Sủng Em Không Tốt Sao - Chương 20

Tác giả: Hận Điệp

Ánh nắng chiều
Đến khách sạn, Hoàng Phủ Thần Phong trực tiếp ôm Chỉ Ngưng đang ngủ đến ‘phòng cho tổng thống’ nghỉ ngơi. Hoàng Phủ Thần Phong cũng sắp xếp hành lý của bọn họ để vào trong tủ.
Trước khi gặp Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần Phong ngoại trừ đi công tác phải ra khỏi nước, thời gian khác, hắn đều ở công ty, chưa từng nghĩ tới sẽ ra nước ngoài. Gặp được Chỉ Ngưng, hắn đã phá lệ rất nhiều rồi, thí dụ như đánh phụ nữ, đây là việc hắn trước kia tuyệt đối sẽ không làm, nhưng vì Chỉ Ngưng, hắn lại động thủ nhiều lần, thậm chí vì Chỉ Ngưng, không tiếc bất luận một cái giá lớn để thu mua tập đoàn Lăng thị hay trong một thời gian dỡ bỏ quỷ ốc ở công viên trò chơi. Xác thực, Hoàng Phủ Thần Phong vì Chỉ Ngưng làm rất nhiều rất nhiều việc...
Sắp xếp xong hành lý, Hoàng Phủ Thần Phong đi đến quầy bar, rót cho mình một chén Whiskey, nhàn nhã uống.
Thẳng đến chạng vạng, Chỉ Ngưng mới tỉnh lại, cô nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong đứng ở cửa sổ sát mặt đất, giống như đang thưởng thức ánh nắng chiều buông xuống. Chỉ Ngưng lặng lẽ đến sau lưng Hoàng Phủ Thần Phong, nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy eo của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát lên lưng hắn, cô rất thích lưng Hoàng Phủ Thần Phong, vững chắc mà ấm áp.
“Ngưng Nhi, em đã tỉnh, ngủ đủ giấc chưa?” Hoàng Phủ Thần Phong xoay người, nhu hòa ôm lấy Chỉ Ngưng.
“Vâng, ngủ ngon rồi, không muốn ngủ nữa.”
“Vừa đúng lúc. Lát nữa ăn cơm tối xong, chúng ta phải đi xem cảnh đẹpParis, nhìn tháp Eiffel, sông Seine, kim tự tháp thủy tinh... tóm lại, đêm Parisrất đẹp.”
“Thật vậy sao? Nghe anh nói em cũng không chờ nổi nữa.” Chỉ Ngưng chui ra từ иgự¢ Hoàng Phủ Thần Phong, hưng phấn nhảy nhót.
Hoàng Phủ Thần Phong nhìn cô gái nhỏ trước mắt làm cho lòng người say mê, những ngày qua, Hoàng Phủ Thần Phong đem đáng yêu, ưu thương, vui vẻ, quyến rũ, gợi cảm của của Chỉ Ngưng thu hết vào trong mắt mình.
“Đến lúc đó em muốn xem bao lâu cũng được.”
“Ha ha! Phong, anh vừa mới đang nhìn nắng chiều sao?”
“Đúng! Anh rất thích nắng chiều.”
“Em cũng thích nắng chiều, nhưng những người thích nắng chiều tương đối đa cảm.” Chẳng lẽ, có chuyện gì làm cho hắn thấy thương tâm? Từ ánh mắt của hắn, có thể rõ ràng cảm giác hắn luyến tiếc ánh nắng chiều buông xuống, cũng có thể nói, hắn chán ghét nắng chiều, điều này, rốt cuộc là vì sao?
“Chúng ta đi ăn cơm đi! Ngủ lâu như vậy, em nhất định đói bụng phải không?” Hoàng Phủ Thần Phong kết thúc cái chủ đề tương đối ưu thương này, ít nhất, cho tới bây giờ, hắn không biết nói như thế nào với Chỉ Ngưng về đoạn chuyện xưa của hắn.
“Anh vừa nói em liền cảm thấy thật đói bụng!” Chỉ Ngưng thấy Hoàng Phủ Thần Phong nói sang chuyện khác, cho nên, cô cố ý sờ bụng, ra vẻ mình rất đói bụng.
-------------LOVE-----------
Bởi vì Chỉ Ngưng biết nói tiếng Pháp nên cô không cần nhờ Hoàng Phủ Thần Phong giúp cô gọi món ăn, chính cô cũng có thể dễ dàng gọi món ăn cho mình. Hoàng Phủ Thần Phong không biết nguyên nhân gì có thể làm cho một người vốn rất yếu ớt trở nên kiên cường như vậy, thậm chí biết nhiều thứ như vậy. Mình trong hoàn cảnh tốt như thế mới nói được 9 thứ tiếng, cô đã có thể nói tận 5 thứ tiếng. Đây cũng là một trong những lý do Hoàng Phủ Thần Phong sủng ái cô đi.
