần ૮ɦếƭ. Mỗi ngày đều mát xa và nói chuyện phiếm với bác.”
Bên này, Hoàng Phủ Thần Phong không ngừng cùng mẹ Hàn nói về chuyện sau khi bà hôn mê. Hoàng Phủ Thần Phong nói rất nhiều với mẹ Hàn. Bên kia, mẹ Hoàng Phủ và Chỉ Ngưng lại nói tiếp chuyện của Hoàng Phủ Thần Phong khi còn bé. Khi mẹ Hoàng Phủ nói đến chuyện bản thiết kế của Hoàng Phủ Thần Phong bị cha xé nát, Chỉ Ngưng liền khóc.
Chờ mẹ Hàn mệt mỏi, Hoàng Phủ Thần Phong, Chỉ Ngưng và mẹ Hàn nói ngày mai lại đến thăm bà. Sau đó bọn họ theo mẹ Hàn đi ăn cơm.
“Chỉ Ngưng, lát nữa cháu và Phong theo bác đi shopping ở trung tâm thương mại Mazza Gallerie được không?”
“Được chứ! Chỉ cần bá mẫu cao hứng, cháu không có vấn đề gì, Phong, anh thì sao?”
“Anh cũng không có vấn đề gì, chỉ cần em cùng mẹ cao hứng là tốt rồi.”
“Chỉ Ngưng, bá mẫu nói cho cháu biết a! Tiểu tử thúi kia thấy cháu theo bác đi, cho nên nó mới đi cùng, bằng không nó sẽ không theo giúp bác đâu.”
Hoàng Phủ Thần Phong bị mẹ hắn nói trúng tim đen, trừng mắt liếc nhìn bà, ý là bà không nên nói nữa.
Bởi vì hôm nay có mẹ Hoàng Phủ ở đây, nên Hoàng Phủ Thần Phong không tự mình lái xe. Hắn gọi lái xe tới đưa bọn họ đi mua sắm, dĩ nhiên vẫn không thiếu được nhân viên bảo vệ.
Mẹ Hoàng Phủ quả thực chính là cuồng mua sắm, lúc thì giúp Chỉ Ngưng mua quần áo, mua giầy dép, lúc thì giúp Hoàng Phủ Thần Phong mua áo sơmi, mua cà vạt. Thế nhưng, mua đồ đều là Hoàng Phủ Thần Phong quẹt thẻ. Bảo vệ theo phía sau cầm túi lớn túi nhỏ, không thể làm gì hơn là mang đồ để lên xe rồi lại tiếp tục trở về xách đồ.
Mẹ Hoàng Phủ giúp Chỉ Ngưng và Hoàng Phủ Thần Phong mua rất nhiều thứ, cơ hồ cái gì cũng có, thậm chí có cả nội y và đồ ngủ.
Bọn họ đi dạo đến mệt mỏi mới an vị ngồi trong một quán cà phê quán cùng uống cà phê.
Đêm nay, mẹ Hoàng Phủ vẫn ở lại khách sạn, bởi vì bà không nỡ chia tay Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng. Tuy bà và Chỉ Ngưng mới chỉ gặp nhau một thời gian ngắn, nhưng tình cảm của hai người đã rất sâu sắc.
Cha ruộtBởi vì hôm qua mẹ Hoàng Phủ đi dạo phố vô cùng mệt mỏi, cho nên, hôm nay bà không cùng Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng đến bệnh viện, bà ở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Chỉ Ngưng sau khi được sự đồng ý của bác sĩ, cô cùng Hoàng Phủ Thần Phong giúp mẹ Hàn tản bộ trong hoa viên bệnh viện.
Hoàng Phủ Thần Phong nói với mẹ Chỉ Ngưng phải giúp bà thiết kế một bộ trang sức. Mẹ Hàn nghe vậy, cao hứng không thôi.
“Mẹ, bác sĩ nói bây giờ mẹ không thể quá hưng phấn, cho nên mẹ không nên cười.”
“Được, mẹ nghe lời Chỉ Ngưng..., Chỉ Ngưng nhà ta là nhất” bất chợt, mẹ Hàn dừng nói chuyện, mắt chằm chằm nhìn vào một người.
Người kia tựa hồ cũng nhìn thấy mẹ Hàn, hắn đi tới phía bà. Mẹ Hàn thấy hắn đi tới, bà nói với Hoàng Phủ Thần Phong: “Thần Phong, bác muốn trở về phòng bệnh, cháu đưa bá mẫu vào được không?”
Chỉ Ngưng thấy dáng vẻ mẹ cô có chút kỳ quái, liền hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Không có” không có việc gì, mau đưa mẹ trở về.”
Người đàn ông kia trông thấy mẹ Hàn muốn đi, liền lớn tiếng gọi: “Nhược Chân, Nhược Chân em đừng đi.”
“Mẹ, giống như có người gọi mẹ.” Chỉ Ngưng quay đầu lại nhìn một chút.
Vừa vặn, người đàn ông kia đuổi theo mẹ Hàn, ngồi xổm xuống trước mặt bà, cầm tay của bà, “Nhược Chân, anh rốt cục gặp được em rồi, những năm này em có khỏe không?”
“Cút! Tôi không muốn nhìn thấy ông, cút đi” Mẹ Hàn đẩy người đàn ông kia ra, kích động nói, bà như thế nào cũng không nghĩ đến một lần nữa sẽ gặp người đàn ông tàn nhẫn này ở Mĩ, bà cũng không muốn cho Chỉ Ngưng gặp mặt cha ruột của mình.
“Mẹ, ông ấy là ai?”
“Bá mẫu, bác không nên kích động.” Hoàng Phủ Thần Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng mẹ Hàn, trấn an.
Người đàn ông này cũng chú ý tới Chỉ Ngưng, nói: “Con là con gái của cha sao?”
“Không! Chỉ Ngưng không phải con gái của ông. Ông đi đi!”
“Mẹ, ông ta, ông ta vừa nói cái gì? Ông ấy gạt con đúng không?” Chỉ Ngưng nhìn vào mắt mẹ cô, muốn tìm kiếm đáp án từ nơi đó. Cô không thể tiếp nhận, cũng không muốn đột nhiên tiếp nhận một người là cha của mình. Hơn nữa, Chỉ Ngưng hận cha của cô, hận hắn năm đó vứt bỏ mẹ con cô, hiện tại lại tới tìm bà.
“Đúng, ông ta không phải cha của con. Thần Phong, cháu mau đưa bác vào phòng, bác không muốn gặp lại người này.”
Hoàng Phủ Thần Phong luôn đứng một bên quan sát, hắn đại khái cũng đoán được quan hệ của người đàn ông này với mẹ Hàn.
“Nhược Chân, anh biết em hận anh năm đó vứt bỏ các người nhưng ít nhất em phải để cho anh và con nhận nhau!”
“Mời ông tránh ra, nếu không, tôi không xác định sẽ xảy ra chuyện gì?” Hoàng Phủ Thần Phong kéo cha của Chỉ Ngưng ra, cảnh cáo hắn không nên tới gần Chỉ Ngưng và mẹ cô.
“Cậu là ai? Dựa vào cái gì can thiệp vào chuyện gia đình tôi?” Người đàn ông này còn không sợ ૮ɦếƭ gào thét với Hoàng Phủ Thần Phong.
“Tôi là Hoàng Phủ Thần Phong, bạn trai của Ngưng Nhi, như thế nào? Ông không biết?” Hoàng Phủ Thần Phong khinh thường nhìn hắn một cái.
Thời điểm Hoàng Phủ Thần Phong nói ra tên của mình, người đàn ông kia ước chừng ngây dại mất năm giây, nhưng lời đã nói giống như bát nước đã hắt đi, không thể thu trở lại.
