Đây là phần truyện của Chu Mạt và Lục Sâm nên mình sẽ thay Chu Mạt là “cô” và Lục Sâm là “anh” nhé!
Hôm nay là Đông Chí, tuyết rơi phủ khắp Ngu Thành, buổi sáng Chu Mạt bước ra khỏi ký túc xá, nhìn cảnh vật được bao trùm bởi tuyết trắng, cô thấy cực kỳ vui vẻ.
Chu Mạt đi tới cửa hàng tiện lợi gần trường mua một chiếc sandwich rồi tới trạm xe bus, từ ngày được chuyển lên làm nhân viên chính thức, cô ngày càng bận rộn, mỗi ngày sáng đi tối về, vài hôm cuối tuần còn phải tăng ca nên chẳng có nhiều thời gian rảnh rỗi nữa.
Chu Mạt đang đi thì thấy bóng người cao ráo bước tới gần mình.
“Em thiếu tiền anh hả? Rốt cuộc em muốn trốn anh tới bao giờ đây?”
Lục Sâm bất đắc dĩ mở miệng, thấy cô ăn mặc mỏng manh, cau mày, “Em không lạnh à?”
Chu Mạt liếc nhìn Lục Sâm một cái, lười không muốn nói chuyện với anh.
Cô nhanh chân tới trạm xe bus, vừa hay có xe đi tới, nhưng không ngờ Lục Sâm cũng đi theo.
Chu Mạt lấy điện thoại quét mã trả tiền, không thèm quan tâm đến Lục Sâm, nhưng anh lại mặt dày nói với bác tài xế, “Đây là bạn gái cháu ạ.”
Nói xong nghênh ngang đi tiếp.
Chu Mạt kiềm chế xúc động, đành phải trả tiền hộ anh.
Cô thờ ơ không nhìn anh đang ngồi đằng trước mà xuống đuôi xe ngồi.
Lục Sâm nhìn Chu Mạt rồi đi theo ngồi xuống cạnh cô.
Cô quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không để tâm đến anh.
Thấy cô lơ mình, Lục Sâm bật cười.
“Em càng như thế càng chứng tỏ em quan tâm anh.”
“Nói vớ vẩn.”
Chu Mạt lườm, “Biến, biến, biến.”
“Nếu em không quan tâm anh, sao lúc nhìn thấy anh đi với người khác lại tức giận tới bây giờ?”
“Đấy là vì mỗi khi tôi nhìn anh lại thấy ghê tởm.”
“Anh ghê tởm hay không thì liên quan gì tới em? Em mới không phải dạy dỗ anh.”
“…”
Xét về chuyện đấu võ mồm, Chu Mạt phải thừa nhận mình không thắng nổi Lục Sâm.
Không nói nữa, vẫn là im lặng tốt hơn.
Người trên xe càng ngày càng nhiều, Chu Mạt thấy sắp tới nơi, đứng dậy cho người khác ngồi vào.
Cô đi tới cửa sau, tay để ở chỗ vịn, Lục Sâm yên lặng đứng đằng sau bảo vệ Chu Mạt, không để người khác có cơ hội chiếm tiện nghi.
Cảm giác được anh ở sau lưng mình, cô hoảng loạn né tránh, gương mặt đỏ bừng.
Xe bus không sạch sẽ lắm, nhưng vì Lục Sâm dựa vào người Chu Mạt làm cô cảm thấy có mùi hương mát lạnh xung quanh mình.
Con người này đúng là bày đặt, lại còn xịt nước hoa.
Chu Mạt thầm mắng trong lòng, khuỷu tay chọc vào người Lục Sâm, bảo anh tránh xa mình một chút.
Lục Sâm cười vô sỉ, khẽ nói vào tai cô:
“Em xấu hổ à?”
“…” Quả nhiên không thể nói chuyện bình thường cùng anh được.
Cuối cùng xe cũng tới nơi, Chu Mạt nhanh chân đi xuống.
Lục Sâm không nhanh không chậm đi cùng cô, bỗng nhiên anh nói: “Hôm nay là Đông chí, tối anh dẫn em đi ăn sủi cảo nhé?”
“Không có hứng thú.”
“Ôi, em không cho anh trai mặt mũi gì hết.”
Chu Mạt cười lạnh.
Muốn có em gái để giữ gìn thể diện, vậy anh còn tìm tới cô làm gì?
