Không khí trong phút chốc như đông cứng lại, Diệp Ngưng không tin nhìn Tạ Ly, cố gắng chắc chắn rằng anh đang nói đùa.
Có rất nhiều chàng trai đã nói họ muốn theo đuổi cô, nhưng chưa từng có người nào khiến cô sốc như anh.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, một người thì thâm trầm, nghiêm túc, còn người kia thì ngạc nhiên xen lẫn bối rối.
Lục Sâm ngạc nhiên, không ngờ Tạ Ly sẽ nói như vậy. Thông thường những lời thẳng thắn như thế sẽ vô tình đẩy người mình thích ra xa, khiến họ không hứng thú với bạn nữa.
“Học trưởng, trước mắt anh buông tôi ra trước đã có được không?”
Diệp Ngưng là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cô nhẹ nhàng nói.
Tạ Ly đồng ý, buông tay cô ra, trừng mắt nhìn Lục Sâm, ra hiệu cho cậu nhanh chóng rời đi.
Tên ăn cháo đá bát này.
Lục Sâm phỉ báng trong lòng, mở miệng nói: “Học muội, anh dám dùng nhân phẩm của anh bảo đảm, Tạ Ly là thật sự nghiêm túc, em nên nói chuyện với cậu ta.”
Sao phải lấy nhân phẩm ra bảo đảm? Cậu ta đã làm gì rồi?
Tạ Ly cho rằng cậu ở đây chỉ có thể làm chuyện xấu, nói không chừng còn là rất nhiều chuyện xấu.
Sau khi Lục Sâm rời đi, Tạ Ly chủ động hỏi Diệp Ngưng: “Tìm một chỗ nói chuyện đi?”
“Vâng.”
Diệp Ngưng do dự một chút, cảm thấy đầu óc cô lúc này rối bời, sau đó gật đầu đồng ý.
Hai người cùng nhau tiến về phía trước lúc hoàng hôn buông xuống, trên bầu trời xa xăm vẽ ra một mảng màu cam, có làn gió nhẹ thổi, khí hậu vào thu là dễ chịu nhất, rất thích hợp để đi dạo.
“Anh nói theo đuổi em khiến em cảm thấy bất ngờ sao?”
Tạ Ly đột nhiên phá vỡ sự im lặng.
Diệp Ngưng rũ mắt nhìn ngón chân của mình, ậm ừ.
Cô biết Tạ Ly là nhân vật nổi tiếng trong trường, anh được nhiều người theo đuổi, người như vậy vì sao lại thích cô cơ chứ?
“Tiền bối, anh có thể nói cho em biết anh thích em ở điểm nào được không?”
“Không thể nói được, nhưng lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã cảm thấy em khác với những người khác.”
Diệp Ngưng không hiểu, ngượng ngùng gãi tai: “Em vẫn cảm thấy không thật.”
“Không sao. Một thời gian dài em sẽ cảm thấy tất cả đều là thật.”
“Có lẽ vậy.”
Diệp Ngưng cười, không biết nên nói gì.
Trong lòng cô đều là vui mừng, lúc đầu cô nghĩ chuyện này thật khó tin, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy có chút ngọt ngào.
Hai người vô thức đi tới ngã tư, Diệp Ngưng nhớ tới mình nói với ba rằng cô sẽ về nhà trước sáu giờ, vì vậy nói: “Học trưởng, thật ngại quá, em phải về nhà đây.”
“…Được.”
Tạ Ly rõ ràng có chút không muốn từ bỏ, không ngờ lại phải tạm biệt sớm vậy.
“Vậy tạm biệt.”
Diệp Ngưng vẫy tay với anh, nhìn bóng lưng cô rời đi, Tạ Ly mới nhớ tới anh có chuyện quan trọng muốn nói.
Mỗi lần chạm mặt cô, bộ não của anh đều dừng hoạt động.
“Em có thời gian cho ngày Quốc khánh ngày mai không?”
Bước chân Diệp Ngưng hơi dừng lại, nhưng cô không quay người lại mà làm động tác OK.
Một nụ cười rạng rỡ ngay lập tức nở trên môi Tạ Ly.
“Vậy thì tám giờ sáng mai, anh đợi em ở cổng trường.”
Anh lại nói tiếp: “Em không cần vội, anh sẽ đợi em.”
“Em biết rồi.”
Diệp Ngưng quay đầu lại nói, sau đó bước nhanh về phía trước.
