Chương 8: "Bọn họ đang ôm nhau trong một không gian hẹp"Sau đó, Tô Nam Tinh không dám chạy lung tung nữa, ngồi yên trên khán đài theo dõi trận thi đấu, rất nhanh đã đến hạng mục chạy marathon 3km của Chu Dịch.
Nếu nói hạng mục chạy cự ly ngắn 100m lúc nãy là màn trình diễn của bộ đôi Chu Dịch và Đinh Diễm, vậy thì hạng mục chạy 3km này là màn trình diễn cá nhân của Chu Dịch.
Đối với người đã từng chạy 10km như Chu Dịch, chạy 3km là một chuyện rất dễ dàng. Anh dễ dàng áp đảo các vận động viên đầu hói, bụng phệ khác. Nhất là khi anh chạy đến dưới khán đài chỗ bộ phận marketing và bộ phận tích hợp, các cô gái của bộ phận marketing ở gần đó đều bàn tán: "Đường nét trên cơ bắp của giám đốc Chu thật đẹp mắt, có cảm giác rất săn chắc. Tôi nghe nói chạy marathon chỉ dùng lực phần eo và hông, điều này cho thấy sức lực vùng hông của giám đốc Chu rất mạnh nha..."
Có một cô gái khác mang theo vẻ mặt mong đợi và mơ tưởng, mở miệng nói: "Thật sung sướng nha. ~"
Có lẽ toàn bộ câu nói này là: Thật hạnh phúc khi trở thành bạn gái của giám đốc Chu, cuộc sống tình dục sẽ rất sung sướng lắm. ~
Mặc dù Tô Nam Tinh không phải là bạn gái của Chu Dịch, thế nhưng cô rất may mắn được trải nghiệm qua vùng hông của giám đốc Chu, rất muốn đưa ra bằng chứng: Lực vùng hông của giám đốc Chu rất mạnh. Đêm đó, anh ta đã giày vò cái eo của cô, suýt nữa thì bị gãy vỡ thành từng mảnh.
Sau phần chạy marathon 3km, hạng mục chạy bộ cũng đã kết thúc, tiếp theo đó là hạng mục thi đấu vui nhộn.
Cuộc thi đua sâu bướm của Tô Nam Tinh sắp bắt đầu, cô đi theo mọi người xuống khán đài để chuẩn bị tham gia thi đấu.
Mới vừa đi ra khỏi lối đi khán đài thì bắt gặp Đinh Diễm đang đứng ở một bên nghe điện thoại. Có lẽ anh ta vừa mới nhận được công việc từ bên nhóm công ty, đang nghiêm túc báo cáo một vài chỉ số tiêu thụ.
Lúc này, chị Tiền đã kéo Tô Nam Tinh và nói: "Tiểu Tô, bộ phận tích hợp của chúng ta tập hợp ở cổng Tây."
Đinh Diễm ngoảnh đầu nhìn theo bản năng, đúng lúc nhìn thấy Tô Nam Tinh trong đám người. Cô ấy vẫn như vậy, vẫn mặc quần áo rộng thùng thình, thậm chí còn buộc tóc rất thấp, cách trang điểm vẫn như vậy. Cô ấy thoạt nhìn rất xinh, nhưng mà không để lộ ra nét đẹp động lòng người giống như lúc còn làm trong bộ phận marketing.
Hiển nhiên Tô Nam Tinh cũng nhìn thấy Đinh Diễm, vừa định nhìn sang chỗ khác làm như không thấy anh ta, nhưng cô đã thấy Đinh Diễm mỉm cười với cô, một nụ cười mờ nhạt. Sau đó, anh ta cũng hòa vào dòng người rời đi.
Thật giống như chỉ xuất hiện trong vài giây rồi biến mất trong chớp mắt.
Tô Nam Tinh cho rằng có lẽ đó là ảo giác của mình.
Nhưng cô lại nghe thấy có cô gái đứng bên cạnh bật thốt lên: "Woa, lúc nãy giám đốc Đinh cười với tôi nè! Thật là đẹp trai!"
