Tối nay Diệp Ngưng và Tạ Ly nói rất nhiều chuyện, có những chuyện cô chưa từng kể với ai.
Tạ Ly nghe xong không khỏi đau lòng, chỉ muốn ôm Diệp vào lòng bảo vệ cô thật tốt.
Anh không hiểu, ở trong mắt anh cô ưu tú như vậy nhưng sao lại tự ti, rõ ràng anh cảm thấy cô hơn rất nhiều người.
Lúc hai người rời khỏi nhà hàng đã hơn 9 giờ, nhưng hôm nay là Thất tịch, trên đường có rất nhiều người qua lại ngược xuôi, hình như đều là người yêu.
Ngày Thất tịch, không khí chìm trong vui vẻ náo nhiệt, ven đường có rất nhiều người bán hoa, nhìn thấy Tạ Ly và Diệp Ngưng thì nhanh chân chạy tới.
Có một cô bé khoảng 6-7 tuổi, thấy nhiều người đi qua cũng không tức giận.
“Chú ơi, chú mua hoa tặng cho chị gái xinh đẹp đi.”
Gọi anh là chú nhưng lại gọi Diệp Ngưng là chị?
Tạ Ly nhíu mày, định không mua.
Ngày thường thì không nói, hôm nay anh còn cố ý ăn mặc kiểu này mà vẫn bị người khác gọi là chú.
Người khác đều nói trẻ con không biết nói dối, chẳng lẽ anh già thật sao?
Diệp Ngưng nhìn Tạ Ly, nhanh chóng nói, “Em phải gọi là anh trai.”
“Anh trai ơi”
Cô bé này gọi xong lại nói tiếp, “Anh mua hoa cho chị gái xinh đẹp này đi.”
Tạ Ly mím môi, chưa kịp mở miệng thì Diệp Ngưng nói: “Sao không phải là chị tặng hoa cho anh ấy?”
Nói xong, cô rút một bông hoa hồng nhạt rồi xoay người đưa cho Tạ Ly, “Tặng anh này.”
Lần đầu tiên trong đời được con gái tặng hoa, mà còn là Diệp Ngưng, không nói cũng biết Tạ Ly vui vẻ nhường nào.
Tạ Ly cười khẽ nhận lấy.
Nhìn trái rồi lại nhìn phải, càng nhìn càng đẹp.
Nhưng mà hôm nay là Thất tịch, anh còn chưa tặng hoa cho cô mà còn để cô tặng hoa cho mình, hình như không thích hợp lắm?
Diệp Ngưng trả tiền hoa cho cô bé kia thì thấy Tạ Ly đi đâu đó.
“Anh đi đâu?”
Cô kinh ngạc hỏi Tạ Ly, anh quay lưng vẫy tay bảo cô chờ một chút.
Một lát sau Tạ Ly quay lại, trên tay còn cầm một chậu hoa.
Diệp Ngưng ngơ ngẩn đứng nhìn anh bước về phía mình, chờ anh tới gần cô mới nhận ra, họa ra là một chậu hoa mới nảy mầm.
Lục Sâm từng nói, tặng đồ cho con gái chính là cách để người ấy nhớ tới mình, cho nên lúc anh nhìn thấy có người bán chậu hoa này thì lập tức mua.
Tặng hoa tươi rồi có ngày sẽ héo, nhưng tặng cả chậu hoa thì không, chờ nó từ từ lớn lên nở hoa, quá trình này sẽ rất lâu, cô phải tưới nước bón phân, cẩn thận chăm sóc, đến lúc đó sẽ nhớ đến anh.
“Em phải chăm sóc thật tốt đó.”
Anh trịnh trọng đưa chậu hoa đặt lên tay cô.
Diệp Ngưng nghĩ thầm không biết có nên nói cho anh chuyện lúc trước mỗi lần cô trồng hoa không quá 2-3 ngày thì ૮ɦếƭ không?
Diệp Ngưng còn hoài nghi không biết số kiếp của mình và hoa có khắc nhau không, vậy mà anh còn muốn cô chăm.
“Đây là hoa gì ạ?”
“Bà chủ nói đây là hoa đỗ quyên.”
Diệp Ngưng gật đầu, hứa hẹn với anh: “Học trưởng, anh yên tâm, em nhất định sẽ dốc hết sức lực chăm sóc nó thật tốt, chờ ngày hoa nở.”
“…………”
Sao câu này giống như lời nguyền vậy nè.
Thất tịch cứ thể đi qua, nhưng hồi ức vĩnh viễn ở lại.
Từ hôm Diệp Ngưng mang chậu hoa đỗ quyên về, cô đã tra cứu rất nhiều tư liệu xem nên chăm sóc như thế nào.
Trời xanh không phụ lòng người, mấy ngày sau cô thấy cây nở mầm hoa mới, đối với cô mà nói đây chính là bước tiến vĩ đại.
Diệp Ngưng vui mừng, nhanh tay chụp ảnh gửi cho Tạ Ly.
【 Học trưởng, anh xem này! 】
Mấy ngày nay cô đều chủ động kể cho anh nghe cây hoa này phát triển thế nào, Tạ Ly quả thực khâm phục Lục Sâm, chiêu thức này rất hữu hiệu.
