Uống mật ong sao?Sáng sớm hôm sau, chị Lý mang theo bữa sáng tới. Ấn tượng đầu tiên chị nhìn thấy chính là bên trong phòng làm việc biến thành một bãi chiến trường.
Trên mặt đất, trên bàn cùng trên ghế salon khắp nơi đều có giấy lộn bị vò thành cục; trên bàn trà cà phê bị đổ ra; tây trang LV số lượng có hạn của Hoàng Phủ Thần Phong bị ném trên salon; Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng, ngồi trên ghế làm việc, Chỉ Ngưng ngủ trong иgự¢ Hoàng Phủ Thần Phong, mà Hoàng Phủ Thần Phong thì tựa trên đầu Chỉ Ngưng, mặc dù nói hai người bọn họ đều ngủ, nhưng trong tay vẫn nắm chặt 乃út vẽ
Chị Lý nhìn thấy cảnh tượng này liền lắc đầu, hai người hầu càng mở to hai mắt nhìn, há to miệng.
Hoàng Phủ Thần Phong cảm giác được có người đến, đành cam chịu tình dậy, tiếp theo, Chỉ Ngưng cũng tỉnh. Hai người nhìn thấy có người ngoài ở đây, lập tức cảm thấy rất xấu hổ.
Chỉ Ngưng vội vàng từ trong иgự¢ Hoàng Phủ Thần Phong nhảy ra ngoài, “Chị Lý. Chị đã đến rồi a.”
“Tôi mang cho hai người bữa sáng, hai người chờ tôi dọn dẹp qua một chút!”
“Chị Lý, chị dọn dẹp đi! Tôi cùng Ngưng Nhi đi lên lầu ăn.” Hoàng Phủ Thần Phong tiếp nhận bữa sáng từ tay người hầu.
“Dạ, thiếu gia.”
“Những đồ trên bàn của tôi và Ngưng Nhi không nên lộn xộn.”
“Tôiđã biết, thiếu gia.”
Chỉ Ngưng đi theo sau Hoàng Phủ Thần Phong lên lầu, Chỉ Ngưng vốn muốn đến phòng bếp lấy bát đũa, nhưng bị Hoàng Phủ Thần Phong cản lại.
“Ngưng Nhi, em ngồi đây là được rồi, anh đi lấy bát đũa.” Hoàng Phủ Thần Phong nhẹ nhàng đặt Chỉ Ngưng lên ghế, sau đó tự mình đến phòng bếp lấy bát đũa.
Hoàng Phủ Thần Phong cẩn thận giúp Chỉ Ngưng lấy chân giò hun khói và mứt hoa quả, sau đó giúp cô rót một ly sữa.
“Ngưng Nhi, em ăn nhiều một chút, ăn xong bữa sáng thì lên giường ngủ một giấc.” Hoàng Phủ Thần Phong sủng nịnh nhìn Chỉ Ngưng.
“Không cần đâu! Hiện tại em không thể ngủ được. Em còn muốn vẽ! Anh đã quên, trừ hôm nay, chỉ còn có thời gian một ngày rưỡi, trước mười rưỡi sáng ngày kia nhất định phải hoàn thành tất cả các tác phẩm.” Chỉ Ngưng lớn tiếng kháng nghị, thanh âm lớn đến mức chị Lý và người hầu ở dưới lầu quét dọn đều nghe thấy.
“Nếu bởi vậy mà em mệt mỏi, anh thà rằng ngày kia không mở cuộc họp báo nữa.” Lần này, Hoàng Phủ Thần Phong cũng rất kiên trì.
“Hoàng Phủ Thần Phong, anh dám!” Chỉ Ngưng không thể để cho Hoàng Phủ Thần Phong vì mình mà đem danh dự của công ty ra làm trò đùa.
Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thấy Chỉ Ngưng sắp khóc, bữa sáng cũng không ăn, mau chóng ôm lấy Chỉ Ngưng, hôn lên những giọt nước mắt sắp rơi xuống của cô, trấn an nói: “Được được, Ngưng Nhi ngoan, không khóc! Anh không dám.”
“Hừ!” Chỉ Ngưng quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới Hoàng Phủ Thần Phong.
“Ngưng Nhi, không nên tức giận, em muốn như thế nào liền như thế! Được không?” Hoàng Phủ Thần Phong tiếp tục an ủi.
“Như vậy còn được. Mau ăn sáng a! Lát nữa còn phải vẽ!”
“Ai, Ngưng nhi, thực không có biện pháp với em. Nhưng em phải đáp ứng anh một việc.”
“Ha ha, Phong, anh không cần phải nói, em đáp ứng anh.” Chỉ Ngưng tinh nghịch mở to hai mắt nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.
“Làm sao em biết? Chẳng lẽ, em là con giun đũa trong bụng anh sao?” Hoàng Phủ Thần Phong không tin nhìn Chỉ Ngưng.
“Mới không phải! Giun đũa đáng ghét, em đây xinh đẹp như vậy.”
“Ách? Vậy em nói xem, anh vừa muốn nói gì.” Hoàng Phủ Thần Phong ưu nhã uống một ngụm nước hoa quả.
“Anh vừa muốn nói, ngàn vạn không nên miễn cưỡng mình, nếu như mỏi mệt, phải nói cho anh, sau đó lên trên tầng nghỉ ngơi. Em nói không sai chứ?”
“Ngưng Nhi, em đúng là tiểu giun đũa thâи áι của anh, bất quá, là con giun đũa xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất.” (Eo =]] ta nổi hết cả da gà =]]]]])
“Ha ha! Phong, anh hôm nay uống mật ong sao? Miệng ngọt như vậy.” Hoàng Phủ Thần Phong dụ dỗ được Chỉ Ngưng làm cô thật cao hứng!
“Không có biện pháp a! Từ khi anh gặp em, miệng của anh đã bắt đầu ngọt như vậy.”
“Vậy anh hôm nào lại nói cho em nghe nha! Hiện tại, chúng ta phải tiếp tục cố gắng, đi!” Chỉ Ngưng không nói hai lời liền lôi kéo Hoàng Phủ Thần Phong xuống lầu.
Chị Lý nhìn thấy bọn họ đi xuống, liền cười tủm tỉm nói: “Thiếu gia, Chỉ Ngưng tiểu thư, hai người ăn no không? Nếu như còn không no bụng…, chị Lý lại về nhà làm cho hai người ăn.”
“Cám ơn chị Lý, chúng ta ăn no rồi, trên tầng vẫn còn thức ăn dư lại!” Chỉ Ngưng nói.
“Cám ơn cái gì, đây là việc tôi phải làm mà.” Chị Lý nói.
“Chị Lý, mấy ngày nay làm chị vất vả.” Hoàng Phủ Thần Phong kính trọng chị Lý giống như người thân của mình.
“Thiếu gia đừng nói như vậy. Đúng rồi, thiếu gia cùng Chỉ Ngưng tiểu thư ngồi trên ghế sa lon chờ một chút, tôi hút bụi ở thảm sau đó hai người có thể làm việc.”
Chị Lý sợ chậm trễ công việc của bọn họ, liền vội vàng cầm máy hút bụi bắt đầu hút thảm.
Chỉ Ngưng một khắc cũng không muốn lãng phí thời gian, cô cầm 乃út vẽ cùng giấy vẽ đặt trên bàn trà, sau đó bắt đầu vẽ.
Hoàng Phủ Thần Phong nhìn Chỉ Ngưng vì công ty mà liều mạng như thế, từ trong đáy lòng hắn thấy rất cảm động, càng thêm xót xa Chỉ Ngưng.
Họp báoChỉ trong vòng hai ngày, Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng đã hoàn thành hơn phân nửa tác phẩm, trong đó có một bộ trang sức là hai bọn họ hợp tác hoàn thành.
