Bùi Uyển Linh đã đi đón Hoắc Phong Lãng và Diệp Tâm, thế nhưng vẻ mặt của cô ta vẫn không vui: “Chỉ thiếu chút nữa là mình đã gặp được anh ấy rồi!”
“Chị, rốt cuộc chị đang đợi ai vậy? Tâm ngồi máy bay lâu, cần phải nghỉ ngơi, chúng ta trở về trước, còn người nào đó thì chị gọi điện thoại hẹn với anh ta lần nữa, không được sao?”
“Em thì biết cái gì? Đó chính là tổng giám đốc công ty Giải trí Đại Thiên, chị căn bản không thể điều tra ra số điện thoại của anh ta.” Bùi Uyển Linh lắc đầu nhìn Diệp Tâm, nếu không phải vì thấy cô ta đang mang thai, sao cô có thể tiếp nhận một người em dâu chỉ biết nhõng nhẽo như vậy chứ.
Những lời lúc nãy chỉ là nói với Diệp Uyển, ở sâu trong lòng Bùi Uyển Linh vẫn cảm thấy Diệp Tâm không bằng Diệp Uyển, nhưng chuyện đã đi đến bước này, coi như vì mặt mũi của nhà họ Bùi, cô không thể để cho Diệp Uyển tái xuất thành công.
Diệp Tâm đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Diệp Uyển, cơn tức ở trên đường vẫn chưa tiêu tan: “Chị Uyển Linh, em rất nhớ chị, tối nay em có thể đi tới chỗ của chị không?”
Trong lòng chị Hy cười lạnh, cô ta cho rằng bản thân thực sự là vợ của Hoắc Phong Lãng rồi sao? Thật đúng là đồ không biết xấu hổ!
Bùi Uyển Linh ra vẻ hiểu ý, nắm tay cô ta: “Đương nhiên là được, chị có rất nhiều chuyện muốn nói với em… Diệp Uyển, phòng khách sạn đã đặt cho các cô rồi, cô một phòng, hai người bọn họ một phòng, có vấn đề gì không?”
Giống như ngay từ đầu đã không có ý định để cho Diệp Tâm ở bên ngoài.
Nghe sự sắp xếp như vậy, Diệp Tâm rất vui mừng: “Chị Uyển Linh, chị đối xử với em thật tốt, em không quen ngủ trên giường khách sạn.”
Bùi Uyển Linh mỉm cười, nắm tay Diệp Tâm, dù sao thì bây giờ bọn họ cũng chung một kẻ địch, đó chính là Diệp Uyển. Bất kỳ người nào gây bất lợi với Giải trí Huy Hoàng và Hoắc Phong Lãng đều không thể ở lại trong giới showbiz này, lần này để cô thay em trai cô trút giận. Chẳng qua chỉ là một Ảnh hậu đã hết thời, còn có thể làm gì chứ?
Nơi này chính là địa bàn của Bùi Uyển Linh cô, cô sẽ làm cho Diệp Uyển vĩnh viễn không thể tiến vào giới diễn viên nửa bước.
Diệp Uyển bình tĩnh gật đầu, cầm túi xách của mình lên: “Tôi biết rồi.”
Ngoại trừ ba chữ này, cô cũng không để ý đến bọn họ, trực tiếp dẫn chị Hy và Tiêu Dĩnh rời khỏi tầm mắt của mọi người.
“Chị Uyển Linh, chị xem cô ta thật quá đáng, lạnh lùng… Trên đường còn cố ý vứt bỏ chúng em, lợi dụng gia cảnh của nhà họ Diệp, ngồi máy bay tư nhân!” Diệp Tâm nhân cơ hội, không ngừng lên tiếng tố cáo.
“Máy bay tư nhân?” Bùi Uyển Linh hơi thay đổi sắc mặt, thầm ghi nhớ chuyện này vào lòng: “Được rồi, các em cũng đã mệt mỏi rồi, chúng ta trở về rồi nói.”
Diệp Uyển cũng không trực tiếp rời khỏi sân bay mà đứng ở cửa bãi đậu xe, ba phút sau, xe do Lục Cảnh Thần phái tới vững vàng đỗ lại trước mặt bọn họ.
Tài xế là người dân bản địa, nói tiếng Anh rất lưu loát: “Cô Diệp, mời cô lên xe.”
Diệp Uyển nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại, bước những bước đi như một nữ hoàng.
Trên đường đi đến nơi ở, Tiêu Dĩnh nhận được một tin tức.
“Trợ lý của Bùi Uyển Linh đã mua chuộc người quay phim quay cho Diệp Uyển, muốn anh ta bỏ thuốc vào trong đồ uống của Diệp Uyển, đến giờ nghỉ sẽ động tay động chân với Diệp Uyển, sau đó sẽ quay video phát tán ra bên ngoài… Quả thật không phải là con người mà!”
Diệp Uyển quay đầu: “Sau đó thì sao?”
Bùi Uyển Linh đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm rồi, công ty làm ăn cũng khá tốt, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào những thủ đoạn vặt vãnh này.
“Tìm thêm lý do để thay em thành người khác, truyền tin này vào trong nước, nói em là vì muốn nhanh nổi tiếng, ngay cả người quay phim cũng dụ dỗ, như vậy sẽ không có đạo diễn nổi tiếng nào tìm đến em nữa.”