Tô Nam Tinh nhìn lướt qua chỗ mà anh ta biến mất, chị Tiền bên cạnh nói nhỏ: "Nghe nói là đang tiến hành thủ tục ly hôn. Nếu thủ tục ly hôn hoàn tất, nói không chừng các cô gái độc thân trong công ty sẽ lao vào vòng tay của giám đốc Đinh chăng?"
Tô Nam Tinh nhớ lại lúc còn làm trong bộ phận marketing, cho dù biết Đinh Diễm đã có vợ nhưng mà vẫn có nhiều cô gái thích anh ta. Cô gật đầu theo và nói: "Giám đốc Đinh rất đẹp trai."
Chị Tiền nói: "Anh ta và giám đốc Chu của chúng ta chính là "bộ mặt" của công ty tỉnh chúng ta."
Lúc các cô đứng xếp hàng chuẩn bị tham gia cuộc thi đua sâu bướm, Tô Nam Tinh nghe thấy chị Tiền lại nói: "Giám đốc Đinh đã giữ chức vụ giám đốc trong bốn năm, có lẽ cũng muốn "rục rịch" một chút." Nhưng sau đó chị ấy lại không nói tiếp nữa.
Tô Nam Tinh cũng không muốn bàn tiếp về đề tài này, bởi vì kiểu thăng chức của các vị lãnh đạo rất khác xa với đám người nhỏ bé như cô.
Ngay sau đó đã đến lượt đội của Tô Nam Tinh thi đấu đua sâu bướm. Bởi vì hạng mục thi đấu vô cùng đơn giản nên công đoàn không bắt luyện tập trước.
Trước khi bắt đầu trận thi đấu, cô gái trong bộ phận tài chính ngồi trước mặt Tô Nam Tinh quay đầu lại, nói với Tô Nam Tinh: "Lát nữa chúng tôi sẽ hô to nhịp, cô chỉ cần đi theo nhịp là được, rất đơn giản."
Cô gái đó nói rất đơn giản, kết quả là vừa mới vào trận thi đấu không lâu thì đã đi sai nhịp, dùng thân hình 100kg đạp lên chân của Tô Nam Tinh.
Tô Nam Tinh cảm thấy chân mình đau đến tê liệt sau khi bị cô ta đạp lên. Hơn nữa, cô ấy không chỉ đạp một lần, mà còn đạp rất nhiều lần trong lúc hoảng loạn. Cô ấy còn cầm cái phao hình sâu bướm rồi dồn sức chạy về phía trước, dùng sức kéo đôi chân đau nhức của Tô Nam Tinh theo sau.
Khi cuộc thi đấu kết thúc, chân của Tô Nam Tinh đã sưng vù lên.
Cô được chị Tiền đỡ về khán đài của bộ phận tích hợp.
Chị Tiền rất có thiện cảm với Tô Nam Tinh, còn thổi phồng vết thương với Chu Dịch: "Sợ là phải ở nhà nghỉ ngơi vài ngày."
Tô Nam Tinh lập tức ngầm hiểu, giả vờ làm ra vẻ mặt đau đớn. Thật ra cô cũng thấy đau thật, không cần phải giả vờ.
Chu Dịch liền nói: "Vậy cô mau về nhà nghỉ ngơi đi, chi tiết công việc báo cáo qua WeChat là được."
Tô Nam Tinh kìm nén vui mừng và nói: "Cám ơn giám đốc Chu." Lúc anh ta đi khỏi, cô thầm nghĩ: Lát nữa về nhà có thể xem hết bộ phim 《The Walking Dead》 rồi.
Chị Tiền còn nói muốn đưa cô lên xe, Tô Nam Tinh vội vàng từ chối: "Em đi từ từ cũng được, đi chậm một chút cũng không sao. Lát nữa mấy chị còn có một hạng mục thi đấu khác nữa, đừng làm chậm trễ."
Chị Tiền cũng biết thật ra chân của cô ấy không bị thương nặng, cho nên không ૮ưỡɳɠ éρ nữa.
Mười phút sau, Chu Dịch nhận được một cuộc gọi, anh chỉ "ừ" một tiếng qua điện thoại, sau đó nói: "Tôi sẽ trở về công ty ngay." Sau đó, anh nói với Tống Tập bên cạnh: "Tôi phải về công ty, lát nữa sẽ quay lại sau."
