“Chị Hy, kết thúc triệt để rồi.” Diệp Uyển nghiêng người sang, cúi thấp đầu, từ từ nói, loại cảm giác thâm trầm kia bị cô giấu đi rất tốt, “Tôi cảm thấy người trong văn phòng kia, trước nay tôi đều không nhận ra.”
“Anh ta còn muốn giấu tôi.”
“Loại người như vậy nên sớm đi gặp Diêm Vương chút.” Chị Hy tức không chịu nổi, thay Diệp Uyển mắng vài câu, “Đừng vì những chuyện đó mà sầu não nữa, con đường sau này càng đi càng rộng.”
“Tôi cũng muốn làm một người có thể khống chế tốt tâm trạng.” Diệp Uyển nhắm hai mắt lại, “Đưa tôi về đi, tôi mệt mỏi.”
Diệp Uyển chưa bao giờ vì lựa chọn của mình mà hối hận, là cô không biết rõ người, mới có thể vì… Loại người này trả giá nhiều như vậy.
Thủ đoạn của Hoắc Phong Lãng tuyệt đối không chỉ có như vậy, Diệp Uyển biết, chỉ cần Diệp Tâm có yêu cầu, anh ta sẽ trăm lần đồng ý, mà cô muốn làm, chính là trước lúc đó, triệt để phá hỏng đường đi của Diệp Tâm.
Lục Cảnh Thầnxử lí xong công việc về nhà, liền thấy Diệp Uyển co ro trên ghế salon, đèn trong phòng rất mờ, anh ϲởí áօ khoác, nhìn thấy Diệp Uyển cúi đầu, ôm chặt lấy mình.
Dáng vẻ kia, rất oan ức.
Lục Cảnh Thầnngồi bên cạnh cô, vươn cánh tay ra, ôm cô vào lòng, “Có chuyện gì cũng có thể dựa vào anh, anh là cảng tránh gió của em, dù muốn khóc, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”
Nghe lời an ủi như vậy, tất cả cảm xúc của Diệp Uyển nhất thời trút hết ra, nước mắt không kìm được chảy xuôi theo gương mặt.
Một bên khóc, một bên nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, em gả cho anh đã rất hạnh phúc rồi, em không nên bởi vì… chút chuyện này mà rơi nước mắt…”
“Ở trước mặt anh, em không cần ngụy trang, không cần làm bộ bất kì cảm xúc gì.” Lục Cảnh Thầnkhẽ vỗ vỗ lưng cô, một hồi lại một hồi.
Có lẽ động tác an ủi người của anh quá dịu dàng, Diệp Uyển gần như khóc hết nước mắt.
“Kết thúc rồi?”
Diệp Uyển xoa xoa mũi, “Ừm.” Cô buông tay ra, nhìn đồng hồ, “Đã trễ thế này, em đi nấu cơm.”
Nhưng không đợi cô đứng dậy khỏi salon, tay Lục Cảnh Thần đã kéo cô trở lại, sau đó một nụ hôn bá đạo vô cùng kéo tới, dùng cách cực kì thân mật của anh, triệt để xua tan nước mắt trên mặt Diệp Uyển.
Anh muốn, làm cái ô che chở cô tốt nhất.
“Diệp Uyển, anh nói cho em biết, trong cuộc đời này, anh là người quan trọng nhất của em, dù em gặp phải bao nhiêu sóng gió, anh đều chống đỡ cho em, vòng tay anh vĩnh viễn mở rộng vì em, dựa vào anh, được không?”
Nước mắt của Diệp Uyển được anh cẩn thận lau khô, “Khóc mệt như vậy, em cần nghỉ ngơi, bữa tối nay để anh nấu.”
Sau bữa tối hai người tựa vào nhau, Lục Cảnh Thầnđưa tay cầm tách uống trà, đặt lên bàn, ôm chặt vòng eo cô, hít sâu một hơi, ngửi cần cổ tỏa ra mùi hương cơ thể của cô.
“Anh nghe nói công ty giải trí Huy Hoàng biến động, rất lo lắng cho em, một mực chờ điện thoại của em, nhưng từ đầu tới cuối em không liên lạc với anh.”
Nếu Diệp Uyển mở miệng nói một câu, cô đã là người phụ nữ của tổng giám đốc công ty giải trí Huy Hoàng thành phố Đế Lục Cảnh Thần, căn bản không cần tốn nhiều công sức trả thù Hoắc Phong Lãng như vậy, cô muốn tất cả đều sẽ dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà..
Cô không muốn làm vậy.
“Anh biết em muốn chình là một tình yêu hoàn chỉnh không thiếu sót gì cùng với sự tôn trọng, anh hi vọng em hiểu rõ, đối với người khác mà nói, anh là tổng giám đốc Lục, nhưng đối với em, anh chỉ là người đàn ông của em.”