“Kỹ năng diễn xuất của cô Diệp Uyển thì tất nhiên không thể xoi mói, về điểm này tôi tin tưởng vừa rồi tất cả mọi người đều thấy rõ như ban ngày.” Ánh mắt đạo diễn Trần nhìn lướt qua trên người cô, vẻ mặt khó xử nói: “Nhưng vừa rồi dù sao cô ấy…”
“Tôi thấy điều này không tính là vấn đề gì lớn.”
Cho dù chủ đầu tư e ngại địa vị của Lục Cảnh Thần nhưng vẫn cắn răng nói: “Không được, nữ số 3 trong bộ phim này phải là Diệp Tâm.”
Bọn họ đã ném ra bao nhiêu tiền, làm sao có thể vì Lục Cảnh Thần nói một câu với thái độ không rõ rằng mà bỏ qua kế hoạch ban đầu được!
“Phải vậy không? Nói vậy, vai nữ số 3 đã bị nội bộ các ông quyết định dành cho Diệp Tâm rồi?” Lục Cảnh Thần hờ hững nói một câu với khí thế lạnh lùng nghiền ép đối phương: “Nhưng theo tôi thấy, cô ta căn bản không đủ tư cách, cũng diễn không ra được linh hồn của nhân vật này. Ngược lại Diệp Uyển rất thích hợp với nhân vật này.”
Thái độ thể hiện ra rõ ràng như vậy, chỉ cần không phải là kẻ ngu si đều nhìn ra Lục Cảnh Thần muốn ủng hộ Diệp Uyển tới cùng.
Diệp Uyển căn bản không ngờ được anh lại đột nhiên xuất hiện, thậm chí sẽ vì việc nghĩa mà không hề chùn bước, đứng ở bên cạnh cô, giúp cô, cho dù cô thấy rất bất ngờ nhưng cũng rất ấm áp.
Trứng chọi đá, chủ đầu tư không dám phản bác, chỉ lầm bầm vài câu rồi rời đi đầy khí thế để tìm Hoắc Phong Lãng và Giải trí Huy Hoàng giải quyết chuyện này.
“Vậy chuyện này tạm thời cứ quyết định như thế đi.” Đạo diễn Trần bất lực nhìn Lục Cảnh Thần và không kiên trì nữa.
Lục Cảnh Thần lại liếc nhìn Diệp Uyển với ý tứ sâu xa, dẫn theo thư ký rời đi.
Các phóng viên vừa rồi còn vây quanh Diệp Uyển, giờ đã chen chúc đuổi theo người ta. Trong giây lát bên cạnh cô đã không có một bóng người nào.
Sau khi liên tục gọi bốn, năm cuộc điện thoại, Huy đi tới giữa sân khấu, căm tức nhìn Diệp Uyển nói với vẻ oán hận: “Diệp Uyển, cô đúng là độc ác. Cô cứ chờ xem, cậu Phong sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Diệp Uyển từ trong hạnh phúc được Lục Cảnh Thần cứu đã bình tĩnh lại, cô tiện tay ném khẩu trang vào trong thùng rác, nhìn chằm chằm vào Huy nói không hề yếu thế: “Được, tôi sẽ chờ.”
Bởi vì cô cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Nhân lúc các phóng viên còn chưa quay lại, Diệp Uyển rời đi theo cửa sau, vừa vặn bắt gặp chiếc xe của Lục Cảnh Thần từ bãi đỗ xe đi ra. Nhìn tấm kính màu đen hạ xuống trước mặt cô, nhìn anh ngồi ở bên trong xe, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị lại tươi cười lộ ra vẻ quan tâm tới cô: “Lên xe đi”.
Diệp Uyển ngoan ngoãn gật đầu: “Vừa rồi… Cám ơn anh.”
Bởi vì quen thuộc với trong giới giải trí kia, Diệp Uyển biết rất rõ ràng, nếu không có Lục Cảnh Thần đứng ra, cô căn bản không có cách nào xử lý được chuyện vừa rồi.
“Em đã là vợ của anh, em nghĩ anh sẽ bỏ qua cho kẻ khác bắt nạt người phụ nữ của mình sao?”
Lông mày anh khẽ nhướng lên, trong miệng nói ra những lời ngang ngược.
Anh nói vậy có nghĩa là sẽ vẫn bảo vệ mình như vậy sao?
“Nếu bởi vì tôi mà mang tới rắc rối cho Đại Thiên và anh, tôi…” Diệp Uyển ngồi xuống bên cạnh anh, đóng cửa xe lại, nắm chặt đầu ngón tay và mím môi muốn nói lại thôi.
Lục Cảnh Thần chỉ nhìn cô, trong mắt không hề có chút Dụς ∀ọηg nào: “Nếu như anh sợ rắc rối sẽ không đăng ký kết hôn với em.”
Trong lòng Diệp Uyển chợt hồi hộp, chỉ cảm thấy không khí trong xe đặc biệt ái muội. Mà cô ngồi ở bên cạnh người đàn ông này, tự nhiên tim đập rộn lên, khó có thể kiểm soát được.
“Bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Cô vội vàng chuyển đề tài.
“Nhà anh.”
Sau khi anh bình tĩnh nói ra câu này, thấy Diệp Uyển thoáng sợ run thì cong môi cười nhạt: “Anh làm việc không thích dây dưa. Nếu em đã đồng ý, anh sẽ cho em một đêm tân hôn khó quên.”