Cô hiểu suy nghĩ của Lục Sâm, cô càng không để ý thì anh lại càng ham muốn chinh phục. Anh tự luyến không ai sánh nổi, không chịu được cảnh mình bị ghẻ lạnh.
Đúng là tra nam, đến khi theo đuổi được con gái nhà người ta rồi lại không biết quý trọng.
“Được rồi, cứ như thế đi, buổi tối anh tới đón em.”
“Ơ…”
Chu Mạt còn chưa nói xong đã thấy Lục Sâm xoay người đi rồi.
Đúng là không có từ nào diễn tả nổi.
Cô nhìn bóng dáng anh, bất lực cau mày.
Chu Mạt vào công ty, lúc đứng ở cửa thì thấy đồng nghiệp mới.
Hai ngày trước cậu ta mới tới đây thực tập rồi được phân tới bộ phận của Lê Mẫn. Hai người là đồng hương, đều học khoa tâm lý, năm nay lên năm 4, tên là Hạ Duệ, da rất trắng, dịu dàng nho nhã, năng lực xuất sắc, nghe nói là học bá.
Có lẽ vì là đồng hương nên Chu Mạt và Hạ Duệ rất thân, Chu Mạt coi Hạ Duệ như em trai, cực kì chiếu cố cậu ta.
Thấy Chu Mạt, Hạ Duệ cười chào hỏi:
“Chị Mạt, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Chu Mạt khách sáo mỉm cười, lại nghe Hạ Duệ nói: “Người vừa nãy là bạn trai chị à?”
“Không phải, người hỏi đường thôi.”
Chu Mạt nói bâng quơ, cô không muốn thừa nhận mình quen biết Lục Sâm.
Hạ Duệ cong môi, cầm hộp sữa đưa cho Chu Mạt.
“Em mới mua đó.”
“Cậu giữ lấy mà uống đi.”
“Em cũng có mà.”
Hạ Duệ đã nói thế, Chu Mạt cũng không từ chối nữa, cô nhận lấy hộ sữa, “Cảm ơn em nhé.”
______
Lúc tan làm, Chu Mạt không ngờ Lục Sâm sẽ chờ mình ở cửa. Anh giống như nam chính thâm tình trong phim Hàn Quốc, mặc áo khoác màu nâu, gương mặt đẹp trai ngời ngời, khí chất mê người, khiến người khác không nhịn được ngắm nhìn vài lần.
Diệp Ngưng đi với Chu Mạt, nhìn theo ánh mắt cô, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Cô bất đắc dĩ nhìn Diệp Ngưng, “Cậu cứ về trước đi.”
“Có phải anh ta cố tình dây dưa không rõ ràng với cậu không? Hay là bọn mình đi ăn đi.”
“Thôi, tớ không muốn làm bóng đèn đâu.”
Chu Mạt cười, giục Diệp Ngưng, “Được rồi, đàn anh Tạ Ly còn đang chờ cậu đấy.”
“Vậy cậu cẩn thận một chút.”
Diệp Ngưng không yên tâm, vì cô biết tính tình của Lục Sâm nên rất sợ Chu Mạt bị tổn thương.
“Anh ấy ăn tớ được chắc?” Cô cười hỏi lại.
Diệp Ngưng do dự rời đi, Chu Mạt đang định đi về thì nghe thấy giọng nói đằng sau:
“Chị Mạt, tối nay chị có hẹn không? Hay là em mời chị ăn cơm nhé?”
Chu Mạt quay đầu, thấy ánh mắt chân thành của Hạ Duệ đang nhìn cô.
Vừa hay cô còn đang không biết nên lấy cớ gì để từ chối Lục Sâm, Chu Mạt vui vẻ gật đầu.
“Muốn mời đi ăn cũng phải để chị mời mới đúng.”
“Tuy rằng em nhỏ tuổi hơn chị nhưng mà em là con trai đấy.”
Lục Sâm đứng yên nhìn Chu Mạt cười nói với người khác, thấy hơi khó chịu.
Anh bước nhanh đến chỗ bọn họ, kết quả đi gần tới nơi thì thấy chàng trai tiểu bạch kiểm (*) kia hỏi: “Chị Mạt, không phải đó là người ban sáng hỏi đường chị sao?”
(*) Tiểu bạch kiểm: Chỉ những người đẹp trai, trắng trẻo. Ngoài ra nó còn để chỉ trai bao hoặc trai hám tiền.
Hỏi đường?
Mấy chữ này làm Lục Sâm tức giận.
“Chắc là lại không tìm được đường.”