Tống Tập nói: "Được. Nếu quay lại muộn quá thì lát nữa lúc tổng giám đốc Lý trao giải, tôi sẽ nhận thay anh."
Lý Uyển đứng bên cạnh nói chen vào: "Tôi thay anh nhận giải thưởng cũng được!"
Chu Dịch không trả lời, chỉ gật đầu với bọn họ rồi xoay người rời đi.
Lúc anh đang lái xe thì nhìn thấy Tô Nam Tinh, phát hiện Tô Nam Tinh đang đứng nghịch điện thoại di động ở bên đường.
Thật ra Tô Nam Tinh đang mở điện thoại di động ra để gọi một chiếc xe taxi, còn chưa gọi taxi thì đã thấy chiếc xe SUV màu đen của Chu Dịch.
Chu Dịch hạ kính xe xuống, nói ra hai chữ với cô: "Lên xe."
Trong tiềm thức, Tô Nam Tinh không muốn tiếp xúc nhiều với anh ta nên chỉ nói: "Anh đang gấp mà, tôi đi một mình là được, tôi đã gọi xe rồi."
Chu Dịch chỉ lặp lại một câu: "Lên xe."
Dù sao cũng là sếp của mình, Tô Nam Tinh đành phải lên xe.
Sau khi lên xe, cô đã nở một nụ cười chuyên nghiệp và nói: "Tôi có làm phiền anh không? Có làm chậm trễ công việc của anh không?"
Chu Dịch trả lời: "Tôi phải trở về công ty, đúng lúc tiện đường."
Tô Nam Tinh ồ lên một tiếng rồi nói cám ơn.
Dọc đường đi, Chu Dịch cũng không nói gì với cô, Tô Nam Tinh cũng không tiện nghịch điện thoại ở trước mặt anh ta. Cô cố gắng suy nghĩ ra một chủ đề, cuối cùng thì chủ đề công việc vẫn là an toàn nhất, "Về chuyện sở cảnh sát quận Nam Hoàn muốn lắp đặt đầu dò wifi trên xe, tôi đã đến hỏi bộ phận sản phẩm và bộ phận kỹ thuật, họ đều nói là có thể thực hiện được. Tôi cũng đã tính toán chi phí và lợi nhuận, lúc chia cho nhà thầu phụ, chúng ta có thể giữ lại 18% lợi nhuận."
Nhắc tới chủ đề công việc, Chu Dịch cũng nói nhiều hơn, anh nói đơn giản: "Cô tiếp tục theo dõi chuyện này đi, cố gắng tiếp xúc nhiều với với người bên khoa kỹ thuật để xem trong nội bộ có tổ chức đấu thầu hay không. Trình độ chuyên môn, trình độ thi công và giá cả của Hoa Tín chúng ta gộp lại vẫn mạnh hơn các nhà khai thác viễn thông khác..."
Tô Nam Tinh nói: "Tôi sẽ tiếp tục nói chuyện với người bên khoa kỹ thuật."
Chu Dịch nói: "Lúc nào cần tôi ra mặt thì cứ nói thẳng, nếu đàm phán thành công hạng mục này thì xem như sẽ là của cô."
Tô Nam Tinh ngưỡng mộ Chu Dịch ở chỗ anh ta là một người sếp luôn có trách nhiệm trong công việc. Hơn nữa, anh ta biết cách sắp xếp công việc rõ ràng, theo thứ tự, khả năng làm việc rất mạnh. Anh ta rất ít khi để cấp dưới sửa đi sửa lại một công việc, hiệu suất làm việc rất cao.
Nghe đến tiền thưởng mà anh ta hứa sẽ cho cô sau khi đàm phán thành công, Tô Nam Tinh cười rất vui sướng, trả lời: "Cám ơn giám đốc Chu."
Chu Dịch nhìn cô từ trong kính chiếu hậu, sau đó nhìn sang chỗ khác, chậm rãi hỏi: "Chân còn đau không?"
Tô Nam Tinh cười hì hì: "Còn đau, có điều nghe thấy có tiền thưởng thì đã bớt đau rồi."