Chắc hẳn cô không biết rằng mặt mình hiện tại đỏ như trái táo.
………
Sau khi cô về đến nhà, một lúc sau buổi tối bắt đầu, Diệp Minh Lâm đầu tiên hỏi về cuộc sống ở trường của cô như thế nào, sau đó hỏi cô: “Ngày mai con có muốn đi chơi với ba không?”
Nghe câu hỏi này, Diệp Ngưng ngây người, lương tâm cắn rứt.
“Con… Ngày mai con có việc.”
Cô cúi đầu cắn một ngụm đồ ăn, không dám nhìn thẳng ba mình.
“Có phải con có hẹn với bạn không? Là bạn trai à?”
“Ba…”
Diệp Ngưng không giỏi nói dối, cô cũng không muốn nói dối, vì vậy cô chỉ có thể cau mày tỏ ý không muốn trả lời.
Diệp Minh Lâm biết rõ tính cách của con mình, cười đắc ý, không nói gì thêm.
Sau khi trở về phòng, Diệp Ngưng không thể giải thích được, cứ đi đi lại lại trong phòng.
Có phải cô đã đồng ý quá dễ dàng rồi không?
Sinh viên nên dè dặt mới đúng!
Cô không biết Tạ Ly sẽ nghĩ thế nào, có phải sẽ nghĩ cô là người tùy tiện không.
Nghĩ vậy, Diệp Ngưng rất khó chịu.
Nhưng cô đã đồng ý rồi, không thể hối hận nữa, cô hy vọng rằng ngày mai mình có thể hòa hợp với anh mà không phải là sự bối rối.
Diệp Ngưng thầm nghĩ, đi tới tủ quần áo để xem ngày mai cô sẽ mặc gì.
Cô thường mặc quần áo đơn giản, cô thích mặc áo phông và quần ống rộng, nhưng ngày mai…. không thể mặc giản dị như vậy được.
Nhưng nếu cô mặc váy, không phải sẽ thể hiện rằng cô để tâm nhiều vào cuộc hẹn sao?
Này thật rối quá đi.
………
Sáu giờ sáng hôm sau, Tạ Ly đã dậy, Lục Sâm còn đang ngủ say nghe thấy tiếng sột soạt liền cau mày cáu kỉnh.
Mới sáng sớm đã không cho người khác ngủ à?
“Tạ Ly, cậu muốn làm gì?”
Cậu cáu kỉnh lăn lộn trong chăn.
“Hẹn hò.”
?? Hai chữ này khiến Lục Sâm cảm thấy kích động, cậu ngồi dậy khỏi giường theo phản xạ.
“Không phải chứ? Cô ấy đồng ý cậu rồi à?”
“Không có đồng ý làm bạn gái của tớ, nhưng cô ấy đồng ý cùng tớ tìm hiểu nhau.”
“Xía.”
Lục Sâm bĩu môi, lại ngã xuống giường.
Cậu tưởng Diệp Ngưng đã đồng ý hẹn hò với Tạ Ly, cậu nói rồi mà, sao lại có chuyện dễ như vậy được.
“Hai người chưa phải là người yêu nên không thể gọi là hẹn hò.”
Lục Sâm sửa lời.
“Vậy gọi là gì?”
“Đi chơi cùng.”
“Cút.”
Anh không muốn tâm trạng của mình bị phá hỏng, anh nghĩ đó là buổi hẹn hò.
Lục Sâm không ngủ được, đành ngồi dậy chiêm ngưỡng sự chuẩn bị của Tạ Ly trước buổi “hẹn hò”.
Anh loay hoay làm tóc, chỉnh cổ áo, cả người căng thẳng.
“Không cần thiết, cũng đâu phải là cư dân mạng. Hôm qua cô ấy mới nhìn thấy cậu, còn có thể nhớ được cậu trông như thế nào sao?”
Lục Sâm nói, thầm nghĩ trong lòng, chẳng qua là do Tạ Ly muốn thế, nếu là cậu, sáng sớm thức dậy với gương mặt đẹp trai như vậy, còn cần ăn mặc sao?
Sau khi rời ký túc xá, Tạ Ly trước tiên đi đến cửa hàng tiện lợi, mua cho Diệp Ngưng đồ uống nóng và một chiếc bánh sandwich phòng trường hợp cô chưa ăn sáng.
Khi mua cho cô, anh thậm chí quên mất mình chưa ăn.
Sợ những thứ mình mua về sẽ bị lạnh, Tạ Ly còn nhờ người bán hàng gói lại.
“Anh đẹp trai, anh thật chu đáo, chắc là tặng cho bạn gái ăn đúng không?”
Tạ Ly nhếch môi cười, rõ ràng là ngầm thừa nhận.
Đến cổng trường, 7 giờ 50, anh đã nhìn thấy Diệp Ngưng sau khi đợi mấy phút.
Mái tóc dài xõa ngang vai, cô mặc chiếc váy dài màu hồng phấn, trông dịu dàng đáng yêu, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đã đủ để thu hút sự chú ý của người khác.
Đương nhiên rồi, nếu bạn thích ai đó, bất kể thế nào, bạn cũng sẽ chú tâm vào cô ấy.
Nhưng anh không ngờ cô đến sớm thế, không phải nói con gái thường đến muộn sao?
“Học trưởng, chào buổi sáng.”
Diệp Ngưng nhìn có chút ngượng ngùng.
“Em ăn sáng chưa?”
“Em không có thời gian để ăn.”
Diệp Ngưng mở mắt tỉnh dậy đã là bảy giờ, tắm rửa xong liền vội vàng ra cửa, bởi vì từ nhà đến trường phải mất hơn nửa tiếng.
“Uống nước nóng làm ấm trước đi.”
Anh đưa bình nước nóng qua, sau đó chợt nghĩ vào tháng mười ai cũng mặc áo ngắn tay, cần gì phải giữ ấm.
Đứng trước người mình thích, chỉ số IQ của bạn sẽ giảm mạnh.
Diệp Ngưng có chút kinh ngạc, không ngờ anh lại chu đáo thế.
Sau khi nhận lấy, cô tự nhiên hỏi: “Học trưởng, anh ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.”
Thế mà anh lại chỉ mua cho cô.
“Vậy chi bằng chúng ta tìm chỗ ăn sáng đi.”
“Được.”
Sau khi Tạ Ly đáp lại, anh cảm thấy đàn ông nhất định phải chủ động, nên nói tiếp: “Gần đây có một quán ăn ngon, để anh dẫn em đi ăn thử.”
Diệp Ngưng khi nghe tới đồ ăn, hai mắt sáng lên.
“Ồ, trùng hợp em cũng muốn nếm thử đồ ăn ở Ngu Đại như thế nào.”
Nghe lời này, Tạ Ly trong lòng hiểu rõ.
Anh nghĩ, anh biết mình nên dùng lý do gì để hẹn cô đi chơi trong thời gian tới rồi.
Đưa cô đi ăn tất cả các món ở Ngu Đại.
Khi cả hai đến quán ăn sáng, quán đông khách đến mức phải xếp hàng.
Không ngờ ông chủ cũng biết Tạ Ly, khi nhìn thấy anh dẫn theo một cô gái, ông nói đùa: “Bạn gái của cậu thật đẹp! Đẹp hơn cả cậu nữa.”
“Không phải, tôi là em gái của anh ấy.”
Diệp Ngưng nghịch ngợm nói.
“Thảo nào cả hai trông đẹp thế.”
“Chắc sẽ phải đợi mười phút. Nếu đói thì em ăn bánh sandwich trước đi.”
Diệp Ngưng biết anh có tâm tư gì, nên tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
“Học trưởng, anh thật chu đáo.”
Được khen rồi.
Thật hạnh phúc.
Tạ Ly cố sức kiềm chế khóe miệng đang muốn nhếch lên như điên.
Hai người xếp hàng chờ đợi một lúc cuối cùng cũng đến lượt họ, Diệp Ngưng đã gần no khi ăn sandwich và uống nước nóng, nhưng ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, cô cảm thấy mình có thể chiến đấu trở lại.
Hai người tìm một chỗ rồi ngồi xuống, Tạ Ly biết món nào ăn ngon nhất, hỏi thăm khẩu vị của Diệp Ngưng, anh gọi một khay tiểu long bao(*) và một bát hoành thánh.
(*) tiểu long bao: là một loại màn thầu hấp tại Giang Tô, Trung Quốc; đặc biệt gắn liền đến Vô Tích và Thượng Hải
Diệp Ngưng nhìn thấy bát hoành thánh trên bàn, cô cảm thấy đói bụng rồi, nhưng cô không thể ăn hết một bát lớn.
Tạ Ly nhìn là biết vì sao cô đang do dự, liền yêu cầu ông chủ mang một bát nhỏ.
“Em ăn được bao nhiêu thì cứ ăn, phần còn lại anh sẽ ăn.”
Diệp Ngưng có chút cảm động, là con trai mà lại cẩn thận như vậy, cô cảm thấy mình thật kém cỏi.
Cô lặng lẽ cầm thìa lên, múc một ít vào bát nhỏ, bởi vì cô không quá thân thiết với Tạ Ly, và Diệp Ngưng cũng không muốn bỏ.
Tạ Ly nhìn đôi môi cô mấp máy, cảm thấy rất đáng yêu, chả trách lại có câu “đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no”.
Nếu không phải tự mình trải nghiệm, anh hoàn toàn không tin được rằng tình yêu sét đánh sẽ xảy ra với mình.
Mẹ mắng anh là đồ máu lạnh, nhưng giờ anh cảm thấy máu mình sôi lên, nóng bừng.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Ngưng vội đi mua đồ, cô cảm thấy Tạ Ly mang đồ ăn sáng cho cô, cô nên mua gì đó mời lại anh, vì cô chưa bao giờ nghĩ sẽ mua bữa sáng cho anh, nên cô cảm thấy có lỗi về điều đó.
Tạ Ly hỏi Diệp Ngưng muốn đi chơi ở đâu, Diệp Ngưng lắc đầu nói không biết.
Cô không có bạn khác giới từ nhỏ, vì vậy cô chưa từng một mình đi chơi với con trai.
“Xem phim thì sao?”
Tạ Ly đề nghị, nhưng Diệp Ngưng cau mày.
Anh đột nhiên cảm thấy mình thật đường đột, bầu không khí trong rạp chiếu phim mơ hồ, lần đầu tiên lại đi chơi ở nơi như vậy, cô sẽ không nghĩ anh là một chàng trai không đứng đắn, muốn làm chuyện gì với cô chứ?
“Hay em chọn địa điểm đi.”
“Vậy em chọn thành phố trò chơi.”
Diệp Ngưng chọn một nơi mà mọi người đều sôi nổi hơn, có nhiều trò để chơi và họ sẽ không cảm thấy xấu hổ với nhau.
Do là ngày Quốc Khánh nên lượng người ở trung tâm mua sắm đặc biệt đông, chưa kể đến thành phố trò chơi.
Tạ Ly đổi tiền trò chơi, hỏi cô muốn chơi trò gì, Diệp Ngưng muốn chơi trò gắp thú nhất, nhưng cô không có ý định nói vì sợ anh sẽ cho là cô quá trẻ con.
Không ngờ anh đã chủ động đề nghị chơi trò gắp thú, Diệp Ngưng nghe vậy không có lí do gì để từ chối.
Khi hai người đến máy gắp thú, Diệp Ngưng hỏi Tạ Ly đã từng chơi chưa, anh lắc đầu.
“Vậy anh thử trước đi.”
Diệp Ngưng đề nghị sau khi bỏ tiền xu vào.
Tạ Ly nhìn chằm chằm vào con thú bên trong và từ từ xoay cần điều khiển.
Trông anh rất chuyên nghiệp, nhưng….
Con thú đã rơi xuống ngay khi được gắp lên.
Có lẽ là do máy có vấn đề?
Tạ Ly thử lại nhưng vẫn không được.
Diệp Ngưng sợ anh bị đả kích, vội vàng nói: “Học trưởng, thật ra em chơi trò này lâu rồi, mỗi lần chơi đều khó gắp được. Tất cả các máy này đều vậy vì lợi nhuận cả.”
“Em nhìn bên kia xem.”
Tạ Ly đưa mắt ra hiệu, Diệp Ngưng nhìn theo, thấy một đứa trẻ với đầy thú bông trên tay và một cậu bé cao lớn đứng kế bên.
Diệp Ngưng lập tức hiểu, đó là lòng tự trọng của một người đàn ông.
Học trưởng hẳn là bất mãn, cho rằng người khác gắp được, tại sao anh lại không được?
“Có thể người đó được giao việc để làm vậy chăng?” Diệp Ngưng nói nhỏ với Tạ Ly.
Tất nhiên đó chỉ là suy đoán thôi, cô chỉ muốn an ủi Tạ Ly.
“Anh muốn thử lại lần nữa.”
Tạ Ly cau mày nghiêm túc nhìn con thú bông bên trong.
Đột nhiên anh dường như nhận ra điều gì đó, đặt thêm hai đồng xu vào rồi bắt đầu thử.
Lần này, anh điều khiển cần của máy gắp và tóm lấy con thỏ xám khó bắt nhất trong góc, sau khi tóm được nó, anh nhanh chóng di chuyển nó về phía lỗ.
Về mặt kỹ thuật thì có vẻ không khó, nhưng thực tế sau khi nghiên cứu kĩ Tạ Ly mới xác định được góc nào dễ tóm được nhất.
Diệp Ngưng ngạc nhiên vỗ tay khi thấy con thỏ xám ngã xuống.
“Tiền bối, anh giỏi thật đấy.”
“Cũng tạm.”
Tạ Ly cảm thấy thích thú với lời khen ngợi của cô, cảm giác hài lòng chưa từng có dâng lên.
“Em muốn cái nào?”
“Có quá nhiều cái để lấy, chỉ cần một cái này là được rồi ạ.”
Diệp Ngưng muốn vẽ đầy đủ điểm dừng ở nơi hoàn hảo nhất, kẻo sau này không nắm bắt được sẽ xấu hổ.
“Vậy sau này anh sẽ dẫn em đi gắp nữa vậy.”
Tạ Ly tôn trọng ý kiến của cô.
Hai người rời khỏi máy gắp thú, sau đó đi đến trước máy bắn súng, Diệp Ngưng chơi hoàn toàn ngẫu nhiên và không có ý định thể hiện.
Cuối cùng Tạ Ly cũng đã đến lúc thể hiện bản thân, anh bắn từng người một, gần như bách phát bách trúng.
Diệp Ngưng thực sự ngưỡng mộ Tạ Ly.
“Học trưởng, trò nào anh cũng chơi giỏi vậy, chắc bóng rổ anh chơi còn giỏi hơn nữa, có đúng không?”
“Nếu có cơ hội, đến xem anh chơi thử xem.”
Anh mỉm cười xoa đầu cô, Diệp Ngưng đỏ đến tận tai.
“Đúng rồi.”
Tạ Ly chợt nhớ ra điều gì đó, “Em vẫn chưa cho anh số điện thoại của em.”
Anh nói xong, đưa điện thoại cho cô tự mình nhập số vào.
Diệp Ngưng lưu số của cô vào điện thoại anh, rồi bấm gọi cho bản thân để cô biết số của anh.
Mối quan hệ này ngày càng tiến triển tốt đẹp, giờ ăn trưa, Tạ Ly đưa Diệp Ngưng đi ăn món lẩu cô yêu thích, buổi chiều đi dạo.
Khi trời gần tối, Tạ Ly đưa Diệp Ngưng về nhà, bởi vì quản lý khu biệt thự rất nghiêm ngặt nên anh chỉ có thể để xe đậu ở cổng nhìn Diệp Ngưng đi vào.
“Tiền bối, anh mau trở về đi.”
Diệp Ngưng vẫy tay với anh, sau đó nói: “Em phải nhanh trở về rồi.”
“Được, gọi điện cho anh khi em về tới nhà.”
“Vâng, anh cũng vậy.”
Nói xong, Diệp Ngưng nhanh chóng xoay người đi về phía trước.
Bởi vì cô sợ ba mình hoặc người quen nào đó thấy cô được một chàng trai đưa về.
Tạ Ly nhìn bóng lưng của Diệp Ngưng rời đi, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy tình yêu không thể tách rời.
Có một số người gặp nhau là do duyên phận, nếu không sao có thể quen nhau được cơ chứ.
………
Buổi tối, Diệp Ngưng đang nằm trên giường, đột nhiên nhận được lời mời thêm bạn trên WeChat, nhìn avatar thuần một màu, cô lập tức đoán được là Tạ Ly.
Sau khi thêm anh, cô đã gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc hình chú gấu đang nhảy múa rồi lại cảm thấy ảo não khi nó được gửi.
Cô đang làm gì thế này.
Cô cảm thấy mình mất trí rồi.
Nhưng điều Diệp Ngưng không thể tưởng tượng được Tạ Ly lại gửi cho cô biểu cảm giống hệt một con gấu nhỏ, một con gấu đang sờ đầu con kia.
Sau khi nhìn thấy, mặt Diệp Ngưng lập tức đỏ bừng, cô nghĩ ngay đến hành động của anh trước máy bắn súng.
Cô thực sự không ngờ rằng anh sẽ làm ra một biểu hiện trẻ con như vậy, chỉ để thể hiện rằng cô không ngốc ngếch?
[Hôm nay em rất vui, cảm ơn tiền bối.]
[Anh cũng vậy.]
Đầu bên kia Tạ Ly nhìn chằm chằm vào màn hình, muốn chủ động tán gẫu, nhưng anh không tìm được đề tài để nói.
Anh sợ nếu mình nói nhiều thì sẽ thành dài dòng, nếu nói ít thì lại lạnh lùng.
Không ngờ yêu đương lại khó đến thế.
………
Ngày thứ hai của Quốc Khánh, Diệp Ngưng theo ba về quê thăm bà nội, sức khỏe của bà ngày càng ốm yếu, trước đây ba cô muốn đưa bà về sống cùng, nhưng bà không chịu.
Lần này quay về, Diệp Minh Lâm quyết tâm đưa bà về sống cùng mình, nếu không để bà sống một mình ở nơi này, ông không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Rốt cuộc cũng thuyết phục được bà, việc đầu tiên Diệp Minh Lâm làm là đưa bà đến bệnh viện tốt nhất để kiểm tra sức khỏe, kết quả xét nghiệm đã đến.
Có một bóng đen lớn trong țử çɥñğ của bà, bác sĩ phán đoán đó là một khối u, nhưng không có cách nào để đánh giá là lành tính hay ác tính.
Nếu đó là khối u ác tính, theo ước tính ở độ tuổi của bà, không có cách nào để tiến hành phẫu thuật, chỉ có thể dùng các biện pháp để duy trì mạng sống.
Diệp Minh Lâm đã bị sốc trước tin tức này một lúc lâu, ông suy nghĩ và quyết định giấu nó với mẹ mình, chỉ nói với Diệp Ngưng nghe.
Dù sao người lớn tuổi không thể chịu nổi tin tức này.
Diệp Ngưng sững sờ khi nghe tin, dù cô biết bà mình đã lớn tuổi rồi, ngày đó sớm muộn gì cũng tới, nhưng cô không ngờ lại đến sớm vậy.
Bà nội đã dõi theo cô từ nhỏ đến lớn, tin tức này thực sự khiến cô không chịu nổi.
Sau đó, mọi người lừa bà cụ đi làm xét nghiệm sinh thiết.
Hai ngày sau có kết quả, đó là u ác tính và đã ở giai đoạn cuối, bà chỉ có thể sống tối đa là nửa năm.
Diệp Ngưng đã khóc rất nhiều sau khi về đến nhà, cô không biết phải làm sao. Đúng lúc cô cảm thấy bất lực nhất thì đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới, tên hiện lên trên màn hình – – –
Tạ Ly.
Cô thực sự muốn có ai đó để nói chuyện, sau khi kết nối xong, Diệp Ngưng khàn giọng nói: “Học trưởng, có chuyện kinh khủng xảy ra với em rồi.”
Trái tim Tạ Ly đột nhiên thắt lại, yên lặng lắng nghe cô chậm rãi nói.
“Bà em có một khối u ác tính, bác sĩ nói rằng bà chỉ có thể sống được nửa năm, em cảm thấy bất lực, sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ?”
Sau khi nghe cô nói xong, tâm trạng Tạ Ly rất nặng nề.
“Em nên đồng hành cùng bà, cùng bà đi qua chặng đường cuối cùng của cuộc đời, và cố gắng để bà ra đi một cách vui vẻ và không hối tiếc.”
Tạ Ly không nói những câu an ủi sáo rỗng, chỉ nói cho cô biết phải làm gì.
“Em biết, nhưng khi nghĩ đến người mà mình đang đối mặt sẽ sớm qua đời, em chỉ muốn khóc, em không thể làm gì được.”
“Em có thể khóc, nhưng đừng khóc trước mặt bà, vì bà so với em còn khó chịu hơn.”
Tạ Ly giống như một người anh lớn chỉ dẫn phương hướng cho Diệp Ngưng.
Khi anh nói, giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhẹ nhàng, khiến Diệp Ngưng cảm thấy thoải mái.
Bất kể anh nói gì, cô đều nghe.
Ấn tượng của Diệp Ngưng về Tạ Ly đã thay đổi trong một đêm, hóa ra sức hấp dẫn của anh không chỉ ở bề ngoài, mà trí tuệ và nội tâm của anh càng hấp dẫn hơn.