Chu Mạt nhàn nhạt nói, rồi hỏi Hạ Duệ: “Cậu muốn ăn gì?”
“Đi với với chị thì món nào cũng ngon ạ.”
Quả nhiên là người trẻ tuổi, ăn nói ngon ngọt.
Chu Mạt cười nói, “Hôm nay là Đông chí, chúng ta ăn sủi cảo nhé?”
Lục Sâm:???
Không phải cô nói không muốn ăn sủi cảo sao? Vậy mà lại nói như thế?
À, hiểu rồi.
Là không muốn ăn sủi cảo với anh.
Thấy hai người kia muốn đi, Lục Sâm bước tới kéo tay Chu Mạt.
“Em trai nhỏ này, anh đã có hẹn với chị gái này trước rồi.”
Lục Sâm cảnh cáo Hạ Duệ, bảo cậu ta tránh xa Chu Mạt ra một chút.
Ai ngờ tiểu tử này căn bản không sợ.
“Chắc là chị Mạt từ chối anh rồi đúng không? Hiện tại chị ấy muốn đi ăn với tôi.”
Buổi sáng trông thấy Lục Sâm đi cùng Chu Mạt, lại nghe cô đáp đó chỉ là người hỏi đường nên Hạ Duệ không nói nữa. Vậy nên, lúc anh nhìn thấy Lục Sâm đứng chờ mới cố ý nói vậy.
Xung quanh toàn mùi thuốc súng, hai người nhìn nhau, ai cũng không muốn nhận thua.
“Được rồi.”
Chu Mạt thấy Lục Sâm rất ấu trĩ, lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc này, nói tiếp: “Bây giờ tôi muốn đi ăn với Hạ Duệ, anh tìm chỗ nào mát mẻ khác đi.”
“Hôm nay -3 độ, chỗ nào cũng mát cả.”
Lục Sâm tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.
Hạ Duệ thấy anh không chịu đi, đành kéo tay Chu Mạt.
Thấy cô không tránh, Lục Sâm cảm thấy tim mình như bị đâm một nhát.
Tên tiểu tử kia muốn tán Chu Mạt, chẳng lẽ cô không nhìn ra sao?
………
Sau hôm ấy, Lục Sâm không đến tìm Chu Mạt nữa, cô nghĩ anh đã bị đả kích nên từ bỏ rồi, ai ngờ chiều hôm nay lại thấy Lục Sâm tới công ty cô.
Chu Mạt không đoán được anh có ý gì, lạnh lùng hỏi: “Sao anh không đi sủng hạnh mấy cô em gái xinh đẹp quyến rũ kia đi, cứ quấy rầy tôi mãi làm gì?”
Nghe cô nói thế, Lục Sâm nghĩ thầm: Mình đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi mà cô vẫn không hiểu sao?
Đương nhiên ngoài miệng anh không nói gì, chỉ bảo: “Hôm nay là Giáng sinh, anh đưa em đi chơi.”
Ôi, người này có bệnh hả?
Cô không phải là trẻ con, còn lấy cái cớ này nữa chứ.
Chu Mạt lườm Lục Sâm một cái, anh lại chạy theo sau, cố chấp nói: “Anh đã đặt chỗ rồi.”
“Tôi có bảo anh phải đặt đâu.”
“Đúng, là anh tự nguyện, anh chỉ muốn đón Giáng sinh với em thôi.”
Lục Sâm nói câu này giống như ném đá vào đầu Chu Mạt.
Cô không cảm động, mà ngược lại còn thấy khổ sở hơn.
Bởi vì cô chẳng xác định được có phải với ai Lục Sâm cũng nói vậy hay không. Nếu như cô giống bọn họ, chỉ vì lời ngon tiếng ngọt mà đồng ý, sợ rằng sớm muộn cũng có một ngày anh quăng cô đi.
Chu Mạt nhìn Lục Sâm, bình tĩnh nói: “Tôi không có sức chơi trò tình yêu mập mờ này cùng anh đâu, mai sau đừng làm phiền tôi nữa, anh đổi người khác đi.”
“Sao em lại cho rằng tôi không nghiêm túc?”
Chu Mạt nghe thấy thế, trong chớp mắt cứng họng, không biết nên trả lời thế nào.
Nếu anh thật sự nghiêm túc thì tốt, nhưng đáng tiếc, lời anh nói lại không có một chút chân thành nào.
“Cả ngày đi làm mệt rồi, tôi phải về.”