“Ngưng Nhi, vì sao em muốn học nhiều thứ như vậy? Chẳng lẽ em không cảm thấy mệt mỏi sao?” Trước khi món ăn được mang lên, Hoàng Phủ Thần Phong hỏi Chỉ Ngưng nghi vấn trong lòng mình.
“Ha ha.” Chỉ Ngưng cười khan hai tiếng. “Từ nhỏ em đã bị người ta xem thường, nói em là con riêng của cha em, cười em không có cha, cười nhà em không có tiền, nói em vô dụng, cái gì cũng không biết. Cơ hồ mỗi nửa đêm, em đều nghe tiếng mẹ len lén núp trong chăn khóc, cho tới bây giờ mẹ cũng sẽ không khóc trước mặt em, giả bộ rất kiên cường, bởi vì mẹ không muốn làm cho em lo lắng. Em nhớ được, thời điểm nhà em khó khăn, mẹ em một ngày làm tới bốn công việc. Ban ngày, mẹ làm nhân viên hướng dẫn mua hàng ở siêu thị, vừa tan làm, mẹ lại chạy đến một khách sạn nhỏ để giặt đồ. Buổi chiều, mẹ đi bán báo, đến buổi tối, mẹ đến chợ đêm bán mì do chính tay mình làm. Một ngày mẹ chỉ ăn một cái bánh bao và một chai nước, chỉ ngủ hai giờ. Cho nên, em không muốn cuộc sống bị người khác xem thường. Mỗi thời mỗi khắc em đều tự nói với bản thân phải cố gắng, em muốn để cho mẹ em sống những ngày tốt lành. Thời điểm mười bốn tuổi em đã bắt đầu đi làm công, sau đó, em liền tìm thời gian học tiếng nước ngoài. Tiếp theo, em liền gặp được anh.” Chỉ Ngưng lần đầu tiên đem tâm sự chôn dấu trong lòng nhiều năm nói ra, cảm giác thật thoải mái.
Hoàng Phủ Thần Phong đứng dậy, rời khỏi vị trí của mình, đến bên cạnh Chỉ Ngưng gắt gao ôm chặt lấy cô, “Đều là quá khứ, từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ mẹ của em, tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ kẻ nào khi dễ em.”
Chỉ Ngưng lại khóc trong иgự¢ Hoàng Phủ Thần Phong.
“Tốt lắm, Phong, em không sao. Nói ra được cảm giác rất thoải mái. Đồ ăn lên rồi, chúng ta ăn đi!”
Hoàng Phủ Thần Phong giúp cô lau khô nước mắt, trở về chỗ ngồi của mình.
Đêm Paris
“Oa! Tháp Eiffel thật đẹp! Phong, mau giúp em chụp ảnh.” Chỉ Ngưng đứng trước tháp Eiffel, giang hai tay, vẻ mặt rất hưởng thụ.
“Được, chờ một chút chúng ta đến chỗ cao nhất của tháp.” Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng chụp vài tấm hình.
Chụp xong, Hoàng Phủ Thần Phong liền cùng Chỉ Ngưng ngồi thang máy đi lên đỉnh tháp, một bên còn giới thiệu về tháp Eiffel cho cô.
“Tháp Eiffel được người người Pháp gọi thân thương là ‘thiếu nữ sắt thép’. Hiện nay, tháp đã được trang bị thêm radio cùng dây anten TV, tổng chiều cao đã đạt 320m. Đứng ở đỉnh tháp có thể nhìn thấy toàn cảnh Paris. Tháp Eiffel chiếm diện tích một héc-ta, nằm trên công viên Champ-de-Mars, cạnh sông Sein. Ngoại trừ bốn chân dùng bê tông cốt thép bên ngoài, toàn thân đều dùng sắt thép cấu thành, tổng trọng lượng thân tháp là 7000 tấn. Tháp phân làm ba tầng, tầng thứ nhất cao 57 mét, tầng thứ hai 115 mét, tầng thứ ba 274 mét. Ngoại trừ tầng thứ ba không có khe hở, những bộ phận khác đều có thể nhìn xuyên qua được. Từ dưới chân tháp đến đỉnh tháp có 1711 bậc thang, hiện tại đã lắp đặt thang máy, di chuyển hết sức dễ dàng. Mỗi một tầng đều có quán bar cùng tiệm cơm, phục vụ cho du khách nghỉ ngơi, thưởng thức toàn cảnh nội thành Paris, khi bầu trời quang đãng có thể nhìn thấy cảnh sắc trong vòng 70km. Người Pháp nói, tháp Eiffel là “đài nhìn xa của thủ đô.”