Đưa bó hoa không bằng đưa chậu hoa, bây giờ hai người có rất nhiều đề tài nói chuyện.
Trước kia Diệp Ngưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mỗi ngày sẽ chủ động nói chuyện với Tạ Ly, bây giờ cô hay gửi anh cho anh xem, nói cho anh nghe cô chăm hoa thế nào.
Quan trọng nhất là bọn họ có chuyện để nói, chỉ riêng một cái chậu hoa đã nói được nửa ngày.
Tạ Ly đã từng nghiên cứu về chăm sóc cây cối, lúc nhắn tin với cô anh tường nói cho cô nghe vài vấn đề, lại càng làm Diệp Ngưng sùng bái anh hơn.
Nhìn thấy tin nhắn này, nghe giọng điệu Tạ Ly cũng biết cô đang rất vui vẻ.
【 Tốt quá, không lâu nữa nó sẽ nở hoa rồi.】
【 Mong vậy *icon cầu nguyện*】
【 Tối nay anh sẽ đi khảo sát một chút.】
Muốn đến nhà cô thì cứ nói thẳng, lấy cớ vòng vo làm gì chứ.
【 Được rồi, em sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon chờ anh đến. 】
Hai người hẹn nhau nhưng lại không thực hiện được, lúc Tạ Ly chuẩn bị tới nhà Diệp Ngưng thì nhận được điện thoại bên phía bệnh viện tâm thần, họ nói mẹ anh tự sát không thành.
Tạ Ly nhắn tin cho Diệp Ngưng, bảo anh không qua được, để tới hôm khác.
Diệp Ngưng nấu nướng xong xuôi, cuối cùng nhận được tin nhắn của anh, không khỏi mất mát.
Cô biết chắc chắn anh có chuyện quan trọng, nhắn lại “Vâng” một câu, cũng không hỏi gì hết.
Rồi cô mở group chat 3 người trong kí túc xá, hỏi Chu Mạt và Hứa Xán Xán có thời gian không, nếu có thì tới nhà cô ăn cơm.
Hai cô nàng này lúc rảnh rỗi sẽ kéo tới nhà Diệp Ngưng ăn trực, đều khen tay nghề của cô rất tốt.
Diệp Ngưng vừa hỏi, hai người kia đã nhanh tay trả lời
Chu Mạt: 【 Tới liền】
Hứa Xán Xán: 【 Cách 800 dặm cũng tới】
May mà không lãng phí thức ăn.
Diệp Ngưng hâm lại đồ ăn, chờ hai người kia đến vừa lúc xong xuôi.
Chu Mạt hỏi Diệp Ngưng sao tự dưng lại gọi tới ăn cơm, Diệp Ngưng kể hết cho hai cô nàng nghe.
Hứa Xán Xán nghe xong bất bình nói: “Anh ấy vô duyên vô cớ cho cậu leo cây, cậu không tức giận à?”
“Chắc chắn Tạ Ly có chuyện quan trọng nên mới thế.”
“Nhưng anh ấy chẳng giải thích gì cả, mà cậu cũng không hỏi.”
“Tớ không phải là bạn gái của Tạ Ly, hỏi cũng không tốt lắm đâu.”
“Không phải là chuyện có phải là bạn gái hay không, Tạ Ly không phải theo đuổi cậu sao? Nếu đã theo đuổi thì phải có thành ý, mà hẳn là bây giờ còn chưa yêu nhau đã cho cậu leo cây rồi, tới lúc bên nhau rồi thì sao? Cậu định lại đi lên vết xe đổ à?”
Diệp Ngưng nghe Hứa Xán Xán nói thế, cũng giáng một đòn cảnh cáo cho cô.
Lúc trước yêu đương với Cố Dịch Thần, cô cũng như thế này, cảm thấy hai người yêu nhau mỗi người đều có không gian riêng tư nên cũng không quá quan tâm truy xét, kết quả anh ta phụ lòng cô, làm ra chuyện có lỗi với cô.
Chu Mạt nghe thế cũng cảm thấy rất có lý, thở dài nói: “Diệp Ngưng, tớ nghĩ cậu nên thay đổi suy nghĩ đi, con gái không cần quá hiểu chuyện, nếu không đám đàn ông chỉ cảm thấy cậu quá dễ lừa.”
“Nhưng tớ cảm thấy Tạ Ly không phải là người như vậy………”
“Lúc trước cậu cũng tưởng Cố Dịch Thần như thế, kết quả thì sao?”
“Tạ Ly và Cố Dịch Thần khác nhau.”
Diệp Ngưng theo bản năng bảo vệ Tạ Ly, nghe Chu Mạt nói thế lại càng tức giận.
“Đừng quá tin tưởng đàn ông, lúc theo đuổi thì lời ngon tiếng ngọt, ân cần quan tâm chăm sóc, tới lúc bên nhau thì thế nào?”
Hứa Xán Xán kéo tay Chu Mạt, ý bảo cô nàng đừng nói nữa.
