Sủng Em Không Tốt Sao - Chương 17

Tác giả: Hận Điệp

Thăm hỏi cha nuôi
Hoàng Phủ Thần Phong vẫn nhìn Chỉ Ngưng ngủ, thấy cô ngủ vô cùng an ổn hắn cũng yên lòng. Có lẽ là do Hoàng Phủ Thần Phong ở bên nên cô mới có thể ngủ an ổn như vậy!
Như vậy, kế tiếp, nên xử lý những kẻ làm thương tổn đến Chỉ Ngưng.
Chỉ Ngưng đã ngủ hơn năm giờ rồi, mà trong năm giờ này, Hoàng Phủ Thần Phong luôn duy trì một tư thế, hắn sợ mình cử động một chút sẽ làm cô tỉnh lại, hiện tại sợ rằng cả người hắn đều tê rồi.
“Phong, bây giờ là buổi tối sao?” Chỉ Ngưng dụi dụi con mắt, ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.
“Ừ! Hiện tại đã tám giờ. Em đã tỉnh, chúng ta phải đi ăn cơm tối rồi!” Hoàng Phủ Thần Phong rốt cục cũng được cử động thân thể rồi.
“Anh còn chưa ăn tối sao?”
“Anh muốn chờ em cùng ăn!” Hoàng Phủ Thần Phong ôm lấy Chỉ Ngưng từ trên giường, giúp cô đi dép, sau đó giúp cô choàng một cái áo khoác, hiện tại đã là trời đông giá rét, không mặc áo khoác sẽ bị lạnh.
“Phong, anh nhất định đói bụng, chúng ta mau xuống dưới ăn cơm.” Chỉ Ngưng không nỡ để Hoàng Phủ Thần Phong đói bụng.
“Ngưng Nhi, em phải ăn nhiều một chút, anh mời một đầu bếp của khách sạn năm sao về, sở trường của cô ấy là nấu cơm dinh dưỡng, đầu của em bị thương, hẳn là sẽ ảnh hưởng tới thân thể cho nên không được qua loa đại khái.” Hoàng Phủ Thần Phong gắp rau cho Chỉ Ngưng.
“Phong, không cần phiền toái như vậy! Món ăn chị Lý làm cũng rất có dinh dưỡng! Em rất thích ăn.” Hoàng Phủ Thần Phong đối tốt với Chỉ Ngưng, cô rất cảm động.
“Anh chỉ mời cô ấy giúp em làm cơm dinh dưỡng một tháng, một tháng sau, cô ấy sẽ lên một danh sách những món ăn dinh dưỡng, chị Lý sẽ dựa theo đó nấu cơm cho em.” Hoàng Phủ Thần Phong kiên nhẫn giải thích.
“Phong, anh thật tốt.” Chỉ Ngưng hít mũi một cái, hai mắt lưng tròng nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.
“Bảo bối, anh không đối tốt với em thì đối tốt với ai? Ngưng Nhi, ngày mai anh sẽ đến chỗ cha nuôi để xử lý mọi chuyện, em muốn đi cùng không?” Hoàng Phủ Thần Phong hỏi quyết định của Chỉ Ngưng.
“Cha nuôi anh là ai?” Bởi vì lúc đi cứu Chỉ Ngưng, cô đã té xỉu rồi, cho nên, cô không thấy được cha nuôi của Hoàng Phủ Thần Phong.
“Cha nuôi anh là người ngày đó cùng anh đi cứu em. Ông ấy là bang chủ bang Mị Duyên.” Hoàng Phủ Thần Phong không muốn giấu diếm cha nuôi hắn là bang chủ xã hội đen.
“Cho nên, những người kia cũng sẽ ở chỗ cha nuôi anh? Anh phải xử lý chuyện kia?”
“Ừ, đã đoán đúng!”
“Có bọn họ, em liền không đi.”
“Cũng tốt, vẫn là không đi tốt hơn, tránh cho em nhớ đến những chuyện kia. Chờ mấy ngày nữa, chúng ta lại đến thăm cha nuôi!”
“Vâng. Cha nuôi anh có hung dữ hay không? Có nghiêm nghị không?” Chỉ Ngưng cho rằng người của xã hội đen bình thường đều rất khủng bố.
“Sẽ không, ông rất dễ hần. Em yên tâm, anh rất nhanh sẽ trở về.” Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thấu tâm sự của Chỉ Ngưng.
“Vâng. Ngày mai anh phải cẩn thận.”
“Ừ. Biết rồi, không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi thôi!”