Chỉ sau chốc lát, bọn họ đã đến đỉnh tháp. Đến đỉnh tháp, Chỉ Ngưng hưng phấn không thôi, mà Hoàng Phủ Thần Phong đã sớm cầm máy ảnh kỹ thuật số không ngừng lưu lại những khoảnh khắc xinh đẹp động lòng người của Chỉ Ngưng.
“Phong, em muốn chụp ảnh cùng anh, được không?” Chỉ Ngưng muốn chụp ảnh cùng Hoàng Phủ Thần Phong, nhưng cô sợ Hoàng Phủ Thần Phong không đồng ý, bởi vì hắn không có ý muốn chụp ảnh chung cùng cô.
“Được! Anh tìm người giúp chúng ta chụp.” Nói xong, chỉ thấy Hoàng Phủ Thần Phong nói chuyện cùng một người đàn ông trung niên người Pháp.
“Ngưng Nhi, anh tìm được người, chúng ta có thể chụp ảnh.” Sau khi Hoàng Phủ Thần Phong đưa máy ảnh cho người đàn ông kia liền ôm lấy Chỉ Ngưng, sau đó quay đầu Chỉ Ngưng lại. Chỉ Ngưng nhắm ngay môi Hoàng Phủ Thần Phong hôn một cái. Người đàn ông kia thừa dịp bọn họ hôn môi, giúp bọn họ chụp ảnh.
————-LOVE————
“Ngưng Nhi, em muốn đi chơi tiếp hay muốn về khách sạn nghỉ ngơi?” Hoàng Phủ Thần Phong sợ Chỉ Ngưng mệt rồi, nhưng hắn biết rõ cô khẳng định còn muốn tiếp tục chơi.
“Ách” em còn muốn chơi một chút nữa, sau đó mới về khách sạn, được không?”
“ương nhiên, Ngưng Nhi muốn chơi anh sẽ đi với em. Vậy bây giờ chúng ta đến sông Seine.”
“Vâng, ha ha, tuyệt quá, Phong đối với em tốt nhất.” Chỉ Ngưng kéo cánh tay Hoàng Phủ Thần Phong, cười hì hì nói.
Hoàng Phủ Thần Phong mở xe thể thao, chở Chỉ Ngưng đến sông Seine.
Đến sông Seine, Hoàng Phủ Thần Phong mang Chỉ Ngưng đến quán cà phê bên bờ trái. Bờ trái sông Seine được gọi là nơi lãng mạn nhất Paris.
Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng ngồi ở một quán cà phê ngoài trời có tên là ‘Tiểu Kiều’ (chiếc cầu nhỏ). Hai người vừa uống cà phê, vừa thưởng thức cảnh sông Seine ban đêm.
Không lâu sau, Chỉ Ngưng chơi mệt, muốn về khách sạn nghỉ ngơi.
“Ngưng Nhi, mệt không? Chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn đến triểm lãm trang sức, hôm nào chúng ta lại đế nơi khác chơi. Được không??” Hoàng Phủ Thần Phong ôn nhu sờ lên mái tóc mềm mại của Chỉ Ngưng.
“Phong, anh rất lợi hại a! Biết rõ em đang nghĩ gì.”
“Đi thôi! Em mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, anh cũng đau lòng muốn ૮ɦếƭ.”
Mặc dù Chỉ Ngưng hôm nay ngủ rất nhiều, nhưng cô vẫn rất mệt mỏi, vừa lên xe, Chỉ Ngưng đã mơ mơ màng màng lăn ra ngủ. Hoàng Phủ Thần Phong thấy Chỉ Ngưng ngủ mất rồi, sợ cô lạnh nên hắn ϲởí áօ khoác của mình trùm lên người cho cô.
“Ưm! Phong, đến khách sạn rồi sao? Nhanh như vậy.” Chỉ Ngưng trong giấc mơ cảm giác có người đắp lên người mình vật gì đó, liền tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, Chỉ Ngưng thấy áo khoác của Hoàng Phủ Thần Phong đang trên người mình, nói: “Phong, em không lạnh, anh mặc ít quần áo như vậy, hiện tại lại đem áo khoác cho em, anh sẽ bị lạnh đó!” Nói xong, Chỉ Ngưng đem áo khoác đưa cho Hoàng Phủ Thần Phong.
“Anh sẽ không lạnh, thể chất của anh tốt hơn so với em.” Hoàng Phủ Thần Phong đưa lại áo khoác cho Chỉ Ngưng.
“Vạn nhất anh bị cảm em cũng sẽ đau lòng.” Chỉ Ngưng kháng nghị.
“Ngưng nhi thân yêu, có lời này của em, anh liền yên tâm. Em mặc vào đi! Sắp đến khách sạn rồi, anh không sao.”
Chỉ Ngưng nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Thần Phong, trong mắt hàm chứ rất nhiều tình cảm không nói thành lời, có yêu, có cảm kích, có sùng bái, có…” hết thảy hết thảy, đều dừng lại tại giờ khắc này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc