Do đột nhiên tung ra sự việc video, đoàn phim buộc phải đình công.
Khi Diệp Uyển đang nghỉ ngơi ở khách sạn bèn nhận được cuộc gọi đến của Lục Cảnh Thần.
Không có thêm làm nền dư thưa, cách anh thể hiện suy nghĩ của mình rất đơn giản và thẳng thắn, giọng nói mê người như rượu vang: “Anh nhớ em, em đang làm gì vậy?”
“Đang xem kịch bản ở phòng khách sạn, chị Hy đi gọi bữa tối rồi.” Diệp Uyển đáp lại đầy dịu dàng, hơi nháy mắt: “Phải rồi, bento lần trước anh đưa đến đoàn phim rất ngon, nhưng lại vì em mà tốn kém rồi.”
Lục Cảnh Thần để hành lý lên tấm thảm ở trước cửa phòng, cặp mày nghiêm nghị hơi nhướn lên: “Vì em, anh không để tâm những thứ này.”
“Cảm ơn, ông xã…” Đôi môi hồng của Diệp Uyển thốt ra hai chữ, gò má ửng đỏ, may rằng Lục Cảnh Thần không thấy vẻ mặt bây giờ của cô.
“Vậy thì còn được, vậy em nhớ anh không?” Giọng điệu của anh đầy cám dỗ, như thể Diệp Uyển không thoát khỏi lòng bàn tay anh vậy.
“Nhớ anh, ngày mốt có hai cảnh quay của em, nếu không em về nhà với anh rồi.” Diệp Uyển nắm chặt tấm bìa của kịch bản, hỏi một cách rụt rè: “Nếu sau này em trở nên bận rộn vậy anh có không vui không?”
Người đàn ông có thân phận có địa vị như Lục Cảnh Thần chắc chắn hy vọng có một người phụ nữ dịu dàng hiền lành, ở nhà chăm sóc sinh hoạt thường ngày của anh, một khi Diệp Uyển quay lại giới giải trí sẽ không thể có thời gian ấm áp như thế nữa.
“Không đâu.”
“Thật không?” Nghe được câu trả lời của anh, trong lòng Diệp Uyển tràn đầy sự ấm áp, Lục Cảnh Thần sẽ không gạt cô.
“Ừm, bởi vì bất kể em ở đâu, anh muốn gặp em thì sẽ đến tìm em.”
Anh liếc nhìn tỏ ý với chị Hy đứng kế bên, chị Hy cười mỉm chi quét thẻ cửa, cửa phòng vừa mở ra Lục Cảnh Thần liền sải bước vào trong, ôm chầm lấy người phụ nữ khiến anh nhớ thương da diết.
“Sao anh lại…” Diệp Uyển mở to mắt ra và vội che mặt mình lại: “Em vừa mới tẩy trang xong, hơn nữa hôm qua ngủ không ngon, quầng thâm rất nặng!”
Cô không muốn để Lục Cảnh Thần nhìn thấy vẻ không hoàn hảo của cô.
Bên tai là tiếng cười của anh, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô, hôn nhẹ vào cổ cô: “Em có gì mà anh chưa thấy qua chứ, hửm?”
Ngoài cửa, chị Hy nghe thấy những lời này chợt đỏ mặt tía tai, cười lén và đóng cửa lại, vốn còn lo lắng Diệp Uyển sẽ ngủ không ngon bởi đoàn phim đình công, bây giờ Lục Cảnh Thần chủ động đến thăm đoàn, trợ lý đặc biệt như cô tất nhiên yên tâm.
“Sao anh lại đến đây? Công ty không bận sao?” Diệp Uyển nghiêng đầu và làm nũng.
“Bận.” Lục Cảnh Thần bưng mặt cô lên với vẻ ý vị sâu xa: “Nhưng em quan trọng hơn.”
Anh đã hoãn hai cuộc họp và mang tài liệu ký tên trên đường đi chỉ vì có thể ở bên cô thêm một đêm, dù chỉ ôm cô không làm gì cả.
“Em rất cảm động.”
Diệp Uyển là một người cảm tính, mặc dù cô chỉ mới bắt đầu quen nhau với Lục Cảnh Thần nhưng cô tin vào sự chân thành của người đàn ông này, cũng tin họ sẽ có một kết thúc hoàn hảo.
“Trên đường vất vả rồi, đi tắm trước đi, sau đó chúng ta ra ngoài dùng bữa tối.” Diệp Uyển chống lấy vai của anh, mỉm cười dịu dàng.
“Như vậy thôi sao?” Lục Cảnh Thần cau mày, giả vờ tức giận: “Anh cố tình qua đây thăm em, em không bày tỏ một chút à?”
“Tối nay em…” Cô chưa nói hết lời liền bị ôm eo lên, hai chân đột nhiên vọt lên cao, cô ôm chặt lấy Lục Cảnh Thần theo bản năng.
“Bây giờ anh muốn liền.” Lục Cảnh Thần không đợi cô phản ứng lại, ôm chặt cô bước vào phòng tắm một cách bá đạo, sau đó trao cho cô một nụ hôn không thể cưỡng lại.