“Em nhìn anh như vậy là muốn mời anh…”
“Thật ra, em còn muốn đi tới một chỗ nữa.” Diệp Uyển bình tĩnh, chủ động khoác lên cánh tay Lục Cảnh Thần, tránh ánh mắt nóng bỏng của anh.
“Sau khi đi qua đó rồi, tối về nhà chúng ta có thể tiếp tục chuyện chưa làm không?”
Lục Cảnh Thần cố ý cám dỗ cô. Mà sau khi Diệp Uyển nghe được cũng rất khẩn trương, im lặng không lên tiếng.
Hai người không về nhà, đi tới nhà thờ bên bờ biển – nơi Diệp Uyển muốn đi.
Diệp Uyển không hy vọng mình có bất kỳ chuyện gì giấu Lục Cảnh Thần. Anh cho cô thời gian để cắt đứt quá khứ, Diệp Uyển hiểu rõ điều này có ý nghĩa như thế nào. Nếu như cô không thể hoàn toàn buông bỏ chuyện cũ giữa mình và Hoắc Phong Lãng, cũng không tư cách làm người phụ nữ của anh.
Chiếc xe dừng lại ở cửa của nhà thờ. Diệp Uyển và Lục Cảnh Thần cùng sóng vai đi vào trong.
“Tôi muốn lấy lại ảnh chụp mà tôi đã gửi ở đây.” Diệp Uyển nói với cha xứ.
Lục Cảnh Thần nhìn mặt cô nhưng không hề mở miệng hỏi thăm lấy nửa lời. Chờ tới khi cô nhận được quyển album dày, anh mới hỏi: “Vì lấy cái này sao?”
“Ừ, trong này là sợi chỉ cuối cùng quấn quít lấy em.” Diệp Uyển nhớ tới từng chuyện xảy ra giữa cô cùng với Hoắc Phong Lãng lúc trước. Khi đó cô từng ngây thơ cho rằng người đàn ông đó thật sự yêu cô, sau mới phát hiện tất cả cũng chỉ là những lời nói dối bịa đặt ra thôi. Cô chắc chắn phải làm cho Hoắc Phong Lãng trả giá đắt về những gì anh ta đã làm.
Lục Cảnh Thần nhìn cô ném album vào trong lửa, ngọn lửa cháy bùng lên trước mắt bọn họ, chút lưu luyến cuối cùng trong lòng cô đối với Hoắc Phong Lãng đã bị đốt cháy sạch.
“Từ hôm nay trở đi, em sẽ chỉ sống vì bản thân mình, sống xứng đáng với anh thôi.” Diệp Uyển ngẩng đầu cười, trong sự dịu dàng lại lộ rõ quyết tâm!
“Như vậy là em đã hả hận rồi sao?” Anh khẽ hôn lên trán của cô.
Diệp Uyển nắm tay anh, cảm nhận hơi ấm từ trong lòng bàn tay anh truyền tới. Cô tự nhủ với mình, tuyệt đối sẽ không để cho người khác lợi dụng, tổn thương nữa. Những người này đã làm những gì với cô, cô sẽ bắt bọn họ phải trả lại gấp bội!
Lục Cảnh Thần lẳng lặng chờ cô, một lúc lâu sau mới nói: “Bây giờ, mợ chủ Lục có bằng lòng về nhà với anh chưa?”
Diệp Uyển xấu hổ khẽ gật đầu, mỉm cười ôm lấy cổ anh và để anh bế lên xe.
“Em đương nhiên bằng lòng rồi.”
…
Hoắc Phong Lãng tìm kiếm Diệp Uyển khắp nơi, nhưng điện thoại của cô tắt máy, người thì không liên lạc được, anh ta thậm chí tìm thám tử tư đi thăm dò địa chỉ mới của Diệp Uyển.
Chuyện xảy ra gần đây làm cho anh ta cảm thấy rất kỳ lạ. Trước đây Diệp Uyển căn bản sẽ không làm vậy với anh ta.
Nhưng bất kể thế nào, anh đều sẽ không thể buông tha Diệp Uyển, không thể buông tha thế lực nhà họ Diệp phía sau cô.
“Phong Lãng, sao mãi mà không thấy anh tới tìm em vậy?” Diệp Tâm dẫn theo trợ lý xông vào văn phòng.
Thấy Diệp Tâm, trên mặt Hoắc Phong Lãng lập tức tươi cười, ra hiệu cho trợ lý và thư ký ra ngoài. Anh ta đi tới ôm thắt lưng của cô ta: “Anh muốn để em ở lại bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, không muốn làm phiền em.”
“Thật sao? Sao em lại nghe nói anh đang tìm kiếm Diệp Uyển ở khắp nơi!” Diệp Tâm chu cái miệng nhỏ, uất ức lôi áo sơ mi của anh ta: “Em vì anh mà chịu khổ nhiều như vậy, lẽ nào trong lòng anh cũng chỉ có cô ta thôi sao? Em không quan tâm tới danh phận, chỉ xin anh đừng bỏ con của chúng ta. Nếu không, em thà bỏ nó.”
“Em đừng nói nhảm!” Vừa nhắc tới đứa trẻ, Hoắc Phong Lãng lại khẩn trương: “Anh chỉ vì em và con mới nhất định phải tìm được Diệp Uyển thôi. Trước khi em sinh con, anh chắc chắn sẽ làm cho em nhận được giải thưởng lớn ảnh hậu này!”