Trong lúc Diệp Uyển đang tận hưởng những phút giây hạnh phúc thì Diệp Tâm đang nổi giận ném đồ trong nhà.
Để có thể xuất diễn “Niên Hoa”, cô đã hao tốn biết bao nhiêu tâm sức, dựa vào đâu Diệp Uyển có thể diễn vai nữ số hai nhưng cô lại không tài nào ngăn cản được, đều tại Hoắc Phong Lãng vẫn còn quan tâm đến Diệp Uyển mới gây ra tình hình như ngày nay.
Tiếng bước chân ở phía sau dừng lại, Diệp Tâm xoay người lại rồi nhìn vào Hoắc Phong Lãng với vẻ nước mắt lưng tròng: “Anh còn đến đây làm gì?”
“Tất nhiên là đến xem bảo bối của anh rồi.” Hoắc Phong Lãng đưa một hộp quà được đóng gói đẹp mắt lên: “Dây chuyền lần trước em thích đây, mau đeo thử đi.”
“Em đã có rất nhiều dây chuyền rồi!” Diệp Tâm không hề nể tình, cô rất rõ những món quà nhỏ này chỉ là chiêu trò Hoắc Phong Lãng dùng để an ủi cô mà thôi.
“Vậy em còn muốn gì? Anh đi mua liền! Cho dù em muốn ngôi sao trên trời thì anh cũng sẽ hái xuống cho em.” Hoắc Phong Lãng nói xong bèn ôm chầm lấy Diệp Tâm, hôn nhẹ vào cổ cô.
“Anh biết rõ em muốn gì mà!” Diệp Tâm hừ một tiếng: “Những chuyện Diệp Uyển đã làm đều đang ra oai với em, cô ta muốn ςướק anh đi!”
“Ngốc à, anh mãi mãi thuộc về em, đừng nghĩ bậy, sẽ không tốt cho đứa bé đâu.”
Hoắc Phong Lãng vỗ nhẹ vào lưng Diệp Tâm nhưng không biết rằng người phụ nữ trong lòng đã chuẩn bị sẵn một màn kịch hay, chờ đợi khiến Diệp Uyển mất mặt.
Nếu Diệp Uyển không xuất diễn vai nữ số hai thì cũng không sao, nếu cô ta đã quyết định như vậy, Diệp Tâm cũng không phải dạng vừa, dù sao thì bây giờ cô nổi tiếng hơn Diệp Uyển gấp mấy lần, muốn gây rắc rối cho Diệp Uyển là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sau khi Hoắc Phong Lãng bị ép phải đồng ý cho Diệp Uyển xuất diễn vai nữ số hai, Diệp Uyển được mời đến bữa tiệc khai máy của đoàn phim.
“Diệp Uyển, chị đến rồi.” Chị Hy dừng xe ở trước cửa biệt thự bèn nhìn thấy Diệp Uyển mặc bộ đồ thể thao đơn giản đang bước xuống bậc thang, cô bỗng chốc cau mày: “Em định mặc như vậy đi à?”
“Phải đấy.” Diệp Uyển nhìn vào cách ăn mặc của mình, trang nhã tự nhiên, không cảm thấy có vấn đề gì cả.
Lục Cảnh Thần vừa đúng lúc bước ra nghe được cuộc đối thoại của hai người.
“Đi theo anh.” Anh nắm nhẹ tay của Diệp Uyển bước vào phòng treo đồ mà anh đặc biệt chuẩn bị cho Diệp Uyển: “Em không thích những thứ này sao? Vậy anh cho người chuẩn bị lại.”
“Không phải, quần áo ở đây rất đẹp, chỉ là em không muốn quá phô trương thôi.” Diệp Uyển vội ngăn anh lại và giải thích.
Lục Cảnh Thần cau mày: “Khuôn mặt xinh đẹp như thế đã đủ phô trương rồi, bất kể em mặc gì cũng chỉ làm màu cho em mà thôi, vốn không tài nào che đi ánh hào quang của em.”
Những lời âu yếm của anh chan chứa ma lực mê hoặc lòng người khiến hai gò má của Diệp Uyển ửng đỏ lên: “Nếu Tổng Giám đốc Lục đã nói vậy, anh chọn một bộ giúp em đi?”
Vốn Diệp Uyển chỉ nói thuận miệng, không ngờ Lục Cảnh Thần thực sự chọn giúp cô, một chiếc váy lệch vai màu vàng nhạt, từ cổ áo đến thắt lưng được đính những viên kim cương tinh xảo, được làm từ nhà thiết kế JUDI ở nước ngoài.
“Thử xem.”
Diệp Uyển nghe lời mặc vào rồi kết hợp với một đôi giày cao gót màu trắng, khí chất cả người được cải thiện hơn nhiều.
“Rất đẹp.” Lục Cảnh Thần tự tay đeo một sợi dây chuyền bạc cho cô, không có quá nhiều trang trí, trông Diệp Uyển có vẻ gần gũi hơn.
“Không ngờ mắt thẩm mỹ của Tổng Giám đốc Lục tốt đến vậy!”
“Bởi vì em đẹp nên mắt thẩm mỹ của anh mới tốt đến vậy.” Mắt anh khẽ di chuyển rồi ôm Diệp Uyển vào lòng, khẽ nâng cằm cô lên và hôn lên môi cô: “Vẻ đẹp của em khiến anh không tài nào khống chế được… Anh có thể không đến công ty, chúng ta…”
Diệp Uyển tựa như một đóa hoa bách hợp thuần khiết chớm nở, trên mặt cô xuất hiện nét đỏ ửng và nghênh đón nụ hôn của anh một cách dịu dàng.