Ngày mai, chính là ngày họp báo công bố tác phẩm. Hoàng Phủ Thần Phong đem những tác phẩm đã hoàn thành đến bộ phận sản xuất. Bởi vì hiện tại, Hoàng Phủ Thần Phong chưa xác định được nội gián trong công ty là ở bộ phận sản xuất hay bộ phận thiết kế, cho nên, trong lúc Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng thiết kế tác phẩm, toàn bộ bộ phận sản xuất đều do nhân viên bảo vệ giám thị.
“Phong, chiếc nhẫn cuối cùng em đã sửa xong rồi, mau đưa tới bộ phận sản xuất đi.” Đêm nay, Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng đều không ngủ, 4h sáng, Chỉ Ngưng hoàn thành xong chiếc nhẫn cuối cùng.
“Được, Ngưng Nhi, mấy ngày nay mệt ૮ɦếƭ em, bây giờ còn sớm, em lên ngủ một lát đi!”
“Không cần, em muốn ở đây chờ anh.” Chỉ Ngưng ngồi trước bàn làm việc của Hoàng Phủ Thần Phong.
“Được rồi! Anh gọi Tiểu Bân đem bản thiết kế của em qua.”
“Vâng!”
“Ngưng Nhi, qua thời gian này, em cùng anh đến thăm cha nuôi được không? Cha nuôi muốn gặp em.”
“Được, em cũng muốn gặp bang chủ bang Mị Duyên một chút!”
“Bảo bối, cám ơn em.”
“Cám ơn cái gì?” Chỉ Ngưng không rõ Hoàng Phủ Thần Phong muốn cảm ơn cô cái gì?
“Chỉ là muốn cám ơn em.”
“Em càng muốn cảm ơn anh hơn, cảm ơn anh vì tất cả”
“Được rồi, chúng ta đi lên nghỉ ngơi một chút!” Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng lên lầu.
Bởi vì hai bọn họ đã thật lâu không hảo hảo nghỉ ngơi, cho nên, bọn họ nằm ở trên giường, rất nhanh liền ngủ mất.
Chín giờ sáng, Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng không hẹn mà cùng tỉnh dậy.
“Ngưng Nhi, anh muốn đến bộ phận sản xuất xem một chút.”
“Em đi cùng anh. Đúng rồi, trang sức bên bộ phận thiết kế cũng đã hoàn thành sao? Mấy ngày nay anh đều không qua kiểm tra.” Chỉ Ngưng cũng rời giường theo.
“Mấy ngày trước anh có gọi Tiểu Bân giúp anh đi điều tra chuyện nội gián trong công ty. Giám đốc bộ phận thiết kế, bởi vì hắn thích em, khó chịu khi em ở bên cạnh anh, cho nên hắn đem bản thiết kế của công ty đang chuẩn bị công bố bán cho những công ty khác, để cho anh cùng với công ty mất đi danh dự trong giới trang sức. Ba ngày nay, anh cho người theo dõi Quách Tuấn Hạo hai mươi tư tiếng đồng hồ, đúng như anh nghĩ, hắn vẫn đem bản thiết kế mới nhất bán cho những công ty khác. Nhưng hắn không biết anh cùng em tham gia thiết kế loạt trang sức lần này, cho nên chỉ có loạt trang sức của chúng ta sẽ công bố ở họp báo hôm nay.” Hoàng Phủ Thần Phong giải thích chuyện hắn bí mật tiến hành mấy ngày nay cho Chỉ Ngưng nghe.
“Phong, em không biết chuyện này lại có liên quan gián tiếp đến em.” Chỉ Ngưng có chút tự trách mình, nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.
“Đứa ngốc, một chút liên quan gián tiếp cũng không có. Không cần suy nghĩ nữa, trước tiên chúng ta đến bộ phận sản xuất xem một chút, sau đó sẽ đến cuộc họp báo.” Hoàng Phủ Thần Phong không hy vọng Chỉ Ngưng vì chuyện này mà không vui.