“Bá mẫu, không sao chứ, bây giờ chúng ta trở về đi. Ngưng Nhi, chúng ta đi.” Hoàng Phủ Thần Phong vừa giúp mẹ Hàn, vừa làm cho Chỉ Ngưng khoác tay mình rời đi.
Trở lại phòng bệnh, Chỉ Ngưng dìu mẹ cô lên giường nghỉ ngơi, hiện tại cô không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng tới bệnh tình của mẹ.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi! Hiện tại đừng suy nghĩ gì cả, được không?”
“Chỉ Ngưng, ông ta là cha ruột của con. Chỉ Ngưng, vừa rồi hẳn là con cũng đã hiểu? Không cần vì lo lắng cho mẹ nên mới nói như vậy?”
“Mẹ, con không có người cha như vậy, ông ta không làm tròn trách nhiệm của một người cha, cho nên, con không muốn nhận người cha này.” Chỉ Ngưng cố nén nước mắt, không cho nó chảy xuống.
Hoàng Phủ Thần Phong đau lòng ôm Chỉ Ngưng, Chỉ Ngưng cũng dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ Hoàng Phủ Thần Phong.
“Bá mẫu, bác hảo hảo nghỉ ngơi đi! Ngày mai chúng cháu trở lại thăm bác, nếu như bác cần cái có thể nói với y tá ở bên ngoài, họ có thể nói tiếng Trung Quốc.”
“Được, các con trở về đi! Bá mẫu không có chuyện gì, các con không cần phải lo lắng.”
“Mẹ, chúng con về đây, mẹ hảo hảo nghỉ ngơi đi! Ngày mai chúng con lại tới.”
Mẹ Hàn chờ Hoàng Phủ Thần Phong đi rồi mới đau lòng khóc lớn lên, bà liền nhớ tới cái đêm hai mươi ba năm trước.
【 Hồi ức của mẹ Hàn 】
“Hạo Vũ, em cầu xin anh, cầu xin không cần vứt bỏ em, con gái của chúng ta mới được ba tháng mà thôi, nó không thể không có cha.” Mẹ Hàn ôm Tiểu Chỉ Ngưng, khóc lóc, van xin chồng của mình Trịnh Hạo Vũ không cần đi.
Nhưng Trịnh Hạo Vũ hoàn toàn không để ý tới đứa con gái mới sinh ra sinh không lâu cùng thân thể suy yếu của vợ mình nói: “Cuộc sống khổ sở như thế này đã quá đủ rồi, hiện tại, tôi chỉ muốn cùng thiên kim tập đoàn La thị ở bên nhau, có thể kế thừa tài sản của co ấy, cho nên, hôm nay tôi nhất định phải rời đi, cô buông tay.”
“Hạo Vũ, em cầu xin anh không cần đi, em nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, anh không cần đi được không?”
“Cô đến ૮ɦếƭ cũng sẽ không có nhiều tiền như vậy, cô biết tập đoàn La thị có bao nhiêu tài sản không?”
“Hạo Vũ, coi như anh vì tình cảm bao năm của chúng ta, anh không cần đi, không cần đi” Mẹ Hàn vẫn chưa từ bỏ ý định cầu xin Trịnh Hạo Vũ, chỉ cần còn một ti hi vọng, bà cũng sẽ không từ bỏ.
“Đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn tưởng rằng tôi còn tình cảm với cô sao? Đừng có nằm mơ, thừa dịp bây giờ tuổi còn trẻ, tìm người đàn ông khác tái giá đi.” Nói xong, hắn dứt tay mẹ Hàn ra, bước đi không quay đầu lại.
Mẹ Hàn đặt Chỉ Ngưng lên giường, ngay cả giầy cũng không kịp mang, liền chạy ra khỏi nhà đuổi theo chồng của mình. Trong lúc đuổi theo, mẹ Hàn không biết té ngã bao nhiêu lần, nhưng bà vẫn kiên trì đứng dậy đuổi theo, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa...
【 hồi ức kết thúc 】