Lục Sâm nhìn theo bóng dáng cô, bực bội nhíu mày. Sống bao nhiêu năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy luống cuống hoảng hốt.
Anh ngẩn người rồi chạy theo cô, “Nếu em không muốn đi đến chỗ xa hoa, vậy mình tới quán nào nhỏ thôi nhé, em chọn địa điểm được không?”
“…” Cô phát hiện ra Lục Sâm căn bản không biết vấn đề nằm ở đâu.
Thấy anh vẫn còn đi theo mình, Chu Mạt tức giận nói: “Tôi đã nói rồi, tôi rất mệt.”
“Vậy anh đưa em về, không phải đi xe bus nữa.”
“Anh rảnh quá nhỉ?”
“Mỗi ngày anh đều bận tối mắt tối mũi, rảnh chỗ nào?”
Lục Sâm không nghĩ cô lại coi mình là người ăn chơi lêu lổng trác táng.
Từ trước đến nay anh không quan tâm người khác nghĩ về bản thân thế nào, nhưng nghe cô nói thế, anh lại rất muốn giải thích.
“Nếu không rảnh thì sao anh cứ thích làm trò ái muội vậy?”
Chu Mạt nhỏ giọng nói, không nghĩ anh lại nghe thấy.
“Ôi, chuyện đã lâu thế rồi mà hóa ra em vẫn ghen.”
Lục Sâm bừng tỉnh.
Nghe anh nói thế, Chu Mạt thấy hơi xấu hổ, nhỏ giọng phản bác nhưng lại không có chút tự tin nào.
“Anh biết em thấy anh là đồ đểu cáng, nhưng anh còn hơn mấy tên đàn ông ngấm ngầm phản bội người khác. Cảm thấy không thích hợp chẳng lẽ vẫn sẽ không chia tay sao? Không yêu người khác chẳng phải đang tự làm bản thân ủy khuất sao? Anh không muốn trêu ghẹo người khác, huống hồ trước đây anh yêu đương đều có nguyên tắc, lúc yêu ai tuyệt đối sẽ không mập mờ với người khác.”
Nghe xong một tràng dài, Chu Mạt thấy mình quả thật đã được mở rộng tầm mắt.
Cuối cùng cô như hiểu ra điều gì, nói “Anh rõ ràng là tra nam.”
Cô cảm thấy anh nói cũng đúng, anh như vậy còn hơn loại đàn ông như Cố Dịch Thần.
“Chu Mạt, em cho anh một cơ hội được không?”
Giọng nói của Lục Sâm vô cùng nghiêm túc, “Em nghĩ xem, có lẽ em sẽ cảm nhận được những điều vui vẻ khác.”
Suýt chút nữa Chu Mạt đã bị Lục Sâm thuyết phúc, nhưng vào thời khắc mấu chốt, lý trí cô đã trở lại.
“Dù anh có ngay thẳng, chân thành bao nhiêu cũng không giấu được bản chất đào hoa.”
“Đấy là vì trước đây anh không gặp được người mình thực sự thích, em không giống bọn họ, ban đầu gặp em anh đã cảm thấy rất khác.”
“Được rồi, anh đừng nói nữa.”
Chu Mạt sợ rằng nếu anh nói tiếp sẽ làm mình mềm lòng dao động.
Lục Sâm nghiêng đầu cười, “Em nghĩ anh muốn nói mấy câu sến súa vậy sao? Nhưng nếu anh không nói thì em lại nghĩ linh ta linh tinh.”
Cô không trả lời anh, tiếp tục đi về phía trước.
Lục Sâm đuổi theo cô, bỗng nhiên Chu Mạt dừng bước, hỏi: “Nếu chúng ta yêu nhau, sang năm anh có thể kết hôn với em luôn sao?”
Anh sửng sốt, không nghĩ cô sẽ hỏi như vậy, do dự không trả lời.
Chu Mạt cười trào phúng, coi như là lấy cớ dọa Lục Sâm, “Ba mẹ tôi muốn sang năm về quê rồi kết hôn.”
Nói xong cô đi tiếp, để lại Lục Sâm đơ người đứng im tại chỗ.
Chu Mạt lên xe bus, dựa đầu vào cửa sổ, trong mắt đầy mệt mỏi.
Đôi trai gái yêu nhau ngồi trước đang nhiệt tình bàn bạc xem hôm nay chợ đêm có món gì.
Yêu đương thật tốt, cô cũng muốn thử xem.
