Bọn họ đã sớm soạn trước lời để đổ tất cả trách nhiệm lên trên người Diệp Uyển.
“Diệp Uyển, hy vọng cô có thể học được bài học từ chuyện lần này, về sau đừng làm chuyện như vậy nữa.” Hoắc Phong Lãng bỗng nhiên vỗ vai của cô nói.
Hoắc Phong Lãng nói một câu đã lau sạch cho Giải trí Huy Hoàng và Diệp Tâm.
Đúng là máu lạnh vô tình!
Diệp Uyển không giải thích, chỉ nhìn về phía đạo diễn Trần cúi chào một cái. Vừa đi ra khỏi phòng họp, cô thoáng mỉm cười. Bắt đầu từ lúc này, cuộc chiến mới từ từ bắt đầu.
Các phóng viên là do Hoắc Phong Lãng mời tới, những lời Diệp Uyển nói ở trong phòng họp đều được đưa lên mạng từ đầu tới cuối.
Chẳng mấy chốc, tít đầu của các tạp chí giải trí đều là tin tức cô ghen ghét với địa vị của Diệp Tâm, mạo danh thế thân, dự tính tuyên truyền.
Hoắc Phong Lãng còn mua người trợ giúp ở trên mạng.
Tổng giám đốc Phương rèn sắt khi còn nóng, ép đoàn làm phim xác định vai diễn Trân Nhi cho Diệp Tâm, bọn họ cứng rắn ép nặng xuống, tổ đạo diễn chỉ có thể đồng ý.
Đại Thiên cũng nhận ra được tin tức gây ra sóng gió lần này. Sau khi Tần Viễn đến văn phòng của Lục Cảnh Thần báo cáo, còn hỏi thêm một câu: “Chúng ta có cần giúp bà chủ diệt trừ tận gốc những cản trở này không…”
“Để xem ý của cô ấy trước đã.” Lục Cảnh Thần trầm giọng trả lời. Nếu như anh ra tay, tất cả sẽ giống như bọt biển, lập tức biến mất.
Nhưng anh muốn xem thử đòn đánh trả của Diệp Uyển.
Người phụ nữ của Lục Cảnh Thần anh làm sao có thể bị hủy bởi chuyện này được?
Diệp Uyển chủ động gánh chịu tất cả trách nhiệm, cứu vãn tổn thất của Huy Hoàng, cũng để cho bộ phim của đạo diễn Trần có thể bắt đầu quay theo đúng kỳ hạn. Cũng bởi vì Diệp Tâm là người bị hại trong chuyện này nên mức độ nổi tiếng của cô ta cũng tăng lên rất nhiều.
Nhưng Diệp Uyển vẫn bị người trên mạng mắng không ngừng.
Những danh hiệu như “đồ thảo mai”, “diễn viên hết thời”, “người đàn bà mưu mô xảo quyệt” đều bị dán lên trên người Diệp Uyển.
Diệp Uyển ngồi ở trong gian phòng nghỉ tại tầng một của Giải trí Huy Hoàng. Cô để điện thoại xuống và thở dài. Cô sẽ ghi nhớ tất cả những gì mình phải chịu ngày hôm nay. Về sau cô sẽ bắt Hoắc Phong Lãng và Diệp Tâm phải bồi thường lại gấp nhiều lần.
Mà cô vừa ngẩng đầu đã thấy mấy người mới vừa ký hợp đồng với Giải trí Huy Hoàng đang chỉ trỏ nói xấu cô.
“Các người đang nói gì vậy?” Diệp Uyển trầm mặt nói.
“Nói thủ đoạn của cô thấp hèn, dùng cách thức này để tăng độ quan tâm, thật không biết xấu hổ!”
“Công ty của chúng ta làm sao có thể ký hợp đồng với loại ngôi sao hết thời như cô chứ? Cô nhanh thu dọn đồ đạc rời đi, đừng làm ảnh hưởng đến tiền đồ của chúng tôi nữa.”
Diệp Uyển quan sát bọn họ, trẻ tuổi, dáng người đẹp nhưng không có nghĩa là có thể nổi tiếng được… Cô không có cách nào khống chế được dư luận trên mạng nhưng ít nhất có thể làm cho trước mắt mình được thanh tịnh, không phải người nào cũng có thể tùy tiện bắt nạt cô.
“Muốn nổi tiếng thì trước hết phải học cách làm người đã.” Cô gọi điện thoại tới văn phòng của Hoắc Phong Lãng: “Có mấy người mới ở công ty bàn luận chuyện em thế thân Diệp Tâm, em thấy điều này không tốt lắm cho danh tiếng của công ty. Nếu như các cô ấy nói lung tung ở trên chương trình phát sóng trực tiếp thì có thể sẽ khiến cho những vất vả của anh bị uổng phí đấy.”
“Anh sẽ lập tức qua đó!” Từ bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Hoắc Phong Lãng.
Năm phút sau, Hoắc Phong Lãng dẫn theo thư ký chạy tới, lập tức tuyên bố cấm ba người mới kia không được nhận bất kỳ hoạt động gì trong thời gian ngắn, cấm túc toàn diện.
Ba người mới kia cúi đầu không ngừng và xin lỗi Diệp Uyển, sợ đến mức mặt trắng bệch.
“Chị Diệp Uyển, xin lỗi, bọn em biết sai rồi!”