————LOVE————
Phòng họp
Thư ký Trương đứng một bên, nói lời mở đầu: “Hôm nay, công ty chúng ta công bố loạt trang sức sau bộ trang sức dành cho lễ tình nhân, chủ đề của loạt trang sức lần này là ‘bến cảng tình yêu’. Tiếp theo, xin mời Hoàng Phủ tổng tài giới thiệu.”
Hoàng Phủ Thần Phong đi lên, cầm lấy điều khiển từ xa nói: “Loạt trang sức này là do tôi cùng nhà thiết kế của công ty Hàn Chỉ Ngưng tiểu thư thiết kế. Toàn bộ quá trình không có người thứ 3.” Những lời này, Hoàng Phủ Thần Phong cố ý nói cho Quách Tuấn Hạo nghe, Hoàng Phủ Thần Phong muốn nhìn xem hắn rốt cuộc có phản ứng như thế nào.
Quả nhiên, lời vừa thốt ra làm cả phòng họp một trận xôn xao, mà khuôn mặt Quách Tuấn Hạo trong chốc lát lúc trắng lúc xanh.
“Phong thiếu, chẳng lẽ tham gia thiết kế loạt trang sức này chỉ có ngài cùng Hàn tiểu thư sao?” Phóng viên báo Quất Tử hỏi.
“Phong thiếu, ngài có thể nói tại sao không?” Phóng viên báo Thương Nghiệp hỏi.
“Xin hỏi Phong thiếu, nguyên nhân vì sao ngài không chọn dùng tác phẩm của bộ phận thiết kế công ty ‘Earl’?” Phóng viên báo Thời Thượng hỏi.
“Về câu hỏi của các vị, chúng tôi sẽ mở cuộc họp khác để trả lời, hôm nay là họp báo công bố tác phẩm.” Hoàng Phủ Thần Phong nhấn nút điều khiển, tiếp tục nói: “Mời các vị nhìn lên màn hình, bộ trang sức này tên gọi là ‘Tình yêu đại dương’, là tôi cùng Ngưng Nhi hợp tác, bộ trang sức này ngoại trừ nhẫn, dây chuyền, vòng tay, bông tay cùng lắc chân còn có đồng hồ. Đây là bộ trang sức đầu tiên có đồng hồ đeo tay của công ty chúng tôi.”
Tất cả phóng viên vội vàng dùng máy ảnh chụp lại những hình ảnh này.
Trên màn hình lớn lại xuất hiện một sợi dây chuyền, Hoàng Phủ Thần Phong nói tiếp: “Sợi dây chuyền này, mặt của nó là hình một ngôi sao, cho nên, tên của nó gọi là ‘tinh không’, nó được chế tác từ ngọc bích Sri Lanka cao cấp.”
Kết quả Hoàng Phủ Thần Phong muốn thấy, hắn đã thấy được, hắn hài lòng cười cười.
Quách Tuấn Hạo kia, vẫn giữ nguyên tư thế cũ không thay đổi, ngơ ngác nhìn trang sức trên màn hình.
Hoàng Phủ Thần Phong nói tiếp: “Dây chuyền trong bộ trang sức này là tác phẩm chủ đạo, những thứ khác tôi sẽ không giới thiệu. Mặt khác, sau khi họp báo kết thúc, tôi cùng Ngưng Nhi sẽ tham gia cắt băng khánh thành cửa hàng mới ở Tín Nghĩa, hoan nghênh các vị tham gia.” Nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong đi đến bên cạnh Chỉ Ngưng, dắt tay cô, dưới sự hộ tống của bảo vệ rời khỏi phòng họp, không để cho phóng viên có cơ hội phỏng vấn.
Sau khi bọn họ rời đi, những phóng viên kia cũng đều chạy đến Tín Nghĩa.