Chu Mạt tính tuổi, sang năm sau cô đã 26 tuổi rồi, người ta đều nói con gái tuổi 25 là một đường ranh giới, có phải hết năm nay cô sẽ già đi không?
…………
Câu nói của Chu Mạt có tác dụng thật, một khoảng thời gian dài sau đó Lục Sâm không đi tìm cô nữa.
Ngày tháng bình đạm trôi qua, nháy mắt đã đến cuối năm.
Chu Mạt muốn về nhà ăn Tết, Hạ Duệ về cùng với cô, còn hỏi cô muốn đi máy bay hay đi tàu.
Chu Mạt nghĩ, đi tàu vẫn là tốt nhất, khoảng 4 tiếng di chuyển cũng không tính là dài, đi máy bay sẽ mất rất nhiều tiền.
Hạ Duệ nghe thế rồi định đặt vé luôn, Chu Mạt không phản đối, nói: “Vậy em cứ mua trước đi rồi chị chuyển tiền sau.”
“Không sao đâu ạ, cũng không đáng bao nhiêu tiền mà.”
Chu Mạt cười cười, im lặng không nói gì.
Cô cũng từng là thực tập sinh, tiền lương quả thực không nhiều.
24 tháng Chạp công ty mới nghỉ Tết, Chu Mạt hẹn Hạ Duệ gặp nhau ở bến tàu.
Lúc cô xách vali ra ngoài cổng trường lại thấy Lục Sâm.
Cô còn tưởng những lời hôm đó đã dọa Lục Sâm chạy mất dép, không ngờ anh còn xuất hiện.
Lục Sâm tươi cười định cầm vali, Chu Mạt tránh né, hỏi: “Anh đến làm gì?”
“Công ty em hôm nay được nghỉ đúng không? Em muốn về quê à?”
Chu Mạt nhíu mày, nghĩ thầm sao anh biết được.
“Anh lái xe đưa em về.”
“Không cần đâu, tôi mua vé tàu rồi.”
“Vậy anh mang em tới ga tàu nha.” Lục Sâm lấy lui làm tiến nói.
Chu Mạt bất lực, “Anh đừng năm lần bảy lượt xuất hiện làm nhiễu loạn cuộc sống của tôi được không?”
“Mấy ngày anh không tới tìm em làm em không vui à?”
“Không có.”
“Anh để bản thân bình tĩnh một chút, ngẫm lại nếu hai chúng ta năm sau kết hôn cũng không sao hết.”
Thấy anh nói thế, Chu Mạt bật cười.
Lục Sâm nói như vậy, chẳng lẽ cô bắt anh cưới mình sao?
Chu Mạt không dây dưa lâu nữa, đi tới ven đường bắt taxi.
Cô đặt vali vào cốp xe rồi ngồi lên.
Xe của Lục Sâm đỗ ở ven đường, anh không lên taxi mà lái xe theo sau cô.
Kết quả tới nhà ga, Chu Mạt vừa bước xuống thì có chàng trai đi đến, là người lần trước gặp ở cửa công ty.
Quan hệ của hai người họ là thế nào? Sao cậu ta lại đưa cô về?
Lục Sâm đỗ xe rồi đi vào trong sảnh, nhưng lại không thấy hai người kia.
Khó trách Chu Mạt lại ghẻ lạnh mình, hóa ra là gặp được người mới.
Chàng trai kia nhìn qua rất trẻ, trông không đáng tin lắm.
………
Hai người đi tới Lâm Thành, Chu Mạt và Hạ Duệ cùng đi ra ngoài.
Ba Chu gọi điện thoại bảo cô, ông và mẹ Chu sẽ đón cô ở cửa nhà ga.
Vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy bố mẹ, Chu Mạt vui vẻ vẫy tay.
Hạ Duệ đi bên cạnh cô, thấy ba mẹ Chu, vội vàng chào hỏi: “Cháu chào chú dì ạ.”
Ba mẹ Chu nhìn nhau, Chu Mạt giới thiệu: “Đây là đồng nghiệp ở công ty con, tên là Hạ Duệ, cùng là người Lâm Thành nên bọn con mới quen biết.”
“Hạ Duệ phải không?”
Mẹ Chu cười, nhiệt tình bảo: “Vừa đúng lúc giờ cơm trưa, chú dì đã nấu một bàn đầy đồ ăn rồi, cháu cùng ăn nhé.”
“Dạ thôi ạ, cháu ngại lắm.”
“Ai da, có gì mà ngại chứ?”
Chu Mạt đứng cạnh phụ họa, “Đi thôi, chỉ nhiều thêm một cái bát với một đôi đũa thôi mà.”
“Ôi, nha đầu này ăn nói kiểu gì thế?” mẹ Chu lườm cô.
“Dì ơi, không sao đâu ạ.”
Hạ Duệ ôn hòa cười, nói: “Bình thường cháu và chị ấy cũng hay trêu nhau như thế đó ạ.”
Nghe Hạ Duệ gọi chị, mẹ Chu biết chàng trai này nhỏ tuổi hơn Chu Mạt, bà cũng không thấy lạ, nhìn qua còn là đứa rất hiểu chuyện.
Hạ Duệ thấy từ chối mãi cũng không tốt lắm nên cùng đi ăn trưa với ba người họ.
Hạ Duệ là người lễ phép lại kéo léo, đúng kiểu người ba mẹ Chu thích, cho nên lúc về nhà, mẹ Chu không nhịn được hỏi Chu Mạt, “Người kia kém tuổi con, đang yêu đương với cậu ấy à?”
“Mẹ, sao mẹ nghĩ con có thể yêu đương với người kém tuổi chứ?”
“Nhỏ hơn thì làm sao?”
“Con không nghĩ tư tưởng của mẹ lại cởi mở đến thế.”
“Đương nhiên, tìm người kém tuổi mình còn hơn là hơn tuổi.”
“…”
Về đến nhà quả thực rất thoải mái, Chu Mạt mỗi ngày ngoài trừ ăn thì đều chơi game, rồi giúp mẹ Chu dọn dẹp qua, coi như là rèn luyện bản thân.
Hôm nay là lễ trừ tịch (*), Chu Mạt nhận được tin nhắn của Hạ Duệ, hỏi cô có muốn đi xem pháo hoa không.
(*) Lễ trừ tịch: là khoảng thời gian thiêng liêng nhất của năm khi các gia đình sum họp, chuẩn bị đón năm mới với những điều tốt lành sẽ đến và tiễn trừ năm cũ.
Chu Mạt nghĩ thầm ngoài trời lạnh muốn ૮ɦếƭ, còn không bằng ở nhà nằm, thế nên từ chối Hạ Duệ.
Hạ Duệ thấy thế, chỉ có thể nói: “Em có mua ít quà muốn tặng chú dì, không biết là chú dì có ở nhà không ạ?”
“Không cần đâu, chị sẽ chuyển tâm ý của em tới bố mẹ chị là được.”
“Không được, chú dì đối tốt với em như vậy mà.”
Hạ Duệ không đồng ý, nói: “Hôm đó ăn cơm xong chú còn đưa em về, dù sao em cũng phải cảm ơn bọn họ.”
“Thực sự không cần đâu.”
Thấy Chu Mạt từ chối, Hạ Duệ nói: “Vậy em nói với dì.”
Hôm đó mẹ cô chủ động add Wechat với cậu ta.
Chu Mạt không còn cách nào khác, đành phải nhắn địa chỉ nhà.
Ba mẹ Chu thấy Hạ Duệ muốn tới, cực kì vui mừng, thấy họ như vậy, cô lập tức hiểu ý của hai người.
Cô vào nhóm chat, bất lực nhắn:
【Diệp Ngưng, mẹ Chu muốn gán ghép tớ với Hạ Duệ, cậu có cách nào đối phó không?】
【Hạ Duệ khá ổn mà, đẹp trai lại có năng lực, cậu cũng nên xem xét một chút.】
【Nhưng tớ không thích người nhỏ tuổi hơn mình.】
Hứa Xán Xán nhắn lại:
【Không phải cậu không thích người nhỏ tuổi, mà là không thích cậu ấy. 】
Chu Mạt bị chọc thủng tâm tư, im lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau cô mới nói:【Cho dù tớ thích cậu ấy, nhưng chắc gì cậu ấy đã thích tớ, người ta kém tớ 3 tuổi đó.】
【 Tớ lại thấy Hạ Duệ có ý với cậu.】
【 Không phải đâu, làm gì có chàng trai nào thích người lớn tuổi hơn mình chứ. 】
【 Thời buổi này người ta thích tình chị em lắm nhé, đặc biệt là người vừa ngọt lại mặn như cậu. 】
【 Thôi nhá, nghe buồn nôn quá.】
【À đúng rồi, hôm đó Lục Sâm còn hỏi tớ nhà cậu ở đâu, không phải anh ta muốn tới tìm cậu đó chứ?】
【 Sao anh ta cứ như âm hồn bất tán thế nhỉ? Rốt cuộc là có ý gì? Thích Mạt Mạt nhà chúng ta vậy nên muốn yêu đương ư?】
【 Cậu thấy anh ta là người thật lòng yêu đương hả?】
Ba người còn đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Chu Mạt chạy tới mở, quả nhiên là Hạ Duệ.
“Sao cậu mang nhiều đồ thế?”
Cô hoảng sợ hỏi.
“Không nhiều lắm đâu, em chỉ tùy ý mua thôi.”
Mẹ Chu đi tới, nhiệt tình chào đón Hạ Duệ.
Hôm nay bà làm một bàn đồ ăn, cô nhìn thấy, nghĩ thầm mình về cũng không nhận được đãi ngộ này.
Hạ Duệ ăn xong rồi rời đi, Chu Mạt xuất phát từ phép lịch sự, tiễn tới cổng tiểu khu.
Cô bắt taxi, chờ cậu ta lên xe, cô còn nói: “Đi chậm thôi nhé.”
“Vâng.”
Hạ Duệ xua tay cười, “Chị về đi.”
“Ừ.”
Chu Mạt gật đầu nhìn xe rời đi, đang định về nhà thì nghe thấy giọng nói quen thuộc:
“Em với cậu ta đi đến bước này rồi?”
Lục Sâm đứng im một chỗ, tuy biểu cảm lạnh lùng nhưng trong mắt có ngọn lửa cháy rực.
Nhìn thấy anh, Chu Mạt kinh ngạc.
Lục Sâm tới tận nhà cô.
Anh đi đến, ngón tay lạnh lẽo chạm vào mặt cô, lên giọng chất vấn: “Em nói đi, em với cậu ta là quan hệ thế nào?”
Chu Mạt đẩy Lục Sâm ra, “Anh làm gì vậy?”
“Anh đang ghen được chưa?”
Lục Sâm kéo Chu Mạt lên xe.
Anh mở cửa sau nhét cô vào.
Trong không gian chật chội khiến người ta hít thở không thông, Lục Sâm ở sát gần cô như vậy, Chu Mạt có thể cảm thấy rõ ràng hơi thở lạnh lẽo của anh.
Chắc anh đứng chờ cô lâu rồi.
Lục Sâm chống tay cạnh người cô, ánh mắt chăm chú, chậm rãi nói: “Hai người tới bước nào rồi?”
“Không phải anh thấy rồi sao? Cậu ấy gặp bố mẹ tôi rồi.”
Dù sao Lục Sâm đã hiểu lầm rồi, Chu Mạt cũng không ngại tương kế tựu kế.
“Em đang nói khích anh đúng không?”
Ánh mắt Lục Sâm đầy nguy hiểm như uy Hi*p cô.
Chu Mạt không tự nhiên quay đầu nhìn ra chỗ khác, im lặng không nói.
Giây tiếp theo, anh bắt cô nhìn mình, nét mặt cười như không cười, hỏi: “Sao em không dám nhìn anh?”
Chu Mạt nhìn thẳng vào mắt Lục Sâm, khóe miệng cong lên.
“Cuối cùng là tên kia với em có quan hệ thế nào?” Lục Sâm hỏi lại lần nữa.
“Anh để ý chuyện này sao?”
“Nói nhảm, vừa nãy anh đã nói là mình đang ghen rồi mà.”
Chu Mạt không biết lời nói của anh có bao nhiều phần thật giả, vì anh đã yêu đương nhiều lần, lừa người cũng rất thành thạo.
Cô giơ tay đặt trên vai anh, “Không phải anh muốn cái này sao?”
Nói xong, cô nhắm mắt định hôn anh.
Lục Sâm kéo tay cô xuống, “Em nghĩ anh là hạng người gì?”
Nếu anh thực sự chỉ muốn thân thể Chu Mạt thì cũng chẳng cần năm lần bảy lượt tới tìm cô, nói dễ hiểu là, nếu anh muốn phát tiết chỉ cần tùy tiện tìm một người là được.
Ánh mắt hai người giằng co, không khí trong xe ngưng trệ.
Lục Sâm vuốt ve mặt cô, “Em nói em không có sức chơi trò tình yêu mập mờ, anh cũng không có sức đi dỗ con gái, vậy anh tới đây là vì ai, em còn không rõ sao?”
“Tôi hiểu.”
Chu Mạt cong môi, muốn xem Lục Sâm có thể kiên trì được bao lâu.
