Thế nhưng sau khi nghe được những lời này, Diệp Uyển không có nửa điểm phản ứng.
“Em không lo lắng sao?” Càng ở chung một chỗ với Diệp Uyển, càng phát hiện căn bản không thể nhìn ra được suy nghĩ của cô.
“Chị giúp em làm một chuyện.” Diệp Uyển mỉm cười, không trực tiếp trả lời Tiêu Dĩnh, mà nói thẳng: “Giúp em từ chối tất cả các lời mời, nói rằng em phải ra nước ngoài bổ túc kỹ năng diễn xuất.”
Hoắc Phong Lãng muốn lợi dụng mình giúp Diệp Tâm bắc cầu, tiết mục mua một tặng một như thế này cô thấy cũng nhiều, không thể để hắn tađạt được mục đích.
Tiêu Dĩnh cảm thấy Diệp Uyển thật sự rất thông minh, đơn giản như vậy đã có thể hóa giải được nguy cơ.
Khi cô ta đi vào phòng làm việc trả lời Hoắc Phong Lãng, Diệp Tâm vẫn còn ở đó.
“Cô ta cho rằng cô ta là ai chứ! Muốn ra nước ngoài học bổ túc? Không thể nào!” Hoắc Phong Lãng còn chưa lên tiếng, Diệp Tâm đã gấp đến độ giậm chân.
“Cái này hẳn nên do Tổng Giám đốc Bùi quyết định chứ?” Tiêu Dĩnh hỏi ngược lại.
Diệp Tâm hừ một tiếng, kéo tay Hoắc Phong Lãng: “Phong Lãng, anh nói đi a~!”
“Diệp Uyển ở đâu? Bảo cô ta tới gặp tôi.”
Tiêu Dĩnh sửng sốt một chút, không ngờ rằng Diệp Uyển lại sớm đoán trước được tình huống này, đã sớm đem tất cả lịch trình hôm nay của mình nói trước cho cô ta. Cô ta lấy ra tấm vé mời xem hòa nhạc mà Chị Hyđưa Ninh Tịnh, đó là lời mời của ban nhạc nổi tiếng quốc tế, toàn thành phố cũng chỉ có hai mươi người được mời, người giống như Hoắc Phong Lãng và Diệp Tâm căn bản không có tư cách được tham dự.
“Diệp Uyển nói nếu cô ấy gần đây không tiện xuất hiện ở công ty, nếu anh muốn tìm cô thì đến buổi hòa nhạc.”
“Cô ta làm sao có được vé mời xem hòa nhạc, lại còn hào phóng như vậy mời Phong Lãng cùng đi!” Trong mắt Diệp Tâm đều lộ rõ sự ghen tị và tức giận.
“Diệp Uyển là thiên kim tiểu thư nhà họ Diệp, đương nhiên có tư cách nhận được vé mời. Trước kia chẳng qua là cuộc sống khiêm tốn, không khoe khoang, bây giờ cô ấy lại bị công ty phong sát, chẳng lẽ còn không thể có chút riêng tư cá nhân hay sao?”
“Thế nhưng… ”
Diệp Tâm cắn răng, trong lòng ghen tị, lại bị những lời này chặn họng, không còn cách nào khác.
Trước kia Diệp Uyển vì muốn ở chung với Hoắc Phong Lãng, từ bỏ thân phận thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa, tình nguyện rút lui khỏi giới giải trí, vì củng cố địa vị của Hoắc Phong Lãng tại công ty mà bôn ba khắp nơi. Bây giờ Hoắc Phong Lãng đề nghị chia tay, cô cũng không cần vì giữ thể diện cho hắn tamà ủy khuất chính mình.
Mà Diệp Tâm chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Phong Lãng cầm tấm vé mời, những thứ Diệp Uyển có thể lấy ra chứng tỏ thân phận của cô ta không bao giờ có thể sánh được với Diệp Uyển.
Hoắc Phong Lãng nhíu mày, cười lạnh một tiếng: “Khi ở chung một chỗ với tôi, cái gì cũng không chịu lấy ra, bây giờ xảy ra chuyện một cái, đã trải qua cuộc sống thiên kim tiểu thư rồi? Cảm thấy tôi trước đây bạc đãi cô ta sao?”
Tiêu Dĩnh không còn cách nào khác lắc đầu, hai người này đều nhỏ mọn, ích kỷ như nhau, Diệp Uyển rời khỏi Hoắc Phong Lãng là đúng rồi, bằng không cũng không biết được sẽ bị hắn taliên lụy đến mức nào.
“Nếu Tổng Giám đốc Bùi có việc cứ làm, tôi xin phép đi trước.” Cô ta quả thực không nhìn nổi hành vi của đôi nam nữ xấu xa, kịch cỡm này, còn không bằng giúp Diệp Uyển suy nghĩ một chút về bước tiếp theo của kế hoạch quay lại.
Hành động ngoài ý muốn như vậy của Diệp Uyển khiến trong lòng Hoắc Phong Lãng vô cùng khó chịu, khi cô và hắn taở chung với nhau, rõ ràng đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Diệp, bây giờ cô trở nên khó với như vậy, trong lòng hắn tavô cùng hối hận, không giữ chặt được Diệp Uyển.
Nếu hắn takiên trì thêm một chút nữa, có lẽ đã có thể lợi dụng Diệp Uyển lôi kéo mối quan hệ với nhà họ Diệp, trở thành nhân vật lớn trong giới thương nhân.