Hai cô nàng đều nói rõ ràng như thế, nhưng khi mình gặp phải chuyện đó cũng không chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa, kẻ trong cuộc thì mù quáng, người ngoài cuộc thì tỉnh táo.
Cơm nước xong xuôi, Hứa Xán Xán và Chu Mạt thu dọn bàn ăn nhà cửa một lúc mới đi.
Hai người họ về rồi, Diệp Ngưng ngồi trên sô pha, nhìn căn nhà trống vắng, cảm thấy rất cô đơn.
Cô cầm điện thoại, do dự mãi gõ tin nhắn cho Tạ Ly: Học trưởng, anh bận chuyện gì thế?
Cô nhìn chằm chằm dòng chữ hồi lâu, không có can đảm gửi đi, viết rồi lại xóa.
Yêu đương thật là mệt mỏi, không bằng một mình tự do thoải mái muốn làm gì thì mà
Diệp Ngưng ném điện thoại sang một bên rồi đi tắm, kết quả lúc tắm xong thì thấy hai thông báo cuộc gọi nhỡ của Tạ Ly.
Chắc vì cô không nghe máy nên anh nhắn tin hỏi.
【 Em đang bận à? 】
Nhìn đi, còn không biết xấu hổ mà hỏi cô, sao cô còn nhắn tin hỏi anh chứ.
【 Em mới tắm xong.】
Diệp Ngưng ngồi cắn móng tay ở sô pha
【 Ừ, anh mới xong việc, chuẩn bị về nhà.】
Tạ Ly cố ý nhắn câu này, ý muốn hỏi bây giờ anh đến gặp cô được không?
Nhưng anh lại không nghĩ tới Diệp Ngưng sẽ hỏi:
【 Anh bận chuyện gì thế?】
【 Mẹ anh đột nhiên xảy ra chuyện, anh phải tới bệnh viện xem sao.】
【 Dì không sao chứ ạ?】
【Không sao, lúc anh tới thì bà ngủ rồi. 】
【 Vậy là tốt rồi. 】
Diệp Ngưng nhắn cho anh câu này, lại hỏi tiếp:
【 Sao anh không nói cho em biết?】
【 Anh sợ em lo lắng.】
Tạ Ly rep lại rất thản nhiên, tựa như cảm thấy đây không phải là chuyện lớn lao gì.
Nháy mắt Diệp Ngưng cảm thấy mình bị người ta đánh một phát.
Trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, không muốn nói chuyện với anh nữa, nên nói mình muốn đi ngủ.
Tạ Ly thấy cô nói đã tắm rồi, nghĩ là Diệp Ngưng rất mệt, nhắn lại:
【 Em ngủ đi, ngủ ngon nhé. 】
Diệp Ngưng thấy thế lại càng buồn thêm, xỏ chân vào dép lê ra ban công hít thở không khí.
Tạ Ly chờ mãi không thấy tin nhắn của cô, anh để điện thoại sang ghế ngồi bên cạnh, khởi động xe rời đi.
………
Sáng hôm sau, Diệp Ngưng mở mắt ra theo bản năng cầm điện thoại, não còn chưa tỉnh ngủ nhưng tay đã mở khung chat với người nào đó rồi.
Đêm qua cô cố ý không nhắn lại, vậy mà anh cũng không hỏi xem cô đã ngủ hay chưa.
Diệp Ngưng nhìn chằm chằm màn hình, càng nhìn càng giận, rời giường đi rửa mặt.
Từ nhà tắm đi ra, cô còn đang phân vân xem nên ăn mì hay bánh thì chuông cửa vang lên.
Diệp Ngưng nhìn qua mắt mèo thấy Tạ Ly đứng bên ngoài, tay anh không biết đang xách đồ gì đó.
Cô vội vàng chạy đến nhà tắm, chải lại tóc tai, vẽ lông mày, tô một ít son, nhìn qua trông có sức sống hẳn.
Diệp Ngưng đi đến cửa nhà, hít một hơi sâu mới mở cửa.
Tạ Ly nhìn cô, giọng nói pha lẫn tiếng cười, “Anh tới nhận lỗi với em.”
Nghe anh nói thế, Diệp Ngưng muốn cười lại cố nhịn, giả vờ bình tĩnh nói, “Anh có làm sai gì đâu.”
“Tối hôm qua anh cho em leo cây, đây chính là tội tử hình.”
Tạ Ly nói, đem bữa sáng đưa cho cô, cùng cô vào nhà.
Nhìn bên trong có món mì vịt tiềm và bánh bao, Diệp Ngưng thấy tâm trạng mình tốt lên hẳn.
“Sao anh biết em thích ăn món này?”
“Anh không chỉ biết em thích ăn cái này thôi đâu.”
Tạ Ly thay giày rồi đi vào, anh vào nhà tắm rửa tay thì thấy bộ đồ nội y ren màu đen treo trên giá.
Thiết kế rất tinh tế, vừa kiều diễm lại gợi cảm.
Tạ Ly nhìn về phía gương, khóe môi cong lên.
Ờm, bên ngoài hàm súc, bên trong lại rất cởi mở.