Trong lòng Chỉ Ngưng có chủ ý, cô nghĩ, nếu như Phong ở nhà..., vậy hắn nhất định bắt mình phải nghỉ ngơi, thừa dịp ngày mai Phong không ở nhà, cô phải tranh thủ hoàn thành bản vẽ, sau đó còn đem đi gia công.
------------LOVE----------
Buổi sáng, sau khi ôm hôn Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần Phong đến bang Mị Duyên còn Chỉ Ngưng lúc Hoàng Phủ Thần Phong ra khỏi cửa liền chạy đến thư phòng.
Hoàng Phủ Thần Phong tiến vào bang Mị Duyên, trên đường đi bảo vệ đều cung kính chào hỏi Hoàng Phủ Thần Phong.
“Phong thiếu, bang chủ đang ở sân Golf chờ cậu.”
Bang Mị Duyên của cha nuôi hắn quả thực có thể nói là một trung tâm nghỉ ngơi loại nhỏ, có rạp chiếu phim, quán bar, sân đánh Golf, sân tennis, nhà tắm hơi, quán cà phê...v...v.... Những nơi này cấp cho thủ hạ của ông ấy hưởng dụng.
Hoàng Phủ Thần Phong vừa đi tới sân đánh Golf, liền nhìn thấy một lão nhân đang chơi bóng, phía sau còn vài bảo vệ.
“Cha nuôi, con đã tới.” Hoàng Phủ Thần Phong đến bên cạnh cha nuôi hắn.
“Phong, con đã đến rồi a? Cô bé kia? Không tới sao?” Cha nuôi hắn có ấn tượng không tồi với Chỉ Ngưng cho nên, không thấy Hoàng Phủ Thần Phong mang Chỉ Ngưng tới hắn liền hỏi Hoàng Phủ Thần Phong.
“Vâng, Ngưng Nhi biết rõ những người kia đang ở đây cho nên không tới. Hơn nữa thân thể của cô ấy còn chưa khỏe, hôm khác, con nhất định mang Ngưng Nhi đến gặp cha nuôi.”
“Được! Nha đầu Chỉ Ngưng này không tồi, cha thật thích nó, xem ra, con rất quan tâm nó!” Cha nuôi liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm Hoàng Phủ Thần Phong.
“Ha ha! Cha nuôi, những người kia người xử lý như thế nào?” Hoàng Phủ Thần Phong ngượng ngùng cười gượng, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Cha nhốt bọn họ dưới tầng hầm, về phần người đàn bà kêu Giang Như Ngọc kia, cha cũng đã bắt cô ta đến đây, con nghĩ xử trí như thế nào. Cha gọi A Tề dẫn con xuống tầng hầm trước.”
“Cám ơn cha nuôi, con đi trước.”
Hoàng Phủ Thần Phong cùng A Tề xuống tầng hầm. Vừa đến tầng hầm, Hoàng Phủ Thần Phong chợt nghe thấy một trận tiếng kêu mắng, mà người kia chính là Giang Như Ngọc. Tiếp đến hắn nhìn thấy năm tên đàn ông bị thương té xỉu trên mặt đất, hiển nhiên, đã bị giáo huấn qua.
Hoàng Phủ Thần Phong đi đến trước mặt Giang Như Ngọc, cho cô ta một cái tát, vừa mới nghe thấy Giang Như Ngọc mắng Chỉ Ngưng, hắn liền lửa giận ngút trời.
“Một tát này, trừng phạt cô vừa mới mắng Ngưng Nhi.” Ánh mắt Hoàng Phủ Thần Phong lúc này quả thực có thể Gi*t ૮ɦếƭ người.
“Vì sao? Vì sao? Dựa vào cái gì Hàn Chỉ Ngưng vừa mới vào công ty, anh liền sủng ái cô ta như vậy, gọi cô ta đến phòng của anh làm việc, thậm chí còn mang cô ta đến phòng nghỉ của anh. Hơn nữa, mỗi ngày cô ta ngoại trừ nói chuyện phiếm với anh, pha cà phê cho anh, cô ta còn làm được cái gì? Mà tôi thì sao? Tôi tới công ty hơn ba năm rồi, mỗi ngày đều ăn mặc thật xinh đẹp, chính là để anh liếc mắt nhìn tôi một cái! Ngoại trừ công việc, anh ngay một câu cũng chưa từng nói với tôi, cũng chưa từng nhìn tôi một lần. Vì sao anh có thể lên giường cùng nhiều phụ nữ như vậy, chính là lại không lên giường cùng tôi? Anh có biết không, tôi yêu anh! Tôi muốn gả cho anh. Nếu như không có hồ ly tinh ૮ɦếƭ tiệt Hàn Chỉ Ngưng kia, anh chính là của tôi.”