“Tôi đồng ý làm bạn gái anh.”
?
Cốt truyện này nằm ngoài sức dự định của Lục Sâm.
“Vậy anh sẽ nghe lời bạn gái ư?”
Cô nói tiếp, tay anh vẫn để trên mặt cô.
“Anh nghe, đương nhiên nghe chứ.”
“Tôi muốn anh lập tức quay về Ngu Thành.”
“Anh đi một quãng đường thật xa mới tới đây, vừa thấy em thì em lại bảo anh đi.”
Lục Sâm nhíu mày, có chút bất mãn.
“Huống hồ…” Anh nói: “Anh cũng không muốn em phải đồng ý ngay, anh biết vừa nãy em không thật lòng.”
“Đương nhiên không phải, tôi chỉ muốn đùa anh thôi.”
Nghe được lời này, Lục Sâm cảm giác được vài phần quen thuộc.
Anh đã từng nói thế.
Hóa ra câu nói này lại làm tổn thương người khác sao?
Lục Sâm buông tay, ngồi thẳng người, bực bội kéo cà vạt.
Chu Mạt liếc nhìn anh một cái, hỏi: “Hôm nay là lễ trừ tịch, anh không ở nhà ăn Tết sao?”
“Nhà của chúng ta?”
Lục Sâm cong môi cười trào phúng, “Trên danh nghĩa thôi.”
Chu Mạt trầm mặc, thấy đáy mắt anh xẹt qua tia buồn bã, xem ra anh có tâm sự.
“Nhưng tôi phải về nhà, đã ra ngoài một lúc rồi, bố mẹ tôi sẽ lo lắng.”
“Em dẫn anh tới nhà em ăn Tết được không?”
“…” Ôi cái người này.
Chu Mạt buồn cười nhìn anh: “Tôi phải giới thiệu anh thế nào?”
“Chuyện đơn giản, em cứ nói anh là con rể tương lai của bọn họ.”
“Bố mẹ tôi sẽ không thích anh đâu.”
Thấy Chu Mạt nói chắc nịch, Lục Sâm không phục.
“Sao em lại mang thành kiến cá nhân áp đặt lên người bố mẹ vợ anh thế?”
“…” Anh có biết xấu hổ không hả trời.
Lục Sâm nói đùa, anh không thể đường đột tới nhà cô được, như vậy thật không có chừng mực.
“Mấy ngày này anh sẽ ở Lâm Thành, nếu thấy nhớ thì tới tìm anh nhé.”
Lục Sâm thu lại giọng điệu ngả ngớn, nghiêm túc nói.
Chu Mạt “Ồ” một tiếng.
“Nếu em không dám tới tìm anh, cẩn thận anh tới đây tìm em đó.”
Nghe câu nói vừa ấu trĩ lại bá đạo của Lục Sâm, Chu Mạt lườm anh một cái, đẩy cửa xe bước xuống.
“Đừng block anh nữa mà, nếu không anh không liên lạc với em được.”
Lục Sâm nói một câu, nhưng Chu Mạt im lặng không đáp lời, tựa như không nghe thấy gì.
Gió lạnh lùa vào người, cô kéo áo khoác bước vào tiểu khu.
Lục Sâm nhìn bóng dáng cô, thấy hơi luyến tiếc.
Cảm giác này cũng khá thú vị.
………
Sáng mùng 1, Chu Mạt hơi vội, muốn cùng bố mẹ đi chúc Tết.
Cô tới tuổi này, Tết chỉ quanh quẩn bị hỏi vài câu: có đối tượng chưa? có muốn đi xem mắt không? Mọi người đều rất để ý chuyện chung thân đại sự của cô.
Buổi chiều rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cô cầm điện thoại chơi thì thấy tin nhắn từ một số lạ.
【Em muốn block anh tới khi nào?】
Chu Mạt bật cười.
Thấy cô tự dưng cười lớn, mẹ Chu tò mò hỏi, mắt Chu Mạt xoay tròng không nói.
Cô không dễ mềm lòng, nên Lục Sâm nhắn cũng không trả lời.
Cho tới khi anh nhắn tiếp.
【Lạnh quá đi, em nhẫn tâm để anh đứng ngoài chịu rét sao?】
Không phải Lục Sâm chờ cô ở dưới đó chứ? Anh không lái xe mà lại đứng ngoài sao?
Thích một người chính là không khống chế được bản thân mà quan tâm đối phương. Chu Mạt do dự mất mấy giây, quyết định đi ra ngoài.