Chu Dịch nói: "Vậy nếu tôi cầm 100 nghìn tệ tiền mặt đắp lên chân cô thì có phải cô sẽ hết đau ngay lập tức hay không?"
Tô Nam Tinh đáp: "Sao có thể như thế được, anh thật biết nói đùa..." Cô lại nói thêm một câu: "Thật ra không cần tiền mặt, chuyển khoản là được. Chân của tôi có lắp đặt một thiết bị thăm dò, có thể cảm nhận được anh đã chuyển tiền vào số tài khoản ảo* của tôi."
*Số tài khoản ảo: Ví dụ khi bạn thêm thẻ ngân hàng vào một ứng dụng, chi tiết thẻ sẽ được thay thế bằng số tài khoản ảo. Số tài khoản ảo của bạn là duy nhất vã không hoạt động ngoài ứng dụng đó. Bất cứ khi nào bạn thanh toán bằng ứng dụng đó, hệ thống sẽ dùng số tài khoản ảo, không phải chi tiết thẻ của bạn.
Câu nói đó đã chọc cho Chu Dịch cười.
Lúc anh cười, đuôi chân mày hơi nhếch lên trông như lưỡi kiếm, đôi mắt trong suốt khiến Tô Nam Tinh không kìm được phải liên tục nhìn anh ta qua kính chiếu hậu.
Sếp quá đẹp trai, điều này thật không tốt tí nào.
Bầu không khí giữa hai người đã đỡ hơn nhiều, không còn lúng túng nữa.
Rất nhanh đã đến dưới nhà của Tô Nam Tinh, cô mở cửa bước xuống xe, nói với Chu Dịch: "Cám ơn giám đốc, anh nhanh quay về công ty đi, tôi lên lầu đây."
Cô không dám bước đi mạnh, chỉ khập khiễng từng bước. Thật vất vả mới đi đến cầu thang, cô nắm vào tay vịn cầu thang để giữ thăng bằng, sau đó nhảy lên từng bậc.
Cô đang tính toán là hôm nay mình đã vận động đủ rồi thì bỗng nghe thấy giọng nói của Chu Dịch ở sau lưng mình, "Cô muốn nhảy tới khi nào?"
Sau đó, Tô Nam Tinh bị xoay một vòng, cô đã được ôm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc.
Đó là kiểu bế công chúa.
Cô đưa tay ra ôm lấy cổ của Chu Dịch theo bản năng, sợ mình sẽ ngã xuống.
Chu Dịch bế cô đi lên lầu, Tô Nam Tinh sợ đến mức phải vội vàng nói: "Tôi có thể tự đi được, không sao hết, anh thả tôi xuống đây đi."
Chu Dịch chỉ hỏi: "Nhà cô ở tầng mấy?"
Tô Nam Tinh nhấn mạnh mình có thể tự đi được, nên thả cô xuống rất nhiều lần, thế nhưng Chu Dịch đã đi lên đến tầng hai.
Tô Nam Tinh đành phải nói: "Tầng bốn."
Chu Dịch nói với cô: "Đừng lộn xộn, coi chừng bị ngã."
Tô Nam Tinh ôm lấy anh ta, không nói câu nào.
Cô không dám dựa sát vào người anh ta, thế nhưng bọn họ đang ôm nhau trong một không gian hẹp, bộ иgự¢ căng tròn khiến anh quyến luyến trong đêm đó đang áp sát vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh.
Bọn họ đều không nói câu nào.
Thậm chí Tô Nam Tinh có thể cảm nhận được trong hơi thở của Chu Dịch có mùi bạc hà và mùi thuốc lá. Sau khi tham gia hết các hạng mục thể thao, anh đổ một ít mồ hôi, không đến nỗi khó ngửi, ngược lại tràn đầy hơi thở mạnh mẽ.
Rất nhanh đã đến tầng bốn, Tô Nam Tinh đứng ở trước cửa nhà, "Đến nhà của tôi rồi."
Có nên mời anh ta vào trong ngồi một chút hay không?
Thế nhưng...
Tô Nam Tinh còn đang do dự, Chu Dịch đã đi xuống dưới lầu. Giọng nói và bóng lưng của anh ta biến mất trong hàng lang, "Nghỉ ngơi cho tốt, nhanh chóng đi làm lại."