“Ba!” Hoàng Phủ Thần Phong thật sự nghe không nổi nữa, hơn nữa lại nghe thấy Giang Như Ngọc mắng Chỉ Ngưng hắn càng nổi giận. Lại là một cái tát.
“Cô câm miệng cho tôi! Con đàn bà ૮ɦếƭ tiệt, cô nghe đây, cho dù không có Ngưng Nhi, tôi cũng không để ý tới loại đàn bà ác độc như cô.” Hoàng Phủ Thần Phong giữ chặt cằm Giang Như Ngọc.
“A Tề, đem mấy người này ném ra khỏi Đài Loan, đem cô ta ném tới Nam Cực đi, làm cho cô ta cả đời cũng không thể bước chân về Đài Loan, đem những tên kia tới Châu Phi đi, vĩnh viễn đều ở lại đó.” Nói xong, xoay người rời đi, hắn vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại những người này.
Trong nội tâm Hoàng Phủ Thần Phong, phàm là người muốn thương tổn Chỉ Ngưng đều không có kết cục tốt.
Anh Hoa chi đô
Tuy trong nhà có một đám người bảo vệ Chỉ Ngưng, nhưng Hoàng Phủ Thần Phong vẫn không yên lòng, cho nên sau khi hắn dặn dò hết mọi chuyện với A Tề liền chạy về nhà cùng Chỉ Ngưng.
Một giờ sau, Hoàng Phủ Thần Phong về đến nhà, thời điểm đi vào phòng khách, hắn không nhìn thấy Chỉ Ngưng liền lập tức chạy lên trên lầu tìm cô, thế nhưng lúc ngang qua thư phòng thấy Chỉ Ngưng đang ngồi trước bàn đọc sách, Hoàng Phủ Thần Phong liền đẩy cửa tiến vào.
“Ngưng Nhi, sao em không nghỉ ngơi lại ở chỗ này đọc sách?” Hoàng Phủ Thần Phong ngồi xuống ghế salon.
“Phong, anh đã trở lại a! Mỗi ngày em đều nằm trên giường, nếu không hoạt động, em sẽ mau biến thành gỉ sét mất. Hơn nữa, anh chăm sóc em tốt như vậy, thân thể của em đã sớm tốt lắm.” Chỉ Ngưng đang nhìn sách tư liệu về trang sức, cô đang tìm nên dùng loại nguyên liệu nào để chế tác nhẫn cho Hoàng Phủ Thần Phong.
“Vậy cũng phải cẩn thận. Đúng rồi, cha nuôi rất thích em, còn bảo anh đưa em đến nói chuyện phiếm với ông.”
“Ách” nếu đã như vậy, hôm nào chúng ta đi, dù sao em rất thích nói chuyện phiếm với lão nhân gia.” Chỉ Ngưng có chút ngượng ngùng.
“Tốt! Anh sẽ sắp xếp. Ngưng Nhi, ngày mai anh muốn tới công ty, em muốn ở nhà hay cùng anh đến công ty?” Hoàng Phủ Thần Phong trong khoảng thời gian này đã để lỡ rất nhiều công việc, cho nên hắn muốn đến công ty để xử lý.
“Em muốn ở bên cạnh anh.”
“Ừ, ngày mai chúng ta sẽ tới công ty. Ngưng Nhi, hôm nay chúng ta cùng đi ăn cơm, em chuẩn bị một chút.” Hoàng Phủ Thần Phong đã lâu không mang Chỉ Ngưng ra ngoài nên hôm nay hắn muốn đưa cô ra ngoài ăn cơm.
“A, được.” Chỉ Ngưng gật đầu, sau đó liền trở về phòng ngủ.
20’ sau, Chỉ Ngưng mặc một bộ quần áo màu lam, từ cầu thang đi xuống, mỗi lần Chỉ Ngưng đổi trang phục mới, Hoàng Phủ Thần Phong đều say lòng vì cô.
“Đi thôi!” Hoàng Phủ Thần Phong ôn nhu nắm tay cô đi ra ngoài. Tối nay mang theo bốn nhân viên bảo vệ. Hoàng Phủ Thần Phong không tự mình lái xe, mà là ngồi trên xe Rolls-Royce có tài xế riêng, bốn nhân viên bảo vệ, một người ngồi cùng xe với Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng, ba người còn lại lái xe đi theo phía sau bọn họ.
“Ngưng Nhi, hôm nay anh đưa em đến một nhà hàng khác, em nhất định sẽ thích.” Hoàng Phủ Thần Phong ngồi ở đằng sau rất có lòng tin nói với Chỉ Ngưng.
“Thật vậy sao? Em cũng muốn nhìn xem.”
“Ha ha, Ngưng Nhi, em thật đáng yêu.” Hoàng Phủ Thần Phong sủng nịch hôn một cái lên gò má Chỉ Ngưng.
Phía trước, một bảo vệ, một lái xe, nghe thấy Hoàng Phủ Thần Phong dùng ngữ khí như vậy nói chuyện liền nổi hết da gà, không nghĩ tới Phong thiếu lãnh khốc trong nội tâm bọn họ cũng sẽ nhu tình như nước như vậy.
Nửa giờ sau đến nơi, Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng mở cửa xe.
“Phong, nhà hàng gọi ‘Anh Hoa chi đô’, là nhà hàng Nhật Bản sao?” Chỉ Ngưng ngẩng đầu nhìn tấm biển, sau đó hỏi Hoàng Phủ Thần Phong.
“Đúng, nhà hàng này rất nổi danh, là bạn của anh đầu tư. Chúng ta vào đi thôi!” Hoàng Phủ Thần Phong ôm eo cô tiến vào, bốn bảo vệ cũng đi theo đằng sau.
Ông chủ của nhà hàng nay là hai anh em Thịnh Phong Cẩn, bởi vì mẹ của bọn họ là người Nhật Bản, bọn họ lại rất thích Nhật Bản, cho nên liền đầu tư vào một nhà hàng Nhật Bản.
Trong nhà hàng, nhân viên phục vụ đều mặc ki-mô-nô Nhật Bản, trang hoàng bên trong cũng theo phong cách Nhật, đầu bếp cũng mời từ Nhật Bản tới, có thể nói là một nhà hàng Nhật Bản điển hình.
Lễ tân nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong đến liền lập tức đi lên nghênh đón.
“Phong thiếu, ngài đặt hai phòng chúng tôi đã chuẩn bị xong, lập tức đưa ngài qua.” Nói xong, một lễ tân dẫn đường cho bọn họ.
“Tiểu Bân, các người đến phòng bên cạnh ăn cơm đi!” Hoàng Phủ Thần Phong quay đầu nói với bảo vệ, nói xong cùng Chỉ Ngưng bước vào một phòng.
“Cám ơn Phong thiếu.” Bốn bảo vệ cùng nói lời cảm ơn với Hoàng Phủ Thần Phong, sau đó vào gian phòng bên cạnh.
Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng ngồi trên mặt đất, Hoàng Phủ Thần Phong gọi xong món ăn liền hỏi nhân viên phục vụ, “Cẩn có ở đây không?”
“Phong thiếu, hôm nay ông chủ không tới, hôm qua ngài ấy đã đi Nhật Bản khảo sát thực tế rồi, ông chủ nói nhà hàng chúng tôi sẽ có thêm vài món ăn.” Nhân viên phục vụ cung kính đáp trả câu hỏi của Hoàng Phủ Thần Phong.
“Ừ, đã biết, các người đi ra ngoài trước!” Đối với người ngoài, Hoàng Phủ Thần Phong cho tới bây giờ nói chuyện đều là mặt không biểu tình.
“Nơi này thật đẹp! Không khác Nhật Bản là mấy.” Chỉ Ngưng vẫn nhìn phong cảnh phía ngoài, nhịn không được thán phục.
“Ngưng Nhi thích Nhật Bản sao?”
“Đúng vậy! Đặc biệt là hoa anh đào Nhật Bản, rất đẹp.” Chỉ Ngưng không chú ý đến trong mắt Hoàng Phủ Thần Phong đột nhiên lướt qua một đạo ánh sáng.
“Thật sự?” Tuy câu nói của Hoàng Phủ Thần Phong ngắn ngủi chỉ có hai chữ, nhưng là lại có thể nghe ra trong lòng hắn như có dự tính gì.
Đang nói chuyện vui vẻ thì nhân viên phục vụ gõ cửa.
“Phong thiếu, món ăn của ngài đã đến, xin ngài từ từ thưởng thức.”
“Uhm.” Hoàng Phủ Thần Phong nói với Chỉ Ngưng: “Ngưng Nhi, cá sống ở đây hương vị rất tuyệt, thử một chút!”
“Oa! Thật sự rất ngon!” Chỉ Ngưng ăn một miếng cá sống.
“Em thích là được rồi.”
Hoàng Phủ Thần Phong vẫn nhìn Chỉ Ngưng, trong lòng nghĩ: nếu như có thể cả đời ở bên Ngưng Nhi, thật là rất tốt!
Chờ Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng ăn cơm xong, bốn nhân viên bảo vệ đã đợi ở bên ngoài phòng. Hoàng Phủ Thần Phong thanh toán xong bước ra khỏi ‘Anh Hoa chi đô’.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc